HẠNH PHÚC
Khải Nguyên
Phương Anh thường hay nhõng nhẽo đòi mình kể chuyện trước giờ vào lớp. Đầu tiên vì con bé rất thích nghe chuyện cổ tích, và sau đó là vì mình có cái chất giọng dịu dàng dễ thương của một sinh viên miền Bắc (hí, hí, hí!).
À, như thể là ở nhà PA rất hay nghe nhạc trẻ hay sao ấy, thỉnh thoảng mình thấy con bé cứ âm a mấy câu trong bài hát "Vầng Trăng Khóc" của NTA:
"... thì thôi em, đừng yêu nữa, đừng thương tiếc chỉ thêm đau buồn. Tình chúng ta, đã phôi pha, anh và em mỗi người một nơi...".
Chết thật, bài hát này dành cho người lớn cơ mà. Chậc, chậc... PA nhìn mình cười toe toét, ngón tay cái bỏ quên ngay cửa miệng, cái răng cửa bị khuyết... buồn cười.
Mỗi lần đến kèm bài vở cho PA mình hơi ngại ngại vì phải bước vào cái tiệm vàng sáng loáng, đông khách và leo lên đến tận lầu 3 của căn hộ sang trọng, quyền quý. Trời ạ, mình mỏi chân chết đi được. 5 giờ chiều tan học đã phải lao như bay từ lầu 6 ở giảng đường thân yêu của mình xuống lấy xe, rồi" chạy" một mạch về đây chẳng kịp ăn uống gì cả. Suốt chặng đường khuôn mặt không được xinh đẹp lắm của mình bị "đóng kín" vì bụi bặm.
Eo ơi, đường Nguyễn Thị MK giờ tan ca kẹt xe liên tục. Khiếp, thế mới biết dân số VN mình cứ ư là "nhúc nhích" và giao thông cứ ư là "lằng nhằng", "chằng chịt".
Chà, đến nơi rồi... Dựng xong cái xe trước cửa mình biết ngay sẽ gặp bà nội của PA đầu tiên. Bác ấy chắc chỉ bằng tuổi của mẹ mình thôi, khoảng 54/55 gì đó, khuôn mặt bác ấy lúc nào cũng trắng như "bông bưởi" vì đánh phấn trang điểm, môi quết son màu nâu HQ, nhìn đã bóng bóng, lại còn nhếnh nháng hệt "bôi mỡ". Hai tay Bác lấp lánh vòng vàng, nhẫn vàng và thoăn thoắt, xỉa xỉa những tờ đôla, polime VN mới cứng cựa trước khi đưa nó vào xoẹt xoẹt trên máy tính tiền.
Mẹ của PA ít nói kiểu người thành phố, chị chỉ gật mỗi cái đầu khi mình có mặt trước cửa tiệm vàng để lên lầu giảng bài cho con gái chị và cái gật đầu sau cùng khi đến 7 giờ tối mình xin phép ra về. Chẳng khi nào thấy chị hỏi han mình vài tiếng, mặc dù đôi khi mình cứ liếc liếc sang nhìn chị ấy mấy lần, trông chị thật đẹp và lộng lẫy.
Thật là buồn phải không? dẫu sao thì chị nên hỏi thăm tình hình học tập của con cái một chút chứ, ai lại phó mặc tất cho mình, nhỡ đâu mình dạy kém chất lượng hoặc có thể PA của chị không tiếp thu được bài?
PA còn nhỏ, mới đang học lớp 1 theo mình nghĩ gia đình nên chăm sóc con bé nhiều hơn nữa. Mình hay nắm bàn tay múp míp và xoa xoa vào bụng PA, cái bụng tròn vo sắp bằng bụng Ông Địa đến nơi rồi, PA ngoại cỡ hơn các bạn cùng trang lứa. Đã thế lại chỉ khoái ăn phở với sôcôla, uống nước "năm bờ oăn". Tai hại thật vì cứ cái đà ăn uống thoải mái như thế này gia đình không để ý là PA có nguy cơ bị béo phì ngay. Thêm cái chứng sâu răng nữa do PA lười đánh răng với ăn kẹo ban đêm đây.
Bữa nào ngồi học cũng thấy PA ngứa miệng, cho tay vào móc, móc... mình đành lòng phải lấy cái thước nhỏ gõ vào tay PA mấy cái. Hư lắm nhé! Tay dơ mà cho vào miệng, con sâu cắn vỡ răng bây giờ. PA rơm rớm nước mắt làm mình muốn..., mà thôi, nếu dỗ ngọt nhiều quá con bé sẽ chẳng chịu nghe lời mình, hôm nay làm mặt giận một chút.
Ồ, tất nhiên là PA luôn ngoan ngoãn và chăm chỉ học, biết nghe lời dặn dò của mình. Mình còn biết cả chuyện PA rất yêu quý mình nữa cơ, thông tin từ cô giúp việc đấy. Nghe cô giúp việc bảo PA hay nhắc tên mình, hay cười cười vui thật là vui khi kể chuyện về mình, đến độ mẹ PA khó chịu vì ganh tỵ.
Cơ mà, chao ôi! Tiết học hôm nay căng thẳng thật! PA cứ bướng bỉnh và sụ mặt. Mình bảo PA viết thì PA lại lấy bút chì vẽ tranh, bảo làm toán thì đòi tô tranh màu anh Hugo. Nói ngọt không thể được, PA cứ ngồi ì một chỗ... Mình chuyển sang sắc mặt nghiêm khắc thì PA toàn viết lung tung trong cuốn tập trông cứ như một đàn gà nhép chạy loạn xị ngậu trên trang giấy, sao bây giờ mình thấy PA đáng ghét thế không biết!
Ôi... bực! Miệng PA như bị ai đó rán băng keo hai mặt đến là khó chịu. Mình dùng cách khác, nắm tay PA cho PA viết đúng hàng lối thì PA lại cứ cố tình pheng chệch hướng đi của đôi tay, dòng chữ như một lũ giun ngoằn ngoèo đang di chuyển. PA cầm cục gôm mình đưa cho nhai đi nhai lại mấy lần trên mấy con giun ấy đến rách cả vở.
Hic... lạ nhỉ PA làm sao thế, mình muốn khóc lắm rồi đây. Trẻ con đến là khó chiều, khó hiểu. Từ lúc đó, cả mình, cả PA cùng im lặng nhưng mình đang cố thử tìm một biện pháp khác...
Trên đầu mình rối rít, rôm sảy muốn cắn rát mình ra, bàn tay mình nóng bừng run run... PA vẫn không chịu nhúc nhích.
... Xoảng! Tiếng gì có vẻ như là một bộ ly thuỷ tinh bị bay đi khỏi chỗ đứng thường xuyên của nó. Tiếp sau là tiếng cãi nhau ầm ầm dưới nhà giữa bố và mẹ của PA. Ý nghĩ của mình và PA thì bị cuốn theo cái "vòng xoáy" ấy, và mình quên béng mất lũ rôm sảy trên đầu khi nãy nổi loạn. Mẹ PA kêu khóc dữ dội, PA cũng biến sắc và gào lên to tướng luôn miệng gọi... Mẹ ơi, mẹ ơi!
Chết rồi, mình chẳng biết rỗ rành con nít, nhất là trong cái hoàn cảnh này. PA ngoan nào, không có chuyện gì đâu. PA cứ i ỉ khóc mãi mới chịu nín và buổi học kết thúc sớm vì mẹ PA lên đón PA về bên bà ngoại.
Có vẻ như bố mẹ PA không hạnh phúc dù cuộc sống giàu sang. PA đầy đủ mọi thứ, riêng cái mà PA cần nhất là sự chăm sóc ân cần của bố mẹ thì lại không có đầy đủ chứ chưa dám nói đến chuyện quá thiếu thốn. Chưa bao giờ PA được một lần mẹ mình kể chuyện cổ tích cho nghe. Và có khi cả tuần liền, đến chủ nhật PA mới gặp được bố. Bởi 12 giờ đêm bố PA đi làm về thì PA đã ngủ ngon giấc, đến sáng 7 giờ PA dậy chỉ nhìn thấy mỗi mẹ và bà nội. Mọi việc ăn, uống,học hành, tắm giặt của PA đều có cô giúp việc lo hết.
Mình bận ôn thi học kỳ nên không dạy kèm PA được nữa. Không biết PA hồi này ra sao nhỉ? Mình gọi điện sang nhà PA thì nghe nói bố mẹ PA không còn ở chung, PA theo mẹ sang nhà bà ngoại bên quận Tân Bình. Ơ, mà sang bên đó liệu mẹ PA và gia đình có quan tâm tới PA hơn hay là vẫn mua la liệt đồ chơi đắt tiền mà chẳng hề biết con mình cần cái gì?
Thế đấy, PA có nhớ mình ko nhỉ? có hay kể chuyện về mình cho cô giáo mới nghe? Và cô giáo mới của PA chắc sẽ kể chuyện cổ tích cho PA nghe như mình thường như vậy.
Ôi, PA bé bỏng thơ ngây lắm, mình biết là PA ngoan và không khó chiều đâu. Chỉ tiếc bố mẹ PA đã quên cái hạnh phúc nhỏ xíu của con gái mình ngay trong gia đình.
- CRV -
------------------------------------------------------------------------
Anh thèm được vô tư, trong sáng và trẻ trung như em... Thèm lắm "cọng rơm vàng" của anh à. Trước em, anh cố nén nỗi đau, cố giấu đi nỗi đau để được cười vui với em, được làm thơ vô tư để tặng em. Nhưng sao khó quá... Nên, "cọng rơm vàng" của anh gọi anh - "Anh Khải Nguyên đừng buồn như con chó ốm"
Uh, đúng là anh như thế thật, vì em không như anh, em đang trẻ trung vô tư, trong sáng lắm mà.... Hãy tiếp bước thay anh, em nhé! Anh tin ước mơ ấy của em, em sẽ đạt được, em sẽ làm được bởi em rất tự tin ở chính mình, đúng không?