Sáng hôm sau,
Vừa đặt chân qua khỏi ngạch cửa lớp, tôi chạm ngay ánh mắt bồ câu, con đậu con bay của nhỏ Thanh Thủy. Nàng hôm nay tới lớp sớm hơn mọi khi, mà lại con siêng năng ngồi ôn bài nữa chứ, thật hiếm thấy. Thấy tôi, nàng cười tủm tỉm, ngoắc tôi lại gần, tôi chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy ngay đến, kéo giật tôi ngồi xuống ghế, giọng nàng hí hửng:
- Đêm qua vui ác chiến, nếu không phải tên "khỉ trắng" sinh sự thì chắc còn vui nữa
Nàng nói tự nhiên như chưa từng có gì xảy ra, cả một cuộc tranh chấp như chưa từng diễn ra. Tôi ngỡ ngàng, chuyện tối qua tới giờ vẫn còn cảm giác buồn, tôi lạ lẫm ngó Thủy, rồi thành thật bảo:
- Ta nghĩ mi nên xin lỗi Triều, chạm tự ái của cu cậu quá nhiều rồi đó!
- Không bao giờ! Ta mới cần hắn phải xin lỗi đây nè, hai vai tao giờ rịu rã hẳn đi -Thủy cố chấp nói, như còn tức nàng rủa thầm - thứ đàn ông bạo lực...chết bằm!
- Giờ hắn là đàn ông rồi sao? tôi trêu nàng - ai đời người ta con trai nheo nhẻo mà mi đành đoạn chọc người ta giống con gái, ai nghe mà chẳng nổi sùng.
- Ai biết hắn lúc nào là anh? lúc nào là cô? tại hắn có tật rụt rịch, bắt ta xin lỗi hắn ư...?Thanh Thủy xìiiiiiiii một hơi dài - còn khuya!
Tôi lắc đầu hết cách:
-Mi muốn sao thì tùy, chẳng hơi đâu hàn gắn giúp hai người.
-Tụi bây tranh chấp gì thế? mới sáng ra mà như cái hàng xén.
Nhã Phương ôm cặp lững thửng bước vô, nhanh như sóc nàng đã ở cạnh chúng tôi, và sẵn sàng tham gia vào mọi cuộc thảo luận:
-Tụi bây đang bày trò gì thế? nói nghe xem!
-Hoàng Triều - chúng tôi đồng thanh.
-Sao? - Phương hiểu nhầm ý, nên trợn mắt nhìn tôi - Xuyên ơi, Du ổng mừ biết ổng buồn chết, tao nghĩ mi nên nhường...
-Khóa cái miệng mày lại đi, con kia! - tôi chau mày - suy diễn gì lung tung ben - Tôi đính chính - tao chỉ khuyên nhỏ Thủy làm lành với Triều, chớ chẳng có gì khiến mày phải nghĩ bậy, nhiều chuyện mà chẳng đúng chổ gì hết, chán ngắt.
Nhã Phương nghi ngờ hỏi lại:
-Chỉ có vậy?
Tôi gật đầu, riêng Thanh Thủy bĩu môi:
-Mi nghĩ hắn đắt giá lắm sao, hắn có đem cho ta, ta còn phải suy nghĩ lại có nên nhận hay không?
Lời nàng vừa dứt, đã chạm ngay ánh mắt Triều, nàng không biết Triều có nghe nàng chanh chua nãy giờ không, mà trông sắc mặt anh chàng giận đỏ bừng, phát khiếp.
Nhã Phương, tôi hồi hộp căng tròn mắt chờ đợi màn kịch sẽ khai trương buổi sớm, Hoàng Triều chẳng hành động gì cả, chàng quẩy cặp đem dẹp, rồi lẳng lặng rời lớp. Nhã Phương xì xào qua tai tôi, lời vừa đủ cho cả Thủy nghe:
-Hắn ngầu ghê! Giống đàn ông đích thực!
-Ừ, chắc bởi hắn có xài X_men, nên lột xác đó mày.
Tôi bông đùa, làm Nhã Phương bụm môi cười thút thít, xoay qua Thuỷ thì nàng đã biến mất như làn khói, đang ngơ ngác tôi bỗng nghe giọng nói của Khoa:
-Ai xài X_Men?
Theo sau là Thanh Du:
-Ai người đàn ông đích thực?
-Hoàng Triều chớ ai!
Phương nhún vai, Thanh Khoa ngờ nghệch sờ gáy, anh chàng chẳng hiểu rằng chúng tôi đang bông đùa nên ngờ nghệch tặc lưỡi:
-Hắn rõ ràng là đàn ông đích thực! hai cô bị sao dzậy?
-Tụi tôi đang bàn chuyện hắn với nhỏ Thủy, đang tìm cách cho hai người giảng hòa. Tôi hỏi - hai ông vào đây có thấy họ hông?
Thanh Du đáp gọn bưng:
-Chẳng để ý cho lắm!
Nhã Phương liếm môi:
-Mong hai anh chị ấy sớm xích lại gần nhau, chứ mặt trăng, mặt trời hoài, năm cuối cấp còn gì là vui nữa.
Họ trở vào sau hồi chuông trường, tâm trạng họ hình như ôn hòa hơn rồi, đột nhiên nhỏ Thủy nheo mắt, Hoàng Triều tươi tắn hẳn lên, chúng tôi đủ hiểu, bọn họ đã hòa nhau.
Năm tiết học trôi qua mau chóng, lớp học lại lao xao nhốn nháo, leng keng, lách cách của những dụng cụ, sách vỡ được thu xếp gọn cho vào cặp, mọi người bá cổ, nắm tay, khoác vai, lũ lượt ra về, ném cho nhau nụ cười hóm hỉnh, quẳng vào tai dăm ba câu rủ rê ( Tôi là người cuối cùng rời khỏi ghế)
Bỏ sự mời mọc của tụi bạn, hôm nay chẳng có tâm trí ăn hàng, với la cà, tôi thả người xuống ghế đá ở sân trường. Sân trường, xa xa có nhiều chú chim sẻ, nắng sân trường chói chan, chiếu ấm cả nửa khoảng sân, không hiểu sao lúc này tôi chẳng muốn về nhà, tôi buồn, không hiểu nỗi buồn xuất phát từ đâu, từ đêm pháo hoa ư? không! tôi cũng chẳng được rõ, có lẽ nó tới thật vô duyên.
-Trưa rồi, sao đằng ấy chưa về, còn ngồi đây ngóng trời, ngóng mây.
Một gã thanh niên lạ, với điếu thuốc trên môi. Y phục cũng khá là chỉnh tề, tôi lơ tơ mơ ngước mắt nhòm lại, đã bị mùi thuốc lá xồng xộc xông vào mũi, khó chịu, đâm ra cộc lốc, mà còn chanh chua.
-Bổn cô nương không thích vìa.
Gã thanh niên nhếch mép:
-Nữ sinh thời nay, duyên dáng nhất ảnh hưởng nhiều ở cách nói chuyện.
Biết gã móc họng mình, tôi xấu hổ quay đi, gã vội tiếp:
-Đằng ấy tên chi thế?
-.....
-Mười hai A mấy?
-.....
-Ố là la, đằng ấy mắc chứng bất thường, lúc nói được, lúc nín thinh.
-Kẻ bất thường là anh đó! Không dằn được tôi to tiếng, bất chợt tôi phì cười khi phát giác gã thanh niên trước mặt cũng thú vị lắm, khi không lại bắt chuyện với người ta, rồi còn giễu cợt, mắng mỏ - anh tên gì hở?
-Phép lịch sự tối thiểu trước khi hỏi tên đối tượng, cô bé cần nên xưng tên mình trước, cô bé thiếu lịch sự quá đấy!
Nghe anh chàng nói vậy, thừa dịp tôi bắt bẽ ngay:
-Nhưng...hồi nảy ai hỏi tên ai trước vậy kìa? - tôi nhạo lại gã, bằng chính giọng điệu của gã - anh...anh thiếu lịch sự quá đấy!
-Ha...ha...Gã cười vang - cô bé này rõ nhiều môi miếng, tôi đến là chào thua - gã hất ngược mái tóc về sau, nghiêm túc giới thiệu - tôi họ Đỗ tên Trí Thanh, ở nhà ai cũng gọi tôi "Thiên Thanh Thanh" tức "Trời xanh xanh"
-Tên hay cứ như bút danh một nhà thơ.
-Thì tôi chính hiệu nhà thơ mà!
-Thiệt không đó?
Tôi ngờ vực hỏi, ai dè anh chàng xuất khẩu thành thi, làm tôi ngẩn ngơ:
"Người về đó tìm gì trên chiếc lá
Mùa thu rồi tình vàng úa người ơi
Ngày với tháng dạt trôi bờ bến lạ
Trong tim tôi vẫn chỉ bóng dáng người
Từng giọt nhỏ, mưa về đây hối hả
Trút cạn dòng tâm sự đã bao năm
Nửa kiếp người, mình tìm nhau vất vả
Để từ nay là những tiếng thương thầm?
Người về đó đừng tìm xưa sợi tóc
Tóc bây giờ buồn nặng nhọc bờ vai
Tôi vẫn đi, lạc trên từng con dốc
Biết đời mình còn những bước chông gai
Cho tôi gởi đến người câu dấu ái
Thương thật nhiều, giờ xót lại gì không?
Từng kỷ niệm một thời xa xưa ấy
Tôi ru tôi giấc ngủ đã bao lần
Người về đó, khói chiều cay khóe mắt
Khóc cho người hay là khóc dùm tôi
Hai mảnh đời, một mối tình chân thật
Được gì không hay chỉ bấy ngậm ngùi
(trích: Thơ một người dưng) "
-Hay quá! hay quá!
Tôi vỗ tay thật to, nhưng anh chàng rõ là chúa phá bĩnh, nỡ thốt ra một lời, khiến lòng tôi thất vọng không ít:
-Thơ lượm thôi cô nhóc!
-Đồ đáng ghét!
-Con gái nói "ghét" là "iu"
Đỏ mặt, tôi liếc chàng, chàng thản nhiên cười, sau vài phút chàng quay ngược vấn đề cũ:
-Cô bé tên gì?
-Bảo Xuyên!
-"Bảo Xuyên, Bảo Xuyên" Thanh lập lại tên tôi, như sợ sẽ quên mất không chừng.
Tôi thì chẳng bụng dạ nào vớ va, vớ vẩn với chàng, thời gian đâu còn sớm, hơn một giờ trưa rồi, bụng cũng đang đánh trống, vội vã tôi đứng phắt dậy, vội vã quên nói lời từ biệt, tôi vội vã đạp xe rời khỏi trường "còn duyên ắt còn gặp."