Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Hoa Thảo Nguyên

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 20279 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Hoa Thảo Nguyên
Janet Dailey

Chương 9

 
Mặt trời lặn chiếu trên bầu trời những tia sáng đỏ sậm báo hiệu đêm về, thứ màu đỏ rực rất điển hình ở vùng cao nguyên sa mạc này. Kincade dừng lại trước một cây gòn gần ngôi nhà lớn của trang trại, anh đưa mắt quan sát quang cảnh mênh mông bát ngát trước mặt. Không khí trong lành sau cơn mưa làm cho khung cảnh thiên nhiên sắc sảo, nổi bật lên, cỏ tăng thêm màu xanh, đất ngả sang màu thổ hoàng và dãy núi đằng xa tăng nhiều màu tía.
Quanh anh, bóng tối đang toả rộng ra, hơi lạnh của một đêm ở vùng cao sa mạc ngấm dần vào, làm dịu hơi nóng ban ngày đang còn sót lại trong không khí. Kincade tựa vai lên một thân cây, anh lấy xì gà ra châm hút.
Từ trong bãi quây ngựa, tiếng ngựa hí vang lên và tiếng vó ngựa nện thình thịch khi lệnh kiểm tra ngựa được thực hiện trong chuồng. Thế rồi tất cả lại im lặng. Im lặng như tờ!
Kincade rít một hơi xì gà nữa rồi quay nhìn về phía ngôi nhà, mắt nheo nheo với vẻ trầm tư. Anh chú ý nhìn chiếc xe tải nhỏ của Vince Rossiter đang đậu trước nhà, chiếc xe màu xanh trắng.
Cánh cửa trước bật mở, Kincade vội ngẩng lên đề phòng, rồi anh nhẹ nhõm cả người khi thấy Eden Rossiter bước ra, đầu không đội mũ. Cô đi thong thả đến cuối dãy hành lang rồi bước ra ngoài. Con chó chăn bò già chạy bên cạnh cô, dừng lại đây đó để đánh hơi hay vênh chân tè một tý lên cỏ để làm dấu vùng đã đi qua.
Eden dừng lại cách chỗ anh đứng khoảng mười mét, một bên mặt quay về phía anh, đưa mắt nhìn ra khoảng rộng ở phía trước, chẳng khác nào một nữ hoàng đang kiểm soát vương quốc của mình. Chắc là cô cảm thấy hài lòng cảnh tượng trước mắt, cô mỉm cười đưa tay ra sau tháo dải buộc tóc. Cô lắc đầu cho tóc xõa ra chảy xuống lưng. Vẻ khoan khoái hiện ra trên mặt cô. Cô chuồi mấy đầu ngón tay vào hai túi sau quần jeans và ngẩng đầu nghênh nghênh như để đón lấy ngọn gió nhẹ buổi tối mơn trớn vuốt ve da mặt cô. Cô hít vào thật sâu cho đầy hai buồng phổi làn không khí trong lành sau cơn mưa phảng phất mùi cỏ xô thơm và mùi đất ẩm hăng hắc. Hàng động ưỡn người của cô đã làm cho Kincade chú ý đến bộ ngực phồng lên dưới lớp áo sơmi đàn ông không che kín hết. Trước cảnh tượng này, bất kỳ người đàn ông nào cũng thấy lòng rạo rực, và Kincade cũng không tránh khỏi có ý tưởng này.
Anh cố tình không muốn để cho cô biết anh có mặt ở đây, mà chỉ thích đứng nhìn Eden khi cô không muốn để cho ai thấy được bộ mặt thật của người phụ nữ dưới lớp áo bà chủ. Nhưng con chó già đã đánh hơi được Kincade, nó liền chú ý đến chỗ anh đứng. Lông cổ con chó dựng đứng lên, mắt nhìn chăm chú vào Kincade, nó gầm gừ cho chủ nó biết có anh.
- Cái gì thế Cassius? - Eden uể oải nhìn con chó
Để trả lời, nó nhổm người về phía Kincade và lại gầm gừ. Quay nửa vòng, cô nhìn vào bóng tối dày đặc dưới gốc cây gòn, người căng thẳng
- Ai đấy? – Cô hỏi với giọng sang sảng của kẻ có uy quyền
- Kincade đây! – Anh ném điếu thuốc đi, bước ra khỏi bóng tối đi về phía cô – Trời đẹp nhỉ!?
- Vâng – Cô nhìn Kincade rồi lại nhìn con chó, cô nín cười khi con chó giống Blue Heeler nhảy đến đứng chặn Kincade không cho anh bước đến gần cô như cô đã biết trước. Con chó lại gầm gừ đe dọa, lần này còn nhe răng ra nữa.
Kincade dừng lại, có vẻ thích thú khi thấy thế hơn là sợ con chó già. Thấy vậy Eden bèn nói nhanh:
- Thôi đủ rồi Cassius
- Cassius – Kincade lặp lại tên con chó, rồi anh ngạc nhiên hỏi cô – Cô đặt tên cho nó lấy theo tên của vị tướng La Mã hay là anh chàng võ sĩ quyền anh Cassius Clay?
- Theo chàng võ sĩ – Cô đáp, vừa nhìn Kincade ngồi xổm xuống đưa lưng bàn tay cho con chó ngửi
- Mày không thể thành võ sĩ hạng nặng như Muhammad Ali được – Anh nói với con chó – Nhưng cứ nhìn những vết sẹo trên người mày, rõ ràng mày là một chiến sĩ can trường.
- Nó đương đầu với đủ thứ: chó sói, rắn chuông, hay cả bò mộng. Tuổi tác làm cho nó chậm chạp đi, nhưng nó vẫn còn kiên cường lắm.
- Nó trông như một ông già khó tính – Kincade đáp, vừa cười anh vừa đứng thẳng lên sau khi con chó đã ngửi bàn tay anh và bước lui hai bước.
Eden lấy làm ngạc nhiên khi thấy con chó không đứng ngáng giữa cô với Kincade nữa. Nhưng nó lại bỏ đi vòng vòng để kiểm tra đêm, đây là một chuyện không bao giờ làm trừ phi nó biết rõ người đứng với cô đã quen một thời gian lâu rồi. Cô không biết hành động của con chó là dấu hiệu tỏ ra đã tin tưởng anh hay là nó già lên đã lẩm cẩm. Nhưng dù sao đi nữa thì cô vẫn lo ngại khi nhìn vào Kincade. Ánh sáng lờ mờ của buổi chạng vạng chiếu lên phần dưới mặt anh. Eden thấy đôi môi anh hơi mím lại vì vết bầm tím trên gò má còn hiện mờ mờ, vành mũ cho bóng lên đôi mắt anh nhưng cô biết đôi mắt anh đang nhìn cô. Đôi mắt làm cho cô xao xuyến, và cả anh cũng thế
- Trời bắt đầu lạnh rồi – Anh lên tiếng nói
- Trời thường thế khi tắt nắng
Anh nhìn về phía tây, mặt trời đã khuất bóng dưới đường chân trời, còn để lại một đám sáng nhàn nhạt. Anh quay mắt nhìn về phía vùng đất phương nam, vùng trời ở đấy bây giờ đã ngả sang màu xanh tía vì sắp tối. Vẻ mặt anh trở nên đăm chiêu, anh trầm ngâm nói:
- Vùng đất này không thể gọi là vùng đất mỹ miều được. Thực vậy, mấy ngày qua tôi thấy đây là vùng đất khô cằn nhất, hoang vắng nhất là tôi chưa từng gặp. Nhưng phong cảnh bao la vĩ đại này đã có gì đấy lôi kéo tầm mắt của cô, đã kích thích người cô. Khung cảnh có một sức mạnh, có một khoảng không gian rộng bao la có sức lôi cuốn người ta.
Eden gật đầu tỏ ý hiểu lời anh:
- Tôi biết đối với nhiều người, vùng này hoàn toàn vô nghĩa. Nhưng với tôi, đây là nơi có rất nhiều ý nghĩa. Tôi không muốn sống ở đâu khác nơi đây
Kincade nhìn nét sinh động hiện ra trên gương mặt cô, nhìn thấy ánh tự hào trong đôi mắt đen của cô, vừa dịu dàng vừa cương nghị. Ngay cả khi không trang điểm, Eden Rossiter trông cũng đẹp, bộ lông mày tự nhiên cong vòng và cặp mắt với hai hàng mi dài rậm chạy quanh như có tô điểm thêm. Ở nơi nào khác và gặp trường hợp khác, chắc thế nào Kincade cũng bày trò với cô, tìm cách để chạm vào người cô, để vuốt tay trên những đường cong tuyệt mỹ và trổ tài xem thử có cởi được áo quần cô ra để xem cho biết cơ thể mỹ miều của cô ra sao không. Lòng ham muốn trỗi lên trong anh, nhưng Kincade cố kiềm chế. Anh nói:
- Cái gì sống được ở đây, tôi nghĩ ắt nó phải có gốc rễ đâm sâu vào lòng đất
- Tôi cũng thấy đúng đấy – Cô chấp nhận lời anh – Tôi biết chính tôi cũng thế
- Tôi nghĩ điều đó cung đúng cho ngôi nhà chính của trại nữa – Anh hất đầu chỉ về phía ngôi nhà – Trước khi cô bước ra, tôi thấy ngôi nhà giống như mọc từ lòng đất lên
- Về một phương diện nào đó thì quả đúng như thế đấy – Eden vừa đáp vừa cười, ngoảnh đầu lui nhìn ngôi nhà
- Tại sao lại thế? – Anh nhướng mắt ra vẻ ngạc nhiên lắm
- Bởi vì tất cả vật liệu để xây cất ngôi nhà đều xuất phát từ đây, ở trại này.
Sức hấp dẫn của ngôi nhà xưa đến một thế kỷ thu hút mạnh Eden, cô bèn giải thích tiếp cho anh biết:
- Để có gạch xây nhà, bà Kate Rossiter đã lấy đất ở sườn đồi nằm trong núi phía sau nhà. Để có rơm, bà cắt đám cỏ cao thường mọc rất rậm ở cánh đồng bây giờ là đồng cỏ khô. Còn nước thì dĩ nhiên là lấy từ con suối tự nhiên ở sau nhà, và gỗ thì lấy từ rừng cây bông gòn mọc quanh nhà.
Cô dừng lại ở cuối dãy hành lang, đưa tay thoa lên một trụ gỗ thẳng đứng mà thời gian và điều kiện thời tiết đã làm cho mặt gỗ mòn, trơn láng:
- Khi tôi còn bé, ông nội tôi thường nói với tôi rằng ngôi nhà này đã xây lên bằng gỗ Rossiter, cỏ Rossiter, nước Rossiter và đất Rossiter
- Chẳng có mấy ngôi nhà còn lại dám tuyên bố như thế được.
Eden lắng nghe anh nói, nhưng cô không nhận thấy có dấu hiệu gì tỏ ra là anh châm biếm hết, mà chỉ thấy đó là lời đồng ý của anh thôi. Có lẽ anh nói thật lòng, hay là vì bóng đêm đang xuống dần, hay là ly nước chanh pha uýtky cô uống hồi nãy đã làm cho cô dễ tính bớt đi chăng
- Hầu hết những ngôi nhà xưa đều bị hư nát hết rồi,hay là đang trên đà sắp đổ nát – Eden nói, rồi cô vừa cười vừa nhắc lại lời ông nội cô – Ông nội tôi tuyên bố rằng ngôi nhà này sẽ không bao giờ sụp đổ vì nó đã được xây dựng bằng máu của dòng họ Rossiter
- Cô có đùa không đấy? – Giọng anh nghe có vẻ bỡn cợt, nhưng ấm áp chân tình
- Tôi không đùa – Cô bảo đảm với anh, miệng vẫn tươi cười. – Theo truyền thuyết của gia đình thì đã xảy ra một tai nạn khi trộn vật liệu để đúc gạch xây nhà, bà Kate đã bị cắt vào thịt rất nặng, mất nhiều máu. Thật vậy, bà được xem như là đã mất máu rất nhiều đến nỗi một mẻ gạch đúc hôm ấy nhuốm máu đỏ quạch. Người ta nói rằng bà Kate đã ra lệnh cho thợ dùng những viên gạch trong mẻ hồ ấy để xây móng cho ngôi nhà
- Chỉ là chuyện người ta kể lại – Kincade nói – Chỉ là câu chuyện mà cô muốn tin thôi, bất luận đúng hay sai
- Đó là câu chuyện tôi rất thích nghe khi tôi mới lớn – Eden xác nhận – Tôi nghe không biết chán
- Bà Kate Rossiter thì cũng là đàn bà mà thôi
- Thì đúng thế. Ông nội tôi nói ở cuối hành lang có một tấm hàng rào mắt cáo – Cô nói tiếp, thái độ rất chân tình – Hàng năm bà Kate thường trồng đậu hoa, cho nó leo lên cái hàng rào mắt cáo ấy. Ông nội tôi tuyên bố rằng không có mùi thơm cây gì dễ chịu hơn mùi thơm của đậu hoa vào các buổi tối mùa hè nóng nực. Có lần tôi đã trồng thử. – Eden thủng thỉnh nhắc lại – Khi tôi đào đất ở đây lên để trồng, đất cứng như bêtông. Lúc ấy tôi đâu khoảng mười hay mười một tuổi.
- Đáng ra cô nên nhờ anh cô làm giúp mới phải
- Cuối cùng tôi phải nhờ đấy chứ, nhưng tôi phải dọa sẽ nói cho ông nội biết là Vince Rossiter đã lẻn ra phố chơi, khi ấy anh mới bằng lòng. Rủi thay lại chỉ có một hạt giống nhỏ thon thon nảy mầm mọc mà thôi, và chỉ mấy hôm thì nó chết. Chưa bao giờ tôi trồng thử lại, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ trồng
- Anh cô có lén đi nhiều lần không?
- Luôn – Eden xác nhận, cô cười xòa rồi ngưng lại ngay – Ông nội thường rất nghiêm ngặt với Vince, có lẽ là quá nghiêm. Tôi nghĩ là ông nội tôi sợ Vince sẽ trở thành con người vô dụng và vô trách nhiệm như bố chúng tôi, cho nên ông cụ đã đối xử rất nghiêm khắc với anh ấy, có lẽ còn nghiêm hơn cần thiết nữa
- Chắc anh trai cô không thích tôi biết những chuyện này
- Đúng thế. Chuyện này càng làm cho anh ấy ghét thêm lên, mà vốn dĩ anh ấy lớn hơn tôi nhiều. Thật khó cho anh ấy thích ứng được cuộc sống ở đây khi chúng tôi rời khỏi vùng ngoại ô Sacramento: không có truyền hình, không có đường phố đông đúc…
- Không có gái đẹp nữa chứ? – Kincade nói chen vào với vẻ châm biếm
Thấy anh cười, Eden đã nhận ra từ lâu, khá lâu từ trước khi xảy ra vụ bắn người, cô mới nói năng với một người lạ ngoài anh trai cô một cách tự nhiên dễ dàng như thế này. Cô thấy tuyệt quá, cô lặp lại lời Kincade:
- Không có gái đẹp, không có trẻ con ở hàng xóm để chơi đùa với chúng, mà hầu hết thời gian chỉ có việc nghe radio. Thật là một nơi khủng khiếp kỳ lạ cho hai đứa trẻ ở thành phố. Chó sói rú gào cả đêm, rắn rung chuông ngang nhiên bò quanh ban ngày. Không có trường học gần nhà cho chúng tôi đi học, vậy là chúng tôi phải học ở nhà. Đến năm mười ba tuổi tôi mới thực sự đến trường. Lúc ấy Vince lấy được bằng lái xe rồi, anh lấy xe tải của trại chở tôi đi học. Tất nhiên là ông nội tôi phải tính đích xác đường đi từ đây đến trường là bao nhiêu dặm. Mỗi tối ông cụ xem lại đồng hồ xăng. Tội nghiệp cho Vince, nếu đồng hồ nhích lên quá cái số ông nội cho phép là không được, cho dù chỉ nhích lên một tý thôi. Cuối cùng nhờ một người bạn chỉ cho, Vince biết cách làm cho đồng hồ nhiên liệu chạy lui
- Tôi ngạc nhiên là anh trai cô không bỏ đi. Hầu hết những ai vị thành niên sống trong điều kiện như thế này đều bỏ đi hết
- Anh ấy cũng đã tính đến chuyện bỏ đi rồi – Cô đáp – Nhưng Vince cũng không thực hiện chuyện này, chắc là vì anh ta cũng có một ít ý thức trách nhiệm. Ngoài ra trốn đi cũng nguy hiểm nữa và anh ta lại thích cái thú lẻn trốn đi chơi thôi. Cái thú lẻn trốn khỏi ông nội mà không bị ông bắt được.
Eden nghĩ chắc là Vince thấy hào hứng kho làm những việc cấm đoán, cho nên anh ta đã ở lại trại mà không bỏ đi. Cô nhắc lại chuyện cũ:
- Anh ấy muốn tôi đi cùng anh ấy. Nhưng lúc ấy tôi đã thấy đây là nhà của tôi rồi. Hình như đã có dòng máu di truyền chảy trong tôi, tôi không ghét nơi này mà tôi lại đem lòng yêu thương nó
Cô ngẩng mặt nhìn khoảng không gian lờ mờ tối trước mắt, hít vào người làn không khí thơm tho trong lành và say sưa thưởng thức cảnh tĩnh mịch quanh mình
- Sự ồn ào náo nhiệt và cảnh đông đúc ở thành phố làm cho tôi không chịu đựng quá vài giờ đồng hồ. Tôi thích ngửi mùi cây cỏ xô thơm, thích ngắm cảnh những ngọn đồi phủ đầy cây đỗ tùng, và thích nhấm nháp cà phê nấu trên ngọn lửa trại. Tiếng hú của chó sói đồng cỏ là âm nhạc của tôi. Đối với tôi, rắn rung chuông vô hại hơn cái thứ súc vật gớm ghiếc chui lủi dưới đất như là chuột và gián ở trong thành phố. – Cô dừng lại một lát rồi dịu dàng nói – Tôi không bán trại này đâu, bán đi chẳng khác nào xé nát người tôi ra.
Khi nói xong Eden nhìn nhanh qua Kincade, vẻ lúng túng hiện ra mặt. Cô giận mình đã nói cho anh nghe hết ý nghĩ của mình và chuyện đời mình. Anh ta là dân chăn bò, là kẻ lang thang phiêu lãng chỉ ở lại đây vài tuần hay vài tháng, rồi đi nơi khác kiếm việc hay kiếm trại khác xin làm
- Kể ra thì cô cũng gay go khi anh trai cô ghét sống ở đây và muốn bán trại đi – Anh nói
- Một ít thôi
- Có phải anh trai cô cứ nằng nặc ép cô bán trại không?
“Anh trai cô”, điệp khúc được Kincade nhắc lại đến mãi này, cuối cùng làm cô sực nhớ. Bỗng Eden nhận ra nói đến Vince quá nhiều lần. Cô quay người nhìn thẳng vào anh, lo lắng, nghi ngại. Cô hỏi:
- Tại sao anh hỏi về anh tôi nhiều đến thế?
Để có thời giờ suy nghĩ câu trả lời, anh chậm rãi mỉm cười, nhưng nụ cười không lộ vẻ gì cho thấy anh có lỗi hay là anh ân hận
- Có lẽ vì tôi biết, nếu tôi hỏi nhiều về cô, chắc cô không trả lời
Quả đúng thế, chắc cô sẽ không nói cho anh biết điều gì hết. Thực vậy, câu chuyện giữa họ chắc sẽ không lâu quá câu hỏi thứ ba trước khi cô bỏ đi
- Đáng ra tôi nên coi anh như bất kỳ người đàn ông nào tôi gặp trước đây mới phải – Cô nói, sắc mặt trở nên giận dữ
- Này Kincade, anh muốn khám phá ra điều gì hả? Có lẽ anh muốn biết Eden Rossiter là người như thế nào phải không? Có phải anh muốn biết phải chăng tôi là kẻ lạnh lùng, mưu mô độc ác như người ta nói không? Thế thì chắc bây giờ anh đã có ý nghĩ về tôi rồi. Tôi rất muốn biết anh đã nghĩ về tôi như thế nào?
- Nói ra kể cũng hơi sớm đấy, nhưng tôi không ghét đàn ông. Ghét ai là vì mình quá yêu người ta, còn tôi, nhìn chung tôi không có ai để yêu hết
Nói thế là không đúng: cô đam mê nhiều thứ. Kincade đã thấy rõ như thế về cô
- Có lẽ cô không ghét họ - Anh thú nhận – Nhưng cô không quá tin vào đàn ông
- Anh sai rồi. Tôi tin họ đến rồi đi tùy theo ý muốn của họ và hứa hẹn những điều mà họ không có ý định giữ lời. Tôi tin là họ ích kỷ, cho mình là quan trọng, chỉ lo nghĩ đến những gì họ ham muốn. Tôi tin họ độc ác và sẵn sàng báo thù – Cô nghỉ một lát, nhếch môi lên cười, nụ cười lạnh lùng thách đố như những lời chua cay cô nói ra vừa rồi vậy – Tôi tin anh sẽ nói với tôi rằng tất cả đàn ông không giống như những điều tôi vừa nói
- Lấy một số trường hợp xảy ra thì tất cả đàn ông có thể giống như thế đấy. Và tất cả đàn bà cũng thế
Nhưng thực ra anh không nghĩ như thế. Anh nghĩ, khi nét giận dữ hiện ra trong đôi mắt đen của cô, trông cô đẹp quá. Anh nhìn đôi môi cô hơi mở ra vì ngạc nhiên khi nghe anh đáp rồi khép lại:
- Tôi hiểu sai về anh
Cô nói nho nhỏ. Đây là một lỗi lần mà Eden không muốn nhắc lại nữa
- Tại sao? Vì tôi nói sự thực ư? Hay vì cô không mong chờ tôi hiểu được vấn đề này?
- Vấn đề có quan trọng không?
- Không quan trọng
Eden mải nhìn vào mắt anh mà không để ý đến bàn tay anh đang đưa lên. Khi cô vừa kịp hếch cằm lên thì bàn tay anh đã ôm quanh cổ cô và môi anh áp vào môi cô rồi. Cô không ngờ trước như thế, không chuẩn bị để đối phó với việc này. Và cô cũng không nghĩ là môi anh lại ấm áp, lại nhanh nhẹn đến như thế
Về phần Kincade. Anh thấy có sự thôi thúc trong lòng khiến anh làm như thế. Anh đã thấy được sức nóng trong người cô và anh muốn nếm thử hơi nóng ấy để thoả mãn tính hiếu kỳ của mình. Anh chà môi lên đôi môi cô, đôi môi mêm mại, rồi anh ngậm lấy. Mấy ngón tay anh níu chặt cổ cô. Nếu là những phụ nữ khác, thì họ sẽ áp sát người vào anh để đáp lại, hay là họ sẽ rút lui người để từ chối. Nhưng cô thì vẫn đứng yên đấy, người cứng đờ như một nữ sinh.
Anh cảm thấy mạch máu trong cổ cô nhảy loạn xạ và đập mạnh. Anh ấn mạnh bàn tay thêm nữa, đè mấy ngón tay sâu hơn nữa để tìm hơi nóng, tìm sinh lực dưới da thịt cô, và để thưởng thức chất ngây thơ trong cô. Nụ hôn làm cho anh chao đảo, ngây ngất. Kincade rút môi ra, cố dung hòa sự tương phản giữa điều khám phá mới mẻ của anh qua nụ hôn với hình ảnh người phụ nữ khỏe mạnh sung sức đang đứng trước mặt anh.
Mặt cô tái đi và trong đôi mắt hiện ra nét lo sợ hòa lẫn với sự giận dữ. Vì kiêu hãnh nên cô vẫn ngẩng cao đầu, cô đưa lưng bàn tay để lên môi, nhưng anh thấy rõ cô không có ý lau cái cảm gíac của nụ hôn trên môi đi. Chính lúc ấy Kincade biết rằng anh có thể chinh phục được cô. Ý nghĩ ấy cám dỗ anh. Anh thả cô ra và nói:
- Cô không tin vào con người là đúng đấy. Và chắc cô cũng không tin tôi
- Tôi không tin đâu – Cô đáp với giọng quả quyết, rồi bước qua mặt anh để vào nhà.
Một giờ sau, Kincade nằm trên giường ngước mắt nhìn lên trần nhà, đầu gối lên hai tay, tâm trí vẫn nghĩ về Eden Rossiter. Theo phần đông thì cô là một kẻ giết người rất tàn nhẫn. Thế nhưng anh lại thấy bối rối vì cô, và bị cô lôi cuốn.
Trong quá khứ anh đã muốn nhiều phụ nữ. Thỉnh thoảng những ước muốn này được thỏa mãn và thỉnh thoảng lại không. Dục vọng đến rồi đi, gặp lúc hứng khởi thì bùng lên, gặp khi điều độ bình tĩnh thì biến mất. Anh biết rõ điều này. Và anh biết để bị cô xa lánh là điều không khôn ngoan. Anh lăn người nằm nghiêng một bên và nhắm mắt lại. Cuối cùng giấc ngủ cũng đến
Khoảng nửa đêm, có tiếng người la hét ở đâu đó đã đánh thức anh dậy. Anh mở mắt, lắng tai nghe. Tiếng la lại vang lên, tiếng la của một phụ nữ ré lên khủng khiếp. Kincade hất cái chăn mỏng ra phía sau và nhảy ra khỏi giường. Mặc chiếc quần ngắn cưỡi ngựa, anh nhẹ nhàng đi ra cửa sổ mở rộng và nhìn về phía ngôi nhà chính của trại.
Tất cả đều chìm trong bóng tối. Bỗng một ánh đèn vàng chiếu qua vòm cây, ánh sáng xuất phát từ cánh cửa sổ ở tầng hai. Không còn thấy la hét nữa, không có động tĩnh gì cả. Kincade quay trở về giường lại.
***
 Có hai bàn tay nắm chặt lấy vai cô. Eden vùng ra, nhưng chỉ làm cho hai vai bị lắc mạnh thêm lên mà thôi. Có tiếng gọi:
- Eden, tỉnh dậy đi
Cô vùng người thối lui như bị ai đánh, và ôm cứng vào gối, một tay đưa lên với tư thế tự vệ, hai mắt mở to lo sợ khi nhìn đăm đăm vào anh trai cô một lúc lâu
- Anh đây mà em gái – Vince nhẹ nhàng nói nhỏ - Mọi việc đều ổn cả rồi, ổn cả rồi
Hai mắt cô từ từ mất vẻ hoảng hốt ban đầu. Cô gật đầu, rồi bỗng tự nhiên cô rùng mình khi anh ta nắm bàn tay cô, mấy ngón tay cô bấu chặt quanh tay anh
Vince ngồi xuống mép giường, anh ta mặc chiếc quần jeans chưa kéo kín khóa, mái tóc đen rối bời vì say ngủ. Anh ta hỏi:
- Bây giờ em đã tỉnh táo chưa?
- Rồi – Cô đáp, giọng vẫn còn run run, và cô biết mình vẫn chưa cảm thấy hoàn hồn.
Mồ hôi lạnh toát ướt cả người, Eden không dám nhắm mắt ngủ tiếp. Những hình ảnh và cảm giác vẫn đang còn quanh quất bên người cô, rất gần và rất thực. Cô cố nhỏm dậy, co chân lại, tựa trán trên hai đầu gối. Bụng cô cồn cào muốn nôn, cô cố hít vào thật sâu để kéo mình trở lại với thực tại.
- Em có muốn anh lấy cho cái gì để uống không? Uýtky nhé, hay nước?
- Không – Cô ngẩng đầu lên, đưa hai tay vuốt tóc lòa xòa trước mặt ra sau và giữ yên thế - Em sắp khỏe rồi
- Những cơn ác mộng trở lại với em khi nào thế? – Vince bình tĩnh hỏi
- Đây là lần đầu… lâu lắm rồi – Ít ra cũng hai năm, có lẽ ba cũng nên. Eden không nhớ rõ. Cô thoa tay lên hai cánh tay trần, hai cánh tay vẫn còn mát lạnh và ẩm ướt – Em tưởng em đã hết mơ thấy ác mộng rồi chứ
- Em có muốn anh ngồi với em một lát không?
- Không – Cô lắc đầu – Em xin lỗi đã làm anh mất ngủ
Vince đứng dậy, tấm nệm rung lên. Anh ta đưa bàn tay úp vào má cô:
- Em cứ gọi ông anh của em khi nào cũng được. Em có muốn anh để đèn sáng như thế không?
- Anh cứ để thế - Eden cố nở nụ cười nhợt nhạt
Nụ cười tan biến ngay khi Vince rời khỏi phòng cô. Cô thu hết mấy cái gối trên giường rồi ôm chặt vào người. Tựa lưng dựa vào thành ván đầu giường bằng gỗ thích, cô thấy bớt sợ hãi đau đớn. Ngọn gió đêm mát lạnh thôi qua tấm màn che cửa sổ phòng ngủ, làm lay động những bức màn treo trong phòng. Eden nhìn ra bóng đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Tại sao đã lâu rồi mà nay cô lại nằm mơ thấy ác mộng nhỉ? Có cái gì khiến cô mơ thấy? Cô cảm thấy khó chịu khi nhận ra nguyên nhân gây nên cơn ác mộng: đó là vì nụ hôn. Cô đã thích nụ hôn, thích hơi ấm của nụ hôn, thích cảm giác rung động đã gợi lên trong lòng cô khi hôn. Cô cũng đã từng thích được hôn đấy chứ, cô rất thích được hôn… ngay từ đầu.
Cô trườn vào giữa đống chăn, cuộn mình lại, nhẹ đung đưa người cố ru mình vào giấc ngủ như khi cô còn tấm bé.
 

<< Chương 8 | Chương 10 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 935

Return to top