Từ Hồng Khẩu Phụ đến Trung Điền Sơn có nhiều đường, hoặc lớn bằng
phẳng, hoặc nhỏ lại ghồ ghề, hoặc quanh co, theo sự ức đoán của Lệ Tuyệt
Linh, Thân Xương Ngọc và Hà Tinh Huỳnh, thì La Nhữ Cường hẳn mai
phục dọc theo đường lớn, họ nghi bọn Lệ Tuyệt Linh không lý do gì mà phải len lỏi
theo các con đường nhỏ.
Bọn La Nhữ Cường cũng không hề biết là Lệ Tuyệt Linh, Thân Xương Ngọc đã
hiểu sự theo dõi của bọn chúng, thì tội gì họ phải lẩn tránh. Cho nên nhân địch giăng
bẫy, bọn chàng vờ mắc bẫy, để quật ngược trở lại.
Cứ theo sự xếp đặt của bọn Lệ Tuyệt Linh, thì ba người tiến tới đều đều. Thân
Xương Ngọc và Lệ Tuyệt Linh sóng ngựa chạy phía trước. Hà Tinh Huỳnh thì vấn khăn
lụa che khuất nửa phần mặt chạy phía sau, giữ khoảng cách vài trượng. Bọn người do
Thân Xương Ngọc mời đến, cũng đã gặp nhau kín đáo và hiện tại họ phân tán mỏng,
ngấm ngầm ủng hộ bọn Lệ Tuyệt Linh khắp các mặt tả hữu, hậu.
Bên hữu là bọn Vân Hà Nhất Tẩu Đoan Mộc Thụy với bốn thủ hạ của y là tứ thiết
bán đồng sử dụng chùy, nên có cái hiệu chung là Bát đại chùy.
Bên tả có bọn ba người thủ lãnh trong Tam Long bang, tên Giang Lương, Trang
Tuấn, Thạnh Huy. Phía sau có bọn Đại Không hòa thường cùng người sư đệ là Tiểu
không tăng và ba người đệ tử họp thành nhóm Vô Tướng Tam tăng. Mà khách giang hồ
liệt vào hàng cao thủ đương thời.
Họ đã rời Hồng Khẩu Phụ bảy hôm rồi, trong thời gian đó họ chưa thấy gì đăïc
biệt khác lạ dọc đường.
Nếu không có biến cố gì ngăn trở cuộc hành trình, thì trong ba ngày nữa, họ sẽ
đến Vọng Phong tập, nằm trên con lộ cái, phàm ai xuất nhập Trung Điền Sơn cũng
phải đi ngang qua.
Không khí oi bức vô cùng. Thái Dương nhả nóng một cách tàn nhẫn, quanh vùng
không có cơn gió nhẹ thoảng qua. Lệ Tuyệt Linh thốt:
- Bọn quỷ đó sao chưa xuất hiện? Chẳng lẽ chúng đợi mình đến Vong Phong tập
mới ra tay ư?
Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
- Nếu vậy thì trời đã dứt tuổi thọ chúng rồi, chọn chiến trường tại đó là chúng dọn
đường về âm cảnh không hơn không kém.
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Không lẽ chúng quá ngu? Ta tính có thể là chúng tính lầm. Cho nên chúng đặt
cạm bẫy trên một con đường khác thành thử song phương không gặp nhau.
Thân Xương Ngọc lắc đầu:
- Ta không nghĩ như thế, La Nhữ Cường tinh tế lắm hẳn y cũng có dọ biết được
tập quán của bọn ta không bao giờ chọn con đường nào khác mỗi lần xuất nhập căn cứ
ngoài trực giao thông này.
Lấy bầu nước trên lưng ngựa tu một hơi, Lệ Tuyệt Linh đưa tay áo quẹt ngang qua
miệng nói:
- Đại ca đoán chắc là chúng ở phía trước chờ bọn mình ư?
Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Đại khái là vậy.
Rồi y mỉm cười tiếp:
- Đáng lẽ chúng phải động thủ trước mấy ngày nay rồi. Ta lấy làm lạ sao chúng
để bọn mình về gần tới Trung Điền Sơn, điều mà chúng cần phải tránh vì không thuận
lợi cho chúng.
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Thực ra đệ chỉ mong sự tình kết thúc càng sớm càng hay. Chứ cái gì cũng lòng
thòng mãi ngày này sang ngày khác đệ bực chết đi được
Thân Xương Ngọc mỉm cười:
- Thái Dương đốt cháy con tim đệ, nên đệ không còn bình tĩnh nữa rồi. Nóng
nảy cho lắm cũng thế thôi. Việc chưa đến lúc xảy ra, đệ làm gì nó cũng không xảy ra.
Quay đầu nhìn lại Hà Tinh Huỳnh vẫn giữ khoảng cách đều đều, Lệ Tuyệt Linh
mỉm cười thốt:
- Kể cũng tội cho nàng, bôn ba dưới ánh nắng như thiêu này, vất vả thật!
Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Thế mà nàng vui lắm đó, không vất vả với chúng ta thì nàng không thể nào yên
tâm được.
Lệ Tuyệt Linh:
- Bây giờ thì nhận xét của đệ về nàng đã hoàn toàn cải biến.
Thân Xương Ngọc chợt hỏi:- Đệ có ấn tượng như thế nào về bọn người ta gọi đến giúp?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
- Rất tốt. Họ là những tay thác lạc, hào hiệp, nhất là Đại Không và tiểu không
tuy xuất gia song vẫn trọng nghĩa khí giang hồ.
Dừng lại một chút chàng tiếp:
- Còn Đoan Mộc Thụy cánh tay mặt của đại ca, thì khỏi phải nói, dĩ nhiên hắn
phải có đặc điểm gì đó mới được đại ca tin cậy như vậy. Đệ nhận thấy hắn có thừa cơ
ứng trí, ứng biến nhanh chóng và hữu hiệu. Một nhân tài chân chính đó. Bốn người đệ
tử của hắn cũng có nhiều triển vọng thanh danh thừa sức nối nghiệp sư môn.
Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Khi lâm trận, tám quả chùy của chúng cũng đáng sợ lắm đó.
Lệ Tuyệt Linh tiếp luôn:
- Riêng về Tam Long Bang, thì Huỳnh Long Giang Lương nổi bật hơn hết, nói như
thế là bất quá làm một cuộc so sánh thôi, chứ Bạch Long Thạnh Huy và Thanh Long
Trang Tuấn cũng chẳng kém gì.
Thân Xương Ngọc lại gật đầu:
- Đệ nhận xét rất là chính xác. Thanh Huy thì tâm cơ tinh xảo, còn Trang Tuấn
thì thâm trầm bình tĩnh, hành sự đúng là một tay lão luyện.
Nhớ đến Trì Cung y tiếp luôn:
- Làm sao mà đệ thuyết phục được lão Trì khỏi phải xen vào chuyện này vậy?
Lệ Tuyệt Linh thốt:
- Hắn cũng là một kẻ có lòng. Hắn đâu thể nào điềm nhiên toạ thị ngồi nhìn
chúng ta bước vào nguy hiểm? Đệ phải lựa lời khéo léo ve vuốt hắn, huống chi đệ còn
cần hắn ở lại nhà bảo vệ cho Hoàng Quân Nhã? Hắn đòi đi theo khi mình càng từ
chối, hắn ta giận dỗi? Đệ nói là mình đà đủ nhân số rồi, hắn đi theo chỉ mất công thôi,
lúc đó hắn mới thôi đó.
Họ vừa đi vừa nói chuyện. Xa xa phía trước mặt một gành núi hiện ra. Gành núi
khá lớn, che khuất nửa phần đường trong sâu là một khu rừng trúc nhỏ, trong khu rừng
trúc có giòng suối con, trúc xanh và nước mát khiêu gợi ý niệm một cuộc nghỉ chân,
trốn cái nóng đang thiêu đốt trên dặm đường dài.
Thân Xương Ngọc đề nghị:
- Chúng ta hãy nghỉ một chút đi.Họ rong ngựa thẳng đến đó, xuống đất, lại bờ suối vóc nước rửa mặt mày, rồi tìm
chỗ ngồi. Họ lại lấy bánh ra ăn. Thân Xương Ngọc nhìn trên đường dài, không thấy
bóng dáng Hà Tinh Huỳnh, mỉm cười thốt:
- Hà cô nương không chịu nổi cái nóng này, còn rơi tận phía sau xa. Đệ hãy ở
đây nhé, ta đi tìm nàng.
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
- Nàng đâu còn là trẻ nít lên năm mà đại ca lại sợ lạc chứ?
Aên xong cả hai lim dim mắt dưỡng thần.
Bỗng, Thân Xương Ngọc mở mắt ra, nghiêng đầu nghe ngóng. Lệ Tuyệt Linh nghe
động mở mắt ra luôn, hỏi:
- Chúng đến rồi à?
Thân Xương Ngọc gật dầu:
- Đến rồi!
Lệ Tuyệt Linh chớp mắt:
- Đại ca phỏng đoán được bao nhiêu tên?
Thân Xương Ngọc đưa ngón tay vẽ chữ thất vào khoảng không. Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Chắc chắn là chúng còn thêm.
Thân Xương Ngọc điểm một nụ cười quái dị:
- Tự nhiên.
Bây giờ Lệ Tuyệt Linh mới giật mình, ngồi dậy giũ áo cho bụi cỏ khô rơi xuống, từ
từ quay đầu vừa nhìn xa vừa nói:
- Phải rồi, đúng là bọn Ưng Bảo.
Thân Xương Ngọc nhìn kỹ gật đầu:
- Có cả La Nhữ Cường trong số bảy người đó nữa.
Lệ Tuyệt Linh không nói gì, thong thả đứng lên. Thân Xương Ngọc cũng đứng lên
theo. Vừa lúc đó ở mép bên kia gành núi, sáu bảy người xuất hiện, rồi họ phân tán ra,
bọc dần thành hình nửa vòng cung, tạo thành cái thế bao vây.
Trong số đó có Yếu Mạng Hoa Tử Oanh Tế Nhân và Cương Quái Tạ Tông.
Nhìn một lúc Lệ Tuyệt Linh mỉm cười, chàng nhận ra một người quen mặt, kẻ đã
chiến bại dưới tay chàng, kẻ đó mất tay tả, chính là đại câu trảo Ngụy Bằng, một cao
thủ thuộc hàng kim ưng trong Ưng bảo.
Chàng từ từ bước tới, thu hẹp khoảng cách giữa hai phía. Độ tầm vừa phải, chàng
cười nhạt, cất giọng mỉa mai:- Tội quá, làm chi mà mà vất vả đến thế? Anh em ta có trốn đi đâu? Cần gì phải
bao vây cơ chứ? Các vị nên biết là bọn tại hạ thích những trò đùa như thế này lắm,
gặp là tham gia liền, chết cũng không bỏ được đâu.
Đại câu trảo vốn ốm mà cao lỏng khỏng, hiện tại trông y như cành cây khô dựng
đứng, da vàng như sáp, vận chiếc áo rọâng thùng thình, tà áo bay phất phơ theo gió kêu
phần phật, tay áo cánh tay cụt lại càng phất phơ hơn. Đôi mắt y đỏ ngầu, đôi mắt bốc
rực lửa một niềm thống hận cực độ.
Oanh Tế Nhân tiến lên đối diện với Lệ Tuyệt Linh, khoanh tay áo thừa nơi bàn tay
cụt, nhét vào hông trong đường giây cỏ quấn quanh mình. Hắn rít lên, đôi hàm răng
ken két mắng lớn:
- Ta đã nói rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau mà! Hôm nay thì ngươi phải về chầu tiên
tổ, đúng đạo hiếu thuận của con người tròn bổn phận sáng thăm tối viếng nơi âm cảnh.
Cả Thân Xương Ngọc nữa cũng chẳng thoát nạn hôm nay đâu.
Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:
- Mất một bàn tay ngươi còn cho là chưa đủ sao? Ngươi chờ đến lúc rụng đầu mới
ăn năn hối hận thì đã muộn màng rồi đó.
Oanh Tế Nhân nhảy dựng lên:
- Hãy dọn mình chờ chết, đao kề cổ rồi mà ngươi còn ở đó ngông cuồng à?
Lệ Tuyệt Linh cười ha hả:
- Tánh ta quen vậy đó, huống chi ta có quyền ngông cuồng đối với kẻ chiến bại là
ngươi.
Oanh Tế Nhân gầm lên:
- Hôm nay ngươi sẽ chết dưới tay ta.
Hắn toan vọt tới. Đại câu trảo Ngụy Bằng khoát tay ra hiệu:
- Đừng nóng Oanh huynh, việc gì phải đến sẽ đùến. Vả lại chúng ta đã có bảo chủ
chu toàn, huynh cứ yên trí đợi chờ kết quả.
Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Khiếp quá, nghe bằng hữu nói, ta đứng tim mất.
Ngụy Bằng lộ vẻ căm hờn:
- Lệ Tuyệt Linh! Chắc ngươi chưa quên lần tao ngộ tại nhà khách Kim Sam Mạnh
Ngạn chứ! Châu Thanh mất mạng, ta mất một cánh tay. Ngươi phải đền bù xứng đáng.
Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:- Có những món nợ mà người vay lại được, vay thêm mãi không cùng chứ chẳng
cần phải trả! Bằng vào tài nghệ của ngươi, không cho phép ngươi nhắc đến chuyện nợ
nần. Ngươi không đủ tư cách đòi thiệt hại.
Ngụy Bằng giận đến rung người.
- Ngươi đừng tự đắc. Hãy chuẩn bị đền tội.
Lệ Tuyệt Linh cười mỉa:
- Ta chờ đây! Chẳng lẽ mới một sớm một chiều mà ngươi thành siêu việt?
Trên cao có bóng người chớp chớp, rồi một âm thính oang oang vọng tới:
- Ngươi cho rằng bọn chúng vô dụng ư?
Lệ Tuyệt Linh ngẩng mặt lên nhìn thì thấy một người có vóc hình thô, cường
tráng khôi vĩ, mắt chim ưng, mũi cũng giống mỏ chim ưng, tuổi tác độ tứ tuần, hai tay
không, nhưng trước ngực có treo thanh màu bảy đốt, ngằm ngang chữ thập thêu trên áo.
Người đó là Động Hầu La Nhữû Cường, bảo chủ Ưng Bảo, một nhân vật khét tiếng
trong giới lục lâm.
Lệ Tuyệt Linh khẽ xoay mình bình thản hỏi:
- Ngươi là La Nhữ Cường?
La Nhữ Cường vênh mặt:
- Chính là ta!
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Với cái thế trận này, hẳn là ngươi không có mảy may hảo ý?
La Nhữ Cường hừ một tiếng:
- Với hảo ý thì còn ai đòi nợ được. Đừng vờ vĩnh ngây thơ nữa.
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Ngươi có biết là sự tình xảy ra đó là do nơi thuộc hạ của ngươi gây ra chăng?
La Nhữ Cường lắc đầu:
- Ta chỉ biết là ngươi có vay nợ máu, ngươi phải trả món nợ đó, có thế thôi! Công
đâu ta truy cứu căn nguyên xét đoán thị phi?
Thân Xương Ngọc chen vào:
- Ngay tại lãnh thổ của ta à?
Nhìn Thân Xương Ngọc, La Nhữ Cường cất giọng:
- Ta nghĩ việc không liên quan gì đến ngươi, thì ngươi nên đứng ngoài vòng, có lợi
hơn. Nếu ta hành động ngay trên vùng đất của ngươi, đó là điều bất đắc dĩ. Một ngày
nào ta sẽ tạ tội với ngươi. Hôm nay bằng mọi giá, ta bắt buộc phải vi phạm giang hồ.Thân Xương Ngọc lạnh lùng:
- La Nhữ Cường! Trong con mắt ngươi, còn có ta chăng?
La Nhữ Cường trầm giọng:
- Phải là rồng thiêng mới dám vượt sông dài. Phải là mãnh hổ, mới dám rời non
xuống đồng hoang.
Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Thế là ta có dịp sờ vây rồng vuốt râu hổ.
La Nhữ Cường hừ một tiếng:
- Thế là quả thật ngươi đã phản bội Hắc Lâu. Thoạt đầu bắt được tin đó, ta còn
hoài nghi. Bây giờ thì sự tình rõ rệt lắm rồi.
Thân Xương Ngọc lắc đầu:
- Ngươi nói sai, không phải phản bội, mà là ly khai. Nói một cách khác là bỏ tối
về sáng.
La Nhữ Cường chớp mắt, chỉ Lệ Tuyệt Linh hỏi:
- Ngươi mạo hiểm chỉ vì hắn thôi ư? Ta thật thương hại cho ngươi.
Thân Xương Ngọc bỉu môi:
- Việc của ta ngươi hiểu thế nào đuợc? Hãy lo đến số phận của ngươi đi.
La Nhữ Cường quát:
- Ngươi thiệt chán sống rồi ư?
Thân Xương Ngọc diềm nhiên:
- Chính ngươi mới là chán sống nên đã dẫn xác tới đây nạp mạng cho tử thần.
La Nhữ Cường thét:
- Bằng vào sức của hai ngươi, thiệt là dang nằm mộng giữa ban ngày.
Thân Xương Ngọc cười mỉa mai:
- Ta chấp luôn Oanh Tế Nhân và Tạ Tông.
oOo