Vừa hết giờ làm việc, Vân Duung đã nghe một chị cùng làm trong phòng từ ngoài vội vã đi vào nói : - May quá, Vân Dung còn đây. Vậy mà chị cứ tưởng em về mất rồi. Hơi ngạc nhiên Vân Dung nhìn chị Thanh : - Bây giờ mới bốn giờ ba mươi mà chị, có bao giờ em ra sớm trước giờ đâu. Chị Thanh gật đầu: - Tại vừa rồi chị xuống phòng làm việc của em kiếm mà không thấy em nên chị mới ngỡ như thế đó chứ. - Tại em phải qua kho nộp nhu cầu cho bản tháng tới. Mà chị kiếm em có việc gì không vậy ? Thanh gật đầu: - Có chứ, em có người đợi ngoài cổng. Vân Dung hỏi lại : - Là người nhà em ạ ? Thanh lắc đầu, Vân Dung lại hỏi tiếp : - Hay là mấy đứa bạn của em vẫn thường tới đây ? Thanh lắc đầu lần nữa: - Mấy người bạn của em thì chị biết hết rồi, nhưng không phải. Anh chàng này lạ lắm hình như chưa tới đây lần nào. Vân Dung nhíu mày suy nghĩ: - Lạ nhỉ, anh chàng nào mà lại tới đây kiếm em nhỉ ? Thanh kéo tay Vân Dung : - Thì cứ ra thử xem, cứ đứng đây mà lạ nhỉ thì làm sao mà biết là ai. Mà Dung nè, anh chàng này coi chững chạc lắm đó. - Em không thể đoán được đâu, vì em cũng đâu có quen nhiều. Thanh cười: - Cần gì quen nhiều, chỉ cần một anh chàng trông bảnh bao là được rồi. Vân Dung đập mạnh vào tay Thanh: - Chị toàn kiếm cách phá em không hà. Thôi, ra tới cổng rồi, chị đừng giỡn nữa. Để em ra coi ai kiếm em. Vân Dung hoàn toàn bất ngờ khi nhận ra người đến gặp cô là Nguyên. Bất giác, cô hỏi một câu ngớ ngẩn. - Sao anh Nguyên biết em làm ở đây ? Nguyên cười nhẹ: - Quen em bấy lâu mà không biết em làm việc ở đây mới là chuyện lạ đó. Vân Dung tan sở rồi phải không ? Nguyên ngừng lại, đợi cho Vân Dung gật đầu xong, anh lại hỏi tiếp: - Chiều nay Vân Dung có bận gì không ? Vân Dung lắc đầu, Nguyên hớn hở: - Vậy anh mời Vân Dung đi chơi. Vân Dung ngần ngừ: - Anh nói thình lình quá, em không báo cho ba mẹ em biết được. Nguyên cười thật tươi: - Em không phải lo chuyện đó, hồi nãy anh đã gặp ba em, và anh đã xin phép cho em rồi. Nguyên nói như có vẻ áp đặt, Vân Dung thấy tức: - Sao anh biết là em sẽ đi chơi với anh mà xin phép ba em trước ? Nguyên bất ngờ trước câu nói có phần gay gắt của Vân Dung, nhưng anh không hề lúng túng. Anh bình thản nói: - Anh cũng không biết là em có thể đi chơi với anh được hay không nên lúc nãy chỉ nói với bác là nếu như em rảnh thì anh sẽ mời em đi chơi. Hiểu ra sự hồ đồ của mình, Vân Dung cúi mặt. Cô lí nhí: - Dung xin lỗi anh Nguyên. Nguyên kéo tay Vân Dung: - Dung nói gì vậy, lỗi phải gì ở đây ? Thôi, chúng mình đi mau kẻo trễ rồi. Vân Dung như bị Nguyên lôi đi, cô trì lại: - Nhưng mà anh định đưa em đi đâu ? - Đừng hỏi, cứ đi theo anh là được rồi. Mau đi, xe anh đậu bên đường, coi chừng bị phạt. - Nhưng còn xe của em thì sao ? Nguyên ngừng lại, anh có vẻ suy nghĩ: - Em có thể gửi lại ở đây được không ? Vân Dung ngần ngừ: - Cũng được, nhưng mà mai làm sao em đi làm ? - Có gì đâu, anh sẽ đưa em đi. Thôi mà, đừng có suy nghĩ gì nữa. Mau vào gửi xe đi. Ngồi vào xe, Vân Dung hỏi lúc Nguyên đang khởi động: Nguyên trả lời ngay như là anh đã định sẵn một chương trình: - Bây giờ mình đi ăn trước, rồi nếu em thích, mình sẽ ra ngoại ô dạo mát hoặc đi chơi trên sông bằng du thuyền. Vân Dung nghiêng đầu: - Anh dành ưu tiên cho em chọn, phải không ? - Đương nhiên rồi, em là thượng khách của anh mà. - Vậy thì em thích đi chơi bằng du thuyền, mình đi ngay có được không anh ? Nguyên lắc đầu: - Du thuyền thì tám rưỡu tối mới bắt đầu chạy, mình có xuống bây giờ cũng không làm gì. Vì vậy mà anh định sẽ ăn chiều sớm. Vân Dung gật đầu: - Vậy cũng được, nhưng mà em không thích vào nhà hàng đâu nha anh Nguyên. - Vậy em thích đi đâu ? - Đâu cũng được, một cái quán bình dân nho nhỏ nào đó. Nguyên nhìn sang Vân Dung: - Em sống đơn giản thật đấy Vân Dung ạ. Vân Dung nói như tâm sự: - Em sợ những nhà hàng lớn lắm, anh Nguyên. Ở những nơi đó, mình cứ phải bó người cứng ngắc trong những bộ quần áo đắt tiền, lại phải giữ những lễ nghi cầu kì, kiểu cách. Trong khi đó, ở những quán ăn bình dân, không ai để ý đến ai, mình có thể tha hồ thoải mái để thưởng thức những món ăn ngon, khi đó khẩu vị sẽ tăng lên. - Vậy thì mình ra ngoại ô ăn trước nhé, sau đó sẻ trở vào thành phố để đi du thuyền. Nguyên đề nghị, Vân Dung ngoan ngoãn gật đầu. Bữa ăn tối trôi qua trong lặng lẽ, nhưng cả Nguyên và Vân Dung đều thấy rất ngon miệng. Buổi chiều miền ngoại ô êm ả quá, Vân Dung ít được đi đâu, cô càng thấy thích thú. Cô nói thật với Nguyên suy nghĩ của mình: - Ở đây thích ghê anh Nguyên nhỉ, em thấy lòng bình yên quá chừng. Nguyên âu yếm nhìn Vân Dung: - Nếu Dung thích, anh sẽ đưa em đi chơi hoài hoài. - Bộ anh Nguyên không phải đi làm hay sao mà tính chuyện đưa em đi chơi ? Nguyên cười nhẹ: - Làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi chứ, những buổi chiều anh không phải trực, anh hoàn toàn rảnh rỗi mà. Khi đó thì tha hồ mà đi chơi. Vân Dung cũng cười: - Vậy thì em không từ chối đâu, vì có ai mà lại dại dột khước từ những ưu ái người khác dành cho mình đâu nhỉ ? Nguyên gõ nhẹ vào trán Vân Dung: - Nói như vậy đó hở, anh đánh đòn bây giờ. Vân Dung cười khúc khích, Nguyên cũng cười theo cô. Cả hai cùng thấy buổi chiều thật vui. Đang cười Vân Dung bỗng nhiên trở lên tư lự. Chống tay lên cằm, cô nhìn Nguyên không chớp. Thật lạ, không hiểu cô với Nguyên trở lên thân thiết từ bao giờ nhỉ Vân Dung không giải đáp được câu hỏi này cho mình. Cô chỉ biết mỗi khi gặp Nguyên, một niềm vui nhẹ nhàng luôn ngự trị trong cô. Bên anh, cô luôn thấy mình thanh thản, và sau những buổi đi chơi về, trong đêm, Vân Dung luôn nhớ lại những gì anh đã đem đến cho mình. Vân Dung cố tìm kiếm nơi Nguyên một điều gì đó để có thể phê bình anh, nhưng cô tìm mãi mà vẫn không thấy. Tuy Nguyên không xuất sắc bật lên như những chàng trai khác, Thịnh chẳng hạn. Nhưng Vân Dung nhìn thấy ở anh một sự chân thành, một tấm lòng đáng quý và nhất là sự săn sóc anh dành cho cô thật tế nhị. - Nhìn anh nãy giờ đủ chưa ? Tiếng Nguyên cất lên làm Vân Dung như sự tỉnh. Cô giật mình hỏi: - Anh Nguyên nói gì vậy ? - Em đang mơ gì đó ? Vân Dung đỏ mặt, cô sợ Nguyên nhìn thấu những suy nghĩ của cô. Cô lảng sang chuyện khác: - Mấy giờ rồi anh Nguyên ? - Bẩy giờ rưỡi rồi, chúng mình đi là vừa rồi đó em. Ngồi tại chiếc bàn kê trên từng thượngcủa chiếc du thuyền, Vân Dung thích thú đưa mắt nhìn quanh. Người thật đông, du thuyền thật nhiều. Đèn đuốc sáng rực cả một khoảng trời tạo nên một không khí nhộn nhịp vô cùng. Bầu trời ban đêm không tối tăm như cô nghĩ, mà sáng chói lòa như hồn cô đang rộn vui. Vân Dung rủ Nguyên: - Mình ra balcon đứng đi anh Nguyên. Nguyên gật đầu, anh nắm tay Vân Dung bước ra. Bám tay vào thành tàu, Vân Dung thích thú đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc màu rực rỡ trên dòng sông tối đen. Ánh đèn đủ màu trên các bảng hiệu và trên các tòa cao ốc cứ nhấp nháy sáng tắt như một rừng sao dày đặc. Gió đêm mát rượi thổi từ dưới mặt sông lên mang theo làn hơi nước mơn man trên mặt Vân Dung tạo cho cô một cảm giác thật dễ chịu. Mái tóc dài của Vân Dung tung bay theo gió, quấn quýt vờn quanh khuôn mặt của Nguyên. Bên cạnh Vân Dung, Nguyên cũng đứng lặng im.Anh phóng tầm mắt nhìn thật sâu vào dòng sông đen tối trước mặt. Một cảm giác thật dễ chịu, thật êm ả đang tràn ngập trong lòng anh. Nguyên ước gì thời gian dừng lại, để anh có thể đứng mãi như thế này bên người con gái anh yêu. Một cái gì đó chạm nhẹ vào mà Nguyên kéo anh thoát ra những giây phút mơ mộng để trở về với thực tại. Anh đưa Mắt nhìn sang bên cạnh,Vân Dung đang giơ tay gom gọn mái tóc dài của cô lại. Nắm nhẹ tay Vân Dung, Nguyên dịu dàng: - Cứ để cho tóc bay đi, Vân Dung ! Vân Dung nhìn sang Nguyên, trong ánh đèn mờ nhạt, hai mắt cô long lanh: - Em sợ tóc quấn vào anh Nguyên làm anh khó chịu. - Không khó chịu đâu, anh thích như vậy. Quay người lại ,Vân Dung tựa lưng vào thành tàu. Cô hít một hơi thật dài như muốn thu trọn luồng gió đêm vào lồng ngực, thích thú nói: - Đi chơi như thế này thích ghê, anh Nguyên ha ! Nguyên gật đầu: - Nếu Dung thích, mình có thể đi chơi thường mà. Vân Dung gật đầu: - Đương nhiên là em thích rồi, chỉ sợ làm mất thì giờ của anh Nguyên thôi. Nguyên tìm hai tay Vân Dung, nắm chặt trong hai bàn tay mạnh mẽ của mình, tha thiết: - Dung đừng sợ mất thì giờ của anh, anh tình nguyện giao cho Dung hết tất cả những gì anh có. Vân Dung bối rối, cô lung túng không biết nói sao. Nguyên nhìn thẳng vào mắt Vân Dung, lập lại: - Sao Dung, anh muốn nghe ý kiến của em. Vân Dung cúi mặt, cô không dám đối diện với ánh mắt sáng như sao của Nguyên đang nhìn như muốn soi thấu tâm hồn cô.Vân Dung ngập ngừng: Em…em…không biết. Nguyên cúi xuống, anh cụng đầu vào trán Vân Dung, thì thầm: - Em không biết thì để anh nói cho em biết ha, em sẵn sang nhận tất cả những gì anh trao, phải không ? Vân Dung càng bối rối, cô cụp hai mắt xuống để trốn tia nhìn nồng ấm của Nguyên. Nâng mặt Vân Dung lên, Nguyên dịu dàng: - Nhìn anh này, Vân Dung ! Hai hàng mi cong khẽ rung động, rồi đôi mắt đen long lanh nhìn thẳng vào hai mắt Nguyên. Không thể kiềm chế được lòng mình nữa, Nguyên cúi xuống: - Anh yêu em, Dung ơi ! Nụ hôn bất ngờ rơi xuống hai cánh môi hồng đang run rẩy, Vân Dung không phản đối được hay là chính cô cũng không muốn phản đối. Hai tay Vân Dung vụng về nắm chặt lấy áo Nguyên, để cô thả mình trong cảm xúc tuyệt vời. Thật lâu, Nguyên mới buông Vân Dung ra, anh ngửng đầu lên nhưng hai mắt sáng rực vẫn không rời khuôn mặt cô.Và rồi anh lại cúi xuống, áp mặt mình vào khuôn mặt đang hồng lên hạnh phúc, thì thầm: - Yêu em quá, Dung ơi ! Vân Dung đứng nép trong vòng tay ấm của Nguyên, cô e thẹn khép mi. Nguyên lại nói: - Em nói đi, em nói em yêu anh đi Dung. Úp mặt vào ngực Nguyên, Vân Dung nói thật nhỏ : - Anh biết rồi còn bắt em nói ? Nâng mặt Vân Dung lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Nguyên cười, hai môi anh run lên vì hạnh phúc: - Dù anh cảm nhận được điều đó, nhưng anh vẫn muốn được nghe chính em nói lời yêu đó với anh. Em biết không? Vân Dung long lanh hai mắt, lời Nguyên tha thiết quá đủ cho cô thấy tình yêu của anh dành cho cô nồng nàn biết bao. Bất giác, Vân Dung cũng không dằn nén được tình yêu trong lòng mình nữa, cô thì thầm thật nhỏ: - Anh Nguyên, em yêu anh. Nhìn sững Vân Dung trong một thoáng, rồi Nguyên vùng ôm chặt cô trong vòng tay mạnh mẽ của mình để lắng nghe hạnh phúc tràn ngập tâm hồn. Thật lâu, Nguyên mới buông Vân Dung ra, anh âu yếm: - Cảm ơn em , Vân Dung ! Vân Dung dịu dàng: - Đừng cảm ơn em, anh Nguyên.Vì chính anh đã đem tình yêu đến cho em mà - Nhìn Nguyên chắm chú, Vân Dung hỏi – Anh yêu em từ bao giờ hở anh ? Nguyên trầm ngâm: - Hình như ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã thấy yêu em rồi. Nhưng khi đó, em còn là đối tượng của Thịnh, nên anh đã cố không nghĩ đến em. Nhưng đến khi Thịnh nhờ anh đến dự sinh của nhật em hộ hắn ta thì anh biết rõ lòng mình rồi.Tuy nói với Thịnh là chỉ đi dùm hắn, nhưng thật lòng anh biết, trong đó có cả sự tự nguyện của anh. Ngừng lại một chút, Nguyên nói tiếp: - Anh chỉ không biết là em có yêu anh hay không, vì vậy mà bao nhiêu lần anh định nói mà cứ ngập ngừng. Cho đến lần gặp em trong tiệm café, anh biết là anh có thể có được em trong đời, chỉ cần anh kiên nhẫn mà thôi. Vân Dung nhìn mặt sông lấp loáng ánh đèn, cô bang khuâng: - Em đã ngủ quên một thời gian rất dài trong ảo tưởng, vì với tuổi thơ của em, anh Thịnh chính là thần tượng.Vì thế, em ngưỡng mộ anh ấy mà cứ ngỡ đó là tình yêu. Mãi đến khi anh ấy từ chối, em rơi vào sự hụt hững mà cứ tưởng là mình tuyệt vọng rồi. Nhưng sau đó, em lại thấy làm lạ cho mình khi mà em không thấy mình buồn nữa. Những ngày bị bệnh, em đã nhận ra được lòng mình,nhưng vẫn cố tình dối gạt mình.Chỉ đến khi bất ngờ gặp anh trong tiệm café, niềm vui lạ lung ập đến, khi đó em mới biết tình yêu mình là đâu. Vân Dung nói dứt rồi mà Nguyên vẫn đứng lặng thinh, chỉ có vòng tay anh siết chặt cô hơn như để ôm chặt tình yêu và hạnh phúc của mình. Vuốt nhẹ mái tóc Vân Dung đang rối tung trong gió, Nguyên say đắm nhìn cô: - Làm vợ anh nhé, Vân Dung ! Vân Dung không đáp, cô khe khẽ gật đầu. Nguyên sôi nổi nói tiếp: - Anh sẽ nói ba mẹ anh sang nhà em thật sớm. Vân Dung ngạc nhiên: - Tại sao vậy hở anh ? Nguyên cúi xuống, anh cụng trán Vân Dung: - Thì để xin cưới em chứ tại sao gì nữa, cô bé khờ. - Sao…sao …vội thế hở anh ? - Chứ gì nữa, ông bà ta dậy “cưới vợ phải cưới liền tay” mà , vậy thì chậm trễ sao dược ? Với lại anh thì “nôn” có vợ, còn mẹ anh thì “nôn” có cháu nội lắm rồi.Bảo đảm anh mà về báo lại tin này, mẹ anh còn nhanh hơn anh nữa đó. Vân Dung mắc cỡ, cô quay mặt sang hướng khác, Nguyên đứng ngắm cô, miệng cười thích thú. Vân Dung chỉ tay thật xa vào bóng tối, cô hỏi Nguyên: - Kia là đâu vậy anh Nguyên? Biết Vân Dung mắc cỡ nên lảng chuyện, Nguyên mỉm cười. Nhưng anh không trêu cô nữa, sợ cô mắc cỡ quá sẽ giận hờn. Mà Nguyên thì rất sợ nước mắt. Anh trả lời: - Bên đó là Thủ Thiêm đó em, bộ em chưa sang đó bao giờ hở ? Vân Dung lắc đầu: - Em cũng ít đi chơi, mà bên đó thì em lại chẳng có người quen, nên cũng không có dịp sang đó bao giờ. Nhưng còn chiếc du thuyền này thì sẽ đưa mình tới đâu hở anh? - Mình sẽ đến Cần giờ, như bây giờ nè, mình đang ở Cần giờ đó. - Ai nghĩ ra việc này cũng hay quá ha anh ? Mình có chỗ đi chơi, lại được hưởng không khí trong lành. - Thì kinh doanh mà, họ phải nghĩ ra những việc làm mang lại lợi nhuận chứ em. Vân Dung đứng tựa vào Nguyên, cô không nói gì thêm mà lặng im để cảm nhận hạnh phúc của mình. Nguyên vòng tay ôm Vân Dung, anh cũng lặng thinh. Vì hạnh phúc đang tràn ngập tim anh, còn điều gì anh phải ước ao hơn nữa đâu. Bà Ngọc nhìn ra ngoài cổng, cánh cổng đang được mở rộng ra để cho một chiếc xe màu trắng đang chạy vào.Giờ này ai đến nhà bà thế nhỉ ? Câu hỏi của bà Ngọc dược trả lời ngay khi Nguyên từ trong xe bước ra, rồi anh lại vòng qua bên kia mở cửa. Bà Ngọc ngỡ mình trông lầm khi thấy Vân Dung. Nhưng khi hai người đến gần bậc thềm, bà Ngọc biết là mình không trông lầm, và bà càng ngạc nhiên khi thấy hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Vào đến nhà, Vân Dung tươi cười: - Bác ạ ! Nguyên cũng cúi chào: - Thưa bác ! Bà Ngọc cười nhẹ: - Hai cháu gặp nhau ở đâu mà cùng đến thăm bác thế này ? Nguyên cười: - Cháu đến đón cô ấy đi đấy ạ. Hôm nay tụi cháu đến để coi căn nhà kế bên nhà bác đây. Bà Ngọc mời: - Hai cháu ngồi chơi, tại sao lại xem căn nhà bên đây ? Bà Ngọc lại hỏi, Vân Dung trả lời: - Bác không biết là nhà bên đây bán hay sao ? Chúng cháu định mua để ở đấy ạ. Bà Ngọc ngạc nhiên hết cỡ, bà nhìn hai người trân trối mà miệng thì ấp úng: - Hai cháu…hai cháu…nói mua nhà để làm gì ? Hiểu sự ngạc nhiên của bà Ngọc, Nguyên giải thích: - Cháu quên nói cho bác biết, cháu và Vân Dung đã quyết định là tháng sau chúng cháu sẽ làm đám cưới.Vì vậy mà chúng cháu đi xem nhà, định mua để vừa ở, vừa làm phòng mạch ạ. Cái tin Nguyên vừa nói thật qúa bất ngờ đối với bà Ngọc.Tuy bà vẫn biết là Thịnh không cưới Vân Dung thì đến một lúc nào đó, cô cũng phải lập gia đình với một người khác.Thế mà khi nghe Nguyên nói thế, bà cũng bàng hoàng như vừa nghe được một tin gì thật lạ lùng. Trong thoáng chốc, tân trí bà Ngọc trở lên bất ổn. Bà vừa thấy mừng cho Vân Dung, và nỗi áy náy của mình vơi bớt, vừa thấy một nỗi hối tiếc đang mơ hồ ập đến. Từ khi Thịnh không chịu cưới Vân Dung mà khăng khăng cưới cho được Thiên Hương, bà Ngọc đã giấu trong lòng mình một nỗi ân hận. Bà thương Vân Dung như con gái của mình, và bao nhiêu năm nay, bà vẫn mong đợi một này cô về làm con của mình. Vậy mà cuối cùng, Thịnh đã làm tan đi ước mơ của bà. Chẳng những không có được Vân Dung làm con dâu, mà bà lại càng thất vọng với Thiên Hương, người con dâu bà không hề mong đợi. Trong thâm tâm, bà Ngọc vẫn nung nấu một mong đợi âm thầm mà không dám tỏ lộ cùng ai. Bà tin rằng một ngày nào đó Thịnh và Thiên Hương sẽ chia tay nhau.Khi đó sẽ không còn lí do gì đẻ ngăn cản bà cưới Vân Dung cho Thịnh nữa. Nhưng nay, cô đã tìm cho mình một bến bờ hạnh phúc, bà phải mừng cho cô mới phải, vậy mà bà lại mang một nỗi hối tiếc âm thầm. - Bác ơi, bác không khỏe ạ ? Thấy bà Ngọc thẫn thờ,Vân Dung dịu dàng hỏi. Bà Ngọc vội lắc đầu: - Không đâu, bác không sao cả. Chỉ tại đêm qua bác mất ngủ nên giờ hơi thấy khó chịu chút thôi. Nguyên đưa mắt nhìn quanh, căn nhà vắng vẻ quá khiến anh nhìn thấy bà Ngọc như chìm trong nỗi cô đơn. Anh hỏi: - Nhà có mỗi mình bác ạ? Bà Ngọc lắc đầu: - Có chị bếp đang làm cơm và vợ thằng Thịnh đang ngủ trên phòng đấy cháu. Mặt bà Ngọc buồn quá,Vân Dung cảm nhận được điều đó. Và cô nắm tay bà bóp nhẹ với một sự cảm thông sâu sắc. Trong khi đó Nguyên dường như không để ý đến, anh vô tư cười nói: - Chà, bác cưng con dâu ghê nhỉ ? Giờ này mà còn để cho Thiên Hương ngủ thì nhất bác rồi đấy. Vân Dung kín đáo khều nhẹ tay Nguyên. Nhưng bà Ngọc cũng nhận thấy được hành động của cô. Bà cười buồn : - Bác không muốn cũng không được, mỗi người đều có tự do của riêng mình mà .Nhưng không sao, bác quen rồi – Rồi bà lảng sang chuyện khác – Sao rồi, hai cháu đã định ngày cưới chưa ? Vân Dung gật đầu. Nguyên thì hớn hở khoe : - Tháng sau thì chúng cháu làm đám cưới, khi nào có thiệp thì cháu sẽ đem tới mời bác và vợ chồng Thịnh. - Thế các cháu định mua nhà ở gần đây à ? Vân Dung gật đầu: - Dạ, căn nhà bên cạnh nhà bác là của gia đình một người bạn của anh Nguyên. Họ sắp xuất cảnh nên bán với giá cũng rẻ. Ba mẹ anh Nguyên nói mua nhà đó đẻ anh Nguyên mở phòng mạch và cháu có thể bán thuốc luôn.Vì vậy mà hôm nay chúng cháu đến xem đó chứ. - Vậy các cháu có định mua không ? Nguyên gật đầu: - Cháu cũng thích căn nhà này lắm, nhưng cháu chỉ ngại không biết mở phòng mạch thì có khách không vì ở đây cũng không đông người lắm. Ngẫm ngĩ một chút, bà Ngọc nói: - Chắc không đến nỗi nào đâu vì con đường này cũng khá dài mà lại không có một phòng mạch nào, cả tiệm thuốc tây cũng vậy. Nguyên quay sang Vân Dung: - Vậy mình quyết định mua hả em ? Vân Dung gật đầu: - Con đường này yên tĩnh, em cũng thích lắm. Còn chuyện phòng mạch có đông hay không cũng không thành vấn đề, vì em nghĩ chúng mình chỉ cần làm việc như hiện giờ thì cũng không đến nỗi đói rồi. - Biết là vậy, nhưng mình cũng phải lo cho tương lai chứ em. Mai này có con rồi thì mình cũng phải có tiền lo cho chúng chứ. Vân Dung đỏ mặt: - Tới chừng đó thì tính đi, anh lo gì mà xa quá vậy ? Bà Ngọc bật cười: - Dạo này Nguyên có vẻ lo lắng quá nhỉ, trước đây có bao giờ cháu quan tâm đến chuyện tiền bạc đâu nào. Nguyên cũng cười: - Phải lo chứ bác, hồi trước cháu còn độc thân thì khác, có gì thì cũng có ba mẹ cháu lo rồi. Nhưng bây giờ cháu sắp cưới vợ, khi đó cháu làm chủ một gia đình mà lại để cho vợ con cháu thiếu thốn thì làm sao mà xứng là một thằng đàn ông ? Bà Ngọc gật đầu: - Cháu biết nghĩ như thế là tốt. Chỉ sợ mình lười biếng thôi chứ chịu khó làm ăn thì chẳng bao giờ sợ đói nghèo hết. Vân Dung này, cháu may mắn khi có một người chồng biết lo như thế đó. Nguyên quay sang Vân Dung cười cười: - Đó, em thấy chưa ? Bác Ngọc cũng khen anh đó nhé. Bà Ngọc cũng cười: - Nhưng mà cháu cũng không được coi thường Vân Dung của bác đó nha. Cháu ấy là một cô gái tốt, cháu cưới được Vân Dung cũng là một phần phước của cháu đó. Bác hụt cô dâu này cũng tiếc lắm đó chứ. Nguyên trầm giọng: - Chuyện tình cảm khó nói lắm bác ạ. Thịnh nó đã không yêu Vân Dung, nếu bắt buộc phải sống với nhau thì rồi cũng chẳng hạnh phúc đâu. Cũng như cháu đây, lúc trước có bao giờ cháu nghĩ là mình lại có được cô gái đáng yêu này làm vợ đâu – Nguyên cười nhỏ - cũng may là thằng Thịnh nó không yêu Vân Dung mới tới phần cháu đó chứ. Bà Ngọc gật đầu: - Bởi vậy mới nói, duyên phận là do trời định sẵn rồi, bác có tiếc thì cũng không có cách gì níu kéo lại được.Thôi thì bác không có phước phần có được Vân Dung là dâu thì nhận cháu ấy là con gái vậy. Dung à, cháu có sẵn sang nhận bà già tội nghiệp này làm mẹ không ? Vân Dung cảm động nắm tay bà Ngọc: - Con cầu được làm con bác còn không được nữa là. Bây giờ được bác nhận,tại sao con lại không nhận được chứ ? Mắt bà Ngọc chợt ướt: - Vậy thì con mau gọi mẹ đi. Vân Dung ôm bà Ngọc, cô gọi khẽ: - Mẹ ơi! Tháo chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay, bà Ngọc tìm bàn tay Vân Dung: - Mẹ cho con chiếc vòng ngọc của gia đình nè Dung. Vân Dung không lạ gì chiếc vòng của bà Ngọc vì cô thấy bà đã đeo từ lâu rồi.Và cô cũng biết là chiếc vòng đó có giá trị rất cao.Cô bối rối: - Mẹ à,chiếc vòng này quý quá, con không dám nhận đâu. Bà Ngọc lắc đầu: - Qùa quý tới đâu cũng không thể nào bằng mẹ con mình. Mẹ cũng không ngại nói cho con biết, vòng này có một cặp, mẹ đã cho Phương Thảo một chiếc khi nó lấy chồng, còn một chiếc mẹ định để dành cho con khi nào đám cưới con với thằng Thịnh. Nay thì mẹ đem cho con, cũng thế thôi mà. - Nhưng mà sao mẹ không vho vợ anh Thịnh, chị ấy mới đúng là người nhận nó chứ. - Không đâu, đứa con dâu này mẹ không chờ đợi.Vì vậy mà mẹ không thể cho nó được.Thôi nào, con nhận đi, nếu như con áy náy thì sau này, con luôn quan tâm tới mẹ là được rồi. Vân Dung vẫn còn ngần ngại, Nguyên chen vào: - Bác đã cho, em nhận đi cho bác vui. Mai này chúng mình về nhà bên này ở, em có hiếu với bác là được rồi. - Nguyên nó nói phải đó, con đừng từ chối nữa