Thị trấn Frendly, bang Nevada nằm lấp lánh trong hơi nóng hầm hập vào một buổi chiều tháng tám. Làn hơi nóng như những đợt sóng xô đuổi nhau phủ lấy dãy cao ốc nằm dọc theo con đường chính chạy qua thị trấn, như muốn che bớt những dấu vết tàn phá bởi thời gian hằn trên những ngôi nhà này. Một tấm biển cũ kĩ giãi dầu sương gió và lỗ chỗ vết đạn dựng ở ngoại vi thị trấn, cho biết số dân cư sống ở đây vào năm Bảy Hai, nhưng cứ nhìn vào số cửa hàng buôn bán có mặt tiền đóng ván gỗ và nhìn vào số nhà cửa hoang vắng trong thị trấn, thì chắc chẳng ai tin vào con số này.
Một chiếc xe tải nhỏ đơn độc mang bảng số của bang Texas chạy xộc vào một trạm dịch vụ tổng hợp, nơi vừa làm ga-ra vừa làm cửa hàng buôn bán. Bụi đường bám vào xe một lớp dày cộm đen xì và hơi nước phì lên từ dưới nắp đậy đầu máy xe.
Trong trạm, Hoague Miller giật mình khi nghe tiếng kêu lách cách trên cái chuông gắn vào vòi bơm xăng, gã rời mắt khỏi bức ảnh trên tấm lịch in hình một cái hồ soi bóng những đỉnh núi phủ tuyết trắng. Gã chồm người tới trước để nhìn, chẳng thèm để ý đến tiếng kêu cót két ồn ào của chiếc ghế dựa đã hỏng đang ngồi trong văn phòng, dưới tấm thân nặng hơn một trăm rưỡi kí của mình
Một người khách lạ bước ra khỏi xe, anh to cao, rắn rỏi. Chiếc mũ cao bồi bằng rơm che khuất khuôn mặt anh ta. Một khuôn mặt xương xẩu, sắc nét và trông có vẻ bí mật như đang theo đuổi ai. Khách dừng lại một chốc, vì không khí buổi trưa nóng hừng hực như trong một lò lửa, rồi anh ta bước đến chiếc xe, dáng đi chậm rãi lừ đừ của một tay chăn bò chuyên nghiệp.
Ở thị trấn Friendly hiếm khi có khách lạ đến. Thị trấn nằm rất xa đường quốc lộ trải nhựa bằng phẵng, từ đây đến quốc lộ chỉ có một con đường duy nhất được lát sỏi, mà vài ba năm Bộ Giao thông Công chánh mới sực nhớ ra và tráng nhựa một lần. Hầu hết những bản đồ mới in đều không thèm ghi thị trấn này vào.
Quá ngạc nhiên Hoague Miller bèn cố lê tấm thân bồ tượng ra khỏi ghế ngồi, gã bước ra ngoài về phía máy bơm xăng, cố tránh những bộ phận máy móc của một chiếc xe jeep cũ, nằm rải rác giữa nền nhà, đang đợi ráp lại vào xe. Chỉ có đồ điên hay dân cao bồi mới làm việc trong thời tiết nóng nực như thế này, chứ Hoague Miller thì đừng có hòng.
Người khách lạ cao lớn nâng tấm đậy đầu xe lên. Hơi nước lại phụt ra thêm nhiều hơn. Nếu anh ta có biết Hoague Miller đang lạch bạch tiến về phía anh, hai má phị rung rung, thì anh cũng không nhìn đến, vì anh đang quay người chậm rãi nhìn qua cảnh tượng trong thị trấn.
Một cơn gió lốc từ các cánh đồng đầy cây cỏ xô thơm thổi thốc ra, hất tung một cái lon bia rỗng lên trời, rồi lăn lông lốc trên mặt đường chạy qua thị trấn. Khách nhìn cái lon rồi lẩm bẩm trong miệng một mình, nhưng Hoague cũng nghe rõ câu anh ta nói:
- Cơn lốc thời gian nung nấu hận thù thế đấy.
Hoague nhíu mày kinh ngạc, gã ngẩng đầu lên, hỏi:
- Anh nói cái gì đấy?
Chàng thanh niên quay người lại, đưa mắt nhìn gã, cặp mắt lừ đừ ngái ngủ nhưng vẫn lộ một màu xanh biếc lạnh lùng. Anh nhún một bên vai như vẻ không quan tâm đến câu Hoague Miller vừa nói, mà chỉ đáp:
- Tôi chỉ đọc chơi một câu thơ của Shakespeare
- Shakespeare à ?
Hoague càu nhàu, nhìn kỹ người khách lạ.
- Có phải anh là dân cao bồi làm thơ không?
Người khách lạ tuổi khoảng trên dưới 30, hông hẹp, vai rộng, phong thái của giới chuyên ngồi trên lưng ngựa. Trên sống mũi anh có một vết thương nhỏ, và bên thái dương phải nổi rõ một đường thẹo lâu ngày xám xịt. Mái tóc anh màu hung như màu lông mèo núi, trông anh có vẻ nguy hiểm - nhưng khi nhìn thấy nụ cười uể oải trên môi anh, Hoague lại thấy yên tâm.
- Làm sao tôi thuộc loại người ấy được
Khách đáp, rồi bước đến cúi đầu dưới nắp thùng xe để xem xét cái gì trong máy.
- Tôi nghĩ anh thuộc loại người ấy đấy, vì anh biết Shakespeare và thuộc thơ.
Hoague lôi trong túi áo một cái khăn tay, gã thấm mồ hôi đang chảy nhỏ giọt trên mặt:
- Một đám đông nhà thơ cao bồi thường tụ tập tại Elko vào tháng Giêng hàng năm để đọc cho nhau nghe những bài thơ họ sáng tác. Nhiều người ở xa hàng dặm đường cũng tìm đến để nghe.
- Tôi có nghe người ta nói thế.
Người khách lạ dùng cái khăn mù soa cho khỏi nóng tay để mở cái nắp đậy bộ phận điều nhiệt trong xe, rồi anh ta lấy cái bình bơm nước bằng chất dẻo màu lục cấu bẩn nằm bên cạnh mấy bơm xăng, té nước vào trong thùng mấy điều nhiệt. Lập tức có tiếng lèo xèo và hơi nước bốc lên.
Hoague Miller nhìn xuống đầu máy xe. Gã nói:
- Xem như cái vòi dẫn nước trong máy điều nhiệt bị vỡ rồi.
- Đúng! - Khách gật đầu. - Mất bao lâu anh mới sửa xong ?
- Ừ... - Hoague gãi cằm suy nghĩ một chốc. - Tôi phải đợi khoảng một giờ cho xe nguội máy cái đã, rồi phải đợi khoảng hai giờ nửa mới làm xong. Như vậy, tôi hẹn anh khoảng hai hay ba giờ gì đấy.
Gã chờ khách, nhìn xem phản ứng của anh ra sao, đợi xem thử khách có kỳ kèo gì không. Với Hoague, không có chuyện nói đến hai chữ "vội vàng".
- Không gấp gáp gì. - Người khách lạ đáp, rồi quay nhìn ra đường phố. Sáu chiếc xe đậu dọc theo đường phố, nhưng trên vỉa hè không có một bóng người. Mọi vật im lìm không động đậy.
Anh ta đưa mắt nhìn lên vùng hoang mạc bao quanh trấn. Đây là miền Tây nổi tiếng xưa nay, một vùng có nhiều thung lũng rộng uốn mình dưới từng đám cỏ xô thơm, chen lẫn với những gò thấp khô cằn và những ngọn núi vươn cao như những bức tường đá lở chởm giống răng cưa.
Anh nhìn về phía Tây Nam, nhìn qua hàng dặm cánh đồng cỏ xô thơm chen lẫn với những bãi đất khô cằn. Những ngọn núi đá Gra- nít lởm chởm không một bóng cây, nằm lờ mờ sau màn hơi nóng trôi bồng bềnh trông như những tấm kính bằng nước. Trong một thung lũng nằm giữa đấy, một đám bụi mờ cuồn cuộn bay lên và lan dần tới trước, trông như những đám khói do người ta đốt cỏ bay lên. Đây là dấu hiệu duy nhất của sự sống ở một nơi cách chỗ anh ta đứng xa đến hàng mấy dặm đường. Khách nhìn đám bụi mờ mịt một chốc rồi quay lại nhìn chiếc xe của mình.
- Ở đây có chỗ nào ăn uống không?
- Có khách sạn Lucky Star đấy, ở góc đường kia kìa
Hoague ra dấu chỉ về phía tòa nhà hai tầng nằm ở góc đường. Ở đấy có bia lạnh, thức ăn nóng và cà phê đậm
- Tốt quá.
Khách gật đầu rồi bước đi về phía toà nhà nằm xế bên kia góc đường.
Trên trời không có đám mây nào để làm dịu bớt màu xanh gay gắt và che bớt ánh nắng chói chang của mặt trời. Anh nheo mắt cho bớt chói và kéo thấp vành mũ hiệu Resistol xuống tận mày.
Trước khách sạn, một tấm biển sáng lóa dưới ánh mặt trời, mang hàng chữ "Khách sạn Lucky Star và Sòng bạc". Một tấm biển thứ hai nhỏ hơn ghi "Mở cửa thường xuyên". Quanh nhà có lối đi lát ván gỗ cũ kĩ, được mái nhà che tạo bóng râm mát
Chỉ vài nước nữa là anh đến được nơi im mát lý tưởng ấy rồi. Mồ hôi vã ra chảy ướt cổ anh. Khi đến được dãy hành lang lát ván dịu mát, thì áo sơ mi anh đã ướt đẫm mồ hôi dính sát vào người. Anh dừng lại đưa mắt nhìn quanh thị trấn một lần nữa. Bên tai anh văng vẳng tiếng máy lạnh chạy rì rầm liên tục. Mùi hăng hắc tỏa ra từ đất bụi bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt phả vào mũi anh.
Một con chó già lông vàng nằm dài bên lề đường tở hổn hển dưới ánh mặt trời nóng bức. Nó chống hai chân trước nhổm người lên một chút rồi lại nằm xuống, có lẽ nó thấy nằm dưới ánh mặt trời gay gắt như thế này khó chịu lắm, nhưng vì quá mệt mỏi, cho nên nó chẳng thèm bước đi nữa.
Bên kia đường, một thiếu nữ từ trong một ngôi nhà vừa làm trạm bưu điện vừa làm nơi bán thực phẩm bước ra, cô ta bất chợt thấy người khách lạ đang chăm chú nhìn mình. Cô dừng lại, cặp chân thon mảnh, đưa mắt nhìn lên nhìn xuống hai phía đường, hai vai đung đưa ra vẻ bồn chồn nôn nóng. Cô ta mặc áo sơ mi hở cổ kiểu đàn ông và chiếc quần jean may bằng vải thô sát vào hông. Chiếc mũ rộng vành kéo sụp nghiêng nghiêng trên đầu, để lộ mái tóc màu nâu chảy dài xuống cổ, óng ánh phủ lấy lưng. Cô ta gõ gõ chiếc roi ngựa trên tay vào đùi, thái độ làm tăng thêm vẻ nôn nóng hơn nữa.
Cứ nhìn dáng điệu của cô, người ta biết cô gái đang sốt ruột bất ổn, nhưng cũng qua dáng điệu người ta thấy cô có vẻ kiêu hãnh. Nhìn cô, người khách bỗng thấy nôn nao muốn tìm hiểu nhưng rồi anh ta bỏ qua ngay. Vừa khi anh quay người bước đến cánh cửa ở góc khách sạn để vào sòng bạc thì người thiếu nữ tóc nâu cũng quay gót đi về hướng kia.
Trong phòng hơi mát tỏa khắp nơi. Căn phòng sực nức mùi thuốc lá lẫn mùi rượu vương vãi. Anh dừng lại một chốc, quay lưng ra phía cửa, đưa mắt nhìn quanh căn phòng lờ mờ tối.
Bên trái anh, có hai bậc cấp dẫn sang một lối đi nằm xiên xiên dẫn đến cầu thang trên lầu hai. Nằm sát bên hai bậc tam cấp là một chiếc bàn làm nơi khách đến đăng kí, chiếc bàn gỗ đã cũ, mặt bàn đen đủi vì đã trải qua hàng chục năm lấm láp dầu nhớt cáu bẩn. Bên kia tay phải, một khung cửa vòm dẫn sang phòng ăn lớn và nơi đánh bạc. Anh bước sang phòng ăn.
Những khung cửa sổ ở mặt tiền phòng ăn được sơn màu xanh lục cho mát mắt, một dãy máy đánh bạc tự động kê trước cửa sổ chắn bớt ánh nắng bên ngoài chiếu vào. Trong một góc gần đấy, có một chỗ bỏ trống nằm lẫn hệ thống máy khuếch đại âm thanh và những cái giá móc micrô để trên chiếc bệ cao. Trước mặt bệ, một khoảng trống nhỏ dùng làm sàn nhảy. Ở góc đằng xa, có hai bộ bàn đánh bài cào, một bàn đánh ru-lét di động và mấy bộ bàn đánh xì phé. Rải rác giữa các bàn này, kê mấy bộ bàn ghế dùng ngồi uống rượu, mặt bàn bị trầy xước nhiều nơi
Một quầy rượu bằng gỗ đào hoa cũ kĩ bóng láng nằm dọc theo một bên phòng. Một phụ nữ mặc quần ống túm màu trắng bó sát vào hai ống chân, và chiếc áo lụa màu xám ngồi trên cái ghế đẩu ở quầy, chi ta đang đếm tiến trong cái hộp đựng tiền trước mặt. Mái tóc chị dài xõa xuống ngang vai, có màu vàng nhợt nhạt do dùng thuốc nhuộm. Khi anh bước vài, chị ngẩng mặt lên nhìn, cặp mắt hình hạnh nhân hơi nhíu lại để quan sát anh.
- Chào anh cao bồi, mời anh ngồi nghỉ xả hơi. Anh thấy đấy, phòng rộng rãi, anh tùy ý muốn ngồi đâu thì ngồi.
Giọng chị trầm, như giọng mèo gừ gừ. Giọng nói rất hợp với nét mặt của chị, nét mặt loài mèo hiếm lạ: xương gò má cao, quai hàm bạnh và chiếc cằm nhọn.
- Cảm ơn
Anh đưa ngón tay chạm nhẹ vào vành mũ để chào chị, rồi bước đến quầy rượu.
Chị ta ngẩng đầu lên, và gọi lớn:
- Roy ơi! Có khách trước này nhé.
Một bức chân dung lồng trong khung mạ vàng treo giữa dãy kệ sau quầy rượu. Bức tranh vẽ một thiếu nữ tóc màu hạt dẻ mặc chiếc áo dài màu vàng chói bó sát vào người, đang đứng hát trước micrô, trông bức hình, khách biết ngay chính là người đàn bà đang ngồi trên ghế đẩu, nhưng người trong tranh trẻ hơn và duyên dáng hơn.
- Tôi đấy, Starr Davis - chị ta cất giọng nói rề rề khiến anh quay mặt nhìn về phía chị. Bức hình ấy vẽ khi tôi còn hát cho các phòng trà ở Reno và Tahoe.
- Những câu lạc bộ ở Reno cách đây rất xa, e cũng xa đến mấy chục dặm
Người khách nói, giọng hơi giễu cợt.
Chị mỉm cuời đáp lại lời anh:
- Anh nói đúng đấy, anh chàng cao bồi ạ - Starr Davis lấy xấp bạc bỏ vào một phong bì - Nhưng chuyện ấy xưa rồi. Tôi có đứa con phải nuôi, nó không có cha, nghề trình diễn không bền. Cho nên, tôi phải tìm nơi để sinh cơ lập nghiệp và tôi đã chọn nơi này. - Những chiếc vòng vàng trên cổ tay chị kêu leng keng khi chị đưa tay vẫy vẫy chỉ quanh phòng. - Tôi đã dành chỗ này để diễn ca nhạc.
Anh ta lướt nhìn khắp các bàn trống trải, rồi quay lại nhìn chị. Anh nói:
- Tôi chắc loại ca nhạc chẳng ra hồn gì.
Chị cười gằn, không chối cãi. Chị đáp:
- Lúc ấy tôi nghe nói người ta sẽ mở xa lộ ngang qua vùng này, đi thẳng lên phía Bắc để đến Oregon. Nhưng té ra người ta chỉ đồn mà thôi.
Chị ta quay người gọi lớn:
- Roy!
Một người đàn ông gầy gò xương xẩu bước ra khỏi hai cánh cửa từ bậc cuối quầy rượu, mang theo giọng hát của QUaylon Tennings ca ngợi các phụ nữ hảo tâm. Mùi thịt mỡ và mùi thức ăn trong nhà bếp phảng phất theo anh ta vào phòng. Hai cánh cửa bật đung đưa cót két mãi một hồi.
Người đàn ông đi nép theo sau một quầy gỗ đào hoa, đến trước mặt khách, nét mặt có vẻ lãnh đạm thờ ơ
- Chắc anh cần uống cái gì đã chứ?
- Một ít nước và một tách cà phê.
Roy đem đến một bình nước để trước mặt khách, trong bình chỉ có ba cục đá lạnh nổi lềnh bềnh. Tiếp theo, anh ta đem đến một một cái ly mờ mờ do bị vẹt nhiều nơi và một cái tách cà phê đen thật đậm. Roy chăm chú nhìn người khách lạ uống hết ly nước đầu tiên rồi rót ly thứ hai.
- Chắc anh cũng cần ăn gì chứ? - Roy cục cằn hỏi.
- Anh có món gì?
Gã ném tờ menu bọc nhựa lên mặt quầy rồi đáp:
- Menu có ghi thức ăn buổi sáng, nhưng bây giờ hết rồi. Tôi đã tắt lửa lò cách đây 3 giờ rồi, bây giờ không mở ra được nữa.
Khách gọi một miếng thịt bò thăn với các thứ gia vị kèm theo. Roy ậm ừ vâng lệnh rồi biến mất vào nhà bếp, hai cánh cửa bật lại đung đưa một hồi.
Người khách lạ mỉm cười nói:
- Roy cũng vui vẻ đấy chứ?
- Anh ta lôi cuốn được nhiều khách hàng ở cách đây rất xa. - Starr Davis đáp, đôi môi dày cong lên mỉm cười, sau đó chị đứng lên, bưng cái hộc đựng tiến đến sau quầy để lại vào bàn thu tìền.
Người khách lạ uống hết ly nước thứ hai, rót đầy ly thứ ba, rồi bưng ly nước và tách cà phê đến một bộ bàn ngồi uống rượu. Anh đá cái ghế ra rồi ngồi xuống, thân hình dài thòng, xong, anh ta lấy mũ, móc vào lưng một cái ghế khác.
Hai cánh cửa nhà bếp lại mở, Roy hiện ra, tay ôm một số chai lọ. Gã đi thẳng đến bàn khách đang ngồi. Gã lần lượt để các thứ lên mặt bàn còn dính nước, tiếng dao nĩa bàn kim loại kêu leng keng chưa dứt, thì gã đã để tiếp hai lọ muối và tiêu, một chai nước sốt Tabasco, một chai nước sốt cà chua và một chai nước sốt chấm thịt. Trút hết các thứ lên mặt bàn xong, Roy bước đến dãy máy đánh bạc tự động kê dọc theo các cánh cửa sơn màu xanh. Đến một cửa sổ có chỗ bị tróc sơn trên góc, gã dừng lại đưa mắt nhìn ra ngoài.
Sau quầy rượu, Starr Davis rót một tách cà phê, chị quay lui nhìn khách, hỏi:
- Anh mới đến thị trấn này phải không?
- Vừa mới lái xe đến.
Anh ta đáp, đưa tay dụi cặp mắt sưng húp vì mất ngủ.
- Tôi đã đoán đúng. - Khi chị bước ra khỏi quầy với tách cà phê trên tay, người khách lạ đẩy một cái ghế ở bàn anh để mời chị ta ngồi. - Tôi nhớ mặt rất tài. Nếu anh đã đến đây, thế nào tôi cũng nhớ mặt anh
Không người phụ nữ nào có thể quên được mặt anh. Anh không đẹp trai lắm, nhưng khuôn mặt anh có nét rất hấp dẫn, thu hút được phụ nữ và làm cho họ xiêu lòng.
Đã ở tuổi 40, Starr không mơ mộng gì về cuộc đời và về đàn ông nữa. Chị ta biết người đời phải tạo cho mình một sự nghiệp để sống, và chị đã là người làm nên sự nghiệp. Thế nhưng, khi nhìn chàng trai xa lạ này, chị lại đâm ra ao ước được gặp anh ta cách đây 15 năm. Nếu thế thì tai họa đến cho anh mất.
- Anh ở đâu đến? - Chị ta nhìn anh qua miệng tách
Anh nhún vai, đáp:
- Tôi ở chỗ khi nãy bà nêu tên lên đấy.
Roy quay nửa người khỏi cửa sổ, gã nói:
- Anh ta lái chiếc xe tải mang bảng số ở bang Texas.
Không thấy người khách nói năng gì, Roy đi xuống bếp. Starr đợi một lát lại hỏi:
- Cái gì lôi cuốn anh đến cái xó Friendly khuất tịch của bang Nevada này?
- Cái ống trong bình điều nhiệt xe tôi bị vỡ.
Anh ta lại không nói thêm gì nữa. Roy mang từ bếp ra một đĩa thức ăn béo ngậy và một miếng thịt bò thân phủ hết cả một cái đĩa lớn. Khách nói tiếp:
- Phố xá yên lặng quá!
- Yên lặng thế càng hay chứ sao.
Roy đáp, vừa đẩy thức ăn đến trước mặt anh. Huyết trong thịt tươm ra các góc. Thịt tái, đúng như khách đã gọi.
- Trong thị trấn này, khách sạn Lucky Starr là nơi sinh hoạt vui chơi duy nhất. - Starr tuyên bố. - Ở đây sẽ hoạt động vui nhộn váo các đêm thứ Sáu và Bảy. Chúng tôi có một ban nhạc nhỏ gồm 4 người trình diễn. Người ta đến khiêu vũ, uống rượu, đánh bạc, chơi bất cứ thứ gì họ thích. Anh nên ở lại đây xem cho biết.
- Bà có hát với ban nhạc không? - anh vừa nhai vừa hỏi
- Tôi sẽ hát một bài trên micrô
- Thế thì tôi sẽ đến để xem.
Anh ta cười, mắt nhìn khắp người chị như để đánh giá.
Starr không cảm thấy bị xúc phạm trước thái độ của anh. Kinh nghiệm trong cuộc sống co chị thấy không có người đàn ông nào khi nhìn đàn bà lại không nghĩ đến nhục dục, cho dù ý nghĩa có thoáng qua nhanh đi nữa. Đây là bản chất thú tính của con người, cả người độc thân lẫn kẻ đã có vợ. Nữ tính trong chị phản ứng lại trước ánh mắt của anh là điều đương nhiên.
- Quanh đây có nhiều trại chăn nuôi không? - anh hỏi
- Trong vùng này, trại Kim Cương D là trại lớn nhất, có lẽ là lớn nhất cả bang này nữa. Anh tìm việc làm à?
- Bây giờ tôi chẳng tìm cái gì ngoài miếng thịt bò này, rồi tắm nước ấm, ngủ một giấc cho đã đời.
Anh ta nhếch mép cười và cặp mắt ánh lên nét bỡn cợt.
Khi anh ta cắt một miếng thịt khác, nút tay áo bên trái của anh bị tuột ra làm cho ống tay áo tụt lui để lộ một vết sẹo còn mới đỏ hoe. Thấy thế Starr hỏi:
- Vết thương trông còn mới quá, anh bị tai nạn gì à?
Khách nhìn vào vết sẹo và vô tình bóp mạnh cán dao cắt thịt như để xem mấy ngón tay hoạt động ra sao.
- Tôi bị té khi cưỡi ngựa hoang chưa được thuần hóa cách đây khoảng một tháng và bị gãy cổ tay. Phải nhờ một bác sĩ phẫu thuật thật giỏi mới sắp được những mảnh xương gãy vào nguyên vị trí cũ
- Anh cần phải kiêng ra ngoài một thời gian.
- Một thời gian. - Anh gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Khi khách ăn xong, Roy mang bình cà phê ra rót đầy tách cho anh. Khách ngồi tựa người ra sau trên hai chân ghế rồi một điếu xì gà dài, mảnh. Hút được nửa điếu thì bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào, tiếng ồn nghe ầm ầm lạch cạch, ban đầu nho nhỏ, rồi càng lúc càng to hơn. Khách cho ghế trở lại bốn chân, ngẩng đầu nghe ngóng.
Khi ấy Starr đang mang đĩa và dao đĩa khách đã ăn xong xuống bếp, gần đến bếp, chị quay đầu ra lệnh cho Roy:
- Này Roy, anh ra xem cái gì thế?
Roy bước đến khung cửa kính có chỗ bị tróc sơn ở một góc, gã nhìn ra ngoài rồi nói:
- Trại Kim Cương D đang lùa bò. Thế là cả phố xá hôi cứt bò suốt tuần rồi đấy.
Khách lại đứng dậy.
- Tôi ra xem cho biết.
Anh cắn điếu xì gà giữa hai hàm răng, lấy tiền trong túi ra, đếm đủ số tiền bữa ăn rồi ném lên trên bàn, xong anh lấy mũ lên và thủng thỉnh bước ra cửa.
Bên ngoài trời nắng chang chang, bụi tung bay mù mịt do một đàn bò hung hăng từ trong sa mạc tuôn ra, miệng kêu toáng lên, chúng chạy thẳng vào trung tâm thị trấn. Khách đến mép hành lang lát ván, đứng tựa một vai vào cột đưa mắt nhìn.
Một kỵ mã cưỡi một con ngựa lang mặt láng đứng ở ngã tư gần khách sạn. Hai người cưỡi ngựa khác đứng ở phía bên kia ngã tư. Một người còn quá trẻ, tuổi thiếu niên, trông lóng ngóng, tay chân vụng về. Nhưng người đàn ông đứng bên cậu ta mới làm cho người khách lạ chú ý vì gã cao lớn, vai rộng, đang cưỡi một con ngựa màu xám. Trông gã có vẻ là người có quyền, người đang chỉ huy đàn bò di chuyển, nếu gã không phải là chủ nhân thì chắc cũng là quản lý. Gã nắm trong tay cái roi quất bò, sợi dây dài mở tung ra lê trên mặt đất.
Lớp bụi mù càng dày đặc hơn, tiếng chân bò nện thình thịch trên mặt đường ồn ào hơn khi đàn bò chính đi vào thị trấn, lại thêm nhiều người cỡi ngựa kèm theo quất roi vun vút để giữ cho đàn bò bước đều. Không phải chỉ có người khách lạ đứng xem một mình. Nhiều người bước ra khỏi những tòa nhà có máy lạnh để xem đàn bò. Những người đứng bên kia đường đối diện với khách bị bụi mù che khuất, nhưng anh lại thấy cô gái cao tóc nâu bước xuống đường đi về phía bên này. Đấy chính là cô gái mảnh mai rắn chắc anh trông thấy hồi nãy.
Cô ta bước đi một cách dịu dàng, nhún nhẩy, hai hông đung đưa thật duyên dáng. Cô dừng lại ở góc đường đối diện chỗ anh đứng, quay đầu, chú ý nhìn vào cái gì đấy hay người nào đấy ở bên kia đàn bò. Khách nhìn theo hướng cô ta nhìn, hình như anh ta đang nhìn thẳng vào người đàn ông to lớn ngồi trên con ngựa xám, cái người mà khách cho là chủ nhân của trại Kim Cương D.
Cô ta đứng yên một chốc với thái độ thách đố khinh bỉ, rồi cô bước xuống khỏi lề đường, băng qua con đường đất để đi xế xế về hướng một ngôi nhà nhỏ có mặt tiền đã xuống cấp, chỉ cách sòng bạc của khách sạn một con hẻm nhỏ.
Bỗng người khách lạ nghe một tiếng nổ vang chát chúa ở phía sau đàn bò bên kia. Anh quay đầu nhìn nhanh về phía có tiếng nổ. Một tiếng "bốp" khác vang lên và anh thấy cánh tay của gã đàn ông cưỡi ngựa xám di động, hành động của gã xem như ra lệnh bằng roi.
Đàn bò cuồn cuộn tuôn vào giữa để tránh xa làn roi đang kêu bôm bốp. Ngay lúc ấy, người khách lạ trông thấy anh chàng chăn bò cưỡi con ngựa lang đứng gần đấy rời khỏi vị trí, con đường đất hướng về phía bắc đang bỏ ngỏ.
Bị những người cưỡi ngựa xua đuổi ở phía sau và bị đàn bò bên kia thúc ép vì sợ tiếng roi quất nổ bôm bốp, hơn mười con bò quay đầu về phía đường bỏ trống, chúng liền tuôn theo con đường đất này. Cả bầy bèn chạy theo chúng.
Việc xảy ra chỉ cách người thiếu nữ không đầy ba mét. Khi ấy cô đang ở ngay giữa đường, đang bước đi, lưng quay về phía con đường phố, cho nên cô hoàn toàn không hay biết gì việc đàn bò đang tuôn về phái cô.
- Coi chừng kìa! - Người khách lạ la lên.
Khi cô gái tóc nâu nhìn lui, anh bước về phía cô, nhưng lối đi đã bị đàn bò lông nâu choán hết chỗ. Không có lối cho anh đi bộ đến tận cô gái được.
Cô ta định tìm lối chạy về phía tòa nhà ở gần góc đường, nhưng cô thấy chắc không được. Cô bèn dừng lại tại chỗ, quay mặt nhìn đàn bò đang phóng về phía cô, cô đứng thẳng người, cao, mảnh mai. Tay trái cô đưa cây roi ngựa lên cao rồi quất mạnh vào mũi con bò đực tơ gần nhất. Con bò quay đầu đổi hướng, tạo nên một khoảng trống giữa cô với con bò. Sử dụng cây roi như một thanh gươm lợi hại, cô buộc đàn bò phải tránh xa cô, tạo thành một vòng an toàn, thái độ của cô rất bình tĩnh khiến cho người khách lạ phải thán phục trong lòng.
Nhưng thời gian kéo dài sẽ bất lợi cho cô. Một lúc nào đấy, đàn bò sẽ dẫm nát cô ta mất. Người khách lạ nhận ra điều này ngay khi người thiếu nữ không tỏ ra lo sợ gì hết.
Anh nhìn quanh để tìm cách giúp cô. Người cưỡi ngựa đứng gần đấy chính là anh chàng cao bồi cưỡi con ngựa lang, nhưng gã lai quay lưng về phía cô gái làm ra vẻ không trông thấy hoàn cảnh khó khăn của cô. Nhanh như chớp, khách rời khỏi cửa khách sạn chạy đến thộp lấy sợi dây cương ngựa. Gã chăn bò chưa kịp phản ứng thì khách đã nắm áo sơ mi của gã lôi mạnh gã ra khỏi yên ngựa. Anh chụp lấy sườn giá yên ngựa, rồi tung người phốc lên yên, kéo mạnh đầu con ngựa quay vòng ra phía sau, nhắm hướng người thiếu nữ phóng đến. Bực bội vì không có đinh thúc ngựa ở giày, anh đưa gót chân đá mạnh vào bụng ngựa, khiến con ngựa phải chạy theo đàn bò.
Bỗng anh thấy mất dạng cô gái tóc nâu, nhưng rồi anh tìm ra cô đang ở giữa đám bụi mù mịt ở phía tay phải của anh, cô ta vẫn can trường quất roi ngựa để bảo vệ khoảng trống càng lúc càng hẹp lại.
Anh thúc nhẹ con ngựa lang tiến về phía khoảng ttrống do cô gái tạo nên. Cúi người sát dưới ngựa,khách quàng một cánh tay quanh ông cô để kéo cô lên, mặc cho cô ta la hét giận dữ.
Cô gái liền quất roi ngựa vào anh. Cô hét lên:
- Đồ chó đẻ, thả tao ra!
Vừa cố giữ con ngựa đang đứng trên hai chân sau, người khách lạ điên tiết nhìn thẳng vào mặt cô, vừa kịp thấy ánh mắt nẩy lửa của cô, anh liền né tranh làn roi quất. Anh hét lên:
- Mẹ kiếp, bám chặt vào!
Cô ta bất động một lát rồi níu chặt vào anh. Anh lôi cô lên yên ngựa. Con ngựa lang quỵ xuống cả bốn chân gần như quỳ xuống đất. Người khách lạ kéo mạnh dây cương,anh nhìn vào vết thương nơi cổ tay trái,vết thương làm anh đau buốt cả cánh ta. Anh cố quên để dẫn con ngựa lang đi vào hè đường.
Đàn bò chạy qua ít dần. Một người cưỡi ngựa đến đứng chận ở ngã tư, lùa những con bò con lại quay lui. Hai người chăn bò phi ngựa vượt qua, thúc ngựa đuổi theo đàn bò chạy khi nãy để lùa chúng trở lại.
Vui mừng vì cơn nguy hiểm đã qua, người khách để cô gái tóc nâu xuống đất rồi nhảy xuống ngựa vàa nắm chặt dây cương. Anh quay lại nhìn cô gái, nhận thấy cô ta không cao như anh đã tưởng. Đấy chỉ là vì do cách cô ta ngẩng cao đầu, cách cô ta so cao vai, đứng thẳng lưng như lính đứng nghiêm cho nên anh có cảm giác cô ta cao mà thôi.
Cô gái quay mặt không nhìn anh, chiếc mũ treo sau lưng nhờ sợi dây mũ quấn quanh cổ. Một lớp bụi dày cộm bám trên áo quần và da thịt cô, nhưng hình như cô không hề hấn gì.
- Cô bình an chứ? - anh hỏi.
Cô ta quay lại nhìn anh, ánh mắt tóe lửa giận dữ.
- Anh đừng giả bộ quan tâm đến việc này!người ta đã cố tình xua những con bò kia vào người tôi. Tôi nghe tiếng roi bò kêu tôi biết, đấy không phải là tiếng roi chận chúng lại. Nếu đây là chiến thuật khủng bố mới thì cũng vô ích. Anh nghe rõ chưa? Vô ích thôi!
Cô ta run lên. Anh không biết vì cô ta đang giận dữ hay là còn khiếp sợ mà run lên như thế. Nhưng anh thấy khuôn mặt cô sinh động và xinh đẹp vì giận dữ. Cô ta có vẻ người được giáo dục, có nét mặt biểu lộ sự kêu hãnh tiềm ẩn trong người và có sức mạnh mà người khách lạ không thể nào xác định được rõ ràng. Anh nhìn cô, cảm thấy lòng nôn nao như khi uống ly úyt ky hảo hạng khiến cho rạo rực cả người vậy.
- Ôi, một trái tim sư tử ẩn trong lốt thiếu nữ
Anh lầm bầm đọc một câu thơ trích trong tác phẩm Henry VI
- Cái gì? - cô gái nhíu mày rồi lắc đầu như muốn xua đuổi tình trạng bối rối của mình vì câu nói của anh - Anh lên ngựa đi báo cho DePard biết là hắn đã thất bại.
Anh nhương mắt ngạc nhiên, hỏi lại:
- DePard là ai thế?
Cô dừng lại,đưa mắt nhìn lên con ngựa lang có dấu trại Kim Cương D đóng trên mông, rồi quay lại nhìn với nét mặt lo lắng thận trọng. Cô ta lại hỏi anh:
- Không phải anh làm việc cho DePard sao?
- Hắn là người chủ con ngựa này à? Tôi không kịp có đủ thời gian để hỏi hắn cho biết khi mượn con ngựa này đấy.
Nói xong, anh quay lại thả lòng dây cương trên cổ con ngựa, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào mông con thú cho nó chạy đi,
- Chắc anh mới đến đây - Hai mắt cô gái nheo lại nhìn anh rất gay gắt.
- Tôi đến thị trấn này mới cách đây khoảng một giờ.
Anh nhìn cô hít vào một hơi rồi từ từ gật đầu nói:
- Thì ra thế.
Cô nhìn đi chỗ khác, nhưng bỗng đứng trân người khi trông thấy ba người cưỡi ngựa dừng lại, dẫn đầu là gã đàn ông vai rộng ngồi trên con ngựa xám.
Cậu thiếu niên đứng bên phải gã, nét mặt non choẹt lấm đầy bụi và mồ hôi. Cậu ta nhìn người thiếu nữ, cố làm ra vẻ dữ dằn như gã đàn ông to con, người mà rõ ràng là cậu cố học đòi cho giống.
Người cưỡi ngựa thứ hai có một vết bớt tím choán gần hết má bên trái gã. Gã ngồi trên yên ngựa rất thoải mái, ra vẻ là người luôn luôn sống trên yên ngựa. Gã không to lớn như gã kia, nhưng nhìn gã người ta có cảm giác gã là kẻ có lắm mưu mô xảo quyệt. Gã nhìn người khách lạ với cặp mắt nheo nheo nghi ngại,ánh mắt lạnh lùng cảnh giác.
Nhưng chính người đàn ôg cưỡi con ngựa xám mới là người chỉ huy cả nhóm. Gã ngồi bề thế nặng nề trên yên ngựa, ngực và cổ to bè bè vuông vức, cho nên nhìn vào, trông gã như có đôi vai to lớn lắm. Gã đã quá tuổi trung niên, mái tóc thòi ra dưới vành mũ đã lốm đốm bạc, trông gã có vẻ là làm người chủ một đàn súc vật lớn, lại còn toát ra vẻ quen thói có uy lực, có quyền hành không ai dám trái lệnh. Mặt gã to bành bạnh điểm một bộ râu mép rậm rì cũng lốm đốm bạc.
Nét hận thù hiện ra rõ ràng trong ánh mắt của gã, tất cả đều hướng về phía cô gái tóc nâu. Gã nói với cô:
- Mẹ kiếp, thật may cho mày
Gã dằn từng tiếng một, giọng nghe rất độc địa.
- Chuyện này làm cho ông bẽ mặt, phải không ông DePard?
Cô gái đốp lại,không lộ vẻ sợ sệt và thái độ khinh khi hiện ra mặt.
- Nếu ông muốn trừ khử tôi thì tốt hơn hết ông nên nghĩ cách nào hay hơn cách xua đàn bò hoảng loạn hung hăng vào người tôi như thế này.
Gã cưỡi ngựa thứ hai bước lên. Gã nói:
- Con đĩ lắm mồm này...
Ngay khi người khách lạ bước lên để can thiệp không cho gã đàn ông hăm dọa, thì gã đàn ông tên DePard đưa cao một bàn tay và khẽ ra lệnh cho gã cưỡi ngựa kia im lặng. Gã này buộc lòng nuốt giận, giật dây cương để cho con ngựa bước lui vài bước, cặp mắt màu xanh mã não trừng trừng nhìn người khách lạ như cố nhớ anh cho rõ.
- Ông giữ Sheehan bên hông làm hộ vệ thế được đấy, ông DePard à - Cô gái tóc nâu nói.
- Câm mồm lại - DePard gắt gỏng đáp, đoạn gã đưa mắt nhìn người khách lạ - Anh đã lấy con ngựa của Jenkin.
- Lúc ấy thì phải thế thôi
Khách đẩy cái mũ trên đầu ra phía sau,rồi ngước mắt nhìn gã,vẻ lạnh lùng.
- Chắc anh mới đến đây
- Có sao không? - Hai khóe mũi anh nhích lên thích thú.
- Không sao. Chỉ có điều là anh đã chõ mũi vào chuyện anh không biết gì hết.
- Tôi thấy tôi đã chõ mũi vào mặt ông thôi.
Lần này người khách lạ không cười. Mặt đanh lại lạnh lùng.
Câu trả lời bất ngờ làm cho DePard kinh ngạc đến độ gã im lặng một chốc. Chàng trẻ tuổi nắm lấy cái gậy. Hắn nói:
- Này ông kia, ông nên giữ mồm giữ miệng. Ông đang nói chuyện với công tước DePard đấy. Ông ấy làm chủ trại Kim Cương D và một nửa thị trấn này.
- Thật thế sao? - Khách hỏi,giọng kéo dài ra, vô cảm - Tôi không biết trại Kim Cương D ra sao,nhưng cứ nhìn vào thị trấn này thì thấy là không có gì đáng phải huyênh hoang hết.
- Vậy thì anh hãy cút đi chỗ khác ngay!
DePard gầm lên đe dọa, rồi thúc đi vào hông con ngựa xám, giật mạnh dây cương cho con ngựa quay lại. Cả ba người đều như một,họ đồng cho ngựa phi về phía đàn bò.
Người khách lạ nhìn họ một chốc rồi quay lại, anh nhận ra cô gái tóc nâu đang chăm chú quan sát anh. Cô ta nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. Cô cảnh báo anh:
- Anh đã tạo kẻ thù cho mình rồi đấy. DePard không quên chuyện này đâu. Và theo tôi thì hắn ta nhớ dai lắm
- Tôi cũng thế
Vùng trán mịn màng của cô hơi nhíu lại. Cô hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi là Kincade - Anh đáp sau một hồi chần chừ
- Anh đi kiếm việc làm à?
Anh cười xòa, lắc đầu đáp:
- Tôi chưa bị phá sản.
Cô nhìn anh ánh mắt ăn năn, rồi cô gật đầu.
- Khi nào anh cần việc làm, anh đến trại Đinh nằm ở Bắc thị trấn khoảng 30 dặm.
- Tôi hỏi để gặp ai? - Bỗng Kincade muốn biết tên cô gái thử xem có xứng với khuôn mặt cô không, hay là vì anh khâm phục lòng can đảm của cô, hay lẽ vì anh chỉ còn nhớ đến cảm giác của cô khi nằm trong vòng tay anh, nhớ đến cơ thể nhẹ nhàng, nhớ đến tính gan dạ và nhớ nét dịu dàng trên người cô.
Nhìn cô, Kincade nghĩ là cô đọc được tư tưởng của anh, nhưng rồi anh lại thấy không đúng thế. Cô biết mình đẹp, cô tin chắc như thế. Những người đàn ông khác đã nhìn cô với cặp mắt hau háu; cứ nhìn vào thái độc của cô thì biết thôi. Và anh cũng là người như bao đàn ông khác, cũng bị những nhu cầu muôn thuở lôi kéo.
Một thoáng lo âu hiện ra trên mặt cô. Cô đáp:
- Anh cứ hỏi gặp chủ nhân là được.
- Chủ nhân là cô hay chồng cô?
Anh không thấy tay cô đeo nhẫn, nhưng không phải vì thế mà cô không phải là người đã có chồng.
- Tôi không có chồng.
Đàn bà làm chủ trại là chuyện thông thường, nhưng phần đông là họ tiếp thu sự nghiệp này sau khi chồng chết. Cho nên anh liền nghĩ ngay cô là góa phụ, anh bèn nói:
- Tôi xin lỗi.
- Tôi không phải thế.- Giọng trả lời chắc nịch, rõ ràng.
Rồi không nói thêm lời nào nữa, cô ta quay người bỏ đi, vẫn hướng về ngôi nhà có mặt tiền xuống cấp nằm bên cạnh sòng bạc của khách sạn.
Anh nhìn theo cô ta một hồi, ngạc nhiên muốn tìm hiểu cho biết. Vừa quay lại, anh thấy Starr Davis đứng trước của khách sạn Lucky Starr. Chị nhìn anh, vẻ mặt có phần thích thú nhưng cũng tỏ ra như muốn chê bai anh. Anh có cảm giác chị ta đã đứng đấy lâu rồi. Kincade chậm rãi đi đến phía chị.
- Làm thế không hay đâu nhé - Starr lên tiếng, nhưng trong ánh mắt của chị vẫn hiện rõ nét khâm phục.
- Tôi phải làm thế thôi.- anh gật đầu và nhìn theo phía cô tóc nâu.- Cô ta là ai thế?
Starr nhìn ra đường lúc cô gái bước vào cửa hàng bán ủng và yên cương ngựa. Chị ta đáp:
- Nói thật cho anh biết là cô ta rất lo cho kẻ điên nào chịu đứng về phe cô ta để chống lại DePard.
- Tại sao? Cô ta đã làm gì thế?
Chị ta cười, đôi môi nhếch lên với vẻ khoái trá của loài mèo, chị đáp:
- Cô ấy đã giết người em trai của ông ta.
- Sao?- anh ta nhìn chị, nhướng to mắt khiến cho vầng trán nhăn lại.- Vì tai nạn à?
- Không phải tai nạn mà cố sát. DePard tin rằng cô ấy đã giết Jeff vì ghen. Tất nhiên cô ta tuyên bố giết người vì tự vệ.
- Tự vệ cái gì?
Starr cười, nụ cười trầm đục nghe hục hục trong cổ
- Anh đừng cho tôi là điên. Có lẽ tốt hơn hết, anh nên nhìn quanh cho biết. Thị trấn này sống được là nhờ vào công việc của DePard ban phát cho. Chắc anh nhớ lời cổ nhân đã dạy: Khách hàng là người luôn luôn đúng. Đấy, anh cao bồi ơi, anh tin tôi đi, khi khách hàng đối với ta vĩ đại nhất tốt nhất thì anh đừng cãi lại lời của hắn làm gì. Bất cứ lời nói nào hắn nói ra đều là lời Chúa phán cả. Nếu anh là người biết điều, anh nên tin chắc vào điều đó ddi.
Miệng anh nhếch lên một bên khóe. Anh nói:
- Xem ra thì chắc bà là người biết điều
- Biết điều ở chỗ mơn trớn ai ban ơn cho mình chứ không phản lại họ.
Anh nhìn vào đôi môi của chị, đôi môi đầy mọng gợi tình, anh lại nghĩ đến chuyện ân ái mây mưa.
- Chắc khi bà mơn trớn DePard, hắn thích thú lắm.
- Tôi tin ông ta thích thú.- chị ta trả lời bằng một giọng ỡm ờ, khiến anh tưởng tuợng đủ điều.
- Bà là tình nhân của ông ấy à?
Starr cười khục khục trong cổ, vẻ rất thú vị.
- Có lẽ ông ấy nghĩ thế, nhưng tôi khônng lệ thuộc vào ai hết, anh cao bồi à.
Đây là lần thứ hai trong vòng mấy phút bà ta từ chối là không có mối quan hệ gì giữa họ cả. Kincade lại nghĩ đến cô gái tóc nâu, nghĩ đến cô gái có sức hấp dẫn mãnh liệt, vừa đẹp lại vừa can trường, vừa kiêu hãnh lại vừa mạnh mẽ. Anh biết có rất ít phụ nữ nào lại vừa cao quí vừa can đảm như thế. Chính sự tổng hợp này đã kích thích trí tưởng tượng của đàn ông - và làm cho anh quan tâm đến. Kincade thừa nhận điều này đang bùng lên trong lòng anh.
Bỗng anh phân vân không biết chuyện thực trong cái chết của em trai DePard ra sao? Có phải hắn có tội nên bị giết chết? Có phải trường hợp của cô gái tóc nâu lâm vào hoành cảnh như Shakespeare có lần đã viết: "Kẻ bị buộc tội chứ không phải là người gây tội". Anh có chiều hướng tin tưởng như thế
Rõ ràng ý nghĩa này phát sinh trong đầu óc anh là do anh đã chứng kiến những sự việc vừa xảy ra ban nãy
Tiếng roi ngựa vang lên. Kincade lại nhìn ra đường vừa khi DePard cưỡi con ngựa xám phi qua, gã xua số bò cuối cùng qua ngã tư. Cậu thiếu niên vừa phi ngựa bên cạnh gã, vừa đưa tay vẫy chào về phía Starr với vẻ lúng túng. Chị vẫy chào lại, rồi chuồi mấy ngón tay vào hai túi sau quần đứng nhìn theo, mắt dịu hiền chứ không còn gay gắt nữa.
- Con trai tôi đấy, Rick, - chị nói với Kincade, - Ngay bây giờ nó đã dấn thân vào đất bụi, đổ mồ hôi, làm việc nặng nhọc để trở thành dân chăn bò. Nó cho rằng đấy là con đường sống tuyệt vời.
- Có thể gặp những thứ tệ mạt thì có. - Anh nhún vai - Cậu ta có thể đụng độ với bò tót và máu, sẽ gặp cảnh nhào té với bùn lầy trong cuộc đua tài cưỡi ngựa hoang.
Chị nhún vai.
- Tôi không cần nghĩ đến chuyện đó.
Đàn bò di chuyển ra khỏi thị trấn, tiếng bò kêu nhỏ dần, nhưng bụi vẫn còn bay đầy trời. Một chàng cao bồi lêu đêu băng qua đường, buớc lên hành lang lát ván. Anh chạm tay vào mũ chào Starr, rồi nhìn qua Kincade nở một nụ cười toe toét trên khuôn mặt đầy tàn nhang.
- Tuồng như tôi vào phố đúng lúc xảy ra chuyện gay cấn này. Anh đã chặn đuợc đàn bò không cho....
- Xin cám ơn. - Kincade cắt ngang không cho anh ta nói hết lời khen và chìa tay ra tự giới thiệu - Tôi là Kincade.
Sau một lát ngần ngừ, chàng cao bồi chợt tỉnh, anh đưa tay bắt rồi tự giới thiệu:
- Tôi là Smith, nhưng mọi người quen gọi là Sắt Rỉ.
- Người ta gọi thế đúng đấy, - Kincade đáp vừa đưa mắt nhìn mái tóc màu đỏ gạch của anh cao bồi lòi ra dưới vành mũ. Đoạn anh ta quay qua giới thiệu Starr: - Đây là bà Starr Davis. Bà là chủ nhân khách sạn Lucky Starr và sòng bạc.
- Thật sung sướng đuợc gặp bà. Máy lạnh trong xe tôi bị hỏng cách đây gần ba trăm dặm, cho nên bà thấy đấy
Smith đưa mắt ngán ngẩm nhìn áo sơ mi lấm bẩn mồ hôi của mình:
- Tôi rất cần tắm nuớc ấm và uống một chầu bia lạnh. Nếu bà còn phòng nào trống trong khách sạn, tôi xin bà một phòng.
- Phòng nào cũng trống hết, - chị đáp. - Anh mặc sức chọn.
- Vậy xin chỉ chỗ cho tôi đăng ký.
Anh ta nói. Kincade cũng nói:
- Tôi cũng xin đăng ký một phòng luôn.
- Thế thì xin mời hai anh theo tôi. - Starr quay người đi trước vào cửa.
Kincade liếc nhìn lần chót sang ngôi nhà có mặt tiền xuống cấp, anh biết cô gái tóc nâu thế nào cũng ra khỏi nhà ấy. Nhưng chưa thấy động tĩnh gì hết.