Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Sanh tử kiều

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 85142 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Sanh tử kiều
Trần Thanh Vân

Hồi 11
Qúy Ca vòng tay:
- Đa tạ ngươi đã quá khen Thiên tổ của tạ Song ngươi nên nhớ điều này, là trên đời có nhiều sự xảy ra ngoài chỗ liệu của chúng ta.
Lệ Tuyệt Linh hỏi:
- Nghĩa là sao ?
Qúy Ca giải thích:
- Trong tiểu tổ ở phủ Đại Xương, một trong hai người thuộc Thiên tổ của ta là vi.
đại ca Trưởng tổ ngoại hiệu là Huyết phủ tên là Thân Xương Ngọc.
Lệ Tuyệt Linh khẽ giật mình lẩm bẩm:
- Thân Xương Ngọc ! Có Thân Xương Ngọc nữa à !
Qúy Ca mỉm cười:
- Ta biết ngươi không hề dự liệu điều đó. Thân đại ca gia nhập Hắc Lâu chỉ đô.
bốn tháng nay thôi. Tuy đãø dành cho Thân đại ca cái địa vị Tổ trưởng Thiên tổ, một địa vị rất cao. Lâu chủ của ta phải khó khăn lắm mới thuyết phục được y !
Lệ Tuyệt Linh hồi ức một việc gì ra sức lẩm nhẩm:
- Bảy năm ! … Bảy năm trôi qua nhanh chóng quá. Ta không ngờ, thật ta không ngờ.
Qúy Ca nghi hoặc:
- Ngươi nói gì đó ? Ngươi biết Thân đại ca ta ư ?
Chừng như tỉnh ngộ, Lệ Tuyệt Linh hấp tấp đáp:
- Không ! Ta có quen biết chi với y đâu.
Chàng lắc đầu rồi nói tiếp:
- Nếu ta không lầm thì tổ trưởng của Thiên tổ là Đồ Phi có cái hiệu là Thủ kiếm chứ sao gọi Huyết phủ Thân Xương Ngọc?
Qúy Ca mỉm cười:
- Đỗ đại ca được vinh thăng làm Đại chấp pháp trong bổn Lâu, thay thế cho Trần đại hiệp chấp pháp đã già. Trần đại chấp pháp về hưu, dưỡng nhàn trong bổn lâu, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm nào cả. Chắc ngươi có nghe đến Thân đại ca của ta ? Người là thủ lãnh toàn thể các bằng hữu lục lâm của bảy chín tòa đại sơn trại tại Trung Điều sơn. Tào lâu chủ phải đến đó hai lượt, hết sức khẩn cầu. Thân đại ca mới chịu nhận lãnh chức vị Tổ trưởng của Thiên tổ đó.
Lệ Tuyệt Linh mơ màng:
- Thân Xương Ngọc ở tận Trung Điều sơn là một vị hoàng đế, vô cầu, vô thúc, quyền rộng, thế mạnh. Tại sao lại bỗng dưng cúi đầu chịu sự sai tử khiến của ngoại nhân ? Như vậy là từ cái sang xuống cái hèn, từ cái vinh xuống cái nhục rõ ràng. Thật lạ lùng.
Tự linh sát Qúy Ca lắc đầu:
- Bởi ngươi không hiểu nên mới có ý nghĩ như vậy đó thôi. Ít nhất Thân đại ca cũng có lý do, mới chịu tiếp nhận nhiệm vụ mới chứ. Có hai lý do.
Lệ Tuyệt Linh à lên một tiếng:
- Ngươi có thể cho ta biết hai lý do đó chăng?
Qúy Ca vặn mình, xương kêu rắc rắc, rồi thấp giọng thốt:
- Chẳng có gì quan trọng đáng dấu cả. Lý do thứ nhất là Thân đại ca nhận định cơ nghiệp của Hắc Lâu rất vững, thế lực rất hùng mạnh, hơn hẳn những gì mà đại ca đã tạo được ở Trung Điền Sơn. Mà Tào lâu chủ lại chiêu hiền đãi sĩ về với Hắc lâu nên Thân đại ca thấy con đường tương lai rộng mở, một viễn cảnh huy hoàng đang chờ đợi ngày mai. Tóm tắt Thân đại ca bỏ chỗ ngắn tìm chỗ dài, bỏ chỗ bấp bênh tối tăm tìm chỗ sáng lạng vững chắc. Lâu chủ lại khẳng khái tặng một vạn lạng vàng giao cho bào đệ của Thân đại ca là Thầu Xương Hán thay anh tiếp tục điều hành sự mở mang cơ nghiệp tại Trung Điều sơn. Cái lý do thứ hai là thế đó, tuy xa rời Trung Điều sơn nhưng cơ nghiệp vẫn được duy trì và khuyếch trương mãi mãi, dướiù sự tài trợ và thế lực của Hắc Lâu.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Thân Xương Ngọc tính rất cao. Mà Tào lão đầu cũng bằng lòng mọi điều kiện kê?
ra cũng có một bí ẩn gì đó chứ chẳng không. Sự việc đâu có lạ lùng như vậy, nó giản đơn đến mức khó hiểu.
Qúy Ca cười nhẹ:
- Lâu chủ của ta phải có cái đạo lý gì đó mới được chứ ! Đương nhiên là vậy rồi.
Lệ Tuyệt Linh gật gù:
- Đương nhiên câu nói nghe thì hay đấy. Bỗng dưng thỉnh một người lạ về giao phó phận sư, ban bố uy quyền. Sự việc đó đâu phải là khảng khái, chiều hiền đãi sĩ!
Thật ra bên trong phải có cái gì đó rất bí ẩn.
Qúy Ca suy nghĩ một mình:
- Cho ngươi biết luôn, cũng chẳng hại gì. Ta tin rằng ngươi sẽ không tiết lộ với ai.
Y quên hiện tại rồi.
- Lệ Tuyệt Linh sắp sửa bị đưa đi vào Hắc Lâu thọ hình, thì còn sống sót thế nào mà đem sự tình đi rao truyền trên giang hồ ? Có lẽ vì y không tin tưởng lắm về việc Tuyệt Linh phải thọ hại, có lẽ y cho rằng Lệ Tuyệt Linh sẽ trốn thoát được, rồi những ý nghĩ đó gây ảnh hưởng nơi ảo giác, cuối cùng vô hình trung y quên luôn Lệ Tuyệt Linh là tên tử tù chờ giờ hành quyết.
Y tiếp:
- Đây là một sự giao dịch có tính toán lợi hại kỹ. Lâu chủ của ta là người rất chu đáo, chẳng bao giờ làm việc hồ đồ. Hắc Lâu có thêm một Thân Xương Ngọc bằng thu nhận hàng mấy trăm cao thủ ! Ảnh hưởng trên giang hồ lớn rộng, thế lực càng tăng gia, với Thân Xương Ngọc Hắc Lâu sẽ vững vàng như ngọn núi Thái. Gia dĩ, Lâu chủ lại giao phó một nhiệm vụ trọng đại, Thân Xương Ngọc phải bằng lòng với oai quyền đó mà dốc xuất toàn lực phù trì Hắc Lâu. Sau lưng y còn có hậu thuẫn Trung Điều Sơn rất hùng mạnh. Lâu chủ có thể kêu gọi đến bất cứ lúc nào nếu cần. Bây giờ ngươi đã thấy cái lợi hại vô cùng cho Lâu chủ khi thu phục Thân Xương Ngọc chưa ? Chỉ cần nhượng một vài điều kiện nhỏ, để thu hoạch những cái lợi to lớn, đó đâu phải là ngu.
Lệ Tuyệt Linh gật gù:
- Thật là thâm sâu, ta phải phục Tào Nghệ về điểm này.
Qúy Ca mỉm cười:
- Phàm ai đã chọn cái lối sống giang hồ hoặc độc hành sinh ý như ngươi hoặc tạo dựng cơ đồ như Lâu chủ tất phải tính toán kỹ trước khi làm việc gì. Cái lợi luôn luôn về người chu đáo, còn những kẻ nông cạn thì chỉ chuốc lấy thất bại nặng nề. Lâu chủ ta biết rõ đạo lý đó, nên mới chịu vất vả cất công tiến vào Trung Điều sơn vời cho được Thân ca xuống núi hợp tác.
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Ta có biết đến Thân Xương Ngọc, cũng từng nghe người đời nhắc nhở đến ỵ Ta nhìn nhận rằng y có tài, nhưng cho rằng y là một bực oai chấn quần hùng, độc bô.
giang hồ thì ta không đồng ý. Vị tất đã là sự thật.
Qúy Ca tiếp:
- Mỗi người có một nhận xét. Ta chỉ cho là y siêu việt lắm rồi, song trước con mắt ngươi, y chưa có gì đặc biệt đáng cho ngươi chú ý. Chỉ vì cái tài của ta còn kém, ta không có quyền phân tách ưu và khuyết điểm của người bậc trên ta.
Lệ Tuyệt Linh hỏi:
- Ngươi thử so sánh ta với Thân Xương Ngọc như thế nào ?
Qúy Ca đáp:
- Ta chưa hề làm một cuộc so sánh như vậy, thì biết sao mà nói với ngươi đây.
Tuy nhiên ta thấy Thân Xương Ngọc có tài quán thế ta khuyên cáo ngươi rất nên thận trọng, vậy thôi. Ngươi hay Thân Xương Ngọc đều trên bậc đối với ta, ta nhìn nhận ngươi cao hơn cho nên nhận xét của ngươi tất phải khác biệt. Ta đưa ra một nhận xét, ngươi có quyền bác bỏ vì cái chỗ dị đồng đó.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
- Ngươi luôn luôn đề cao ta.
Qúy Ca cười nhẹ:
- Tại vì ta thật sự ái mộ ngươi nên đã dành cho ngươi mọi sự chân thành.
Lệ Tuyệt Linh liếm lưỡi quanh vành môi:
- Thân Xương Ngọc bỗng dưng từ đâu đến chiếm giữ cái địa vị đáng lý thuộc về ngươi. Ngươi không thấy chua xót à ?
Qúy Ca lắc đầu:
- Không hề !
Lệ Tuyệt Linh chú ý:
- Tại sao chứ?
Qúy Ca thản nhiên:
- Thứ nhất là vì đại cuộc, Thiên tổ cần phải có một kẻ đại tài chí hùng, mà ta thì kém quá. Thiếu tài mà cao chức thì nguỵ Chức vụ sẽ giết chết mình đó. Thứ hai, sự có mặt của Thân đại ca rất bổ ích cho Hắc lâu trong tương lai. Ta phải tự liệu sức mình, mà không tham vọng, bởi tham vọng là cái họa diệt vong. Huống chi Hắc Lâu vững mạnh rồi, ta sẽ công hưởng vô hàm lợi ích. Bởi hai lẽ đó ta không hề chua xót, trái lại hân hoan là khác.
Lệ Tuyệt Linh bình tĩnh thốt:
- Rất có đạo lý. Thật ra ngươi mới đúng là một kẻ thâm trầm, thâm sâu cả từ phương diện tài lẫn trí. Chưa chắc gì ta bằng ngươi, đừng nói là trên bậc ngươi.
Qúy Ca mỉm cười:
- Ngươi không cần khiêm nhường mà làm gì, chúng ta nên thành thật với nhau thì tốt hơn. Chúng ta không thuộc hạng người lấy vàng tô mặt cho nhau, vàng phai rồi lại lòi mặt chuột, trơ trẽn quá. Huống chi chúng ta đã thực nghiệm rồi trong đêm qua.
Y kết luận:
- Vĩnh viễn ta không bằng ngươi đó là sự thật, ngươi nên biết điều đó. Từ nay về sau ta cố tránh giao thủ với ngươi, nếu có cuộc ác chiến trong tương lai giữa ta và ngươi, thì đó là sự bất đắc dĩ chẳng bao giờ ta đấu một mình.
Lệ Tuyệt Linh nhìn y một lúc rồi cười nói:
- Ngươi thật là một kẻ thẳng thắn, đáng mến.
Qúy Ca cười hì hì:
- Ngươi cũng thế.
Lệ Tuyệt Linh thở ra:
- Rất tiếc, chúng ta không cùng chung một con đường.
Qúy Ca cũng thở ra:
- Mạng vận. Chúng ta phải đầu hàng trước mạng vận, chỉ còn cách tiến mà thôi.
Không thể lùi, lùi lại là tự phản bội lấy mình.
Y tiếp:
- Ngươi nên nhớ điều này, là ta sẽ tìm mọi phương pháp đối phó với ngươi. Ta tin rằng ngươi sẽ chẳng có cơ thoát thân.
Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:
- Không thể đoán định quả quyết được như ngươi đã nói, có nhiều sự cố xảy ra, ngoài chỗ diệu định của con người. Biết đâu, sau khi Thân Xương Ngọc đến đây, ta sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Qúy Ca cười nhạt:
- Ngươi đánh giá đại ca ta quá thấp. Ta đã bảo:
Thân đại ca ta đến đây ngày nào là ngày đó ngươi cầm như vô vọng. Huống chi ngươi đang ở trong tình cảnh đó chỉ đối phó với bọn ta thôi ngươi cũng đủ mệt rồi.
Qúy Ca nói tiếp:
- Cho nên gặp y rồi ngươi đừng nuôi ảo tưởng. Y hành sự quyết đoán mọi việc, chẳng hề cẩu thả, nếu ngươi làm điều gì trái ý y, là y sẽ có phản ứng liền. Mà những phản ứng đó bất lợi cho ngươi là cái chắc.
Lệ Tuyệt Linh cười mỉa:
- Thật vậy ?
Qúy Ca hừ một tiếng:
- Ta lừa ngươi để làm gì?
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Nếu thế thì Thân Xương Ngọc khác ngươi hoàn toàn. Huyết Phủ ! Khi nghe cái ngoại hiệu đó, ta cũng đoán được con người này phải là ngang ngạnh tàn khốc, độc đoán … Qúy Ca cười nhẹ:
- Ta có nói là Thân đại ca của ta giống ta đâu ? Bởi mỗi người có một cá tính riêng biệt, quan điểm cũng riêng biệt luôn.
Lệ Tuyệt Linh gật gù:
- Dù sao thì ai dấn bước trên giang hồ, cũng phải như vậy cả. Phải hung bạo, phải tàn khốc, phải luôn luôn quật cường. Cái tâm phải tàn độc, càng độc càng có lợi.
Đối với người như Thân Xương Ngọc tình cảm chỉ là chiếc lá rơi bên đường, không có giá trị mảy maỵ Vui thì nhặt xem, buồn chán thì vất xuống.
Dừng lại một chút chàng tiếp:
- Huống chi, Thân Xương Ngọc là người thừa huyết tính ?
Qúy Ca giật mình:
- Ngươi biết rõ Thân đại ca ta ?
Chợt tỉnh ngộ Lệ Tuyệt Linh xoay chiều:
- Ta bằng vào sự nhận xét của ngươi, mà lập thành lý luận thế thôi. Chứ làm gì ta biết rõ ỷ Biết rõ là các ngươi, chứ chẳng phải ta đâu ?
Qúy Ca cười hì hì:
- Tóm lại Thân đại ca ta đến đây, là quyền chỉ huy điều động đoàn người chúng ta, sẽ được chuyển sang cho ỵ Lúc đó ta dù có hảo ý với ngươi cũng không còn cách gì giúp ngươi được.
Lệ Tuyệt Linh chớp chớp mắt, có sự ranh mảnh ẩn ướt trong ánh mắt đó:
- Tuy nhiên ngươi vẫn âm thầm lo lắng cho tạ Ta biết nhất định ngươi sẽ như vậy!
Qúy Ca thở dài:
- Đừng đặt quá nhiều hy vọng nơi tạ Nên nhớ mọi sự định đoạt sẽ do Thân đại ca.
Lệ Tuyệt Linh cười nhẹ:
- Ngươi sợ liên lụy, đừng lọ Ta không bao giờ gây sự nguy hiểm cho ngươi đâu.
Qúy Ca hấp tấp phân trần:
- Ngươi hiểu lầm cái ý của ta rồi. Ta chỉ khuyên ngươi nên ẩn nhẫn, muốn làm gì tùy ngươi, song phải dấu bớt thái độ ương ngạnh cao ngạo. Ta biết ngươi, ta sẽ châm chước cho ngươi, chứ Thân Xương Ngọc thì khác. Ta không muốn trông thấy ngươi khô?
khi ta vô phương tiếp trợ ngươi.
Lệ Tuyệt Linh lại cười:
- Giả như Thân Xương Ngọc cũng ái mộ ta như ngươi ái mộ thì sao hở ?
Qúy Ca cười khổ:
- Thân đại ca từ bao giờ chẳng khi nào có hảo ý đối với địch cả. Đối lập với y là phải chết với ỵ Đó là điều ta dám chắc. Một lần nữa ta khuyên ngươi nên dứt bỏ ảo tưởng.
Nhìn chăm chú vào Lệ Tuyệt Linh y tiếp luôn:
- Ngươi là kẻ thù của Hắc Lâu, một kẻ tử thù chứ không phải là đối lập, bàn tay của ngươi vấy máu của huynh đệ hắc lâu. Thân đại ca ta chẳng bao giờ lờ đi việc đó, dù có ngưỡng mộ ngươi! Ta chỉ sợ dọc đường sẽ hành hạ ngươi trước khi giao ngươi về Lâu chủ.
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
- Y không làm như vậy được đâu.
Qúy Ca nghi hoặc:
- Sao ngươi dám chắc?
Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm một lúc nói:
- Chỉ vì có ngươi bên cạnh.
Qúy ca cười nhỏ:
- Ngươi cứ nói mãi như thế ! Đừng nên rời xa thực tế. Ta đây thành thật khuyên ngươi.
Lệ Tuyệt Linh gạt ngang:
- Mình không nên nói những việc đó nữa. Hãy cứ chờ Thân Xương Ngọc đến mới haỵ Ta không tin là y thích ăn thịt người.
Qúy Ca tỏ vẻ lo lắng:
- Ngươi phải cẩn thận! Thân đại ca có thể lột da ngươi đó, ta cảnh cáo ngươi nhiều lần. Nếu ngươi còn ương ngạnh thì cố mà chịu khổ.
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Được rồi, ta biết những gì sẽ làm và phải làm.
Qúy Ca chỉ bánh và thịt:
- Ngươi không ăn thật sao ?
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
- Ta còn vờ vĩnh nữa sao ? Làm nũng với ngươi mà làm gì ?
Qúy Ca lấy bánh và thịt vừa ăn vừa thốt:
- Còn một điều này ta quên hỏi ngươi.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Chi đó nữa ?
Qúy Ca tiếp:
- Tên của ngươi! Ta hết sức kỳ quái! Tại sao lại là Tuyệt Linh ?
- Nó thật ra rất đơn giản. Ngươi muốn biết à ?
Qúy Ca gật đầu:
- Muốn chứ!
Lệ Tuyệt Linh suy nghĩ một lúc lâu:
- Ta sanh trưởng tại Bắc Phương, trong một gia đình Tôn cổ, chiều hôm đó lúc ta rời bụng mẹ vào đời một ngọn gió từ xa cuốn đến, bứt đứt chiếc lục lạc treo nơi mái nhà. Lục lạc rơi là điểm bất tường. Mẹ ta đặt tên cho ta như vậy. Là để nhắc nhở ta mãi mãi tỉnh ngộ.
Rồi chàng tiếp:
- Trong thôn của ta có vị tướng số sau khi xem tướng ta, lão nói rằng ta sanh vào giờ phạm sát, tánh rất hung, trong tương lai sẽ là người tàn khốc phi thường.
Dừng lại chàng kết luận:
- Điều đó cũng có lý! Bằng cớ là ngày naỵ Lệ Tuyệt Linh này đã trở thành một hung thần một ác sát. Cha mẹ đặt tên để cảnh cáo tạ Song đi trên con đường của ta đang đi, ta không làm sao hiền được, bởi chẳng ai bằng lòng cho ta hiền! Người ta dùng máu thay ngôn ngữ nên ta đành chịu. Lâu dần ta có thói quen đó luôn.
Qúy Ca thở ra:
- Vận mạng. Đúng ra là vận mạng.
Lệ Tuyệt Linh cười chua xót:
- Hơn ai hết khách giang hồ thường gặp nghịch cảnh, mà người theo cảnh chứ cảnh đâu chịu theo người! Như chúng ta đây! Mình mất tự chủ rồi! Mình muốn hòa đối phương muốn chiến thì sao đây?
Qúy Ca thở dài:
- Đúng vậy, ngươi nói chẳng sai tí nào.
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Ta bạo ngược đối với người đời, ta có thoát khỏi vòng báo ứng chăng. Mà thói thường bất cứ sự báo ứng nào cũng trên sức chịu đựng của con người. Gieo nhân một, gặt quả mười, về tội ác là một cuộc cho vay nặng lãi.
Qúy Ca ấp úng:
- Người hiểu cho ta! Nào phải ta muốn đâu. Ta đã cho ngươi biết là ta hối hận khi tiếp nhận công tác này kia mà.
Lệ Tuyệt Linh khoát tay:
- Ngươi không có gì phải áy náy! Ta không trách ngươi đâu. Ngươi không làm thì người khác làm. Trong Hắc Lâu nào chỉ phải có mỗi mình ngươi. Ta chỉ trách bọn người khác trong Hắc Lâu.
Qúy Ca hỏi:
- Tại sao chứ?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
- Ngươi thông cảm ta, còn bọn kia bất quá chỉ là địch chốn địch! Cho nên dọc đường ta sẽ tìm cách thoát thân mà trước khi thoát đi, ta phải giết hết bọn đó, đương nhiên ta chừa ngươi.
Qúy Ca lảm nhảm:
- Đa tạ … Lệ Tuyệt Linh nghiêm giọng:
- Ta không dọa khiếp ngươi đâu! Ta nói thật đấy! Ta nói là ta làm.
Trát Thái đứng một bên lặng lẽ theo dõi câu chuyện đến lúc đó, nổi giận, quăng nửa chiếc bánh nơi tay, quát:
- Họ Lệ kia! Không ai chịu nổi sự cuồng ngạo của ngươi! Cho ngươi biết, nếu ngươi vọng động, chạm vào người bọn ta, bất cứ ai, ngươi sẽ trả giá thật đắt đó! Dù có lịnh để cho ngươi sống, bọn ta vẫn có cách hành hạ sống ngươi như thường.
Lệ Tuyệt Linh cười mỉa:
- Khích động chi sớm thế, lão già con nít kiả Dù ta có làm gì đi nữa, thì các ngươi cũng nên biết và hiểu bởi ta cũng muốn sống mà! Ta chưa muốn chết, các ngươi phải chết thay ta!
Trát Thái nghiến răng ken két:
- Được rồi! Ngươi hãy chờ mà xem!
Quắc đôi mắt ngời niềm oán độc nhìn Lệ Tuyệt Linh, y bảo tiếp luôn:
- Nếu ta thấy ngươi tỏ lộ một cử động nhỏ nào khả nghi là bọn ta hạ thủ trước đó.

<< Hồi 10 | Hồi 12 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 356

Return to top