Trái tim tôi như đang bị bóp nghẹt lại. Khi mẹ tôi và tôi bước vào cửa hiệu, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Mình hy vọng chhiếc xe đạp xinh xắn màu hồng vẫn còn ở đó. Nó sẽ là chiếc xe đạp đầu tiên trong đời tôi. Nhưng vì chỉ còn một tuần là đến Giáng Sinh và các của hiệu đều đông nghẹt khách hàng, nên mẹ tôi khẽ nhắc tôi rằng có thể chiếc xe đạp mà tôi muốn đã được bán rồi.
Tôi cảm thấy bụng đang đánh lô tô lên, và hai đầu gối run lẩn bẩy. Tôi lo lắmg tới nổi phải bắt chéo hai ngón tay khi tới gần gian hàng xe đạp. Bụng tôi thắt lại khi nhìn thấy nó ở gần cuối dãy để xe. Nó đấy! Chiếc xe đạp màu hồng bóng loáng của tôi! Nó mới tinh và đẹp quá, thế là tôi phải nhét tay vào túi để tránh sờ vào làm bẩn nó.
Tuần lễ đó trôi qua thật chậm chạp. Ngoài việc nhà trường cho nghỉ học, điều duy nhất chúng tôi mong đợi là chuyến đi từ thiện của trường tới nhà mở dành cho trẻ em đường phố. Chúng tôi đã làm một số đồ chơi cho bọn trẻ sống ở đó. Tôi ngạc nhiên khi thấy một con số rất lớn trên danh sách - chà, có quá nhiều trẻ em không có một mái nhà thật sự để huởng ngày Giang Sinh.
Tuy nhiên, nói đúng ra, tôi không nghĩ nhiều đến việc giúp đỡ đám trẻ đường phố bằng nghĩ đến chiếc xe đạp. Tôi nóng lòng chờ hết kỳ nghỉ đông để mỗi ngày đạp xe đến trường cho mọi người nhìn thấy. Ít ra cũng có một lần tôi là đứa trẻ bảnh nhất.
Trong khi chờ xe buýt tới đưa chúng tôi đến nhà mở để phân phát quà cho bọn trẻ, tôi ngồi vào bàn học của mình và viết thư cám ơn mẹ tôi. Tôi giải thích rằng tôi chưa bao giờ muốn có một vật gì như muốn chiếc xe đạp đó. Khi tôi vừa viết xong lá thư, bác tài xế cũng vừa đến và đưa chúng tôi ra xe. Tôi ngồi kế bên một đứa bạn, cậu ta khoe rằng sẽ được món quà Giáng Sinh là ván trượt tuyết. Chúng tôi nói về sự hồi hộp trước những món quà tuyệt vời đó.
Chúng tôi trò chuyện suốt đoạn đường, và miệng vẫn còn huyên thuyên khi bước qua cánh cửa của nhà mở. Đột nhiên, tôi im bặt, bỏ ngang câu nói dở dang. Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy bọn trẻ gầy gò và ăn mặc rách rưới. Tôi cảm thấy buồn bã khi nhìn chung quanh nhà mở.
Cô giáo khuyến khích chúng tôi tìm một đứa trẻ đang sống ở đây và trò chuyện với nó. Tôi để ý tới một con nhỏ ngồi lặng lẽ trong góc phòng. Khi tôi bước lại gần, hình như nó không muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói gì đó với nó. Tôi bắt đầu bằng việc hỏi xem nó có hồi hộp chờ Giáng Sinh đến không. Tôi kể rằng tôi sắp nhận được món quà là một chiếc xe đạp. Đột nhiên, mắt nhỏ sáng lên, miệng nở nụ cười thật tươi. Nó nói với tôi rằng nó sẽ là đứa hạnh phúc nhất trên đời nếu có một chiếc xe đạp.
Rồi nhỏ kể cho tôi nghe về cuộc đời mình. Nói đúng ra, nó không có tuổi thơ như một đứa trẻ bình thường. Nó chưa bao giờ biết mùi vị của việc sống trong một gia đình thật sự, với những con vật nuôi của riêng nó... là như thế nào. Cha mẹ nó đều nghiện rượu và thường xuyên gặp khó khăn về tiền bạc. Họ dời chỗ ở liên tục, hoặc vì không thể trả nổi tiền thuê nhà, hoặc bị đuổi ra khỏi nhà bởi một lý do nào đó. Mội việc tồi tệ đến nỗi cuối cùng họ bỏ rơi nó và nó phải vào ở nhà mở này.
Nó không còn ai để gọi là gia đình nữa.
Tôi biết việc nhỏ muốn có một chiếc xe đạp là điều không thể. Ai sẽ mua cho nó? Cha mẹ nó đi rồi, và nó sống trơ trọi một mình trên thế gian này ngoại trừ những người quản lý nhà mở. Tôi cảm thấy xót xa cho nó quá.
Hai chúng tôi mải mê nói chuyện đến nỗi cô giáo phải đến vỗ vai tôi, nói rằng đã đến giờ chúng tôi ra về. Tôi chộp lấy cái cặp, chúc nó một mùa Giáng Sinh vui vẻ, và nhận được những món quà mà mình muốn. Trước khi rời phòng, tôi quay đầu nhìn lại và mỉm cười với nó.
Đêm đó, tôi nằm trên giường nhớ lại những gì con nhỏ kể cho tôi nghe về cuộc sống tại nhà mở. Tôi nghĩ tới cuộc đời nó rồi nghĩ tới cuộc đời tôi. Nói chung, tôi chỉ biết đòi, đòi và đòi... và cho rằng mình vẫn chưa có đủ. Bây giờ tôi gặp một con nhỏ bằng tuổi tôi, hầu như nó chẳng nhận được một thứ gì và nó cho rằng đó là đó là điều bình thường. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao người ta hay nói rằng tôi là một con người may mắn.
Suốt ba ngày sau, tôi cứ suy nghĩ xem có cách nào để giúp cuộc đời nhỏ bạn tốt đẹp hơn. Rồi, ngay đêm trước Giáng Sinh, trong lúc ngồi nghe linh mục giảng trong nhà thờ, ý tưởng bất chợt nảy ra. Tôi muốn tặng cô bạn mới chiếc xe đạp mới của tôi - mà tôi vẫn chưa nhận được!
Khi tôi giải thích tất cả mọi chuyện với mẹ, bà nhìn tôi cười - một nụ cười mà tôi không thể diễn tả được - một nụ cười mà tôi chưa thấy bao giờ. Mẹ tôi tìm tờ báo nói về ngôi nhà mở mà tôi đã đến thăm. Và sáng ngày Giáng Sinh, hai mẹ con tôi tới nhà mở với chiếc xe đạp mới nằm gọn trong cốp xe.
Tôi bước vào với cảm giác nuối tiếc rằng mình sẽ không con chiếc xe đạp nữa, nhưng trong lòng tôi cũng cảm thấy vui sướng. Khi tôi tìm thấy nhỏ đó, nó vẫn ngồi lặng lẽ trong góc phòng như ngày hôm trước. Đầu nó cúi xuống, có vẻ buồn rầu lắm. Tôi bước tới gần, nói:
- Chúc Giáng Sinh Vui Vẻ.
Rồi tôi nói tôi có một món quà cho nhỏ.
Mặt nó sáng bừng và nó mỉm cười khi ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt nó vui vẻ hơn lần trước. Tôi nắm tay nhỏ và dẫn ra cửa. Dựng ngay bên ngoài là chiếc xe đạp màu hồng của tôi với chiếc nơ to tướng màu đỏ. Tôi mong chờ được thấy nó toét miệng nhe răng cười thật tươi, nhưng thay vào đó, tôi thấy một giọt nước mắt trong veo lăn xuống má nó. Nó sung sướng đến nỗi phải bật khóc. Nó luôn miệng cám ơn tôi. Và lúc đó tôi biết rằng điều tôi vừa làm mới là "bảnh" thật sự. Tôi biết mình đã biến con nhỏ thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng tôi không hề biết rằng, việc tôi cho chiếc xe đạp duy nhất - mà tôi có - đã thay đổi cách suy nghĩ của tôi về cuộc sống. Qua thời gian, tôi thấy mình không còn tham lam như trước đây nữa.
Giờ đây tôi đã biết: Nhận một món quà tuyệt vời sẽ làm tôi cảm thấy sung sướng, nhưng thật lòng tặng một món quà cho người khác còn khiến tôi sung sướng gấp bội lần.
Tôi cũng biết rằng tôi đã hy vọng nhiều vào chiếc xe đạp đó để hình ảnh tôi có vẻ bảnh hơn. Mặc dù tôi không còn dịp đạp xe đến trường để khoe mẽ, mẹ tôi rất tự hào về tôi và những người khác cũng vậy. Về lâu về dài, lòng tốt của tôi có nhiều ý nghĩa hơn là một chiếc xe đạp - hoặc bề ngoài bảnh bao.
Brittany Anne Reese, 15 tuổi