Hà Chương đang ở trong vòng vây của các cô gái. Rỏ khổ! Anh nhàn nhả. Con nhà giàu là như thế đấy- Muốn học thì học, muốn không thì không. Hà Chương quay nhìn An Thanh rồi cương quyết nói:
-Các cô càn trao đổi thì hai tiếng nữa sẽ tiếp tục. Tha hồ. Bây giờ không được xâm phạm giờ giấc của Yên Sa...
Uyển Chi chen vào chỉ lên tường:
-Thầy" lạ chưa? Giờ của Yên Sa vẩn còn nằm trên đồng hồ ấy, có ai lấy mất đi đâu.
An Thanh cũng không vừa:
-Thầy" cứ ép Yên Sa học hoài. "Thầy" khó quá! Còn trẻ trung đừng nên khó "thấy" ơi.
Hà Chương trợn mắt với An Thanh , cả ba cô bụm miệng cười khúc khích. Anh gắt:
-Các cô luôn hại bạn. Các cô phá giờ học của Yên Sa.
Yên Sa phụng phịu:
-Bạn em đến chơi, em phải tiếp đón đàng hoàng chứ. Nếu không chúng nó bảo em không có tình nghĩa.
Hà Chương khôi hài chỉ lên tay các cô.
-Tình Nghĩa tràn đầy đấy chứ. Trên tay cô nào cũng có đũ... Ổi, mận, cốc, me...
An Thanh bấm Yên Sa rồi hùng hồn nói:
-Ăn uống là nhu cầu thứ nhất Trò chuyện là nhu cầu thứ hai. Thiếu nó người ta sẽ chết, anh Hà không biết điều đó sao?
Biết gặp những đối thủ chanh chua không vừa, Hà Chương đốp chát lại:
-Biết thế cho nên tôi đã phải giải quyết ổn thỏa cho các cô rồi đó.
Các cặp mắt đều mở to ngạc nhiên. Yên Sa hỏi:
-Giải quyết ổn thỏa thế nào?
Giọng anh thật rỏ ràng:
-Thế nào hả ? thì Yên sa bắt đầu học. Hai cô chờ đợi. Trong khi chờ đợi cứ ra cây Ổi sau nhà vặt hết Ổi, giải quyết nhu cầu thứ nhất. Yên Sa học xong sẽ giải quyết nhu cầu thứ hai.
Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau. Yên Sa chống nạnh nghênh mặt hỏi anh:
-Bây giờ anh nhất định không cho nghĩ.
-Không! Tôi đã sắp xếp đâu vào đấy rồi. Yên Sa không thấ y sao?
-Yên Sa cải lại:
-Bạn bè em tới chơi. Anh bắt ngồi đợi. Sao bất lịch sự vậy?
Hà Chương nghiêm nét mặt:
-Bạn bè cũng phải biết rỏ giờ giấc học tập của Yên Sa chứ. Sao lại đến bừa bãi thế ?
An Thanh tự ái:
-Nè! Có chuyện đột xuất chúng tôi mới đến. Thỉnh thoảng phải có trường hợp ngoại lệ chứ "thầy".
Hà Chương yên lặng. Anh không cải lại với các cô gái làm chuyện này nữa. Nhưng "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng" Uyển Chi châm chọc anh:
-"Thầy" là người nguyên tắc đầy mình.
Nguyên tắc quá coi chừng...
An Thanh giã vờ ngây thơ hỏi:
-Coi chừng gì Uyển Chi?
-Coi chừng... ế!
Yên Sa được dịp cười thỏa thích:
-Phải đấy, coi chừng... ế đấy anh Hà Chương ơi!
Hà Chương nghe hơi nóng bừng lên mắt, anh phản công:
-Cái gì đắt thì không bao giờ sợ ế phải không các cô?
Ba cái miệng cùng hả ra. Hà Chương thích thú trước đối phương. Anh mỉm cười và lại thúc giục Yên Sa:
-Học chứ Yên Sa! Nhanh lên đi! Trể gîờ rồi đấy!
Yên Sa phàn nàn:
-Anh đừng lạnh lùng sắt đá! Cả ba đứa chúng em đều xin xỏ mà anh chẳng động lòng...
Hà Chương chế giểu.
- Đúng! Xin gì chứ xin bỏ học thì tôi không bao giờ động... lòng
Rồi anh quay qua Uyển Chi và An Thanh.
-Hai cô đã biết "thân phận" chưa? Mời hai cô rút lui cho Yên Sa học hành!.
Hai cô bé nguýt anh, An Thanh buột miệng:
-Người rút lui không phải là hai đứa này đâu "thầy"ạ ?
Hà Chương trừng mắt với An Thanh. Khó chịu trước những lời kém tế nhị đó, anh muốn bỏ mặc Yên Sa nhưng vẩn cố dằn xuống. Trong lúc đó Uyển Chi lại tiếp tục khẩn cầu:
-Học! Học nữa! Học mãi! Học cả đời.
Lâu lâu hảy cho Yên Sa nghĩ một buổi đi "thầy".
Hà Chương cười chế giểu:
-Nghe giọng điệu tôi dám chắc trong lớp các cô không bao giờ là học sinh khá giỏi.
-Tiếc thay "thầy" tuyên bố sai bét. Bọn em không bao giờ biết đến trung bình là gì.
-Vậy thì yếu kém!
-Còn lâu!
Cả ba có vẽ đắc thắng, cô nào cũng hớn hở nhìn Hà Chương. Anh mạnh dạng tuyên bố.
-Tôi không bao giờ tin vào kết quả của những người chỉ có hai "nhu cầu" như các cộ Đó là những người...
Cả ba cái miệng cùng há ra:
-người gì?
-người lười.
Yên Sa đỏ mặt:
-Anh dám xúc phạm đến các nhân tài của lớp 12A1 phải không?
Hà Chương bật cười:
-A ha! Nhân tài! Các cô mà là nhân tài chắc tôi chạy mất.
Uyển Chi tiếp lời:
-"Thầy" không tin cứ đến 12A1 sẽ rỏ. Chớ có khinh khi rồi sẽ ân hận đấy!
Hà Chương làm bô nghiêm nghị.
-Nhân tài thật hả? Tôi cũng nhắm mắt xem tài các cộ À mà các cô có tài gì vậy. Tài ăn... hay nói... ?
An Thanh liếc anh chàng bằng đuôi mắt và yên lặng không nói gì. Hà Chương vẩn không quên nhiệm vụ.
-Thôi mời các cô giải tán cho! Yên Sa lấy tập ra học bài! Làm bài tập hôm qua xong chưa?
Yên Sa vẩn không nhúc nhích. An Thanh và Uyển Chi cùng không nhúc nhích. Cả ba đứa mắt nhìn nhau. Yên Sa nói nhỏ:
-Bài tập hôm qua em chưa làm kịp.
An Thanh phụ họa:
-Phải đấy. Chưa làm bài tập, đâu có sửa được, cho nghĩ đi "thầy"!
Giọng Uyển nhi đầy hứa hẹn:
-Cho nghĩ đi "thầy"! Chủ Nhật học bù.
Mặt Hà Chương nhăn nhó:
-Học bù! Tôi còn lạ gì ngày Chủ Nhật của các cô nữa!
-Vậy khỏi học bù hén "thầy"?
Anh dứt khoát:
- Bây giờ học! Khỏi bù gì cả!
Yên Sa tiu nghỉu:
-Xí! Vậy mà cũng nó! Đầ ó em không tập trung, không học được đâu.
-Tại sao không tập trung?
- Tại lo ra.
-Hà Chương gằn giọng:
-Tôi không cho phép lo ra. Cây thước nầy sẽ trừng trị những ai lo ra, không học! An Thanh lè lưởi:
- Eo ôi, ghê thế! Thôi học đi Yên Sa ơi, kẻo bị đòn đấy!
Yên Sa quả quyết:
-Hôm nay nhất định không học! Ai đời bỏ bạn ngồi đó mình lại lo chuyện học hành riêng tự Coi sao được. Em luôn vì bạn bè!
Hà Chương thách thức:
-Vì bạn thì bạn cũng vì mình. Hai cô sẽ ra vườn chơi cho Yên Sa học! Hay là hai cô sẽ cùng học với Yên Sa?
An Thanh khoát tay:
-Thôi Khỏi! Bọn tôi không có tinh thần... học chung như vậy đâu. "Thây" đừng xúi giục.
Hà Chương nheo mắt với An Thanh:.
-Các cô chỉ có tinh thần... ăn chung thôi phải không.
Uyển Chi lý luận:
-Ăn để ma sống, có sống mới học được chứ "thầy"!
Hà Chương được dịp nhấn mạnh:
-Bởi ăn nhiều nên Yên Sa và các cô mới sống nhăn đó. Mà sống thì phải học!
An Thanh che miệng cười:
-"Thầy" không bao giờ quên nhiệm vụ của "thấy" sao?
Uyển Chi nài nỉ:
- "Thầy" tha cho Yên Sa bửa nay đi "thầy"!
Hà Chương nghiêm nét mặt:
-Các cô đừng giởn nữa!
Anh cau mày nhìn đồng hồ:
-Các cô là những người phung phí thời gian, rồi các cô sẽ ân hận cho xem!
Anh nhìn kỷ cái miệng vừa phát ra tiếng nói ấy, Yên Sa bổng nói đột ngột:
-Anh Hà Chương cho em nghĩ hén! Mẹ sẽ không biết, không la đâu. Và tiền thù lao của anh, mẹ sẽ tính đũ chứ không trừ đâu.
Hà Chương sa sầm nét mặt. Không ngờ Yên Sa dám ăn nói với anh như thế. Yên Sa thật kiêu kì, cô bé luôn ỉ vào sự giàu sang của gia đình. Thì ra bắt buộc Yên Sa học, cô bé lại tưởng anh sợ bị trừ lương. Yên Sa không hề thấy được tinh thần trách nhiệm của anh. Anh luôn lo lắng đến việc học của Yên Sạ Cô nào có hay? Mỗi ngày Yên Sa đều được Hà Chương dạy kèm. Một tuần cô hoc hai buổi toán, hai buổi lý và hai buổi anh văn. Cô yế u môn ngoại ngữ. Những lúc dạy Yên Sa học, Hà Chương rất nghiêm khắc. Anh thật sự là một vị thầy mẫu mực.
Có lúc Yên Sa chăm học nhưng có lúc cô rất lơ là và Hà Chương cũng hay la khi cô không chú ý. Hôm nay thì quá lậm rồi. Yên Sa chủ động đòi nghĩ học. Hà Chương cảm thấy chán ngấy khi dạy các cô tiểu thư các cậu quí tử. Họ muốn thầy dạy thêm chỉ cốt để khoe khoang và điểm trang cho sự giàu sang của mình.