Bà Ngọc lần bước xuống bếp, Phương Thảo đang cùng với chị bếp thu dọn bát dũa ăn lúc trưa. Cả hai đang nói gì đó với nhau, thế mà khi trông thấy bà, cả hai đều im như thóc. Giả tảng như không thấy, bà Ngọc cất tiếng gọi : - Thảo chưa về à con ? - Chiều con mới về, mẹ ạ. Mẹ khỏe chưa mà không nằm nghỉ lại xuống đây ? Bà Ngọc lắc đầu : - Mẹ không sao, thế trưa không về lo cơm cho thằng Hảo à ? - Trưa nay anh Hải đi công tác, mẹ ạ. Anh ấy nói có sớm lắm thì cũng bốn giờ chiều mới về tới nhà. Vì vậy con nói là con về đây chơi, anh ấy bảo cứ ở đây, bao giờ về anh ấy sẽ ghé đón con luôn. Ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, bà Ngọc lại hỏi : - Mọi người đâu hết rồi ? - Về hết rồi, mẹ ạ . - Thế còn anh con đâu ? Phương Thảo trề môi : - Đưa “nàng” về rồi đi làm luôn - Rồi cô nhăn nho nhin mẹ - Mẹ à, bộ mẹ chấp nhân chị ta sao ? Bà Ngọc buồn bã : - Mẹ không chấp nhận mà được sao? Anh con lớn rồi, nó đã có thể sống độc lập chứ có còn phụ thuộc vào gia đình đâu mà mẹ có thể buộc nó được. Nó lại quen với lối sống tự do theo kiểu phương tây rồi, mẹ lại càng bất lực hơn. - Thế còn Vân Dung thì mẹ tính làm sao ? Bà Ngọc thở dài não nuột : - Đành phải chịu lỗi với Vân Dung và bác Chương vậy chứ biết làm sao bây giờ nữa. Chắc là hai bác và Vân Dung hiểu biết cũng không nỡ trách mình đâu. Chỉ tội cho Vân Dung, nó một lòng một dạ chờ đợi anh con mà bỏ qua đi bao nhiêu cơ hội tốt. Đến bây giờ thì lỡ dở cả rồi, không biết rồi nó có tìm được cơ hội nào nữa không ? Phương Thảo thêm vào : - Vân Dung buồn lắm mẹ ạ. Con thấy hai mắt Vân Dung đỏ hoe, và lúc nào cũng ươn ướt như sắp khóc vậy. Khi nãy, mẹ lên phòng là Vân Dung cũng đòi về ngay đó. Bà Ngọc kêu lên : - Nó đã ăn gì đâu mà đòi về ? Vậy rồi nó để bụng đói ra về à ? Phương Thảo lắc đầu : - Con đâu cho về , cũng may là có anh Nguyên giữ lại, vì vậy cuối cùng Vân Dung cũng phải chịu ở lại nhưng mà nó buồn lắm. Bà Ngọc gật đầu : - Đương nhiên là nó phải buồn rồi, còn đau lòng nữa ấy chứ. Vậy là từ nay gia đình mình mắc nợ nó rồi đấy. Phương Thảo lau tay rồi kéo chiếc ghế lại bên mẹ, ngồi xuống. Cô chợt xuống giọng, thì thầm ra vẻ quan trọng lắm : - Mà mẹ ơi, lạ lắm nghe. Không biết anh Nguyên quen với Vân Dung bao giờ mà trông anh ấy có vẻ thích Vân Dung lắm mẹ ạ. Bà Ngọc ngạc nhiên nhìn con gái : - Sao con biết ? Bộ thằng Nguyên nói với con à ? Phương Thảo lắc đầu : - Đời nào anh ấy nói, con nhận thấy như vậy ấy chứ. Suốt bữa ăn, anh Thịnh chăm sóc bà ca sĩ như thế nào thì anh Nguyên chăm sóc chị Vân Dung như vậy. đến khi Vân Dung về anh Nguyên nhất định chở về chứ không cho chạy xe hai bánh, nói là nắng . - Thế xe Vân Dung còn ở lại đây à ? - Không ạ, anh Hướng chạy về nhà Vân Dung luôn . Bà Ngọc gật đầu : - Vậy cũng tốt , anh con đã không giúp mẹ giữ được lời hứa thì cũng mong Vân Dung gặp được người tử tế, như vậy thì mẹ mới đỡ áy náy – Bà ngừng lại , ánh mắt bà tối lại – Nhưng nói thật chứ, mẹ rất tiếc Vân Dung, nó là một đứa con gái tốt, lại hiền hậu đảm đang.so với nó thì Thiên Hương thật chẳng đáng giá được bao nhiêu . Nhưng anh con đã mù quáng thì mẹ có nói bao nhiêu cũng bằng không. Phương Thảo góp ý : - Hay là mẹ cố gắng khuyên anh con nữa xem sao ? Để rồi con nói với anh Hải hôm nào gặp anh Thịnh nói chuyện với anh ấy, phân tích cho anh ấy thấy đâu là phải coi anh ấy có nghe không . Bà ngọc lắc đầu : - Vô ích thôi con ạ, bao nhiêu năm nay, nó cũng không mặn mà lắm với Vân Dung. Mẹ cứ nghĩ là ở đó nó bận rộn mới thế. Nhưng mà con thấy không, về đến đây rồi nó cũng có nhắc tới Vân Dung đâu. Thậm chí hôm đến nhà bác Chương, nó cũng kiếm cớ để đi làm mẹ cũng không biết phải làm sao nữa. Cũng may mà gia đình bên ấy hiền và tốt nên mẹ cũng đỡ khó xử. Tiếng còi xe vang lên ngoài cổng cho mẹ con bà Ngọc biết là Thịnh đã về, Phương Thảo ngạc nhiên nhìn mẹ : - Ủa, sao lạ vậy kìa ? Anh ấy nói là đi làm luôn cơ mà, sao giờ này đã về rồi ? Bà Ngọc đứng lên, bà bảo con gái : - Mình ra phòng khách đi. Hai mẹ con vừa ra đến phòng khách thì Thịnh cũng vừa vào đến. Trông thấy em gái, anh quát lớn : - Mày giỏi quá ha, chỉ lanh chanh lách chách là giỏi thôi. Phương Thảo ngớ người ra, cô hỏi lại : - Chu yện gì mà tự nhiên anh vừa về đến là gây với em liền vậy ? Bộ ai chọc giận anh ngoài đường rồi anh về gỡ hay sao đây ? - Gỡ cái đầu mày đó, kiếm chuyện rồi còn nói tự nhiên hả ? Mày có tin tao đập cho mày một trận không ? Thịnh ngồi phịch xuống ghế, mặt anh hầm hầm giận dữ. Phương Thảo hơi ớn, nhưng có bà Ngọc, cô cũng vững tâm. Thịnh có làm gì thì cũng còn có bà, bảo đảm là cô sẽ an toàn. Nghĩ thế cô cũng ngồi xuống bên mẹ, nói tỉnh bơ : - Nếu em có lỗi, anh đập em bao nhiêu cái cũng được. Nhưng nếu như em không làm sai thì anh đừng hòng đụng vào em đấy. - Mày còn cãi nữa hả ? Bà Ngọc chen vào, giọng bà vẫn từ tốn như thường : - Thảo không được cãi anh, còn Tịnh, có gì rồi từ từ nói. Đừng có quát tháo nên như vậy. Thịnh vẫn còn tức, anh xả cơn giận của mình : - Chứ mẹ coi, người ta mới đến đây lần đầu, nó không nói chuyện gì vui thì thôi. Tại sao nó lại đem chuyện bếp núc ra nói, bộ nó muốn hù chết người ta hay sao vậy ? Bà Ngọc nhìn con trai với vẻ lạ lung : - Mẹ thấy chuyện đó đâu có gì là quá đáng đâu, tại sao con lại giận dữ như vậy ? Thảo nó có nói với Thiên Hương như vậy thì cũng là có ý tốt thôi mà, nó muốn cho bạn con biết tính ý của con, mai này có sống chung mới hòa hợp chứ. Thịnh nhăn mặt : - Mẹ lại còn bênh nó nữa, nó cũng là một ca sĩ kiêm người mẫu nổi tiếng như Thiên Hương thì thiếu gì người hầu. Tội gì cô ấy phải vào bếp cho vất vả. Rồi còn công việc nữa, cô ấy không đủ thời gian để làm việc, làm sao mà lo những việc lặt vặt trong nhà ? Bà Ngọc kinh hoàng nhìn con trai, thằng con bà cưng như vàng như ngọc : - Cái gì ? Cô ấy còn là người mẫu nữa à ? Làm người mẫu như những cô trên T.V hay chiếu đó phải không ? Thôi rồi con ơi, mẹ không hiểu đầu óc con nghĩ sao mà chọn người như vậy cưới làm vợ ? Vậy rồi gia đình con sẽ làm sao đây ? Thịnh ngạc nhiên nhìn mẹ : - Có sao đâu hở mẹ ? Chúng con cưới nhau rồi thì công việc của ai nấy làm, còn chuyện riêng tư thì chúng con vẫn là vợ chồng chứ có sao đâu ? Bà Ngọc lắc đầu : - Con nói sao dễ dàng quá, cứ như mọi người bình thường thì không sao nhưng mà với cô gái này thì làm sao con có được hạnh phúc gia đình. Này nhé, mẹ chỉ ví dụ cho con thấy vài cái thôi. Nếu như con muốn vợ con nấu cho con ăn một món gì đó thì sao, nó không vào bếp bao giờ thì làm sao biết nấu ? Chẳng lẽ bữa nào con cũng phải ra tiệm ăn hay sao ? Rồi còn chuyện con cái nữa, liệu nó có chịu sinh con cho con hay không hay là sợ người xấu xí đi nên không chịu sinh con ? Thịnh cười : - Ôi, mẹ sợ những chuyện ấy làm gì cho mệt tâm mệt trí. Chu yện cơm nước thì có gì đáng ngại hở mẹ, tụi con sẽ mướn người làm. Còn chuyện con cái thì không phải lo sớm như vậy đâu, tụi ccon còn trẻ mà. Năm năm nữa tụi con có con cũng đâu muộn. Bà Ngọc lắc đầu, chuyện như vậy mà nó cũng nói được. Đúng là nó mê muội mất rồi, bà còn nói gì được nữa bây giờ ? Buồn rầu, bà nói với con : - Mẹ không biết nói với con sao nữa, Thịnh ạ. Hình như mọi chuyện con đều tính toán hết rồi, có nói với mẹ thì cũng chỉ là một cách thong báo thôi chứ đâu cần mẹ phải góp ý đâu, phải không ? Thịnh đâu phải người đần độn mà không biết ý tứ trong câu nói của mẹ, anh cười gượng : - Mẹ à, không phải như mẹ nghĩ vậy đâu, con lúc nào cũng tôn trọng mẹ. Chỉ vì con nghĩ là bây giờ mẹ cũng già yếu rồi, mẹ phải nghỉ ngơi chứ không phải lo lắng cho chúng con như hồi bé nữa. Bà Ngọc mỉa mai : - Con thương và lo cho mẹ như vậy sao ? Thật là mẹ không ngờ đấy Thịnh ạ. Nhưng nếu mà con biết là lo cho con cái mới là hạnh phúc của mẹ thì con không nghĩ như thế đâu. Thịnh thấp giọng vuốt ve mạ : - Mẹ à, con biết là con làm không đúng ý mẹ. Nhưng mà lỡ rồi, mẹ cũng đừng giận con nha mẹ. Mai này, mẹ thấy tụi con sống hạnh phúc thì chắc là mẹ sẽ thấy là con nói là đúng. - Có thật vậy không ? Mẹ sợ hạnh phúc của con sẽ là ảo ảnh mà thôi Thịnh à. Thịnh lắc đầu mạnh mẽ, anh bảo vệ ý kiến của mình : - KHông đâu mẹ, con biết là mình sẽ hạnh phúc mà. Thiên Hương đẹp như thế, giỏi như thế, con còn tìm đâu được người hơn cô ấy nữa chứ ? Bà Ngọc buồn rầu : - Cái đẹp có mài ra mà ăn được đâu con, còn cái giỏi của cô ấy thì không biết là sẽ giúp gì cho con được nữa đây ? Nhưng mà thôi, mẹ chỉ góp ý với con như vậy thôi chứ mẹ biết là có nói thé nào chăng nữa thì con cũng đâu có nghe bà già lẩm cẩm, lạc hậu này đâu. Thôi, hai an hem ngồi nói chuyện với nhau, mẹ vào nghỉ đây. Bà Ngọc cắt đứt câu chuyện, bà bước đi một cách dứt khoát. Phương Thảo nhìn anh, trách móc : - Anh đó, làm mẹ buồn rồi đó. Thịnh nhăn nhó : - Chứ em bảo anh phải làm sao bây giờ ? Anh yêu Thiên Hương và cưới cô ấy thì có gì là sai ? - Nhưng mà cô ấy đâu có hợp với gia đình của mình ! - Anh cưới vợ cho anh, chứ đâu có cưới vợ cho gia đình ? Miễn là anh và cô ấy hợp với nhau và yêu nhau là được rồi. Phương Thảo lắc đầu : - Anh nói vậy mà nghe được à, bộ chị ấy không phải là con dâu của mẹ hay sao ? Anh phải cưới một cô vợ làm sao mà mẹ ưng ý mới được chứ. Như vậy thì hai người mới có thể sống chung được. - Anh đâu có định cưới vợ rồi thì sẽ ở đây đâu, tụi anh sẽ mua nhà ở riêng mà. Phương Thảo trợn mắt nhìn anh : - Anh nói gì vậy ? Tại sao lại ở riêng ? Bao nhiêu năm nay mẹ đợi anh về để cưới vợ cho anh, khi đó mẹ sẽ có thêm một cô con dâu và một đàn cháu nội. Vậy mà anh lại nói vậy nghĩa là sao ? Anh lại định để cho mẹ ở một mình nữa à ? Thịnh có vẻ khó nghĩ : - Bộ mẹ định như vậy hay sao ? Thế thì lại rắc rối nữa rồi ! Anh đâu có định là cưới vợ rồi vẫn cứ ở với mẹ đâu. Hay là vợ chồng em dọn về ở với mẹ đi Thảo. Phương Thảo lắc đầu : - Anh lại sai nữa rồi, giá như mẹ chỉ có mình em thì nhất định là em sẽ không bao giờ đi đâu. Nhưng mà mẹ còn anh mà, con trai không ở với mẹ mà lại để con rể ở với mẹ là sao ? - Em cũng lại nghĩ một cách phong kiến như vậy sao Thảo ? Con nào cũng là con, tại sao lại phải phân biệt con trai, con gái ? Con nào thì cũng phải có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ như nhau chứ. Phương Thảo gật đầu : - Anh biết nói như vậy là tốt rồi, em thì dù sao cũng vẫn là con gái, lấy chồng thì phải theo chồng là lẽ đương nhiên rồi. Còn anh thì lại khác, vừa là con trai, vừa là người mà mẹ trông đợi từ rất lâu rồi. Không có lý do nào cho anh có thể cưới vợ rồi ở riêng đâu. Thịnh lắc đầu : - Nói gì thì nói, em cũng phải lái về chuyện đó mới được hay sao. Nhưng mà thôi, chuyên cũng chưa tới đâu, cứ để sau rồi sẽ tính. Anh sẽ bàn chuyện này với Thiên Hương coi sao đã. - Anh Thịnh nè . . . Phương Thảo ngập ngừng khiến Thịnh ngạc nhiên, anh hỏi : - Chu yện gì nữa đây ? - Em nghĩ là anh cũng cần phải suy nghĩ kỹ đó. - Suy nghĩ về chuyện gì ? - Thì chuyện cưới vợ của anh đó. Anh nghĩ coi, Vân Dung đã đợi anh bấy nhiêu năm, bây giờ anh về lại cưới người khác thì em thấy không được công bằng với Vân Dung cho lắm. Thịnh trợn mắt nhìn em gái : - Tại sao lại không công bằng, anh đâu có hứa hẹn gì với Vân Dung đâu nào ? - Đúng là anh thì không hứa, nhưng mà ba mẹ hứa. Với lại trước kia anh không từ chối, lại thường hay viết thư và gửi quà cho Vân Dung. Vì vậy mà gia đình mình và gia đình bác Chư ơng đều đinh ninh là anh đã bằng lòng nên cả hai gia đình đều mong đợi ngày vui. Thậm chí mẹ còn bàn bạc với hai bác về hôn lễ của anh và Vân Dung nữa đó. Thịnh nhăn nhó : - Tại sao mẹ lại vội vàng như vậy ? Đúng là trước kia anh có nghe chuyện hứa hẹn này, nhưng anh cũng nghĩ đó chỉ là chuyện nói chơi giữa hai gia đình thôi. Vả lại, khi đó anh chưa có người yêu, Vân Dung lại xinh xắn dễ thương nên anh cũng có khi nghĩ tới việc sẽ cưới cô ấy cũng được. Nhưng tất cả cũng là trong ý nghĩ của anh thôi chứ tuyệt nhiên anh vẫn đối sử với Vân Dung như là đối với em gái mà. Tại sao mọi người lại có thể hiểu lầm như vậy được chứ ? Phương Thảo lắc đầu : - Đúng là chuyện của người thì sáng, chuyện của mình thì tối. Chính anh cũng đã mâu thuẫn với anh rồi đó. Lúc thì anh nói là anh chỉ con Vân Dung như em, lúc thì anh nói lanh nghĩ là cưới Dung cũng được. Chính anh còn nghĩ như thế thì trách sao mọi người không nghĩ. Và khi anh vô tình, còn mọi người thì lại có ý, trách sao không hiểu lầm như thế được ? Thịnh đờ người ra trước sự phân tích của em gái. Đúng là một sự hiểu lầm tai hại, nhưng trong đó cũng có một phần lỗi của anh mà. Nhưng không thể để cho chuyện hiểu lầm này thành sự thật được, anh phải giữ hạnh phúc của mình chứ. Nghĩ thế, Thịnh thong thả nói với em gái : - Thôi được rồi, anh thấy là mình cũng có một phần lỗi trong chuyện này. Nhưng nếu chỉ vì một lỗi nhỏ như thế mà lại phạm vào một lỗi lớn hơn thì càng sai trái. Anh yêu Thiên Hương chứ không yêu Vân Dung. Nếu như anh cứ ép lòng chiều theo ý mẹ mà cưới Vân Dung thì sẽ có ba người cùng khổ , mà cuộc sống anh và Vân Dung cũng không hạnh phúc gì. Vì vậy, chẳng thà bây giờ dứt khoát cho xong, Vân Dung có buồn thì cũng chie là một thời gian ngắn thôi. - Nhưng mà em thấy thương cho Vân Dung lắm anh à. Bao nhiêu năm nay, nó một lòng một dạ đợi anh, mẹ cũng coi nó như con dâu trong nhà. Vân Dung lại chăm sóc cho mẹ rất chu đáo. Bây giờ em sợ là nó không vượt qua được cú sốc này. - Cũng đành phải chịu thôi, không lẽ vì những chuyện đó mà đem hạnh phúc của ba người ra mà đánh đổi. Thôi, anh phải tới văn phòng một chút đây, em nói mẹ là tối anh về muộn nhé. Thịnh đi rồi Phương Thảo cứ ngồi tư lự. Cô thấy thương cho Vân Dung. Khi nãy cô đã trông thấy nỗi buồn của bạn. Nhưng cũng không thể trách Thịnh được, thà anh cương quyết ngay từ bây giờ, còn hơn cứ mãi dùng dằng để cả ba người cùng khổ. Tình yêu và hạnh phúc của Phương Thảo đơn giản và êm đềm quá, cô không nghĩ có ngày mình phải chứng kiến chuyện khó khăn như thế này. Đúng là tình yêu thì không đơn giản chút nào. Thu gọn hết giấy tờ xong, Thịnh đưa mắt nhìn đồng hồ. Mới có bốn rưỡi, còn quá sớm để đến đón Thiên Hương. Bởi vì giờ này, có khi cô mới thức dậy, chuẩn bị đi tắm rồi mới trang điểm. Mà đợi Thiên Hương trang điểm thì Thịnh đã thấm thía lắm rồi. Khi đã ngồi vào bàn trang điểm, nếu chưa hoàn hảo, không bao giờ Thiên Hương chịu đứng lên. Mà như thế nào là hoàn hảo đối với Thiên Hương thì Thịnh chịu thua, anh không thể nào biết được. Đã có lần anh cố gắng ngắm nghía để tìm ra một chút khuyết điểm trên gương mặt Thiên Hương, nhưng lần nào trong mắt anh là một gương mặt đẹp tuyệt vời. Thế mà Thiên Hương vẫn chưa vừa ý, cô lại tẩy đi làm lại khiến Thịnh đành phải đầu hang thời gian để mà chờ đợi tiếp. Đã có khinh nghiệm “ xương máu ” như vậy nên hôm nay còn là sớm, Thịnh chả dại gì tìm đến nhà cô để rồi lại tiếp tục ca bài ca đợi chờ muôn thủa ấy. Mà nếu như về nhà lại càng khổ hơn, bởi vì khi đó, mẹ anh sẽ hạch hỏi lôi thôi, đến khi mà anh có thể thoát ra được thì chắc chắn sẽ trễ mất khoảng mười năm phút đến nửa tiếng. Thịnh đứng lên mở tủ, anh định lôi hồ sơ ra làm tiếp cho qua thì giờ, đợi đến khi nào Thiên Hương gọi điện thì anh bắt đầu đi cũng vừa. Nhưng mới cầm xấp giấy tờ lên, một chiếc phong bì nhỏ rơi ra khiến anh ngạc nhiên. Cái gì thế này nhỉ ? Sự thắc mắc của Thịnh được giải đáp ngay khi anh mở chiếc phong bì ra và nhìn thấy tấm thiệp mời. Thì ra tấm thiệp mời sinh nhật của Vân Dung, cô đã đến đây mời mà anh tiện tay bỏ trong xấp giấy tờ rồi quên mất. Nhìn ngày tháng trong tấm thiệp, Thịnh giật mình khi thấy ngày tháng ghi trong đó chính là ngày hôm nay. Vậy mà suýt chút nữa anh lại bỏ quên mất, lại tỏ ra vô tình mất thôi. Thịnh băn khoăn nhìn mãi tấm thiệp trên tay, anh không biết mình nên đến đó hay không ? Bởi vì nếu anh đến, có thể Vân Dung và gia đình cô lại hiểu lầm là anh có thành ý, mà anh thì lại không muốn họ hiểu lầm cũng như gây thêm nỗi đau cho Vân Dung. Nhưng nếu không đến thì cũng khó coi, anh không nghĩ là có lúc mình lại bất lịch sự như thế khi lờ đi một lời mời. Nghĩ mãi, Thịnh không tìm được cách giải quyết sao cho toàn vện, lại còn chưa nói đến chuyện đi dự sinh nhật Vân Dung thì chắc chắn là không thể nào đưa Thiên Hương đi trình diện được. Cuối cùng, Thịnh nghĩ ra được một cách mà anh cho là tốt đẹp cho cả ba người. Nhấc điện thoại lên, anh bấm số. Đợi một lúc, Thịnh mới nghe thiếng người ở đầu dây bên kia trả lời. Anh vội lên tiếng : - Nguyên phải không ? Tối nay cậu có bận gì không ? Tiếng Nguyên ở đầu dây bên kia vọng lại : - Tối nay tôi không có ca trực, như vậy có thể coi là rảnh rang. Thịnh nhăn mặt như đang có Nguyên trước mặt anh : - Cậu nói gì lạ vậy, rảnh là rảnh mà không rảnh là không chứ sao lại có thể coi như. Nguyên bật cười : - Chứ sao, tuy là không đi trực nghĩa là tôi không bị làm một việc bắt buộc phải làm, nhưng tôi có những việc riêng của tôi nữa chứ. Cho nên nói là rảnh thì có đấy, nhưng không đi chơi được. Thịnh gật đầu, anh nói một cách cương quyết : - Tôi không rủ cậu đi chơi mà tôi có một việc khó khăn muốn nhờ cậu giúp đỡ. Cậu thay quần áo sẵn đi, tôi tới là mình đi ngay. Nhớ là mặc đẹp đấy nhá. Tiếng Nguyên với sự ngạc nhiên vang lên : - Này, nhưng mà đi đâu và làm gì thì cậu phải nói cho tôi biết đã chứ. Trả lời cho sự ngạc nhiên của Nguyên chỉ còn lại tiếng o o trong ống nghe, nghĩa là Thịnh đã úp máy mất rồi, mà điều Nguyên thắc mắc chưa được Thịnh trả lời. Tức mình, Nguyên dằn mạnh ống nghe xuống và nhìn chăm chăm vào nó như nó chính là nguyên nhân gây ra cho anh sự bực mình vậy. Trở ra phòng khách, Nguyên ngồi xuống ghế chứ không đi thay quần áo sẵn như lời Thịnh nói. Anh không biết Thịnh còn bày ra trò gì nữa đây. Tiếng còi xe réo inh ỏi ngoài cổng cho Nguyên biết là Thịnh đã đến. Không vội vàng, anh lững thững đi ra mở cổng. Vừa trông thấy Nguyên vẫn còn mặc trên người bộ pyjama, Thịnh la lên : - Sao cậu không thay quần áo sẵn, trễ rồi. Né người cho Thịnh bước vào, Nguyên thủng thỉnh nói : - Tôi có đi đâu đâu mà trễ với sớm ? - Sao lại không đi, tôi nói là có chuyện nhờ cậu mà. Hai người đã vào tới phòng khách, đợi cho bạn ngồi xuống ghế hẳn hoi, Nguyên mới nghiêm mặt nhìn bạn : - Cậu thôi cái lối ra lệnh ấy đi, tôi chứ có phải nhân viên của cậu đâu. Thịnh nhìn Nguyên ngạc nhiên : - Tôi có ra lệnh cho cậu bao giờ đâu nào, tôi nhờ cậu mà. - Cậu nhờ mà nói cái kiểu không cần biết người ta có sẵn lòng giúp mình không tức là ra lệnh rồi chứ còn gì nữa. Biết là Nguyên không bằng lòng với cách nói của mình, Thịnh xuống giọng : - Thôi mà, cậu có muốn bắt lỗi tôi thì để lúc khác, khi đó cậu muốn phạt tôi như thế nào cũng được. Chứ còn bây giờ thì chuyện gấp lắm rồi, cậu làm ơn lên thay quần áo đi giùm tôi một chút. Thấy bạn biết lỗi, Nguyên cũng nguôi giận. Nhưng anh vẫn tỉnh bơ : - Đi đâu thì cậu phải nói rõ ra xem tôi có giúp được cho cậu hay không chứ cậu cứ nói khơi khơi vậy thì tôi không làm đâu. Lỡ như cậu bảo tôi làm việc phi pháp thì sao ? Thịnh nhăn nhó : - Làm gì có chuyện phi pháp ở đây, bộ cậu coi tôi là xã hội đên hay sao vậy. Thôi để tôi nói thẳng cho cậu biết, hôm nay là sinh nhật Vân Dung, cô ấy gửi thiệp mời nhưng tôi không thể đi được, nhờ cậu đi thế tôi vậy. Nghe nói đến sinh nhật Vân Dung, tự dưng Nguyên thấy xốn sang trong lòng. Nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra thản nhiên : - Cô ấy mời cậu thì cậu đi chứ sao lại nhờ tôi ? - Trời ơi, tôi không thể đi được nên mới nhờ đến cậu đó chứ. - Tại sao cậu lại không đi ? Thịnh nhìn Nguyên với vẻ ngạc nhiên : - Cậu lại còn hỏi nữa, tôi đã không muốn cho cô ấy hiểu lầm tình cảm của tôi, vậy mà bây giờ tôi lại vác xác đếnthì làm sao mà cởi cho được sự hiểu lầm đó được ? - Vậy thì cậu đừng đi. Thịnh khổ sở lắc đầu : - Thế cũng không được, hai gia đình rất thân thiết với nhau mà tôi lại không đến thì cạn tàu ráo máng quá. Khi đó thì mẹ tôi không còn mặt mũi nào mà nhìn hai bác ấy được. Nguyên nhìn Thịnh, anh nói thật nghiêm chỉnh : - Thế thì tôi đến đó với tư cách nào đây ? Tôi đâu có được mời thì không lý do nào lại trơ mặt như thế được. - Tôi đã nói là cậu đi dùm tôi mà, tôi thấy Vân Dung cũng quý cậu nên mới dám nhờ - Thịnh thấp giọng năn nỉ - Thôi mà Nguyên, cậu đừng làm khó tôi nữa, tôi cầu xin cậu mà. Thật lòng, Nguyên cũng muốn đi. Nhưng ghét Thịnh vì Thiên Hương mà coi nhẹ tình cảm của Vân Dung nên anh mới đày đọa hắn cho bõ ghét. Giờ nhận thấy làm khó Thịnh như thế cũng đã đủ, Nguyên mới tỏ thiện chí. Nhưng anh vẫn làm cao : - Thế nếu như tôi đến đó mà Vân Dung hỏi tới cậu thì tôi phải trả lời thế nào ? Thịnh mừng húm, anh biết khi Nguyên nói thế là nó đã nhận lời giúp anh rồi. Anh vội vã nói : - Thì cậu viện ra một lý do gì đó, thí dụ như tôi bận tiếp khách hàng chẳng hạn. Nguyên thủng thẳng lắc đầu : - Tôi chẳng tội vạ gì mà nói dối cho cậu, tôi cứ sự thật mà nói. - Thế cậu biết tôi đi đâu mà nói ? Nguyên cười khẩy : - Cả nước này ai còn lạ gì chuyện cậu mắc “ hầu ” nàng. Tôi sẽ nói với Vân Dung là cậu phải đưa rước nàng của cậu đi trình diễn nên không đến với cô ấy được. Thịnh không đến nỗi ngu độn, anh biết là Nguyên chỉ dọa mình chứ không đời nào tàn nhẫn như thế. Anh tỉnh bơ nói : - Thế thì tùy cậu. Nhưng tôi thấy là nếu cậu nói như thế thì chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi và Thiên Hương, nhưng sẽ làm cho Vân Dung đau lòng đấy. Nếu cậu có thể nhẫn tâm nhìn Vân Dung buồn thì cứ việc. Nguyên nhìn Thịnh bằng cái nhìn chê trách, đúng là thằng bạn anh chẳng hiền lành gì. Nó cũng biết cách để áp chế người khác lắm đấy chứ. Anh lắc đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của Thịnh đã reo lên. Áp sát điện thoại vào tai, Thịnh vừa nghe vừa nháy mắt với Nguyên : - Ừ, anh biết rồi . . . Em chuẩn bị xong chưa ? . . . Ừ, anh tới ngay. Chỉ cần nhìn cách nói chuyện của Thịnh, Nguyên đã biết ngay là ai gọi đến. Anh cười : - Sung sướng nhỉ, nàng đã có lệnh triệu hồi rồi đấy. Thịnh cười, anh đứng lên và trao cho Nguyên gói quà, vội vã nói : - Thôi, cậu trao gói quà này cho Vân Dung giùm tôi. Giờ thì tôi phải đi đây, không nói với cậu nữa. Nhưng mà cậu cũng phải lo sửa soạn đi chứ, muộn rồi. Cầm gói quà của Thịnh trên tay, Nguyên thấy lòng mình nửa buồn nửa vui. Buồn vì anh biết tình cảm của Vân Dung vẫn còn dành cho Thịnh chứ cô chưa nghĩ đến anh đâu. Còn vui là vì anh lại có cơ hội tiếp cận với cô, như thế thì hi vọng là cô sẽ càng thân thiết hơn với anh. Khi đến nhà Vân Dung thì đã có khá đông khách. Hình như cô không mời người lớn nên Nguyên thấy chỉ có những người trẻ tuổi trạc với Vân Dung mà anh đoán là bạn của cô. Thấy Nguyên, Vân Dung ngạc nhiên nhưng cô tế nhị không hỏi gì mà chỉ nói với anh : - Anh Nguyên đến hơi muộn rồi đấy, mau vào đi anh. Trao cho Vân Dung gói quà của Thịnh, Nguyên nói : - Thịnh nó bận không đến được nên nhờ anh trao cho Vân Dung gói quà này. Cầm lấy gói quà, mắt Vân Dung tối lại, cô hờ hững đặt luôn xuống chiếc bàn đã có sẵn những món quà khác. Nguyên trông thấy những bóng nước đã long lanh. Giá như không thấy Vân Dung sắp khóc, Nguyên trao cho cô tiếp một món quà nữa, nhưng lần này là chiếc hộp nhỏ xíu : - Còn đây là quà của anh, sinh nhật vui vẻ. Cẩm lấy gói quà của Nguyên , Vân Dung có vẻ cảm động : - Cảm ơn anh, anh Nguyên. Anh đến là Dung rất vui rồi. Thôi mình vào đi anh Nguyên, các bạn Dung đang đợi kìa. Vừa song vai Vân Dung đi vào nhà, Nguyên vừa hỏi : - Hai bác đâu hở Dung, anh muốn chào hai bác. Vân Dung lắc đầu : - Ba mẹ Dung lên phòng rồi, hồi nãy ba mẹ xuống để mở đầu một chút rồi rút lui, nói là để cho bọn mình tự do. Vừa trông thấy Nguyên, mấy cô bạn Vân Dung nhao nhao lên : - Ai vậy Vân Dung, mau giới thiệu di. Quay sang Nguyên, Vân Dung cười nhẹ : - Bọn bạn Dung “ dữ ” lắm đó, anh Nguyên có sợ không ? Nguyên cũng cười : - Mấy cô ấy có “ dữ ” đến nỗi ăn thịt anh không ? Vân Dung cười thành tiếng : - Chu yện ấy thì chắc là không đến nỗi đâu, nhưng mà tụi nó cũng sẵn sang “ tùng xẻo ” anh Nguyên nếu như anh không đáp ứng được nhu cầu của tụi nó. Nguyên rụt vai ra vẻ sợ hãi : - Nếu như có giết thì giết cho chết ngay chứ vụ “ tùng xẻo ” này coi bộ hơi bị “ ớn ” đó nha Dung. Một cô gái đang ngồi giữa đám bạn la lên : - Nè, yêu cầu hai người đó có nói thì phải nói to lên cho mọi người cùng nghe chứ không được “ thì thầm ” đâu nghe. Có muốn “ thủ thỉ ” thì đợi lúc quan khách về hết mới được à. Mấy cô khác nhao nhao lên : - Đúng đó, không được thì thầm. - Phải rồi, phải nói to lên cho mọi người cùng nghe mới được. Vân Dung đưa mắt nhìn một vòng, cô giới thiệu : - Đây là anh Nguyên, là . . . anh họ của mình. Mấy cô lại xôn xao lên : - Chà, nhỏ Dung có ông anh họ “ hết ý ” nha. - Ở đâu mà nhỏ Dung có ông anh họ ngang xương vậy ta, hồi nào tới giờ tao có nghe nó nói bao giờ đâu ? - Đúng rồi, sao giờ tự nhiên lại xuất hiện cái ông anh họ này vậy. Một cô gái có vẻ hơi “ bề thế ” đứng lên, cô la to át hết tiếng mọi người : - Các bạn im lặng để tôi có một đề nghị với Vân Dung coi – Mọi người ngạc nhiên nhìn cô, nhưng cô nàng vẫn tỉnh bơ – Dung ơi, tao . . . tao muốn làm “ chị họ ” mày quá. Cả bọn cười lên cái rần, mọi ánh mắt đều chiếu vào Nguyên và Vân Dung. Cả hai cũng không thể nín cười được trước sự đùa giỡn của mọi người. Một cô gái khác lại la lên : - Anh . . . “ gì “ ơi, anh nghĩ sao về lời đề nghị của nhỏ Vân mập ? Nguyên cố nín cười, anh trả lời trong sự chú ý của mọi người : - Trước hết, tôi xin chào và rất hân hạnh được làm quen với các bạn. Tôi xin nói rõ với các bạn, tên tôi là Nguyên chứ không phải “ anh gì ” như bạn vừa gọi. Thứ hai, cô Vân đòi làm chị họ của Vân Dung chứ đâu phải là chị họ của tôi. Thế thì câu hỏi này tôi không trả lời được rồi. Mọi người vỗ tay tán thưởng câu nói của Nguyên, một chàng trai nói to : - Một - Không ! Hoan hô anh Nguyên, thế mới đáng mặt anh hào chứ. Một cô gái đứng lên, chừa ra hai chiếc ghế trống. Vân Dung nói với Nguyên : - Anh Nguyên ngồi xuống đi . Vân quay nhìn sang Nguyên, cô không tỏ ra chịu thua câu nói của anh : - Sao anh lại không trả lời được nhỉ ? Câu hỏi này là dành cho Vân Dung nhưng cũng lien quan đến anh cơ mà. Nguyên lắc đầu : - Không được, cô hỏi ai thì chỉ có người đó mới có thẩm quyền trả lời thôi, làm sao mà lại dẫm chân nhau như thế được ? Một giọng nam cất lên : - Thôi này, bà Vân mà cứ bắt nạt anh Nguyên như thế thì anh ấy chỉ dám dự một lần này thôi đấy. Lần sau mà có cho thêm tiền, anh ấy có xâm mình cũng không dám đi đâu. Câu nói này làm cho những tiếng xôn xao trong phòng lặng hẳn xuống. Nhưng chỉ một giây thôi, một cô gái lại tinh nghịch cất tiếng : - Mấy đứa tụi bay ỉ mình là ma cũ nên ăn hiếp ma mới hả ? Coi chừng Vân Dung đau lòng đó nha. Hai má Vân Dung đỏ hồng, cô thực sự ngượng ngùng trước những sự gán ghép của các bạn. Nhưng cô không có lý do gì để giận họ,vì đó là những lời true ghẹo đầy thiện ý và ngập tràn dễ thương. Dù lòng đang buồn, tim đang đau vì sự từ chối khéo léo của Thịnh, nhưng trong không khí sôi động mà các bạn cô vô tình tạo nên. Và điều quan trọng hơn nữa là thỉnh thoảng, bắt gặp ánh mắt của Nguyên dành cho mình thật ấm nồng, Vân Dung cũng thấy nỗi buồn của mình vơi bớt. Và cô tạm cất dấu niềm đau của mình để hưởng những giây phút thư thái hiếm có này. Dù bà Ngọc không bằng lòng, Thịnh vẫn cương quyết khước từ cuộc hôn nhân với Vân Dung và một mực đòi cưới cho được Thiên Hương. Bà Ngọc đã muộn phiền biết bao khi những lời khuyên của bà đối với Thịnh cứ như là không có. Bà Ngọc đã hỏi Thịnh :