Viên đội vừa bước vào phòng của ông cò vừa trình:
− Bẩm xếp, đúng tên du đãng trứ danh bằng xương bằng thịt: "Baricat"
Vua du dãng.
Đây là lần đầu tiên viên đội giáp mặt tên du đãng lừng danh.
Nhưng đã nhiều lần ông cò kể lại cho các thuộc hạ nghe những vụ va chạm nảy lửa và vụ tóm cổ Brahim. Ông cò nhắc tới hắn như một nhân vật thần thoại.
Hắn thật sự là tên du đãng đầu xỏ cuối cùng của thành Bucarest.
Viên đội nói :
− Nó tự khai lý lịch một cách dễ dàng, có vẻ hãnh diện nữa là khác !
Ông cò nói :
− Tôi đang ngạc nhiên về sự có mặt của nó ở đây. Brahim Baricat bị chung thân mà ? Nó ở dưới hầm muối sâu dưới đất hàng trăm thước, chính tôi đã bắtt nó. Tôi đã làm chứng trong, trong lúc toà xử. Tôi đã chứng kiến toà kết án nó.
Ông cò lo sợ thầm nghĩ: nếu người đến thăm ông và đang đợi ông trong văn phòng bên cạnh là tên du đãng Brahim Baricat thì chắc chắn nó đến ám sát ông thôi. Tuy nhiên giả thiết này có vẻ phi lý.
Ông cò đứng lên, đi qua đi lại trước bàn viết lộ vẻ suy nghỉ. Đó là một người đàn ông ngoài 60, béo tròn trông như một lão chủ quán phệ. Ông không hề đi học. Trước đây ông sống đúng 3 năm ở quê quán, một làng trong miền núi, Thế rồi ông được tuyển chọn trong số những người phạm luật, như hầu hết những viên cảnh sát già của Bucarest.
Ông bắt đầu được nhận làm điềm chỉ viên trong nhà tù, kế đó, liên tiếp ông được trở thành tùy phái, gác dan, mật báo viên, thẩm sát viên tập sự.
Ông đã leo đủ cấp bậc, từ dưới lên trên, cho đến chức Cảnh sát trưởng cành sát tư pháp này. Một ông cò ở Buarest là người nhiều uy quyền nhất xứ, sau nhà vua Romani và ông Tổng Giám Đốc Cành sát Đô thành mà thôi.
Kattran đã đạt đến chức vụ này là nhờ ở tài riêng của ông. Ông có những đặc tính quan trọng hơn sự hoc vấn. Ông có một tài nhớ dai phi thường, một sức làm việc không biết mệt, một ít tàn bạo và nhất là sự thiếu tế tâm và ý thức nhân đạo.
Đó là sự đã đủ điều kiện để trở thành một viên cảnh sát tại nhiều xứ trên thế giới,
− Không thể là thằng Baricat được. Không thể được. Một can phạm được tôi thẩm vấn, sau đó không bao giờ có thể trông lại mặt tôi. Ngay cả việc xem ảnh của tôi cũng không thể được nữa. Chỉ nội cái tên của tôi cũng đủ làm cho nó cả ngày ăn mất ngon ! Không thể Brahim muốn gặp tôi. Vả lại Mark Brahim không thể nào còn sống sót được. Tên du đãng này phải chết rồi.
Cò Kattran tính toán trong trí như vậy. Thông thường một can phạm được canh sát tư pháp thẩm vấn thì không thể sống nổi. Nó chết ngay trong lúc hỏi cung. Kẻ nào mà nhờ phép mầu sống sót qua cuộc điều tra thì cũng chết trong lúc kết thúc bản án, hoặc lâu lắm thì cũng chết trong lúc được đưa từ nhà tù này qua nhà tù nọ. Muốn thanh lọc xã hội thì cảnh sát và hiến binh luôn luôn hạ những can phạm đang lúc di chuyển và kế đó phúc trình lả chúmg âm mưu đào tẩu.
Nếu đúng người khách là Brahim thì nó đã vượt ngục. Mà đã vượt ngục thì không khi nào dám đến bót cảnh sát, nếu thật sự nó ở đây thì nó chỉ đến để ám sát tôi.
Viên đội thưa:
− Bẩm xếp, tôi cho lính gác thộp cổ nó nghen ?
Ông cò ra lệnh:
− Không cần. Nếu mà Baricat nghĩ là mười năm nay nó không được dịp gặp tôi, thì nay cho phép nó thấy mặt tôi lần nữa. Nhưng đây là lần chót, lần này nó sẽ nát xương. Để cho nó nhận ra rằng kẻ muốn ám sát cò Joankim Kattran chưa sanh ra đời. Tất cả du đãng đều mong hạ được tôi. Tôi biết lắm, nhưng chưa có kẻ nào làm được và sẽ không bao giờ thực hiện được.
Ông cò ra lệnh :
− Hãy cắt một người gác ở hành lang, một người trong phòng thẩm vấn và người nữa trong phòng các đội trưởng. Cứ để cửa mở hé. Trong lúc tên du đãng vào phòng tôi, nếu nó có một cử động gì thì cả ba người ập vào túm lấy nó.
Viên đội hỏi:
− Hay là khám xét nó trước khi cho vào ? Cách đó hay nhứt. Có thể nó dấu chất nổ trong áo và cho nổ cả toà nhà này ?
− Không cần, người có thể ám sát được tôi chưa sanh ra mà ! Hãy cắt đặt những lính gác theo kế hoạch và đưa tên do đãng đó vào. Tôi đợi nó ở đây.