Mark Brahim có cảm tưởng anh đang sông lại với quá khứ.
Anh đã gặp hàng ngàn đàn bà và họ đã đợi anh như thế này, trong những phòng ngủ khách sạn, giống như Rosa lúc này.
Với cái áo ngủ, vừa hút thuốc, đầu kê trên cánh tay nõn nà. Với cặp mắt đầy lo âu và khoái lạc.
Brahim đóng cửa lại và cất vào túi, bằng một cử chỉ máy móc, Một cử chỉ trong quá khứ.
Trong phòng không có ghế, không có tủ. Chỉ có một cái giường và bồn rửa mặt mà thôi.
Mark đứng dựa lưng vào cửa:
− Tại sao cô làm chuyện dại dột như vậy hả Rosa ?
Và anh lập lại lần nữa câu hỏi này. Rosa đáp:
− Mark, tôi đã hy sinh tất cả cho anh. Tất cả vốn liếng, tình yêu và mộng tưởng của tôi đang ở trong tay anh phải không ?
− Đúng.
− Vừa ra khỏi tù anh bỏ tôi liền. Nếu anh ở lại ngục tù khổ sai, có lẽ tôi hạnh phúc hơn.
Tôi chịu làm một vị thánh tử đạo. Và các thánh tử đạo đều sung sướng, nhưng anh đã ra tù, anh tự do.
Việc thứ nhất anh làm − một lần trong lúc tự do − đấy là xa lánh tôi.
Anh đã xô đẩy tôi, anh đã bỏ rơi tôi, anh đối với tôi bằng sự sĩ nhục, tuy cao thượng, nhưng một người đàn bà khó chịu đựng nổi.
Rosa ném vào mặt Mark tấm medal do Lapheu tặng. Tấm medal ném trúng tên du đãng ngay ngực, rồi rớt xuống chân anh. Mark không lượm lên.
− Đấy là trò trẻ con, Rosa à.
Cô không nên bi thảm hoá một chuyện không đâu như vậy.
− Mark à ! Anh thuộc về tôi hay là không thuộc về ai cà. Lần này, chính tôi chỉ huy đây.
− Không về cô mà cũng không là của ai cả.
Tôi sẽ ở một mình trên đời này. Chỉ với ý nguyện duy nhất là không còn trở xuống hầm muối nữa. Có vậy thôi.
Rosa lập lại:
− Anh sẽ là của tôi hoặc không là của ai cả. Sống hoặc chết, nhưng chỉ là của một mình tôi mà thôi.
− Không bao giờ, tôi đã quyết định rồi. Giữa chúng ta đã hết rồi. Cái gì đã qua sẽ không còn nữa.
− Trong trường hợp này đối với anh cũng hết rồi.
Tôi đã thử tự tử. Tôi không thành công, mẹ anh đã cứu sống tôi.
Rosa đứng lên. Brahim theo dõi từng cử chỉ của nàng. Nhất là cử động của hai bàn tay.
Anh biết Rosa sắp lấy khẩu súng nàng giấu dưới gối.
Mark Brahim đã chứng kiến cảnh này hàng trăm lần, với những người đàn bà muốn tự sát và liền đó hẹn với anh, tại một khách sạn.
Cũng như Rosa trong lúc này thúc giục anh phải thuỷ chung.
Các nàng ấy rút súng lục dưới gối ra chỉa thẳng vào anh, không bao giờ có nàng nào dám bắn.
Mark biết Rosa cũng vậy, sẽ không bắn. Anh biết rõ cảnh này lắm, cũng như một diễn viên đã đóng vai anh đến hàng ngàn lần
− Tôi sẽ không giết anh, giọng nói của anh muốn sỉ nhục người ta nhiều lắm. Anh sợ tôi sẽ rút một khẩu súng lục ở dưới gối phải không ?
− Tôi không sợ. Cô quá biết rằng tôi đã không sợ súng kia mà.
Tôi cũng không sợ chết nữa.
− Anh không sợ súng sao ?
− Không.
Anh nghe rotiếng nói của anh. Chính là tiếng nói của thưở trước
Anh thở dài, nếu cảnh này kéo dài. Mark Brahim sẽ biến thành tên côn đồ ngày xưa. Anh sẽ phạm nhiều hành động tàn bạo.
Anh sẽ không còn tự chủ được nữa, anh sẽ phải hành động như trong quá khứ.
Anh sẽ đập vào dầu Rosa, anh bóp cổ nàng, anh sẽ đối xử tàn nhẫn với nàng.
Cũng như anh đã làm ngày xưa, lúc anh còn là vua du đãng.
Mark lập lại:
− Không, Rosa, tôi không sợ đâu.
− Anh không sợ súng lục. Tôi biết, nhưng anh sợ thứ khác. Mọi người đều sợ một điều, phần anh, anh sợ trở lại hầm giam. Tôi biết và tôi đặt cho anh một câu hỏi cuối cùng:
− Anh có muốn mình ăn ở với nhau không ?
− Không, không bao giờ.
− Nếu bây giờ tôi chết, anh sẽ trở xuống hầm muối vĩnh viễn.
− Tôi không muốn giết cô chết.
− Nếu tôi chết bây giờ, thỉ kẻ sát nhân chỉ là anh.
Anh không có gì để tự biện hộ được cả. Hoàn toàn không...
Và trong lúc nói những lời này, Rosa liền nhẩy vọt lên cửa sổ.
Nàg dứng trên thành cửa sổ, giống như tấm bảng viết nằm trong khung gổ. Thân mình Rosa lộng vào khung cửa theo chiều cao.
− Anh xô tôi à ? Được lắm.
Nhưng tôi có một lọai vũ khí để trừng phạt anh: Tôi gửi anh xuống hầm muối.
Với giá cả cuộc đời của tôi, đúng vậy. Nhưng tôi gởi anh di xuống đó.
Tôi sẽ nhẩy ra ngoài từ đây. Và anh, anh sẽ bị giam vào ngục vì tội sát nhân
Dưới sâu hàng trăm thước đất. Vĩnh viễn.
Đừng bao giờ đùa với trái tim chân thành của một người đàn bà cả. Mark à. Đừng bao giờ.
Rosa nhún mình trong khung cửa sổ mở, của phòng khách sạn tận lầu ba.Nàng gào lên:
− Này tên tù khổ sai ơi.
Và nàng khóc:
− Anh nghe đây, trong vài giây nữa, tôi sẽ tan xương trên mặt đường nhựa. Còi xe cứu cấp sẽ hú lên.
Ở dưới, trên đường Grivida, xe cộ sẽ dừng lại. Khách sạn sẽ bị niêm phong. Tất cả mọi người sẽ biết rằng Brahim, vua du đãng đã ném ra cửa sổ lầu ba khách sạn nhà ga, người đàn bà đã từng yêu kính anh và săn sóc anh trong mười năm trời
Trong vài giờ sau, anh sẽ bị còng và anh sẽ chết trong xiềng xích, Mark à.
Và tôi, tôi được báo thù. Được báo thù như một người đàn bà bị bỏ rơi chưa bao giờ được báo thù vậy.
Đứng trên khung cửa sổ, Rosa nấc nghẹn đến mất cả hơi thở.
Brahim hét lên:
− Này Rosa, cô hãy bình tĩnh.
− Tất cả bạn bè tôi đợi tôi ở dưới ấy.
Tôi đã bảo với họ rằng anh muốn giết tôi.
Tất cả các cửa ra vào khách sạn đều khoá kín. Anh không thể ra được nữa, anh chỉ có thể ra khỏi đây với cái còng trên tay mà thôi.
Mark Brahim đã quyết định chấm dứt sự hăm doa. của người đàn bà này.
Anh lao mình tới và chụp nhằm cổ chân của nàng.
Rosa vùng vẫy, một chút sau, thân hình nàng nghiêng ra ngoài, rồi rơi ra phía ngoài.
Mark muốn bắt lấy ngang mình nàng. Nhưng thân mình nàng lại vuột khòi tay anh − như một con cá − và sau cùng cổ chân nàng vuột khỏi tay anh luôn.
Người ta nghe một tiếng động mạnh, ở phía dưới con đường. Tiếng kèn xe và tiếng la ó nổi l6n cùng một lúc.
Xe hơi và xe điện thắng lại đột ngột. Nhiều người hét lên ở dưới đường.
Mark Brahim lấy bàn tay bịt kín hai lỗ tai và tự nhủ:
− Thôi đành xuống ngục khổ sai !
Anh bật lên khóc, giữa căn phòng, anh nhìn giấy hồng dán trên tường. Đấy là một căn phóng lớn bằng căn ngục giam.
− Tôi không muốn bị giam nữa, không bao giờ !
Những lời nói của Rosa hiện lên trong trí anh:
"Các bạn tôi ở dưới đấy. Họ biết rằng anh muốn giết tôi. Cửa khách sạn đã khoá kín hết, Anh không thể ra được nữa, anh chỉ có thể ra khỏi đây với cái còng trên tay mà thôi".
Brahim nghe tiếng nói của ông cò Joankim Kattran:
"Mầy không thoát khỏi đều mày sợ, Baricat à. Nếu mày sợ tù khổ sai
thì mầy sẽ trở xuống dưới.
Mark Brahim thận trọng mở cửa và bước ra hành lang. Ở đây không có ai cả. Anh biết rằng họ đã đợi anh dưới kia.
Thay vì đi xuống, anh lại đi lên. Anh lên tận từng gác chót vót của khách sạn. Anh leo lên mái nhà. Kế đó anh trèo qua mái nhà kế cận, không ai theo anh cả.
Mark Brahim bắt đầu đi xuống.
Anh đã tìm ra được một cầu thang dẫn ra một con lộ vắng vẻ, cách xa khỏi chốn náo nhiệt, nơi Rosa té xuống.
Khi đến dưới đó, Brahim quyết định:
− Bây giờ tôi sẽ tự sát. Nhưng trước khi chết, tôi sẽ vĩnh biết mẹ tôi, và tôi sẽ đưa bà tiền bạc mà tôi có để bà có thể sống một mình. Để bà khỏi phải giặt giũ suốt đời..."
Brahim tiến về hướng xóm ngoại ô Baricat.
Anh bước đi nhanh. Thân mình gầy của anh bốc hơi như chính những lỗ chân lông đang khóc vậy.
Nhưng anh tiến tới, càng lúc càng nhanh. Mọi sự chậm trễ có thể làm anh bị bắt, mọi sự chậm trễ có thể làm anh bị xiềng.
Vì quyết định chết nên anh muốn huỷ bỏ hẳn thân thể của anh để anh không còn sợ bị cảnh sát bắt sống nữa.