Độc thân
Khánh Thảo
Chủ nhật. Nàng dậy muộn. 9h. Nhưng thành phố vẫn êm ái. Không cần vội vã ăn sáng, trang điểm, nàng đi chân trần ra ban công, xoè tay một hồi lâu mới thấy ướt mát. Mưa phù du. Nhưng chân thì lạnh tan. Ngoài ban công không trải thảm. Nền gạch đá hoa nhức buốt toả lên, ngón chân có vẽ hình hoa hồng của nàng, nếu không có lớp sơn diệu vợi kia, thì đã nhìn rõ chúng tím xanh lại.
Lâu lắm rồi miền Bắc mới có mùa đông lạnh như thế. Những ngày giáp Tết, nhiệt độ chẳng khi nào lên được đến 8. Nàng không diện được chiếc vest trắng có nơ đăngten và đầm satin hồng may cho dịp Tết, lúc nào cũng áo măngtô đen thẳm đến ngang bắp chân, khăn dạ màu đỏ chói kéo cao gần đến miệng, và bốt da lên tận gối. Thì cứ nghĩ như Tết năm trước, nắng vàng ươm, trời ấm nóng.
Sau Tết, vẫn còn những ngày lạnh, nhưng không buốt nhiều nữa. Nàng vẫn cố thủ trong măngtô đen. Thân hình cò vạc của nàng không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt. Tú vẫn bảo nàng là dáng tiểu thư. Mà nàng thì không thấy thế. Làm việc không ít hơn 10 tiếng một ngày, ăn uống qua loa, không hấp thụ được cá, nói dễ hiểu là nàng ghét những món ăn có liên quan đến từ cá. Mà nào thì cá nhiều đạm nhưng không béo, cá tăng trí thông minh, nàng thì không thích. Hồi bé cũng có ăn, hiện tượng này xuất hiện khi nàng 16 tuổi, sau một cuộc thương nhớ lơ ngơ với một anh chàng mê cá, nàng đâm ra không ăn nổi chúng. Cứ nhìn thấy cá, là nàng tưởng tượng như mình đang đối diện với gương mặt baby mà lòng dạ già cấc của chàng kia, thế là cứ muốn ói ra. Ói cho đến khi cái mùi tanh ám ảnh kia tạm thời lắng mất.
Tú cũng bảo, không chỉ là dáng tiểu thư, nàng còn số tiểu thư. Ba mẹ nàng xuất thân bình thường, làm công chức nhà nước, cuộc sống vừa phải. Nàng cũng học đại học chính quy bằng khá, xin việc ở một công ty chuyên về dự án môi trường, thế là từ đấy vắt kiệt vào lao động trí óc. Không giàu, nhưng cũng thừa tiêu và có được những thứ vừa vặn với cuộc sống độc thân chưa chồng. Chắc Tú nói thế vì cái sự xanh rớt của nàng. Tẩm bổ thế nào cũng không béo, trong khi đó, Tú chỉ là tư vấn viên sức khoẻ cho nàng thì ngày một đầy đặn. Thân hình căng tròn của Tú mang đến cảm giác mạnh mẽ nhưng không khô cứng, đám đàn ông con trai cứ bị hút vào đó.
Nàng mình cò vạc, và không vì thế mà kém người theo đuổi. Gương mặt lanh lợi, tóc nhuộm màu hạt dẻ, tôn lên cặp mắt tròn to sáng long lanh. Miệng rộng sang cảnh, thêm cả khéo trang điểm và ăn mặc, nàng hay Tú đều ưa nhìn như nhau. Có người ngày xưa đã thích cả hai, tán tỉnh cả hai, và bị cả hai cho rớt. Sao mà đánh đổi tình bạn thân vì một gã như thế được?
Ấy vậy mà sáng nay nàng chỉ vận váy ngủ, đi chân trần đứng ngoài ban công hứng mưa. Cơn mưa như từ một góc xa xôi nào đó làm sống lại những xúc cảm khó tả. Bâng khuâng? Xao xuyến? Hay vài từ tương tự. Nàng không biết. Có lẽ là do đêm qua nàng đã quá tâm trạng, vượt qua hết cả những động tính từ kia. Đêm qua là một đêm hoang hoải. Nàng đã giật mình sợ hãi. Nỗi cô độc ập đến, vây hãm nàng, nham hiểm và độc đoán. Cơn say không làm nàng vơi. Nàng như đứng giữa hàng ngàn bóng ma, nhưng không có một đồng loại nào đứng về phía nàng. Không một ai. Kể cả bóng ma của chàng.
Từ lúc nào đó, dường như nàng đã quên chàng. Chàng đi qua cuộc đời nàng, chỉ như một giấc ngủ trưa. Nhưng giấc ngủ ấy gieo vào lòng nàng một men thuốc bất tận, lúc nào hình ảnh chàng cũng lấp loá màu nắng xanh, màu của cái ngày mùa hè chói chang ngồi uống cà phê dưới tán cây trên đường Lý Thường Kiệt. Chàng cao, đẹp như người mẫu, miệng cười quyến rũ. Chàng mặc sơ mi kẻ hồng điệu đà, nhưng manly khó tả. Chàng làm nàng mê mẩn ngay từ phút giây đầu tiên. Tú cười nham nhở trước khuôn mặt thẫn thờ của nàng.
- Nè, anh ta tên Lâm, làm cùng tao đấy!
- Thật hả? Có người như này mà sao chưa từng nghe mày nói đến?
- Thì có dịp gì mà nói, mê rồi phải không? Con gái chỗ tao xôn xao hết cả!
- Ủa, cả mày nữa hả?
- Không, không hiểu sao đó không phải tuýp người của tao.
Chàng ngẩng mặt lên, hướng mắt nhìn về phía nàng và Tú. Tú đưa tay ra hiệu chào, nụ cười của chàng lại nở lần nữa, chàng nói gì đó với mấy người bạn rồi tiến về phía hai người. Tim nàng đập xôn xao.
Đó là lần đầu tiên gặp gỡ. Lần đầu tiên cho mối tình của nàng và chàng. Nhanh. Và ngắn. Chàng và nàng như sinh ra là để cho nhau, đã chờ đợi ngần ấy thời gian để được gặp nhau, để được lao vào vòng tay nhau không so đo tính toán. Mỗi ngày trôi qua đều mang theo một sắc màu dễ chịu. Mỗi ngày, với chàng, là niềm vui bất tận, là hạnh phúc ngập tràn. Chỉ một từ đơn giản nhất, nhưng nhiều ý nghĩa nhất để diễn tả cho vô số sắc thái trong nàng: Tình Yêu. Chàng là người nồng nàn, dịu dàng mà mãnh liệt, chàng làm trỗi dậy, làm xuất hiện trong nàng đam mê, khao khát. Nàng uyển chuyển. Nàng nhịp nhàng kết hợp với chàng. Mỗi đêm bên nhau là mỗi đêm thăng hoa, nàng được thở dốc trong sung sướng, được cười rạng rỡ ghì đầu chàng vào ngực mà thì thào “Em yêu anh”. Chàng vòng đôi tay rắn chắc xiết lấy nàng, đôi khi còn nhấc bổng nàng lên, nàng quá nhỏ bé. Nàng mong manh và chênh vênh trong tay chàng, nhưng tất cả đọng lại chỉ là cảm giác bồng bềnh, rập rờn như sóng biển, như nến thơm, như hoa hồng, như những bản ballad tôn vinh giây phút tuyệt vời của hai người.
Nàng tần ngần rùng mình. Mưa có vẻ khó dứt. Hạt mưa xanh xao. Hơi mưa mơn man. Nàng thèm đến tê dại thứ hơi ấm quen thuộc vẫn như còn váng vất ở gáy, ở tai. Sau một chuỗi ngày dài, hôm nay nàng mới lại dành thời gian để nhớ chàng đến thế. Nàng nhớ những ngày sau Tết năm ngoái, nàng vẫn còn kiêu hãnh ngồi sau xe chàng, khăn choàng trắng mỏng bay lơ đễnh trên phố, giữa dòng người ồn ào, giữa cây lá đơm mầm tí tách hồi xuân. Ai cũng giục hai người kết hôn. Chàng bảo, để cuối năm, vì chàng sẽ có nhà mới, sẽ đón nàng về làm bà hoàng của tổ ấm xinh đẹp đó. Lẽ ra giờ này, nàng đang làm vợ, đang tiếp tục được hưởng tháng ngày thiên đàng cùng chàng. Lẽ ra giờ này, nàng đã làm mẹ. Nàng sẽ ẵm thiên thần bé bỏng của hai người, âu yếm, vuốt ve, và ngắm nhìn không chán cái mũi xinh xinh giống chàng, cặp mắt to long lanh của nàng. Lẽ ra giờ này, nàng phải là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian. Lẽ ra….
Nếu như không có chuyến đi quỷ quái ấy!
Nếu như không có Lệ.
Lệ rủ chàng đi cùng chuyến công tác ấy. Vì Lệ là nhân viên mới, mà chàng lại là người trực tiếp kèm cặp từ hồi Lệ còn là cô sinh viên kinh tế xin vào công ty thực tập. Nàng chưa bao giờ ghen, và quả thực là cũng chẳng có gì để ghen. Vì nàng biết chàng yêu nàng. Chàng và Lệ chỉ như anh em. Mà Lệ có lỗi hay không, khi nài nỉ chàng đi cùng, chỉ nghe phong thanh sau này Tú nói rằng Lệ muốn có cơ hội. Một tuần vắng chàng, hàng trăm tin nhắn không thể làm nguôi vơi nỗi nhớ mong cháy bỏng. Trong tuần đó, nàng có thấy hơi khó ở, định chờ chàng về đưa đi khám bệnh. Nàng muốn tự hào là mình có người yêu biết quan tâm, luôn ở bên nàng, luôn cùng nàng dù ở bất cứ đâu. Thứ 6. Chàng gọi điện là sẽ về đến nơi khoảng 7h tối. Nàng phấp phỏng y như ngày còn bé, mỗi lần chờ một tập truyện tranh mới. Nàng đã chuẩn bị cho một buổi tối lãng mạn. Nàng nghĩ nàng sẽ không thể kìm lòng mà ôm chầm lấy chàng…
- “Em à, anh vừa xuống tới sân bay, chắc một tiếng nữa anh sẽ về đến chỗ em. Anh nhớ em quá chừng….”
- “Anh có qua phòng vé không? Hay em chờ anh ở đó nhé?”
- “Thôi, anh bắt taxi đi cùng Lệ, nhà cô ấy cũng trên đường đến chỗ em, cho cô ấy quá giang luôn”.
- “Thế cũng được. Nhanh lên anh nhé! Yêu anh.”
Từ phút ấy, nàng bồn chồn đi lại và chờ một tiếng chuông cửa. Điện thoại di động chợt reo.
- “Alô, chị có phải người nhà của số điện thoại đang gọi đến này không?”
- “Vâng, ai thế ạ? Anh Lâm đâu ạ?”
- “Anh ấy bị tai nạn, đang ở bênh viện X….”
Nàng không nhớ nàng đã làm gì vào lúc ấy, chỉ biết khi trông thấy gương mặt chàng, nó thật sự đáng sợ. Nó méo mó và dị hợm. Nó làm nàng không muốn nhận đó là người yêu nàng, là người mà nàng vẫn muốn ấp ôm, yêu thương, vẫn muốn làm chồng và làm bố của những đứa con sau này; làm nàng đến tận giờ vẫn không tin rằng, người đã chết ấy là chàng.
Bác sĩ thông báo rằng nàng có thai được gần một tháng. Điều đó không còn là nỗi vui mừng, mà trở thành nỗi hoang mang lo lắng cho nàng. Đó là giọt máu của chàng, nó chắc hẳn sẽ là một đứa bé khôi ngô và thông minh, nó sẽ làm nàng không bao giờ được phép quên chàng. Nhưng nếu nó ra đời, nó sẽ không có bố. Và nàng không dám chắc là mình chịu được áp lực nếu giữ nó lại vào thời điểm này. Đó là một điều ngông cuồng, mà nàng thì chưa đủ can đảm để tạo ra một tiểu thuyết.
Chỉ thế thôi. Mà sau đám tang chàng, nàng lặng lẽ và đau đớn một mình đi phá bỏ sinh linh chưa rõ cả hình hài kia. Một mình. Để rồi không đủ sức đi về nhà. Để rồi nằm đến gần tối trong bệnh viện phụ sản, và phải gọi Tú đến. Nàng xin nghỉ làm cả tuần, những cơn vật vã khóc lóc làm nàng trông như một hình nhân tiều tụy đã bị lũ chim đồng mổ cho tơi bời. Nàng thật sự kiệt sức.
Lạnh làm nàng lao đao. Mưa ngấm vào trong tim nàng. Nhận ra cả thân hình đang lẩy bẩy. Nàng quay người đi vào. Trượt ngã. Đâu đó bóng ma đêm qua của chàng lướt qua nàng rất khẽ…
Hà Nội, 28 tháng 02 năm 2008.