Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Sanh tử kiều

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 85121 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Sanh tử kiều
Trần Thanh Vân

Hồi 19
Lệ Tuyệt Linh không hề quay đầu lại, thân hơi rùn xuống, lưng uốn cong một chút, nhường cho thanh Kim Nhẫn Kiếm bay qua, đồng thời nách hé lên, thanh phác đao từ tay nầy vòng ra lưng lòn dưới nách tay kia rồi bay theo thanh kiếm, đao nhanh hơn kiếm, đao gặp kiếm bật thành một tiếng keng, cả hai cùng rơi xuống.
Đến lúc đó chàng mới xoay mình tiến lên, chụp lấy áo Qúy Ca, ấn y ngồi xuống.
Qúy Ca hự một tiếng, tức uất vô cùng song không làm sao phản kháng lại được, y há mồm, trợn mắt nhìn chòng chọc Lệ Tuyệt Linh. Y hự một tiếng, Lệ Tuyệt Linh hừ hai tiếng, y tức uất vì không phản kháng được thì Lệ Tuyệt Linh cũng tức uất vì Qúy Ca biểu hiện một sự ngu trung đối với Hắc Lâu, một sự ngu trung mà bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được!
Chàng cao giọng thốt:
- Ta không tưởng nổi là ngươi nuôi dưỡng một tinh thần hy sinh mù quáng đối với Hắc Lâu như thế đó! Được rồi, sau này khi gặp Tào Nghệ, ta sẽ nói với lão là ngươi trung thành tuyệt đối với lão, lão phải chấm công đầu cho ngươi, ban bố ân huệ cho ngươi thụ hưởng truyền kiếp! Tào Nghệ có những thủ hạ như ngươi, đáng lẽ phải là bá chủ trong võ lâm từ lâu! Tại sao mãi đến nay vẫn chưa thành hình dạng chi cả mà vẫn còn là cái bóng mờ giữa giang hồ ?
Qúy Ca phải cố gắng lắm mới vận dụng điểm khí lực tàn thốt một câu gọn:
- Ngươi tàn độc lắm!
Lệ Tuyệt Linh nạt:
- Câm cái mõm thối của ngươi lại! Ta tàn độc à ? Một con người muốn dành cái sống, phải được quyền dùng mọi thủ đoạn chứ ? Ta phản ứng giành cái sống trong khi các ngươi dồn áp lực, dụ ta vào cảnh chết, như vậy là tàn độc sao? Huống chi các ngươi không vì tự kỷ, các ngươi trải thân lót đường cho một kẻ khác thực hiện một tham vọng ngông cuồng, các ngươi không ngần ngại đổ máu mình, gây đổ máu cho đồng loại? Giữa chúng ta, ai là người tàn độc? Ta tàn độc thì khi nào ta xuất hiện cứu ngươi!
Con tim của ngươi màu đỏ hay màu đen? Hay đúng hơn, ngươi có một con tim như mọi người không?
Thương thế hành hạ, Qúy Ca đau đớn vô cùng.
Y rung rung giọng buông lời trối:
- Ta nhận bại! Ta không ngăn chặn ngươi nổi! Tuy nhiên ta cũng hài lòng vì đã làm tròn bổn phận của mình. Thế là xong cho ta! Vĩnh viễn xong cho ta!
Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:
- Hy sinh cho chủ đến giọt máu cuối cùng, ngươi thấy chủ nhân của ngươi tỏ cái vẻ hài lòng chưa? Hay là lão ta thản nhiên bước ngang xác chết của ngươi mà chẳng chút đoái hoài truy tưởng! Sự trung tín và niềm chân thành của ngươi đáng khen thật song ngươi dùng không đúng chỗ. Và chung quy rồi ngươi chỉ là người giai đoạn thôi, cũng như bao nhiêu người giai đoạn mà Tào Nghệ đã dùng trước ngươi, sẽ dùng sau ngươi! Đừng mong một ân tình nào ở kẻ chỉ biết nhìn vào lợi lộc, sẵn sàng bẻ ná khi con chim rơi, quăng nôm khi con cá dãy chết! Ngươi bị nhiễm độc nặng quá rồi! Ngươi cố chấp là tự diệt đó, không hơn không kém!
Dừng lại một chút, chàng tiếp:
- Ta biết ngươi là tay khá dù ngươi hai phen ba lượt hành động bất lợi đối với ta, song vì nghĩa khí giang hồ, ta luôn luôn bỏ qua, để cố đưa ngươi trở về chánh đạo, cái đạo làm người trên bình diện của công bằng, không bóc lột ai nhưng không để bị ai bóc lột, lợi dụng! Nhưng ngươi ngoan cố quá, cứ giữ mãi tấm lòng ngu trung, biết rằng mình đi sai đường xong vẫn tiếp tục bước cho trọn đoạn đường! Ta thành thật tiếc cho ngươi ?
Chàng lại dừng, rồi tặc lưỡi, kết luận:
- Mà thôi! Cái nghiệp dĩ không cho chúng ta đồng tình dù cho cái ý của chúng ta rất hiệp thì âu cũng là cái số! Ngươi đối xử với ta tốt, ta nhận là một cái ân! Ta cứu mạng ngươi, ơn đó ta đã đáp rồi! Giữa chúng ta không còn ân oán từ hôm nay trở về sau, những ngày qua nợ giữa chúng ta đã thanh toán dứt khoát rồi. Từ hôm nay trở về mai hậu gặp nhau lại chúng ta không cần phải nói gì với nhau nữa, những tấc thép trong tay sẽ thay chúng ta mà nói chuyện với nhau theo ngôn ngữ giang hồ, thứ ngôn ngữ vô thanh nhưng hữu sắc, ngôn ngữ của sắt và máu!
Thốt xong, Lệ Tuyệt Linh bước về phía cỗ xe, với kinh nghiệm của nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, chàng dễ dàng tìm thấy thanh Sanh Tử Kiều dấu kín trong một lớp gỗ, dưới đáy xe.
Qúy Ca ngồi đó, chịu cơn đau hành hạ, thân hình run mãi, ánh mắt theo dõi từng cử động một của Lệ Tuyệt Linh.
Đặt thanh Sanh Tử Kiều nằm ngang nơi đầu vai, Lệ Tuyệt Linh trở lại, nhìn xuống Quy Ca, điểm nhẹ một nụ cười, thốt:
- Ta đi đây! Chắc chắn là chúng ta sẽ còn có dịp gặp nhau, nếu như ngươi còn sống! Mà dù không gặp nhau đi nữa thì dù sao ta cũng ghi một ấn tượng tốt về ngươi trong tâm não của ta! Về mà báo cáo lại với Tào Nghệ, bắt đầu từ hôm nay, ta chấp nhận mối giao tình với Hắc Lâu, toàn thể Hắc Lâu, mối giao tình đẫm máu! Nghiệp dĩ đã tạo nên cho ta thêm một liên hệ rồi, ta sẵn sàng tiếp nhận sự liên hệ này, bởi mối liên hệ ấy, bầu trời này sẽ không thể có hai kẻ đội chung !
Qúy Ca muốn nói một câu, song yết hầu bị ngăn chận, âm thanh phát ra chỉ nghe rột rột nhỏ, không thành lời. Trái cổ lên xuống mãi, chứng tỏ y cố gắng, song không thể nào phát âm nổi! Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
- Hẹn ngày sau gặp lại! Ta đi đây!
Xong chàng quay mình bước đi. Chàng đi được một trượng thì một tiếng bịch nhẹ vang lên ở phía hậu. Không cần quay đầu lại, chàng cũng biết tiếng động đó,tiếng động của một thân thể ngã xuống.
Chàng chậm chân lại, chừng như do dự. Đương nhiên, chàng biết là Qúy Ca hôn mê, ngã xuống vì y ngồi, ngã ngửa ra, tiếng động không vang lớn lắm. Nếu không được cứu kịp thời thì y phải chết! Thọ thương nặng như vậy, máu ra nhiều như vậy, Qúy Ca đâu phải bằng sắt mà chịu nổi lâu dài ?
Thế mà y vẫn cố chấp, thà chịu chết chứ không chịu bỏ cái thế đối lập! Thà chịu hy sinh cho một chủ nhân tham tàn chứ không quay đầu về chánh nghĩa! Cũng đáng khen cho sự trung thành, dù là cái trung thành ngu xuẩn! Song cũng đáng hận cho con người ngoan cố!
Lệ Tuyệt Linh nghĩ sao? Bỏ đi ? Hay trở lại cứu y ? Cứu y là duy trì một đối thủ lợi hại, để trong tương lai, đối thủ đó sẽ lấy mạng chàng ? Bởi rất có thể là chàng sẽ thất bại trước y, bởi y có nhiều viện thủ trong Hắc Lâu, còn chàng thì đơn độc ? Chàng do dự thật sự, và rất lâu.
Định bỏ đi, chàng bước tới một bước, định quay lại, chàng lùi một bước, rồi phân vân, chàng đứng lại. Cứ như thế, chàng lửng lờ. Thần sắc biến đổi luôn, ánh mắt cũng chớp luôn, chứng tỏ cân não của chàng đang trải qua một cuộc tranh chấp giữa hai ý niệm vị kỷ và vị tha.
Cuối cùng, chàng quyết định. Chàng quay nhanh người, sợ rằng quay chậm thì cái quyết định đó sẽ lung laỵ Đúng như chàng liệu đoán, Qúy Ca đã ngã ngửa tay chân dang ra buông xuôi.
Y nằm đó, mê man. Lệ Tuyệt Linh càu nhàu tự mắng:
- Lệ Tuyệt Linh! Ngươi nhu nhược quá, ngươi vô dụng mất rồi! Để cho thứ nhân đạo của nữ nhân chi phối hành động, thì sau này ngươi sẽ chuốc lấy phiền phức khôn cùng!
Chàng dùng phương pháp cấp cứu bí truyền làm sống dậy một cảm giác nơi người Qúy Cạ Tỉnh lại rồi Qúy Ca nghe toàn thân nóng ran, các khớp xương như vỡ vụn, như ngàn muôn mũi kim chích vào da thịt.
Tiếng nói đầu tiên của Qúy Ca là:
- Nước!.... Nước!
Có nước cho y liền, bởi nơi đó gần bờ suối. Nước vào, hỏa hạ, xương bớt đau, da bớt nhức. Tư tưởng bắt đầu tập trung, lý trí khôi phục dần dần.
Mở mắt ra thấy Lệ Tuyệt Linh, y thở dài, lẩm bẩm:
- Ngươi ?...
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Ngươi lấy làm lạ ?
Qúy Ca tiếp:
- Đáng lý ra không nên là ngươi...
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Nhưng nếu là tả Và hẳn ngươi cũng biết chính là tả Ta nên cứu ngươi một lần nữa chứ ?
Qúy Ca uốn mình theo cơn đau vừa dậy lên, tiếp nối với giọng khàn khàn:
- Ta hiểu! Ta hiểu là ngươi chẳng thể bỏ mặc ta chết nơi này mà đi.
Lệ Tuyệt Linh hận:
- Đừng nói ngọt! Ta không thích ngọt! Đối với ngươi ta chẳng có tình thâm, ý hận gì cả. Ta hận sao máu trong người của ngươi không chảy nhanh, chảy cạn cho ngươi chết gấp đi!
Qúy Ca cố điểm một nụ cười:
- Tuy nhiên, ngươi vẫn bất nhẫn như thường!
Lệ Tuyệt Linh nổi giận:
- Có gì làm cho ta bất nhẫn đâu ?
- Ngươi vẫn còn trở lại cứu ta!
Lệ Tuyệt Linh cao giọng:
- Đó là nhược điểm của ta! Ta lầm! Ngươi hẳn cũng biết là ta có một ấn tượng rất tốt về ngươi, có thể ngươi lợi dụng nhược điểm đó của ta, vờ làm như sắp chết để buộc ta phải đồng tình. Và cuối cùng thì ta phải hành động theo bổn tính, cái tánh bất nhẫn trước một kẻ lâm nguy!
Xoa hai bàn tay vào nhau, chàng tiếp:
- Ta hiểu cứu ngươi là ta làm sống lại cái nguồn phiền phức, mà đáng lẽ ta phải diệt trừ luôn! Ta cứu ngươi là ta tự dọn đường cho quỷ sứ đến tìm ta sau này! Ngươi ngu như chó, ta nên giết ngươi là phải hơn. Ta hận ta vô cùng, không hiểu tại sao ta lại từ bi đối với ngươi được.
Qúy Ca hơi nhích mình, giọng y suy nhược quá:
- Thực ra, ta cảm kích ngươi lắm! Nếu không có ngươi, đến hai Qúy Ca cũng chết chứ đừng nói là một!
Lệ Tuyệt Linh gằn nặng âm thanh:
- Ngươi nói đúng sự thật đó! Nhưng, ta cứu ngươi hai lượt, ngược lại, muốn báo đáp ơn ta, cái ơn sau cùng này, chắc là ngươi đang tìm cách đưa ta về Hắc Lâu, cũng như một đồ tể đưa một con vật về lò Sát Sinh!
Qúy Ca thở ra:
- Công và tư là hai lẽ riêng biệt!
Xì một tiếng, Lệ Tuyệt Linh so vai:
- Công? Hay là sự ngu trung của một con người ngoan cố. Ngươi táng tận lương tâm vừa vừa thôi! Ta có cảm tưởng ngươi không còn là con người nữa!
Qúy Ca lại thở ra:
- Không nên trách ta! Mỗi con người có một lập trường riêng, không giống lập trường là vĩnh viễn đối lập. Ăn lộc của người, ta phải tận tụy với người, có thế thôi. Hà huống trên đầu ta, còn có môn quy?
Lệ Tuyệt Linh khoát tay:
- Thôi đi ! Cho ta xin! Ta khó nghe lọt những luận cứ rẻ tiền đó ! Tổng kết lại, ta nói bao nhiêu cũng cầm bằng như tiếng kêu trong sa mạc, bịnh chứng của ngươi đã lâm vào cốt tủy rồi, không một danh y nào chữa nổi!
Qúy Ca cố lắc chiếc đầu:
- Đừng giận ta! Con đường đã chọn, ta đi được một phần rồi, ta phải đi luôn.
Lệ Tuyệt Linh cười nhạt:
- Tại sao ta phải giận? Trong tương lai, chắc gì thảm bại sẽ về tả Ta thấy ngươi là một kẻ khá, ta muốn điểm hóa ngươi thôi. Nghe ta là ngươi có lợi, không nghe lời ta tùy ngươi, có thiệt gì cho ta mà ta phải tức giận. Ngươi cứ chờ xem cái ngày ngươi bị vứt ra bên lề đường với chiếc xác lột da! Da còn bị lột thì đừng nói chi đến cổ quan tài đựng xương tàn!
Qúy Ca cười khổ:
- Ta nói rồi, nếu ta phạm tội là ta phải cúi đầu tiếp thọ hình phạt theo quy luật!
Còn như ngươi cho rằng ta bị bóc lột, thì ta nghĩ cái bổn phận của ta là phải hy sinh, thế thôi ?
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
- Cho ngươi biết, bằng mọi cách ngươi không bao giờ làm chi được ta nổi! Thì dù ngươi có tuân theo quy luật chủ nhân ngươi, điều đó đối với ta chẳng quan hệ mảy may, ta không bảo ngươi phản bội môn phái, ta chỉ khuyên ngươi nên mở to mắt mà nhìn, để nhận định con đường sáng, lánh con đường tối, thế thôi! Nghe hay không nghe thì mặc ngươi! Sau này rồi ngươi sẽ biết là ngươi dấn thân trên nẻo đường cùng không lối thoát.
Qúy Ca thở dài:
- Ta đâu đến nỗi quá ngu ngốc mà chẳng biết nhân tình? Ngươi nên hiểu hoàn cảnh của ta! Ta gặp cảnh khó xử...
Lệ Tuyệt Linh chận ngang:
- Trên đời, không gì hơn là cái lý, sống giữa nhân loại không thể xa rời cái nghĩa, cái lý giúp cho ta xử thế lập thân! Ngươi tự làm hỏng cuộc đời của ngươi rồi đó!
Không muốn tranh luận dài dòng về vấn đề đó nữa, Qúy Ca nhìn ra, quan sát cục diện. Vẫn cỗ xe của y, và hiện tại y đang nằm trong xe. Cỗ xe bị hư hại phần lớn, trông không còn hình dáng nữa bất quá nó conø mấy chiếc bánh xe, một phần sàn vừa đủ cho một người nằm, và ai ngồi bên cạnh tất phải ngồi lên thành xe, đòn ngang hay một mảnh vỡ vụn của một bộ phận nào đó … Chiếc mui vải rách nát, song vẫn còn bám vào sườn mui, phần nào rách thì đập phành phạch theo gió, phần nào mất hẳn thì để lọt những ánh sao rọi vào, chiếu mờ mờ.
Phải ! Sao rọi ánh sáng mờ nhạt vào trong xe, bởi đêm đã xuống rồi.
Thế ra là Lệ Tuyệt Linh đã mang Qúy Ca vào trong xe, trong lúc y đang mê man.
Còn cỗ xe hiện tại ở nơi cũ, hay cũng đã được dời đi chốn khác ? Đưa lưỡi liếm quanh vành môi Qúy Ca hỏi:
- Chúng ta đang ở trong xe ?
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Nếu không thì ở đâu ?
Qúy Ca mỉm cười :
- Cách chỗ chiến đấu với bọn Quỷ Diện Bang có xa lắm không ?
Câu hỏi của y vừa làm nảy sanh một nghi ngờ nơi tâm tư của Lệ Tuyệt Linh và sư.
nghi ngờ đó trở thành một niềm tin nhanh chóng.
Chàng điểm một nụ cười bí hiểm, cất giọng trầm trầm:
- Độ mười dặm. Hơn thế, chỗ dừng xe lại sát bên vệ đường, một nơi trống trải, một nơi mà khách bộ hành xuôi ngược phải đi ngang qua, và phải trông thấy rõ ràng!
Ngươi đã mãn nguyện chứ ?
Qúy Ca giật mình lộ vẻ bất an, lẩm bẩm:
- Ngươi nói thế có nghĩa là...
Lệ Tuyệt Linh gằn thêm giọng hơn:
- Có nghĩa là như thế này. Bọn Thân Xương Ngọc sẽ từ Đại Nương phủ đến đây, từ xa xa là chúng đã có thể nhận ra ngay cỗ xe. Rồi chúng nhận ra dễ dàng ta và ngươi, chúng cũng dể dàng hạ thủ để áp giải ta về Hắc Lâu. Cái tâm của ngươi hẳn là đang nghĩ như thế, phải không nào? Và dù ngươi bất lực trong hiện tại thì bọn viện thủ của ngươi cũng làm được cái việc mà ngươi mong muốn! Và kết quả vẫn đúng với tâm nguyện của ngươi, phải không? Tâm nguyện bắt cho được ta lập công với Tào Nghệ, phải không ?
Chàng cười lạnh, tiếp:
-Ngươi có gan nhìn nhận là sự suy đoán của ta rất đúng với tâm ý của ngươi chăng ?
Qúy Ca thẹn thấy rõ. Theo như một đứa bé thèm kẹo, lén lấy kẹo rồi bị bắt qua?
tang đang nhai kẹo trộm. Y bối rối, ấp úng:
-Ta.... bất đắc dĩ.... Ta không xứng đáng được ngươi cứu...
Lệ Tuyệt Linh mỉa:
- Đừng nói nhiều! Một cái gật đầu với ta là đủ. Ta có cần nghe làm gì những lời biện hộ đó ?
Bỗng Qúy Ca lộ vẻ kinh hãi, kêu lên:
- Ngươi có âm mưu gì ? Có phải ngươi đang bố trí một cạm bẫy chăng ?
Lệ Tuyệt Linh nổi giận:
- Cạm bẫy gì ? Tại sao ta bố trí cạm bẫy ?
Qúy Ca thốt gấp :
- Ngươi đã hiểu rõ cái tâm nguyện của ta, ngươi cũng biết luôn là Thân đại ca và thủ hạ sẽ đến đây trong chốc lát nữa , và ngươi cũng biết luôn là Thân đại ca có võ công cao cường, mà ngươi lại dàn cảnh để câu dẫn họ, ngươi lại không phải là người ngu, la kẻ điên, thì hẳn cũng phải có một dụng ý gì chứ ? Chắc chắn là ngươi có một độc kế!
Tuyệt Linh bật cười hắc hắc:
- Ngươi sợ hãi à ?
Qúy Ca sợ thật sự, càng sợ càng lo, càng lo càng sợ, y rung giọng hỏi:
- Ngươi hãy cho ta biết đi! Ngươi định làm gì ?
Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:
- Khi chúng đến đây, ngươi sẽ biết!
Qúy Ca vừa rên vừa tiếp:
- Ta biết, ngươi có một độc kế gì đó! Ngươi đã bố trí đầy cạm bẫy, chờ Thân đại ca và các huynh đệ của ta tự đưa mình vào cạm bẫy...
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Ta không thuộc hạng người đê tiện như ngươi nghĩ đâu.
Lắc chiếc đầu, Qúy Ca mất cả bình tĩnh, tiếp:
- Nhưng ngươi là một kẻ tàn khốc, hung bạo nhất trên cõi đời này, còn ai không biết! Và không tin tưởng nổi ngươi có một hành động lương thiện nào! Bình sanh, ngươi hành sự đều có mục đích, có hoạch và mục đích, kế hoạch của ngươi chỉ đem lại những bất lợi cho đồng loại thôi. Ngươi cố ý chờ Thân đại ca ta, hẳn là ngươi đã có chu?
trương, ngươi không sợ họ đến bắt ngươi hẳn là ngươi có chỗ ỷ trượng...
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:
- Nói thật với ngươi, ta chẳng hề bố trí một cạm bẫy nào cả. Dừng xe lại chỗ trống trải nầy, ta cũng như ngươi đồng có một ý tưởng!
Qúy Ca trố mắt:
- Đồng ý tưởng với ta ?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Phải ! Ta chờ bọn Thân Xương Ngọc đến tìm ta cũng như ngươi mong mỏi họ đến gấp ! Ta muốn gặp Thân Xương Ngọc! Có thế thôi!
Qúy Ca giật mình. Nhưng y lắc đầu thốt:
- Ta không tin! Lời nói của ngươi, không lừa nổi một đứa bé lên ba, huống hồ là ta! Đừng đùa nữa.
Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:
- Ngươi không tin ? Ngươi cho là trò đùa à ?
Qúy Ca tiếp:
- Thân Xương Ngọc đại ca của ta, đối với ngươi là kẻ thù, nếu đến đây, là chắc chắn thu thập ngươi chứ không hề có cái việc buông tha ngươi! Thân đại ca ta, võ công cao, lại có nhiều thuộc hạ tiếp trợ, còn ngươi vừa đơn độc, vừa mang thương thế, gặp nhau thì ngươi dữ nhiều lành ít, ngươi chỉ có bại chứ không có hy vọng thủ thắng, ta nghĩ ngươi cũng biết rõ rồi, thì dại gì mà ngươi chờ họ đến để nạp mạng! Nhưng ngươi vẫn chờ và nếu không có một mưu kế gì thì làm sao ngươi dám lưu lại đây chứ! Ngươi không ngu và ngươi cũng không điên, phải vậy chăng ?
Lệ Tuyệt Linh so vai:
- Ta không ngu, cũng không điên! Ta có sự suy đoán của ta! Ta có đạo lý của ta!
Ngươi khỏi lo! Cứ nghỉ ngơi một lúc cho khỏe đi!
Qúy Ca vẫn thắc mắc như thường:
- Ngươi nói gì, ta cũng không hiểu. Ta cho rằng, một võ sĩ chân chính phải có hành động minh bạch! Dùng mưu kế ám muội thì đâu còn là anh hùng? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến thanh danh mà ngươi đã tạo bằng xương bằng máu ?
Tuyệt Linh phẫn nộ:
- Ngươi lấy lượng tiểu nhân đo lòng quân tử mất rồi! Ta không ngờ ngươi hèn đến thế! Chính cái tánh cố chấp của ngươi làm cho ngươi mất giá trị ! Có khi nào ta dùng mưu kế gì để hại người không? Ngươi thử đơn cử một chứng minh xem ? Đáng hận cho ngươi quá!
Qúy Ca nhìn Lệ Tuyệt Linh một phút:
- Ngươi không có lý do lưu lại đây! Ngươi không có lợi gì khi dẫn dụ họ!
Lệ Tuyệt Linh bực dọc:
- Ngươi thọ thương nặng, ta lưu lại đây để chiếu cố đến ngươi, đó là lý do trọng yếu! Ta không thể bỏ mặc ngươi với tình trạng đó!
Qúy Ca nhếch nụ cười khổ:
- Về điểm đó, ta có thể tin được! Nhưng dừng xe lộ liễu như thế nầy, hiển nhiên là ngươi cố ý dụ dẫn Thân đại ca! Phàm có sự dụ dẫn là phải có chủ trương! Giả như ngươi chỉ có một việc chiếu cố đến ta, thì thiếu chi nơi kín đáo khác! Hà tất phải ở một chỗ quá chán chường ?
Lệ Tuyệt Linh phát cáu:
- Ngươi lẩn thẩn quá! Ta đã nói là ta muốn gặp Thân Xương Ngọc kia mà?
Qúy Ca lẩm nhẩm:
- Trong tình thế nầy, ở vào địa vị ngươi, ai ai cũng phải tránh một cuộc chạm mặt còn ngươi thì … Lệ Tuyệt Linh hơi do dự một chút:
- Được rồi! Ngươi thắc mắc, ta giải thích cho ngươi hiểu là ta cần gặp Thân Xương Ngọc, bởi ta với hắn có một đoạn ân oán tình cừu, chưa thanh toán! Ta muốn xem hắn sẽ giải quyết như thế nào!
Qúy Ca sững sờ một lúc sau, y hỏi:
- Ngươi nói sao? Một món nợ cũ? Giữa ngươi và Thân đại cả Thế rả Ngươi biết Thân đại ca ?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu, buông giọng xa xôi:
- Phải! Lâu lắm rồi! Lâu lắm rồi!
Qúy Ca nghi hoặc:
- Song phương cừu hận với nhau? Hay cùng là bằng hữu? Tóm lại, sự quen biết đó ở trên bình diện nào? thân hay thù ?
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười, không đáp ngay câu hỏi:
- Giữa ân và cừu chỉ có một đường tơ ngăn cách đôi bên, nhích qua bên này là ân, qua bên kia là cừu, ân hay thù toàn bằng vào thái độ quá khích hay thận trọng mà thôi. Thì ân có thể biến thành cừu mà cừu cũng có thể biến thành ân! Cho nên, ngươi hỏi, ân hay cừu thì chỉ có Thân Xương Ngọc mới xác định được mà thôi. Ngươi muốn hiểu, hãy chờ hắn đến đây rồi sẽ hiểu.
Qúy Ca càng nghi hoặc hơn:
- Lệ Tuyệt Linh! Ngươi kể chuyện nghe huyền hoặc quá chừng!
Lệ Tuyệt Linh mơ màng:
- Lắm lúc con người vô hình trung bị đặt trước trường hợp mơ hồ, khiến phải hoang mang, càng mơ hồ càng thấy hoang mang thì càng cho sự việc huyền huyền ảo ảo.
Qúy Ca hỏi:
- Nếu Thân đại ca đến ngươi sẽ sẵn sàng động thủ ?
Tay vuốt nhẹ qua chòm râu lún phún, Lệ Tuyệt Linh nói:
- Chưa biết sao mà nói. Việc còn tùy theo Thân Xương Ngọc, giá như hắn muốn thì chắc chắn là phải vậy rồi!
Qúy Ca thở ra:
- Với tình trạng đó ngươi còn mong gì thủ thắng nếu bắt buộc phải động võ? Đành rằng ngươi có tài và ta đã có chứng kiến cái tài của ngươi. Song, Thân đại ca đâu phải tay hèn? Huống chi, y không mang thương thế nặng như ngươi. Không, Tuyệt Linh, hiện tại ngươi không là đối thủ của Thân đại ca đâu!
Lệ Tuyệt Linh hừ lạnh:
- Ngươi nói có lý! Tuy nhiên, ta có cái lẽ của tạ Cái lẽ của ta không thể giải thích được, mà ta cũng chẳng muốn giải thích làm gì! Dù có thể!
Qúy Ca tiếp:
- Dù sao ta cũng thấy lo cho ngươi!
Trong xe, có chiếc đèn lồng đèn không hư, dầu không đổ, Lệ Tuyệt Linh đã đốt lên từ lâu. Qua ánh đèn Qúy Ca nhìn đối tượng ước lượng công lực của Tuyệt Linh, làm một cuộc cân phân giữa chàng và Thân Xương Ngọc.
Lệ Tuyệt Linh trầm tĩnh vô cùng. Sự trầm tĩnh đã nói lên một niềm tự tin vững như núi. Chàng mỉm cười hỏi:
- Chắc ngươi đang muốn bảo ta chạy đi! Chạy gấp chạy xả Càng gấp, càng xa càng hay? Phải vậy chăng? Qúy Ca bối rối.
Tuy nhiên, y cũng thành thật đáp:
- Ta không nỡ chứng kiến một cuộc chiến như thế được, ta cho là không công bình!
Dừng lại một chút, y tiếp luôn:
- Ta nói lên ý kiến cá nhân, ý kiến đó không liên quan đến trách nhiệm của ta!
Ta luôn luôn tôn trọng sự công bình! Đành là ta muốn bắt ngươi cho kỳ được, song chẳng phải với một phương pháp vượt quá phạm vi công đạo! Cho nên dựa vào lập trường, thì ta mừng khi ngươi không còn kháng cự, mà bằng vào lương tâm con nhà võ, thì ta không thể không cảnh cáo ngươi! Ngươi nên biết, ta cảnh cáo là vì lương tâm đấy, chứ không phải để cầu tình với ngươi đâu đấy!
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Được đấy! Ít nhất, ngươi cũng nói được một câu đáng giá chứ! Có như vậy cái công ta cứu ngươi hai lượt mới không uổng! Tuy cố chấp, tuy ngu xuẩn, nhưng vẫn có một điểm nhân tánh! Tuy nhiên, ngươi nên yên trí! Ta không để cho ngươi băn khoăn vì ta đâu! Cái mâu thuẫn đang biểu hiện trong tâm tư của ngươi rồi nó sẽ tự diệt! Ta bảo đảm nó tự diệt!
Chàng tặc lưỡi tiếp luôn:
- Ta không đi! Ta nhất định ở đây chờ Thân Xương Ngọc! Ta muốn cùng hắn thanh toán những gì còn đọng lại giữa nhau! Ta muốn xem, sau một thời gian dài, Thân Xương Ngọc có thay đổi chăng, hay vẫn như ngày trước!
Qúy Ca rung người:
- Thật sự ngươi muốn gặp Thân đại ca ?
Lệ Tuyệt Linh điểm một nụ cười:
- Ta đã nói nhiều lượt rồi! Khi nào ta gạt ngươi ?
Qúy Ca chớp mắt:
- Ta hồ đồ quá! Biết là ngươi cương quyết, sao ta cứ hỏi mãi!
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Thì đừng hỏi nữa là hơn!
Qúy Ca cúi đầu.
Lệ Tuyệt Linh bảo:
- Ngủ đi! Đừng lo nghĩ viễn vông nữa!
Qúy Ca lắc đầu.

<< Hồi 18 | Hồi 20 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 346

Return to top