Hoàng Lãng Tử đến Đà Lạt mộng mơ vào buổi trưa 28 Tết bằng chính chiếc xe Jeep của viên đội phó đặc nhiệm phụ tá sếp Sáu Hổ. Ngày mai là thiên hạ chuẩn bị đón giao thừa năm con Trâu thế mà gã vẫn phải “cày cuốc” ở cao nguyên. Gã xoa đầu con Bụp buồn bã.
- Đại bàng ơi, chắc tao với mày ăn Tết xứ lạnh quá.
Ông trời vẫn chưa ngưng hành hạ gã. Tại văn phòng khách sạn mini số 4, tay quản lí lắc đầu :
- Thưa các ông cảnh sát hình sự, đúng là tối hôm qua cặp tình nhân Đỗ Long và Đắc Kỷ có ngủ trọ ở đây nhưng sáng sớm hôm nay họ đã trả phòng quay về khách sạn bay về Sài Gòn mất biệt.
Hoàng tê tái.
- Nghe đồn bà Đắc Kỷ là chủ tới mười nông trại quanh đây….
- Làm gì có chuyện Tề Thiên thế chú em, tôi là dân Đà Lạt ba đời đâu lạ xuất thân của ả. Hồi trẻ ả có làm chủ một nông trại lở khu đồi Pháp Binh, sau đó bị phá sản làm nghề tiếp viên đèn mờ ở Sài Gòn. Ả từng mở quán nhậu đồi truỵ ở trên Đà Lạt gây tai tiếng rồi lặn mất. Tôi cũng được bà con xầm xì rằng ả đã làm mất chức khoảng chục giám đốc.
Thế là hết, Hoàng Lãng Tử chán nản xin phép mọi người vô phòng trong để gọi điện thoại. Giọng của gã nhừa nhựa :
- Alô, dì Mười phải không ? Cháu là thằng Hoàng cần gặp gấp cô Quyên.
- Tiếng của Quyên rộn ràng như chim hót.
- Anh đã gặp ba Quyên chưa hở anh Hoàng ?
- Gặp mà như không gặp. Đại khái nội vụ như sau…
Hoàng Lãng Tử đau khổ kể lại cho “búp bê” xinh đẹp nghe từ đầu tới cuối cuộc hành quân liên tỉnh của gã. Gã chỉ sợ cô bé thất vọng nhưng ngược lại, trời ạ. Người đẹp bên kia đầu dây reo lên thán phục.
- Ôi chao, anh Hoàng thật cừ khôi. Anh đã xuất trận thần tốc như vua Quang Trung ngày xưa ăn Tết sớm, cuối cùng bọn tà đạo đã bị quét sạch, Quyên và các bạn đang mong ngóng anh về đón xuân ở Sài Gòn. Năm nay giao thừa là 29 chứ không phải 30 nghe.
- Tôi hiểu, nhưng…
- Nhưng nhị gì nữa nhị ca. Đón xe tốc hành về ngay hôm nay đi, còn chuyện đón tiếp ba Long và cô bồ ông ấy để em lo, em đã có kế hoạch làm cho ba Long phải hồi tỉnh.
Hoàng Lãng Tử buông ống nghe trong tư thế… bay trên mấy lơ lửng. Thượng đế ơi, cô bé tuyệt vời đó lần đầu tiên lỡ miệng xưng “em” với gã, gã nghe lồng ngực giang hồ đập thình thịch, vụ này còn lâu thằng Sơn mới có diễm phúc bằng mình, hà hà….
***
Hai giờ chiều một chiếc taxi đỗ trước cửa biệt thự bông sứ. Xuống xe là ông Đỗ Long và ả Đắc Kỷ Cô Cô. Như thường lệ, ả đàn bà chỉ hơi nhếch đôi môi trái tim lẳng lơ rồi tự tin khoác tay người tình bấm chuông inh ỏi.
Cánh cổng mở ra cùng lúc với sự xuất hiện của bà Vỹ Dạ và dì Mười quản gia. Hai người đàn bà im lặng chìa tay mời hai vị khách vào tiền sảnh trước đôi mắt lạc thần của ông Đỗ Long. Ông không ngờ bà vợ “sợ ma” của ông lại dám cả gan ở đây, ông lại càng không ngờ trong phòng khách có thêm hai thằng con trai uy dũng ngồi sẵn ngoài con nhỏ Lolita Thuý, ái nữ Tổng giám đốc công ty dầu lửa Alice.
Đỗ Long ấp úng :
- Bé Quyên đâu ?
Bà Vỹ Dạ nhún vai.
- Con gái chúng ta đủ lớn để hiểu bi kịch của gia đình. Có lẽ nó đã lánh mặt.
- Có chuyện đó nữa à, e hèm… tôi cùng cô Đắc Kỷ về đây lần này là tính bàn với em chuyện ly thân giữa chúng ta.
Sơn Đại Ca và hai chiến hữu đứng lên. Hắn khoanh tay nghiêm nghị như một quan toà.
- Khoan đã bác Đỗ Long, cháu xin tự giới thiệu, tụi cháu là Sơn Xóm Lách, và Thạch Xóm Chùa bạn của Quyên và Thuý.
Khi bác vắng mặt ở căn nhà này đã xảy ra một vụ mất cắp nghiêm trọng. Két sắt dưói hầm ngầm của bác bị mở trống rỗng, nhưng tạ ơn trời tụi cháu đã tóm cổ được hai hung thủ. Chỉ còn thiếu hung thủ thứ ba…
Không đợi cho Đỗ Long ngất xỉu, hắn quay sang Đắc Kỷ Cô Cô.
- Bà không chạy thoát được đâu. Cảnh sát đã còng tay Lốc Cốc Tử và đang bao vây căn biệt thự. Tôi tóm tắt nội vụ cho bà rõ : giáo chủ Nguyễn Tà Đạo của quý vị đã bị bắt cùng toàn bộ sứ đồ tai ngọn đồi Hổ Mang Bành. Trước khi bị bắt, ông “kiến trúc sư dỏm” ấy đã chỉ đạo cho bà dùng “mỹ nhân kế” dụ dỗ ông Đỗ Long gia nhập giáo phái chớ kỳ thực là rúc rỉa hầu bao gia đình ông ta. Bà đã phối hợp với hai tên tội phạm Lốc Cốc Tử và Hồ Ly Cô Cô tung trò “nhát ma” ly gián vợ chồng kẻ khác để cướp tài sản trong két sắt. Tôi tuyên bố, chiếc mặt nạ bà chủ nông trại của bà đã bị rớt xuống, cảnh sát cao nguyên vừa điện thoại về cho chúng tôi biết bà chỉ là nữ tiếp viên dày dạn của một quán đồi truỵ đèn mờ…
- Đồ vu khống ngậm máu phun người. Bằng chứng đâu ?
Một âm thanh eo éo vang lên từ đằng sau cánh cửa đóng kín của phòng khách, rõ ràng đó là giọng Lốc Cốc Tử tiên sinh. Lão nói mếu máo.
- Cô khỏi cần lẻo mép nữa, Đắc Kỷ ạ. Tứ Đại Cô Cô các cô đều là nhân tình của Nguyễn Tà Đạo. Giáo chủ đã sai cô lấy mẫu chìa khoá cánh cửa thép nhà Đỗ Long bằng cục đất sét dẻo và giao cho tôi làm chìa khoá giả để thực hiện phi vụ hắc ám. Con quỷ Thần Trùng của Hồ Ly Cô Cô đã lòi tẩy là con vượn Âm Binh. Hic hic, hiện giờ tôi đang bị cảnh sát còng tay thì đâu dễ gì cô được tự do…
- Đồ phản bội, lão đã khai hết rôi ư ?
- Rồi. Cuộc thi vấn đáp của chúng ta chấm dứt. Giờ đến phiên cảnh sát làm việc.
Cảnh cửa đóng kín hé ra và bốn nhân viên hình sự đặc biệt bước vào phòng khách, nhưng không thấy bóng Lốc Cốc Tử đâu.
***
Đêm giao thừa 29 Tết, tại khu vườn bông sứ của nhà Quyên, cuộc đoàn tụ gia đình diễn ra thật cảm động. Sau cơn song gió phiêu lưu tình cảm lộn xộn, Đỗ Long như kiệt quệ tinh thần lẫn thể xác vì hối hận. Ông sẵn sàng quỳ mọp xuống đất xin lỗi má Quyên trước mặt cảnh sát và đám nhóc. Ông đã khóc ròng trong vòng tay con gái bởi sự vô trách nhiệm về tình phụ tử của mình. Dĩ nhiên là hai người phụ nữ đã tha thứ cho ông. Nhưng ông vẫn tự tạ tội bằng cách mua một lượt năm chiếc xe gắn máy đời mới để tặng nhóm 5 Sài Gòn. Còn phải hỏi, bao nhiêu đó đã thấm gì với số của cải trong két sắt suýt nữa bị mất lãng nhách vì hai ả Đắc Kỷ, Hồ Ly.
Vợ chồng Henry, Alice thì thực tế hơn. Người mẹ kế của Thuý Bụi sắm hẳn năm chiếc xe đạp thể thao “ngoại” thuộc hạng băng đồng leo núi cho các thám tử nhí. Chúng thích năm chiếc xe đạp “xịn” đến nỗi gửi món quà tặng của giám đốc Đỗ Long vào gara biệt thự bông sứ phòng ngừa khi có dịp cần dùng.
Trong đêm giao thừa rực rỡ pháo bông, Hoàng Lãng Tử mò lại gần Quyên Tiểu Muội thỏ thẻ :
- Em giả giọng Lốc Cốc Tử hay ghê, mà lại còn tế nhị tránh mặt không cho bác Long bị xấu hổ nữa chớ.
- Ơ, đừng có gọi minh là “em” nghe mình méc Sơn Đại Ca và Thạch Sầu Đơif là anh Hoàng ốm đòn đó. Hi hi hi…
( hết tập 4 )