Ôi thầy ... Giang đã tìm lại được ánh mắt dịu dàng và giọng nói ngọt ngào của thầy.
Lúc xe dừng lại, Giang thấy cha vội vàng vòng qua mở cửa xe cho bà. Nàng biết đó là hạnh phúc, là sự tự tin mà cha vừa tìm lại được. Nàng và Tuấn Kiệt ngồi yên trong xe, để cha mặt tình "ga lăng".
- Ngôi nhà này tôi đã mua lại của Thiếu Phong. Từ nay mẹ con em hãy yên lòng mà ở đây.
Giọng bà buồn lạnh lùng :
- Phải chăng ông đang muốn làm cho tôi phải sống trong ăn năn và hối hận ?
- Kẻ hối hận là tôi chứ không phải em, Tuyết Mai ạ Hãy để cho tôi có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình. Đó là lòng vị tha của em, tôi trông chờ sự tha thứ của em.
Ông ấy nói thật. Bà biết như thế nhưng không vì vậy mà vui sướng hơn. Ông thì thầm bên tai bà:
- Bọn trẻ đang chờ em trong nhà, có một buổi tiệc nho nhỏ, nếu em cho phép thì tôi sẽ trở lại khi hai đứa chúng nó về.
Bà im lặng, ông biết rằng đừng nên trông mong phụ nữ họ gật đầu trong những trường hợp như thế này. Là nam nhi phải biết kiên nhẫn và nhịn nhục. Cả một chút lì lợm nếu cần.
Lúc xe về tới nhà, cha nghiêm nghị hỏi :
- Con không trách nếu bây giờ cha trở lại đó chứ, Trường Giang ?
- Cha cũng biết là con không trách mà, phải không ?
Ông Định mỉm cười:
- Vậy thì cha đi. Cậu Kiệt nếu không có bận gì thì ở lại chơi với con gái tôi.
Kiệt nói khi chỉ còn lại hai người:
- Em và bác trai hiểu nhau đến độ không cần phải nói hết bằng lời.
- Chuyện đó xảy ra sau ngày mẹ mất.
- Bây giờ em trở về luôn, không đi nữa, có phải không ?
Trường Giang đỏ mặt:
- Sao thầy lại hỏi như vậy ?
- Em biết rồi mà, đâu cần phải hỏi tôi.
Trường Giang rảo bước, giận hờn, e lệ, thẹn thùng tất cả cùng có trong giọng nói và cử chỉ của nàng lúc này:
- Em không thèm nói nữa, thầy và nhỏ Tiểu My cùng một phe.
Cuối cùng Kiệt cũng đưa được cô bé đây, ngồi giữa cảnh trời mơ mộng và nhìn cô bé đôi má đỏ bừng vì e thẹn:
- Thầy ... sao nhìn em dữ vậy ?
- Để bù đắp thời gian qua tôi đã không nhìn thấy em. Trường Giang, em định làm gì cho tương lai ?
- Em muốn được tiếp tục đi học - Nàng đáp ngay như thế đó là ước mơ của nàng - Thầy có sẵn lòng cho em trở lại lớp không ?
- Em biết là tôi không mong đợi gì hơn thế nữa mà, Trường Giang.
Cuối cùng Kiệt cũng đưa được cô bé ra đây, ngồi giữa cảnh trời mơ mộng và nhìn cô bé đôi má đỏ bừng vì e thẹn :
- Thầy ... sao nhìn em dữ vậy ?
- Để bù đắp thời gian qua tôi đã không nhìn thấy em. Trường Giang, em định làm gì cho tương lai.
- Em muốn được tiếp tục đi học - Nàng đáp ngay như thế đó là ước mơ của nàng - Thầy có sẵn lòng cho em trở lại lớp không ?
- Em biết là tôi không mong đợi gì hơn thế nữa mà, Trường Giang.
Nàng thẹn thùng nói :
- Em đâu có biết, thầy có nói bao giờ đâu.
- Tôi nhớ có lần tôi nói có rất nhiều chuyện muốn nói với em...
- Em còn nhớ.
- Và lúc đó em hỏi tôi vì sao không nói. Tôi đáp rằng có nhiều chuyện không thể nói bằng lời được. Lúc đó và bây giờ cũng vậy - Ánh mắt thầy thiết tha nhìn nàng - Tôi không nói và sẽ không bao giờ nói khi nào em vẫn còn là học trò của tôi.
Giang chớp mắt, tròn xoe nhìn Kiệt nói :
- Bởi vì nói ra tôi sẽ cảm thấy mình phạm tội, làm cho mối quan hệ của chúng ta không còn vui vẻ và tự nhiên nữa. Trường Giang, em có hiểu tôi không ?
- Em hiểu.
Giang gật đầu, nhưng nàng tự hỏi cho đến bao giờ thầy mới nói ra được cái điều thầm kín ấy.
Ngay lập tức thầy nhìn thấy nỗi buồn của nàng :
- Em hiểu, nhung tại sao em buồn ?
Nàng đáp, cũng không ngờ là mình dám nói như vậy :
- Em sơ, sợ cũng như chuyện vừa rồi.
Ôi, Giang ơi ! Sao mi ngu ngốc quá vậy ? Chẳng khác nào mi thú nhận là mi đã yêu rồi. Nhưng không còn kịp nữa, thầy đã nắm tay Giang trìu mến hỏi :
- Em có còn giữ chiếc khăn tay không ?
- Lúc nào em cũng mang theo bên mình.
- Vậy thì sẽ không bao giờ, chúng ta cũng như chiếc khăn tay ấy, không bao giờ rời xa. Tôi hứa với em như vậy.
Lúc này Giang mới mỉm cười. Chuyện tình yêu của nàng và người thầy giáo, lạ lùng đến độ khó tin. Thầy ơi, tại sao thầy yêu em chứ ? Một con bé, còn bé đến độ thầy không thể nào nói được là thầy yêu em ! Phải chờ cho đến tận bao giờ ?
Lúc Thiện Văn trở về, con chàng vẫn còn khóc. Lúc nhìn thấy chàng, nó nghẹn ngào :
- Dì đi rồi phải không cha ?
Văn ôm con vào lòng, cũng nghẹn lời như nó :
- Phải, Khả Kỳ ạ, dì đã đi rồi.
- Từ nay con lại phải sống một mình trong nhà này.
- Không đâu - Văn ôm chặt con hơn, nước mắt ứa trên mi chàng - Từ nay cha sẽ ở bên con, săn sóc và lo lắng cho con như dì vậy.
Con bé ngẩng nhìn chàng, mắt nó vẫn còn nhoà lệ :
- Thật không, cha nói thật không ?
- Cha nói thật. Bởi vì chính dì đã chỉ cho cha thấy lỗi lẫm của mình. Khả Kỳ, cha xin lỗi con vì đã đối xử không tốt với con từ bấy lâu nay.
- Con không có giận cha đâu. Con chỉ buồn mẹ mà thôi.
- Quên đi, con hãy quên người đàn bà đó đi. Mẹ ... không có xứng đáng là mẹ của con đâu.
Vì khóc nhiều nên Khả Kỳ ngủ sau đó. Còn lại một mình, Thiện Văn thấm thía nỗi buồn thắt gan ruộc của chàng. Trường Giang ... Trường Giang ơi... !
Ông gắp thức ăn bỏ vào chén bà, trìu mến :
- Ăn nhiều một chút đi Tuyết Mai, em gầy lắm đó.
Bà buông chén nghoảnh mặt đi :
- Ông đừng đối xử tốt với tôi nữa. Thà rằng ông oán hận, chửi tôi còn dễ chịu hơn thế này.
Ông nhìn bà nghiêm nghị :
- Tôi không có hận nên không thể nào mắng em được, Tuyết Mai.
- Vậy thì ít ra ông cũng đừng nên đối xử tốt với tôi.
- Là ì tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Em quên rồi sao. Chẳng phải em đã từng chỉ trích tôi là gì - Phải, ông đã có lỗi với tôi nhưng tôi cũng đã phản bội ông, điều ấy cũng đã công bằng rồi.
Ông thở dài :
- Nói cho cùng tôi vì không muốn nhìn thấy em khổ sở.
- Tôi không cần ... không cần ông lo lắng.
- Bình tĩnh lại, Tuyết Mai ạ. Em có thể không cần tôi nhưng còn các con em thì sao, chúng còn có tương lai nữa chứ ?
- Con của tôi hãy để cho tôi lo.
- Nhưng mà chúng rất mến tôi.
Ông nháy mắt với Khải Hoàn, đã thoa? hiệp trước nên cậu ta nói không ngần ngại :
- Phải đó mẹ. Bọn con đã quen gọi ông bằng cha rồi nên không muốn thay đổi nữa.
- Các con ... - Bà trừng mắt nhìn Khải Hoàn rồi òa khóc - Các con phản bội ta.
Bà ôm mặt lao vào phòng. Bọn trẻ muốn đi theo nhưng ông đã giữ chúng lại.
- Hãy để mẹ các con yên tĩnh, bà ấy cần phải suy nghĩ - Ông mỉm cười với chúng - Chỉ cần chúng ta luôn luôn đoàn kết là được rồi.
Cắm một nén hương lên bàn thờ, ông Định nhìn lên ảnh vợ nói :
- Mẹ con suốt đời sống trong sự thù hằn của cha. Tới chừng hiểu ra thì người đã không còn. Thậm chí không có cơ hội bù đắp cho người.
- Nhưng mà mẹ con trước khi nhắm mắt đã tha thứ cho cha.
- Đó chính là điều làm cho cha không hận Tuyết Mai. Người chết còn tha thứ thì tại sao chúng ta, những người còn sống phải hẹp hòi ! ?
Trường Giang nắm tay cha, hai cha con trở lại phòng khách.
- Con hiểu cha mà - Nàng nói - Thật ra bây giờ dì ấy sống ra sao ?
- Bà ta bị Thiếu Phong bỏ rơi, đánh đập và cha đã giúp cho bà ấy. Nhưng ...
- Dì không muốn nhận sự giúp đỡ của cha, phải không ?
Ông Định nhìn con trìu mến :
- Con thật là giống mẹ. Ngày xưa Kiều Anh cũng thế, thông minh và quyết đoán.
- Vậy thì con sẽ làm như mẹ một lần nữa, con sẽ vị tha, sẽ giúp cha hàn gắn với dì nếu cha muốn.
Ông Định chỉ cười không nói , lát sau ông hỏi sang chuyện khác :
- Còn con, con phải kể chuyện của con đi chứ ? Tại sao dọn về đây ở với cha ?
Nàng nói về cuộc hôn nhân gỉa của mình, kể về Bích Khuê, Khả Kỳ và cả gia đình họ Lương. Ông Định lắc đầu kêu lên :
- Con thật là ... cha không thể nào tưởng tượng nổi. Con đã làm một cuộc cải cách trong gia đình gia giáo ấy.
- Cải cách thì không dám nhận, nhưng mà ít ra tất cả họ giờ đây rất yêu con.
- Nhưng ngoài họ ra, còn có một người yêu con nữa đấy.
Ông Định cười ranh mãnh. Ông nhìn cô con gái rượu chờ đợi phản ứng của nó. Ông thấy mặt con đỏ lên.
- Thế nào, cha nói thế có đúng không ?
- Con đâu có biết, nhưng mà ...
- Nhưng làm sao, con gái ?
- Tại sao cha lại quen, quen ... thầy con ?
- Hạ.. hạ.. - Ông Định cười giòn - Tại sao mà con biết người cha nói là thầy của con ?
- Chạ.. - Nàng phụng phịu - Cha trả lời con đi.
- Thôi được, thôi được ... cha nói, là chính cậu ta tìm cách làm quen với cha. Chỉ mới đây thôi, có lẽ là sau khi biết chuyện của con.
- Chạ.. thấy thầy như thế nào ?
Nàng hỏi, má đỏ bừng e thẹn.
- Dĩ nhiên thầy là thầy của con, rất xứng đáng.
- Cha ơi, cha chỉ có mỗi con là con của cha. Vậy thì cha phải nhìn, nhìn người ta cho thật kỹ, kẻo gả lầm đứa con gái này, cha không có cơ hội gả thêm lần nữa đâu.
Ông Định cốc lên đầu con :
- Cái con bé này, chả lè là cha đã gả con một lần rồi sao ? Mai mốt là lần thứ hai, nhưng mà con phải coi chừng, đừng có giở trò, cha không có gả lần thứ ba đâu đấy nhé !
- Cha này, nói gì mà kỳ quá, cha làm như con gái của cha là ... là ...
Bà Tuyết Mai mở cửa, có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng :
- Là cô à ?
Trường Giang mỉm cười, cố tạo cảm giác gần gũi :
- Con đến thăm dì.
Ngập ngừng một chút rồi cánh cửa rộng mở :
- Mời vào.
Trong phòng khách. Trường Giang gặp anh em Khải Hoàn đang ngồi ủ rủ cạnh mấy chiếc vali. Thấy nàng chúng có vẻ ngượng nên chàng hỏi qua loa rồi rút lui.
Nàng nhìn mấy cái vali có ý dò hỏi, bà Tuyết Mai nói :
- Chúng tôi chuẩn bị ra đi.
- Ra đi ? - Trường Giang ngạc nhiên - Tại sao vậy ?
- Không tại sao cả. Đơn giản chỉ vì tôi không thể ở lại đây được. Cô ngồi xuống đi, để tôi lấy nước.
Lát sau, bà trở ra với ly nước lọc trên tay. Gương mặt thiếu phụ hằn vẻ đau khổ và tiều tuỵ. Vòng mắt thâm quầng, có lẽ bà đã thức suốt đêm để suy nghĩ. Nang mừng là đã đến đây kịp lúc.
- Cô uống nước - Bà Tuyết Mai ngồi xuống đối diện, nói tiếp - Nhân tiện nhờ cô nói lại với cha cô, tôi xin trả lại ngôi nhà.
- Con sẽ không nhận bất cứ lời nhắn gởi nào, nếu như chưa biết lý do thật sự vì sao dì lại ra đi ?
Bà lắc đầu, mắt trĩu buồn :
- Lý do thì có trăm ngàn thứ , nhưng không có thứ nào ủng hộ tôi ở lại đây cả.
- Có ... - Trường Giang khẳng định - Có một lý do khiến dì ở lại.
Tuyết Mai ngạc nhiên chờ đợi.
- Đó là lòng chân thành của cha con.
- Ông ấy chân tình nhưng tôi không có mặt mũi nào nhận lãnh.
Nàng nhìn thẳng vào mắt người đàn bà nói :
- Con biết dì không chỉ đơn giản là mặc cảm, trái lại dì muốn trả thù cha con. Muốn cha con không trả nợ được cho dì, đế người phải suốt đời ân hận.
- Tôi không có.
Bà yếu ớt phản đối. Trường Giang nói tiếp, quyết liệt hơn :
- Hôm nay con tới đây là để xin dì tha thứ cho cha con.
- Tôi không có tư cách.
Trường Giang kiên nhẫn tiếp :
- Lúc sắp chết, mẹ con đã nói là người tha thứ cho cha và cả dì nữa, người không có giận dì.
Tuyết Mai đờ đẫn, bà run rẩy :
- Tôi... không tin...
- Hôm qua cha con nói, người chết còn tha thứ thì tại sao chúng ta, nhừng người còn sống phải hẹp hòi ?
Dừng lại một chút, nàng tiếp tục nói, mắt không rời khỏi người đàn bà :
- Con xin dì, hãy vì sự độ lượng mà bỏ qua cho cha con.
- Tôi có thể không nhớ lỗi lầm của người khác nhưng còn lỗi của tôi... - bà có vẻ rất đau đớn - làm sao mà tôi quên được. Ngôi nhà này đây, chính tôi đã bòn rút tiền của cha cô mua cho nhân tình, rồi bây giờ, cha cô một lần nữa bỏ tiền ra mua lại của nhân tình tôi cho tôi, oái oăm như thế, thử hỏi tôi làm sao mà ở lại được ?
- Dì sẽ quên tất cả nếu như dì nhận ra lòng hối hận chân thành của cha, nói như dì, nhìn xa một chút nữa cho tương lai của Khải Hoàn và Khải Bình.
- Ngay đến như cô cũng là một điều mặc cảm cho tôi.
- Vậy thì tại sao chúng ta không cởi mở với nhau, tha thứ cho nhau tất cả ? Dì bỏ qua cho cha con, còn con thì quên đi chuyện cũ. Thật sự thì bây giờ con đã quên rồi và con biết, dì cũng sẽ tha thứ cho cha con.
Tuyết Mai ôm mặt khóc. Bà không ngờ những giọt nước mắt già nua của bà lại có thể đổ ra vì vài lời nói non trẻ của đứa con gái này. Ôi ! Sao mà đau đớn, éo le thế này.
- Làm người không gì đau đớn bằng khi cảm thấy lương tâm mình cắn rứt. Nếu dì không tha thứ cho cha con thì chẳng những cha mà ngay cả dì cũng vậy, hai người đều phải chịu đau đớn.
- Tôi hiểu ... tôi hiểu rồi - Bà yếu đuối kêu lên - Xin đừng nói nữa, tôi đã hiểu rồi.
Lát sau, Trường Giang ra về. Nàng tin là bà Tuyết Mai sẽ ở lại, cũng như bà sẽ tha thứ cho cha nàng.
Còn ở đầu ngõ Giang đã biết nhà mình có những vị quý khách nào rồi. Giọng ồm ồm của Thăng gầy, tiếng nói lanh lảnh của Tiểu My, hợp cùng bản hòa tấu cho biết rất nhiều thành viên của lớp 12A2 có mặt trong nhà nàng.
Cho đến khi Giang bước vào thì thế giới thật sự bùng nổ. Quả bom Tiểu My nổ trước :
- A ... ha, xin chào bà, bà phu nhân Tổng giám đốc Thiện Văn.
Nhỏ Loan điệu hạnh :
- Xin được phỏng vấn phu nhân, xin hỏi, vì sao cuộc hôn nhân của bà và ngài Tổng giám đốc kết thúc ... kỳ cục đến như vậy ? Chưa tròn nửa năm.
Trường Giang giơ tay lên cao, tạm thời tiếng ồn lắng xuống :
- Tất cả những câu hỏi của quý vị đều không có thiết thực. Tôi có một câu hỏi rất thực tế, xin quý vị trả lời cho.
- Hỏi đi !
- Hỏi đi Trường Giang ...
- Được, tôi xin hỏi, quý vị có đồng ý cho tôi trở về với lớp học của quý vị không ?
Cả lũ la chói lói :
- Hoan hô, hoan hô sự trở về của lớp trưởng !
- Khoan đã !
- Chuyện gì nữa đây, Tiểu My ?
- Tôi xin được hỏi một câu tối quan trọng là ...
Cô ta dừng lại, như thể trêu ghẹo sự tò mò chờ đợi của bạn bè. Thật vậy, chúng nó náo nức :
- Là sao... là sao hả Tiểu My ?
- Nói mau đi chứ, bộ định chờ sao Chổi đụng sao Mộc hay sao ?
My hắng giọng :
- Rằng ... chúng ta phải gọi bằng cô Trường Giang hay là bà Thiện Văn ?
Trường Giang đỏ mặt, véo Tiểu My một cái :
- Thiện Văn cái đầu mi đó, đồ thèo lẻo.
Vui đùa một lúc, Bích Hà lên tiếng, rất thiết thực :
- Trường Giang muốn trở lại học nhưng bài vở đã bỏ nhiều rồi. Bây giờ chúng ta mỗI người giúp một tí, chép lại bà phụ Trường Giang.
- Ý kiến rất hay - Trường Giang nhảy cẫng lên như đứa trẻ - Mình thương nhất là Bích Hà đó.
- Hừ ... hừ ... Các bạn hãy xem Trường Giang nó nịnh kìa.
Giang chạy bay lên lầu , không thèm để ý lời châm chọc của Tiểu My. Nàng nói vọng lại :
- Để mình đi lấy tập.
Lát sau trở xuống, mặt nàng tiu nghỉu :
- Không biết tập vở của mình đâu mất tiêu hết rồi.
Vừa lúc đó có tiếng chuông reo. Chị Thúy ra mở cửa, lát sau Tuấn Kiệt cùng vào với chị. Trên tay Kiệt là một chồng tập vở. Tiếng Tiểu My thì thầm :
- Là tập của Trường Giang.
Lũ học trò chào rân lên. Kiệt mỉm cười :
- Không ngờ các em có mặt đầy đủ thế này.
Tiếu My chỉ chồng tập trên tay Kiệt , nói ranh ma :
- Thầy ... thầy cầm tập của Trường Giang ?
Kiệt lúng túng :
- Ờ ...
- Có phải thầy đem trả cho nó không ?
- Ờ ... phải.
- Để em cầm giùm cho.
Nói là làm, nó ra tay nhanh như chớp rồi lập tức cầm đi. Tuấn Kiệt muốn giựt lại cũng không kịp. Ngay lập tức đám bạn bám theo Tiểu My, mỗi đứa một cuốn. Bắt gặp thầy giáo chép bài giùm học trò, bọn chúng quay lại nhìn Kiệt rồi nhìn Trường Giang, tiếng cười muốn vỡ cả căn phòng.
Không biết chúng nó học được ở đâu mà lịch sự phải nói. Phá phách một hồi rồi cả bọn lần lượt kéo nhau biến mất. Còn lại hai người, Kiệt nhìn nàng nói :
- Tôi đã chép cho em tất cả bài vở bỏ trống. Đây nè em hãy cố mà học.
Giang ngượng ngập đỡ chồng tập từ tay Kiệt :
- Cám ơn thầy. Nhưng mà ... tụi nó đã biết rồi, thế nào đi học lại em cũng bị chọc quê.
- Tôi muốn cho cả thế giới này biết rằng tôi lo lắng cho em - Kiệt khoát tay một vòng, mắt chàng ngời sáng - Để lại không ai lăm le địa vị ấy.
- Thầy còn nói nữa ...
Nàng bỏ chạy ra ngoài, phía sau Tuấn Kiệt mỉm cười một mình, chàng cảm thấy hạnh phúc.
Kiệt tìm thấy nàng ở một nơi có khung cảnh tuyệt đẹp. Không biết vô tình hay cố ý, cô học trò của chàng đã chọn chỗ này, vừa mơ mộng hữu tình và còn rất nên thơ nữa.
Kiệt đi nhẹ về phía nàng, giọng trầm ấm :
- Em đang nghĩ gì thế. Trường Giang ?
- Em tự hỏi tại sao thầy ở đây chứ không phải một nơi nào khác, xứng đáng với thầy hơn.
Kiệt tinh nghịch hỏi :
- Thế nào gọi là xứng đáng hở cô bé ?
Nàng nghiêng đầu, thơ ngây, tinh nghịch và rất đáng yêu :
- Là ở đó, không có một con bé như em, bé đến độ làm cho thầy khó nói chuyện.
- Em biết mình còn bé thì tốt - Kiệt nghiêm túc nói - Để em đủ kiên nhẫn, chờ đợi cho đến khi nào tôi nói được những gì cần phải nói.
Ôi, thầy nói chuyện sao mà hay quá ! Thầy dịu ngọt thế này, chắc là thiếu gì con gái đẹp yêu thầy. Bỗng dưng nàng thấy lo lọ.. Ý nghĩ ấy làm má nàng ửng hồng. Cũng may là thầy không nhìn thấy.
- Trường Giang.
- Dạ ...
- Em có ngại không nếu tôi mời em về nhà ?
- Em...
- Em không thích thì thôi vậy.
Nàng cảm thấy ức trong lòng :
- Em có nói không thích bao giờ đâu ?
- Vậy có nghĩa là em đồng ý ?
Kiệt mừng rỡ hỏi. Nàng làm nũng :
- Nhưng bây giờ em không thích nữa.
- Thôi mà Trường Giang, đừng làm khó thầy giáo của mình, có được không ?
Nàng đứng lên, chun mũi trêu thầy :
- Thầy giáo ... ! Em chưa từng thấy thầy giáo nào xấu như thầy cả.
Kiệt ngẩn người. Nhưng thấy nàng cười, Kiệt cũng cười theo. Đâu trách được, em còn bé quá mà.
Nàng đứng đây từ lúc hắn mới bước vô nhà hàng. Trời đổ mưa rồi tạnh, bây giờ lại mưa nữa nhưng nàng vẫn mặc, nàng thi gan với trời đất bởi hận thù đang sôi sục trong lòng.
Hắn đã làm nàng bỏ chồng, bỏ con, bỏ cả hạnh phúc gia đình để đi theo hắn. Vậy mà cuối cùng hắn đã bỏ rơi nàng, giữa lúc mà nàng mất tất cả.
Dưới trời mưa và những cơn sấm giật, một thiếu phụ còn trẻ nhưng có vẻ tiều tụy và đau khổ, thiếu phụ đứng lặng dưới cơn mưa, không cử động, mắt nhìn trừng trừng vào cửa nhà hàng bên kia đường, nơi lát nữa đây kẻ thù của nàng sẽ đi ra.