Ba Ba đã ngồi xuống, ngồi chỗ hồi nãy Trầm Xuân Tuyết ngồi.
Nhưng nàng tuyệt không phải là dạng nữ nhân như Trầm Xuân Tuyết, tư thế nàng ngồi cũng hoàn toàn khác hẳn với Trầm Xuân Tuyết.
Lúc Trầm Xuân Tuyết ngồi ở đó, luôn luôn cúi đầu.
Ba Ba tuyệt bất đê đầu, quyết không cúi đầu.
Nàng chừng như vĩnh viễn sẵn sàng kháng cự lại mọi áp lực và đả kích.
Bọn họ vốn cùng trưởng thành, nhưng nàng bỗng phát hiện mình luôn luôn không hiểu thấu hắn.
Nam nhân lại có lúc thật sự hiểu thấy một nữ nhân.
“Nàng có phải đang hối hận?”. Hắc Báo chợt hỏi.
“Hối hận?”. Ba Ba không ngờ còn cười cười: “Tôi tại sao lại phải hối hận?”.
“Bởi vì nàng vốn không nên đến”.
“Tôi đã đến”. Ba Ba thốt: “Hơn nữa chuyện tôi muốn làm, hiện tại đã làm được hết rồi”.
“Ồ?”.
“Tôi muốn có xe hơi, hiện tại tôi đã có xe hơi”. Ba Ba không ngờ vẫn còn mỉm cười:
“Tôi vốn muốn tìm cha tôi, hiện tại tôi đã tìm được ông ta”.
“Nàng thật không hối hận?”.
“Hối hận cái gì?”.
“Hối hận nhìn thấy bộ dạng của ông ta, hối hận biết được ông ta là hạng người ra sao”. Hắc Báo lạnh lùng thốt.
“Ông ta là cha tôi, ông ta vô luận ra sao, tôi cũng nên biết”. Thái độ của Ba Ba càng kiên cường.
“Nàng cũng không hối hận đã gặp ta?”.
Ba Ba đột nhiên cười lạnh: “Anh có phải nghĩ là tôi nên hối hận?”.
Hắc Báo ngưng thị nhìn nàng, bỗng cũng cười cười, xoay đầu phân phó: “Kêu bọn huynh đệ của ta vào”.
Sau hai phút, cửa mở ra.
Mấy người cười cười đi vào.
Ba Ba tịnh không biết rõ bọn chúng tổng cộng có bao nhiên người, chỉ nhìn thấy rõ hai người trong số.
Hồ Bưu Hồ lão tứ, và “Bính Mệnh Thất Lang” chuyên dùng tiểu đao.
Hai người đó nàng vĩnh viễn cũng không quên được.
“Bọn họ đều là hảo huynh đệ của ta”. Hắc Báo mỉm cười: “Vì ta, làm bất cứ chuyện gì bọn họ cũng chịu làm”.
Ba Ba đột nhiên cũng cười lên: “Bọn họ diễn kịch cũng rất tốt, tại sao không đi mở gánh hát?”.
Hồ Bưu nhìn nàng, trong mắt không khỏi để lộ vẻ kinh dị, gã thật không tưởng nổi tiểu a đầu kia tại sao cho tới bây giờ còn có thể cười được?
Ba Ba cũng đang nhìn gã, lại cười cười: “Vết thương của các ngươi cũng lành mau lắm đó”.
Hồ Bưu cũng cười cười: “Triệu tiểu thư chắc chưa từng xem kịch, lúc diễn kịch, cả người mới bị đánh chết cũng có lúc nhảy dựng dậy được”.
“Hiện tại màn kịch của các ngươi đã diễn xong chưa? Sao các ngươi còn dám ở lại đây, ta thật rất bội phục”.
“Bọn ta tại sao lại không dám ở lại đây?”.
“Hiện tại anh ta đã không cần các ngươi diễn kịch nữa, các ngươi lẽ nào không đoán được sau này anh ta sẽ đối phó các ngươi ra sao?”. Ba Ba điềm đạm mỉm cười:
“Các ngươi lẽ nào còn chưa nhìn ra anh ta là người ra sao?”.
“Ta là người ra sao?”. Hắc Báo chợt hỏi.
“Anh là người không còn là người”. Ba Ba điềm đạm nói tiếp: “Anh nếu còn cha, vì để cất cánh bay cao, cả cha anh anh cũng có thể giết, huống gì là huynh đệ”.
Hắc Báo cười lớn, cười lớn bước tới, đột nhiên xáng lên mặt Ba Ba một bạt tay nặng nề.
“Anh đánh tôi, tôi cũng không tức giận chút nào, bởi vì tôi biết anh đánh tôi chỉ bất quá vì tôi đã nhìn thấu được anh”.
Mặt Hắc Báo xanh dờn.
“Đàn bà là loài hạ tiện trời sinh, loài hạ tiện luôn luôn thích làm điếm”. Con người biểu tình lúc cười cũng rất tàn khốc đó bỗng thốt: “Đại ca tại sao không để ả làm điếm đi”.
Hắc Báo lại cười: “Đó là chủ ý hay, chỉ bất quá đêm nay ta còn muốn dùng ả thêm một lần”.
“Tôi đã là con điếm, ai dùng tôi cũng đâu có quan hệ gì”. Ba Ba chợt xé banh ngực áo của mình, để lộ bộ ngực nở nang chắc nịch: “Những huynh đệ của anh đã có hứng thú với tôi, tôi bây giờ có thể chiêu đãi bọn họ miễn phí một lần”.
Cổ họng Hồ Bưu ừng ực, mắt chằm chằm nhìn lên ngực nàng, mặt cũng không khỏi lộ vẻ tham lam.
Hắc Báo chợt đứng phắt dậy, một tay nắm đầu nàng, một tay kéo nàng vào trong.
Ba Ba nén lệ, vẫn cười lớn: “Anh tại sao không để bọn họ vào? Anh lẽ nào còn đang ghen tị?... Hạng súc sinh như anh lẽ nào cũng có thể ghen tị?”.
Đằng sau là phòng ngủ.
Ánh đèn nhu hòa, chiếu trên cái giường rộng rãi mềm mại.
Hắc Báo đá tung cửa, quăng Ba Ba lên giường, người Ba Ba bung lên, lại rơi xuống.
Nàng vẫn cười lớn cuồng dại, cười đến mức cả bộ ngực cũng săn cứng lại vì hưng phấn.
“Huynh đệ kia của anh nói không sai, tôi vốn là con điếm trời sinh, tôi thích làm điếm, thích nam nhân dùng tôi”.
Hắc Báo nắm chặt song quyền, đứng ở đầu giường, trừng trừng nhìn nàng, trong ánh mắt lãnh khốc tựa như có ngọn lửa bừng cháy.
Hắn đột nhiên phóng tới, đè lên mình nàng. Ba Ba hổn hển: “Hạng nam nhân nào tôi cũng thích, chỉ có anh khiến cho tôi khinh tởm, khinh tởm muốn chết”.
Nàng bỗng dụng lực giật đầu gối lên, nặng nề thúc vào bụng dưới của hắn.
Hắc Báo cuộn cong người, sau đó tay hắn lại quật lên mặt Ba Ba.
Khoé miệng Ba Ba bị quật văng máu.
Nàng muốn vùng dậy, muốn xông ra.
Hắc Báo lại đã nắm giữ y phục của nàng, dùng hết sức xé toạt, đồng thể mạnh mẽ săn chắc lồ lộ dưới ánh đèn.
Nàng vô phương kháng cự.
Hắc Báo như dã thú chiếm hữu lấy nàng.
Nàng nghiến răng, chịu đựng, không đẩy ra, cũng không nghênh đón.
Nhưng Hắc Báo lại là một người rất cường tráng, nàng chung quy nhịn không được bắt đầu rên...
Sau đó phản ứng của nàng đột nhiên biến thành cuồng nhiệt, rên rỉ nhè nhẹ: “La Liệt... La Liệt...”.
Hắc Báo đột nhiên lạnh người, toàn thân cứng đờ băng lạnh.
Phản ứng của Ba Ba càng cuồng nhiệt, nhưng hắn lại không còn năng lực.
Hắn đột nhiên đẩy nàng ra, đứng dậy, lõa lồ đi ra, không quay đầu lại.
“Bình”, cửa lại đóng lại.
Ba Ba nhìn hắn đi ra, khoé miệng chợt lộ một nụ cười mỉm kỳ quái.
Khi nàng bắt đầu cười, nước mắt cũng chầm chậm tuôn rơi...
“Không cần biết ra sao, sống luôn luôn tốt hơn chết”.
Đó là lời tự nhủ của nàng, nàng lúc nào cũng tự đề tỉnh mình.
Trong lòng nàng phát thệ: “Ta nhất định phải sống”.
“Ta cho dù phải chết, cũng nhất định phải nhìn thấy Hắc Báo chết trước mặt ta cái đã”.
Sống cũng cần phải có dũng khí.
Có hy vọng là có dũng khí.
Trong lòng Ba Ba còn có hy vọng, nàng tin La Liệt nhất định sẽ đến tìm nàng, chính như nàng tin đêm dài thậm thượt luôn luôn có lúc tận, trời nhất định sẽ sáng.
Nàng lau sạch máu và nước mắt trên mặt, sẵn sàng nghênh tiếp giờ phút sáng ngờ đó.
Trời đương nhiên sẽ sáng.
Nhưng La Liệt có đến không? Có thể đến không?
* * * * *
Còn chưa sáng.
Đất trời một màn tĩnh mịch, không có tiếng rao bán đồ rong, cũng không có tiếng xe cộ huyên náo, thậm chí cả tiếng gà gáy cũng không nghe thấy.
Nơi đây vốn là một khu nhà vừa cao thượng vừa u tĩnh.
Hắc Báo ngồi trên ghế sa-phát nhu nhuyễn của Kim nhị gia, đối diện song cửa sổ, nhìn rạng đông ngoài song cửa đang từ từ bốc lên.
Hồi còn ở dưới quê, giờ này là hắn đã dậy từ lâu rồi, đã ăn xong ba chén cơm nguội, chuẩn bị ra đồng.
Hắn nhớ lúc đó hắn luôn thích cố ý đi vòng vòng, đi trên thảm cỏ mềm mại.
Hắn luôn thích đi chân không, để cho lòng bàn chân chà sát vào thảm cỏ còn đẫm sương.
Lúc đó trong ảo tưởng của hắn, thảm cỏ mềm mại kia là một tấm thảm hoa quý, cả ruộng vườn xanh ngát đó là đại khách sảnh hào hoa của hắn.
Hắn có ảo tưởng mình có một ngày có thể thật sự ngồi trong khách sảnh hào hoa lót thảm --- chuyện gì khác cũng bất tất phải làm, chỉ bất động ngồi đó, nhìn tia sáng mặt trời đầu tiên từ phương đông chiếu xuống mặt đất.
Hiện tại ảo tưởng của hắn đã hoàn toàn thành hiện thực.
Bố trí trong khách sảnh hào hoa phú lệ, tấm thảm trải dưới đất cũng là từ Ba Tư mang đến.
Hắn hiện tại có phải đã thật sự thỏa mãn? Có phải đã thật sự khoái lạc?
Hắn lõa lồ ngồi đó, để cho lòng bàn chân mình chà sát trên tấm thảm hoa quý.
Hắn đột nhiên hy vọng: tấm thảm này là một thảm cỏ mềm mại, đột nhiên hy vọng: mình vẫn còn là đứa bé trai thuần phác tràn đầy ảo tưởng trước đây.
Lòng người có phải không dễ dàng thỏa mãn?
Cửa phòng ngủ đã mở, hắn đã rất lâu không nghe thấy tiếng của Ba Ba.
“Nàng có phải còn ngủ?”.
“Giờ phút này mà nàng còn có thể ngủ sao?”.
Nàng trước đây quả thật là một tiểu cô nương rất mê ngủ, vô luận chỗ nào, chỉ cần vừa nằm xuống, lập tức ngủ mê mang.
Lúc đó hắn và La Liệt luôn luôn chọc quê nàng là một con sâu ngủ.
“Con sâu ngủ tương lai đi lấy chồng, nếu còn mê ngủ như vầy, chồng nó nhất định sẽ bị nó chọc tức chết”.
Lúc đó Ba Ba đỏ mặt, nhảy dựng lên đánh bọn họ.
“Tôi cả đời này vĩnh viễn cũng không lấy chồng”.
Chuyện quá khứ phảng phất như sương mù ngoài song cửa, phiêu phưỡng đó, lại chân thật đó.
Hắc Báo chợt cảm thấy tim mình đau nhói, hắn chợt nhớ tới La Liệt, nhớ tới thanh âm hô hoán của Ba Ba hồi nãy lúc hưng phấn.
“La Liệt... La Liệt...”.
Song thủ của Hắc Báo đột nhiên nắm chặt lại, giống như hận không thể bóp vỡ tất cả mọi hồi ức.
Lúc đó, ngoài cửa có người vào thông báo: “Châu đổng sự của Đại Thông ngân hàng đã đến”.
Hắc Báo bất động, cũng không đứng dậy nghênh tiếp, chỉ phân phó gãy gọn: “Kêu gã vào”.
Chu Bách Vạn cầm cái cặp táp vừa dày vừa nặng đứng trước mặt Hắc Báo.
Gã có vẻ bất an.
Đối diện gã là một nam nhân cường tráng, trẻ trung, lõa thể.
Đó đối với gã là một thứ uy hiếp.
Gã không khỏi lén lút thót bụng lại, hy vọng mình cũng có vẻ trẻ trung cường tráng phần nào.
Hắc Báo chợt cười lên.
Trong nụ cười của hắn mang theo vẻ trào phúng khinh miệt khôn tả, hắn đột nhiên cảm thấy người đứng trước mặt mình là một con heo.
Mình chỉ cần có thể cho nó ăn no, ngủ kỹ, nó vĩnh viễn không thể muốn xong ra khỏi cái chuồng của nó.
Nhưng heo cũng có ưu điểm của heo, heo không cắn người.
“Hôm nay ngươi dậy sớm quá”. Thanh âm của Hắc Báo tuy không khách khí, lại rất nhu hòa.
“Đêm hôm qua tôi căn bản không ngủ được”. Chu Bách Vạn rút khăn tay trắng tinh, không ngừng lau mồ hôi: “Tôi cả đêm lo chỉnh lý trương mục”.
“Trương mục gì?”.
“Trương mục gửi trong ngân hàng của ba người bọn Kim lão nhị”. Chu Bách Vạn rút trong cặp táp ra một tập văn kiện, dâng hai tay tới trước mặt Hắc Báo: “Hiện tại tôi đã đem tất cả chuyển vào dưới tên của ông, chỉ cần ông ký tên vào những văn kiện này là xong”.
Hắc Báo trong mắt lộ vẻ thỏa mãn: “Tại sao nhất định phải có chữ ký của ta, ngươi biết ta là người cẩu thả, luôn luôn lười viết”.
“Kỳ thực không ký cũng không sao”. Chu Bách Vạn cười bồi, tận lực tránh cho thị tuyến của mình đụng phải những nơi lồi lộ trên mình hắn: “Nhưng số mục mà bọn họ giữ trong ngân hàng vẫn còn phải chờ ông xem qua”.
“Ta bất tất phải xem, ta tin ngươi”. Nụ cười của Hắc Báo càng thân thiết: “Bọn ta vốn là lão bằng hữu”.
Chu Bách Vạn cũng cười, lần này cười thật sự.
Gã biết địa vị của mình có thể giữ vững.
“Chỉ cần ta sau này rút tiền cũng dễ dàng như bọn chúng trước đây, giao tình của bọn ta nhất định càng tốt hơn”. Hắc Báo điềm đạm đề tỉnh gã.
Chu Bách Vạn lập tức bảo đảm: “Chỉ cần ông phân phó, vô luận là số tiền lớn cỡ nào, nội trong mười phút là tôi có thể phái người đưa đến”.
Hắc Báo mãn nguyện gật gật đầu.
Hắn thích nghe những lời nói đó, tài phú thường thường có thể khiến cho người ta có một thứ cảm giác an toàn ấm áp.
“Hiện tại ta cần mười lăm vạn, cần tiền mặt, ngươi tốt hơn hết là đem đến trước tám giờ”.
* * * * *
Bảy giờ bốn mươi.
Mười lăm vạn tiền mặt đã đưa tới.
Hắc Báo vừa tắm nước lạnh, mặc y phục xong, vẫn là bộ y phục đen đặc.
Hắn hy vọng ấn tượng của mình trong tâm tưởng của người ta vẫn như trước --- một con báo đen hung mãnh tàn khốc, nếu có ai làm phiền tới nó, nó lúc nào cũng có thể nuốt chửng cả da lẫn xương của người đó.
Cửa phòng ngủ vẫn khép kín, bên trong vẫn im ắng.
Hắc Báo đi tới, muốn đẩy cửa, lại xoay mình bỏ đi.
Hiện tại hắn còn một chuyện chưa giải quyết, hắn tự tin nhất định có thể xử lý chuyện này rất tốt.
Huynh đệ dưới lầu ai ai cũng có vẻ mạnh mẽ sống động, tinh thần dồi dào, vì đêm hôm qua tuy đại thành công, nhưng lại tịnh chưa truy hoan, cũng chưa tổ chức đại tiệc.
Phải đợi tới tiết đoan ngọ mới thích hợp để cử hành.
Hắn tin rằng đến lúc đó, trong đại đô thị này không còn có ai dám chống đối lại hắn.
Dương quang bên ngoài sáng lạn, không khí tươi mát.
Hắc Báo bước dài ra ngoài, hít một hơi sâu, cảm thấy toàn thân tràn ngập khí lực, đủ để đối phó bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì.
* * * * *
Tám giờ đúng.
Hắc Báo đã đến lầu tư của đại khách sạn Bách Lạc Môn, đang gõ cửa phòng của Cao Đăng.
Tay phải của hắn cầm một cái va-li bọc da đen, bên trong đựng mười lăm vạn tiền mặt, chùm chìa khóa trong tay trái khua leng keng.
Nghe được thanh âm đó, Cao Đăng chắc đã biết Hắc Báo đến.
Nhưng Cao Đăng tịnh không đi ra nghênh tiếp, thậm chí còn không mở cửa.
Y đang ngồi dựa trên ghế sa-phát, đang hưởng thụ bữa điểm tâm kiểu đại lục Âu Châu [1].
Y mặc đồ tây thẳng thớm, đầu tóc sáng loáng không thua gì đôi giày da, râu cũng cạo sạch sạch sẽ sẽ.
Mình vô luận là nhìn thấy y lúc nào đi nữa, y cũng tươi tắn sạch sẽ như một cái trứng gà mới đẻ.
Trên bàn còn có trứng chiên và nước trái cây, súng của y tịnh không có trên bàn.
Y nuốt miếng trứng chiên cuối cùng rồi mới đặt dao xuống, mới nói: “Cửa mở”.
Sau đó Hắc Báo thình lình xuất hiện trước mặt y.
Hắc Báo với y xem ra vĩnh viễn là hai dạng người bất đồng, giống như con báo và con chim ưng, phi đao và viên đạn, tính chất chủng loại tuy bất đồng, lại tàn khốc như nhau, đủ trí mạng như nhau.
“Ngươi rất thủ thời”. Cao Đăng nhìn hắn, có vẻ cười: “Hơn nữa rất thủ tín”.
Mắt Hắc Báo cũng có vẻ cười: “Bởi vì ngươi là Cao Đăng”.
“Ta không đợi ngươi cùng ăn sáng với ta, ta biết ngươi thà ăn mì của quán Khuê Nguyên”.
“Mì tôm lươn”. Hắc Báo mỉm cười: “Ta đề nghị ngươi trước khi đi cũng nên thử một lần”.
“Lần này e rằng không kịp, hai giờ trưa là có tàu rồi, ta đã mua vé”. Cao Đăng lấy khăn chùi chùi miệng: “Lần sau đến đây, ta nhất định không thể bỏ qua”.
“Có phải hai vé?”. Hắc Báo chợt hỏi.
“Hai vé?”.
“Ngươi lẽ nào không dẫn Mai Tử phu nhân cùng đi?”.
Cao Đăng cười: “Ta tuy thường làm chuyện tốt, lại tịnh không phải là quản gia, ta tịnh không muốn nuôi ả đến già”.
Hắc Báo cũng cười: “Không trách gì ngươi sáng sớm hôm nay tinh thần rất tốt, nếu theo thứ nữ nhân lang hổ như ả ngủ một đêm, tinh thần tuyệt không thể tốt như vầy”.
“Ngươi nếu cũng muốn thử, sau này cứ đến dãy ba rượu bến tàu số ba mà tìm ả”.
Cao Đăng lúc nói láo mặt cũng không đổi sắc: “Ta bảo đảm ngươi nhất định có thể tìm được”.
“Đời này e rằng không còn kịp”. Hắc Báo cười nói: “Đợi cho ả đi đầu thai kiếp sau, ta nhất định không bỏ qua”.
Cao Đăng cười lớn: “Không tưởng được người như ngươi cũng tin vào luân hồi, ta thích người tin vào luân hồi”.
“Ta cũng thích ngươi”. Hắc Báo đặt cái va-li xuống: “Cho nên trong đây không phải là mười vạn, mà là mười lăm vạn”.
“Mười lăm vạn?”.
“Năm vạn kia coi như ta cho ngươi lo tiền ngựa xe”.
Cao Đăng thở dài nhè nhẹ: “Ta hy vọng ta cũng có một ngày có thể cầm năm vạn tùy tùy tiện tiện cho người khác”.
“Ngươi không phải là người khác, ngươi là Cao Đăng”. Hắc Báo lại nói: “Hà huống ta còn phải nhờ ngươi đưa tin cho La Liệt”.
“Ta nhất định sẽ đưa”.
“Nói cho gã biết, ta hy vọng gã có thể đến đây, cơm chỗ này đủ để ta và gã ăn”.
Trong nụ cười của Cao Đăng phảng phất có chút châm biếm: “Ta cũng sẽ nói với gã, gã nếu giết người ở đây, nhất định bất tất phải đi ngồi tù”.
“Cho nên ngươi cũng nên quay về”.
“Cơm ở đây có đủ để ba người bọn ta ăn không?”.
Hắc Báo lại cười: “Ngươi chắc cũng biết ở đây không những có mì tôm lươn, còn có trứng và thịt mà”.
“Lời ngươi nói ta nhất định sẽ ghi nhớ”. Cao Đăng đứng dậy, chừng như muốn tiễn khách.
“Lúc ngươi đi, ta không đi tiễn ngươi đâu”. Hắc Báo cười rất chân thành: “Nhưng ngươi nếu trở lại, vô luận là mưa to gió lớn gì, ta cũng nhất định đi tiếp ngươi”.
Hắn mỉm cười giơ tay ra: “Bọn ta bắt tay hẹn tái kiến”.
Cao Đăng nhìn tay hắn, chợt lại cười: “Ta luôn cảm thấy bắt tay với ngươi là chuyện rất nguy hiểm”.
“Tại sao?”. Hắc Báo hình như cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Bởi vì tay của ngươi là vũ khí”. Cao Đăng mỉm cười: “Bắt tay với ngươi, nguy hiểm giống như thò tay cầm một trái lựu đạn lúc nào cũng có thể bùng nổ”.
Hắc Báo cười lớn: “Ngươi quả thật không nên mạo hiểm, tay của ngươi đích xác đáng giá hơn cả hột xoàn, giơ tay ra là có thể lấy mạng số đông, trên thế gian này quả thật không có nhiều”.
Hắn định rụt tay lại.
“Nhưng ta vẫn chuẩn bị mạo hiểm một phen”. Cao Đăng nhìn hắn: “Hiện tại ngươi là đại nhân vật vĩ đại, cơ hội để ta có thể bắt tay với đại nhân vật cũng tịnh không nhiều”.
Y chung quy mỉm cười giơ tay ra.
Tay của y tu sức chỉnh tề, ngón tay dài thon mẫn cảm.
Tay Hắc Báo lại thô nhám, giống như đá hoa cương còn chưa mài dũa, vừa lạnh vừa cứng.
Tay của bọn họ cung quy đã cùng nắm lại.
Nụ cười của Hắc Báo đột nhiên biến thành tàn nhẫn lãnh khốc: “Ngươi là người thông minh, ngươi quả thật không nên bắt tay với ta”.
“Tại sao?”. Cao Đăng hình như còn chưa hiểu.
“Bởi vì ta thật không muốn nhìn thấy trên cánh tay này của ngươi cầm một khẩu súng chĩa vào ta”.
Tay của hắn đột nhiên dụng lực.
Hắn rất hiểu rõ lực lượng sức nắm của mình, tay của Cao Đăng cho dù là đá hoa cương cũng sẽ bị hắn bóp vỡ.
Cao Đăng lại không ngờ còn đang mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo một vẻ chọc ghẹo.
Sau đó Hắc Báo bỗng cảm thấy lòng bàn tay đau điếng, giống như có cây châm đâm vào lòng bàn tay hắn.
Lực lượng trên tay hắn lập tức tiêu tán.
Cao Đăng thoái lùi về sau, trong tả thủ đã có thêm một khẩu súng, họng súng đen sì lạnh lùng chĩa về phía Hắc Báo, giống như đôi mắt của hắn vậy.
Lòng bàn tay của Hắc Báo đang chảy máu, lại vẫn đang mỉm cười: “Không tưởng được tay của ngươi còn có thể cắn người”.
Cao Đăng điềm đạm thốt: “Tay của ta không thể cắn người, nhưng chiếc nhẫn trên tay ta lại là của hấp huyết quỷ cho ta”.
Y giang hữu thủ ra, cái nhẫn trên ngón giữa đã bắn ra một mũi châm.
Trên mũi châm còn dính máu.
Hắc Báo thở dài: “Ngươi không nên dùng vật đó đi đối phó một người bằng hữu bắt tay tiễn đưa ngươi lên đường chứ”.
“Bằng hữu đó nếu không muốn bóp gãy tay ta, mũi châm này cũng không thể bắn ra”.
Cao Đăng dùng ngón tay xoay chiếc nhẫn nhè nhẹ, châm nhọn lại giấu mình.
“Xem ra ngươi quả thật là người rất cẩn thận”. Hắc Báo lại thở dài.
“Cho nên ngươi cảm thấy rất thất vọng?”.
“Đích xác là có hơi thất vọng”.
“Cái ngươi thất vọng có lẽ tịnh không phải là vì ta còn sống”. Cao Đăng cười lạnh.
“Ngươi nghĩ không phải?”.
Cao Đăng lắc lắc đầu: “Bởi vì ngươi tịnh không phải thật sự muốn ta chết, ngươi chỉ bất quá không muốn ta đi cứu La Liệt ra”.
“Ngươi nên biết La Liệt là hảo bằng hữu của ta”.
Cao Đăng cười lạnh: “Trước đây quả thật là vậy, nhưng hiện tại lại khác”.
“Có gì khác?”.
“Hiện tại ngươi đã là đại nhân vật vĩ đại”. Cao Đăng lạnh lùng đáp: “Nhưng La Liệt nếu quay về, địa vị của ngươi có lẽ sẽ không thể giữ vững như hiện tại”.
“Ngươi nghĩ ta sợ gã?”.
“Ngươi không sợ sao?”.
Hắc Báo chợt lại cười lớn: “Xem ra ngươi hình như thật sự rất hiểu ta”.
“Bởi vì chính ngươi cũng đã từng nói, bọn ta vốn là cùng một loại người, là kẻ sát nhân, không phải là kẻ bị giết”.
“Hiện tại ta là hạng người nào?”.
“Hiện tại ta còn chưa thể xác định”. Thanh âm của Cao Đăng càng lạnh lẽo: “Ta chỉ hy vọng ngươi không bức ta giết ngươi”.
Hắc Báo nhìn y: “Ngươi còn hy vọng ta làm sao nữa?”.
“Ta hy vọng ngươi ở lại đây với ta, sau đó theo ta lên thuyền, có ngươi theo, ta mới an tâm”.
“Ngươi cũng nên biết ta là người bận rộn”.
Cao Đăng lạnh lùng nhìn hắn: “Người chết không thể bận rộn nữa”.
Bọn họ ngưng thị nhìn nhau, giống như hai cây châm, mũi châm đối nhau.
Qua một hồi rất lâu, Hắc Báo mới từ từ thốt: “Mỗi một lời ngươi nói xem chừng đều rất có đạo lý”.
“Bởi vì lời ta nói là nói thật”. Cao Đăng thốt: “Nói thật luôn luôn có đạo lý”.
“Ngươi lẽ nào chưa từng nói láo?”.
“Ngươi nghe ta nói láo chưa?”.
“Chỉ có một lần”.
“Lần nào?”.
“Ngươi nói ngươi không giết ta là vì ta là bằng hữu của La Liệt”. Thanh âm của Hắc Báo cũng rất lạnh.
“Đó là nói láo?”.
Hắc Báo gâ? gật đầu: “Ngươi không giết ta, chỉ vì ngươi căn bản không nắm chắc có thể giết được ta”.
Cao Đăng lại cười: “Ta quả thật không nắm chắc, nhưng đạn trong cây súng của ta lại rất nắm chắc”.
“Ngươi có biết Trung Quốc trước đây có rất nhiều thứ ám khí đáng sợ không?”.
Hắc Báo điềm đạm nói: “Trước mặt người như ta, tất cả ám khí đều giống như sắt phế thải”.
“Súng tịnh không phải là ám khí”.
“Súng đương nhiên không phải là ám khí, nhưng tính chất của súng lại vẫn đồng dạng với loại ám khí tên nỏ”. Tư thế Hắc Báo nói chuyện giống như một giáo sư đại học:
“Súng đáng sợ hơn thần tiễn, chỉ là vì đạn bắn ra từ súng, tốc độ nhanh hơn thần tiễn nhiều”.
Cao Đăng đang lắng nghe, tuy tịnh không đồng ý với lời nói của hắn trọn vẹn, lại không thể không thừa nhận lời nói của hắn cũng có đạo lý.
“Cho nên đạn cũng tịnh không phải hoàn toàn không thể tránh né, vấn đề chỉ bất quá là ngươi có thể có động tác nhanh đến cỡ nào?”.
“Ai cũng không thể có động tác nhanh đến chừng đó, ai cũng tránh không khỏi viên đạn bay ra từ nòng súng!”. Sắc mặt của Cao Đăng càng trắng nhợt.
Hắc Báo cười lạnh: “Ngươi thật nắm chắc chứ?”.
Sát na đó, người của hắn đột nhiên như con báo phóng lên, nhắm về phía Cao Đăng bay tới.
Súng của Cao Đăng đã bắn.
Không ai có thể phân biệt được súng của Cao Đăng bắn trước? Hay là động tác của Hắc Báo bắt đầu trước?
Động tác của Hắc Báo cơ hồ cũng nhanh như viên đạn từ khẩu súng bắn ra.
Trên chân trái của hắn đột nhiên có máu tươi phún ra, một viên đạn đã xuyên qua chân hắn.
Nhưng cũng cùng một sát na đó, chân phải của hắn đã đá lên cổ tay của Cao Đăng một cách trầm trọng.
Súng trong tay Cao Đăng bay đi, sau đó nghe có tiếng xương gãy.
Quyền đầu của Hắc Báo đã đập lên ngực y.
Lực lượng của một quyền đó còn đáng sợ hơn xa so với đạn.
Toàn thân Cao Đăng bị đánh nặng nề dựa mình vào tường, ho khùng khục không ngừng, khoé miệng rỉ máu không ngừng.
Y muốn rút súng, nhưng động tác của y lúc này đã không còn nhanh nhẹn như bình thường.
Hắc Báo đã lướt tới, nắm lấy cổ tay phải của y, lấy tay kia rút súng của y ra.
Cao Đăng trên mình luôn luôn mang bốn khẩu súng, khẩu súng cuối cùng giấu trong quần.
Hiện tại cả khẩu súng đó cũng đã bị Hắc Báo mò ra, quăng ra ngoài cửa sổ.
Sau đó Hắc Báo từ từ lùi lại, ngồi lên ghế sa-phát, lạnh lùng nhìn y.
Cao Đăng dựa vào tường, rút từ trong túi áo cái khăn lụa cùng một màu với cà vạt, lau vết máu nơi khoé miệng.
Hắc Báo chợt cười cười: “Hiện tại ngươi có thể nào rút súng trên mình ra nữa không?”.
Cao Đăng không ngờ cũng cười cười: “Ta tịnh không phải là nhà ảo thuật”.
“Người như ngươi, trên mình nếu không còn súng, sẽ có cảm giác gì đây?”.
“Cảm giác giống như không có mặc y phục”. Cao Đăng thở dài: “Ta hiện tại cảm thấy như đang lõa thể đứng trước mặt một gái già lạ mặt”.
“Thí dụ đó dùng rất hay”. Hắc Báo lại bắt đầu mỉm cười: “Ngươi đáng lẽ nên viết tiểu thuyết”.
“Ta cũng hy vọng ta trước đây chọn bút, không chọn súng”. Cao Đăng cười khổ:
“Chỉ tiếc dụng bút khó hơn dụng súng nhiều”.
“Cũng an toàn hơn nhiều”.
“Đích xác là an toàn hơn nhiều”. Cao Đăng thừa nhận: “Cho nên chọn lựa của người thông minh đều là bút, không phải là súng”.
Hắc Báo lạnh lùng nhìn y: “Ta hiện tại còn có thể để cho ngươi có một lần lựa chọn”.
“Lựa chọn cái gì?”.
“Ngươi có thể quay đầu lại, nhảy qua cửa sổ”. Biểu tình của Hắc Báo tàn khốc giống như một con chim kên kên ăn xác chết: “Ngươi cũng có thể dùng quyền đầu của ngươi mà lao tới liều mạng với ta”.
Hắn vỗ tay, lại nói: “Ngươi nhìn xem, tay của bọn ta đều là tay không, trên mình bọn ta đều đã thụ thương, cho nên đây vốn là cuộc đả đấu rất công bình, ai cũng không chiếm tiện nghi hơn ai”.
Cao Đăng lại cười: “Chỉ tiếc ta luôn luôn là một quân tử”.
“Quân tử?”. Hắc Báo không hiểu ý y.
“Quân tử động khẩu, bất động thủ”.
Hắc Báo cũng cười: “Ngươi chỉ động khẩu?”.
“Ta chỉ động khẩu, miệng súng”. Cao Đăng chầm chậm nhét cái khăn lụa nhuộm máu vào túi: “Ta không những là quân tử, hơn nữa cũng là người văn minh”.
“Người văn minh?”.
Cao Đăng điềm đạm mỉm cười: “Ngươi có bao giờ nhìn thấy một người văn minh tay không đi liều mạng với dã thú chưa?”.
“Ta đích xác chưa từng nhìn thấy”. Hắc Báo cười lạnh: “Ta chỉ từng nhìn thấy người văn minh nhảy lầu”.
Cao Đăng thở dài: “Người văn minh nhảy lầu quả thật không ít”.
Hắn chỉnh đốn lại cà vạt và vạt áo, trên khuôn mặt tái nhợt không ngờ vẫn còn mang nụ cười tràn ngập vẻ châm biếm.
“Ngươi còn có gì để nói nữa không?”.
“Ta chỉ có một chuyện cảm thấy rất hối hận”.
“Chuyện gì?”.
Thanh âm của Cao Đăng phảng phất đột nhiên biến thành rất ưu nhã: “Màn đã hạ, ở đây lại không có tiếng vỗ tay”.
Y hơi uốn người, động tác cũng ưu nhã giống như một đại diễn viên vĩ đại đang cúi tạ trước khán đài.
Sau đó hắn nhảy qua song cửa.
Lúc hắn nhảy xuống, chợt nghe tiếng vỗ tay của Hắc Báo.
“Không cần biết ra sao, con người này đến rất thu hút, đi cũng rất thu hút”.
Màn đã hạ, có tiếng vỗ tay hay không có phải cũng như nhau mà thôi?
* * * * *
Chín giờ hai mươi.
Khi Hắc Báo về đến, phát hiện Ba Ba đang ngồi trên ghế sa-phát ngoài khách sảnh, trên mình mặc áo nhung và áo chẽn lụa, trên mặt đánh phấn của Trầm Xuân Tuyết để lại, thậm chí đầu tóc cũng kẹp bới cao.
Nàng bắt chéo chân ngồi đó, cố ý để lộ đôi chân thon thả khỏi tà áo dài.
Nàng giống như đã hoàn toàn biến mình.
Hắc Báo lạnh lùng nhìn nàng, chợt gầm lớn: “Mau đi tẩy rửa cho sạch đi”.
“Tẩy cái gì?”. Ba Ba chớp mắt, cố sức mô phỏng biểu tình của Trầm Xuân Tuyết.
“Tẩy rửa bộ mặt như cái đít khỉ của ngươi”.
“Tại sao phải rửa?”. Ba Ba cười cợt: “Con điếm không phải luôn luôn thoa phấn như vầy sao?”.
Hắc Báo nắm chặt song quyền, tựa như phẫn nộ đến mức cả lời nói cũng không thốt lên được.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi đã chuẩn bị mở cửa làm ăn”. Ba Ba liếc hắn: “Nghe nói anh biết rất nhiều người có tiền, có thể nào giới thiệu cho tôi vài mối tốt không?”.
Hắc Báo chợt phóng tới, bóp tay nàng, quát lớn: “Đồ điếm, có rửa không?”.
“Không sai, tôi là điếm, hơn nữa là anh muốn tôi làm điếm”. Ba Ba cắn răng, ráng gượng cười cợt: “Anh tại sao lại nổi nóng chứ?”.
Hắc Báo xoay tay tát một bạt tay lên mặt nàng.
Ba Ba vẫn ngước đầu: “Anh có thể đánh tôi, bởi vì tôi không mạnh bằng anh, nhưng anh tốt nhất không nên đánh lên mặt tôi, tôi còn phải nhờ cậy vào bộ mặt này để kiếm cơm”.
Hắc Báo nhìn mặt nàng, giận dữ quát: “Ngươi thật muốn làm điếm?”.
Ba Ba cười lớn: “Tôi vốn là loài hạ tiện trời sinh, trời sinh ra thích làm điếm”.
Hắc Báo chợt buông tay: “Được, ngươi bây giờ lăn ra ngoài cho ta”.
“Tôi không thể lăn, chỉ có thể đi”.
Ba Ba đứng dậy, phủi phủi tà áo, ngước cao đầu, đi một hơi.
Hắc Báo nhìn eo nàng uốn éo, trong ánh mắt lãnh khốc tựa như lộ ra vẻ thống khổ.
Hắn nghiến răng, đột nhiên cười lạnh: “Ta còn có chuyện quên nói cho ngươi biết”.
“Chuyện gì?”. Ba Ba dừng bước, lại không quay đầu lại; “Có phải anh bây giờ lại muốn chiếu cố tôi một lần?”.
Hắc Báo cười lạnh: “Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu rõ, ngươi nếu muốn đi tìm La Liệt, ngươi đã sai rồi”.
Ba Ba cũng đang cười lạnh, nhưng tiếng cười của nàng lại khản đặc: “Anh sợ tôi đi tìm anh ta?”.
“Ngươi vĩnh viễn cũng tìm không ra La Liệt nữa”. Tiếng cười của Hắc Báo phảng phất cũng tê khản: “La Liệt cũng vĩnh viễn không thể tái kiến ngươi”.
Ba Ba đột nhiên quay đầu lại: “Tôi không hiểu lời nói của anh”.
Hắc Báo từ từ ngồi xuống, thần tình lại biến thành lãnh tĩnh tàn khốc, lúc hắn nhìn địch nhân ngã quỵ trước mặt hắn, trên mặt mới có thứ biểu tình đó.
Hắn hiển nhiên đã nắm chắc.
Mắt Ba Ba bỗng lộ vẻ sợ hãi, nhịn không được hỏi: “Anh lẽ nào đã có tin tức về La Liệt?”.
Hắc Báo lạnh lùng: “Ngươi muốn nghe?”.
Ba Ba lại cắn môi: “Tôi đương nhiên muốn nghe, chỉ cần là tin tức có liên quan đến La Liệt, tôi đều muốn nghe”.
Bắp thịt trên mặt Hắc Báo tựa hồ méo mó, tròng mắt cũng co thắt, qua một hồi rất lâu mới gằn từng tiếng: “La Liệt không có tin tức gì hết, từ hôm nay trở đi, ai ai cũng không thể nghe thấy tin tức về gã nữa”.
“Tại sao?”. Thanh âm của Ba Ba càng tê dại, thậm chí có hơi phát run.
“Trên thế gian chỉ có một thứ người vĩnh viễn không thể có tin tức gì, ngươi chắc biết thứ người đó”.
Ba Ba cố sức lắc đầu, tựa như nói không nên lời.
Kỳ thực nàng đương nhiên cũng hiểu ý tứ của Hắc Báo.
“Người chết! Chỉ có người chết mới vĩnh viễn không có tin tức”.
Nàng chợt cảm thấy chóng mặt, tựa như muốn gục ngã.
Nàng đột nhiên cảm thấy như đã ngã quỵ.
Nàng dùng hết sức cắn chặt môi, không quay đầu lại bước ra, đầu nàng còn ngước cao.
Khi bước ra khỏi cửa,nàng nghe thấy tiếng cười lớn của Hắc Báo.
“Ngươi yên tâm, lúc ngươi không có mối, ta nhất định sẽ kêu huynh đệ của ta đến chiếu cố ngươi”.
Ba Ba đột nhiên cũng cười lớn, dụng hết toàn thân khí lực mà cười lớn: “Anh cũng không cần phải lo, tôi tuyệt không thể không có mối”.
* * * * *
Hắc Báo ngồi đó, bất động ngồi đó.
Vết thương trên chân hắn không ngừng rỉ máu.
Bắp thịt toàn thân con người đó giống như nung đúc bằng sắt thép --- Tim của hắn cũng là sắt thép sao?
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Ba Ba rất mau chóng đi xuống lầu.
Hắn nghe thấy Ba Ba cười ngất dưới lầu: “Hôm nay tôi bắt đầu làm ăn, vẫn còn ở chỗ cũ, hoan nghênh các vị đến kiếm tôi bất cứ lúc nào”. Tiếng cười của nàng thật lớn:
“Chỉ cần là bằng hữu của Hắc Báo, tôi ưu đãi nửa giá”.
Hắc Báo nắm chặt song thủ, đột nhiên dụng lực cầm chiếc chìa khóa đâm vào miệng vết thương trên chân.
Sau đó hắn nhìn thấy máu tươi trào ra...
Lúc đó là chín giờ bốn mươi sáng ngày hai mươi tháng ba âm lịch, đến tiết đoan ngọ còn ba mươi bảy ngày nữa.
-----------------------------
[1] Continental breakfast.