Trả tiền xong, Dũng chờ người bán hàng gói hộp quà bỏ vào trong bao, đang định bước ra khỏi tiệm, bỗng chàng thấy một bên áo nằng nặng như bị trì kéo. Dũng cúi xuống, ngạc nhiên nhìn đứa bé gái khoảng 3 tuổi đang nắm áo chàng lắc qua lắc lại như muốn gọi sự chú ý của chàng. Dũng nhìn con bé chưa gặp bao giờ rồi lại đưa mắt nhìn chung quanh, mọi người vẫn qua lại trước cửa tiệm như không chú ý đến chàng và con bé. Dũng cúi xuống hỏi chuyện, nhưng con bé không nói, chỉ đưa đôi mắt to tròn nhìn rồi lại e thẹn nép đầu vào vai chàng như quen biết.
Con bé trông kháu khỉnh, dễ thương, nhưng Dũng không dám bế lên, sợ bị hiểu lầm như những trường hợp mà chàng đã nghe hay thấy trên TV, trên báo chí. Dũng tránh né, đứng lên dợm bước chân đi, nhưng con bé lại nắm tay chàng như muốn đi theo làm Dũng thêm ngạc nhiên lẫn bối rối. Chàng đang phân vân chưa biết tính sao, bỗng một người đàn bà hớt hải vẹt đám đông qua lại, chạy đến bên đứa bé rối rít, vừa khóc, vừa run rẩy kêu lên:
- Vy, Trời ơi sao Vy bỏ đi? Vy làm mẹ sợ quá Vy biết không?
Chàng ngẩn người đứng nhìn... Ồ thì ra 2 mẹ con lạc nhau. Người mẹ định bế con lên, nhưng con bé không chịu, cứ nắm chặt tay Dũng, lui lại trốn phía sau chân chàng làm Dũng ngỡ ngàng nhìn người đàn bà xong lại nhìn con bé. Người đàn bà đứng dậy nhìn Dũng với khuôn mặt còn nhoè nhoẹt nước mắt:
- Xin lỗi, cháu bé đã làm phiền ông.
Nghe xong, Dũng thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ chàng chỉ lo người đàn bà hiểu lầm lại la toáng lên bảo Dũng bắt cóc con bé thì khốn. Chàng gật đầu chào rồi cúi xuống ngồi bên con bé mỉm cười làm quen:
- Hi!... bé tên gì?
Con bé lại vẫn không trả lời, chỉ dụi đầu vào vai chàng. Dũng bế đứa bé lên, hỏi người đàn bà đang đưa tay lau nước mắt:
- Có phải cháu không nói được, hay là... không muốn nói? Lúc nãy tôi cũng đã hỏi nhưng cô bé chỉ im lặng?
Như đã lấy lại chút bình tĩnh, người đàn bà còn rất trẻ ngập ngừng:
- Dạ thưa ông, cháu đã nói được nhiều rồi ạ, nhưng không hiểu sao hơn 1 năm nay con bé bỗng im lìm, không nói nữa.
Vừa nói, người đàn bà vừa đưa tay định bế con từ tay Dũng, nhưng con bé quay mặt đi, úp mặt vào cổ chàng, 2 tay ôm cứng như sợ phải rời xa làm người mẹ càng lúc càng ngượng đến đỏ mặt, kêu lên:
- Ô kìa Vy, Vy hay chưa? Vy nhìn xem Vy có quen ông không? Vy đưa mẹ bế cho ông còn đi chứ.
Dũng nhìn con bé lên tiếng trấn an:
- Không sao, cứ để tôi bế cháu một lúc, đừng làm cháu sợ. Hay là mình vào kia uống nước một lát được không?
Người đàn bà bất đắc dĩ đi theo Dũng vào quán nước đối diện, Chàng chọn một cái bàn trong cùng, con bé leo lên ngồi trên đùi chàng có vẻ yên tâm, hết nhìn mẹ, xong lại ngửa cổ nhìn Dũng trong khi người mẹ nhìn con với ánh mắt tha thiết, cố dỗ dành, năn nỉ:
- Vy sang đây ngồi với mẹ, sang đây mẹ cho Vy cái này hay lắm, lẹ lên.
Nhưng con bé cứ lắc đầu quầy quậy, đong đưa cái đuôi gà xinh xinh được cột túm lại phía sau, lưa thưa những sợi tóc lờn vờn trên mặt, sau cổ. Nhìn sự bối rối khổ tâm của người ngồi trước mặt, Dũng tự giới thiệu:
- Tôi là Dũng ở tiểu bang khác về đây chơi. có thể cho tôi biết tên để tiện nói chuyện được không?
Người đàn bà thoáng chút e thẹn:
- Dạ tôi là Ánh Quyên, còn cháu tên là Ánh Vy.
Chàng vuốt tóc con bé mỉm cười:
- Tên cả hai mẹ con đều đẹp
Nhìn lại người đối diện, chàng nói tự nhiên như muốn tránh sự ngượng ngập cho người đàn bà mà chàng vừa gặp:
- Xin lỗi Quyên nhé, Tôi có thể tò mò hỏi 1 tý được không?
- Có phải ông muốn hỏi sao bé Vy lại đi theo ông chứ gì? tại sao con bé lại bám theo ông phải không? Người đàn bà ngập ngừng giây lát, cắn môi nói khẽ:
- Có lẽ tại ông mặc áo lính, giống cái áo mà ba bé Vy hay mặc ngày trước, nên khi thấy là con bé cuống quýt chạy theo...còn tại sao cứ bám theo ông... tôi không biết được.
Dũng chợt nhìn xuống chiếc áo lính 4 túi mà chàng đang mặc. Chiếc áo chàng mới mua ở chợ trời tuần trước để đi câu cá. Hôm nay chàng đã mặc nó để lái xe suốt quãng đường dài từ tiểu bang chàng ở về đây. Dũng nhìn con bé, rồi lại nhìn Quyên, thắc mắc:
- Nhưng ba bé Vy đâu mà cô bé lại rơi vào tình trạng này?
Quyên cúi đầu, mím môi, mắt đăm đăm nhìn vào ly nước cam trước mặt mà nàng đang dùng cái ống hút quậy tròn trong ly:
- Dạ nhà tôi đã mất, kể từ khi nhà tôi mất, con bé hay khóc đêm rồi bỗng trở nên trầm lặng, không nói nữa. Khi nào thích thì gật đầu, không thì lắc đầu... Tôi có đưa con bé đi Bác sĩ, nhưng BS bảo đây là vấn đề tâm lý, phải có thời gian thì cháu sẽ trở lại bình thường.
Nghe Quyên kể, Dũng lặng người xúc động. Chàng đưa tay vuốt má con bé một cách trìu mến, âu yếm như con bé là của chàng. Con bé đang dựa vào chàng ngủ gà ngủ gật. Dũng đặt con bé nằm phía trong chỗ chàng ngồi, lấy gói quà kê đầu cho con bé. Nhìn Ánh Vy ngây thơ ngủ, Dũng thấy lòng nao nao, chàng quay sang hỏi chuyện:
- Chắc Quyên với cháu ở thành phố này phải không?
- Dạ không, mẹ con tôi ở tiểu bang khác về đây, thấy năm nay Disneyland kỷ niệm 50 năm nên lấy 2 tuần nghỉ đưa bé Vy về đây chơi cho con bé vui, nào ngờ chưa gì đã bị lạc làm sợ quá, sợ đến đứng tim được.
Chợt nhớ đến gói quà mà Dũng vừa mua ở tiệm quần áo trẻ con lúc nãy đang kê đầu cho con, Quyên tiếp:
- Ông Dũng đi thế này chắc gia đình đang mong, mẹ con tôi thật có lỗi đã làm phiền ông, nhân lúc cháu đang ngủ, ông cho tôi xin cháu.
Dũng nhìn Quyên mỉm cười, chàng đẩy ly nước cam đến gần Quyên hơn, nói nhỏ như sợ đánh thức con bé dậy:
- Quyên uống nước đi, cứ để cháu ngủ, đừng ngại. Thật ra lúc nãy tôi mua quà sinh nhật cho con thằng bạn chứ đâu có gì phải gấp gáp.... Vậy ra 2 mẹ con Quyên cũng đi vacation hả? Thế Quyên đã đưa cháu đi Disneyland chưa?
- Dạ chưa, lúc nãy định mua vài thứ cần dùng trước khi cho cháu đi, nào ngờ con bé lại chạy lạc. Chắc Quyên không dám cho bé Vy đi nữa, trong đó năm nay đông người, lỡ bị lạc lần nữa không biết phải làm sao?
- Nếu thế Quyên cho phép tôi đưa 2 mẹ con Quyên đi nhé, có tôi, bảo đảm Ánh Vy sẽ không bị lạc nữa đâu. Vả lại tôi cũng chẳng biết đi đâu hôm nay, bạn bè thì giờ này tụi nó đi làm đâu đã về.
Quyên đưa ống hút lên môi để tránh trả lời, lời đề nghị của người đàn ông mà Quyên vừa gặp. Một sự gặp gỡ oái oăm, kỳ cục đến không thể tin được.
thấy Quyên cứ im lặng cúi đầu bập bập ống hút như có vẻ ái ngại. Dũng lên tiếng:
- Nếu Quyên không đồng ý thì thôi vậy.
Quyên ngước lên nhìn chàng ấp úng:
- Dạ không phải vậy.
Nhìn vẻ lúng túng của Quyên, Dũng muốn bật cười, chàng định hỏi đùa, không phải vậy là làm sao? nhưng sợ Quyên nghĩ chàng xuồng xả nên lại ngồi im. Quyên nhìn con say ngủ bên cạnh Dũng, lòng thoáng lo âu, nghĩ đến sự quyến luyến của con với người đàn ông xa lạ đang ngồi trước mặt làm Quyên thấy đau lòng... Có lẽ con bé nhớ bố không chừng... Nghĩ đến đó Quyên thấy tủi thân, thấy thương mình, thương con vô cùng... Con bé bỗng mở mắt ra nhìn quanh rồi lồm cồm ngồi dậy. Dũng bế con bé ngồi lại trên đùi chàng, một tay ôm con bé, một tay chàng đưa ly nước cam cho con bé hút. Nhìn con bé Dũng thấy lòng mình khác lạ... Chàng bỗng quên hiện tại, đầu óc như mơ hồ lãng đãng điều gì đó. Chàng thấy lòng mình đau nhói như mũi dao ai vừa đâm vào tim, như một luồng điện chạy rần trong cơ thể, Dũng bỗng thấy lạnh, thấy run, chàng đưa ly cafe lên môi hớp mốt hớp dài, thò tay vào túi định lấy bao thuốc, nhưng lại thôi... Dũng trìu mến đưa tay vuốt tóc, áp má lên đầu con bé, rưng rưng ghì con bé vào sát chàng hơn. Trông Dũng xúc động thấy rõ. Dũng nhắm nghiền mắt như cố xua đuổi những gì đang đến trong đầu, đang làm Dũng sợ hãi. Tim chàng như co thắt làm đau đến khó thở. Dũng muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng con bé lại cứ đeo cứng lấy chàng. Quyên nhìn Dũng thấy lạ, mặt chàng tái xanh, làm Quyên lo lắng hỏi dồn:
- Ông, ông Dũng có sao không? ông để Quyên bế cháu.
Dũng đưa vội con bé Vy cho Quyên, mặc con bé khóc thét, níu chặt tay chàng. Dũng luýnh quýnh đứng lên:
- Quyên bế cháu, tôi vào trong rửa mặt xong ra ngay.
Dũng nhanh chân bước vào phòng rửa tay, tim chàng đập nhanh làm hơi thở dồn dập. Dũng thấy chóng mặt đến muốn nôn thốc ra, chàng chống 2 tay lên bồn rửa mặt thở rút, Dũng bỗng muốn khóc lạ, nhưng khóc không được, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, chàng hứng nước lạnh đầy hai tay rồi úp mặt trong đó vài giây cho tỉnh táo lại. Một lúc chàng bước ra, vừa thấy Dũng, con bé tuột khỏi tay mẹ chạy đến ôm chân Dũng, chàng cúi xuống mỉm cười bế con bé trên tay trở lại chỗ ngồi. Quyên nhìn Dũng lo lắng:
- Ông có sao không? hinh như ông không được khoẻ, hay là ông nên về nghỉ...
- Không sao, không sao, tôi chỉ thấy choáng váng một tý thôi, nhưng bây giờ đã khoẻ rồi.
Tuy Dũng nói thế, nhưng Quyên vẫn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt buồn của Dũng. Nhìn trong mắt chàng, Quyên thấy ánh mắt không vui có vẻ như đau đớn, khổ tâm mà Dũng đang cố lẩn tránh. Biết Quyên đang thắc mắc về mình, nhưng Dũng cứ vờ đi như không biết. Chàng đề nghị:
- Hôm nay thật sự chẳng biết đi đâu, Quyên cho phép tôi đưa 2 mẹ con Quyên đi Disneyland nhé, không những cho bé Vy mà còn cho cả tôi nữa... Dũng buồn buồn tiếp:
-Nếu không, tôi đâu có cơ hội để vào trong ấy? tôi đâu có dịp nào để vào, vì những người vào trong ấy đều mang theo gia đình cả, phải không?
Nghe Dũng nói, Quyên có cảm tưởng như Dũng đang van xin nàng, đang trần tinh về chàng làm Quyên thấy lòng rung động, thấy tội nghiệp.
Cả một ngày trong Disneyland, bé Vy chạy nhảy như không biết mệt. Con bé tham dự tất cả những trò chơi mà con bé có thể. Có những trò chơi mà Dũng và Quyên cùng tham dự. Bé Vy được ngồi giữa Quyên và Dũng, trông cả ba hạnh phúc như một gia đình nhỏ, một hạnh phúc thấy được như những gia đình khác trong này. Có những trò chơi chỉ mình Dũng và con bé, trông như hai cha con. Thấy con vui như chưa bao giờ vui kể từ hơn 1 năm nay làm Quyên cũng vui theo. Con bé chạy nhảy như chim, tung tăng đi giữa Dũng và nàng. Quyên thấy lòng mình ấm lại. Nhưng lại thấy phân vân không biết ngày mai sẽ ra sao khi nàng và con lại thui thủi một mình?... Đêm đã về khuya, Quyên tỏ ý muốn về cho con ngủ, nhưng con bé vẫn không muốn về nên Dũng đành phải bế lên dỗ dành:
- Bé Vy về ngủ nhé, mệt rồi, ngày mai mình trở lại đây nữa, chịu không?
Con bé nhìn chàng rồi lại nhìn mẹ, gật đầu, 2 tay vòng ôm lấy cổ chàng, gục đầu vào vai chàng như đứa con gái cưng của bố làm Dũng thấy thấy lòng xôn xao, hạnh phúc. Chàng có cảm tưởng như đang ôm con gái mình làm Dũng vui hẳn lên. Chàng thấy đời nhẹ nhàng hẳn đi. Con bé mệt mỏi ngủ thiếp trên vai Dũng. Quyên nhìn con suy nghĩ mông lung.
Thấy Quyên lặng lẽ đi bên cạnh, Dũng hỏi:
- Quyên đang nghĩ gì vậy.
- Dạ thưa Quyên đâu có nghĩ gì.
- Thật không?
Quyên lúng túng trước câu hỏi có vẻ trêu ghẹo của Dũng nên chỉ biết im lặng. Dũng lên tiếng:
-Ước gì đêm nay cứ như vầy mãi.
Thấy Quyên không lên tiếng, Dũng lại hỏi:
- Sao Quyên không nói gì vậy?
Quyên ngượng ngùng:
- Dạ nói gì ạ?
Dũng đùa:
- Quyên ngoan quá, cái gì cũng dạ thưa hết. Quyên nói về Quyên về bé Vy chẳng hạn.
Quyên đỏ mặt:
- Ông Dũng đã biết ít nhiều về mẹ con Quyên rồi, ông Dũng nói về ông Dũng đi.
Dũng lặng người, chàng nói lảng:
- À, hai mẹ con ở đâu để tôi đưa về, nãy giờ cứ lái xe vòng vòng quên cả hỏi.
Biết Dũng muốn tránh né không muốn nói về mình nên Quyên cũng lờ đi, không đề cập đến:
- Dạ ông Dũng cho 2 mẹ con Quyên đến khách sạn Marriotte Fullerton ở phía sau đường này.
Dũng reo lên:
- Oh, lại một sự tình cờ, tôi cũng ở khách sạn ấy. May quá, thật là hi hữu phải không?
Chàng tự dưng mỉm cười với chính mình khi buột miệng reo lên, chàng nói may, không biết may vì chàng ở cùng một khách sạn với mẹ con bé Vy hay may vì chàng khỏi phải mất công đi xa. Cái reo vui của Dũng làm Quyên đỏ mặt. Cho xe vào parking, Dũng bế con bé theo Quyên lên phòng nàng, chàng đặt con bé lên giường rồi quay ra phòng khách. Thấy vẻ lúng túng của Quyên, Dũng cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Quyên lấy phòng này lâu chưa?
- Dạ mới hôm qua thôi ạ.
- Vậy à, tôi thì mới sáng nay, lấy phòng xong chưa kịp thay quần áo là đi shopping ngay, không ngờ lại may mắn gặp được bé Vy. Nhìn xuống chiếc áo lính chàng đang mặc. Dũng tiếp:
- Cũng nhờ cái áo lính này nữa phải không? nhờ nó mà tôi có được một ngày vui như hôm nay, cũng như nhờ nó mà tôi được dịp quen mẹ con Quyên... à, ngày mai hai mẹ con làm gì, có chương trình gì không? cho anh tham gia với.
Nói xong Dũng giật mình là chàng đã thay đổi cách xưng hô thân mật mà chàng không để ý. Thấy Quyên bối rối, chàng nói nhanh:
- Khuya rồi, anh về cho Quyên nghỉ, ngày mai anh sang đón 2 mẹ con.
Nói xong, không chờ sự đồng ý của Quyên, chàng bước ra cửa, Quyên bước theo chàng nhỏ nhẹ:
- Cám ơn ông Dũng.
Thấy Quyên đứng gần, Dũng quay người hôn nhanh lên trán Quyên:
- Ngủ ngon,
Vừa nói, chàng vừa bước nhanh ra cửa. Cử chỉ quá nhanh của Dũng làm Quyên bất ngờ chới với. Cánh cửa khép lại sau lưng.
Dũng đi ngược về phía cầu thang, chàng bước vào bar ở tầng dưới cùng, mua chai rượu đi về phòng mình. Dũng mở nhạc nhè nhẹ, chàng cầm chai rượu với cái ly bước ra ngoài ban công. Bầu trời về đêm trở nên yên tĩnh hơn, thỉnh thoảng mới nghe một vài tiếng xe chạy ngang. Ánh điện của thành phố về đêm vẫn sáng chưng hắt ngược trở lên làm không đậm nét những vì sao trên bầu trời. Chàng đốt một điếu thuốc nằm ngả người trên ghế, gác chân trên bàn, nhìn theo khói thuốc đang từ từ tan loãng trong không khí. Gió mát nhè nhẹ. Dũng bỗng thấy nhớ con bé chi lạ, chàng thấy hình ảnh con bé Ánh Vy cứ quyện lấy chân chàng, cứ ôm cứng lấy cổ chàng như không muốn rời xa. Hình ảnh mẹ con bé Vy như sống động trước mắt nhưng lại từ từ mờ dần để nhường chỗ cho hình ảnh một con thuyền gỗ đang dập dềnh ngoài khơi. Bầu trời xám đen vần vũ, con thuyền càng lúc càng chao động mạnh trước cơn gió bất ngờ thổi đến. Mưa gió bão bùng, bốn bề mênh mông sẫm tối, một ngọn sóng tung con thuyền lên thật cao cho con thuyền rơi xuống vỡ vụn thành trăm mảnh. Tất cả không nghe được gì ngoài tiếng sóng gào thét của biển, tiếng sấm chớp nổ kinh hoàng trong đêm tối đen như mực...
Lúc tỉnh dậy là lúc ánh nắng chói chang, sức nóng của mặt trời chiếu lên Dũng. Chàng mở mắt ra, chàng đã trôi giạt vào một bờ biển lạ, nhìn mãi Dũng mới thấy có vài người may mắn như chàng đã trôi vào bờ. Mọi người mệt mỏi đưa mắt nhìn nhau, họ lững thững đi lên đi xuống trên bãi biển tìm kiếm như những bóng ma vất vưởng vô hồn, vô vọng. Mặt biển êm đềm hơn, những con sóng dữ đâu không thấy chỉ thấy một vùng biển lặng trước mặt, những mảnh gỗ vụn của con thuyền vỡ nát đêm qua đang bập bềnh trôi dạt vào bờ. Dũng thấy lòng trống rõng, đầu óc như tê liệt, trái tim chàng như vừa bị lấy đi chỉ còn một thân xác vô tri lang thang trên bãi cát vàng nóng bỏng chân. Chàng leo qua đá, sang cả bãi bên kia, Dũng tìm kiếm nhưng chẳng thấy được gì, bỗng mắt chàng vướng víu tấm chăn màu hồng, trắng mà vợ chàng đã mang theo cho con nằm ngay trước mắt, gần đó con búp bê của con chàng cũng đang nằm kẹt dưới một hốc đá. Dũng cầm con búp bê lên, cầm tấm chăn đắp của con mà người mềm nhũn, chàng quỵ xuống như không đứng lên được nữa. Dũng quấn con búp bê bằng tấm chăn mà Dũng vừa tìm thấy, chàng cố lết lên bờ đào đất để chôn kỷ vật của vợ con chàng như chôn một phần đời của mình trong đó. Dũng làm một cây thánh giá cắm trên mộ. Ngồi mộ chàng vừa mới xây cho vợ con chàng, cho chính hạnh phúc của Dũng mà đại dương đã lấy đi, đã tước đoạt của chàng chỉ trong vòng một đêm không kịp trở mình.
Dũng cứ để yên những hình ảnh đau thương về chế ngự chàng trong lúc này mà không lẩn tránh như những lần trước. Mặc cho những giọt nước mắt khóc cho vợ con chàng ràn rụa trên má... những hình ảnh não nùng của con thuyền nhỏ trong đêm từ từ mờ nhạt. Dũng đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi thật dài cho đầy lồng ngực rồi thở ra nhè nhẹ. Chàng đau đớn thầm thì... một lần này thôi em, hãy cho anh quên em, cho anh quên con, cho anh làm lại từ đầu...
Chàng ngửa mặt nốc cạn ly rượu cuối cùng.
Nguyenthitehat