Sáng thứ bảy, mặt trời rực rỡ, bù lỗ cho một tuần làm việc và học hành đến nơi đến chốn của học sinh nội trú.
Tarzan và Tròn Vo xin phép đi chơi cả ngày. Nửa tiếng trước khi xe buýt khởi hành, hai đứa đã có mặt tại bến. Chúng gửi xe đạp ở bãi giữ xe.
Karl và Gaby ngẫu nhiên gặp nhau dọc đường. Bốn đứa trẻ kéo nhau đến phòng vé mua bốn vé khứ hồi. Tiếng Gaby lanh lảnh:
- Mình lại đụng độ Dolores Pophau. Cô ả từ góc phố theo dõi cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” rất chăm chú. Lúc mình ra khỏi nhà, y thị co vòi lại. Nhưng sau đó lại thản nhiên ló mặt…
Tarzan thoáng suy tư:
- Dolores biết mặt và biết tên bốn đứa mình. Hôm Kaupa bị còng về đồn cảnh sát, Dolores Pophau là nhân chứng tố giác. Quả là liều lĩnh, những chi tiết dồn dập này càng chứng tỏ những bóng ma chính là cặp Ganste – Pophau.
Khám phá của Tarzan làm bùng nổ cuộc tranh luận trên xe buýt. Gaby quả quyết:
- Điều Tarzan vừa phát hiện rất quan trọng. Mình sẽ cho ba mình biết chuyện đó tối nay.
Tứ quái ngồi ở hàng ghế sau cùng. Công Chúa được ưu tiên vị trí sát cửa sổ. Đi được nửa chặng đường, Tarzan giật nảy mình vì liếc thấy một chiếc Mercedes đang bám chặt xe buýt với một khoảng cách cần thiết. À á a, một cái đuôi lợi hại đây! Hắn không thể nhìn rõ nhân dạng hai kẻ ngồi trên xe, nhưng cứ mỗi lần xe buýt dừng lại đón khách là chiếc Mercedes cũng dừng lại và giữ một cự ly nhất định.
Đến nước này thì Tarzan đã có thể quả quyết. Hắn nói:
- Sắp có trò vui, thưa các chiến hữu. Có hai kẻ thích khách bám theo chúng ta. Một cô gái tóc đen và một thằng tóc vàng. Xin mời các bạn đoán thử.
Ba cái miệng ồ lên một lượt:
- Đúng là bóng ma Ganste và Dolores!
Ngay lúc đám trẻ hào hứng nhất thì chiếc Mercedes đột nhiên mất hút. Mặt Tròn Vo nghệt ra:
- Ơ… bọn quỷ chuồn rồi?
Tarzan lắc đầu:
- Đừng đánh giá sai về chúng. Chúng biết rành là xe buýt chạy đến Núi Nhà Thờ và từ đây tới đó không còn trạm ghé nào nữa. Song song với con đường này là xa lộ. Tôi bảo đảm chúng đang rong ruổi trên xa lộ và đến đích trước chúng ta. Chưa nói đến chuyện có khi chúng lại “ghi” thêm tội ác mới vào chiến tích của mình. Tội ác thứ…? Thôi, tôi nhớ ra rồi, lúc thằng Ganste tóc vàng ở hồ bơi lảm nhảm chuyện ăn mừng chiến tích thứ 25 là có ý hết. Té ra gã và nhân tình đã gây ra tới 25 tai nạn trên xa lộ.
Gaby rùng mình:
- Ớn quá, cái con mồi của Labutzka tại căn nhà số 7 làng Walchenau quá nhiều vấn đề. Không hiểu tương lai tụi mình ra sao đây?
Tarzan nhìn sang Công Chúa nói từng tiếng một như một… vệ sĩ bách chiến bách thắng:
- Hãy tin ở… Tarzan chớ Gaby?
- Còn lâu!
Cô bé thọc ngón trỏ vào sườn hắn ngay huyệt… cười khiến người hùng lăn lộn suýt rớt khỏi chiếc ghế. Tròn Vo thở dài:
- Đúng là “mỹ nhân tự cổ như… ranh tướng”. Chẳng có ai hạ được đại ca ngoài… Gaby. Chán thật.
Xe buýt đến Núi Nhà Thờ chậm mười phút. Như lời người vợ không bao giờ cưới của ông trùm Labutzka tường thuật, Núi Nhà Thờ có một dãy nhà nghỉ tuyệt vời được bao vây bởi những ngọn núi xám.
Tứ quái theo con đường chính mà cất bước với hy vọng “mọi con đường đều dẫn đến… Walchenau”. Rõ ràng chúng đã làm một cuộc trường chinh vô ích vì dọc con đường không hề thấy một tấm bảng nào báo hiệu làng Walchenau. Tarzan đã cạn dần sự kiên nhẫn. Hắn buộc lòng phải đánh tiếng với một khách lữ hành đang nốc bia ừng ực ở bờ rào:
- Xin lỗi anh, làng Walchenau ở đâu ạ?
Người lữ hành buông chai bia sửng sốt:
- Chúa ơi, đến Walchenau ư? Tôi có nằm mơ không đây? Làm gì có làng Walchenau ở chỗ này. Ha ha, buồn cười thật, chú em đã chậm mất tới… ba năm chẵn.
Tarzan cũng sửng sốt không kém người thanh niên trên đường:
- Chậm ba năm? Trời ơi, không lẽ Walchenau có động đất? Thảo nào…
Hắn chợt nhớ lại tấm bản đồ với địa danh Walchenau đã bị xóa bỏ.
- Thế này nhé. Còn ghê gớm hơn cả động đất. Chú em và ba bạn trẻ đi đúng một cây số nữa sẽ gặp hồ chứa nước Tose. Cách đây ba năm, thung lũng nhỏ này được be bờ chung quanh để chứa nước sông Tose chảy qua núi. Từ hai năm nay, nhà máy thủy điện Tose đã đi vào hoạt động và cung cấp điện cho các làng lân cận. Walchenau không tồn tại nữa. Dân làng đã dọn đi từ lâu, như tôi… chẳng hạn. Làng Walchenau đã chìm sâu dưới mặt hồ.
Tarzan như bị dội một gáo nước lạnh. Trong một giây hắn cảm thấy mình yếu ớt như sợi bún. Vậy là mọi thứ coi như công… dã tràng dù đã đi đến đích. Hắn không thể thốt lên lời nào. Khỏi nói đến các bạn hắn, mặt Gaby tái nhợt như sắp chết đến nơi.
Hắn buột miệng ngỡ ngàng:
- Coi như những ngôi nhà trong làng đều bị bốc dỡ đem đi nơi khác?
- Ồ, làm gì có chuyện đó. Chúng tôi chỉ tháo ráp những ngôi nhà bằng vật liệu đơn giản. Còn các biệt thự cổ kiên cố ư, ai mà mang theo nổi? Chúng vẫn còn nguyên dưới đáy hồ. Ê, các bạn trẻ đến đúng lúc đấy. Thời điểm này mực nước hồ Tose đang xuống thấp nhất. Các bạn có thể thấy đỉnh tháp nhà thờ nhô cao khỏi mặt nước đến hai mét, nước thì trong tận đáy…
Tarzan gần như người chụp được cái phao cứu sinh giữa biển khơi. Mặt mày hắn tươi tỉnh hẳn:
- Tụi em cảm ơn anh.
Đám trẻ đi tiếp một khoảng nữa để rồi Tròn Vo rên rỉ than trời:
- Ôi, nền văn minh… thủy điện chán ngấy. Nhân loại ngu xuẩn đi nhấn chìm một cái làng.
Quân sư Karl ngẩn ngơ:
- Mày phải dùng chữ trấn nước cái làng chớ Kloesen? Nhưng có trấn nước cỡ nào thì con mồi vẫn… bất hoại. Tao chắc chắn số châu báu vẫn còn nguyên trong ngăn bí mật…
Tarzan đồng tình:
- Ôkê! Hy vọng cuối cùng của chúng ta nằm trong hốc đá.
*
Tứ quái đứng trước bờ hồ. Mực nước đang ở mức trung bình ít nhất cũng bốn mét căn cứ vào vạch chuẩn bên thành hồ. Những tòa nhà màu xám thấp thoáng dưới mặt nước như những bóng ma. Bọn chúng cứ nhìn đỉnh tháp nhà thờ nhô lên mà xuýt xoa tiếc rẻ.
Tarzan tuyên bố:
- Nhiệm vụ của tôi là… lặn xuống.
Công Chúa hơi hốt hoảng:
- Lặn xuống mà không có bình dưỡng khí à?
- Không cần bình ôxy nhưng cần mặt nạ thợ lặn. Bắt đầu từ cột mốc là tháp nhà thờ. Hẳn chúng ta biết rằng ngôi nhà số 7 nằm sát bên nhà thờ, chính bà Riden đã nói như vậy. Không khó khăn gì để tìm ra số 7 trước ngôi nhà và mò mẫm ngăn chứa báu vật bí mật của Labutzka. Gaby hiểu không? Cái trò “học lớp huấn luyện lặn” của tôi đâm ra hữu ích cho phi vụ này.
Máy Tính Điện Tử hò reo như con nít:
- Thật là bá cháy. Nhưng chúng ta tìm đâu ra chiếc mặt nạ thợ lặn bây giờ?
Kloesen cười tươi rói:
- Hồi nãy mình có thấy một cửa hàng bán dụng cụ thể thao ở Núi Nhà Thờ. Đương nhiên đã là tiệm thể thao thì thế nào cũng có dụng cụ. Họ phải biết kinh doanh mặt hồ cho khách du lịch thích lặn xuống làng Walchenau chớ. Vấn đề lúc này là tiền. Tụi mình gom lại thử coi được bao nhiêu?
Công Chúa mở ví ra trước:
- A, còn khá bộn.
Tròn Vo vừa góp tiền vừa gãi đầu:
- Thực ra cũng không khó giải quyết. Nếu thiếu xu tôi sẽ tình nguyện “chôm” chiếc mặt nạ ở cửa hàng.
Nó thì thầm vào tai Tarzan:
- Mày có đem theo đồ bơi hay không? Hay… cởi truồng?
- Cái thằng trời đánh.
Tròn Vo cười rúc rích làm Gaby đứng kế bên đỏ mặt. Có điều cô bé đổi sắc mặt rất nhanh:
- Tarzan này. Nếu cảm thấy có nguy cơ rình rập ở làng Walchenau dưới nước thì…
- Yên trí mà Gaby. Mình hiểu lòng bạn.
Bốn đứa đảo ngược trở lại Núi Nhà Thờ. Số tiền gom góp dư sức mua chiếc mặt nạ mà vẫn còn rủng rỉnh. Tarzan chép miệng nói một mình:
- Vẫn không thấy Otto Ganste và Dolores Pophau bám theo. Chúng ăn mừng chiến thắng thứ… 27 trên xa lộ bằng mánh lới nào kìa?
Bây giờ thì cả đám đã tụ tập tại một chỗ thích hợp cho đặc vụ ở men bờ hồ. Nước lạnh như băng giá. Mặt ba quái nhuộm đầy nét băn khoăn khi Tarzan phóng ùm xuống nước.
Tarzan bơi sải chầm chậm để thích ứng với độ lạnh. Đến đỉnh tháp nhà thờ, hắn vẫy tay chào các chiến hữu và chụp mặt nạ lên mặt. Hắn hít thật sâu đúng ba lần rồi mất hút.
Các tiếng động xung quanh im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng bong bóng kêu ọc ọc. Nước trong ánh lên sắc xanh biếc. Tarzan chúc đầu xuống bơi qua viền mái nhà thờ. Hắn dè dặt vì không có chân nhái.
Qua nhà thờ, hắn bơi tiếp về ngôi nhà xám xịt nằm gần đó. Chân hắn chạm vào bức tường đá hộc bám đầy rêu. Những ô cửa sổ tròn xoe như những con mắt thô lố. Cứ nghĩ đến chuyện phải bơi vào “những con mắt” hun hút ấy mà… hãi hùng, nhưng rõ ràng hắn không còn cách nào thoái thác. Giống hệt đường vào… địa ngục.
Tarzan tìm cửa căn nhà nhưng cơn nghẹn thở ùa đến. Hắn buộc phải ngoi lên mặt nước để hưởng đôi chút ánh mặt trời. Bàn tay các chiến hữu vẫy cao khích lệ làm hắn tự tin hơn. Lần lặn thứ hai này hắn phát hiện được cửa căn nhà. Cánh cửa mất tiêu chỉ còn cái… miệng há hốc. Cũng may trên cánh cửa lồ lộ con số 7.
Còn đủ không khí cho mình xâm nhập không đây? Câu thắc mắc đến chậm hơn tốc độ bơi của hắn. Tarzan đã vượt qua cửa và chìm hoàn toàn vào bóng tối. Tay hắn sờ soạng trúng một khung cửa. Lúc lướt qua, hắn nhận thấy bên tay trái có một ô cửa sổ sáng lóa. Ánh sáng hắt vào lung linh. Á à, hắn đang lọt giữa một gian phòng lớn ngon lành với những chiếc ghế dài xây trước các bức tường, các khung cửa và một chiếc lò sưởi rõ mồn một.
Huyền thoại Labutzka trước mặt, nhưng Tarzan đã hết khí thở. Tai hắn bắt đầu lùng bùng, hai lá phổi như bị hàng nghìn mũi kim đâm đau nhói. Hắn nghiến răng lao theo con đường ngắn nhất, bơi qua cửa sổ, ngoi lên khỏi mặt nước, hớp dưỡng khí và ra hiệu “an toàn” cho các bạn.
Ôi, đôi mắt Gaby mòn mỏi hơn bất cứ cô bé nào trên trần gian này.
Hắn lặn xuống lần thứ ba. Giờ thì tha hồ mà mò mẫm bức tường trong phòng khách của Labutzka. Coi, chiếc vòng sắt mọc ra như thách thức. Hắn dùng sức mạnh lôi hộc đá khỏi bức tường, thả nó chìm lỉm và thò tay chộp vào khoảng trống. Thật hú vía, hắn rụt tay chớp nhoáng vì có cảm giác chạm phải một vật gì trơn trơn. Con thủy quái nào đây? Hắn đánh liều thò vô lần nữa và… lôi khỏi khoảng trống một túi nặng.
Ê, đó là một túi da lớn. Cái túi da trơn như mỡ làm hắn tưởng phải đối đầu với một con bạch tuộc. Dưới lần da đáy túi lồi lên một cái tráp to tướng cỡ cái hộp đựng giày bằng kim loại.
Chiến thắng vĩ đại. Tarzan dùng tất cả tàn lực đưa chiến lợi phẩm lên khỏi mặt hồ.
Hắn định gào lên sung sướng lúc hai tay nâng cao cái tráp, nhưng… lạy Chúa, mọi người đã biến mất không một chút dấu vết. Các bạn hắn đã đi về đâu?
Trái tim khốn khổ của Tarzan đập thình thịch. Hắn tuyệt vọng và trở lại cảm giác cô đơn cùng cực. Cái lạnh bấy giờ tưởng tan biến quay lại hành hạ tận xương tủy.
Hắn buồn bã bơi ngửa vào bờ, hai tay vẫn giữ chặt cái tráp.
Mặt đất cuối cùng đã chạm dưới chân. Tarzan đứng lên, ném chiếc mặt nạ vào bụi rậm và lội bì bõm qua chỗ lầy ven hồ. Chưa đến dốc bờ hồ, hắn đã nghe tiếng đàn ông từ bụi cây the thé:
- Đứng lại, Carsten!
Tiếng của thằng Otto Ganste vang lên như dao nhọn:
- Tao cấm mày nhích thêm một bước, con nhỏ bạn mày đang ở trong tay tao. Chắc mày không muốn mặt mày nó nát bấy vì cái lưỡi lam cạo râu chớ? Nào, liệng cái tráp lên bãi cỏ. Hiểu chưa?
Tarzan thấy lòng mình tan nát hơn bao giờ hết. Hắn nguyền rủa điên cuồng:
- Tao thách mày động đến một sợi tóc của Gaby. Đồ chó đẻ. Vật này không bằng một sợi tóc của Gaby. Hãy nhớ lời tao nói.
- Hà hà, vậy là tốt. Liệng ngay cái tráp cho tao. Rồi bơi trở lại tận tháp nhà thờ… Tao biết mày thương con bé lắm mà, hà hà…
Tarzan không có thời giờ để lựa chọn. Công Chúa là châu báu lớn nhất trong tình bạn của hắn. Hắn giận dữ ném cái tráp lên bãi cỏ, chỗ bụi rậm gã tóc vàng đang núp. Karl và Kloesen ơi, hai đứa mày ở đâu?
Hắn lội xuống nước với hàm răng đánh cầm cập vì tê lạnh. Hình như nước lạnh gấp đôi ban nãy. Trong tình trạng đó, hắn bơi sải đến tháp nhà thờ và ngoái về phía bờ.
Chó đẻ thật, ả Dolores Pophau lúc đó chường mặt… nữ thần từ bụi rậm. Cô nàng lượm cái tráp lên. Ganste tóc vàng cũng bước ra khoái trá. Gã vẫy tay chào Tarzan bằng nụ cười nham hiểm. Sau đó khỏi phải hỏi, hai con quỷ chạy một mạch ven bờ hồ.
Tarzan bơi rượt theo. Ôi, cuộc đua chênh lệch giữa mặt nước và mặt đất. Hắn nín thở thót tim lúc hai đứa kia nhảy lên chiếc xe Mercedes bóng lộn. Chẳng còn gì để mất nữa. Tarzan vuốt mặt, nhìn muốn rách hai con mắt vô bảng số xe: …B407.
Nào, xin mời hai đứa mày cứ việc phóng đi.
Lúc hắn chạy lại bụi rậm, một cảnh bi hài không tưởng tượng nổi đang xảy ra trước mặt: Công Chúa với sắc mặt không còn một chút máu vừa khóc vừa cởi trói cho hai “hiệp sĩ” Máy Tính Điện Tử, Tròn Vo đang nằm sấp dưới đất. Cô bé nói tức tưởi:
- Tụi nó xuất hiện lúc không thể ngờ đến. Thằng Ganste nắm tóc mình ngay lúc bạn lặn xuống lần cuối. Trên tay nó vung vẩy cái lưỡi lam. Bằng phương pháp đe dọa rạch mặt đó, nó đã ép Karl và Kloesen đi ra sau bụi cây. Con mẹ… Pophau bắt hai bạn ấy phải nằm xuống và lấy dây trói chặt. Tụi nó ác ôn còn hơn tội phạm. Mình… mình tức… lắm mới khóc.
Tarzan an ủi:
- Nín đi Gaby, chúng không chạy xa được đâu.
Hắn chui vào một bụi cây và thay quần áo. Lúc bước ra hắn căn dặn:
- Mình sẽ chạy lại đồn cảnh sát ở Núi Nhà Thờ. Họ sẽ chặn đứng chiếc Mercedes kịp thời nếu…
*
Đoạn đường dài cả cây số nhưng Tarzan cần chưa đến ba phút phi nước đại. Hắn nhào qua đồn cảnh sát như một con báo đen, thuật lại câu chuyện ngắn gọn trong hơi thở hổn hển. Hai nhân viên cảnh sát lập tức hiểu được vấn đề.
Ba quái Gaby, Karl, Kloesen tới đồn thì cuộc truy nã chiếc Mercedes cáu cạnh đã khởi sự. Qua máy bộ đàm, tất cả các xe tuần tra trong khu vực giáp ranh đều nhận được thông báo. Đúng là không có chỗ dung thân cho hai đứa ác ôn.
Một viên cảnh sát chưng hửng:
- Mercedes… B407 hả? Trời đất, chiếc xe sơn màu trắng. Thật hết chỗ nói, các em hiểu ra chưa?
Đó là chiếc xe bị mất cắp tối qua lúc 22 giờ. Bọn chúng đã sử dụng nó để chạy trên xa lộ hướng về hồ Troien. Thì ra thủ phạm đã bị lột mặt nạ. Chúng tên là Ganste và Pophau hả? Chỉ có chúng mới dám liều lĩnh lái chiếc xe ăn cắp chạy đi… ăn cắp ở vùng này.
Một viên cảnh sát khác ngao ngán:
- Hai đứa đó hành động như những kẻ tâm thần. Tại sao chúng lại căm thù nhân loại đến như thế? 27 vụ do chúng gây ra trên xa lộ chứ đâu phải ít ỏi? Không lẽ cuộc đời du mục lại làm cho chúng ghen tị với những kẻ định cư sao?
Anh ta nhìn qua Tứ quái:
- Các em thật… số một. Thế nào các em cũng nhận được tiền thưởng của ông Adenman. Chúng tôi mong rằng trong cái tráp còn nguyên số của cải.
Tarzan lấy khăn bông lau khô tóc. Hắn định giải thích cho các vị cảnh sát rằng đời… du mục bô-hê-miêng đẹp và lãng mạn như bài thơ của thi sĩ, nhưng đáng tiếc là bài thơ mà thiên nhiên ban phát trên lại bị một thiểu số hủy diệt đi bằng tham vọng làm giàu bất chính. Đáng buồn là trong đám thiểu số có cả “nữ thần xinh đẹp” Pophau.
Tiếng thông báo từ máy bộ đàm oang oang bởi một nhân viên tuần tra:
- Helios số 3 đây. Tai nạn bất ngờ xảy ra trên xa lộ cách lối rẽ từ Núi Nhà Thờ về hướng thành phố một cây số. Chiếc Mercedes màu trắng… B407 đã lao hết tốc độ vào một thành cầu. Người lái Otto Ganste bị thương nặng, người ngồi cạnh Dolores bị thương nhẹ. Chúng tôi đã báo cho xe cứu thương. Có lẽ vì cú sốc sinh tử của tai nạn, cô gái Dolores Pophau tự thú nhận rằng y thị và Ganste chính là những bóng ma mà cảnh sát đang truy nã. Cái tráp của đám trẻ con vẫn nằm trong xe. Tráp đựng toàn vàng ròng và kim cương. Chúng tôi đoán đây là số của cải trị giá 300.000 mark của ông Adenman bị cướp mấy năm về trước.
Không khí tự nhiên im lặng lạ thường.
Ganste đã bị trọng thương. Kẻ thù chưa tiêu diệt thì đã tự nộp mạng. Tarzan cảm thấy lòng chùng xuống:
- Gã đã điên vì giấc mơ triệu phú nên mới lạc tay lái.
Máy Tính Điện Tử không nói gì nhưng Tròn Vo thì cười toe toét. Sự phẫn nộ và nỗi vui sướng của nó đều mang dấu ấn khôi hài. Gaby ngó Tarzan thì thầm:
- Vậy là công sức của chúng ta không vô ích.
Vị cảnh sát cầm máy bộ đàm kết luận với người đồng nghiệp của mình:
- Sự an bài nhân quả của Thượng Đế. Giống hệt ông trùm Labutzka trước kia, sinh nghề tử nghiệp, chúng từng gây thảm họa cho bao nhiêu người lương thiện trên xa lộ, lần đầu tiên chúng chạy đúng luồng đường. Chúng chưa quen… chạy đúng luồng đường nên tự gây tai nạn thảm khốc.
Có bao giờ cái ác lại không trả giá – Tarzan nghĩ thầm.
( hết tập 7)