Gã đàn ông nhìn sững ba mẹ con:
- Ủa ! Sao các người lại tới đấy ? Có chuyện gì xảy ra vậy ?
- Ông ấy biết chuyện của tụi mình rồi. Thiếu Phong, mẹ con em phải dọn tới đây ở đó.
- Tại sao ? Tại sao hắn lại biết được chứ ?
Tuyết Mai vùng vằng :
- Anh đừng có hạch sách em nữa có được không ?
- Nhưng mà anh muốn biết.
- Vào nhà rồi hẵng nói.
Khi tất cả vào trong, Thiếu Phong nôn nóng hỏi :
- Chuyện xảy ra thế nào, em kể cho anh biết đi.
- Em cũng không biết nữa. Tự dưng lúc chiều em từ đây trở về, ông ấy gọi em lại rồi kể vanh vách chuyện của tụi mình. Sau đó ông ta đuổi em đi.
Thiếu Phong nhìn ba người từ đầu tới chân :
- Em ra đi thế này sao ?
- Anh hỏi vậy là sao ?
- Nghĩa là ... em không hề đem gì theo hết à ?
Bà Tuyết Mai có vẻ bực :
- Anh bảo em đem theo cái gì chứ ? Ngay cả căn nhà này ông ta còn đòi lấy lại nữa là.
- Có mà nằm mơ, nhà đứng tên của anh mà - Hắn ta chợt quay sang hai đứa con trai nãy giờ vẫn còn ngồi khép nép ở một góc - Còn hai đứa này ...
- Lão đòi bắt nhưng em không chịu - Tuyết Mai vẫy tay gọi - Hai đứa lại đây chào cha.
Hai anh em rụt rè bước lại trước mặt người đàn ông được gọi là cha mình. Cả hai lúc này ỉu xìu chứ kông còn vênh váo như ngày xưa nữa. Khả Hoàn lên tiếng trước : - Thưa chạ. Thiếu Phong không thèm đáp lại, hắn tiếp tục hỏi :
- Ngay đến bí mật này lão cũng biết nữa sao ?
- Không, là do em nói. Nó là con của chúng ta mà.
Thiếu Phong gắt le6n :
- Trời ơi ! Sao em ngu quá vậy ? Lão không biết thì hãy để cho lão nuôi, dẫn chúng đến đây làm gì ?
Bà Tuyết Mai kinh ngạc :
- Nhưng chúng là con của mình mà.
- Tôi biết - Hắn ta đổi giọng lạnh lùng hẳn đi - Nhưng em làm gì để nuôi chúng đây. Ngay cả đến như em còn ... còn không biết làm sao nữa là ...
- Anh nói thế mà nghe được sao ? Nó là con của anh, anh nỡ lòng nào để cho người khác nuôi ?
- Thì mười mấy năm qua, tôi có được gọi tiếng cha nào đâu. Giá như em để chúng ở lại với lão, lâu lâu trở về vòi tiền còn có tích sự hơn.
- Thì ra con người của anh là vậy ?
Bà Tuyết Mai đau đớn nhìn rõ mặt trơ tráo đã dần lộ diện của người đàn ông mà bà đem lòng yêu mến mười mấy năm qua.
- Anh lúc nào cũng chỉ biết có tiền. Vì tiền, anh sẵn sàng đánh đổi cả con của mình sao?
- Tôi không có tranh luận với em nữa - Hắn ta đứng lên lạnh lùng nói rồi bỏ đi cũng dứt khoát và lạnh lùng không kém - Nhà này thì em có thể ở nhưng hãy liệu mà tìm cách sinh sống đi. Tôi không có chịu trách nhiệm đâu.
Bà Tuyết Mai gọi với theo:
- Thiếu Phong ...
Nhưng hắn ta đã đi xa rồi. Gương mặt thiếu phụ bỗng chốc hằn khắc nỗi tuyệt vọng đến ghê gớm. Sự phũ phàng bội bạc của người đàn ông bà hết mực yêu thương đã khiến cho lòng bà đau đớn đến cùng cực. Phải chăng đây cũng chính là sự trả giá, món nợ mà bà đã vay của ông Định. Món nợ ngụy tình !
Bên tai bà có giọng đứa con trai:
- Mẹ Ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây ?
Tuyết Mai ngẩng lên nhìn, gương mặt bà đã nhoà lệ từ lúc nào rồi. giọng nói bà cũng thế, ngập đầy nước mắt :
- Hai con có hận mẹ không ? Chính mẹ đã đưa hai con đến ngõ cùng này.
- Sao mẹ lại nói như thế ? Là mẹ sanh chúng con ra mà, có khổ có đau, mẹ con mình cùng gánh chịu.
Tuyết Mai xúc động đến nghẹn ngào :
- Mẹ thật không ngờ, ngày thường cứ tưởng là các con chỉ biết rong chơi mà thôi.
Ba mẹ con bó gối nhìn nhau. Cuối cùng, Khải Bình không chịu được đã lên tiếng :
- Chúng ta phải chờ cha đến chừng nào đây hở mẹ ? Con đói bụng quá rồi.
Khải Hoàn mắng em:
- Khải Bình, em không thể nhịn một lúc được hay sao chứ ?
- Nhưng mà em đói bụng. Mình chỉ mua một cái bánh mì thôi, chả lẽ một cái bánh mẹ cũng không có tiền sao ?
- Mẹ ra đi không mang theo một đồng nào của người ta cả. Ráng một chút đi con, cha các con sắp về tới rồi đó.
Khải Bình nhăn nhó :
- Quần áo cũng không có để mà thay, con ngứa ngáy quá đi, hay là mình về nhà cũ đi mẹ ?
- Khải Bình, đâu phải là con không biết chúng ta không thể trở về đó được nữa.
- Nhưng mà ...
- Em không nhìn thấy mẹ khóc sao hả ? Chúng ta đừng có làm cho mẹ đau buồn thêm, em biết chưa ?
Bà Tuyết Mai nghẹn ngào :
- Là lỗi của mẹ đã làm cho các con phải khổ. Mẹ xin lỗi ... xin lỗi hai con.
Mãi cho đến tận trưa Thiếu Phong mới trở về. Nhìn mẹ con họ, hắn ta cáu gắt :
- Các người làm gì mà nước mắt đầm đìa vậy ?
Bà Tuyết Mai gạt lệ nói :
- Con nói đói bụng, anh...
Hắn ta gạt ngang:
- Đói bụng thì mua đồ cho nó ăn, tại sao lại khóc ?
- Nhưng em không có tiền.
- Cái gì ? - Hắn ta kinh ngạc hỏi - Cô không có mang theo một đồng nào hết sao ?
- Anh cũng biết mà, em còn mặt mũi nào để lấy tiền của người ta.
- Trời ơi ! Sao mà cô ngu quá đỗi vậy ? Hắn ta giàu có như vậy, lấy vài ba triệu thì có nhằm nhò gì đâu chứ ?
Bà Tuyết Mai cố nuốt nghẹn vào lòng :
- Anh đưa tiền em đi mua thức ăn. Ba mẹ con nhịn đói từ chiều hôm qua tới nay rồi.
- Tôi làm gì có tiền mà cô hỏi ?
Tuyết Mai nhìn sững gã đàn ông. Con người trơ tráo, lạnh lùng và tàn nhẫn của gã lúc này đã hiện nguyên hình. Bà Tuyết Mai không dằn lòng được nữa, giọng bà tức nghẹn :
- Thế tiền tôi đưa cho anh trước đây đâu ?
Thiếu Phong xẵng giọng :
- Tôi xài hết rồi.
- Anh nói dối ! Mười mấy triệu bạc, chỉ trong vòng một tháng mà anh xài hết sao ?
- Cô tưởng mười mấy triệu là nhiều lắm sao ? Những người đàn bà khác cho tôi còn nhiều gấp mấy lần như thế kia kìa.
- Thiếu Phong ...
Bà Tuyết Mai đứng bật lên, quắc mắt nhìn gã đàn ông trước mặt đầy vẻ căm hờn. Thiếu Phong càng trơ tráo hơn, đểu giả hơn :
- Cô làm gì mà nhìn tôi dữ vậy , ngạc nhiên lắm sao ? Cô cũng thấy đó, tôi có tài cán gì đâu ngoài cái mã đẹp trai và giọng nói ngọt ngào. Nếu không sống nhờ vào các bà các cô thì tôi biết làm sao bây giờ ?
- Thì ra bấy lâu nay anh gạt tôi chỉ vì muốn lợi dụng tiền bạc ?
- Cô đã biết rồi thì từ nay đừng có trông mong vào tôi nữa.
Đau đớn và tuyệt vọng, bà Tuyết Mai cố bám víu lần sau chót :
- Còn con của anh, anh phải có trách nhiệm với chúng chứ.
- Tôi không còn nhớ là mình có bao nhiêu đứa con nữa. Vả lại, có gì chứng minh chúng là con của tôi đâu ?
Tức hận dâng trào trong lồng ngực, bà Mai bước tới một bước, vung tay tát mạnh vào má Thiếu Phong :
- Đồ sở khanh, đểu giả ...
Thiếu Phong vuốt má, nụ cười rất đểu trên môi:
- Coi như là tôi trả nợ cho cô. Nhà này bây giờ do tôi đứng tên, nghĩ một chút tình, tôi cho ba mẹ con ở tạm, nhưng phải biết điều. Nếu không ... hừ, tôi có thể đuổi đi bất cứ lúc nào.
Bà Tuyết Mai căm hờn nhìn trừng trừng người đàn ông đã lừa dối tình cảm và tiền bạc của bà mười mấy năm qua. Cuối cùng bà bỗng thở ra một tiếng, nói lên cái chân lý mà mình vừa nhận thức được.
- Rồi anh sẽ phải trả giá như tôi đang trả bây giờ, ông Định đã từng phải trả. Chúng tôi lừa dối nhau và rồi tất cả sẽ bị trừng phạt.
Thiếu Phong bĩu môi:
- Hoang đường !
- Và tôi tin chắc người phải trả giá nặng nề nhất chính là anh. Là anh chứ không phải ai khác đâu, Thiếu Phong ạ !
Khải Hoàn bỗng chen vào ; - Thôi đi mẹ, ông ấy đã không nhìn nhận thì tụi con cũng không cần có cha làm gì. Một người cha như vậy thà không có còn hơn.
- Đúng lắm, chú em mày thật là sáng suốt. Từ nay các người hãy tự mà lo liệu lấy.
Quả thật không người nào có thể vô liêm sỉ hơn thế nữa. Con người thật của Thiếu Phong làm cho bao tình cảm tan biến đi trong lòng Tuyết Mai. Bà giờ đây chỉ còn có thù hận mà thôi.
Lúc đó có tiếng chuông cửa reo. Thiếu Phong ra mở cửa. Lát sau hắn dẫn vào một thằng bé chừng mười mấy tuổi. Hắn hờ hững nói :
- Đó, là bà ta đó.
Thằng bé nhìn Tuyết Mai hỏi :
- Thưa có phải là là Tuyết Mai.
- Đúng là tôi, có chuyện gì không ?
- Có một ông nhờ tôi chuyển mấy món đồ để cho bà. Tất cả còn ngoài xe, để tôi khuân vô.
Lát sau, thằng bé vừa sách vừa đẩy vào ba chiếc vali. Nó bảo :
- Mấy thứ này là của bà, xin bà nhận cho tôi về.
Tuyết Mai nhìn sững vào ba chiếc vali không cần nói bà cũng biết chúng từ nhà ông Định đến đây. Chừng mở trong ấy không thiếu một thứ gì cúa bà và hai con. Từ quần áo, giày dép cho đến các thứ nữ trang và cả một ít tiền nữa.
Bên cạnh, có giọng Thiếu Phong :
- Xem ra lão già cũng còn thương cô lắm. Theo tôi, các người nên trở về đó đi !
Để ngoài tai những câu nói vô liêm sỉ ấy, bà Tuyết Mai quay sang hai con:
- Các con, chúng ta ra ngoài mua thức ăn đi.
Khả Bình mừng quýnh quáng, nó đuổi theo mẹ gương mặt sáng rỡ. Còn Khải Hoàn nó đi ngang Thiếu Phong mà không nhìn lấy một cái.
Đêm nay Thiếu Phong lại đi. Nhà chỉ có hai phòng ngủ nên Khải Bình và Khải Hoàn phải ngủ chung với nhau. Chúng nó còn trẻ, ăn no là đi ngủ liền, nhưng Tuyết Mai thì không thể. Những sự kiện dồn dập làm bà cảm thấy mỏi mệt đến rã rời, mệt nhưng không tài nào ngủ được.
Buổi chiều soạn trong quần áo thì có thấy một phong thư mà nét chữ của ông Định. Bây giờ bà mới lấy ra đọc.
Tuyết Mai !
Không biết em có cảm giác như tôi không, chứ riêng tôi thì sau chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy mình già đi hàng chục tuổi.
Mỗi người chúng ta, ai cũng bước qua rồi cái thời tuổi trẻ. Nhưng tuổi trẻ của em đã băng hoại trong vòng tay tôi, vòng tay một người đàn ông tội lỗi.
Nói như Trường Giang, chuyện của chúng ta là một bi kịch. Bây giờ em đã đi rồi, dẫu sao tôi cũng cầu chúc cho em hạnh phúc. Có một điều tôi muốn nói với em, Thiếu Phong không phải là người tốt, em cần phải thận trọng mới được.
Tuyết Mai, tôi biết dù có xin lỗi em trăm ngàn lần cũng vậy, cũng không thể nào cho lại em tuổi trẻ mà tôi đã cướp đi. Vậy thì tôi sẽ không tạ lỗi em bằng lời nói mà bằng cả tấm lòng, bằng tất cả những gì tôi có thể làm được cho em sau này. Xim em hãy nhận ở tôi lòng hối hận, ăn năn chân thành nhất.
Tạm biệt ! Chúc em và các con của mình hạnh phúc.
Thư không có ký tên. Bà Mai gấp mảnh giấy lại rồi nhìn ra trời mênh mông. Vậy là anh ấy đã nhìn ra lỗi lầm của mình rồi. Một người thật sự hối cải thì không có lỗi. Nếu giờ có ông ở đây, chắc chắn bà sẽ mỉm cười, vui vẻ mà tha thứ cho ông. Mặc dù kẻ đau khổ nhất bây giờ chính là bà chứ không phải là bất cứ ai khác.
Thiếu Phong bây giờ đã hiện nguyên hình là gã sở khanh, coi như không còn trông mong vào hắn được nữa. Bà muốn làm lại từ đầu, mặc dù có muộn màng nhưng nhất định phải làm lại bởi vì ngoài bà còn có tương lai của các con bà nữa.
Bên ngoài có ánh đèn xe rồi tiếng mở khóa lách cách. Lát sau, Thiếu Phong ngất ngưởng đi vào, bên cạnh hắn là một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc rất khêu gợi.
Họ bước vào phòng, giọng Thiếu Phong nồng nặc hơi rượu :
- Đó, anh có dối em đâu, anh đã bảo hôm nay nhà anh có một con vợ già mà.
Cô gái nhăn mặt :
- Anh cưới vợ hồi nào vậy, sao lúc trước em không thấy ?
Bà Tuyết Mai tái mặt. Thì ra trước đây hắn từng dẫn tình nhân về. Cơn giận dâng lên trong lòng như đợt sóng trào, bà tức giận không phải vì ghen mà vì cảm thấy oán hận và ghê tởm con người của Thiếu Phong. Tuyết Mai thét lên :
- Đi ngay, các người đi khỏi nhà tôi ngay lập tức !
Cô gái níu tay anh, tìm chỗ khác đi.
Thiếu Phong ghì lại :
- Không có đi đâu hết - Rồi hắn đến trước mặt bà, giọng nhão nhẹt vì rượu - Cô đuổi tôi à ? Sao lại có chuyện ngược đời như vậy chứ ? Nhà này là của tôi mà, do tôi đứng tên mà, có phải không ?
Giận quá bà mắng :
- Đồ vô liêm sỉ !
Thiếu Phong phớt lờ đi :
- Mặc kệ bà ta. Cúc Phương, em lại đây, chúng ta bắt đầu đi là vừa.
- Nhưng mà ...
- Không có nhưng nhị gì cả. Còn cô ... - hắn quay sang bà - Nếu có hứng thú thì ở đó mà nhìn.
Không dằn được nữa, bà bước tới tát vào mặt hắn nhưng bàn tay cứng rắn của hắn đã giữ bà lại. Hắn rít lên :
- Cô dám đánh tôi à ? Từ xưa tới nay chưa có phụ nữ nào dám đánh tôi cả. Lần trước đã tha cho cô rồi, lần này thì không thể nữa.
Hắn vung mạnh tay làm bà té nhào vô tường. Nước mắt trào ra trên má thiếu phụ. Bà đau đớn, bất lực, oán hận nhìn đôi tình nhân.
Hoàn và Bình nghe vội chạy sang, không muốn con nhìn thấy cảnh xấu xa ấy, bà vội dẫn hai con chạy ra khỏi phòng. Đêm đó Khải Hoàn đã tỏ ra chững chạc hẳn, nó lo cho mẹ :
- Mẹ ngủ trên giường đi. Con và em Bình ngủ dưới gạch được rồi.
Tuyết Mai ôm hai con vào lòng khóc nghẹn ngào :
- Các con ơi, mẹ bị quả báo thật rồi.
- Mặc kệ Ông ta đi mẹ ! Từ nay, mình đừng mà đến hắn nữa là được rồi.
Suốt đêm đó, bà Tuyết Mai không hề chợp mắt. Trong lòng bà, trái tim đang rỉ máu đau đớn.
Bé Khả Kỳ nằm gọn trong lòng cha. Từ ngày có dì Giang về đây, nó ngoài tình thương cúa dì, còn được cha gần gùi săn sóc nhiều hơn. Có thể nói Trường Giang đã chiếm trọn tình cảm trong lòng nó.
- Cha ơi... - Khả Kỳ hỏi - Tại sao dì cứ đòi bỏ cha con mình đi hoài vậy cha? Tại sao cha không giữ dì ở lại ?
- Tại sao ư ? Tại vì cha không đủ sức giữ dì của con đâu.
- Tại sao mà cha không đủ sức ? Chả phải cha đã từng nói, không có gì cha muốn là không được cả ?
- Nhưng dì con là ngoại lệ.
Thiện Văn biết không thể giấu con bé hoài được, chàng đành phải nói ra:
- Tới một lúc nào đó, dì sẽ đi khỏi đây.
- Con không chịu đâu - Mắt Khả Kỳ rướm lệ. Vậy mà dì dối với con, dì nói là sẽ ở đây suốt đời với con. Hụ.. hụ..
- Khả Kỳ, con ngoan, đừng có khóc nữa.
Con bé được thể càng khóc lớn hơn. Tiếng khóc của con xoáy vào lòng Thiện Văn đau buốt. Bất giác Thiện Văn nhìn thấy khuôn hình của Bích Khuê trên đầu giường con.
Bích Khuê ! Tại sao em không ở bên anh và con ? Tại sao người mà con yêu mến không phải là em mà là Trường Giang. Khuê ơi, có biết anh đã chờ đợi em ba năm rồi không. Những ba năm dài đăng đẳng làm mệt mỏi lòng anh, em có biết là Trường Giang đang từng lúc làm xao động tình cảm trong lòng anh không ? Bích Khuê, nếu như mà em vẫn biền biệt thì anh sợ rằng... anh sẽ không còn kiên nhẫn để mà chờ đợi nữa.