Khi đi làm Thu không bao giờ dám tắt điện thoại di động. Bởi vì hắn sẽ gọi tổng đài điện thoại của Sở Thương nghiệp và sẽ nói bậy với nhân viên trực điện thoại. Chẳng hạn có lần chuông reo, cô nhân viên trực điện thoại hỏi: Xin lỗi, anh ở đâu gọi đến, liền bị hắn nạt: Hỏi làm gì? Tôi là ông xã của giám đốc đây. Đi gọi gấp đi! Khi cô nhân viên báo cho Thu, bà đành phải nói: “Tụi nó phá đấy. Cháu nói cô đi ra ngoài”.
Tuy nhiên hôm nay người đến tìm Thu không phải là hắn mà là mẹ hắn. Vẫn mặc áo hai dây nhưng màu đen. Quần jean cũng đen, đeo kính đen. Bà ta đi xe ôm tới. Bảo vệ ngửi thấy mùi rượu khi bà ta đến gần nên chặn lại: -Bà hỏi ai? Mụ tháo mắt kính cất vô ví, chường ra một bộ mặt lòe loẹt, mắt to mắt nhỏ, vẽ màu tím. -Tôi đi tìm con dâu tôi. -Dâu bà tên gì? -Bộ cậu không biết giám đốc Thu hả? Bảo vệ đẩy bà ta ra khỏi cổng: -Lộn rồi bà ơi. Giám đốc Thu đáng tuổi chị hai của bà, sao làm dâu bà được? Thế là trợn mắt lên. Chống nạnh, la lớn: -A…mày không tin hả. Để tao gọi nó xuống cho coi. Thu ơi! Má đây con. Bảo vệ nó không cho má lên nè. Thu nghe tiếng của mụ, tái mặt. Bà gọi điện thoại cho bảo vệ: -Đuổi con mẹ điên đó đi.
Bảo vệ xách khẩu AK, lên đạn.
Nhưng mụ ta đâu có sợ. Mụ bứt nút áo, phô cái coóc-sê màu đỏ. -Bắn đi! Mày dám không? Bảo vệ sợ quá, cất khẩu súng, năn nỉ: -Má ơi. Con lạy má. Má đi chỗ khác cho con làm việc. Mụ ta đeo kính đen vào, tiếp tục gào lên: -Tại sao mày hứa mua nhà cho con tao mà mày xù? Bà sẽ làm cho mày bỏ xứ này mà đi, con dâu ạ. Mụ ta vừa định quay đi thì anh công an đứng gác bên kia đường, bước tới. Bảo vệ nói: -Bà này đến cơ quan quậy, chửi tùm lum. Mụ ta vỗ đùi bành bạch, đạp vô cánh cửa cổng rầm rầm: -Kêu công an bắt hả? - mụ đưa hai cổ tay ra - có ngon thì bắt đi! Ngờ đâu anh công an xuất chiêu quá nhanh, chiếc còng số 8 đã khóa hai tay mụ lại. Mụ hét lên: -Thu ơi! Tụi nó bắt má nè con! Nhưng anh công an đã đẩy lưng bà ta đi tới.
Đứng trên lầu, nhìn qua cửa sổ, Thu thấy tình hình không ổn liền gọi điện cho bảo vệ: -Bảo công an thả ra đi. Bà ta là em họ của cô đấy. Nó bị khùng. Đừng để bắt về đồn nó nói bậy thì phiền lắm. Cháu chạy theo gấp đi.
& Nghe kể lại chuyện đó, Huy chỉ im lặng. Anh đến văn phòng của mẹ lúc mười giờ rưỡi sáng. -Tại sao mẹ cho nó địa chỉ này? -Mẹ không cho. Nó đã theo dõi mẹ. -Thế còn số điện thoại của Sở? -Biết địa chỉ là biết số điện thoại. Nó hỏi đài 116. Huy chửi thề: -Đài 116. Dẹp mẹ chúng mày đi! Như lời đáp cho câu nguyền rủa đó, chuông điện thoại của Thu reo lên. -Bà trốn tui hả? Thu nhìn cậu con trai, chỉ ra cửa sổ. Huy nhìn xuống, thấy một thằng tây lai đứng bên kia đường, đang nói điện thoại. -Tại sao bà hứa mua nhà, rồi bà xù? -Lai ơi! Thu lạy Lai. Thu làm công chức mà. Làm gì có nhiều tiền vậy? -Không nhiều lời. Chỉ cần nhìn ngôi biệt thự bà đang ở là biết rồi. Một tỉ rưỡi đối với bà chỉ là cái móng chân thôi. Tôi gia hạn cho bà ba ngày. Vì Thu muốn cho cậu con trai cùng chia sẻ tai họa với mình nên bà đã mở speaker máy điện thoại. Huy không nhịn được, anh hét vào máy: -Thằng chó. Cút ngay đi. Mày sẽ không có một cắc nào đâu. Đừng mơ con ạ. Tao kêu công an nhốt mày bây giờ. Tiếng thằng Lai bên kia đầu dây: -A, mày là thằng Huy hả. Mày xuống đây tao cho mày coi con mẹ mày ở truồng ngủ với tao nè. Huy ném cái điện thoại qua cửa số và chạy xuống cầu thang như một thằng điên. Thu hốt hoảng gọi: -Con ơi! Dừng lại đi, con ơi!
Nhưng Huy đã biến mất sau khúc quanh của cầu thang. Thu quỵ xuống mấy bậc cấp, gục đầu vô tay vịn cầu thang mà khóc.
Thằng Lai nhìn thấy Huy chạy xuống, cũng băng qua đường. Bảo vệ thấy khó tránh một cuộc ẩu đả ngay tại cơ quan nhà nước, liền chụp cây dùi cui.
Thằng Lai đã áp sát, đẩy cánh cửa cổng. Bảo vệ dùng dùi cui ngăn nó lại. Nó chụp lấy cây dùi cui và thúc đầu gối lên bụng đối phương. Huy chạy đến tham chiến.
Cảnh sát cũng vừa tới nơi, dùng súng khống chế và còng tay thằng Lai dẫn đi.