[...]
Hai ngày liên tục nàng cùng ông Tổng họp và tiếp xúc với các khách hàng tiềm năng. Tối thì cùng mọi người ăn uống để tiếp tục thảo luận và “thắt chặt” quan hệ. Về đến khách sạn lúc nào nàng cũng trong trái thái ngà ngà say và chỉ muốn ngủ. Mặc dù rất muốn gọi Quỳnh nhưng nàng không muốn cô “chứng kiến” những phút mà đầu óc nàng không được cân bằng như lúc này. Cũng may là hai đêm cần phải “giao lưu” rồi cũng qua. Sáng mai nàng sẽ bay về lại SG. Sau vài phút trò chuyện với H., nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Reng…Reng… “Alo. Dạ cháu nghe…Dạ…vâng ạ.” Mới 7h sáng, nghe xong cú điện thoại của ông Tổng, nàng buồn đến tỉnh ngủ. Thay vì hôm nay được bay về SG thì theo lệnh ông Tổng, nàng sẽ phải ở lại đến cuối tuần để cùng khách hàng khảo sát khu vực lân cận ĐN (Huế, Quảng Nam, Quảng Bình). Vì đây là khách hàng khá lớn và có khả năng sẽ đảm nhận vị trí tổng đại lý toàn miền Trung nên ông Tổng muốn nàng phải “bám sát” để tìm hiểu về mạng lưới tiêu thụ họ đang có cũng như khả năng tài chính thật sự của họ. Nàng ngao ngán thở dài và nằm vật ra giường. Giờ này chắc Quỳnh chuẩn bị đến văn phòng. Nàng đắn đo nhìn chiếc điện thoại trong tay vài giây rồi bấm số Quỳnh.
“Em chuẩn bị đi làm chưa?”
“Sao hôm nay gọi em sớm thế? Chị đang ở sân bay chuẩn bị về SG hả?” Giọng Quỳnh hân hoan.
“…Uhm…Không…Chị vẫn đang ở khách sạn…Sếp kêu chị ở lại thêm 03 ngày nữa. Chủ nhật chị mới vào được. Haizz” Nàng thở dài.
“...Trời…Sao lâu zậy?...Làm em mừng hụt…Tưởng sắp được gặp.”
“Uhm. Chị cũng mệt ghê. … Nhưng khách hàng này quan trọng nên chị phải ráng thôi. Em đừng buồn nha…Cuối tuần vào chị sẽ có quà đặc biệt cho em. Hén.” nàng cố cười vui vẻ.
“Dạ. Công việc mà. Em không có ý trách móc gì đâu. Hihi” Quỳnh cũng cười theo nàng và trong đầu cô cũng nảy ra một kế hoạch nho nhỏ.
* * *
Ba ngày di chuyển liên tục qua các khu vực thị trường lân cận ĐN làm nàng mệt nhoài. Các doanh nghiệp miền Trung thật đáng nể vì sự siêng năng và bền bỉ trong công việc. Chính vì thái độ làm việc cẩn trọng và hết mực tỉ mỉ của họ đã trả lời câu hỏi vì sao trong giới doanh nhân thành đạt, người miền Trung luôn chiếm tỷ lệ cao. Ngâm mình trong bồn tắm, nàng khoan khoái nghỉ đến buổi tối thảnh thơi nàng sắp tự thưởng cho mình sau khi tắm xong. Chợt điện thoại bàn reo. Nàng hơi bực mình và cố ý không bắt máy. Chuông tắt rồi vài phút sau lại reo tiếp. Nàng ra khỏi bồn tắm và bắt máy. “Ủa. Em hả? Sao không gọi di động?” Một ý nghĩ thoáng vụt qua tâm trí nàng. Bên kia là tiếng cười khúc khích của Quỳnh. Không lẽ Quỳnh ra ĐN tìm nàng?! “Em chờ chút. Chị xuống liền.” Nàng nhanh chóng mặc quần áo và chạy như bay ra thang máy. Lòng rộn rã niềm vui, nàng cười một mình. Quỳnh đang ngồi ở sofa tại sảnh chờ. Cô cười thật tươi khi nhìn thấy nàng. Nàng hỏi Quỳnh với chút ngại ngùng “Chị check in cho em vào ở cùng chị nha…Phòng chị double….Làm vậy cho đỡ tốn tiền em. Há…Mà em…ngại không?” “Dạ càng tốt mà chị. Tiết kiệm giùm em mà. Hihi.” “Uhm. Thì zậy ah… Chứ không có ý gì đâu nha.” “Ý gì là ý gì hả chị” Quỳnh cố ý trêu nàng. Nàng đỏ mặt, không đáp. Sau khi cung cấp giấy tờ cho tiếp tân, Quỳnh theo nàng lên phòng.
Trong lúc chờ Quỳnh tắm, nàng sắp xếp kế hoạch cho tối nay. Hôm nay thứ bảy, phố cổ Hội An sẽ thắp đèn lồng. Nàng rất thích ngắm và dạo Hội An dưới ánh vàng ấm áp và huyền ảo. Không biết Quỳnh đã từng đến Hội An vào ngày thắp đèn chưa? Nàng tự hỏi. Nàng những muốn dành cho Quỳnh những điều bất ngờ nho nhỏ và thú vị, như nàng đã từng khi lần đầu được chứng kiến đêm thắp đèn lồng của Hội An. Quỳnh bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt xõa trên vai. Nàng ngạc nhiên: “Sao em không sấy tóc?” “Dạ, em không thuận tay với cái máy sấy theo hệ thống kiểu đó. Lần nào gặp nó em cũng lười và để tóc ướt luôn. Hihi” Vừa kêu trời nàng vừa kéo tay Quỳnh vào lại nhà tắm. Ấn Quỳnh ngồi xuống thành bồn tắm, nàng lấy ống sấy ra khỏi giá treo và bắt đầu sấy tóc cho Quỳnh. Tóc Quỳnh mượt và thơm dìu dịu mùi tinh dầu sả. Quỳnh cười tinh nghịch “Lát nữa đừng tính tiền sấy tóc mắc quá nha. Em không đủ để trả đâu. Thạc sỹ QTKD, Giám đốc kinh doanh sấy tóc. Ai trả cho nổi. Hihi” “Không trả nổi bằng tiền thì trả thứ khác. Hén” giọng nàng tỉnh khô. “Trả gì bây giờ?” Quỳnh vờ ngây thơ. “Thì trả thứ gì quí nhất ah.” Nàng cười cười. “Em không có thứ gì quí hết ah”. “Hả?...Là sao?” nàng vờ ngạc nhiên. “Hihi. Chứ theo chị, em có thứ gì quí nhất?” Nàng xoa nhẹ đầu Quỳnh “Ở em, cái gì cũng quí cả.” Quỳnh quay lại, ngước lên nhìn nàng “Đừng an ủi em zậy nha!” Nàng nhéo nhẹ vào mũi Quỳnh “Chị lúc nào cũng nói thật với em hết ah”. “Thiệt zậy sao?” Quỳnh hỏi và nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng gật gật đầu và đẩy Quỳnh ra cửa “Thôi, em ra chọn quần áo thay mau đi rồi tranh thủ ăn tối. Gần 6 giờ rồi. Em không đói sao?” Quỳnh như quen với kiểu đánh trống lãng của nàng nên cũng vui vẻ nghe theo nàng.
Sảnh Life Resort ĐN thật đẹp và ấm cúng về đêm. Đứng từ bàn tiếp tân nhìn xuyên qua quầy bar là biển. Mặt biển hôm nay như phẳng lặng và bình yên. Từng trú tại đây nhiều lần trong những chuyến công tác, nhưng hôm nay nàng thấy cảnh vật như khác lạ. Ấm cúng, gần gũi và lãng mạn. “Mình ra ngắm biển một chút đi chị.” “Để lát về ra luôn em. Đi ăn tối trước nha. Ah, em ra ĐN lần thứ mấy rồi?” “Dạ, lần đầu ah. Em đi Huế rồi. ĐN thì chưa.” “Hay quá!” nàng buộc miệng reo lên. Quỳnh ngạc nhiên “Sao hay vậy chị?” “…Uhm, thì chị có dịp làm hướng dẫn viên cho em. Nơi này sắp thành quê hương thứ 2 của chị rồi đó”.
Chiếc taxi chạy thật nhanh trên những con đường mới mở rộng thênh thang của ĐN. Nàng rất thích đường xá ở đây. Rộng và qui hoạch tầm xa. Vì thế việc đi lại nhanh chóng và thuận tiện. Từ Life Resort ra đến Hội An chỉ mất chừng 30-45’. Người tài xế dừng ở đầu phố cho nàng và Quỳnh đi bộ vào. Mặc dù ra ĐN nhiều lần nhưng nàng ít có thời gian rảnh vào Hội An. Lần này với nàng cũng như lần đầu vì nàng không nhớ nổi những con đường đã từng qua nơi đây. Nàng khoác tay Quỳnh đi theo những du khách khác. Chợt nhớ món “Hoa hồng trắng” nàng từng ăn ở đây khá lạ và đặc trưng. Nàng kéo tay Quỳnh vào nhà hàng bên đường. Đó là món bánh đặc sản của Hội An mà bất cứ nhà hàng nào cũng có. Tên dân gian của món ăn có cái tên hoa mỹ này là “Bánh bao bánh vạc”, gồm 2 loại bánh được dọn chung trong 1 đĩa. Bọc giữa lớp bột trắng cánh mỏng như đóa hồng là ít nhân tôm bằm với thịt. Điểm trên bánh là những cánh hành vàng rộm trông thật đẹp mắt. Và không thể thiếu chén nước mắm chua ngọt thơm mùi chanh và ngọt vị tôm. Món ăn ở đây luôn được dọn trong những chén dĩa nhỏ nhắn như chính khu phố cổ này. Nàng gọi khá nhiều món cho Quỳnh “ngắm” cũng như cho cái bao tử bị hành hạ vì rượu bia những ngày qua của mình. Nào là “Hoa hồng trắng”, cao lầu, cơm gà, mì Quảng… Quỳnh trợn mắt nhìn mớ đồ ăn bày la liệt trên bàn “Trời. Sao chị kêu nhiều quá zậy? Ăn hết không đó?” “Thì lần đầu em ra đây nên chị muốn giới thiệu những món đặc trưng ở đây cho em biết ah.” “Em thích ngắm món Hoa hồng trắng này ghê. Nhìn tinh tế và ngon mắt quá”. “Uhm. Ngon mắt và cả ngon miệng nữa. Thôi em ăn đi.” Nàng nhìn Quỳnh vẻ âu yếm. Quỳnh chợt thấy nàng khác xa với nàng khi còn ở SG. Dường như trong một không gian xa lạ với khung cảnh thường ngày, nàng như cởi mở và thoải mái hơn rất nhiều. Quỳnh muốn khoảnh khắc này như kéo dài mãi. Nhìn nàng thảnh thơi và thoải mái ăn uống, Quỳnh thấy mình thật hạnh phúc. Một hạnh phúc đơn sơ và mong manh. Cô biết niềm hạnh phúc này chỉ có trong một hoàn cảnh nhất định nào đó, rồi sẽ tan biến khi mọi việc trở lại quỹ đạo của nó. Nhưng thôi, dù sao Quỳnh cũng hài lòng khi được cùng nàng trãi qua khoảnh khắc vui như thế này, còn hơn những ngày kềm chế, bức bối trong kia. Ăn xong, nàng vui vẻ dắt tay Quỳnh qua những con phố hẹp, ngắm đèn lồng lung linh trước những ngôi nhà cổ bé nhỏ và trầm mặc. Thỉnh thoảng cả hai lại ghé vào những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Nàng chọn một chiếc lồng đèn lụa đỏ tặng Quỳnh kèm theo một bức tranh gỗ khắc hình đóa quỳnh. Nàng đã mua ngay bức tranh này khi vừa trông thấy nó. Quỳnh vui vì sự tinh tế của nàng. Cô cũng chọn tặng nàng một bình hoa nhỏ bằng đá cẩm thạch vân xanh. Quỳnh biết nàng thích đá. Gần 9h đêm, nàng và Quỳnh lên taxi về lại Life.
Vào đến sảnh khách sạn, nàng hỏi nhỏ “Em mệt chưa? Còn muốn ra biển dạo không?” Quỳnh gật đầu thay cho câu trả lời. Biển đêm thật vắng vẻ. Vì là biển riêng của resort nên khu vực này an toàn và khá đủ ánh sáng cho du khách dạo đêm trên biển. Quỳnh đi chân trần ra tận mép nước. Bóng cô mờ ảo và bất động trên nền đen sâu thẳm của mặt biển. Nàng ngồi bó gối trên cát. Mắt dõi theo bóng Quỳnh. Dáng ngồi ngờm ngợp cô đơn. Cả hai như theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Quỳnh quay vào, ngồi xuống bên nàng, khẽ hỏi “Chị đang nghĩ gì?” “..Chị không biết nữa…Có những lúc rất vui…Như khi nãy…và giờ thì thấy trống rỗng…mệt mỏi…” “Chị đừng suy nghĩ nhiều quá…Em không muốn thấy chị như thế đâu…Em phải làm sao để chị thoải mái hơn đây?” Giọng Quỳnh day dứt. “Oh, đâu phải lỗi của em. Chị xin lỗi vì đã làm em phiền muộn như thế…Hôm nay em ra đây, chị vui lắm…Mình nói chuyện khác nhé” “Uhm. Ngày mai mấy giờ chị bay vào?” “Chị đăng ký chuyến sớm…Em thì sao?” “Vé em standby, chờ lúc nào có chỗ trống thì mới bay được.” “Trời. Lỡ không có ghế trống em ở lại một mình ah?” “Hihi. Chắc phải zậy thôi.” “Thôi, ngày mai chị sẽ đăng ký lại chuyến trễ nhất, cùng chờ với em. Hén”. “Chị nè, em hỏi câu này, trả lời thành thật với em nha” “…Uhm, em hỏi đi” “Nếu hiện tại chị không có anh H., thì chị sẽ như thế nào với em?” “…Sao em hỏi khó chị quá zậy?” nàng bất ngờ vì câu hỏi quá thẳng cuả Quỳnh. Trước giờ, Quỳnh thừa biết nàng luôn tránh gọi tên mối quan hệ “đặc biệt” giữa cô và nàng. Quỳnh quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng “Vì em biết rằng, sau đêm nay, chúng mình sẽ rất ít có cơ hội được như lúc này. Chị trả lời em đi. Một lần này thôi”. Nàng tránh ánh mắt Quỳnh “Chị không biết nữa”. Quỳnh thất vọng đứng dậy “Thôi, em buồn ngủ quá. Em lên phòng trước nha.” Nàng im lặng nhìn theo dáng đi thẫn thờ của Quỳnh. Nàng tiếp tục ngồi lại một mình. Dõi mắt tìm kiếm xa xôi trong đêm tối mịt mùng ngoài kia một chút ánh sáng, ánh sáng mở lối cho nàng.
Nàng lên phòng thì Quỳnh đã ngủ. Cô nằm quay mặt vào vách, hơi thở đều nhè nhẹ. Nàng nhẹ nhàng vào thay quần áo và lên giường với quyển e-book trên tay. Đêm nay nàng thấy khó ngủ quá. Nàng mở chiếc đèn đầu giường phía mình với chút e dè. Nàng ngại đánh thức Quỳnh. May sao cô vẫn nằm quay lưng về phía nàng nên không bị ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn này làm phiền. Những con chữ lướt qua mắt nàng rồi vụt bay biến. Nàng không thể tập trung vào trang sách. Quỳnh gần nàng trong gang tấc nhưng sao quá xa xôi. Nàng sợ mình không giữ được bản thân và sợ sẽ xảy ra việc “không đúng”. Nàng sợ cho cả bốn người trong cuộc. Cho Quỳnh, cho H., cho anh Trung và cho nàng. Nàng trở dậy, mở cửa balcon và ngồi im lặng trong bóng đêm. Chợt một bàn tay đặt nhẹ trên vai nàng. Nàng giật mình quay lại. Là Quỳnh. “Sao chị không vào ngủ? Gần 1h sáng rồi” “…Chị không ngủ được…Chị sợ…” “Chị sợ điều gì?...Sợ em?!” “Không. Chị sợ mình không phải với em thôi. Haizz. Em hiểu mà? Phải không?” Quỳnh vòng 2 tay choàng qua cổ nàng, cúi sát tai nàng “Chị đừng sợ. Vào ngủ đi. Em sẽ cùng chị…giữ gìn. Nha. Đừng lo nghĩ gì nữa. Ngoan nha” Giọng Quỳnh êm êm. Nhìn nàng cuộn mình trong chăn, Quỳnh khẽ lắc đầu. Cô cũng nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà. Dòng nước mắt lặng lẽ rơi tràn xuống má cô. Chợt nàng cựa mình quay sang Quỳnh. Như cảm nhận được tiếng khóc thầm của Quỳnh, nàng đưa tay chạm má cô. Tay nàng run run lau những giọt lệ nóng. Chợt nàng choàng tay ôm Quỳnh vào lòng. Quỳnh tủi thân bật ra tiếng khóc. “..Em nín đi…Chị xin lỗi…”. Vùi mặt vào ngực nàng, Quỳnh cố kềm tiếng nấc. Nàng xoa nhẹ lưng Quỳnh. Cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng xuyên qua rèm rọi thẳng vào mắt nàng làm nàng giật mình tỉnh dậy. 9h sáng rồi. Cạnh nàng, Quỳnh vẫn ngủ say. Tay cô choàng qua bụng nàng. Nàng nhẹ nhàng nhấc tay Quỳnh ra và bước xuống giường.
Trở ra từ nhà tắm, thấy Quỳnh vẫn ngủ say, nàng đến bên cửa, vén màn và nhìn ra biển. Biển xanh lấp lánh ánh bạc dưới mặt trời. Màu xanh biển miền Trung không nơi nào sánh được. Tất cả các vùng biển từ Cà Ná trở ra phía miền Trung, biển nơi nào cũng một màu xanh thẳm mà hiếm họa sĩ nào có thể pha màu được. Và cát, cát mang một màu trắng tinh khôi và thật mịn màng. Nàng thả ánh nhìn ra xa. Những dãy núi mờ ảo trong mây. Trời hôm nay xanh trong và cũng nhiều mây. Từng cụm mây trắng bồng bềnh trên nền trời cao vút. Dưới ánh mặt trời, mọi vật như bừng sáng và nàng chợt thấy lòng thanh thản. “Chào ngày mới” nàng thì thầm. Trở lại bên Quỳnh, nàng khẽ gọi “Quỳnh ơi, dậy đi em. Gần trưa rồi kìa.” Quỳnh chớp nhẹ làn mi và từ từ mở mắt “…Hả. Em ngủ say zậy sao? Mấy giờ rồi chị?” “Gần 10h rồi đó cô nương” Quỳnh đưa 2 tay về phía nàng “Đỡ em dậy được không? Em không ngồi dậy được.” “Trời. Giống công chúa quá. Có người hầu đỡ dậy nữa hả?” tuy nói thế nhưng nàng vẫn đến kéo hai tay Quỳnh lên. Quỳnh cố ý kéo ngược lại khiến nàng mất thăng bằng ngã ập lên người cô. Quỳnh choàng tay ra sau lưng nàng, siết chặt nàng vào người mình. Nàng đỏ mặt và cố chống tay ngồi dậy. “Nằm im nha. Không em hôn bây giờ” Quỳnh chu môi vào sát mũi nàng. Nàng nhắm chặt mắt, giọng van xin “Thôi mà. Đừng giỡn mà em” “Bộ em ăn thịt chị sao mà sợ quá zậy. Thôi, em giỡn chút thôi. Tha cho chị nè” vừa nói Quỳnh vừa buông tay khỏi lưng nàng. Nàng nhanh chóng ngồi dậy và không quên kéo theo Quỳnh. Quỳnh cười cười “Nhìn mạnh dạn vậy mà nhát hít ah. Hihi”. Nàng chống chế “Tại em làm chị bất ngờ quá …nên không kịp phản ứng mà…Thôi em vào tắm rửa đi rồi mình đi chơi tiếp. Chịu không?” “Chịu chứ. Mà đi kịp không chị?! Tối nay mình bay vào SG rồi ah” “Chắc kịp. Chủ yếu là em sửa soạn nhanh thì sẽ tranh thủ được nhiều thời gian hơn ah.”
Trong lúc ăn sáng, nàng nhờ nhân viên khách sạn dặn taxi chờ sẵn. Ra tới cửa thì chiếc taxi nàng dặn đã sẵn sàng. “Đi Bà Nà giùm anh ơi” vừa nói với anh tài xế nàng vừa quay sang Quỳnh “ Chắc em có nghe nói về Bà Nà rồi há” “Dạ. Em có đọc báo về khu du lịch này. Thấy thú vị lắm.” “Uhm. Chị cũng thích. Cảnh đẹp và mát mẻ. Mùa này thì hơi lạnh rồi. Nên chị mới dặn em lựa quần áo dày dày chút là vậy ah.”
Mất hơn 1 tiếng thì đến nơi. Nàng vào mua vé cáp treo. Có lẽ mùa này hơi lạnh và nhiều mây mù nên du khách không nhiều lắm. Nàng cố ý nhường cho những người khác lên trước để mình và Quỳnh lên chiếc cabin sau chỉ có 2 người. Càng lên cao, mây càng dày và sương khá nhiều làm cảnh vật trở nên âm trầm, mang màu buồn bã. Tuy thế, nàng vẫn thích quang cảnh Bà Nà như lúc này. Mọi thứ như huyền hoặc dưới làn sương. Từng bóng người chìm dưới sương mù. Sương ùa vào mặt, vào người lạnh buốt. Quỳnh như níu mạnh tay nàng và áp sát vào người nàng hơn. Để chống lại cái lạnh đang dần ngấm vào người, nàng kéo tay Quỳnh đi bộ lên Linh Ứng tự. Quỳnh thành kính trước tượng Phật Bà uy nghi cao gần 27m. Nàng đứng nhìn về phía Tp. ĐN. Từ độ cao 1.500m nơi đây, mọi vật như nhỏ bé và thu gọn trong bàn tay. Nàng thấy mọi thứ trên đời này thật mong manh và hư ảo. Qua làn sương ngày càng dày, Quỳnh đến bên nàng và nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng. Bất chợt Quỳnh ghé sát má nàng và hôn nhẹ. Mắt nàng như vương vài giọt nước. Nước mắt hay sương? Quỳnh thì thầm “Em thương chị nhiều lắm”. Môi nàng lướt nhẹ qua vành tai Quỳnh như thì thầm “I love you” rồi nhanh chóng rời xa. Quỳnh nghe nóng bừng trong người và lững lơ đi theo dẫn dắt của nàng. Rời khỏi cabin cáp treo trở xuống rồi mà Quỳnh vẫn trong tâm thái ngẩn ngơ. Nàng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày và gọi điện nhờ người lấy vé chuyến bay lúc 8h tối.
Từ ngày về SG, quay lại với công việc, nàng tất bật và bị cuốn theo mớ công việc cần phải tiến hành sau chuyến khảo sát tại miền Trung. Chuyện giữa nàng và Quỳnh vẫn lưng chừng, tuy đã nhiều cởi mở. Hôm nay, nàng cố gắng kết thúc công việc sớm để về nhà ăn cơm với ba má nàng, họ từ Úc về VN đã hơn tuần mà vẫn chưa gặp được nàng. Lái xe đến trước cửa nhà, nàng gọi điện nhờ chị Hoa – người giúp việc ra mở cổng và không quên dặn Hoa đừng báo cho ba má nàng biết để họ bất ngờ.
Sau khi để giày lên kệ, nàng bước thật khẽ lên lầu và đến trước phòng ba má. Từ cánh cửa khép hờ chợt vẳng ra giọng má nàng “Anh à, anh Đức muốn đưa Tú lên làm Phó Tổng Giám đốc và tiếp nhận bớt công việc của ảnh, vì bây giờ sức khỏe ảnh kém nhiều. Bệnh tiểu đường của ảnh ngày càng nặng và bác sỹ khuyên nên bớt dần áp lực công việc. Haizz” “Uhm. Anh Đức làm vậy cũng đúng. Dù gì con Tú cũng là con của ảnh và Ngọc…” Nghe đến đây thì tai nàng như ù đi. Cảnh vật xung quanh quay cuồng, nàng cố kềm tiếng kêu trong cổ mình và tiếp tục lắng nghe. “Thôi. Anh đừng nhắc chuyện này. Lỡ ai nghe được thì phiền phức lắm. Bao năm nay mọi việc vẫn êm đẹp mà. Ah, mình xuống nhà đi. Tú hôm nay về ăn cơm đó. Em cũng nhớ con quá. Mấy tháng không gặp, không biết ở nhà con Hoa có nấu đồ bổ đem qua cho Tú không? Con đó là chúa lười ăn.” Nàng vội vàng trở ra phía đầu cầu thang, vừa đi vừa kêu “Ba má ơi, con về rồi nè!” Từ trong phòng, má nàng nhanh chóng bước ra “Trời. Con làm gì mà ốm và xanh zậy? Lâu nay con không về nhà ăn cơm, đúng không? Hoa nó nói con không chịu về ăn cơm nó nấu đó. Ba má đi là con biệt tăm luôn zậy sao? Không về ngó ngàng nhà cửa gì cả” Vừa trách bà vừa bước tới bên nàng. Nàng ôm vai má ‘Con bận rộn quá má ah. Nhưng cũng có gọi điện cho chị Hoa hỏi thăm chuyện nhà cửa mà má. Ba má kỳ này về trắng trẻo và mập ra ah. Anh chị con và tụi thằng Bi, Bo khỏe không ba má?” “Tụi nó khỏe hết con ơi. Mà bên đó ba má ở nhà suốt. Anh chị con thì đi làm liên miên. May mà mấy đứa cháu nó còn nói được tiếng Việt. Chứ không thì chắc ba về sớm. Con có bệnh hoạn gì không mà sao xanh dữ zậy? Kỳ này dọn về ở với ba má vài tuần nha con. Đừng ở ngoài một mình hoài” giọng ba nàng bùi ngùi. Nàng cười với ba “Dạ. Tại con đi trễ về sớm, phiền ba má nghỉ ngơi. Nhưng con hứa là sẽ tranh thủ về ăn tối với ba má mỗi ngày.” Câu chuyện giữa nàng và ba má lại xoay quanh chuyện bên Úc. Cuối bữa cơm, má nàng đột ngột nhắc đến bác Đức – ông Tổng của nàng “Ah, dạo này bác Đức giao nhiều việc quan trọng cho con lắm phải không?” “Dạ” “Con cố gắng làm giúp bác nha. Bác giúp gia đình mình rất nhiều.” “Dạ. Ah, mà bác Đức có nói gì về con với ba má không?” nàng dò hỏi. “Uh. Thì bác lúc nào cũng khen con làm việc tốt. Có thể bác sẽ cất nhắc con lên vị trí cao hơn nữa đó.” “Trời. Con mới được thăng chức giám đốc kinh doanh hơn 1 năm nay thôi. Làm gì mà thăng chức tiếp nhanh thế. Vả lại anh Phúc con bác Đức cũng làm cùng công ty con, chắc bác sẽ ưu tiên anh ấy thôi.” “Ba cũng không rõ. Nhưng nghe nói thằng Phúc nó làm việc bê bối lắm, phải không con?” “Dạ, con cũng không để ý. Có lẽ tại ảnh vẫn còn dựa dẫm vào bác nhiều nên bác nói thế thôi. Dù sao ảnh cũng là con ruột của bác mà” nói xong nàng nhìn thẳng vào ba má nàng như chờ câu trả lời. “Uhm. Thì ba má cũng chỉ nghe bác Đức nói vậy. Thôi, mình ra phòng khách xem ảnh ba má chụp với anh chị con nha” má nàng lãng sang chuyện khác.
Tối hôm đó, trở về từ nhà ba má, nàng hầu như thức trắng để suy nghĩ lại quá khứ, ngày nàng bắt đầu có trí khôn và nhớ về hình ảnh ông Tổng, về mối quan hệ giữa ông và gia đình nàng. Ngược về những ngày xưa ấy, nàng chợt nhận ra giữa ông và nàng hầu như có mối quan hệ rất thân thiết. Nàng nhớ ra dường như ông có mặt trong tất cả những sự kiện quan trọng của đời nàng, tính đến giờ phút này. Sinh nhật, tốt nghiệp cấp phổ thông, thi ĐH, ăn mừng đậu ĐH, rồi tốt nghiệp ĐH và đi làm. Trước đây, tại sao nàng lại không nhận ra điều đó. Hay chính vì sự có mặt thường xuyên của ông trong gia đình nàng làm nàng thấy những việc đó là hiển nhiên và bình thường. Nàng thấy nhức đầu và hoang mang quá. Nàng phải làm gì bây giờ? Hỏi thẳng ba má nàng? Tìm gặp và hỏi bác Đức? Hay âm thầm tìm hiểu. Tại sao mọi rắc rối lại đến với nàng lúc này. Nàng thấy mình bị dồn đến tận chân tường. Tình cảm riêng tư. Tình cảm gia đình. Mọi thứ đối với nàng thật khắc nghiệt và tàn nhẫn. Nàng muốn đập phá tất cả. Nhưng giờ đây, nàng nghe như sức lực không còn, nàng thấy mình như bị hút hết năng lượng và nằm rũ trong bóng đêm. Nàng chờ ánh sáng đến trong đời mình.
* * *
Sau cuộc họp công bố chiến lược kinh doanh sản phẩm mới tại khu vực thị trường các tỉnh miền Trung, ông Tổng mời nàng vào gặp riêng ông.
- Bác rất hài lòng kế hoạch lần này của cháu. Vì đây là chiến lược chính trong năm nay nên có lẽ bác sẽ cất nhắc cháu lên cương vị mới nhằm thuận lợi cho việc điều hành. Cháu nghĩ sao?
- Dạ. Thưa bác, cháu đảm nhiệm chức GĐ kinh doanh cũng mới hơn 1 năm thôi. Cháu thấy dường như mình chưa đủ kinh nghiệm.
- Kinh nghiệm do thực tiễn bồi đắp. Bác đánh giá cao khả năng nắm bắt tình hình thị trường và nền tảng kiến thức của cháu. Bác nghĩ chức Phó Tổng GĐ chuyên trách kinh doanh sẽ thích hợp với cháu.
- …Dạ. Nhưng còn anh Phúc?! Cháu thấy dù sao thì bác cũng nên nghĩ tới anh ấy trước. Nàng rụt rè
- Nó thì làm được gì?! Giọng ông bực tức. Bác nói thật, cho nó ngồi cái chức GĐ PR là bác cũng nhượng bộ lắm rồi. Nó ngồi đó mà như bù nhìn. Bác phải điều động bao nhiêu người giỏi qua phụ nó. Nếu không chắc cũng không xong đâu cháu ạ. Nó là con bác mà…Thật ông bà ta nói đúng “Cha làm thầy, con đốt sách”. May mà còn có cháu. Đột nhiên ông ngưng nói.
- Dạ, cháu thì sao ạ? Nàng nhìn thẳng vào mắt ông
- …Uhm, thì cháu cũng như con cháu trong nhà của bác. Phụ giúp được bác. Nên bác rất hài lòng về cháu và mong cháu suy nghĩ về đề nghị của bác.
- Dạ. Bác cho cháu thêm ít thời gian
- Bác cho cháu suy nghĩ trong 1 tuần thôi nhé. Và bác mong cháu sẽ đảm nhận vị trí này. Nếu không, bác vẫn để trống nó cho cháu. Không ai ngồi vào chức vị này, ngoài cháu. Giọng ông rắn rỏi.
Vừa bước ra khỏi phòng ông Tổng, nàng chạm mặt Phúc, con trai lớn của ông.
- Sao? Người đẹp? Ông già lại nói gì với cô? Thưởng cho cô gì nữa? Lúc nãy trong cuộc họp ổng đã khen cô hết lời.
- Dạ. Nói chuyện bình thường thôi anh ạ. Nàng nhỏ nhẹ
- Tôi rành ba tôi lắm. Chắc lại muốn thăng chức gì cho cô nữa, phải không? Mà thôi. Tôi không quan tâm. Trước sau gì thì cổ phần trong công ty này cũng thuộc về tôi thôi. Tôi vẫn là chủ. Haha. Phúc cười đắc ý.
- Dạ. Chào anh, em về phòng làm việc nhé. Nàng nhã nhặn gật đầu chào Phúc rồi xoay lưng bước thẳng.
Phúc tức tối nhìn theo và văng tục. Hắn đẩy cửa bước vào phòng cha mình mà không buồn gõ cửa.
- Ba. Ba lại định thăng chức cho con nhỏ đó nữa ah?
- Ai nói với anh? Ông Đức điềm tĩnh hỏi lại
- Con nghe phong phanh. Mà ba ơi, có cần thiết phải thăng chức cho nó hoài zậy không? Thiên hạ người ta đồn um xùm kìa.
- Người ta đồn gì? Đồn nó làm việc tốt? Đồn anh bê bối, dựa hơi cha mình?
- Hả? Ba cũng nói zậy thì con biết nói gì nữa? Từ nhỏ ba luôn không hài lòng về con. Má con nói đúng mà, ba đâu có thương mẹ con con.
- Haizz. Thôi, ba mệt. Cha con mình dừng cuộc tranh luận ở đây. Ba nhắc lại. Nếu con biết tu tâm dưỡng tính, công ty này sẽ có phần của con. Mọi việc do con quyết định. Ba vẫn chờ tín hiệu tốt từ con.
Phúc ra ngoài đã lâu mà ông Đức vẫn chìm trong suy tư về quá khứ, ngày vợ ông phát hiện ông “dan díu” với Ngọc, cô trợ lý người Hoa ông tuyển để thuận tiện làm việc với các công ty của người Hoa Chợ Lớn. Ngày ấy bà ôm thằng con trai vừa tròn 3 tuổi đòi nhảy lầu tự tử khiến ông chết điếng. Người vợ này ông cưới theo yêu cầu của gia đình. Vì thấy bà hiền lành, nhu mỳ nên ông cũng nhanh chóng đồng ý. Ngoài ra, lúc đó ông lo tập trung vào cơ sở sản xuất đồ nhựa mới gầy dựng nên chưa hề yêu ai. Sau khi cưới 3 năm và thằng Phúc được 2 tuổi, nghiệt ngã thay ông lại gặp Ngọc. Cô sinh viên gốc Hoa mới tốt nghiệp đại học ra trường, cần cù, nhanh nhẹn và xinh đẹp. Những chuyến đi ký hợp đồng khắp chiều dài đất nước đã gắn kết họ với nhau. Và chuyện gì đến cũng đến. Trước đây ông cứ nghĩ đơn giản là sẽ chia cho vợ mình một nửa tài sản, ông sẽ nuôi thằng Phúc cùng Ngọc nhưng không ngờ bà lại đòi tự tử. Tính bà ông rất rõ. Tuy hiền lành nhưng bà rất “liều mạng”. Và Ngọc đã chấp nhận ra đi để ông khỏi khó xử. Gần 1 năm sau khi Ngọc rời đi, một ngày nọ, ông Hoàng bà Hồng (ba má nàng) mời ông đến nhà nhìn mặt con gái. Và từ đó, ông có thêm một cô con gái trong cuộc đời. Còn mẹ của nó thì đã theo chồng, một Hoa kiều qua Mỹ. Ông dồn hết tình thương cho đứa con gái bé bỏng này và tìm mọi cách giúp đỡ gia đình ân nhân, để họ khấm khá hơn và như thế thì con gái ông cũng được sung sướng hơn. Với vợ của mình, ông chỉ còn duy trì mối quan hệ vì nghĩa. Dù thỉnh thoảng bà vẫn nhắc chuyện cũ để đay nghiến ông nhưng ông chấp nhận tất cả vì ông là người có lỗi. Chính vì thái độ chấp nhận chiều theo ý bà của ông mà bà đã dạy hư Phúc. Phúc muốn gì được nấy, dù ông có phản đối cách dạy dỗ của bà cũng vô ích. Gia đình càng không yên ấm, ông lại càng lao vào công việc và càng thành công. Ông vẫn nghĩ mình may mắn vì còn có đứa con là nàng. Đó chính là niềm an ủi ông mỗi khi cô đơn, buồn chán. Và ông vẫn có mọi thông tin về Ngọc, dù cách nhau nửa vòng trái đất. Nàng sống đầm ấm với chồng và 2 con trai sinh đôi tại Cali. Dù không liên lạc nhưng ông vẫn dõi theo nàng.
Tiếng chuông điện thoại đưa ông về thực tại
“A lô, bà hả?...Thằng Phúc lại nói gì với bà?...Không được. Nó làm việc không ra gì…Bà khỏi nói nữa. Chừng nào nó nên người hơn thì hãy tính tới việc tiếp quản công ty. Vậy nha.” Ông lớn tiếng kết thúc buổi nói chuyện. Càng đặt nhiều hy vọng vào Phúc thì ông càng thất vọng. Đến giờ phút này mà thằng con hơn 30 tuổi đời của ông vẫn trông chờ vào má nó. Ông chán ngán thở dài.
* * *
- H. nghĩ sao khi bác Đức đề nghị Tú nhận chức Phó tổng?
- Oh, tốt quá chứ sao?! H. luôn nhận thấy Tú hết lòng vì công việc, luôn nghĩ đến lợi ích của công ty. Bác Đức đúng là biết dùng người. H. hớn hở
- …Nhưng Tú thấy áp lực lắm. Tú coi trọng sự nghiệp nhưng có nhiều chuyện Tú khó xử lắm. Nàng thấy khó khăn để giải thích cho H. hiểu nguyên do chính của sự khó xử này.
- Tú lạ quá. Người ta cày muốn chết để được lên chức. Như H. nè. Làm gần chết mà vẫn chưa lên được chức Phó GĐ, Trưởng phòng suốt 3 năm nay rồi. Haizz. H. tỏ vẻ bực bội.
- Tại sao H. không hỏi Tú lý do gì không thích lên chức mà lại chỉ trích Tú như thế? Nàng ấm ức
- Dù là lý do gì đi chăng nữa thì H. nghĩ Tú cũng nên vui và nhận chức này đi. H. dịu giọng
- Nhận chức ngay cả khi mình cảm thấy chưa xứng đáng hoặc không thích hợp?
- Đúng vậy. Tú đừng “lý tưởng” quá. Thời buổi này có chức quyền là có tất cả. Ai cũng tranh giành. Tú mới là người kỳ lạ. H. không hiểu nổi. Gần đây Tú có nhiều chuyện rất lạ lùng. H. thấy mình như chưa hiểu rõ Tú. H. lắc đầu.
- Tú cũng thấy H. thay đổi nhiều quá. Càng lúc H. càng say mê công việc và không còn quan tâm tới cảm giác của Tú. Ok. Mình không tranh luận nữa. Tú muốn về.
- Được. Về thì về. H. bực dọc kêu tính tiền và nhanh chóng đưa nàng về.
Trên suốt chặng đường từ Thanh Đa về Q7, cả hai không nói lời nào. Mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Nàng thấy mình càng lúc như càng xa H. hơn. Giữa họ không còn sự thấu hiểu như trước đây. Tại sao? Tại nàng ngày càng khép kín trước H.? Hay tại H. ngày càng chú tâm vào công việc và lơ là nàng? Trước khi nàng quay lưng đi lên nhà, H. chợt lên tiếng “Dù sao đi nữa thì H. vẫn mong Tú nên nhận chức Phó tổng. Hãy nghĩ tới tương lai của tụi mình.” Ôi, tại sao lại là câu nói đó. Nàng thất vọng. Nàng mong H lên tiếng ủng hộ việc không nhậm chức. Tại sao? H. thực dụng hay nàng quá “mơ mộng”. Nhưng còn lý do thật sự mà nàng chưa nói với H. Nếu H. biết lý do này, có lẽ anh sẽ ủng hộ nàng. Nàng vẫn mong như thế.
Khi nàng online thì đã thấy tin nhắn offline của Quỳnh. Nghĩ tới Quỳnh, nàng thấy lòng nhẹ nhõm chút ít.
- Chị mới về. Sorry vì lúc nãy không trả lời điện thoại em.
- Không sao đâu chị. Tại em thấy chị không onl nên sốt ruột thôi.
- Uhm. Lúc nãy bàn công chuyện nên k tiện nói đt.
- Em biết mà. Nay chị có gì vui?
- Không vui lắm. Chiều mai em rảnh không? Uống nước với chị nhé.
- Dạ chắc được. chị có gì k vui? Có thể nói với em?
Nàng im lặng nhìn màn hình. 5’ trôi qua.
- Chị đâu rồi?
- Đây.
- Nếu thấy không tiện thì không sao đâu chị. Em lúc nào cũng mong chị vui và luôn bên chị.
- Uhm….Nếu em biết được mình là con nuôi và ba ruột của mình lại là người mình không ngờ đến, em sẽ ra sao?
- Em sẽ cho bản thân thời gian để trấn tĩnh và tìm hiểu vấn đề. Không lẽ…
- Uhm. Là chị đó. Bất ngờ không? Hehe
- Chị đừng suy nghĩ nhiều quá. Calm down và từ từ tìm hiểu mọi việc nha. Em có thể giúp gì? Em muốn ở bên cạnh chị lúc này lắm. Mở webcam cho em trông thấy chị đi. Pls.
- …Thôi em. Mặt chị xấu hoắc ah….Chị cũng muốn có em bên cạnh…. Give me your hand.
- Uhm. Tay em nè. Em ôm chị chút nha.
- Uhm.
- Chị đang nghĩ gì?
- ….Chị muốn… mình không có mặt trên đời này.
- Thôi đừng nói zậy. Em đau lòng lắm. Biết không?
- Uhm. Sẽ không nói thế nữa…. Chị muốn ngủ.
- Dạ. Thôi chị nghỉ đi. Mai gặp. Em nhớ chị lắm
- Uhm. Me too. Bb. G9.
Đọc những dòng chat với Quỳnh mà nàng nghe cay mắt. Quỳnh thật nhẹ nhàng và đáng yêu. Nhưng Quỳnh càng như thế thì nàng càng ray rứt. Đôi khi nàng thấy mình tàn nhẫn với Quỳnh. Nàng chán ghét bản thân mình và sự thật vừa phơi bày khiến nàng càng chán bản thân hơn. Nàng muốn một mình. Nàng muốn quên tất cả. Nhưng nàng cũng muốn được tựa vào lòng ai đó để thấy mình được chở che và cảm thông. Hơn lúc nào hết, nàng thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối. Nàng cần một người. Người luôn lắng nghe, luôn chiều chuộng và thật sự hiểu nàng. H. ? Quỳnh? Tại sao Quỳnh không là H.? Nàng thấy mình quá vô lý và quá đáng thương.
* * *
Việc nàng vừa tiết lộ khiến Quỳnh bàng hoàng. Không ngờ sự việc lại éo le đến thế. Quỳnh những muốn đến ngay với nàng nhưng Quỳnh biết, có lẽ lúc này nàng cũng chỉ muốn một mình thôi. Nàng lúc nào cũng bao bọc mình bằng lớp vỏ cứng rắn. Đôi khi sự gần gũi của Quỳnh cũng làm nàng e ngại và né tránh. Quỳnh chán nản nhưng lại không thể từ bỏ mối quan hệ lờ mờ này. Từ ngày nghe được câu ‘I love you” của nàng, Quỳnh tưởng mọi việc sẽ rõ ràng hơn nhưng nàng vẫn thế. Lúc nồng nhiệt, khi nguội lạnh. Nhưng ánh mắt nàng dành cho Quỳnh lúc nào cũng như cháy bỏng, dĩ nhiên là chỉ khi có riêng hai người. Và Quỳnh cảm nhận được sự kềm chế tình cảm nơi nàng. Quỳnh thông cảm cho điều đó vì cô biết chính bản thân mình cũng còn nhiều e ngại. Quỳnh không dám nghĩ xa xôi trong mối quan hệ này. Quỳnh không dám vẽ ra tương lai của 2 người. Còn quá nhiều rào cản, định kiến. Quỳnh chỉ mong mình còn có thể trông thấy nhau, được bên nhau và có thể thẳng thắn bày tỏ cùng nhau. Nhưng những điều nhỏ nhoi này cũng là xa xỉ với cô, khi nàng quá e dè và giữ kẽ. Nàng luôn lùi bước sau những tiến triển tình cảm của cả 2 khiến mối quan hệ tưởng chừng rõ ràng hơn lại tiếp tục giậm chân tại chỗ. Đôi khi Quỳnh thấy mình như là người tấn công, người luôn chủ động trong mọi việc. Điều đó thật trái với tính cách bên ngoài của cô. Và lúc này, khi nàng đang trong tình trạng khó xử thì Quỳnh lại càng mong muốn mình có thể sẻ chia và đồng hành bên nàng. Nhưng liệu nàng có chấp nhận điều đó không? Hay lại cố tình lẩn tránh, như trong lần chat vừa rồi?!
* * *
- Đã một tuần trôi qua, bác chờ câu trả lời của cháu đây. Ông Đức nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt nàng chờ câu trả lời
- Thưa bác, cháu xin bác cho cháu thêm thời gian để thể hiện nhiều hơn năng lực của mình. Nàng đã có kế “hoãn binh”.
- Cháu muốn bao lâu? Và sẽ thể hiện qua điều gì?
- Dạ, công ty mình vừa tiến hành chiến lược kinh doanh mới và cháu cũng là người phụ trách chính. Lúc này công việc mới bắt đầu, chưa biết thành bại. Cháu muốn có chút thành tích rồi bác cháu mình sẽ bàn đến việc thăng chức cho cháu. Có được không ạ?
- Uhm…Thôi được. 3 tháng nữa. sau khi đánh giá kết quả ban đầu, bác sẽ làm việc lại với cháu nhé. Thật ra, đó cũng là cách hay. Như cháu biết đó, thằng Phúc…Ông lưỡng lự
- Dạ, thưa bác cháu hiểu. Ah, lúc trước bác quen với ba mẹ cháu như thế nào? Nàng đột ngột hỏi
- …Thì cháu biết rồi đó, bác và ba má cháu là bạn làm ăn chung từ hồi thanh niên. Lúc chưa có anh em cháu. Rồi hai bên kết nghĩa anh em.
- Dạ. Cháu có nghe ba má nhắc cô Ngọc nào đó cũng là bạn thân của mọi người nữa. Giờ cô sao rồi bác? Nàng quyết định “ngữa bài”
- Hả. Ngọc ah? …Ngọc nào?....Chắc lâu quá rồi bác cũng không nhớ.
- Dạ, cũng không có gì, cháu chỉ nhân tiện nhắc thôi. Cháu xin phép bác cháu về phòng làm việc tiếp.
Nàng vừa ra khỏi phòng thì ông Đức nhấc điện thoại gọi ngay cho ba má nàng. Sau khi hỏi cặn kẽ và được ba má nàng cam đoan là chưa hề nói gì về cô Ngọc – mẹ ruột nàng, ông băn khoăn “Con bé đã biết được những gì? Liệu mình có nên nói rõ mọi việc với nó không? Lúc này đã thích hợp chưa?”
Trong khi ông Đức đang suy tính thì nàng gọi điện hẹn ba má nàng sẽ về ăn cơm tối.
* * *
Sau bữa cơm vui vẻ với toàn những món nàng thích. Như thường lệ, ba má và nàng cùng ra phòng khách ăn tráng miệng và trò chuyện trước khi nàng quay về nhà riêng. Hôm nay, sau cuộc điện thoại của ông Đức và trước thái độ có vẻ đắn đo như đang cân nhắc việc gì của nàng, ba má nàng linh cảm như sắp có việc hệ trọng.
- Hôm nay có gì không vui hay sao vậy con? Ông Hoàng không nén được bèn lên tiếng
- …Dạ….Con xin phép hỏi thẳng ba má một việc. Nàng hít một hơi thật sâu và quyết định làm rõ mọi việc
Ba má nàng quay sang nhìn nhau. Má nàng lên tiếng:
- Con cứ hỏi.
- Con là con nuôi của ba má. Đúng không ạ?
- ….Sao con lại hỏi vậy?
- Vì con vô tình nghe được ba má nói chuyện. Con… là con của bác Đức và …một người phụ nữ tên Ngọc. Nàng cố nén để không bật ra tiếng khóc. Con không phải ….con ruột của ba má.
- Ba…má…Con…con…đừng khóc…Với ba má con cũng là con ruột mà….Má nàng bật khóc.
- Dạ. Con vẫn biết ba má thương con…nhưng sao…giấu con lâu thế…Năm nay con đã 28 tuổi rồi mà…Nước mắt nàng lăn dài trên má.
- Hai má con đừng khóc. Mắt ba nàng đỏ hoe. Con biết được sự thật rồi đó…Giờ con tính thế nào?
- …Con không biết…Con chưa từng nghĩ mọi việc lại như thế này với con… Má…má ruột con đang ở đâu?
- Uhm…Sau khi giao con cho ba má Ngọc đã lấy chồng theo sắp đặt của gia đình và đi Mỹ theo chồng lâu rồi con ạ.
- …Vậy má con có liên lạc với ba má không?
- Sau khi biết ba ruột con đã cùng ba má nuôi nấng con, Ngọc xin phép không liên lạc để con và gia đình riêng của ông Đức được yên ổn.
Nàng im lặng không hỏi gì nữa và xin phép ba má ra về. Mặc dù rất muốn nói thêm cho nàng hiểu rõ hoàn cảnh ngày đó nhưng ba má nàng biết, với tính cách của nàng, họ nên để nàng tự trấn tĩnh và sẽ tìm cách nói chuyện sau.
* * *
Tay cầm túi bia vừa mua ở siêu thị, nàng lững thững đi về phía thang máy lên nhà.
- Chị Tú, sao hôm nay chị về sớm thế? Yến, cô bé massage quen thuộc, vừa nói vừa đi nhanh về phía nàng
- Ủa, Yến hả? Sao giờ này ra đây? Không có khách ah?
- Dạ, em vừa xong một người khách, mệt quá nên em xin nghỉ sớm.
- Uhm…Em về hả?
- Chị có khách hay sao mà mua bia nhiều thế? Vừa nói Yến vừa nhìn túi bia trên tay nàng.
- …Ah, không. Mua uống thôi. Nàng uể oải trả lời
- Trời. Một mình chị mà uống chi dữ zậy? Chị không vui? Yến lo lắng
- Chị cũng không biết nên vui hay buồn? hehe…rảnh không em? Lên nhà uống với chị.
Yến tròn mắt nhìn nàng. Tuy đã massage cho nàng rất nhiều lần và quen thuộc thân thể nàng như lòng bàn tay nhưng chưa bao giờ Yến được nàng mời lên nhà chơi như hôm nay. Cô e dè:
- Dạ, em ngại làm phiền chị thôi.
- Không phiền gì đâu. Lên chơi hén.
Trong thang máy, nàng lặng thinh, ánh mắt như nhìn về nơi xa xăm nào đó. Yến chưa bao giờ thấy nàng trong trạng thái này. Lúc nào gặp Yến, tuy mệt mỏi và cần massage relax nhưng nàng vẫn giữ được tâm trạng thoải mái và vui vẻ. Hôm nay nàng lạ quá. Yến lo lắng không biết nên cư xử như thế nào với nàng cho phải.
- Em ngồi đi. Tự nhiên nha. Hôm nay chị không nấu gì, chị em mình ăn tạm đồ nguội hén. Vừa mở tủ lạnh tìm thức ăn nàng vừa nói với ra phòng khách.
- Dạ, em sao cũng được mà….Bộ chị định “nhậu” thiệt hả?
- Trời. Thì mua bia rồi. Có “mồi” rồi. Có luôn “bạn nhậu” là em rồi. Không nhậu thì làm gì? Giọng nàng tưng tửng.
- Chị…uống được không đó? Yến lo lắng
- Chị hả?...Tới đâu hay tới đó em ơi. Em sao? Uống được nhiêu lon?
- Dạ, chắc cũng được khá khá. Em cũng uống được rượu đế với ba em, hồi ở dưới quê ah.
- Trời. Zậy là “sư phụ” chị luôn rồi. Nàng cười ha ha như rất vui vẻ.
Sau vài ly uống rất vội, mặt nàng đỏ gay. Yến chỉ uống cầm chừng và nhắc nàng khi mặt nàng đã đỏ nhiều. Nhưng nàng vờ như không nghe thấy và tiếp tục uống. Yến không dám ngăn cản thêm mà chỉ biết ngồi nhìn như xem chừng nàng. Dưới lớp vỏ vui vẻ của nàng, Yến thấy được sự buồn bã, chán nản nhưng cô không sao khơi gợi được sự thổ lộ của nàng, ngoài những lời chuyện trò như xã giao. Yến biết với nàng mình chỉ là một người quen bình thường, người nàng bất chợt cần bên cạnh khi không có ai. Điện thoại nàng reo. Sau khi nhìn qua số gọi đến, nàng lưỡng lự như muốn nghe nhưng có vẻ ngại điều gì đó. Nàng bỏ máy vào túi xách và tiếp tục cụng ly với Yến. Được thêm vài ly thì nàng say mèm. Đỡ nàng nằm tạm xuống sofa, Yến vào nhà tắm nhúng một chiếc khăn ướt ra lau mặt cho nàng. Điện thoại lại tiếp tục reo. Yến quyết định bắt máy khi điện thoại reo đến lần thứ 3.
- Chị hả? Hôm nay chị không đi làm ah? Sao không nghe điện thoại? Quỳnh tuôn một tràng dài.
- Dạ, xin lỗi, chị Tú không nghe điện thoại được. Giọng Yến ái ngại
- Xin lỗi, chị là ai ạ? Chị Tú có việc gì sao không nghe điện thoại được? Quỳnh lạnh lùng
- …Dạ, chị Tú say.
- Hả? Chị và chị Tú đang ở đâu? Quỳnh hốt hoảng
- Dạ, xin lỗi chị là ai?
- Ah, tôi là Quỳnh, em chị Tú. Còn chị?
- Dạ, em tên Yến. Em là thợ massage quen của chị Tú. Giờ em đang ở nhà chỉ.
- Ah, xin lỗi. Lúc nãy tôi lo cho chị tôi nên hơi cộc cằn với chị.
- Dạ, không có gì. Giờ sao chị? Vừa hỏi Yến vừa nhìn nàng nằm bất động trên sofa.
- Chị cứ ở đó với chị Tú. 20’ nữa tôi có mặt.
Cúp máy rồi mà Yến vẫn còn tò mò về người con gái tên Quỳnh. Thật ra, 1, 2 lần Yến thấy có cô gái đi cùng nàng về nhà, không biết có phải cô Quỳnh này không….
Có tiếng chìa khóa tra vào cửa, chưa hết ngạc nhiên thì Yến nhận ra người con gái đẩy cửa bước vào chính là cô gái Yến đã trông thấy lúc trước. Vừa bước đến bên sofa, Quỳnh vừa nói với vẻ tự nhiên:
- Cảm ơn Yến đã ở đây canh chừng chị Tú giúp mình. Thôi, Yến về sớm để người nhà chờ. Mình ở đây với chị Tú được rồi.
- Uhm. Thôi giao lại cho chị nha. Em về. Bước ra đến cửa rồi thì như sực nhớ, Yến quay lại nhìn Quỳnh “Ah, chị Tú có vẻ không vui. Có gì chị hỏi thăm chị ấy nhé”
Quỳnh nhìn Yến gật gật đầu “Cảm ơn Yến nhiều nhé”. Quay sang nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, Quỳnh làu bàu “Làm gì mà uống nhiều zậy? Haizz.”. Cô vào bếp pha một ly chanh nóng và nhúng một chiếc khăn nóng mang ra. Hơi thở nàng nồng nặc mùi bia. Khẽ lay nàng dậy “Tú ơi, dậy uống chút nước chanh cho khỏe nè”. Nàng cố mở mắt ra nhưng vẫn không được. Quỳnh áp tấm khăn ấm lên mặt nàng. Nhẹ nhàng lau khắp mặt, lau xuống cổ nàng. Những ngón tay Quỳnh khẽ chạm vào vùng ngực mịn màng và cũng ửng đỏ vì bia của nàng. Nàng khẽ cựa mình và hé mắt nhìn Quỳnh “Em hả?... Chị mệt…quá” “Em biết rồi. Em đỡ chị ngồi dậy uống nước chanh cho giã bớt bia nha”. Nàng chớp mắt như đồng ý. Quỳnh luồn tay ra sau vai nàng, cúi sát xuống người nàng và cố nâng nàng ngồi tựa lưng vào sofa. Nàng gục mặt vào ngực Quỳnh. Mùi hương quen thuộc, khuôn ngực mềm mại và ấm áp của Quỳnh như kích thích nàng. Bất ngờ nàng choàng tay ra sau lưng Quỳnh, kéo Quỳnh áp sát người nàng. Như con nít háu đói, nàng vùi mặt vào ngực Quỳnh tìm kiếm. Hơi thở nàng dồn dập. Môi nàng lướt trên ngực áo Quỳnh. Nàng đưa tay tìm cách gỡ nút áo sơ-mi Quỳnh ra nhưng vì còn khá say nên tay nàng như không có sức. Quỳnh cũng bị cuốn theo nhịp cảm xúc mạnh mẽ của nàng. Cô áp môi vào trán nàng và tự tay mở từng chiếc nút áo ra. Môi nàng tham lam lướt trên vùng ngực Quỳnh. Nàng kéo dây áo ngực Quỳnh xuống. Áp miệng vào bầu vú căng tròn của Quỳnh. Quỳnh rên nhẹ và rùng mình theo nhịp của môi và lưỡi nàng trên ngực cô. Quỳnh ngồi hẳn lên đùi nàng, ôm đầu nàng áp chặt vào ngực cô. Nàng xoay người, ôm chặt tấm lưng trần của Quỳnh và đỡ cô ngã ra sofa. Mặt đối mặt. Mắt nàng như có lửa. Quỳnh ôm khuôn mặt nàng trong đôi tay mình, thì thầm “Yêu em đi!”. Nàng như sững lại, nhìn trân trối vào đôi mắt to tròn long lanh của Quỳnh một lúc lâu. Và rồi gục mặt lên vai Quỳnh, nàng nức nở “Xin lỗi em.” Quỳnh ứa nước mắt “Không sao đâu Tú…Em hiểu mà.”
Nàng nhẹ nhàng cài lại từng chiếc nút áo cho Quỳnh, tránh nhìn vào mắt cô, giọng nàng bùi ngùi “Thật sự…chị không muốn làm càn khi mà…khi mà chị không tự chủ được bản thân…Chị thấy mình vì cơn say mà quá hồ đồ…Như thế thì…bất công cho em lắm…Và chị cũng chưa…chưa sẵn sàng cho việc này…”. Quỳnh cười buồn “Cũng tại em nữa mà…Nhưng nói em biết, hôm nay sao chị lại say?” Nàng im lặng tựa lưng vào sofa, nhìn ra cửa sổ. Quỳnh xoay mặt nàng về phía cô “Nhìn thẳng em nè. Nói em biết, có chuyện gì? Có phải chuyện hôm trước mình chat với nhau?” Nàng gật gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Quỳnh chậm rãi đưa tay lau từng giọt nước mắt nàng “Chị đã tìm hiểu rõ mọi việc chưa?” “…Rồi. Và chị cũng đã biết ai là ba má ruột của chị” ‘Chị tính sao?” “…Chị không biết…Chị không biết phải nhận lại ba chị như thế nào…khi ông ấy còn có gia đình riêng…Chị không biết má chị ở đâu…Vì bà không còn muốn liên hệ với chị…Chị …chị thấy mình lạc lõng và …bơ vơ quá…Em biết không…” nàng bật khóc đầy uất ức. “Nhưng chị còn ba má nuôi rất thương chị. Còn có em nữa mà. Phải không?” “Uhm…Nhưng chị không biết mình nên như thế nào?...Coi như không có chuyện gì xảy ra? Tiếp tục đi làm và đối diện với người chị không thể gọi là ba?” “Chị oán trách ông ta?” “…Có lẽ có nhưng cũng không…Vì chị thấy ông vẫn âm thầm cho chị một mái ấm, sự nâng đỡ và chở che khi vào đời…Chị không biết có nên trách ông ấy không?” nàng chán nản nhắm mắt như muốn trốn tránh thực tại. “Thôi tạm thời không nhắc chuyện này nữa. Em nấu cháo cho chị ăn nhé. Chị vào tắm rửa cho tỉnh táo rồi tính tiếp. Nha. Ngoan nghe lời em đi.” Vừa nói Quỳnh vừa kéo nàng dậy.
Tắm ra, nhìn Quỳnh đang loay hoay dọn dẹp đống bia và thức ăn thừa trên bàn trà trong phòng khách, lòng nàng dậy lên cảm giác thương yêu. Nhẹ đến sau lưng Quỳnh, ôm choàng cô từ phía sau. Áp mặt vào gáy Quỳnh, nàng hôn thật khẽ “Cảm ơn em nhiều lắm!” Quỳnh trân người với cảm giác lâng lâng trên từng thớ thịt, làn da. Cô những muốn quay lại ôm chầm lấy nàng và hôn lên bờ môi căng và mềm mại của nàng. Nhưng sợ nàng e ngại và lùi bước nên Quỳnh chỉ hơi ngã người ra tựa vào nàng. Hai người tựa vào nhau trong thinh lặng. Tay Quỳnh đặt lên vòng tay nàng siết nhẹ quanh bụng mình. Cằm nàng tựa trên vai Quỳnh. Má áp sát vào nhau. Nàng nhẹ nhàng quay sang hôn nhẹ lên má Quỳnh. Quỳnh cũng quay hẳn mặt sang nhìn nàng. Chóp mũi họ chạm nhẹ vào nhau. Quỳnh cọ cọ mũi mình vào mũi nàng. Môi Quỳnh he hé mở. Nàng hít nhẹ hơi thở thơm tho của Quỳnh. Nàng chậm rãi đưa môi lên mũi Quỳnh. Một cái chạm thật khẽ. Nàng vòng ra trước mặt Quỳnh. Mắt Quỳnh đắm say nhìn nàng. Tay Quỳnh đan vào tay nàng. Nàng choàng tay Quỳnh lên cổ mình. Mắt họ vẫn không rời nhau, tia nhìn quấn quýt đầy âu yếm. Tay Quỳnh áp quanh cổ nàng. Từng ngón thon dài mịn màng trên da thịt. Tay nàng vịn quanh eo Quỳnh, từ từ kéo người Quỳnh áp sát vào mình. Môi nàng nhẹ nhàng lướt trên vầng trán cao bướng bỉnh của Quỳnh, xuống mũi, chút ngập ngừng và đậu lại trên môi cô. Môi Quỳnh hé mở đón lấy môi nàng. Một chút hương cherry phảng phất. Lưỡi nàng lướt nhẹ và e dè trên môi Quỳnh. Nàng cảm nhận được một vị ngọt dìu dịu. Nàng mạnh dạn tận hưởng đôi môi thơm và mềm ấy. Và răng Quỳnh hé mở. Lưỡi Quỳnh như mời gọi. Nàng nhắm mắt và thả mình theo sự mềm mại của chiếc lưỡi ấy. Nụ hôn sâu, ngọt và tưởng chừng không dứt. Rời khỏi môi nhau, cả hai đều thở dồn dập. “Làm người ta muốn đứt hơi.” Quỳnh nhỏ giọng. “Chị cũng zậy mà. Thở không nổi luôn nè” nàng như cởi mở hơn và dần bước ra khỏi vỏ ốc e dè với Quỳnh bấy lâu. Môi nàng lại tham lam tìm một nụ hôn mới. Tuy háo hức với sự thân mật mới mẻ này nhưng nàng vẫn control được cảm xúc. Mọi việc cũng chỉ dừng lại ở chừng mực nàng chấp nhận được. Và Quỳnh cũng rất hài lòng với bước tiến vượt bậc này.
"Hãy khép kín đôi mắt huyền
Sẽ thấy lãng quên não phiền
Đời mệt nhoài trong cuồng điên
Bao đam mê đâu lãng quên
Khi cô đơn trong ái tình
Mình cùng ngồi trong lặng câm
Có bão có giông giữa đời
Có nước mắt trong tiếng cười
Tình nào tràn theo thời gian
Với những đắng cay trái ngang
Có đến phút giây nát tan
Tình yêu phai tàn...
Cuộc tình mình không là mơ
Dẫu biết bao đợi chờ
Cuộc tình mình như cành lá hoa trên gai
Cuộc tình mình trong mộng say
Ta đâu hay biết oan trái trong ngày mai
Tìm lại tình yêu ngày xưa
Nghe chút dư âm dại khờ
Tìm lại thời gian mộng mơ trong từng giờ
Tìm lại lời yêu tựa thơ
Sao nghe tan nát rời rã... khi tình xa
Hãy gắng bước trên lối quen
Khi ưu tư trong lãng quên
Chuyện tình mình sẽ hợp tan
Ta bên nhau hay cách ngăn
Khi phôi phai men ái tình
Mình cùng ngồi trong lặng câm
Hãy cố cất lên tiếng cười
Đã thắp sáng trong mắt người
Đừng nhìn tình như trò vui
Chứ có phút giây thắm tươi
Chứ có phút giây ngất dại
Ngày vui không tàn
Cuộc tình mình không là mơ
Dẫu biết bao đợi chờ
Cuộc tình mình như cành lá hoa trên gai
Cuộc tình mình trong mộng say
Ta đâu hay biết oan trái trong ngày mai
Tìm lại tình yêu ngày xưa
Nghe chút dư âm dại khờ
Tìm lại thời gian mộng mơ trong từng giờ
Tìm lại tình yêu tựa thơ
Sao nghe tan nát rời rã... khi tình xa
Có bão có giông giữa đời
Có nước mắt trong tiếng cười
Tình nào tràn theo thời gian
Với những đắng cay trái ngang
Có đến phút giây nát tan
Tình yêu phai tàn...
Cuộc tình mình không là mơ
Dẫu biết bao đợi chờ
Cuộc tình mình như cành lá hoa trên gai
Cuộc tình mình trong mộng say
Ta đâu hay biết oan trái trong ngày mai
Tìm lại tình yêu ngày xưa
Nghe chút dư âm dại khờ
Tìm lại thời gian mộng mơ trong từng giờ
Tìm lại lời yêu tựa thơ
Sao nghe tan nát rời rã... khi tình xa
Cuộc tình mình không là mơ
Dẫu biết bao đợi chờ
Cuộc tình mình như cành lá hoa trên gai
Cuộc tình mình trong mộng say
Ta đâu hay biết oan trái trong ngày mai
Tìm lại tình yêu ngày xưa
Nghe chút dư âm dại khờ
Tìm lại thời gian mộng mơ trong từng giờ
Tìm lại lời yêu tựa thơ
Sao nghe tan nát rời rã... khi tình xa"
Ca khúc: Có Những Tàn Phai
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=S8FwOFS0Ti
Những ngày này, nàng đến công ty với tâm trạng đầy phân vân. May mắn thay, do công việc khá nhiều nên ngày cũng mau qua. Ông Đức như cũng biết nàng đã rõ mọi việc nên ông tránh có mặt ở công ty để nàng thấy dễ chịu hơn cũng như chờ hành động kế tiếp của nàng.
Ngày nào sau khi tan sở, nàng cũng hẹn Quỳnh cùng ăn tối, uống nước. Nàng và Quỳnh bên nhau tự nhiên hơn và thoải mái hơn.
Về phía H., anh nghĩ nàng vẫn còn giận sau lần tranh luận về việc nàng lên chức Phó tổng nên anh cũng tránh mặt và chỉ gọi điện thoại hỏi thăm nàng. Sau khi đưa Quỳnh về và đậu xe vào bãi dưới chung cư, nàng đi thang bộ chuyển tiếp từ tầng hầm đến thang máy. Chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang chờ trước cửa vào thang máy, nàng ngạc nhiên “Sao H. đến mà không gọi trước để Tú biết? H. đợi lâu chưa?” “Uhm…H. cũng mới đến…Tú khỏe không? Bữa giờ H. cũng busy nên chưa hẹn gặp Tú được.” “Công việc bận rộn là tốt rồi” “H. lên nhà với Tú được không?” Nàng nhìn H. và chợt nhận ra chỉ mới hơn nửa tháng không gặp mà hai người như trở nên xa lạ. Nàng thấy thương cho H. và thấy mình như có lỗi “Uhm. Thôi lên nhà nói chuyện.”
- H. uống gì?
- Để H. tự lấy được mà. H. tỏ vẻ tự nhiên
- Uhm. H. ăn gì chưa? Để Tú nấu mì nha? Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của H. nàng thật sự quan tâm anh.
- Uhm. Tú nấu giùm H. đi.
Để tô mì trứng lên bàn ăn, nàng gọi H. vào ăn như lúc trước. Anh nhanh chóng ngồi vào bàn ăn và ngước nhìn Tú “Tú tắm đi. H. ăn xong rồi mình nói chuyện. Nha”. Nàng gật đầu và đi vào phòng.
- Công việc của Tú thế nào? H. hỏi khi nàng bước ra phòng khách
- Uhm. Thì vẫn bình thường.
- Việc lên chức của Tú sao rồi?
- Ah, 3 tháng sau mới tính tới. Tú đã nói chuyện với ông Tổng rồi. Nàng lãnh đạm
- …Lần trước H. hơi nóng nảy. ..Xin lỗi Tú. Thật ra thì H. ngạc nhiên với sự từ chối của Tú. Tú có lý do gì không? Giọng H. ân cần.
Câu hỏi này nếu H. hỏi nàng ngay cuộc nói chuyện đó thì có lẽ anh đã được nàng chia sẻ mọi việc. Lần đó nàng chỉ nhận được sự chỉ trích từ H., anh không màng đến cảm xúc và lý do từ chối của nàng. Giờ thì câu hỏi được đưa ra khá muộn màng. Nàng thấy không cần phải nói.
- Uhm…Tại Tú thấy áp lực nhiều quá nên chưa muốn nhận việc…Vả lại ông Tổng chỉ mới hỏi ý thôi, Tú muốn biết rõ xem ý định thật sự của ông là như thế nào nên cần thêm thời gian. Nàng trả lời cho qua.
- Thật sự chỉ có vậy? H. hỏi như chưa tin vào câu trả lời của nàng
- Chỉ vậy thôi H. à.
- Ok. Dù sao thì H. vẫn ủng hộ quyết định của Tú. Dù nhận chức hay không, H. vẫn mong Tú vui. Giọng H. đầy chân thành.
Nàng thấy mình như hơi tàn nhẫn vì vẻ lạnh nhạt với H., nàng đến bên H.:
- Thôi, bỏ qua việc này nha. Công việc của H. dạo này tốt không? Tú thấy H. ốm quá.
- Công việc nhiều mà sếp lại không cho tuyển thêm người phụ nên H. phải ôm nhiều việc. H. nhớ Tú lắm. H. ôm chầm lấy nàng, môi anh lướt trên vành tai nàng, vòng tay ngày càng siết chặt. Nàng chậm rãi ôm lại anh và không thấy có chút ham muốn nào. Môi H. áp mạnh lên môi nàng. Nàng những mong mình có thể đáp ứng lại nhưng kỳ lạ thay, nàng nhẹ nhàng đẩy H. ra. “Tú sao thế?” “…Tú thấy mệt và …không muốn…” “Tú còn giận H.? Lâu lắm rồi mình không gần nhau…H. nhớ Tú lắm” Cơn bực tức trong nàng chợt bùng lên “Thì ra H. đến đây chỉ vì lâu lắm rồi mình không make love ah?” “Không…Ý H. không phải vậy…Thật sự H. thấy thời gian gần đây mình xa cách quá…H. muốn mình gần nhau như trước…” “Dù gì đi nữa thì Tú vẫn mong mình thật sự hiểu và thương nhau như trước đây. Nhưng H. càng ngày càng chú tâm vào công việc và không còn quan tâm tới Tú nữa…Tú mệt mỏi lắm…Thôi H. về đi. Chuyện mình tạm gác lại…Bữa nào Tú khỏe hơn và H. thật sự đã suy nghĩ kỹ về mọi việc thì mình sẽ nói chuyện rõ ràng”. Nhìn H. cúi đầu đi ra cửa, nàng thấy có chút bất nhẫn. Nàng không biết mình có nói đúng bản chất sự việc hay nàng viện cớ?! H. lơ là nàng vì điều gì? Vì anh quá bận rộn? Vì anh chắc là đã có nàng trong tay? Hay vì nàng cũng lơ là với anh? Nàng cần thời gian cho riêng mình? Mọi nguyên cớ như đan xen vào nhau khiến nàng không còn sáng suốt để nhìn nhận vấn đề giữa mình và H. Nàng sợ mình viện cớ. Nàng sợ mình bất công với H. Nàng không muốn kết thúc mối quan hệ giữa nàng và H. theo cách này. Nàng vẫn cần H. bên mình. Nàng sợ khi nghĩ tới tương lai, tới mối quan hệ với Quỳnh. Nàng thấy mình tham lam và hèn nhát.
* * *
Vừa bước vào nhà, chưa kịp để giày lên kệ, ông Đức đã nghe giọng nói của bà Lan – vợ ông, oang oang:
- Cả tháng nay thằng Phúc nó cứ theo cằn nhằn với tui hoài. Tui nhức đầu quá!
- Lại chuyện gì? Ông nhướn mày nhìn bà
- Thì chuyện tui nói với ông rồi. Chuyện thăng chức Phó Tổng GĐ cho nó, để nó tiếp quản dần dần công việc của ông. Ông cũng lớn tuổi rồi, giảm bớt công việc, giữ gìn sức khỏe đi ông ạ. Bà dịu giọng
- Bà quan tâm tôi hay bà quan tâm chuyện thằng quý tử của bà? Tôi nhắc lại lần thứ n rằng là: nếu nó muốn tôi giao công ty lại cho nó thì nó phải tu tỉnh làm ăn đàng hoàng, bớt gái gú, bớt ăn nhậu vô bổ. Còn bây giờ thì chưa được.
- Ông…ông nói zậy là sao? Hả? Tui nghe người ta đồn là ông cho cái con nhỏ Tú gì đó, trẻ măng ah, lên chức Phó Tổng, phải hông? Ông…Ông với nó…cũng giống hồi xưa ông với con Ngọc gì đó chứ gì? Bà hét toáng lên đầy giận dữ.
Ông sững sờ nhìn bà. Bấy lâu nay ông luôn cam chịu và nín nhịn trước bà vì ông nghĩ chính ông là người phản bội, là người làm bà đau lòng. Nhưng ông luôn chỉnh chu trong vai trò làm chồng, làm cha. Ngược lại, ông cũng chỉ nhận được những đay nghiến của bà. Cuộc sống của ông trong gia đình này gần 30 năm nay như địa ngục. May mà ông còn một sự nghiệp khá thành công. Ông còn nhiều danh tiếng trong giới kinh doanh. Và ông còn “của để dành” - “kỷ vật cuộc đời” là Tú, con gái của Ngọc - người phụ nữ ông thương yêu nhất trong cuộc đời.
Không buồn trả lời bà Lan, ông quay lưng về phòng đọc sách. Đây là chốn riêng của ông những khi ở nhà và muốn tránh mặt bà. Bà chạy theo níu tay áo ông “Đúng hay sao mà ông im lặng? Tui nói ông nghe nha, ông mà không giải thích rõ ràng là tui lên công ty tui quậy ah”. Nhìn sững vào mặt bà một lúc lâu, ông trầm giọng “Thôi được. Bà vào đây. Hôm nay tôi sẽ nói rõ mọi việc với bà. Lý ra chuyện này tôi định sẽ nói sau nhưng giờ bà và thằng Phúc ép tôi quá. Tôi sẽ nói rõ mọi việc.” Thế là ông nói rõ mối quan hệ giữa nàng và ông.
- Giờ ông tính sao? Ông định nhận lại đứa con rơi đó hả? Ông định đem của cho nó hết hả?
- Không. Tôi sẽ phân chia đồng đều cổ phần công ty cho cả 2 đứa. Nhưng chỉ khi thằng Phúc tu tỉnh thì nó mới được cổ phần công ty, còn không thì thôi.
- Ông làm như mẹ con tui ngu lắm hả? Tui cũng có một nửa tài sản trong nhà này ah.
- Phải. Bà có một nửa tài sản nhưng riêng công ty thì tui với bà đã ký giấy xác nhận là tài sản riêng của tôi từ rất lâu rồi. Bà không nhớ sao?
- Hả? Tui… tui ký hồi nào? Ký cái gì? Bà Lan lắp bắp
- Tôi nhắc cho bà nhớ nè. 10 năm trước, lúc tôi quyết định đổ thêm vốn vào công ty cũ, mở rộng thành Tổng công ty, lúc đó bà sợ làm ăn thua lỗ, mất tiền của bà nên bà ép tôi phải xác nhận tài sản riêng, nếu lỗ thì chỉ có mình tôi chịu thôi. Ông nghiêm nghị nhìn bà.
Bà Lan biết không thể làm ầm lên lúc này nên bà quay ra phòng khách tiếp tục chương trình phim HQ dang dở. Ông Đức buồn rầu lắc đầu nhìn theo dáng bà và khép cửa phòng sách lại. Ông đang tính tới việc phải nói trước với nàng chuyện này. Vì một khi bà Lan đã biết mọi chuyện thì Phúc cũng sẽ tìm đến nàng gây sự. Ông muốn mình là người đầu tiên chính thức nói rõ ngọn nguồn mọi việc cho nàng, mặc dù thời gian qua có lẽ cả ông và nàng đều ngấm ngầm hiểu rằng nàng đã biết ba ruột mình là ai. Vừa với tay lấy lọ Asperin, ông nhấc máy gọi nàng.
* * *
- Bác đến lâu chưa? Cháu xin lỗi vì cháu còn chút việc nên không đến đúng giờ được. Nhìn vẻ mệt mỏi của ông Đức, nàng áy náy.
- Không sao. Bác cũng muốn ra ngoài quán café cho thư giãn chút.
- Dạ. Bác dùng cơm tối chưa? Ở đây cơm gà cũng khá ngon, bác dùng với cháu nha?
- Uhm…Bác cháu mình ăn cơm xong nói chuyện nhé.
Nàng chậm rãi ăn và lén ngắm ông. Hôm nay trông ông như già đi hàng chục tuổi. Cũng đã lâu nàng không trò chuyện riêng với ông. Dường như ông cũng biết là nàng đã rõ mọi chuyện. Nhưng nàng vẫn không muốn hỏi ông, nàng chờ sự mở lời của ông. Và hôm nay thời khắc nàng mong chờ sắp đến.
Chờ người phục vụ thu dọn chén dĩa và mang thức uống ra, ông bắt đầu câu chuyện.
Trước đây, nàng vẫn nghĩ mình sẽ khóc thật nhiều trong giờ phút này nhưng kỳ lạ thay nàng vẫn giữ được vẻ thanh thản và trầm tĩnh vốn có.
- Cháu…con có oán trách gì ba không? Ông Đức nghẹn giọng hỏi nàng
- Dạ…Có lẽ là không…Không phải vì con quảng đại, dễ tha thứ…Mà thật sự là mọi việc… do hoàn cảnh. Con chỉ buồn là đến chừng này tuổi con mới biết cội nguồn của mình. Và con không thể gặp má ruột của con. Nàng nhìn ông có vẻ chờ đợi.
- Uhm…Như ba có nói, ba biết má con ở đâu. Ba có thể đưa con đến đó…Nhưng ba không biết bà ấy có tha thứ cho ba vì sự hèn nhát của ba hay không? Còn con thì có lẽ bà ấy cũng mang mặc cảm là người mẹ bỏ con nên …Ba thấy khó xử lắm.
- Thôi ba ạ. Có lẽ nên cho mọi người thêm thời gian. Con muốn mọi việc cũng như trước đây. Con vẫn là con của ba má con. Ba vẫn là bác Đức. Sự thật chỉ cần được biết giữa những người trong cuộc. Nàng thấy mình trầm tĩnh lạ thường.
- …Nhưng …Phúc có lẽ đã biết chuyện này…Ba e rằng nó sẽ làm ầm lên…Nên ba mong rằng con nên chuẩn bị tinh thần để công bố việc này.
Nàng sững sờ nhìn ông. Nàng vẫn nghĩ rằng mình sẽ chôn vùi sự thật trong lòng và mau chóng quay về ngày tháng cũ, khi mọi việc vẫn êm đềm. Nàng sẽ cố quên những chuyện đau buồn và sống bình yên như xưa. Nhưng giờ thì mọi việc lại sắp nổ ra. Nàng sẽ phải đối diện với những điều không lường trước làm xáo trộn cuộc sống trước đây của mình. Nàng thấy mình như sắp “phát điên”. Nén cơn bực tức, nàng nhẹ giọng:
- Vậy bây giờ ba tính sao?
- Ba sẽ nhờ luật sư phân chia cổ phần công ty lại và chính thức công bố thăng chức Phó Tổng cho con.
- Nếu con yêu cầu ba tạm thời hoãn lại những quyết định này thì ba nghĩ sao?
- Ba muốn mọi việc tốt nhất cho con. Vì mẹ con Phúc đang ép ba việc chia cổ phần và để Phúc tiếp quản công ty. Công ty mà vào tay nó thì còn gì nữa hả con?
- Ba sợ mất công ty? Giọng nàng lạnh băng
- …Uhm…Thì ba sợ không còn gì cho con…
- Nếu ba không có công ty thì ba để lại gì cho con?
- Tất cả những gì ba có.
- Vậy còn anh Phúc? Ảnh là con chính thức của ba mà?
- Nó hả? Nó đã có phần của nó…ba nghĩ con hiểu rằng ba chỉ thương mẹ con thôi. Ba biết ba không thể bào chữa cho sai lầm của ba…nhưng mong con thông cảm.
- Con xin ba khoan tính việc gì. Cho con thời gian. Bây giờ con thấy mệt mỏi quá. Con về trước nha ba. Ba cũng mệt rồi. Con gọi anh Tuấn đến chở ba về nhé.
Ra khỏi quán, nàng không biết mình nên về đâu. Nàng thấy hoang mang và trống rỗng. Trong vô thức, nàng gọi Quỳnh. Nàng hẹn Quỳnh đến Megastar SB xem film. Khi Quỳnh lên đến tầng 10, gọi điện mãi mà nàng vẫn không bắt máy. Quỳnh chen qua dòng người đứng ngồi chật như nêm trước sảnh rạp film tìm nàng. Nàng ngồi trong góc khuất của High Land café, mắt nhìn xa xăm như vô định. Bước đến bên nàng, Quỳnh khẽ gọi “Tú”. Nàng ngẩn ra một lúc rồi như giật mình “Ah. Mình vào rạp đi. Chị mua vé rồi”. Vừa đứng dậy nàng vừa kéo tay Quỳnh về phía cửa soát vé. Màn ảnh đang chiếu những film quảng cáo chờ vào film chính. Nàng bỗng nắm tay Quỳnh thật chặt khi len vào ghế ngồi. Film bắt đầu chiếu mà nàng vẫn im lìm, không nói với Quỳnh bất cứ câu nào. Tay nàng vẫn nắm chặt tay Quỳnh, mắt đăm đăm nhìn màn hình. Nhưng mặc cho mọi người bật cười vì một cảnh hài hước nào đó, nàng vẫn lặng im. Quỳnh không biết nên nói gì , hỏi gì. Quỳnh xoa nhẹ cánh tay nàng. Nàng ngã đầu tựa vào vai Quỳnh. Mặc cho ánh mắt tò mò của đôi tình nhân bên cạnh, Quỳnh xoa nhẹ má nàng “Chị không sao chứ?” ‘Uhm…Để chị ngủ chút nha.” Quỳnh gật gật đầu “Tú ngủ đi. Lát hết film em kêu dậy.”
Ra khỏi rạp xuống bãi lấy xe thì cũng gần 10h đêm. Nàng có vẻ đã trấn tĩnh “Cảm ơn em đã đi xem film với chị. Xin lỗi vì lúc nãy chị ngủ trong rạp nhe.” “Uhm. Không sao đâu. Chị có chuyện không vui mà”. “Thôi lên xe chị đưa em về. Khuya rồi, mắc công ba má em lo ah”.
Thấy nàng đã dần lấy lại vẻ bình thản thường ngày, Quỳnh cũng bớt lo lắng, cô hỏi dò nàng “Lúc nãy chị làm em lo quá. Em gọi điện thoại quá chừng mà chị không hay hả?” “Uhm…Xin lỗi em…Cũng là chuyện ba ruột chị thôi…Ông muốn chính thức nhận lại chị.” “Chị không muốn? Hay sao?” “Chị chưa nghĩ tới việc đó vào lúc này. Chị muốn bình yên sống như xưa…Có nhiều chuyện làm chị suy nghĩ, lo lắng lắm rồi…Chị không muốn thêm chuyện gì nữa…Em hiểu không?” Quỳnh thầm nghĩ, có lẽ chuyện với cô là chuyện làm nàng phiền não nhất rồi. Cô hiểu nàng không muốn có thêm bất cứ rắc rối nào nữa. Nhất lại là chuyện liên quan đến tình cảm gia đình. Nàng muốn trốn tránh mọi thứ. Giống như cách nàng phản ứng khi xem film vừa rồi. Nàng như cắt đứt mọi cảm xúc, mọi giác quan với sự vật xung quanh và rút vào vỏ bọc vô tri. Quỳnh dịu dàng nắm bàn tay của nàng, áp lên môi “Thôi chị đừng nghĩ gì nữa. Em sẽ luôn bên chị và ủng hộ mọi quyết định của chị. Chúc chị ngủ ngon. Về tới nhà nhắn tin cho em biết nha.” Nàng gật đầu và chợt níu Quỳnh lại. Quỳnh ngồi lại vào xe, nhìn nàng chờ đợi. Nàng nhìn Quỳnh thật lâu “Em có biết là….chị cần em lắm không?” vừa nói nàng vừa cầm hai tay Quỳnh áp vào má mình. Tay Quỳnh chạm khẽ môi nàng. Nàng âu yếm hôn nhẹ từng ngón tay Quỳnh. Hơi thở nàng nóng hổi trên tay Quỳnh. “Tú làm em không muốn vào nhà rồi nè” giọng Quỳnh êm êm. Nàng giật mình “Chết… Thôi em vào nhà đi… Mai gặp nhé”. Quỳnh ghé sát tai nàng “I love you” và nhanh chân rời khỏi xe.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu, ngày làm việc cuối tuần nàng mong đợi. Đầu tuần này, nàng xin phép ông Đức cho nàng nghỉ phép cả tuần sau. Nàng muốn rời xa công việc và tránh phiền não từ những quyết định trong thời gian tới của ông liên quan đến mối quan hệ cha con của hai người. Nàng biết mình không có lý do nào để ngăn cản ông vì dù sao thì nàng cũng là con ông. Nàng chỉ có thể dành lại cho mình quyền được từ chối những gì nàng cho là không hợp lý và chưa đúng thời điểm. Để làm ông Đức yên lòng, nàng dành cả tuần vừa rồi để sắp xếp ổn thỏa mọi việc tại công ty trong những ngày nàng vắng mặt sắp tới. Nàng muốn đi Đà Lạt. Ban đầu nàng dự định sẽ đi một mình. Nhưng gần đây nàng thấy bản thân luôn cần Quỳnh bên cạnh. Nàng thấy mình không bình yên và chỉ có Quỳnh mới có thể đem lại những khoảnh khắc thanh thản cho nàng. Nàng đắn đo suy nghĩ cả tuần và quyết định hôm nay sẽ hỏi xem Quỳnh có thể đi cùng nàng không. Nàng cũng nghĩ đến khả năng điều nàng mong muốn sẽ làm khó Quỳnh vì ba mẹ Quỳnh khá khắt khe trong việc để cô rời xa tầm mắt họ. Như lần Quỳnh ra ĐN vừa rồi, cô phải nói dối là đi công tác đột xuất thay cho sếp. Và cũng khá khó khăn để ba mẹ Quỳnh đồng ý. Lần này nàng chỉ muốn ngỏ lời mời Quỳnh cùng đi để giải tỏa những suy tư của mình về mong muốn được ở bên Quỳnh và không quá trông mong vào việc điều ấy sẽ trở thành hiện thực.
Trước khi đóng cửa rời khỏi phòng làm việc, nàng nhìn lại căn phòng lần nữa. Mọi vật quá thân quen và gần gũi với nàng. Nàng thật sự không muốn rời xa nó, rời xa công việc yêu thích của mình. Nhưng liệu ở lại có làm nàng thanh thản hay không? Nàng không biết mình nên quyết định thế nào. Nàng những mong mình sẽ được gắn bó lâu dài với công ty, cũng như sẽ bình thản đón nhận người cha ruột của mình nếu như Phúc không gây những bức bối về mặt tâm lý cho nàng. Bình thường, anh ấy đã không bỏ qua cơ hội công kích nàng khi có thể. Nay với mối quan hệ mới này, liệu nàng có được yên thân?! Oh, hóa ra nàng lâu nay toàn thấy khó xử vì dư luận xung quanh. Không chỉ trong chuyện tình cảm riêng tư mà còn cả trong công việc hàng ngày. Nàng không mạnh mẽ như nàng vẫn tưởng. Và việc nhận lại ba ruột không quá căng thẳng và gay cấn như trong film ảnh mà đôi khi nàng có xem qua. Vậy mong muốn lớn nhất của nàng là gì? Nàng sống vì điều gì? Vì bản thân? Vì gia đình? Vì những người quen xung quanh? Nàng quanh quẩn trong những câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng không sao trả lời rạch ròi được. Và hơn bao giờ hết, nàng thấy mình cũng không hiểu rõ bản thân. Nàng thấy những mục đích, những lý tưởng đề ra trước đây bỗng chốc trở thành vô nghĩa. Không gì quí báu hơn được sống như mình mong muốn, được tận hưởng một cách thanh thản những niềm vui mình thật sự cần. Khi đó, mọi ước mơ, mọi kỳ vọng thật sự trong đời sẽ trở thành động lực và nguồn vui sống cho bản thân. Nhưng làm người đâu phải như “nước chảy mây trôi”, tới đâu thì tới như mình muốn (nàng rất tâm đắc câu này của một nhà văn nữ mình yêu mến).
Vừa dừng xe thì nàng đã thấy Quỳnh đứng chờ sẵn trên bậc tam cấp. Hôm nay Quỳnh thật xinh và khá hấp dẫn trong chiếc quần jeans skinny màu xanh classic, áo sơ mi trắng ôm lấy khuôn ngực đầy đặn và tròn trịa của cô. Nàng thấy mình có chút “phấn khích”. Nàng chợt đỏ mặt vì cảm xúc “táo bạo” này.
- Sao mặt chị đỏ vậy? Quỳnh vừa bước vào xe vừa hỏi?
- …Uhm… Chị nóng ah. Nàng ấp úng.
- Trời. Ngồi trong xe có máy lạnh mà, sao nóng được? Quỳnh nghi ngờ
- Uhm…Tự nhiên nóng ah. Vừa nói nàng vừa tránh ánh mắt Quỳnh.
- Sao không dám nhìn em nà. Có chuyện gì? Quỳnh càng hỏi tới
- Thôi mà em. Mình đi ăn tối ở đâu đây?
- Chuyên gia “đánh trống lảng”. Mình ăn món Nhật nha.
- Ok.
Nàng cho xe chạy về hướng sân bay, đến nhà hàng Nhật quen thuộc. Chọn góc ngồi phía trong khá riêng tư, nàng gọi cho Quỳnh món cơm cá hồi nướng vì Quỳnh không ăn được đồ sống. Phần nàng là thố cơm cá hồi và trứng cá sống. Tráng miệng là kem wasabi cho nàng và kem gừng cho Quỳnh. Trong lúc chờ món ăn, Quỳnh tiếp tục “tra vấn” nàng vụ “đỏ mặt” lúc nãy. Thoáng gặp ánh mắt nàng lướt qua trên ngực áo mình, Quỳnh như ngờ ngợ “Ah. Biết rồi. Chị vừa nhìn gì? Và nghĩ gì?” “Có nhìn gì đâu?!”. Quỳnh đưa tay lên vờ mở bớt một chiếc nút áo trên cùng vừa nói “Để em mở bớt ra cho Tú nhìn kỹ hơn nha!” Nàng vội xua tay, mặt đỏ bừng “Thôi…Thôi. Em kỳ quá.” “Vậy nói em nghe. Chị nhìn gì?” mặc kệ thái độ lúng túng của nàng, Quỳnh vẫn không “buông tha”. “Ok… Ok … Chị nói…Thì nhìn…đó đó..” nàng vừa thì thầm vừa hất hất mặt về phía ngực Quỳnh. Quỳnh bật cười “Trời. Có zậy thôi mà cũng đỏ mặt và không dám nói. Sao mà Tú nhát thế?...Tú muốn gì em cũng chiều được mà”. Nàng cúi đầu “…Uhm…Thôi đừng chiều chị…Mình nói chuyện khác nha. Thứ 2 tới chị nghỉ phép 1 tuần và định đi Đà Lạt thư giãn. Em có thể đi cùng chị không?” “Em đi chứ” Quỳnh trả lời thật nhanh như không cần suy nghĩ. “Nhưng em sẽ nói với ba má em như thế nào?” nàng e dè. “Uhm…Có lẽ em sẽ nói dối như lần đi ĐN thôi. Mà lần này chị định đi bao lâu?” “Chắc từ thứ 2 đến thứ 6. Em thấy thuận tiện thì đi với chị…Còn quá khó khăn thì chị sẽ đi một mình. Không sao đâu.” Nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng, Quỳnh đưa tay xuống gầm bàn xoa nhẹ đùi nàng “Đừng lo. Em sẽ đi với Tú.”
* * *
Ngồi cạnh Quỳnh trên máy bay rồi mà nàng vẫn còn lo lắng. Nàng lo cho Quỳnh. Vì đêm qua, khi gọi Quỳnh, mặc dù báo với nàng là cô sẽ đi Đà Lạt cùng nhưng trong giọng nói của Quỳnh có gì đó không được tự nhiên. Nàng đã gặng hỏi Quỳnh về việc xin phép ba mẹ nhưng cô vẫn chắc chắn rằng ba mẹ đã đồng ý. Không nén được nỗi lo, nàng quay sang Quỳnh:
- Em nói sao mà hai bác cho em đi cả tuần zậy?
- …Thật ra thì tối qua em đã cãi nhau với ba má. Ba má mặc dù đã đồng ý nhưng vẫn còn bực bội và không muốn để em đi công tác xa nhà quá lâu như thế… Cũng may là sau khi nói để ba má hiểu và tin tưởng em thì hai người đã vui vẻ đồng ý cho em đi. Chị đừng lo. Em ổn mà.
- Zậy chị cũng đỡ lo. Chị không muốn em gặp bất cứ rắc rối nào cả. Cả đêm qua chị không ngủ được. Haizz.
- Thôi chị tranh thủ chợp mắt chút đi. Ngã đầu vào vai em nè. Nha.
- Uhm. Cho chị mượn cái vai chút nha bé. Nàng vừa ngã đầu vào vai Quỳnh vừa đùa.
- Ngủ ngoan nha. Quỳnh mỉm cười hài lòng.
Từ sân bay LK-Lâm Đồng, nàng gọi taxi và đọc địa chỉ cho người tài xế. Quỳnh ngạc nhiên nhìn nàng “Ủa? Mình không ở khách sạn hả chị?” “Bí mật. Đến rồi em sẽ biết”. Chiếc taxi chạy xuyên qua trung tâm ĐL và đi về phía Trại Mát.
Vừa gõ mạnh vào cánh cổng sắt của ngôi nhà nhỏ xinh, nàng vừa lớn tiếng gọi “Bác Ba ơi!”. Vọng từ sau nhà ra giọng trả lời “Phải Tú không? ..Chờ bác một chút!”. Quay sang nhìn Quỳnh, nàng giải thích “Đây là nhà bác họ của chị. Ông là anh họ má nuôi chị. Lúc còn học ĐH, thỉnh thoảng nghỉ hè chị lên đây vài ngày. Cũng 3 năm rồi chị không trở lại đây”. Sau cánh cửa rộng mở là người đàn ông khoảng 70 tuổi khá phương phi và đẹp lão. Nước da ông hồng hào, miệng cười vui vẻ “Mấy năm rồi không gặp cháu. Cháu bận lắm sao mà không lên đây nghỉ mát? Hôm cháu gọi báo sẽ lên chơi, bác gái mừng lắm. Đây là bạn cháu?” “Dạ. Đây là Quỳnh. Hôm trước cháu có xin phép bác cho cô ấy ở cùng với cháu đó.” “Bác nhớ mà. Thôi các cháu ở phòng này nhé. Hồi xưa Tú cũng hay ở phòng này. Cháu nhớ không?” ‘Dạ, nhớ ạ. Cháu cảm ơn bác” “Thôi nghỉ ngơi đi. Bác gái đi chợ cũng sắp về”. Đợi bác Ba đi khuất, Quỳnh hỏi:
- Nhà còn ai ngoài hai bác không chị?
- Hai bác không có con cái gì cả. Nhà chủ yếu trồng rau cải và ít hoa bán cho mấy công ty cung cấp rau ĐL xuống SG.
- Vườn rau sau nhà hả chị?
- Uhm. Vườn phía sau nhà, dọc theo triền dốc. Em muốn ra xem không?
- Giờ mình đi đi chị. Quỳnh phấn khởi.
Trãi dài theo sườn đồi là từng luống rau xanh mướt mắt. Cả nàng và Quỳnh đều ngây người ngắm vẻ đẹp của vườn rau dưới nắng, trong cái lạnh se se. Từng cụm mây trắng lờ lững trôi ngang trời. Xa xa trên khu đất rộng, khá bằng phẳng là dãy nhà phủ kín bạt nylon trồng hoa. Cảnh vật bình yên lạ thường. Không một tiếng ồn ào xe cộ. Không khói bụi. Không âm thanh chộn rộn phố phường. Mặt nàng như phảng phất nụ cười thanh thản, nét ủ rũ của những ngày qua như phai đi. Quỳnh thầm vui khi trông thấy nét mặt này của nàng.
Sau bữa cơm trưa giản dị với nhiều rau theo ý thích của nàng, nàng và Quỳnh vào nghỉ trưa theo yêu cầu của bác Ba. Nằm cạnh nhau trên chiếc giường khá hẹp (1m4), nàng ái ngại “Chị quên vụ cái giường. Hồi xưa thấy cũng rộng mà sao giờ chật quá ta?” “Hihi. Chị nói lạ quá ah. Chị nằm một mình thì rộng là đúng rồi. Giờ có thêm em nên phải chật thôi. Hay là chị mượn bác Ba chiếc chiếu, em xuống đất nằm cho” “Thôi. Buổi tối ở đây lạnh lắm. Toàn đất vườn, trống trãi, gió lạnh thấu xương ah. Nhất là vào cuối đông đầu xuân như lúc này. Nằm chật cho ấm. Hén.” Nàng cười nhẹ. Dưới tấm mền dày, nàng cảm nhận hơi ấm từ thân thể Quỳnh như lan tỏa khắp da thịt mình. Nàng thấy bồn chồn và bứt rứt. Xoay lưng về phía Quỳnh, nàng cố nhắm mắt ngủ. Quỳnh ngồi dậy lấy ipad từ túi xách ra, trở lại nằm cạnh nàng và mở nhạc nho nhỏ.
"Tình yêu đến nhẹ như cõi mơ
vào tim ta đơn sơ bằng những vần thơ
này tình yêu hỡi dù cho bão giông ngoài khơi
cầm tay nhau ta xin bình yên suốt đời
Ngày mai giông tố kéo đến
ngày mai gió mưa mịt mù
ngày mai có nắng mới
ngày mai bóng đêm cuộc đời
nào ai đâu có biết trước
ngày mai mình sẽ trôi đi phương nào
cầu mong sao cho anh trọn kiếp bình yên
Tình yêu đến nào ai có hay
tình yêu cho mê say cùng những nồng cay
ngày tình yêu đến ngày em mất đi bình yên
từng đêm em suy tư sợ câu giã từ
ngày mai giông tố kéo đến
ngày mai gió mưa mịt mù
ngày mai có nắng mới
ngày mai bóng đêm cuộc đời
nào ai có biết trước
ngày mai mình sẽ trôi đi phương nào
cầu mong sao cho nhau
trọn kiếp bình yên
em luôn mong sao trọn đời ta luôn có nhau trọn đời
trọn kiếp bình yên
anh luôn mong sao
cuộc đời em ngày mai trọn cuộc đời
được bình yên"
Ca khúc: Trọn Kiếp Bình Yên
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=IT6Lw3JNoY
Nàng nghe thấy câu hát “ngày tình yêu đến, ngày em mất đi bình yên” sao giống hoàn cảnh của mình. Ngày Quỳnh đến trong đời là bắt đầu chuỗi ngày nàng không còn thanh thản. Bất giác nàng không ngăn được tiếng thở dài. Quỳnh xoay người về phía nàng, ngực Quỳnh áp sát lưng nàng “Chị chưa ngủ sao? Khó ngủ hả? Hay để em tắt nhạc nha?” “Không sao đâu em. Nhạc hay mà. Chị cũng thích nghe. Em không buồn ngủ hả?” giọng nàng êm êm. “Trời lạnh, em khó ngủ lắm….Em ôm chị nha?” Quỳnh rụt rè đề nghị. “…Uhm.” Quỳnh nhích sát vào người nàng, vòng tay qua bụng nàng, ngực Quỳnh như áp sát hơn vào lưng nàng. Nàng cảm nhận bầu vú tròn và ấm của Quỳnh trên da thịt mình qua làn áo, nghe hơi nóng lan tỏa từ lưng ra khắp người. Tay nàng tìm tay Quỳnh. Từng ngón đan vào nhau. Nàng nhắm mắt cảm nhận sự êm ái này. Nàng không dám xoay người lại vì nàng biết mọi thứ rất có thể sẽ “bùng nổ” nếu như nàng không thể làm chủ bản thân được nữa.
Buổi chiều, nàng phụ bác trai coi sóc đám bắp cải sẽ giao cho nhà thầu vào ngày mai. Nàng hăng hái làm việc với mong muốn sự lao động mệt nhọc sẽ giúp mình ngủ vùi khi đêm xuống. Nàng bắt đầu lo cho những ngày sinh hoạt quá gần gũi và không tránh khỏi nhiều “đụng chạm” với Quỳnh sắp tới.
* * *
Từ sáng sớm, nàng đã ra vườn phụ bác Ba trai trông coi việc thu hoạch và chuyển hàng dần lên chiếc xe tải nhỏ của người thu mua. Đến quá trưa thì mọi việc cũng xong. Mỗi lần Quỳnh chạy ra hỏi xem có thể phụ giúp gì không thì nàng lại bảo cô quay vào phụ bác gái làm bếp. Vừa làm bếp với bác gái cô vừa ngóng xem nàng xong việc chưa.
Xong bữa cơm trưa, thay vì nghỉ trưa như hôm qua thì nàng lại rủ Quỳnh đi cùng bác trai xuống xem hoa. Ở đây bác Ba trồng chủ yếu 02 loại hoa là hồng nhung và cát tường. Tuy thu nhập không cao bằng hoa lys nhưng đây là hai loại khá dễ trồng, phù hợp với những nhà vườn nhỏ, ít nhân công như bác Ba. Sau khi được hướng dẫn cách cắt hoa để bó cho khách lẻ, nàng nhanh chóng thực hiện. Chiều nay có khách du lịch SG vào vườn lấy trực tiếp 300 hoa hồng nhung. Nàng giành làm công việc này. Quỳnh quanh quẩn bên cạnh phụ nàng xếp hoa vừa cắt lên giấy dầu để đóng gói cho khách theo hướng dẫn cuả bác Ba. Cả vườn hoa chỉ còn lại 2 người. Nàng im lặng như tập trung hoàn toàn vào công việc. Nhìn dáng lom khom cắt hoa của nàng, Quỳnh nhẹ lắc đầu “Chiều hôm qua tới hôm nay chị lạ lắm nha. Làm gì mà không chịu nghỉ tay, lăn xả vào việc. Làm như chị sợ ở không là bệnh zậy ah”. Ngừng tay, quay sang nhìn Quỳnh nàng chống chế “Uhm…thì lao động chân tay xả stress mà em.” “Chị xả stress kiểu này làm em stress hơn chị luôn ah”. “… Chị có làm gì em đâu?” “Tại không làm gì em mới stress đó” Quỳnh làm mặt nghiêm. “Hả?” nàng hốt hoảng. Quỳnh phì cười “Em đùa thôi. Tại chị cứ lo cắm cúi làm việc mà không nói chuyện nhiều với em nên em buồn đó.” Nàng ngẩn ra. Phải rồi, nàng chỉ lo “đề phòng” chuyện kia mà không nghĩ tới cảm giác của Quỳnh. “Uhm…Xin lỗi em nha… Ngày mai mình sẽ đi chơi vui vẻ. Chị làm việc 2 ngày nay cũng đủ xả stress rồi…. Em đừng buồn nữa nha”.
Trong buổi cơm tối, nàng xin phép bác Ba quay về SG. Quỳnh ngạc nhiên trước hành động này của nàng. Lúc nãy nàng mới hứa với cô là cả hai sẽ đi chơi, vậy mà bây giờ lại bảo là mai về SG. Suốt buổi cơm, Quỳnh im lặng mong mau qua bữa.
Vừa bước vào phòng, Quỳnh hỏi ngay “Sao lại về sớm zậy chị?” Nhìn ánh mắt buồn bã của Quỳnh, nàng bật cười và vội tiết lộ “Uhm. Chị định ngày mai lúc rời khỏi đây mới nói với em. Nhưng như thế chắc tối nay chị sẽ không được ngủ yên nên giờ nói luôn nè. Ngày mai mình ra khách sạn ngoài trung tâm ĐL ở để tiện việc đi chơi.” “Thiệt hả chị?” Quỳnh mừng như con nít được kẹo. “Uh. Ngày mai mình ra Novotel. Chị rất thích khung cảnh ở đó. Được không em?” “Quá được luôn” Quỳnh ghé môi hôn nhanh lên má nàng thay lời cảm ơn.
Còn tiếp...