Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Hoài Niệm Tuổi Mười Tám

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 7468 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Hoài Niệm Tuổi Mười Tám
Trường Phi Bảo

Chương 6
-Con gái, con đứa, đi học gì mà giờ này mới về? lại lang thang đâu nữa vậy?
Tôi vừa ló mặt qua khỏi cửa chính, trông thấy tôi là mẹ đã lo lắng hỏi:
-Hay trong lớp lại có chuyện gì à?
Có chuyện? ừm, con gái mẹ quả là đang gặp rất nhiều chuyện đây, con gái mẹ rất muốn tâm sự hết những rút mắc trong lòng cho mẹ hiểu, nhưng khổ nổi nó là con bé mang nội tâm kín đáo. Tần ngần một lúc, Tôi nhoẻn miệng cười, trấn an mẹ:
-Trong lớp vẫn bình yên, không hề có chiến tranh, và con gái của mẹ chưa hề sứt mẻ.
-Đừng dối mẹ! Mặt mẹ chợt nghiêm lại, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào cặp mặt nửa dò xét, nửa tìm kiếm. Mẹ đang tìm kiếm sự thật thà trên gương mặt tôi, mẹ tiếp: Nếu không có việc gì sao thằng Du nó tới tìm con.
Tôi ngạc nhiên:
-Du tới tìm con ư?
-Ừ, mặt mày nó bí xị, nó bảo nó vắng học đã ba hôm, hồi nãy nó có đứng trước cổng trường đợi con, nhưng không thấy con ra, nó tưởng con đã về nên vội tới đây tìm, không gặp, nó xin mẹ mẫu giấy, rồi nhờ chuyển cho con.
Nghe mẹ nói, tôi càng thêm tò mò về mẫu giấy, máy móc tôi xòe tay ra:
-Mẹ đưa mẫu giấy cho con!
Người lấy từ chiếc áo bà ba mảnh giấy trao tôi. Tôi đón nhận, rồi cất gót lặng lẽ về phòng mình, ngồi nẹp xuống giường, tôi mở ngay mẫu giấy. Mẫu giấy chỉ có vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi:
"Xuyên!!!
Đã mấy hôm không gặp, cứ ngỡ mấy mươi thu
Nhưng suốt đời không gặp, ai thấu nỗi tương tư
(Du đợi Xuyên ở cung Văn Hóa,có chút do dự cần giải quyết. Không gặp không về. Thanh Du!)"
Khỏi phải nói, tôi cũng thừa biết chút do dự ấy là gì! Quên bẳn việc thay đồng phục. Tôi vội vàng xuống nhà thưa chuyện cùng mẹ, rồi nhanh nhảu dắt chiếc xe đạp ra cổng, tôi dông thẳng tới điểm hẹn.
Cung Văn Hóa.
Đến nơi, tôi đạp xe vòng quanh một hồi, mới phát hiện chàng đang ngồi lơ lững trên xích đu, chiếc xích đu hết lên cao lại xà xuống thấp, đôi chân chàng cứ ra sức lấy đà, hai tay chàng thì giữ chặt hai sợi dây, chàng có vẻ thích thú với cảm giác được nâng lên, nâng xuống này, tôi thấy mắt chàng nhắm nghiền, dường như chiếc xích đu đã mang chàng về lại với tuổi thơ, tôi thấy chàng rất say xưa, không nở đưa tay đánh thức sự trẻ con ở chàng, tôi đành cho xe dựng vào một gốc cây xanh phía trước, và khoanh tay đứng đợi.
Hồi lâu, chân mỏi nhừ, tôi định cất tiếng gọi, thì chàng lại mở mắt trừng trừng nhìn tôi, nét mặt chàng không được vui, tôi nghe chàng hỏi:
-Xuyên tới lâu chưa?
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời, chàng xê dịch người nhích qua một bên, chừa một khoảng trống dủ cho một người có thể lọt vào, chàng ngoắc tay:
-Nếu Xuyên không ngại, có thể ngồi cạnh Du được không?
Sao lại phải ngại, khi chúng mình đã xem mình vượt qua mức tình bạn. Ngoan ngoãn tôi ngồi cạnh chàng.
-Du có chuyện muốn hỏi Xuyên?
-Chuyện gì?
-Một chuyện băn khoăn!
-Băn khoăn? vậy Du hỏi đi?
Du ngập ngừng, liếm mép, chàng muốn hỏi gì, nhưng ngại mở miệng, tôi vội giục:
-Có gì rút mắc thì Du cứ hỏi thẳng, Xuyên cũng có chuyện muốn nói với Du
-Thế à? vậy Xuyên nói đi
-Du, Du là đồ ngốc ! tôi tức mình, giậm chân, rồi nước mắt chợt rưng rưng.
Du nhìn tôi bối rối:
-Xuyên, Xuyên bị làm sao thế?
-Chẳng có gì? chỉ tại trong lòng hơi khó chịu. Tôi quẹt nươc mắt, không dằn được tôi trút hết buồn vương, và hỏi Du không ngừng - mấy ngày nay sao Du không tới lớp? mấy ngày nay Du đã đi đâu? đừng giấu Xuyên, Xuyên biết Du đang hiểu lầm chuyện của thầy Thanh. Thật ra Xuyên với thầy chẳng có gì, gặp nhau là sự tình cờ, thế mà trong lớp Du và các bạn có những phản ứng thiệt kỳ cục, vắng Du bọn Kim Ánh cứ nhè Xuyên mà ăn hiếp, vì thế đã có cuộc ẩu đả...
Tôi ngừng một chút, trong khi Du thừ người, ra chiều nghĩ ngợi, nhìn Du tôi càng giận, không hiểu sao càng giận tôi càng dùng hết sức đưa tay véo mạnh vào hông Du, lam Du giật bắn người, kêu to vì quá đau, tôi hừ mũi:
-Cho đáng kiếp
-Xuyên đang trả đũa Du à?
-Ai biểu người ta xấu tính, việc xuất ngoại lớn như vậy, sao không cho Xuyên hay?
Du thoáng thở dài:
-Xuyên cũng biết việc này à? đài phát thanh lớp mình loan tin cũng chính xác nhỉ!
-Vậy là đúng như thế rồi!
Tôi so vai, Du gật đầu phủ nhận. Tự dưng trong phút ấy lòng hai đứa chợt nhiên cảm thấy buồn.
-Xuyên có muốn Du đi không?
Chàng hỏi bất ngờ, khiến tôi chưa kịp có những suy tính phù hợp. Tôi máy móc:
-Người ta đi xây dựng tương lai, mình phải mừng cho người ta chứ? nếu Du đi mà tốt cho Du, Xuyên thật lòng chúc phúc.
-Nếu đi mà bỏ cô bạn gái dễ thương nhất của mình ở lại đây, Du đi sẽ không đành.
Chàng đánh bạo bẹo má tôi, bẹo chóp mũi tôi, như sợ tôi sẽ phản ứng mạnh, biết đâu lại là một cái ngắt điếng hồn, nhanh nhẹn chàng tung người về trước, nụ cười nở rạng rỡ trong ánh nắng lung linh, chiếc răng khểnh nhe ra nhát gừng, quả thật tôi cảm thấy sờ sợ, cảm giác như mình đang bị đối phương mục kích. Du nào chịu buông tha tôi dễ dàng, chàng hỏi tôi rất nhiều, cuối cùng tôi chỉ nhớ có mỗi câu:
-Trong tận sâu thẳm của trái tim, Xuyên có dành một chỗ nào cho Du tạm trú không?
Tôi dường như điên đảo, dù rằng tôi chỉ mới mười tám, nhưng mười tám tuổi đâu có nghĩa là chưa có hiểu biết, lời của Du thay cho lời tỏ tình, tôi biết Du đối với tôi hẳn rất yêu thương, còn tôi đối với Du hẳn rất chân thành, Du làm tôi bâng khuâng quá, đắn đo mãi, tôi thấy mình tàn nhẫn khi quyết định:
-Có!
-Thiệt chứ?
-Ừm, chỗ tạm trú cho một người bạn thân
-chỉ là bạn thân thôi sao?
Niềm vui vụt tắt, bỏ lại là sự thất vọng, cúi mình nhặt viên đá cuội, Du ném ra xa, nhặt nhiều lần và ném nhiều lần, tôi thấy Du phẩn nộ, Du rất giận tôi, vì Du nghĩ tôi đang chối từ tình cảm trong sáng của Du, tôi đang trêu đùa Du, tôi đã gây cho Du quá nhiều ngộ nhận. Tôi biết Du lại hiểu nhầm tôi, tôi biết Du chẳng bao giờ thấy sự khổ tâm của tôi, tôi xót xa nói:
-Năm cuối cấp rồi, Xuyên mong Du luôn cố gắng, luôn nổ lực, hãy phấn đấu cho ngày mai Du nhé!
-Thế trong cái gọi là "ngày mai" ấy, Du có còn được ở bên Xuyên không?
Tôi không biết phải trả lời sau, thì Du cứ như người từ trên mây rớt xuống, chàng ôm đầu bứt tóc, thiểu não:
-Du hiểu rồi, Xuyên hồn nhiên, Xuyên ngây thơ, Xuyên vẫn còn là tờ giấy trắng, Xuyên có đủ lý do để phản đối chuyện tình cảm. Còn Du...Chàng ngẩng đầu ngó lên vòm trời cao, tuyệt vọng chàng buông thỏng một câu nhẹ nhàng - Thôi, mình về, Du sẽ đưa Xuyên về, mai mình lại gặp nhau ở trường.
Chàng dựng người tôi đứng dậy, lầm lũi chàng dắt xe đạp tôi ra, đặt người chàng lên yên xe, tôi cũng nhẹ vén vạt áo dài ngồi sau, chiếc xe chầm chậm lướt trên hè phố. Chàng trên suốt con đường đưa tôi về, chẳng nói với tôi lời nào, chàng làm thế tôi càng thấy day dứt, tôi hiểu, chàng giờ đây đang mang đầy thương tổn.

<< Chương 5 | Chương 7 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 589

Return to top