Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Vì Đó Là Em

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 5877 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: truclac 13 năm trước
Vì Đó Là Em
EndlessLove

Vì Đó Là Em
Chapter 1. Singapore

Sân bay Changi hiện ra dưới cánh máy bay. 2 tiếng tranh thủ ngủ trên máy bay có vẻ hữu ích với nàng (đêm qua nàng phải thức đến gần 3h sáng để làm cho xong business plan gửi cho sếp trước khi nghỉ phép). Chưa vội đứng lên, chờ cho hành khách cuối cùng (trừ nàng) rời khỏi máy bay, nàng đủng đỉnh đứng dậy lấy hành lý ra khỏi ngăn chứa đồ phía trên, quay lại kiểm tra chỗ ngồi xem có đánh rơi thứ gì không (sau n lần mất điện thoại trên máy bay, taxi, nàng đã rút kinh nghiệm), nàng mỉm cười hài lòng và kéo va ly về phía cửa máy bay. Nàng nhiệt tình cười đáp lại nụ cười lập trình của cô tiếp viên và cất tiếng chào thầm “Hi Singapore. It’s my time”.

Như thường lệ, nàng gọi taxi và lặp lại cái tên quen thuộc “Mandarin Orchard Hotel”. Hàng năm, ngoài những lần du lịch thư giãn cùng H. (chồng sắp cưới của nàng), Singapore là nơi nàng tiêu tốn thời gian, tiền bạc cho shopping và ăn uống một mình trong 3, 4 ngày liên tiếp để refresh trước khi vào dự án mới nhiều thử thách...

Vào đến phòng, việc đầu tiên là nàng lấy quần áo treo vào tủ (chủ yếu là quần short, áo dây, áo sơ mi khoác ngoài). Nhìn cái valy trống trơn dành chỗ cho những món đồ sắp mua trong những ngày tới, nàng mỉm cười đắc chí. Với tay lấy chiếc phone trong cross-body bag, nàng mở lên và bấm số H.

- H. hả, Tú tới nơi rồi… Uhm. Nhận phòng luôn rồi…. Chắc tắm rửa xong sẽ qua Paragon ăn xế luôn, gần 3h chiều rồi mà…. Chưa biết ăn gì nữa. Chắc ăn món Hoa…. Ok. H. làm việc ngoan nha. Hihi.

Sau 1 tiềng thư giãn trong bồn tắm, nàng vừa sấy tóc vừa hát ầm ĩ. Bài này xọ bài kia. Bất cứ câu hát nào chợt thoáng qua trong đầu. Nàng đang vui vì cuối cùng rồi cũng tạm thời thoát khỏi công việc. Tạm thời thôi. Vì ngay khi trở về nàng phải present bản kế hoạch của mình. Và những bước kế tiếp sẽ còn nhiều rắc rối. Mà thôi, không nghĩ tới công việc nữa. Enjoy mọi thứ ở đây thôi.

Nhớ tối hôm qua, trước khi về nhà để làm tiếp kế hoạch, nàng tranh thủ ăn tối với H. Suốt bữa ăn, H. và nàng tranh luận sôi nổi về công việc, như không hề có việc hai người sắp không gặp nhau vài ngày tới. Giữa nàng và H., ngoài tình yêu lâu năm (8 năm kề từ năm 3 ĐH đến nay), dường như còn là sự chia sẻ, cảm thông của 2 người tri kỷ. Đôi khi nàng tự hỏi, không biết những cặp đôi khác yêu nhau như thế nào, nhớ nhung, giận hờn ra sao? Giữa nàng và H. mọi thứ rất nhẹ nhàng và thoải mái. Cả hai đều tôn trọng tự do của mỗi người. H. chiều chuộng nàng và ngược lại nàng cũng thế. Tranh luận hoặc cãi vã đều được giải quyết ổn thỏa sau vài ngày cả hai cùng suy nghĩ và cùng nói tiếng xin lỗi nhau. Bạn bè chung rất “hâm mộ” cặp đôi nàng. Tính đến giờ phút này, mối quan hệ giữa nàng và H. rất êm đềm, như không hề có chút trở ngại nào cả. Nàng luôn yên tâm với mối tình này và chuẩn bị tâm lý cho ngày chính thức về chung nhà với H.

Chưa đến giờ tan sở mà con đường Orchard đã rộn rịp người qua lại. Không hổ danh là phố mua sắm bậc nhất Singapore. Nàng kiên nhẫn đứng chờ đèn xanh dành cho khách bộ hành. Bên kia đường, trước mặt nàng là Paragon, một trong những shopping center sang trọng nổi tiếng trên đại lộ này. Nhưng nàng chỉ thích khu ăn uống (Food cellar) của nó mà thôi. Nhà hàng món Hoa và Nhật ở đây khá ngon. Nàng đang chờ phục vụ mang ra món ăn danh tiếng của nhà hàng Din Tai Fung trong tâm trạng vui vẻ. Nàng không biết gọi chính xác đó là món gì. Giông giống há cảo nhưng lại lạ ở chỗ là bọc bên trong lớp bột, ngoài thịt băm là nước súp nóng hổi. Lần đầu tiên ăn món này, nàng đã bị phỏng lưỡi. Thật thận trọng, nàng gắp một chiếc bánh nhỏ xinh, căng mọng nước súp nóng hổi thổi nhẹ và chuẩn bị ghé răng cắn thì…. Xoẹt. Cánh tay cầm đũa của nàng bị hất lên, chiếc bánh yêu quí của nàng nhẹ nhàng rời khỏi môi và văng xuống đất. Tiếp theo là một thân hình đổ ập lên lưng nàng. What the hell… (nàng cũng bị nhiễm phim Mỹ). Định thần và chuẩn bị sẵn vài câu ‘trách móc’ lịch sự bằng tiếng Anh, nàng nén giận, quay lại “ What’s happened?”. Một gương mặt hốt hoảng, nụ cười như mếu “Sorry. I’m so sorry”. Nàng nhìn sững con người đang luôn miệng sorry, ngờ ngợ, giống người Việt Nam quá “Are you Vietnamese?” Cô gái nhoẻn cười, gật đầu lia lịa “Dạ. Việt Nam. Bạn cũng Việt Nam hả?”. Hay nhỉ? Ai là bạn của cô? Nàng gật đầu “Uhm. Tôi cũng Việt Nam”. Nhưng không hậu đậu như cô và chắc là tôi lớn tuổi hơn cô đấy, nàng nghĩ thầm. “Cho mình xin lỗi nhé. Mình sợ bị lạc đoàn nên chạy vội vàng. Đòan mình ngồi góc kia. Chào bạn nhé!”. Nàng gật gật đầu và vẫy tay tạm biệt cô nàng hậu đậu.

Kết thúc bữa ăn mỹ mãn (mặc dù lúc đầu có chút cản trở), nàng đi ngược lại phía bên kia đường vào Takashimaya. Bao giờ cũng thế, nàng chọn khu vực giày dép để ngắm nghía trước. Một giọng nói nghe có vẻ quen quen vang bên tai “Please take me this one, size 7.”. Ah, cô nàng hậu đậu. Vừa lúc cô gái cũng nhận ra nàng “Hi, mình có duyên với nhau ghê! Bạn cũng mua giày hả?”. Trời, vào quầy bán giày, ngồi thử giày mà không mua giày thì mua gì ta?! Hỏi có duyên ghê luôn. Nàng ậm ừ “Uhm. Mua giày.”. Giờ đây nàng mới có dịp nhìn kỹ cô gái. Nước da trắng trẻo, tóc uống setting nhẹ nhàng. Nổi bật giữa chiếc mũi cao vừa và đôi môi hình củ ấu khá gợi cảm là đôi mắt hai mí nâu, mi rợp, sâu thẳm. Có gì đó hình như trái ngược với cá tính bên ngòai của cô. Với đôi mắt này, chủ nhân của nó phải là người có tâm hồn sâu lắng. “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” mà. Nàng lắc nhẹ đầu. Đôi khi tạo hóa cũng có chút nhầm lẫn. Nhưng tóm lại, với khuôn mặt đẹp này, cùng dáng người vừa phải (chắc cao khỏang 1m65), cô gái trông rất thu hút (cụ thể là thu hút nàng, người khá khó tính trong việc chấm điểm nhan sắc người khác). Nàng lại kín đáo quan sát trang phục cô gái. Cô mặc chiếc quần jean trắng kiểu legging, ôm sát đôi chân thon thả, áo sơ mi caro xanh nước biển, đôi giày flat mũi tròn màu bạc ánh kim. Ah, một cô nàng ăn mặc có “gou” đây. Nàng luôn đánh giá cao những người ăn mặc có style riêng, cả nam lẫn nữ. Nàng nhìn lại mình và bật cười. Cô gái kia trông khá chỉn chu so với nàng. Nàng, quần short jean xanh khá ngắn (khoe đôi chân không dài lắm nhưng săn chắc và thẳng) rách lỗ chỗ, áo dây màu da (khoe khoảng ngực mịn màng), bên ngoài là một chiếc sơ mi cotton khá mỏng màu trắng, chân mang dép kẹp (để tiện việc thử giày dép, quần áo và đi bộ, theo kinh nghiệm shopping “lâu năm” của nàng). “Bạn chọn được đôi nào chưa?”, cô gái cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. “Ah, mình đang chờ người ta tìm size”, nàng hơi ngạc nhiên vì cách trả lời có vẻ nhẹ nhàng của nàng với cô gái. Hình như “ác cảm” ban đầu đã qua. Vì ngoại hình của cô ta? Hay vì điều gì? Nàng tặc lưỡi, nghĩ thầm “Thôi kệ. Xét nét làm gì. Thư giãn cho khỏe đi Tú ơi”. “Ah, quên, bạn tên gì? Mình là Quỳnh.”. “Uhm. Mình tên Tú…Quỳnh đi du lịch với công ty?” nàng thăm dò tìm hiểu xem Quỳnh đã đi làm chưa để đoán tuổi. “Đúng rồi. Quỳnh đi với công ty. Lần đầu đi chung với mọi người nên chưa thân mấy”. “Quỳnh mới đi làm hả?”. “Không. Tốt nghiệp ĐH xong là Quỳnh đi làm liền ah. 3 năm rồi. Nhưng mới đổi sang công ty này được vài tháng thôi.” “Ah, vậy chắc Quỳnh thua mình vài tuổi rồi.” nàng cười cười. “Ui. Sorry. Vậy chắc phải đổi cách xưng hô. Kêu bằng chị há.”. ‘Tùy Quỳnh thôi. Kêu chị …thấy già quá ah. Hihi”. Câu chuyện cứ thế tiếp tục. Nàng ngạc nhiên vì đây có lẽ là lần đầu tiên nàng dễ dàng kết bạn với người lạ. Từ thuở còn đi học cho đến tận lúc này, nàng luôn được mệnh danh là “người lạnh lùng”. Nàng kén chọn bạn bè. Nàng kiêu kỳ. Nàng khó tính… Như bản chất của một người từ bé đã sống trong cảnh khá giả và được gia đình chiều chuộng. Tuy nhiên, nàng không khinh người và luôn cư xử rất lịch sự với những người xung quanh. Ẩn sâu bên trong vẻ lạnh lùng ấy là một con người nhạy cảm và hay suy tư. H. cũng không nắm bắt được nàng. Nàng dường như không muốn ai chạm được vào thế giới riêng ấy. Nàng là của riêng nàng. Đôi khi nàng bật cười với ý nghĩ lạ lùng đó.

Chia tay Quỳnh trước cổng Takashimaya, nàng chợt hỏi “Quỳnh ở khác sạn nào?”.Quỳnh vừa tìm tấm card của khách sạn vừa nói “Dạ, hình như là Novotel gì đó”. “Ah, có lần đi công tác chị đã ở đó. Ngày mai Quỳnh đi tham quan khu nào?” “Universal Studio. Chắc chị đi chỗ này rồi hả?” “Uhm, Chị đi năm ngoái rồi. Thú vị lắm. Chúc Quỳnh đi chơi vui vẻ nhé! Giờ chị tiếp tục đi shopping đây.”. Nàng quay lưng đi dọc theo con đường Orchard sang tòa nhà mua sắm liền kề Takashimaya. Những Wisma, Ion…đang “chờ đón” nàng. “Tú ơi!” Nàng giật mình quay lại “Ủa? Chuyện gì vậy em? Lại lạc đoàn hả?” Quỳnh thở dồn, cắn môi, cười nhẹ “Chiều tối mai chị rảnh không?” Oh, Quỳnh cười lộ hai đồng điếu, duyên ghê. Nàng nhướn nhướn mắt, gật gật đầu. “Em muốn mời chị ăn tối… Để đền lại cái tội hậu đậu của em”. “Trời! Không sao đâu em… Nhưng …Ok thôi. Chiều mai hẹn như thế nào ta?” Quỳnh nhìn nàng vẻ chờ đợi. “Vầy hén. Ngày mai em đi Universal xong, em ra taxi stand, đón taxi đến Vivo City cho gần. Đến nơi gọi điện thoại cho chị….Ah, điện thoại em có roaming không? Nếu không thì em nhờ tour guide mua giùm em sim xài tạm nhé. Ok?” “Dạ ok chị. Ngày mai 6h ở Vivo há”. ‘Ok em. Bye. Take care nha”.

Nằm vật ra giường, túi lớn túi nhỏ vứt bừa xung quanh, nàng nhìn đồng hồ “Trời ạ. 11h đêm rồi. Gọi lại cho H. thôi”. Lúc nãy mải mê mua sắm, nàng trả lời điện thoại của H. qua loa. “Đang làm gì đó? Hôm nay có gì vui không?...H. chuẩn bị “chạy” chương trình cho khách hàng ah?...Thôi ráng nha…”. Nói thêm vài câu thì nàng cúp máy để H. tiếp tục làm việc. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Kết thúc ngày relax đầu tiên “thành công tốt đẹp”.

* *

Vivo City náo nhiệt. Người qua lại rộn rịp. Mới đây đã gần 12h. Sáng nay nàng ngủ đến 9h mới dậy. Buffet sáng ở Mandarin Orchard không hấp dẫn nàng lắm, ngoại trừ khung cảnh. Nàng ăn vài miếng dimsum rồi rót cho mình tách trà nóng. Trời tháng 8 mà sao âm u, chừng như muốn mưa. Mưa thì sao Quỳnh đi chơi Universal được? Nàng nghĩ. Oh, lạ ghê. Tự nhiên quan tâm người ta. Có gì lạ đâu. Người ta mời mình ăn tối mà. Phải quan tâm chứ. Nàng cười một mình.

Thời gian qua thật nhanh, vừa mới lượn lờ qua vài quầy hàng thì đã gần 3h chiều rồi. Nàng vẫn chưa thấy đói. Ghé khu ăn uống, nàng mua ly trà sữa ngồi nhấm nháp, ngắm người qua lại. Hôm nay nàng không mua sắm nhiều như hôm qua nên cũng khỏe hơn vì không phải mang vác lỉnh kỉnh. Nàng thấy tâm trạng mình như đang ngóng chờ. Vẫn còn sớm quá. Gần 4h thôi. Nàng đứng lên tiếp tục hành trình shopping. Vừa đi nàng vừa nghĩ “Chút nữa nên ăn gì?... Nếu dành cho người lần đầu tiên đến Sing thì ăn chilli crab là hợp lý nhất…Uhm, đúng rồi. Vivo có nhà hàng phục vụ món này rất ngon…”. Nàng là người luôn chu đáo trong việc ăn uống nên cũng không lấy làm lạ khi thấy mình có vẻ cẩn thận trong việc lựa chọn bữa ăn cùng Quỳnh.
Đúng 6h, điện thoại nàng rung từng hồi. “Hello. Quỳnh hả? Uhm. Em đứng ở đâu? …Chờ 5’ nhé. Chị ra đón em”.

Nhà hàng Signboard khá sang trọng. Nàng chọn một bàn trong góc khuất ngồi cho đỡ ồn, dễ nói chuyện. “Em đi chơi vui không? Đón taxi dễ không?” “Dạ vui. Taxi thì đón hơi lâu. ở Sing, taxi đắt khách quá chị nhỉ. Em đứng từ 4h30 đến gần 5h30 mới tới lượt em đó”. Khuôn mặt Quỳnh ửng đỏ, có lẽ do đứng ngoài nắng khá lâu. Nàng lấy trong túi ra tấm khăn giấy ướt đưa cho Quỳnh, nhẹ giọng “Em lau mặt đi”. Quỳnh nở nụ cười thay lời cảm ơn. Sau thời gian ngắn chờ đợi, một con cua khổng lồ được đưa ra. Quỳnh ngạc nhiên “Trời. Cái càng cua to quá!” “Uhm. Chị chọn con gần 1,5kg mà. Hai chị em mình ráng nha. Hihi”.

Sau khi ăn xong, nàng và Quỳnh tiếp tục lòng vòng trong Vivo cho đến gần 10h đêm. “Người ta sắp đóng cửa rồi. Mình về nha. Chị đưa em về Novotel rồi chị về chỗ mình sau”. Quỳnh ái ngại “Như vậy sao được? Em mời chị ăn tối, cuối cùng chị giành trả. Rồi lại còn đòi đưa em về…”. ‘Không sao đâu. Chị là chị mà. Vả lại em không rành nơi này. Tốt nhất là nghe lời chị đi. Há.”

Trên taxi, cả hai đều thấm mệt nên im lặng. Dường như Quỳnh thiếp đi. Nàng khẽ cười. Người đâu mà vô tư thế. Quỳnh nhẹ ngã đầu vào vai nàng rồi bất chợt giật mình ngồi thẳng dậy “Ôi, em xin lỗi. Em vô ý quá”. Nàng cười khẽ “May là chị đó. Nếu là anh nào chắc phiền rồi đây”. Quỳnh ngượng ngùng “Có lẽ tối qua em không ngủ được, rồi sáng nay lại ham chơi quá nên giờ đuối sức”. “Đến nơi rồi. Em lên phòng ngủ sớm nha! Tạm biệt. Goodnight”. “Dạ. Chúc chị ngủ ngon. Cảm ơn chị nhiều lắm!”

Vừa từ phòng tắm ra thì điện thoại nàng lại reo. Lúc nãy trên taxi H. đã gọi rồi mà. Chắc quên dặn dò gì đây. Nàng nhắm mắt thư giãn “Hello. H. hả? …Ủa. Quỳnh? Em chưa ngủ sao?...Lo gì không biết?! Chị quen thuộc nơi này lắm…Vừa về tới…Thôi em ngủ sớm đi, mai còn đi chơi tiếp…Ngày mốt em về ah? Chị cũng vậy…Tối mai gặp hả?...OK em…Hẹn gặp trước Takashimaya hả?.. Rồi. 6h há. Bye em.”

* * *
Vào những đêm cuối cùng tại Sing, nàng thường đi ăn lẩu. Đến đó khá nhiều lần nhưng nàng không tài nào nhớ được địa chỉ của quán. Có lẽ do quán quá nổi tiếng tại Sing nên chỉ cần lên taxi và nói “Famous Hot pot…” là nàng đã có thể đến đó. Vì lẽ đó nên nàng chủ quan, không “thèm” nhớ tên quán và đường. Lần này khác hơn là nàng có một cô bạn đồng hành mới.

Nước lẩu cay nồng. Quỳnh nhăn mặt hít hà. Nàng vừa động viên bạn vừa vớt bớt ớt và váng dầu sa tế ra. Quỳnh ái ngại “Em ăn được mà. Không sao đâu”. Nàng cười cười, đi rót thêm nước mát cho Quỳnh. “Em” này cũng gan lỳ ghê. Giống mình lần đầu tiên ăn cay. Giờ thì nàng đã trở thành “cao thủ” ăn cay.

Cuối cùng cũng xong bữa ăn. Mồ hôi lăn dài trên đôi má ửng đỏ của Quỳnh. Môi Quỳnh căng mọng và đỏ thêm vì ớt. Nhìn càng xinh.

Thốt nhớ Singapore Flyer, nàng rủ “Đi đu quay nhé”. Vòng đu quay dần lên cao, phía dưới muôn ánh đèn. Nàng hát khe khẽ “I never dare to reach for the moon. I never thought I’d known heaven so soon. I couldn’t hope to say how I feel. The joy in my heart, no words can reveal…”. Quỳnh đăm đắm nhìn ra xa, giọng bùi ngùi “Mai rời xa nơi này rồi. Nhanh quá”. “Uhm. Nhanh thật. Back to work. Back to normal life. Chán quá!!!”. “Về Sài Gòn em có thể…gặp lại chị không?” “Oh, được chứ. Có gì đâu em.” vừa nói nàng vừa nhìn thẳng vào mắt Quỳnh. Cái nhìn như thấu tâm can làm Quỳnh e dè “Em.. em sợ chị bận. Sợ phiền chị thôi ah”. “Uhm. Đúng là chị bận lắm. Nhưng với một người bạn dễ thương như em thì chị luôn…sẵn sàng.” Nàng cười độ lượng. “Mai mấy giờ chị bay?” “Chị bay chuyến sớm. Đầu giờ chiều chị phải vào công ty họp”. “Em chắc tối mới về đến nhà…Lần này để em đưa chị về nhé”. “Uhm. Thôi mình về.”
<< Chapter 2: Sài Gòn (tiếp...) |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 946

Return to top