Về tới nhà, tôi ra hiệu cho Inphadux cùng đi vào với chúng tôi.
- Này, Inphadux - tôi bảo ông ta - chúng tôi muốn nói chuyện với ông.
- Mời các ông chủ cứ nói.
- Chúng tôi có cảm giác rằng vua Tuala là một người độc ác.
- Quả đúng thế, thưa các ông chủ. Than ôi, cả đất nước đang phải đau khổ vì sự độc ác của ông ta. Các ông sẽ tự thấy điều đó đêm nay, khi cuộc săn phù thủy được tiến hành. Nhiều người sẽ bị săn lùng và giết chết. Không ai có thể yên tâm về tính mạng của mình. Nếu vua muốn lấy súc vật hay mạng sống của một người nào đó, hay nghi ngờ người ấy có thể nổi dậy chống ông ta, lúc ấy Gagula mà các ông đã thấy, hay một người nào đó trong những người đàn bà chuyên săn bắt phù thủy được Gagula dạy nghề, sẽ đánh hơi và tuyên bố rằng người ấy là phù thủy và sẽ bị giết chết. Đêm nay, trước khi trăng lặn sẽ có nhiều người chết. Xưa nay bao giờ cũng thế. Có thể cả tôi cũng bị đe dọa. Tôi còn được sống đến nay chỉ vì tôi là người có kinh nghiệm trong chiến tranh, và được các chiến binh của tôi yêu mến. Nhưng tôi không biết liệu tôi còn được sống bao lâu nữa? Cả đất nước rên xiết dưới sự thống trị tàn bạo của vua Tuala.
- Thế thì tại sao các ông không giết ông ta đi?
- Ồ không thưa ông chủ, vì dù sao ông ta vẫn là vua. Vả lại, nếu ông ta có bị giết thì Xcraga sẽ lên thay, mà trái tim của hắn thì còn đen hơi trái tim bố hắn nhiều. Nếu Xcraga được làm vua, thì cái ách hắn quàng lên cổ chúng tôi sẽ nặng hơn cái ách của Tuala. Giá Imôtu còn sống, hay Icnôzi, con trai của ngài chưa chết thì mọi việc sẽ khác hẳn. Nhưng than ôi, họ đã chết từ lâu.
- Sao ông biết rằng Icnôzi đã chết? - Có người nào đấy đứng phía sau chúng tôi hỏi.
Chúng tôi ngạc nhiên quay lại, thì ra đó là Ambov.
- Anh ta nói nghĩa là thế nào? - Inphadux hỏi. - Và tại sao anh lại dám nói?
- Ông hãy lắng nghe tôi, Inphadux, - Ambov nói.
- Hãy nghe những gì tôi sắp nói. Rất nhiều năm về trước ở đất nước này vua Imôtu bị giết chết, còn vợ ông ta và đứa con là Icnôzi thì bỏ trốn, có đúng thế không?
- Đúng thế?
- Người ta nói hai mẹ con bà đã chết trong núi, đúng thế không?
- Vâng đúng thế.
- Tốt. Nhưng thực ra lại khác. Cả bà mẹ, lẫn cậu con, Icnôzi đã không chết. Họ đã trèo qua núi và cùng với một bộ lạc du mục nào đó vượt sa mạc ở phía bên kia cuối cùng đến được những miền đất có nước và có cây cỏ.
- Sao anh biết được điều ấy?
- Ông hãy nghe tôi đã. Rồi họ đi tiếp đi mãi cho đến khi gặp đất nước của những người Amazula dũng cảm có dòng máu gần với người Cuculan. Trong nhiều năm liền, hai mẹ con sống giữa những người Amazula cho đến ngày bà mẹ chết mới thôi. Sau đó người con, Icnôzi lại bắt đầu lang thang đây đó, đến tận đất nước kì diệu của những người da trắng, ở đấy anh ta sống nhiều năm và học được nhiều điều thông minh của họ.
- Những điều anh kể nghe lạ lùng lắm, Inphadux nói vẻ nghi ngờ.
- Anh ta sống rất lâu ở đó, lúc thì làm đầy tớ, lúc làm chiến binh, nhưng trái tim anh ta bao giờ cũng khắc sâu những gì bà mẹ kể về quê hương của mình. Anh ta luôn nghĩ tới việc quay về để được nhìn lại một lần nữa bà con và ngôi nhà của cha trước khi chết. Trong nhiều năm anh ta chờ đợi, cho đến lúc cuối cùng số phận đã cho anh ta gặp những người da trắng đang muốn tìm đến đất nước ấy. Và anh ta đã nhập vào đoàn của họ. Những người da trắng lên đường đi; đi mãi về phía trước để tìm kiếm một người mất tích. Họ vượt qua sa mạc nóng bỏng, vượt qua những đỉnh núi phủ tuyết, đến được Đất nước Cucuan và gặp ông, ông Inphadux ạ.
- Chắc chắn anh là một người điên, nếu không đã chẳng nói thế - người chiến binh già đáp, rất đỗi ngạc nhiên vì những gì nghe được.
- Đừng nghĩ thế. Đây, tôi cho ông xem đây, hỡi người em của cha tôi! Tôi là Icnôzi vua hợp pháp của đất nước Cucuan!
Vừa nói, bằng một động tác dứt khoát, anh ta vừa cởi lớp vải quấn quanh người và trở nên hoàn toàn trần truồng.
- Ông nhìn đi - anh ta nói - Ông biết cái này nghĩa là gì chứ? - Rồi chỉ vào hình con rắn thần chàm bằng mực xanh trên người anh ta.
Đuôi của con rắn nhỏ dần và biến mất dưới bẹn, Inphadux nhìn, đôi mắt lồi hẳn ra ngoài vì ngạc nhiên. Sau đó ông ta quỳ xuống đất:
- Kuum! Kuum! - Ông ta kêu lên. - Đây là con trai của anh tôi! Đây là vua!
- Thì tôi chẳng bảo với ông như thế rồi sao, hỡi người em của cha tôi? Hãy đứng dậy. Tôi còn chưa là vua, nhưng với sự giúp đỡ của ông và những người bạn da trắng dũng cảm của tôi, tôi sẽ là vua. Mụ già Gagula nói đúng - Trước hết máu sẽ thấm đỏ mặt đất, nhưng tôi cũng nói thêm rằng cả máu của mụ cũng đổ, nếu trong cơ thể của mụ có máu, vì chính mụ đã giết chết cha tôi bằng lời nói, và đã làm mẹ tôi phải phiêu bạt. Còn bây giờ thì Inphadux ông hãy quyết định. Ông có muốn góp phần giúp tôi không? Ông có muốn chia sẻ các mối nguy hiểm đang đe dọa tôi và lật đổ tên bạo chúa và là tên giết người kia hay không? Ông hãy lựa chọn và quyết định đi.
Ông già để tay lên trán lưỡng lự rồi đứng dậy đi về chỗ Ambov, hay bây giờ là Icnôzi đứng và cúi lạy khẽ chạm vào tay anh ta:
- Thưa Icnôzi vua hợp pháp của người Cucuan, tôi đồng ý đặt bàn tay của tôi vào lòng tay ngài, và sẽ phục vụ ngài cho đến khi chết. Khi ngài còn bé, tôi đã ẵm ngài trên tay, bây giờ cánh tay già này sẽ cầm giáo chiến đấu vì ngài và vì tự do.
- Ông đã nói những lời đẹp đẽ, Inphadux! Nếu tôi giành được thắng lợi, ở đất nước này, ông sẽ là người thứ nhất sau vua. Nếu thất bại, ông chỉ phải chết, mà cái chết của ông cũng không còn xa nữa. Hãy đứng dậy, hỡi em trai của cha tôi. Còn các ông hỡi những người da trắng, các ông có giúp tôi không? Tôi có thể đề nghị với các ông? Nếu tôi giành được thắng lợi và tìm thấy những viên đá lấp lánh ấy, các ông có thể lấy mang khỏi đây bao nhiêu tùy thích. Như thế có đủ không?
Tôi dịch lời của anh ta.
- Ông hãy nói rằng anh ta đã hiểu không đúng về người Anh chúng ta - Henry đáp - Chúng ta sẽ không từ chối vàng bạc kim cương nếu gặp trên đường đi, nhưng chúng ta không bán mình để đổi lấy những thứ đó. Nhưng riêng tôi, tôi muốn nói như sau: Bao giờ tôi cũng có cảm tình với Ambov và tôi sẽ giúp đỡ anh ta trong mọi việc. Tôi sẽ rất sung sướng nếu được tính sổ với con quỷ Tuala độc ác kia. Còn các ông thì sao. Ông Huđơ và Ông Quotécmên?
- Cũng được, - ông thuyền trưởng nói - ông có thể nói với anh ta bằng cái ngôn ngữ bóng bẩy mà ở đây người ta đang rất mê ấy, rằng đánh nhau là một việc không quá tồi, và rằng dòng máu trong trái tim những người đàn ông chân chính luôn chảy mạnh. Vì vậy cả tôi, tôi cũng là người anh ta có thể tin cậy được. Tôi chỉ đặt một điều kiện duy nhất, là sau này anh ta phải cho tôi mặc quần!
Tôi dịch lời của hai người cho Ambov nghe.
- Xin cảm ơn các ông những người bạn của tôi - Icnôzi, trước kia là Ambov, đáp - Còn ông thì sao, ông Macumazan? Ông có giúp tôi không, hỡi người thợ săn già, thông minh hơn cả con trâu khi bị thương?
Tôi đưa tay gãi gáy, lưỡng lự trong giây lát.
- Ambov hay Icnôzi - cuối cùng tôi nói - tôi không thích các cuộc dấy loạn. Tôi là người yêu hòa bình, thậm chí hơi nhút nhát (nghe vậy Icnôzi mỉm cười), nhưng mặt khác, tôi là người chung thủy với bạn bè. Anh đã trung thành với chúng tôi, và tỏ ra là người đàn ông thực thụ, vì vậy tôi sẽ không bỏ rơi anh. Nhưng cũng đừng quên rằng tôi là một lái buôn và còn phải kiếm sống. Nên tôi chấp nhận đề nghị của anh về kim cương, nếu quả chúng ta có thể tìm thấy nó. Còn một việc nữa: như anh biết, chúng tôi đến đây để tìm người em của Incubu. Anh phải giúp chúng tôi trong việc này.
- Tất nhiên. Icnôzi đáp - Này Inphadux anh ta nói tiếp. - Nhân danh con rắn thần đang quấn quanh người tôi, tôi hỏi ông: ông có biết người da trắng nào đã đặt chân đến đây chưa?
- Không, Icnôzi.
- Nếu quả có người da trắng đã đến được đây và người khác có thấy và nghe nói về ông ta, thì liệu ông có biết không?
- Nếu thế chắc chắn tôi phải biết.
- Ông nghe rồi chứ, ông Incubu? - Icnozxi quay sang hỏi Henry - Chưa có ai đến đây cả.
- Vâng, vâng - Henry thở dài nói - chắc là thế. Tôi cũng nghĩ rằng em trai tôi không đến được đây. Ôi, Georg đáng thương! Nghĩa là mọi cố gắng của chúng ta đều vô ích. Trời bắt sao đành chịu vậy.
- Thôi, bây giờ ta bắt tay vào bàn công việc - tôi ngắt lời Henry để tránh kéo dài cái đề tài không lấy gì làm vui này - Tất nhiên để làm vua phải có quyền thừa kế theo ý trời, nhưng Icnôzi anh định trở thành vua trong thực tế như thế nào?
- Tôi không biết. Ông có kế hoạch gì không, Inphadux?
- Thưa Icnôzi con trai của tia chớp - ông già đáp đêm nay sẽ có cuộc vui vĩ đại và hội săn phù thủy. Nhiều người bị tình nghi và sẽ bị giết, nhưng trong trái tim của nhiều người khác là cái đau, cái sợ và cái tức giận đối với vua Tuala. Khi cuộc vui kết thúc, tôi sẽ nói chuyện với một số người cầm đầu các đạo quân, và nếu gặp may, tôi lôi cuốn được họ về phía mình, họ sẽ nói chuyện với các chiến binh của họ. Lúc đầu tôi sẽ bí mật nói chuyện với các vị đó và dẫn tới đây để họ được tận mắt trông thấy rằng chính ngài mới là vua. Tôi tin chắc rằng đến rạng sáng ngày mai, ngài đã có dưới quyền mình hai mươi nghìn mũi giáo. Còn bây giờ tôi phải xin lui để suy nghĩ, nghe ngóng và chuẩn bị. Khi cuộc vui kết thúc, nếu tất cả chúng ta còn sống, tôi sẽ gặp ngài ở đây để bàn bạc thêm. Xin nhớ cho rằng trong trường hợp may mắn nhất, chúng ta cũng không khỏi phải đánh nhau lớn.
Đúng lúc ấy cuộc họp mặt của chúng tôi bị ngắt quãng bởi những tiếng hô to, báo hiệu có người của vua đến. Chúng tôi ra lệnh cho họ vào, và lập tức có ba người bước vào nhà mỗi người bê một chiếc áo giáp lấp lánh và một chiếc đao tuyệt đẹp.
- Đây là quà của đức vua Tuala gửi tặng những người da trắng từ các vì sao xuống! - Người truyền lệnh đi theo tuyên bố.
- Chúng tôi xin gửi lời cám ơn tới nhà vua, - tôi nói. - Các ông có thể ra về được.
Khi họ đi khỏi, chúng tôi lập tức xem xét các quà tặng của Tuala một cách tò mò và chăm chú. Chúng tôi quả chưa bao giờ được nhìn thấy những bộ áo giáp nào đẹp như thế. Các mắt xích nhỏ đến nỗi khi gấp lại cả bộ áo giáp có thể nằm gọn trong hai lòng bàn tay.
- Không lẽ những vật này được làm ở đất nước các ông, Inphadux? - Tôi hỏi - Chúng rất đẹp.
-Không, thưa ông chủ, chúng được truyền lại từ tay tổ tiên chúng tôi. Chúng tôi không biết do ai làm ra. Bây giờ chúng còn lại rất ít, và chỉ những người có dòng máu nhà vua trong tim mới được phép mặc chúng. Đây là những chiếc áo đã được phù phép giáo đâm không thủng. Những người mặc chúng, khi đánh nhau hầu như hoàn toàn yên tâm, không lo bị giết. Vua Tuala gửi chúng đến đây hoặc vì đang rất hài lòng, hoặc vì đang rất sợ hãi một điều gì đó. Đêm hôm nay các ông hãy mặc chúng vào người, thưa các ông chủ.
Phần còn lại của ngày hôm ấy chúng tôi được để yên. Chúng tôi nằm nghỉ và thảo luận về hoàn cảnh của mình, cái mà phải nói rằng không làm chúng tôi thật yên tâm lắm. Cuối cùng, mặt trời lặn, hàng trăm đống lửa canh phòng được nhóm lên và trong bóng đêm chúng tôi nghe rõ tiếng bước chân nặng nề của hàng nghìn, hàng vạn bàn chân, tiếng va vào nhau của hàng nghìn hàng vạn ngọn giáo - đó là các đoàn quân tập kết về chỗ được quy định cho họ để chuẩn bị tham gia cuộc vui vĩ đại.
Vầng trăng tròn sáng rực xuất hiện. Chúng tôi đang đứng ngắm trăng thì Inphadux đến. Ông ta mang trên người tất cả các đồ trang điểm của một chiến binh có một đoàn tùy tùng gồm hai mươi người có nhiệm vụ đưa chúng tôi đến dự cuộc vui.
Theo lời khuyên của Inphadux chúng tôi mặc vào người những chiếc áo giáp do Tuala tặng, bên ngoài mặc thêm quần áo bình thường. Thật là đáng ngạc nhiên vì mặc vào chúng tôi thấy hoàn toàn nhẹ nhàng và thoải mái. Những chiếc áo kim loại ngày xưa chắc được làm cho những người cao to, nên bây giờ đối với tôi và Huđơ thì hơi rộng, nhưng đối với Henry thì vừa vặn. Nó bám vào thân hình lực sĩ của ông như chiếc găng tay bó chặt các ngón. Sau đó chúng tôi giắt súng lục vào thắt lưng, cầm giáo do Tuala gửi tặng rồi ra đi.
Khi đến ngôi nhà lớn nơi được đón tiếp buổi sáng, chúng tôi thấy khắp nơi toàn là người. Gần hai mươi nghìn chiến binh đứng thẳng hàng, mỗi đạo quân đứng riêng một nơi. Các đạo quân lại được chia nhỏ thành từng toán, ở giữa có lối đi để các mụ săn phù thủy đi lại.
Thật khó mà hình dung nổi cái gì hùng tráng hơn cảnh hàng chục nghìn người được vũ trang đứng thẳng đều thành các đội hình như thế. Họ đứng trong một sự im lặng tuyệt đối, và mặt trăng tròn dọi ánh sáng của mình xuống cả một rừng ngọn giáo lấp lánh xuống những thân hình lực lưỡng, những chiếc lông chim phấp phới và những chiếc khiên nhiều màu của họ.
- Chắc đây là toàn quân đội của các ông? - Tôi hỏi Inphadux.
- Không thưa Macumazan - ông ta đáp - đây mới chỉ là một phần ba thôi. Hàng năm một phần ba quân đội tham gia cuộc vui này, một phần ba khác đóng xung quanh để đề phòng có sự cố khi bắt đầu chém giết phù thuỷ. Thêm vào đó là mười nghìn chiến binh được bố trí canh phòng ở các cửa ngõ vào Luu. Số còn lại đóng giữ các làng ở khắp toàn đất nước. Đất nước chúng tôi lớn lắm, ông biết đấy.
- Nhưng họ quá ư im lặng. Huđơ nhận xét.
Quả đúng như thế, sự im lặng căng thẳng bao trùm lên một số người đông thế này thường gây cho ta một cảm giác nặng nề.
- Buguam nói gì thế? - Inphadux hỏi.
Tôi dịch lời của Huđơ.
-Ai đang bị thần chết đe dọa bao giờ cũng im lặng ông ta ảm đạm nói.
-Sẽ có nhiều người chết lắm à?
-Rất nhiều!
Tôi quay sang nói với các bạn của tôi:
-Hình như ta sắp sửa được chứng kiến một trận đấu kiếm vĩ đại của nô lệ như ở thành La Mã thời cổ đại. Và lần này người ta không hạn chế số người bị giết.
Tôi thấy Henry khẽ rùng mình, còn Huđơ thì tuyên bố sẵn sàng không tham gia cuộc vui này.
- Này, Inphadux - tôi nói - Liệu tính mạng chúng tôi có bị đe dọa không?
-Tôi không biết, thưa ông chủ, nhưng tôi nghĩ rằng không. Ít ra thì các ông cũng đừng tỏ ra sợ hãi. Nếu các ông sống qua được đêm nay, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Các chiến binh đang rất bất bình với Tuala.
Trong suốt thời gian ấy, chúng tôi đi về phía trung tâm của bãi trống, nơi có đặt mấy chiếc ghế. Đang đi chúng tôi nhìn thấy một tốp nhỏ người khác cũng tiến lại từ phía ngôi nhà vua đang ở.
- Đấy là vua Tuala, Xcraga, con trai ông ta, mụ Gagula và những người hôm nay sẽ làm nhiệm vụ chém giết, - Inphadux chỉ đám người đi theo
Chúng có khoảng mười hai người, đứa nào cũng cao lớn và trông thật đáng sợ. Mỗi đứa một tay cầm giáo tay kia cầm một chiếc Kerri<D> nặng (tức là chiếc gậy).
Tuala ngồi xuống chiếc ghế chính giữa. Gagula ngồi xổm bên cạnh, còn Xcraga và bọn đao phủ thì đứng phía sau.
- Chào các ông, những người da trắng! Tuala nói to khi chúng tôi đi đến. Mời các ông ngồi xuống và đừng để phí thời gian vô ích. Đêm quá ngắn đã làm hết những việc chúng ta định làm. Các ông gặp may vì sắp được chứng kiến một cảnh tượng vĩ đại. Mời các ông hãy nhìn xung quanh, hỡi những người da trắng! - Hắn đưa con mắt duy nhất nhìn một lượt các đạo quân của hắn. - Liệu các vì sao có thể cho các ông xem một cảnh như thế này được không? Các ông hãy xem bọn chúng, những kẻ đang mang trong tim mình sự giận dữ và sợ hãi trước ngọn gió công liù của trời đất, đang run lên một cách hèn hạ thế nào!
- Bắt đầu! Bắt đầu đi! - Gagula kêu lên bằng cái giọng the thé của mình. - Bầy linh cẩu đói đang đòi ăn. Bắt đầu đi! Bắt đầu đi.
Sau đó là một phút im lặng căng thẳng, đáng sợ, chờ đợi những gì sắp xảy ra.
Tuala giơ giáo, lập tức cả hai mươi nghìn bàn chân giơ lên như thể thuộc một người điều khiển rồi hạ xuống, làm rung động cả mặt đất. Điều này lặp lại ba lần.
Tiếp đến, ở một góc xa nào đấy vọng lại một giọng hát kéo dài, nghe như đang cầu kinh. Điệp khúc của bài hát đại khái như sau:
- Số phận của con người được phụ nữ sinh ra là gì, là gì?
Và từ lồng ngực của hai mươi nghìn chiến binh vang lên lời đáp:
- Là cái chết! Cái chết!
Dần dần, hết toán quân này đến toán quân khác tiếp theo nhau hát theo cho đến khi cuối cùng, cả chừng ấy con người được vũ trang cùng đồng thanh hát. Tôi nghe không rõ tất cả các lời, nhưng hiểu rằng bài hát nói về cái đam mê, cái buồn, cái vui của con người. Có thể nghĩ rằng đó là một bài hát về tình yêu, lúc vang lên hùng tráng, lúc sầu não như bài kinh cầu hồn, cuối cùng được kết thúc đột ngột bằng những tiếng rú tuyệt vọng, nức nở. Tiếng vọng của bài hát bay xa khắp bốn xung quanh, làm máu trong tim như đứng lại. Sau đó im lặng lại bao trùm tất cả, nhưng Tuala giơ giáo làm tan sự im lặng đó. Có tiếng bước chân dậm nhanh và từ đội hình các chiến binh chạy ra những hình người kì dị và khủng khiếp.
Khi đến gần, chúng tôi nhận ra đó là những người đàn bà, hầu như tất cả đã già. Mái tóc bạc phơ của họ được trang điểm bằng những chiếc bong bóng cá, bay phấp phới. Mặt họ được vẽ bằng những vệt vàng và trắng xen nhau, các xác rắn vắt ngang qua vai, xương người màu trắng dắt đầy quanh lưng. Mỗi người trong số họ cầm trong cánh tay xương xẩu một chiếc gậy hai cạnh. Họ có mười người tất cả. Khi đến gần chúng tôi, họ dừng lại và một người chìa gậy về phía Gagula kêu to:
- Mẹ! Thưa mẹ già! Chúng con đã đến!
- Được! Được, Được! - Mụ già tượng trưng cho sự độc ác lên tiếng. - Mắt của các con, những con mắt biết nhìn trong bóng tối, có còn tinh nữa không?
Mắt chúng con vẫn còn tinh, thưa mẹ.
-Được! Được! Được! Tai của các con, những chiếc tai biết nghe cả những lời chưa nói, vẫn rộng mở đấy chứ.
- Tai chúng con vẫn mở rộng, thưa mẹ.
- Được! Được! Được! Nhưng đầu óc các con có còn tỉnh táo nữa không? Và các con vẫn còn ngửi thấy mùi của máu? Vẫn có thể làm sạch đất nước khỏi bọn phản loạn định chống lại nhà vua và láng giềng của mình? Các con, những người được ta dạy dỗ được ăn bánh mì của trí tuệ ta, được uống nước từ suối thần các phép màu của ta, và các con đã sẵn sàng thực hiện sự phán xử của trời đất chưa?
- Thưa mẹ, chúng con đã sẵn sàng.
-Nếu thế thì bắt đầu đi, còn phải chờ gì nữa, hỡi những người con độc ác của ta. Các con hãy nhìn những kẻ giết người kia, - rồi mụ chỉ về phía bọn đao phủ đang đứng sau chúng tôi. - Cứ để họ sử dụng thật tốt các mũi giáo của mình. Những người da trắng từ các vì sao xuống muốn được nhìn các con làm việc, Đi! đi!
Rú lên một tiếng kinh khủng, những mụ già thực hiện ý đồ của Gagula tản đi các phía, vừa chạy vừa rung rung những đoạn xương người đeo bên hông, tới các điểm khác nhau của cả vòng người khổng lồ khép chặt. Không thể theo dõi được tất cả, chúng tôi chỉ tập trung nhìn vào mụ già gần mình nhất. Khi đến các các chiến binh chỉ còn mấy bước, mụ dừng lại và bắt đầu điệu nhảy man rợ của mình với một tốc độ đáng kinh ngạc và vừa nhảy, mụ vừa kêu to những câu như: “Ta đã ngửi thấy nó, tên giết người!”. “Nó đây, gần lắm rồi, tên đã đầu độc mẹ mình!”, “Ta đã nghe thấy ý nghĩ của kẻ định giết vua!”.
Mụ nhảy mỗi lúc một nhanh hơn, dần dần cuồng loạn đến mức bọt mép sùi ra, bay từng miếng từ đôi hàm đang nghiến kèn kẹt: mắt mụ lồi hẳn ra ngoài như muốn rơi. Cả cơ thể mụ đang rung lên dữ dội. Bỗng mụ đứng lặng tại chỗ, dướn người về phía trước như con chó săn đang cố đánh hơi tìm mồi. Sau đó mụ chìa chiếc gậy về phía trước và bắt đầu bò lại gần các chiến binh đang đứng trước mặt.
Chúng tôi có cảm giác như mụ càng bò đến gần tinh thần của họ càng lung lay, và vô tình họ đã lùi về phía sau. Còn chúng tôi thì theo dõi các động tác của mụ mà toàn thân như tê dại vì hoảng sợ. Cuối cùng vẫn bò bằng bốn tay chân, mụ đã đến ngay trước mặt các chiến binh một lần nữa, và dừng lại ngồi chồm hỗm như con chó, rồi bò thêm hai bước về phía trước.
Phần kết xảy ra rất nhanh chóng. Mụ rú lên một tiếng rồi chồm dậy chìa chiếc gậy hai càng của mình vào một chiến binh cao lớn. Ngay lập tức hai người đứng bên liền túm lấy tay con người sẽ phải chết này và dẫn anh ta đi về phía Tuala.
Anh ta không chống cự, nhưng chúng tôi nhìn thấy rõ anh ta lê chân một cách khó nhọc như bị tê dại còn các ngón tay của anh ta thì trở nên cứng đờ như ngón tay người chết, làm rơi chiếc giáo xuống đất.
Trong khi anh ta bị dẫn đi, hai trong số những tên đao phủ đáng kinh tởm bước ra. Khi gặp con mồi chúng quay về vua, chờ đợi.
- Giết! - Vua nói.
- Giết! - Gagula kêu ré lên.
- Giết! - Xcraga họa theo với nụ cười sung sướng.
Cả ba tiếng ấy vừa mới vang lên, cái việc khủng khiếp phải xảy ra đã xảy ra. Một trong hai tên đao phủ đã đâm ngọn giáo vào tim con mồi, còn tên thứ hai thì giơ chiếc gậy khổng lồ của mình đập vỡ sọ anh ta, để tin chắc là đã chết hẳn.
- Một! Vua Tuala bắt đầu đếm.
Xác của anh ta bị kéo đi mấy bước rồi vứt ra ngoài.
Liền sau đó, một người bất hạnh khác lại được dẫn đến, như con bò được dẫn đến lò mổ. Lần này, cứ theo chiếc áo khoác da báo mà đoán thì đó là một người quan trọng. Lại một lần nữa lại vang lên ba tiếng kinh khủng và con mồi lại ngã xuống chết.
- Hai! - Tuala lại đếm.
Cứ thế trò chơi đẫm máu này tiếp tục cho đến khi gần một trăm xác chết được chất đống sau lưng chúng tôi. Tôi chỉ được nghe về những cuộc đấu kiếm của nô lệ dưới thời các vua La Mã và về những trận đấu bò ở Tây Ban Nha, nhưng tôi có thể dám nói chắc rằng tất cả những cái ấy nhiều lắm cũng chỉ đáng sợ bằng một nửa so với trò săn giết phù thủy này của người Cucuan. Ít ra thì đấu kiếm nô lệ và đấu bò Tây Ban Nha còn mang lại một ít vui vẻ cho người xem cái mà tất nhiên ở đây hoàn toàn không có. Ngay cả những người thích ấn tượng mạnh có lẽ cũng cố để không phải tham gia trò chơi này, nhất là khi biết rằng anh ta rất có thể là nạn nhân của nó.
Một lần, không kìm nổi, chúng tôi đã đứng dậy định phản đối nhưng Tuala đã cương quyết ngăn lại.
- Cứ để thần công liù làm việc, hỡi những người da trắng. Chúng là những con chó tội lỗi, những tên phù thủy, và việc giết chúng là hợp lẽ phải. - Đó là câu trả lời duy nhất mà Tuala đã ban cho chúng tôi.
Đến gần mười giờ rưỡi thì tạm nghỉ. Những mụ già săn phù thủy tập hợp với nhau một chỗ, chắc thấm mệt vì trò chơi đẫm máu của mình, và chúng tôi đã nghĩ có lẽ đến đây cuộc vui sẽ chấm dứt. Nhưng không. Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên thấy Gagula bỗng chồm dậy từ chỗ trước đấy vẫn ngồi co mình lại. Tay chống gậy, mụ đi ngang bãi trống chỗ chúng tôi đang ngồi.
Mụ già ghê tởm có chiếc đầu như đầu chim kển kển đang còng lưng dưới gánh nặng của vô số tuổi tác ấy là một cảnh tượng kinh khủng, nhất là khi mụ cố lấy sức để cuối cùng chạy ngang dọc từ nơi này sang nơi khác không kém phần hăng hái so với các học trò của mụ. Vừa chạy, mụ vừa lẩm nhẩm hát những câu gì đó, rồi cuối cùng bỗng nhảy bổ vào một người cao to, đứng đầu một đạo quân. Khi tay mụ chạm vào người ông ta, trong hàng ngũ những chiến binh mà chắc ông ta cầm đầu nghe có cái gì như tiếng rên. Nhưng tuy thế vẫn có hai chiến binh của chính đạo quân ấy túm lấy ông ta, dẫn về phía nhà vua. Sau này chúng tôi được biết rằng ông ta là người rất giàu và có ảnh hưởng lớn vì là anh em cùng cha khác mẹ với vua.
Ông ta liền bị giết chết và vua Tuala đếm: một trăm linh ba. Sau đó Gagula lại vừa múa, vừa tiến lại gần chúng tôi.
- Cứ để người ta treo cổ tôi lên, nếu tôi nhầm rằng chính mụ đang muốn chơi cái trò này với cả chúng ta Huđơ hoảng sợ kêu lên.
- Nhảm nhí! Không thể thế được - Henry nói.
Còn tôi thì phải nói rằng khi thấy mụ lại gần, sống lưng của tôi lạnh toát. Đưa mắt nhìn những chồng xác bên cạnh, tôi run hẳn lên vì kinh sợ.
Trong khi đó thì Gagula cứ xích lại gần hơn, gần hơn, xoay tít, hệt như một chiếc gậy biết múa. Hàng vạn cặp mắt dõi theo mụ một cách căng thẳng. Cuối cùng mụ dừng lại.
- Mụ sẽ chọn ai đây trong số bọn ta? - Henry nói như thể tự hỏi mình.
Chỉ một giây sau, mọi nghi ngờ đều chấm dứt - Mụ già vươn tay chạm vào vai Ambov, hay gọi là Icnôzi cũng thế.
- Ta đã đánh hơi thấy nó, - mụ kêu to - Hãy giết nó đi! Giết đi, nó chính là sự độc ác. Hãy giết tên lạ mặt này đi, trước khi máu phải chảy thành sông vì nó. Ôi thưa vua, hãy giết nó đi!
Tiếp đến là một sự im lặng ngắn. Tôi vội chớp lấy cơ hội để nói:
- Thưa Vua. - Tôi đứng dậy kêu to, - người này là thằng hầu, là con chó của khách nhà vua. Nếu máu nó chảy nghĩa là máu của chúng tôi chảy. Tôi xin vua hãy vì luật hiếu khách thiêng liêng mà tha cho hắn.
- Gagula, mẹ của tất cả những người săn phù thủy, đã đánh hơi thấy hắn, vì vậy hắn phải chết, hỡi những người da trắng, - Tuala giận dữ nói.
- Không, hắn không thể chết.- Tôi đáp - Ai dám động đến hắn, người ấy sẽ chết!
- Bắt ngay thằng kia! - Tuala cất giọng vang như sấm quát bọn đao phủ đang đứng xung quanh từ đầu đến chân lấm đầy máu.
Chúng định bước về phía chúng tôi, nhưng bỗng dừng lại. Còn Icnôzi thì giơ cao ngọn giáo, rõ ràng là anh ta định bắt phải trả giá đắt cho cái chết của mình.
- Quay lại ngay, đồ chó đẻ, nếu chúng mày muốn sống đến ngày mai.- Tôi quát - Cứ khẽ động vào dù chỉ một sợi tóc của hắn thì ngay lập tức vua của chúng mày sẽ chết! - Rồi tôi hướng nòng súng lục về phía Tuala.
Henry và Huđơ cũng vội rút súng ra. Henry ngắm vào tên đao phủ chủ yếu vừa bước về phía trước một bước định thi hành bản án. Còn Huđơ thì ngắm rất chính xác vào Gagula.
Tuala khẽ rùng mình khi thấy tôi chĩa súng vào bộ ngực rộng lớn của hắn.
- Thế nào, - tôi hỏi - ông định thế nào, Tuala?
Lúc ấy hắn bèn đáp:
- Hãy cất những chiếc ống thần của các ông đi. Các ông yêu cầu tôi vì sự mến khách, tôi tha cho hắn, chứ không phải vì sợ các ông trả thù. Các ông đi đi.
-Được, - tôi bình tĩnh nói - chúng tôi đã mệt vì thấy quá nhiều máu chảy, và bây giờ muốn nghỉ. Cuộc vui xong rồi chứ?
-Xong rồi, - Tuala buồn bã đáp, rồi chỉ vào đống thây người, nói thêm: - Còn những con chó chết này thì hãy vứt đi cho linh cẩu và chim kển kển ăn! Tuala giơ cao ngọn giáo.
Lập tức các đạo quân lặng lẽ nối đuôi nhau đi ra. Chỉ còn lại một số chắc là nhận được lệnh ở lại thu dọn xác của những con mồi bất hạnh.
Sau đó chúng tôi cũng đứng dậy, chào từ biệt đức vua - nhưng thật đáng tiếc đức vua không thật chú ý nghe chúng tôi lắm - rồi quay về nhà của mình.
Bước vào nhà, việc đầu tiên chúng tôi làm là thắp sáng ngọn đèn mà người Cucuan vẫn thường dùng. Bấc đèn được làm bằng sợi của một thứ cọ nào đó, còn dầu là mỡ hà mã được lọc sạch.
- Các ông biết không - Henry nói khi chúng tôi đã ngồi xuống. Quả thật là tôi suýt buồn nôn.
-Nếu trước đó tôi còn đôi chút lưỡng lự trong việc giúp Ambov nổi dậy chống lại tên vua độc ác kinh tởm kia. Huđơ nói - thì bây giờ tôi chẳng còn gì để do dự nữa. Vừa rồi vất vả lắm tôi mới ngồi yên được để quan sát sự chém giết ấy. Tôi đã cố nhắm mắt, nhưng như để chọc tức tôi, đôi mắt tôi lại thường mở đúng vào những lúc cần phải nhắm. À, mà lúc này Inphadux đang ở đâu nhỉ? Này Ambov, anh bạn của tôi, anh phải cảm ơn chúng tôi đấy, vì suýt nữa thì chúng đã lột da anh.
- Tôi rất biết ơn các ông, Buguam, - Ambov đáp khi tôi dịch lời Huđơ cho anh ta nghe - và tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Còn Inphadux thì sắp đến đấy. Ta sẽ chờ ông ta.
Chúng tôi châm tẩu hút và ngồi chờ.