30/9 ngày thứ ba Connors dựa lưng vào chiếc cột lớn của toà lâu đài Nuovo. Trời sắp sáng rồi. Anh ngắm nhìn toà lâu đài uy nghiêm được xây từ thế kỷ XIII. Lâu đài này có một đường hào bao quanh năm tháp canh bằng đá và một mạng lưới vô cùng rối rắm những lối đi có mái vòm. Một bãi cỏ xanh mướt trải dài ngút mắt ngăn cách toà lâu đài với con đường chính. Connors nói: - Xe tăng đến được đây không phải dễ. Rất có thể bọn chúng phải chiến đấu với chúng ta ngay ngoài bãi cỏ kia, và như vậy cả đội hình của chúng sẽ nằm trong tầm quan sát của chúng ta. Ông Maldini nói: - Trừ phi nó mọc cánh, còn không nó chẳng vào bên trong toà lâu đài được đâu. Lúc này đây, toà lâu đài này là nơi an toàn nhất so với tất cả các nơi khác của thành phố Naples. Nhưng mà chiến sự thay đổi thất thường, khó ai lường trước được. Connors nhận xét: - Phía trong lâu đài như một thành phố thu nhỏ, cả một trung đoàn có thể nấp sau bức tường đá kia. Không một dấu hiệu nào bên trong chứng tỏ lâu đài có người ở. Bọn Đức sẽ dốc toàn lực để toà lâu đài này không lọt vào tay chúng ta. Ông Maldini nói: - Chỉ khi nào bọn chúng nghĩ tới chuyện rút lui ra khỏi thành phố này, chúng mới để mắt tới toà lâu đài này. Connors châm thuốc hút: - Có thể như vậy nhưng cũng có thể không. Ông Maldini nói: - Cậu giống hệt thằng Vincenzo. Hai chú cháu nghĩ kỹ quá. Trước một động thái hay trước một quyết định gì là cứ đắn đo mãi thôi. Chắc bởi cậu là một chiến binh, còn thằng Vincenzo thì mơ ước sau này mình sẽ thành một chiến binh, thế cho nên hai người có cách suy nghĩ giống nhau. Hai người ra những câu hỏi kiểu nhà binh rồi mong chờ người khác trả lời cũng theo kỉêu nhà binh. Connors nói; - Vậy thì theo bác thì phải giải thích ra sao về chuyện này. Một tên sĩ quan có hạng của Đức cầm đầu một lữ đoàn thiết giáp thiện chiến vào hạng nhất lại không thể nào chống trả một đội quân toàn những trẻ vị thành niên. - Bởi vì tên đại tá người Đức ấy thích đánh nhau chứ không thích giết chóc. Nếu hắn phải đối đầu với một lực lượng thiện chiến của Mỹ thì đối phương sẽ phải nếm ngón đòn đầy sức mạnh của lữ đoàn thiếp giáp đó rồi. - Nhưng hắn không cho phép mình thua cuộc. - Cậu nói đúng. Tới một lúc nào đó hắn sẽ thôi không suy nghĩ như một người có nhân tính mà bắt buộc phải hành động như một chiến binh thật sự. - Nếu quả vậy thì thời điểm ấy sắp đến rồi. Nhiên liệu của hắn sắp hết, hắn phải kết thúc nhiệm vụ của mình ở đây để tiến về hướng Bắc. Làm sao phải nhanh chân hơn quân Anh và quân Mỹ. Ông Maldini ngắm bầu trời chờ bình minh tới: - Hôm nay, hoặc chậm nhất là ngày mai, thời điểm ác liệt ấy sẽ tới. Nhưng ngay lúc này đây, có thể tạm coi là vẫn bình yên. Connors tâm sự - Lần đầu tiên cháu gặp bác, cháu không dám mong đợi gì nhiều. Lúc đó hình như bác quan tâm tới rượu nhiều hơn là tới bọn trẻ. Nhưng khi quan sát bác chiến đấu, cháu thấy sự giúp đỡ của bác đắc lực như thế nào khi đưa ra những chiến lược, chiến thuật giúp cho Vincenzo thành công. Chẳng phải một đệ tử lưu linh nào cũng làm được chuyện đó. Ông Maldini trả lời: - Cha bác là một kỹ sư. Ông ấy góp phần thiết kế hệ thống cống ngầm mà hiện nay chúng ta đang sử dụng nhằm chống lại bọn Đức. Hồi đó bác thường đi theo ông ấy xem làm việc. Kỹ sư cũng là nghề của bác. - Điều đó giải thích tại sao bác có tài thao lược giỏi đến thế. Nhưng bác sử dụng súng cũng rất thành thạo. Đâu phải bất cứ kỹ sư nào cũng biết sử dụng súng đâu. - Đây không phải là lần đầu tiên nước Ý tham gia vào một cuộc đại chiến toàn cầu. Và đây cũng không phải là lần đầu tiên bác cầm súng tham gia chiến đấu. * Bốn thằng bé ngủ quá say trong đường hầm. Lúc này chúng đang ráng sức chạy thật nhanh về phía toà lâu đài, hy vọng sẽ đến được đó trước khi đám xe tăng và lính Đức kéo tới. Chúng nghe được tiếng động cơ của xe tăng từ đàng xa vọng lại. Một thằng bé trong bọn, đứa cao nhất và lớn tuổi nhất, nói với ba đứa kia: - Nhất định đám xe tăng đó còn cách chúng ta cả nửa cây số. Chúng ta còn dư thời gian để chạy đến toà lâu đài. Thằng bé nhỏ nhất trong nhóm hỏi: - Vậy sao mình phải chạy khổ sở như thế này? Đứa lớn nhất chạy càng nhanh hơn, miệng nói; - Ngộ nhỡ anh đoán sai thì sao nào? Bốn đứa trẻ đến nơi góc đường và nhìn thấy toà lâu đài oai phong hiện ra trước mặt. Chúng thở phào nhẹ nhõm nhìn nhau. Một đứa lên tiếng: - Em đã bảo anh đừng có lo. Chưa đầy 10 phút nữa mình đã ở trong lâu đài rồi. Chúng vừa giẫm lên bóng của toà lâu đài thì bất thần một phát đạn nổ thật đanh gọn, viên đạn trúng thằng bé nhỏ tuổi nhất, nó lăn lộn trên mặt đất. Ba đứa kia đứng sững lại, quỳ vội xuống đỡ đứa bé bị thương đứng lên. Mắt chúng nhìn dọc theo con đường vắng vẻ để tìm dấu vết của tên bắn trộm. Thằng bé bị thương nói: - Anh Antonio, đừng mất thì giờ với em nữa. Các anh hãy chạy vào trong lâu đài đi, đừng đứng đó làm bia đạn cho chúng. Antonio bảo: - Quàng tay lên cổ anh. Rồi nó luồn tay xuống lưng đỡ thằng bé đứng dậy. - Chúng ta sẽ cùng vào trong lâu đài với nhau. Phát đạn thứ hai cày xới bãi cỏ nơi bọn chúng vừa rời chân đi. Một đứa trong bọn quả quyết: - Nhất định phải tìm cho ra đứa bắn lén. * Đứng trên nóc toà lâu đài, Vincenzo, Angela và Franco thấy bốn đứa trẻ chạy về phía cổng chính của toà lâu đài, dẫn đầu là một thằng bé cao gầy. Angela không giấu được vẻ giận dữ: - Lại cái thằng Antonio Murino. Từ khi biết chúng đến bây giờ, tôi chưa bao giờ thấy chúng đến đúng giờ. Ba người thốt nhiên lùi lại khi nghe thấy tiếng súng nổ, sau đó họ nhìn xuống dưới mép tường gắn đá nhọn lởm chởm, thấy Antonio đang đỡ thằng bé bị thương. Franco chỉ tay về một con phố nhỏ đối diện với toà lâu đài, nó nói: - Khói súng bay lên từ đường hẻm kia. Vincenzo dựa lưng vào bức tường, nó vẫy tay về phía Connors và ông Maldini và hét tướng lên: - Một đứa bạn của cháu bị trúng đạn rồi. Mấy đứa khác đang đến gần. Chúng cần được giúp đỡ. Connors trả lời: - Chú và ông Maldini sẽ đón bạn cháu vào trong lâu đài, trong khi đó cháu cố phát hiện ra tên bắn lén và hạ hắn nhé! Connors kiểm tra chốt an toàn của hai khẩu súng máy trên vai anh và nhìn sang ông Maldini. - Bác có muốn chạy thể dục buổi sáng một lát không? Lát sau cả hai đã chạy đến gần bãi cỏ nơi bốn cậu bé phía dưới. Những chiếc xe tăng của Đức và bọn lính đang tiến tới mỗi lúc một gần trên các ngả đường. Từ trên nóc nhà, Franco và Angela bắn như vãi đạn về phía con hẻm có tên lính đang rình rập ở đó. Khi Connors và ông Maldini đến bên bốn đứa trẻ về muộn thì xe tăng đã hiện ra sau lưng họ. Antonio vẫn đỡ thằng bé bị thương trong tay, nó nói với Connors: - Tên bắn lén ở gần đâu đó phía tay phải. Hắn bắn hai lần rồi ngưng, có lẽ hắn đang đợi chúng ta chạy tản ra rồi sẽ bắn dễ hơn. Ông Maldini xem xét vết thương của thằng bé. Ông kéo chiếc áo đẫm máu, nhìn vào vết đạn. Ông hỏi Antonio: - Tên của nó là gì vậy? Antonio đáp: - Nó là em họ cháu, tên nó là Aldo. Hai đứa đứng sau bác là Pietro và Giovanni. Ông Maldini xoa đầu Aldo, bước về phía Pietro. Cậu bé run rẩy trong làn sương buổi sáng sớm, hai cánh tay gầy gò ôm vòng lấy bộ ngực lép kẹp. Ông nói với nó: - Bác đang cần một người dũng cảm và khoẻ mạnh để bảo vệ bác khi chúng ta chạy thật nhanh về phía toà lâu đài kia, cháu có thể vì bác mà làm được điều đó không? Pietro nhìn ông, môi dưới của nó run run, cặp mắt màu xanh lơ mở to đầy sợ hãi. Tuy nhiên nó gật đầu và nói: - Cháu sẽ bảo vệ cho bác. Ông Maldini buồn bã: - Thế thì bác không cần phải sợ hãi nữa rồi. Họ nối đuôi nhau đi dọc theo con đường, đầu cúi thấp. Connors dẫn đầu, Antonio dìu Aldo đi sát phía sau, ông Maldini đi cuối cùng. Chỉ còn cách một quãng ngắn nữa là họ đến được cổng lâu đài. Connors sững người khi nhìn thấy một chiếc xe tăng đầu tiên đột ngột xuất hiện trước một toà nhà cháy nham nhở. Chẳng mấy chốc, bảy chiếc xe tăng khác hiện ra. Bên mỗi chiếc xe có cả chục tên lính đi theo yểm hộ. Súng máy, súng trường chĩa thẳng về phía anh, ông Maldini và bọn trẻ. Xe tăng dàn hàng ngang chặn kín đường vào lâu đài. Connors quay người nhìn về phía sau lưng anh. Hơn chục chiếc xe tăng khác cùng với khoảng 60 mươi tên lính đang tiến đến gần. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhìn ông Maldini: - Nếu bác có kế gì thoát thân, hãy cho cháu biết với. Ông Maldini ôm chặt Pietro vào lòng. - Thật ra thì bác có một sáng kiến. - Cho cháu biết đi! Ông Maldini bảo: - Chúng ta sẽ đầu hàng và cho chúng bất cứ thứ gì chúng muốn, kể cả toà lâu đài kia. Connors bước qua trước mặt ông, lắc đầu; - Như thế thật điên rồ, thậm chí kế đó hữu hiệu cũng chẳng nên sử dụng. - Mấy kẻ điên thường hay gặp may. Ông Maldini vừa nói vừa đưa Pietro tiến đến chiếc xe tăng Đức đang đứng chờ. * Carlo Petroni xuống trung tâm theo con đường Via Taddeo da Sessa, nó đến Royal Palace để gặp viên đại tá người Đức, nó biết thời gian của nó không còn bao lâu. Đám trẻ con đường phố đã tẩy chay hắn, lấy chiếc xe tăng mà hắn đã ăn trộm được. Von Klaus cũng đã hết kiên nhẫn sau khi trao tiền cho Carlo. Hắn đang chờ tin tức báo về. Carlo biết kế hoạch đầu tiên của hắn là mượn gió bẻ măng, trục lợi cả hai phía đã không thể thực hiện được. Hắn còn nhiều cách nhưng hắn chọn cách đứng về phía bọn Đức. Và đó là điều hắn dự định sẽ nói với Von Klaus trong cuộc gặp mặt sắp tới. Hắn đến góc đường thì chợt một thằng bé chạy đến phía hắn. Một con chó to lớn chạy bên cạnh, thằng bé gào lên, cố nói to hơn tiếng chó sủa: - Đừng xuống đường đó! Carlo lờ đi, cứ bước tiếp, đi theo lối tắt này, hắn sẽ đến được sở chỉ huy của quân Đức nhanh hơn. Thằng bé vẫn tiếp tục gào lên to hơn nữa: - Dừng lại ngay! Ở đó tiến thêm một bước nữa là nguy hiểm lắm đấy! Carlo đã đi được hơn nữa đường, hắn dừng lại nhìn thằng bé và con chó rồi hỏi: - Mày muốn gì? - Anh đừng đi nữa. Quay lại đi theo lối này nè, em sẽ chỉ cho anh con đường đi an toàn hơn. - Mày là ai mà đến đây dạy đời tao thế? - Em là Fabrizio. - Đối với tao, cái tên đó chẳng có ý nghĩa gì, dắt con chó của mày ra chỗ khác chơi đi. Fabrizio cảnh báo: - Đường này đầy mìn, tốt nhất là anh đi đường khác đi. - Có phải ai đó cử mày ra đây không? Chúng nó ra lệnh cho mày nói dối với tao để tao đi theo mày à? Fabrizio bảo: - Chẳng có ai bảo em ra đây cả, và em không bao giờ nói dối. - Nếu mày sống lâu ở Naples này, mày sẽ biết “nói thật” không phải là một người bạn tốt. Carlo phẩy tay không thèm để ý, hắn quay gót tiếp tục bước đi trên con đường chết chóc. Fabrizio và con chó định đi về hướng đường hầm gần nhà ga, mới đi được nửa đường thì một tiếng nổ long trời lở đất làm rung chuyển con đường phía sau lưng chúng. Cả hai chạy ngược trở lại, qua làn khói đen mù mịt, chúng nhìn thấy thi thể rách nát của Carlo Petroni. * Trên những cửa sổ lớn phía trước toà lâu đài đầy kín những thiếu niên cầm súng ngắn và súng trường. Chiếc xe tăng của họ đậu trong sân sau, hai cánh cửa trước khóa chặt. Một khoảng cách ngắn trên sân thượng của lâu đài là một biển người và súng ống. Mọi họng súng đều đang chĩa xuống đám lính Đức đang đứng phía dưới. Nunzia đang đứng cạnh Vincenzo, Franco và Angela. Cô nhìn xuống cha cô, Connors và bốn thằng bé rồi nói: - Họ không có quyền lựa chọn, họ phải nộp vũ khí thôi. Vincenzo nói: - Bọn Đức không quan tâm đến tù nhân, chúng chỉ thích nhìn thấy xác chết thôi. Nunzia nói: - Chúng ta không thể đứng đây mà không làm gì cả. Hãy xuống dưới thử xem cứu họ bằng cách nào. Vincenzo đáp: - Nhưng em không biết phải cứu họ bằng cách nào đây. Nếu ta nổ súng trước, bọn Đức sẽ bắn họ rồi quay lại thanh toán với chúng ta. Franco cướp lời: - Có lẽ bọn chúng sẵn lòng trả tự do cho năm người Ý kia, còn chú lính Mỹ sẽ bị giữ lại. Đối với bọn Đức, chú ấy có giá trị hơn những người kia. Angela nhận định: - Thể nào gã người Mỹ kia cũng phản bội chúng ta. Đó là kế thượng sách của hắn, là lối thoát duy nhất của hắn. Giọng Nunzia run lên vì giận dữ: - Anh ấy không bao giờ phản bội chúng ta, anh ấy thà chết chứ không bao giờ làm thế. Angela vươn cổ nhìn xuống dưới: - Em biết gã người Mỹ ấy sẽ phản bội mà. Vì thế em ước gì bác Maldini nghĩ về chuyện ấy trước tiên. Vincenzo quay người nhìn Angela: - Em nghĩ chuyện gì vậy? - Họ bị bao vây ở dưới kia, không có cơ may trốn thóat. Nhưng nếu họ đầu hàng và chỉ chỗ chúng ta đang núp thì bọn Đức sẽ lại sa vào vòng vây của chúng ta. Ở Forcella, người ta thường làm như vậy đấy. Nhưng bởi vì em không phải là chỉ huy cho nên anh hãy nghĩ kế đi. Vincenzo nhìn hàng xe tăng và lính Đức phía dưới. Connors, ông Maldini và bốn người bạn của nó đang đứng đúng tầm ngắm của quân địch, họ quăng súng xuống đất. Vincenzo nói: - Bảo bọn trẻ đứng tránh xa các cửa sổ, đưa chúng lùi lại về phía sau của lâu đài. Nhớ nhắc chúng phải nằm sấp xuống để không bị phát hiện. Đưa chiếc xe tăng rời xa cổng chính, ít nhất là lúc này. Franco hỏi: - Hay là ta hãy biến yếu điểm thành lợi thế đi? Chưa bao giờ xe tăng lại xếp hàng để cho chúng ta dễ tấn công như lúc này. Vincenzo đồng tình: - Tớ biết chứ. Trong khi chị Nunzia đưa bọn trẻ về đúng vị trí của chúng, chúng ta sẽ đặt mìn xung quanh khu vực cổng chính. Đi tìm Gennaro đi, bảo nó trốn gần chiếc cầu kéo bên hào nước ấy, dặn nó rằng một khi xe tăng vào bên trong lâu đài rồi, hãy chặt đứt sợi dây xích của cầu kéo nhé! Angela hỏi: - Sao lại làm thế? - Một khi bọn chúng đã vào đây, anh muốn chúng ở luôn tại đây. Khi chiến sự trở nên ác liệt, chúng ta sẽ trèo qua các cửa sổ xuống những bức tường thấp bên dưới. Nunzia đặt tay lên cánh tay của Vincenzo và hỏi: - Em nghĩ rằng bọn Đức sẽ nhất quyết chiếm toà lâu đài này sao? Vincenzo nhặt súng lên nói: - Cũng còn tuỳ. Để xem cha của chị đóng kịch giỏi đến đâu. * Ông Maldini giơ hai tay quá đầu nhìn viên sĩ quan trẻ đứng cạnh ông. Ông nói: - Tôi có thể dâng toà lâu đài này cho các ngài. Tất cả những gì tôi muốn là những đứa trẻ này phải được an toàn và thằng bé bị thương phải được chăm sóc. - Thế còn anh chàng lính Mỹ này thì sao? Ông không muốn anh ta được an toàn hay sao? - Anh ta biết cách tự lo cho mình. Viên sĩ quan nhìn thằng bé bị thương nằm trên mặt đất. Hắn hỏi ông Maldini bằng thứ tiếng Anh rời rạc nhưng dễ hiểu: - Trong lâu đài có bao nhiêu người? Ông Maldini trả lời không chút ngần ngừ: - Khoảng một trăm. Tất cả đều có súng và sẵn sàng chiến đấu. Nhưng nếu không có anh chàng người Mỹ này dính mũi vào thì tôi có thể ra lệnh cho bọn chúng hạ vũ khí đầu hàng. Chúng sẽ làm theo lời tôi. Và quan trọng hơn những mệnh lệnh của tôi là hình ảnh xe tăng và lính tráng của các ông đập vào mắt chúng, nhất là khi các ông sắp sửa tiến vào lâu đài. Bọn chúng sẽ thôi không còn muốn đánh đấm gì nữa. Tinh thần chiến đấu của bọn chúng sẽ bị yếu đi, và với sự giúp đỡ của tôi, các ông sẽ chỉ tốn vài viên đạn nếu cần. Connors liếc nhìn ông Maldini, anh lắc đầu giận dữ. Connors gào lên: - Ông không biết ông đang làm gì sao? Bọn chúng sẽ chiếm toà lâu đài, giết chết bọn trẻ con trong đó. Tôi biết ông là một gã uống rượu như hũ chìm, ông Maldini ạ, nhưng tôi không hề biết ông còn là một tên hèn nhát và ngu xuẩn nữa. Ông Maldini phẩy tay về phía Connors và tên sĩ quan rồi bảo họ: - Các người còn phải đánh nhau dài dài, còn tụi này thì xin miễn cho, để cho chúng tôi được yên và sống sót ra khỏi toà lâu đài này. Viên sĩ quan nhìn chằm chằm ông Maldini, suy nghĩ cân nhắc xem nên quyết định như thế nào. Từ đây, phía bên ngoài bãi cỏ này, hắn cũng có thể chiếm được toà lâu đài, nhưng nhiều xe tăng sẽ phải bốc cháy, nhiều binh sĩ sẽ phải chịu cảnh thương vong. Hắn nhận ra rằng số thương vong sẽ ít hơn nếu hắn chiếm toà lâu đài từ bên trong. Tới đây hắn bắt buộc phải cân nhắc về mức độ tin tưởng đối với ông Maldini. Hắn không hoàn toàn tin vào ông già ngay từ cuộc nói chuyện đầu tiên, nhưng chính hắn cũng chứng kiến quá đủ những cảnh đầu rơi máu chảy suốt mấy ngày qua. Và hắn ngợi khen ông già người Ý đã có ý định thay tướng đổi quân. Hắn ra lệnh cho một tên lính dưới quyền: - Giết tên người Mỹ đi, sau đó bảo ông già và mấy đứa trẻ này đưa chúng ta vào trong lâu đài. Ông Maldini bước lên đứng chắn giữa tên lính và Connors. Ông nhìn viên sĩ quan lắc đầu: - Ông phải hiểu, tôi không quan tâm anh chàng người Mỹ này sống hay chết. Thực ra, nếu ông muốn, tôi sẽ tự tay giết hắn. Nhưng hắn còn rất nhiều đồng đội trong thành núp đàng sau những bức tường bằng đá kia. Nếu chúng ta giết hắn ở đây, ngay trên đường phố, ngay giữa thanh thiên bạch nhật như thế này thì đồng bọn của hắn sẽ tấn công chúng ta. Nhưng nếu ông để hắn đi cùng với chúng tôi và tình cờ gục ngã trong lúc giao chiến thì hắn sẽ chết như bao người bình thường khác chứ không phải như một kẻ tử vì đạo. Viên sĩ quan bước đến gần ông Maldini, hắn gầm gừ: - Tôi cảnh cáo lão, lão già kia, nếu đây là một trò bịp bợm thì đạn của ta sẽ găm trúng đầu lão đấy. Ông Maldini đáp: - Ông thừa biết tôi không còn sự chọn lựa nào khác mà. * Vincenzo nhìn Connors phía dưới, anh đang theo ông Maldini và bốn đưá trẻ dẫn đầu đoàn xe tăng và lính Đức tiến về phía hai cánh cổng chính của toà lâu đài. Vincenzo nói: - Để họ vào. Vào chừng nào đông chật cứng bên trong thì thôi. Nhớ bảo Gennaro nấp cho kỹ vào. Nunzia hỏi: - Thế còn bốn cậu bé với Connors và cha tôi thì sao? Làm thế nào để bảo đảm cho họ khi phát súng đầu tiên khai hoả?