Tôi nghĩ không cần phải kể tỉ mỉ về chuyến đi của chúng tôi tới Luu. Chỉ cần nói rằng chúng tôi đi suốt hai ngày liên tục theo con đường rộng và bằng phẳng của vua Xolomon, chạy dài vào nội địa đất nước Cucuan.. Càng đi, chúng tôi thấy đất càng màu mỡ hơn và càng thêm nhiều khu làng bao quanh bởi nhiều cánh đồng. Tất cả các làng được quy hoạch giống như cái làng chúng tôi đã nghỉ lại trước đấy, và đều được các toán quân lớn bảo vệ. Ơ đất nước Cucuan, cũng như ở đất nước của người Đulux và Madai, tất cả những người khỏe mạnh đều là chiến binh, vì vậy, tham gia chiến tranh, cả chiến tranh tự vệ lẫn xâm lược, thực chất là tất cả dân chúng. Dọc đường đi, hàng nghìn chiến binh đã vượt lên đi trước chúng tôi. Họ phải nhanh chóng đến Luu để kịp tham gia cuộc diễu binh long trọng tổ chức hằng năm. Trong đời tôi chưa bao giờ được thấy những đội quân hùng dũng như thế.
Ngày thứ hai, chúng tôi nghỉ đêm ở đỉnh một ngọn đồi nhỏ nằm chắn ngang đường đi. Từ ngọn đồi này chúng tôi nhìn rõ một khu đồng bằng rộng lớn, xinh đẹp và màu mỡ, là nơi thành phố Luu được xây dựng. Đối với một diện tích rất rộng: tôi nghĩ chu vi phải đến năm dặm, nếu kể cả những làng ngoại ô. Các toán quân từ những miền xa xôi khắp nước kéo về để tham dự diễu binh sẽ đóng ở các làng này. Cách Luu hai dặm về phía bắc có một ngọn đồi trông như hình móng ngựa, mà sau này chúng tôi có dịp biết rất kỹ.
Thành phố được xây dựng ở một chỗ tuyệt đẹp. Một con sông lớn có mấy chiếc cầu bắc ngang (đó chính là con sông chúng tôi đã nhìn thấy từ đỉnh của núi Vú nữ hoàng Xava) chảy qua khu vực vua ở và chia nó làm hai cửa. ƠŒ phía xa, cách khoảng sáu mươi hay bảy mươi dặm có ba ngọn núi nổi lên tạo thành một hình tam giác giữa một vùng đất hoàn toàn bằng phẳng. Trên những đỉnh núi dựng đứng, chưa hề in dấu chân người ấy là tuyết phủ trắng quanh năm, và về hình dáng, chúng khác xa núi Vú nữ hoàng Xava, là núi có triền dốc thoai thoải và tương đối bằng phẳng.
Thấy chúng tôi chăm chú nhìn chúng, Inphadux nói:
- Con đường vĩ đại kết thúc ở đấy, dưới chân những ngọn núi ấy, mà chúng tôi gọi là núi “Ba phù thủy”.
- Tại sao lại ở đấy mà không phải nơi khác? - Tôi hỏi.
- Ai mà biết được? - Ông già nhún vai đáp. - Ơ những ngọn núi ấy có nhiều hang núi,- ông ta nói tiếp, - và có một giếng sâu. Chính những người thông minh ngày xửa ngày xưa đã tới đấy để tìm cái đã dẫn họ đến đất nước này. Và cũng ở đấy, ở Lâu đài Thần chết chúng tôi chôn cất các đức vua của mình.
- Thế những người thông minh kia đến đấy làm gì? - Tôi sốt ruột hỏi ông ta.
- Điều ấy thì tôi không biết. Thưa các ông chủ của tôi, các ông, những người từ trên trời xuống đây, các ông phải biết mới đúng, - Inphadux đáp, sau khi đưa mắt nhanh chóng nhìn chúng tôi.
Hình như ông ta không muốn nói hết tất cả những gì đang biết.
- Ông nói đúng, - tôi đáp. - Chúng tôi là con nhà trời, biết nhiều điều mà các ông không thể biết. Thí dụ: tôi có nghe nói những người thông minh của thời xa xưa ấy đã tới những ngọn núi này để tìm những viên cuội lấp lánh xinh đẹp và thứ sắt màu vàng.
- Ông chủ của tôi hiểu biết hết vạn vật, - ông ta đáp một cách lạnh nhạt. - So với ông, tôi chỉ là một đứa bé ngu dại, vì vậy tôi không được phép trò chuyện với ông về những việc như thế. Ông chủ của tôi cần phải nói chuyện với bà Gagula khi đến chỗ vua ở, vì bà ta cũng thông minh như ông chủ.
Nói xong, Inphadux bỏ đi. Khi chỉ còn riêng mấy người với nhau, tôi chỉ tay về phía những hòn núi xa xa, nói với các bạn tôi:
- Kia, đằng kia là các kho báu kim cương của vua Xolomon!
Ambov, lúc này đang đứng cạnh Henry và Huđơ, đã nghe rõ những lời tôi nói. Tôi nhận thấy rằng thời gian gần đây anh ta trở nên trầm ngâm, lơ đãng và ít khi nói chuyện với chúng tôi.
- Vâng, Macumazan, - anh ta nói với tôi bằng tiếng Dulux, đúng là có kim cương ở đấy, và tất nhiên nó sẽ thuộc về các ông, vì những người da trắng các ông rất thích tiền và những viên đá lấp lánh.
- Sao anh biết ở đấy có kim cương, Ambov? - tôi hỏi anh ta, giọng gay gắt. Tôi không thích vẻ bí hiểm và những câu nói bao giờ cũng lấp lửng của anh ta.
Ambov cười.
- Hôm qua tôi nằm mơ thấy như thế, thưa các ông chủ của tôi. - Anh ta đáp rồi quay ngang, bỏ đi.
- Anh bạn da đen của ta nói thế nghĩa là thế nào? Henry hỏi, - và anh ta đang nghĩ gì trong đầu? Rõ ràng anh ta biết một điều gì đấy nhưng không muốn nói. Mà này, ông Quotécmên, anh ta có nghe những người dẫn đường của chúng ta nói gì về... về em trai tôi không?
- Rất tiếc là không. Anh ta đã hỏi tất cả những người anh ta mới kịp quen biết về điều đó, nhưng được trả lời rằng ở đất nước này chưa bao giờ và chưa có ai thấy một người da trắng nào.
- Không lẽ ông nghĩ em trai ông có thể đến được đây? - Huđơ hỏi. - Bởi vì chính chúng ta đến đây cũng là điều không thể tin nổi. Vả lại làm sao ông ấy tìm thấy đường mà đi, một khi không có bản đồ trong tay?
- Tôi không biết, - Henry đáp, nét mặt ông trở nên ảm đạm, - nhưng tôi tin là dù sao tôi cũng tìm được em tôi.
Trong khi chúng tôi nói chuyện, mặt trời đã từ từ chiếu xuống phía chân trời, và bóng tối bỗng bao trùm mặt đất. ƠŒ những vùng này không có hoàng hôn, nghĩa là không có một sự chuyển tiếp dần dần và nhẹ nhàng từ ngày sang đêm, mà ngày bỗng chấm dứt rất nhanh và đột ngột như sự sống bỗng rời khỏi cơ thể người chết. Mặt trời lặn là lập tức vạn vật chìm trong bóng đêm.
Cuộc đời của tôi là một chuỗi dài khó khăn và lo lắng, nhưng cũng có một số ấn tượng mà mỗi lần nhớ lại, tôi đều cảm ơn số phận đã cho tôi được sống trên đời. Một trong những ấn tượng đó là cảnh trăng sáng mà tôi được chứng kiến ở Đất nước Cucuan.
Bỗng ông bạn già Inphadux lịch lãm của chúng tôi lên tiếng, làm cắt đứt những dòng suy nghĩ của tôi.
- Nếu các ông chủ của tôi đã nghỉ ngơi xong, - ông ta nói, - thì bây giờ chúng ta có thể đi tiếp. Chỗ ở đã được chuẩn bị sẵn cho các ông ở Luu. Hôm nay trăng sáng, sẽ soi đường cho ta đi.
Chúng tôi liền đồng ý và lên đường ngay lập tức. Một giờ sau, chúng tôi đã đến gần Luu. Chúng tôi có cảm giác như thành phố trải ra vô tận. Hàng nghìn đống lửa canh phòng khổng lồ được nhóm lên xung quanh, tạo thành một vành đai lửa vĩ đại bao bọc thành phố. Chẳng bao lâu sau chúng tôi đi tới mép đường hào sâu rộng có cầu nhấc lên hạ xuống bắc qua và nghe có tiếng khí giới va vào nhau, và tiếng hô khe khẽ của người lính gác, Inphadux đọc mấy tiếng mật khẩu mà tôi không hiểu rõ lắm. Người lính gác nhận ra chỉ huy của mình, lên tiếng chào và cho chúng tôi đi vào thành phố.
Gần nửa giờ chúng tôi đi dọc theo phố chính, ngang qua vô số các dãy nhà được làm bằng cây leo, cuối cùng Inphadux dừng lại bên mấy ngôi nhà lớn hơn đứng bao quanh một cái sân nhỏ láng vôi.
Bước vào sân, Inphadux nói rằng “tệ xá” này sẽ là chỗ ở của chúng tôi. Mỗi người trong chúng tôi được dành riêng một nhà. Những ngôi nhà này tốt hơn nhiều những ngôi nhà chúng tôi đã thấy. Trong mỗi nhà có một chiếc giường rất êm được lót bằng nệm mịn phủ hai lần lông thú, bên cạnh là những chiếc bình đất to đựng nước. Bữa cơm đã được chuẩn bị sẵn từ trước, vì chưa kịp rửa ráy, chúng tôi đã thấy mấy cô gái xinh đẹp cúi chào rất thấp rồi bê vào món thịt rán và bánh ngô được bày trong những cái đĩa bằng gỗ rất đẹp.
Chúng tôi ăn một cách ngon lành rồi yêu cầu mang tất cả giường vào một nhà. Biện pháp phòng ngừa này đã làm các cô gái mỉm cười. Mệt rã rời vì đi đường xa, chúng tôi lăn ra giường và ngủ một giấc như chết.
Khi chúng tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Không hề biết giả vờ xấu hổ, các cô gái phục vụ đã có mặt trong phòng, vì họ được lệnh đến giúp chúng tôi mặc quần áo để chuẩn bị yết kiến nhà vua.
-Mặc quần áo? - Huđơ làu bàu. - để Mặc chiếc áo sơ mi và xỏ chân vào giầy thì có lâu la gì. Này Quotécmên, nhờ ông bảo chúng mang hộ quần lại cho tôi.
Tôi làm theo lời ông ta, nhưng được trả lời rằng cái bảo vật ông đã được đem trình nhà vua, và ông ta chờ gặp chúng tôi vào lúc giữa trưa.
Sau khi yêu cầu các cô gái xinh đẹp tạm ra ngoài (điều này hình như đã làm họ ngạc nhiên và thất vọng không ít), chúng tôi bắt đầu mặc quần áo, cố gắng cẩn thận và chải chuốt đến mức có thể.
Không thể cưỡng được ý muốn, tất nhiên Huđơ đã lại cạo nhẵn má phải của khuôn mặt đầy râu, và đang định cạo nốt cả má bên kia, nhưng chúng tôi đã kịp ngăn lại, bảo ông ta trong bất kì trường hợp nào cũng không được đụng đến nó. Còn tôi và Henry thì chỉ rửa ráy sạch sẽ và chải lại mái tóc. Những món tóc của Henry đã mọc quá tốt, dài chấm vai và càng làm ông trông giống một người Đan Mạch cổ hơn bao giờ hết. Còn bộ râu bạc của tôi thì dài hơn độ dài cho phép ít nhất cũng gần ba xăngtimét.
Sau khi ăn sáng và mỗi người hút xong một tẩu thuốc, thân chinh Inphadux đến nói rằng nếu chúng tôi muốn, vua Tuala đã có thể tiếp.
Chúng tôi đáp rằng muốn chờ mặt trời lên cao rồi mới đến gặp vua, rằng chúng tôi đang rất mệt sau một chặng đường dài như thế, vân vân và vân vân. Khi tiếp xúc với người bản xứ, bao giờ cũng nên xử sự như thế: không được nhận lời ngay, vì họ có thể xem hành động lịch sự của bạn là dấu hiệu của lo sợ và hèn yếu. Vì vậy mặc dù cũng muốn sớm được nhìn thấy Tuala không kém ông ta muốn nhìn chúng tôi, chúng tôi vẫn dềnh dàng thêm một giờ nữa, và trong khoảng thời gian ấy, lo chọn trong số đồ đạc ít ỏi còn lại những cái thích hợp để làm quà cho vua và cận thần của ông ta. Quà của chúng tôi gồm: khẩu winchester của Venphôghen và một ít chuỗi hạt. Chúng tôi quyết định tặng súng và đạn cho đức vua vĩ đại, còn chuỗi hạt thì cho vợ và các cận thần của ông ta. Trước đấy, Inphadux và Xcraga đã được chúng tôi tặng chuỗi hạt. Họ hết sức vui mừng vì trong đời chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì tương tự. Cuối cùng, chúng tôi tuyên bố là đã sẵn sàng gặp vua, rồi đi ra khỏi nhà có Inphadux hộ tống và Ambov đi bên, mang theo các quà tặng.
Đi được mấy chục mét, chúng tôi gặp một bờ rào giống bờ rào bao quanh nhà chúng tôi, như dài hơn độ năm mươi lần, vì nó khoanh tròn một diện tích không ít hơn sáu hoặc bảy trăm mét vuông. Phía bên ngoài, vòng theo bờ rào là những dãy nhà nối nhau được dành cho vợ của vua ở. Đối diện với cổng chính, nằm sẵn trong một khu đất khổng lồ là một ngôi nhà rất lớn đứng biệt lập - Đó là dinh thự của đức vua vĩ đại. Phần còn lại của đất bỏ trống, hay nói đúng hơn - sẽ bỏ trống, nếu không có vô số các toán quân đang đứng, ít nhất cũng phải đến bảy, tám nghìn người. Khi chúng tôi đi ngang, họ đứng lặng như những pho tượng.
Thật khó mà diễn tả nổi cảnh tượng hùng vĩ của đội quân này, gồm những chiến binh đầu cắm lông chim phấp phới, tay cầm giáo và khiên sắt được bọc da trâu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Giữa khoảng trống trước ngôi nhà của vua, có đặt mấy chiếc ghế. Theo sự chỉ dẫn của Inphadux, chúng tôi ngồi xuống ba trong số ghế ấy, Ambov đứng phía sau chúng tôi, còn Inphadux thì đứng cạnh cửa ra vào ngôi nhà vua ở.
Một sự im lặng tuyệt đối bao trùm lên tất cả. Hơn mười phút, chúng tôi chờ vua ra, và suốt trong thời gian ấy, cả tám nghìn đôi mắt luôn nhìn chúng tôi một cách tò mò. Cần phải nói rằng điều ấy không thật dễ chịu lắm, nhưng chúng tôi vẫn tỏ ra như không hề có gì xảy ra.
Cuối cùng cánh cửa ngôi nhà lớn mở toang và từ đó bước ra một người cao lớn khổng lồ, vai khoác chiếc áo choàng ngắn bằng da hổ tuyệt đẹp. Theo sau ông ta là Xcraga, và như chúng tôi lúc đầu tưởng một con khỉ già khô, nhăn nheo bọc trong chiếc áo lông thú. Gã khổng lồ ngồi lên một chiếc ghế, Xcraga đứng phía sau, còn con khỉ thì bò bằng bốn tay chân đến ngồi xổm trong bóng râm của mái nhà.
Sự im lặng rùng rợn vẫn tiếp tục.
Bỗng gã khổng lồ hất bỏ chiếc áo khoác và đứng thẳng người. Đúng là một cảnh tượng thật sự đáng kinh sợ. Gã có đôi môi dày xấu xí, chiếc mũi rộng và dẹt, và chỉ độc một con mắt đen đang long lên một cách giận dữ. Còn ở chỗ đáng lẽ là mắt thứ hai là một hố sâu.
Trong đời tôi chưa bao giờ gặp khuôn mặt nào độc ác, ghê tởm và quái dị đến thế. Trên chiếc đầu to lớn của gã là chiếc mũ cắm đầy những chiếc lông đà điểu to màu trắng; ngực gã mang một chiếc áo giáp lấp lánh; quanh bụng và chân phải có quấn đuôi trâu trắng, thứ đồ trang sức truyền thống. Trên cổ của con người khủng khiếp này là một chiếc vòng vàng có hình dây thừng bện, còn trên trán dính một viên kim cương rất to lấp lánh, nhưng không sáng lắm vì chưa được mài nhẵn. Tay gã cầm một chiếc giáo dài và nặng. Chúng tôi hiểu ngay rằng đó là vua Tuala.
Im lặng vẫn tiếp tục, nhưng không lâu lắm.
Bỗng vua giơ cao chiếc giáo của mình. Để đáp lại cả tám nghìn cánh tay cùng giơ giáo lên trời, và từ tám nghìn cái miệng bay ra ba lần câu chào chỉ được dành riêng cho vua: “Kuum!”. Tôi có cảm giác như mặt đất đang rung lên vì ba tiếng kêu ấy, cái chỉ có thể được ví với tiếng sấm.
- Hãy quy hàng và nhẫn nhục hỡi con người. - Một giọng nói the thé, chối tai bay ra từ dưới mái che, nơi con khỉ ngồi.- Đây là vua!
- Đây là vua!, -như tiếng vọng, cả tám nghìn cái miệng cùng đồng thanh hô vang. - Hãy quy hàng và nhẫn nhục, hỡi con người!
Lại một lần nữa sự im lặng bao trùm lên tất cả.
Bỗng một trong số các chiến binh đứng ở phía trái vô ý để chiếc khiên rơi xuống nền đất trát vôi, phá tan sự im lặng.
Tuala lãnh đạm hướng con mắt duy nhất của hắn về phía người chiến binh để rơi khiên.
- Ê, tên kia, lại đây! - Hắn kêu to, giọng vang như sấm.
Một người thanh niên khỏe đẹp bước ra khỏi hàng và đứng nghiêm trước vua. -Chính mày đã để rơi khiên phải không, con chó vụng về kia? Chính mày đã làm nhục ta trước con mắt của những người lạ tới đây từ các vì sao? Sao mày cả gan dám làm điều ấy?
Dù da của chàng trai rất đen, chúng tôi cũng thấy rõ anh ta đã tái mặt.
- Ôi, thưa Con trai của bò Đen.- Người chiến binh trẻ run rẩy nói, - Chỉ vì con vô ý...
-Được, thế thì vì cái sự vô ý ấy mày phải đem mạng mình chuộc lại. Mày đã làm tao bẽ mặt. Hãy chuẩn bị để đón cái chết!
- Con chỉ là một con bò đực của vua! - Chàng trai khẽ rên rỉ.
- Xcraga! - Tuala gầm lên. - Hãy cho ta xem con sử dụng vũ khí thế nào. Hãy giết chết con chó vụng về kia cho ta.
Với nụ cười độc ác. Xcraga bước ra phía trước và giơ cao chiếc giáo của mình. Người chiến binh trẻ đáng thương chỉ biết đứng yên, hai tay ôm mặt. Còn chúng tôi thì lạnh toát cả người vì kinh sợ.
Xcraga vung giáo hai lần rồi đâm vào ngực chàng trai, nhát đâm mạnh đến nỗi mũi giáo xuyên qua ngực đến hơn ba mươi xăngtimét. Người chiến binh bất hạnh giang tay rồi ngã xuống đất chết ngay. Một làn sóng phản đối chạy qua các hàng quân đứng sát nhau như tiếng sấm xa xa rồi từ từ tắt hẳn.
Còn chưa kịp ý thức hết ý nghĩa của tấn thảm kịch vừa xảy ra, chúng tôi đã thấy xác của người chiến binh đáng thương nằm lăn dưới chân mình, Henry kêu lên một lời nguyền rủa độc địa, định chồm dậy, nhưng thấy xung quanh đang yên lặng một cách nặng nề đành từ từ ngồi lại vào chỗ của mình.
- Cú đấm khá lắm! - Tuala nói. Hãy đem nó ra khỏi đây!
Bốn người bước ra khỏi hàng, nâng cái xác lên rồi mang đi.
- Hãy lấp các vết máu lại! - Giọng nói the thé chói tai của hình người giống khỉ lại vang lên.- Vua đã nói xong lời của mình, và bản án đã được thi hành.
Từ sau nhà, một cô gái đi ra, tay mang chiếc lọ đựng đầy vôi bột, rồi rắc xuống các vũng máu. Henry điên lên vì tức giận, đang cố giữ cơn thịnh nộ sắp sửa bùng lên. Vất vả lắm chúng tôi mới thuyết phục được ông bình tĩnh trở lại.
- Vì Chúa, xin ông hãy ngồi yên cho! - Tôi khẽ bảo ông. - Đừng quên rằng nếu ông làm điều gì không phải là tất cả chúng ta sẽ chết.
Henry hiểu ra và từ đó ngồi yên.
Trong khi các vết bẩn được làm sạch, Tuala ngồi im, nhưng cô gái vừa đi khuất, hắn liền quay sang phía chúng tôi:
- Hỡi những người da trắng mà ta không biết từ đâu tới đây, và tới đây để làm gì, xin chào các ông.
- Xin chào ông, Tuala, vua của Đất nước Cucuantôi đáp.
- Hỡi những người da trắng, các ông từ đâu tới đây và định tìm gì ở đất nước chúng tôi?
- Chúng tôi từ các vì sao xuống đây để thăm Đất nước Cucuan. Xin đừng hỏi chúng tôi đã xuống đây bằng cách nào.
- Các ông đã làm một cuộc du hành lớn để thăm một đất nước bé nhỏ. Thế còn người này, - hắn nói, tay chỉ Ambov, - cũng từ các vì sao xuống ư?
- Vâng, cả anh ta cũng thế, - tôi đáp. - Trên trời cũng có người da đen như các ông. Nhưng đừng hỏi thêm chúng tôi về những điều mà ông không hiểu nổi, thưa vua Tuala.
- Các ông là người của các vì sao, các ông ăn nói với ta bạo dạn lắm, - Tuala đáp bằng cái giọng mà tôi rất không thích. Xin đừng quên rằng sao ở xa, mà các ông thì ở gần chúng tôi. Các ông sẽ nghĩ thế nào, nếu tôi đối với các ông cũng giống như với con người mà quân hầu vừa bê ra khỏi đây?
Tôi phá lên cười to, mặc dù lúc ấy hoàn toàn không có gì đáng cười.
- Ôi, Tuala! - tôi nói. - Xin ông hãy cẩn thận khi dẫm chân lên lửa để khỏi bị cháy da; và khi cầm giáo, hãy cầm ở cán gỗ để khỏi đứt tay. Chỉ cần ông làm rụng một sợi tóc trên đầu tôi hay đầu của các bạn tôi, là lập tức ông sẽ chết! Lẽ nào người của ông, - tôi nói tiếp, chỉ vào Inphadux và thằng Xcraga khốn nạn, - không nói ông biết chúng tôi là ai? Và đã bao giờ ông được nhìn thấy ai như người này chưa? - Tôi đưa tay chỉ Huđơ, hoàn toàn tin rằng hắn chưa bao giờ được thấy một người nào như thế.
- Đúng là những người thế này ta chưa thấy thật - Hắn thú nhận.
- Lẽ nào người ta không nói với ông rằng chúng tôi có thể giết chết từ xa?
- Có nói, nhưng ta không tin. Thế thì hãy cho ta xem đi. Hãy giết một trong số những chiến binh đang đứng đằng kia, - và hắn chỉ về phía đối diện ngôi nhà. Lúc ấy ta sẽ tin.
- Không, - tôi đáp.- Chúng tôi không giết những người vô tội. Chúng tôi chỉ giết người nào đáng bị giết, sau khi phạm một tội nào đó. Nếu ông muốn biết sức mạnh của chúng tôi, hãy sai quân hầu lùa vào đây một con bò, nó sẽ ngã xuống chết trước khi chạy được hai mươi bước.
- Không! - Tuala cười to.- Phải giết người lúc ấy ta mới tin.
- Được, tốt lắm! Tôi sẽ làm theo ý vua, - tôi bình tĩnh đáp. - Thế thì mời ông đi tới đằng kia, và trước khi đi tới đó, ông đã ngã xuống chết. Nếu ông không muốn đi thì cho Xcraga, con ông đi cũng được. (Cần nói thêm rằng lúc ấy tôi sẽ rất sung sướng nếu được bắn thằng khốn nạn trẻ tuổi ấy).
Vừa nghe những lời này, Xcraga đã rú lên bỏ chạy vào nhà.
Tuala kiêu kì nhìn tôi rồi nhíu mày lại: rõ ràng là đề nghị của tôi không làm hắn thích lắm.
- Cho dẫn vào đây một con bò đực! - Hắn ra lệnh cho hai người hầu.
Hai người kia vội vàng chạy ra ngoài.
- Bây giờ ông sẽ bắn, - tôi nói với Henry. - Tôi muốn cho thằng quỷ sứ này thấy rằng trong chúng ta không chỉ một mình tôi là phù thuỷ
Henry liền cầm súng và lên đạn.
- Hi vọng rằng tôi sẽ không bắn trượt, - ông thở dài và nói.
- Nếu bắn trượt viên đạn đầu, hãy bắn viên tiếp. Hãy ngắm bắn ở khoảng cách năm mươi mét, và chờ khi nào con vật quay hông về phía mình mới bóp cò.
Một lần nữa lại im lặng.
Bỗng con bò đực xuất hiện ở cổng. Thấy nhiều người nó đứng lại, đưa đôi mắt sợ hãi, đần độn nhìn xung quanh, rồi quay người, cất tiếng rống.
- Bắn đi! - Tôi khẽ nói.
Bum! Bum! - hai tiếng nổ vang lên và tất cả nhìn thấy con vật nằm chổng cẳng, giật giật trong cơn hấp hối. Viên đạn bắn đúng vào sườn nó. Cả tám nghìn người đứng lặng vì ngạc nhiên và sợ hãi.
Với vẻ bình thản, tôi quay lại bảo Tuala:
- Thế nào, tôi nói có đúng không?
- Đúng, người da trắng ạ, ông đã nói đúng, - Tuala đáp, run lên vì sợ.
- Hãy nghe tôi nói, Tuala, - tôi nói tiếp. - Ông đã được nhìn thấy tất cả. Ông phải biết rằng chúng tôi đến đây không phải để đánh nhau, mà với mục đích hòa bình. Hãy nhìn đây! - Tôi giơ cao khẩu <M>winchester<D>. - Như chúng tôi, ông cũng có thể giết chết con bò bằng chiếc gậy có lỗ hổng này. Có điều đừng quên rằng tôi đã phù phép nó. Nếu ông dùng chiếc gậy thần này định giết một người nào đó thì nó sẽ giết chết không phải người ấy, mà là chính ông. Hãy xem chừng! Tôi còn muốn cho ông xem một đôi điều nữa. Hãy sai một chiến binh của ông cắm cán giáo của mình xuống đất cách bốn mươi bước và để bề rộng của mũi giáo hướng về phía tôi.
Yêu cầu này được thực hiện ngay lập tức.
- Bây giờ thì thưa vua, hãy nhìn đây! Từ đây tôi sẽ phá tan ngọn giáo kia! Sau khi ngắm cẩn thận, tôi bóp cò, viên đạn trúng vào giữa lưỡi giáo làm nó vỡ nát.
Trên khu đất lại có tiếng thì thầm ngạc nhiên và kinh sợ.
- Thế đấy, Tuala! Chúng tôi sẽ tặng ông chiếc gậy thần này, và dần dần tôi sẽ dạy ông cách sử dụng nó. Nhưng hãy coi chừng khi định dùng nó để chống lại bất cứ con người nào trên trái đất! - Nói xong tôi trao khẩu súng cho ông ta.
Tuala đỡ lấy nó một cách rất thận trọng rồi để xuống bên chân mình. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy cái hình người giống khỉ lại bò từ bóng râm mái che ra. Nó bò bằng bốn tay chân, nhưng khi đến chỗ ngồi của vua, nó đứng dậy, vứt bỏ chiếc áo lông khỏi người, để lộ trước mắt chúng tôi một sinh vật hình người kì dị và kinh tởm đến không thể tưởng tượng nổi. Đó là một mụ già người khô, nhăn nheo như một khúc gỗ khuôn mặt héo quắt và co rúm lại vì tuổi tác, trông không lớn hơn khuôn mặt của đứa bé một tuổi. Nó bị đan chéo ngang dọc bởi những đường nhăn sâu màu vàng, kể cả một vệt lõm dài tức là cái miệng, phía dưới nhô ra một chiếc cằm nhọn vểnh lên. Mũi thì hoàn toàn không có. Nói chung có thể tưởng nhầm mụ là một cái xác được phơi khô dưới mặt trời nếu trên mặt mụ không có đôi mắt to đen rực lửa, đôi mắt thông minh luôn dõi nhìn một cách tinh quái dưới đôi lông mày hoàn toàn màu trắng, còn phía trên là chiếc trán màu vàng như tấm da phơi khô. Còn cái đầu thì trọc lốc, cũng màu vàng, nhăn nheo và có thể co vào, giãn ra như da đầu rắn hổ mang.
Chúng tôi vô tình rùng mình vì sợ và kinh tởm khi nhìn thấy mụ già khủng khiếp này. Mụ đứng yên một phút rồi bất ngờ chìa một cánh tay xương xẩu có móng dài đến mấy phân, như móng chân của chim ác, và đặt lên vai Tuala. Bỗng mụ cất tiếng rồi bằng cái giọng the thé gớm ghiếc của mình:
- Ôi, thưa vua, hãy nghe ta! Hãy nghe ta, hỡi các chiến binh! Hãy nghe ta, hỡi núi, hỡi các cánh đồng và các dòng sông, hỡi toàn thể Đất nước Cucuan thân yêu! Hãy nghe ta, hỡi trời xanh và mặt trời rực rỡ, hỡi mưa, hỡi gió, hỡi sương mù! Hãy nghe ta, hỡi những người đàn ông và những người đàn bà, hỡi các chàng trai và các cô gái, và hỡi cả những đứa trẻ còn nằm trong bụng mẹ! Hãy nghe ta, hỡi tất cả những gì đang sống và sẽ phải chết! Hãy nghe ta. Hỡi tất cả những gì đã chết và sẽ phải sống lại và sẽ chết! Hãy lắng nghe ta! Linh hồn cuộc sống đang ở trong ta và ta sắp nói những lời tiên tri! Những lời tiên tri! Những lời tiên tri vĩ đại!
Những câu cuối cùng của mụ tan dần cùng tiếng kêu yếu ớt, làm tất cả những người có mặt, kể cả chúng tôi, phải hoảng sợ. Mụ già đúng thật là kinh khủng.
- Máu! Máu! Máu! Cả một dòng sông máu! Máu khắp nơi! - mụ lại rít lên. - Ta nhìn thấy máu, ngửi thấy mùi của nó, nếm được cái ngon của nó, những giọt máu mặn! Máu chảy thành dòng trên mặt đất, máu rơi từ trời xuống như mưa.
Có tiếng những bước chân! Những bước chân! Những bước chân! Đó là người da trắng đang đi. Hắn đi từ xa lại đây. Mặt đất đang rung lên vì bước chân của hắn, đang run sợ trước thượng đế của hắn!
Ôi, những dòng máu này mới ngon sao, mới đẹp sao, những dòng máu đỏ! Không có gì tuyệt bằng mùi máu tươi. Con sư tử sẽ gầm lên, sung sướng uống máu! Con chim ác sẽ nhúng hai cánh của mình vào máu và cất tiếng kêu vui thích!
Ta là người già! Rất già! Trong đời ta đã thấy nhiều máu. Ha! Ha! Ha! Và ta sẽ còn thấy nhiều hơn nữa trước khi chết: và lòng ta sẽ tràn đầy sung sướng và vui vẻ. Các người có biết ta bao nhiêu tuổi không? Bố các người đã biết ta, và bố của bố các người đã biết ta. Và cả bố của bố của bố các người cũng biết ta. Ta đã nhìn thấy một người da trắng và đã biết được ý định của hắn. Ta già, nhưng núi còn già hơn ta. Hãy nói ta nghe ai đã làm nên Con đường vĩ đại? Ai đã khắc các hình vẽ lên núi đá? Ai đã dựng lên Thần Im lặng đang ngồi trên núi, bên chiếc giếng khổng lồ và đang nhìn về phía chúng ta? - Mụ chỉ tay về phía những ngọn núi cao trước đây đã làm chúng tôi chú ý. - Các người không biết, nhưng ta thì ta biết. Lâu, rất lâu trước khi các người đến đây, ở đây đã in dấu chân của người da trắng. Và họ sẽ còn tới đây nữa, lúc ấy sẽ không còn các người, vì chúng sẽ ăn thịt, sẽ giết chết các người. Đúng thế! Đúng thế! Đúng thế.
Và chúng tới đây làm gì, những người da trắng ấy, những người thông minh, đáng sợ, khỏe mạnh cương quyết và giỏi các phép phù thuỷ như vậy?
- Ôi, thưa vua! Vua lấy hòn đá lấp lánh đang đính trên đầu vua kia từ đâu? Ôi, thưa vua! Bàn tay ai đã làm nên chiếc áo sắt vua đang mang trên ngực? Vua không biết, nhưng ta biết. Ta - một người già. Ta am hiểu hết mọi việc trên đời và dưới đất. Ta - Izanuzi một pháp sư vĩ đại!
Rồi mụ quay chiếc đầu trọc như đầu chim ưng về phía chúng tôi, và nói tiếp:
- Các người định tìm gì ở đây, hỡi những người da trắng từ trên các vì sao... Vâng, vâng, từ trên các vì sao bay xuống? Các người tìm một người mất tích ư? Sẽ không bao giờ tìm thấy đâu! Người ấy không có ở Đất nước Cucuan này. Từ lâu, đã từ rất lâu chưa hề có một người da trắng nào đặt chân đến đây, trừ một người, và rồi cuối cùng hắn cũng bỏ đây mà đi, để chết đâu đó. Các người tới đây vì những viên đá lấp lánh! Ta biết, ta biết rõ điều đó. Các người sẽ tìm thấy chúng khi máu đã khô. Nhưng liệu các người có trở về được nơi mà các người đã rời bỏ để đến đây không, hay phải ở lại đây cùng ta? Ha! Ha! Ha!
- Còn ngươi, ngươi, với nước da đen và dáng điệu kiêu hãnh kia, - mụ chỉ những ngón tay xương xẩu vào Ambov. - Ngươi là ai và đến đây làm gì? Tất nhiên không phải vì những viên đá lấp lánh và những cục sắt màu vàng - những cái ấy ngươi sẽ nhường lại cho “những người từ các vì sao xuống”. Ta có cảm giác như có biết ngươi. Ta như ngửi thấy mùi máu trong tim ngươi. Hãy cởi quần áo cho ta xem...
Bỗng khuôn mặt của con mụ ghê tởm ấy giật giật, miệng sủi bọt mép, và trong cơn kích động, mụ ngã xuống đất. Lập tức mụ được bê vào trong nhà.
Tuala đứng dậy, người run lên từ đầu đến chân. Hắn vẫy tay ra hiệu, và cả tám nghìn người xếp thành hàng thẳng băng đi về phía cổng.
Mười phút sau, cả khu đất rộng lớn trở nên vắng tanh, để lại chúng tôi ngồi riêng với Tuala và một ít cận thần của hắn.
- Hỡi những người da trắng, - hắn nói, - ta nghĩ ta phải giết chết tất cả các ngươi. Gagula đã tiên tri những điều lạ lùng. Các ngươi nghĩ thế nào? Tôi phá lên cười:
- Ồ, thưa vua, hãy cẩn thận! Giết được chúng tôi không dễ đâu. Ông không thấy chúng tôi đã làm gì với con bò đực sao? Không lẽ ông cũng muốn làm với ông như thế?
Tuala nhíu mày:
- Không ai được phép dọa vua, - hắn nói một cách ảm đạm.
- Chúng tôi không dọa, mà là nói điều có thật. Ôi, thưa vua, cứ thử giết chúng tôi xem, rồi ông sẽ biết.
Gã khổng lồ man rợ đặt tay lên trán suy nghĩ một phút rồi cuối cùng nói:
- Thôi được, các ông đi đi. Tối nay sẽ có cuộc vui vĩ đại. Các ông sẽ được mời đến xem. Đừng sợ, ta không đưa các ông vào bẫy đâu. Ngày mai ta sẽ quyết định nên làm gì với các ông.
- Rất tốt, thưa vua, - tôi bình thản đáp.
Chúng tôi đứng dậy và cùng Inphadux đi kèm, quay lại ngôi nhà dành riêng cho chúng tôi.