Cháu ngồi chơi , đợi một lát , em nó cũng sắp về rồi.
Bà mẹ của Qúy đặt ly nước trước mặt Minh và nhìn anh với vẻ ái ngại . Sợ làm phiền chủ nhà , Minh vội nói :
− Bác cứ để mặc cháu !
Chợt đôi mắt bà mẹ sáng lên.
− Hình như nó về tới rồi kìa !
Đúng là Qúy đã về . Anh chàng khệ nệ lớp man , lớp khoác trên vai mấy cái túi căng phồng . Vừa nhác thấy bạn , Qúy đã quẳng vội mấy cái túi xuống sân nhà , nhảy xổ tới :
− Cậy trốn đâu mất biệt vậy ?
− Còn cậu ?
Qúy chỉ tay về phía đống đồ dưới đất :
− Bận bù đầu , bù cổ . Biết cái gì đó không ? "Hồ sơ thần chết" đấy . Đang làm luận văn tốt nghiệp.
Đôi mắt Minh chợt tối sầm . Qúy nhận ra ngay , vội hỏi sang chuyện khác.
− Câu đến tìm mình có chuyện gì không ? Trông cậu không được khỏe đấy , Ninh ạ ! À , dạo này sức khỏe của bác ra sao ?
Nghe hỏi tới cha , Minh buồn bã lắc đầu . Đó chính là lý do đã khiến chàng trai ấy tìm đến đây.
− Tớ không biết phải nói thế nào bây giờ . Sau đợt điều trị bằng thận nhân tạo ,ông cụ gần như khỏe hẳn . Bác sĩ bảo may mắn là bị suy thận cấp tính . Còn bây giờ...
Qúy chăm chú nhìn bạn , và thầm hiểu rằng tình hình đã trỡ nên tồi tệ hơn.
− Không hiểu tại sao nữa... - Minh lắc đầu.
Các khớp chân của ông Dân bỗng nhiên sưng vù lên , nhức nhối . Một buổi sáng , Kim Xuân hớt hải gọi Minh.
− Anh vào mà xem , bác bị sốt cao hơn hôm qua.
Cột thủy ngân trong nhiệt kế ngấp nghé con số 40 . Minh đặt tay lên trán cha và rụt tay lại :
− Pha dùm anh ly sữa.
M chạy bay ra đường . Hiệu thuuốc vẫn còn đóng cửa . Đành phải gọi vậy !
Chờ cho cơn sốt của cha dịu xuống , Minh mới dám rời khỏi phòng . Từ hôm đó , hình như ngày nào ông cũng bị sốt , lúc chỉ hâm hấp nóng , có lúc lại nóng hầm hập . Minh đã xin được việc làm ở một cơ sở sản xuất tận ngoài Bình Chánh , nhưng vẫn không thể nào xoay xở nổi . Hơn tuần lễ nay , chàn g trai ấy đã phải chạy trốn để khỏi nhìn thấy cha đang bị bện tật hành hạ , giày vò.
− Mình không còn cách nào khác . - Qúy siết chặt tay người bạn cũ của mình.
− Hình như cậu có khách . Mình về đây . Chào mẹ cậu dùm mình.
Nhưng Minh chưa kịp đi ra thì đã thấy một cô gái xuất hiện . Qúy nhanh nhẩu giới thiệu :
− Tưỡng ai , hóa ra là Xuân Linh , hàng xóm của mình đấy mà.
Cô gái gật đầu chào Minh và khẽ cau mạy Minh cũng chào lại cô nhưng khôn nán lại . Họ chia tay ngang cửa ra vào.
Chờ cho bóng chàng trai khuất hẳn , Xuân Linh mới rụt rè hỏi :
− Bạn của anh đó à ?
− Ừ , ban rất thân ! Bọn anh học chung với nhau trường Tổng Hợp , nhưng anh Minh đã nghỉ học rồi.
Xuân Linh có vẻ ngập ngừng , dường như cô muốn cân nhắc xem có nên nói tiếp về người vừa đi khỏi hay không ?
− Có chuyện gì vậy Linh ?
Qúy đã nhận ra sự khác lạ Ở cô bạn gái nên lo lắng hỏi . Xuân Linh lắc đầu :
− Em không hiểu có nên nói cho anh biết hay không ? Minh khôngnhận ra em , nhưng em biết anh ấy rất rõ.
− Thật à ?
− Tên anh â"y là Phạm Nọgc Minh phải không ?
Qúy gật đầu . Hai mắt Linh sáng lên :
−... Có một lần , Minh bị ngất đi ngay sau khi vừa lấy máu xong . Chính em đã pha sữa cho anh ấy uống . Vì vậy mà em nhận ra ngay anh ta khi mới vừa gặp.
− Em không nhớ lầm với người nào khác chứ Linh ?
− Anh không tin thì thôi . - Cô gái có vẻ bực bội vì bị nghi ngờ . - Có tháng , em thấy anh ta đến chổ em bán máu đến hai lần , bác sỉ không cho nhưng anh ấy năn nỉ mãi . Anh không thấy người anh ta xanh như tàu lá đó sao ?
Qúy đã hiểu rồi . Anh nhớ tới cách đây không lâu . Minh đã ngất đi ngay trước mặt mình . Lần đó , cả Qúy và Kim XUân đều không ai ngờ đến chuyện này . Không có sự nhầm lẫn ở đây , một khi chính Xuân Linh đã khẳng định , vì cô gái ấy làm việc ở phòng tiếp đón của Trung Tâm Truyền máu và Huyết học mà.
− Trời ơi ! Đến nông nổi ấy sao hả trời ? - Qúy bỗng đập mạnh tay xuống bàn.
Xuân Linh hốt hoảng bước lùi lại :
− Có chuyện gì vậy anh Qúy ? Anh Minh là người xấu à ?
− Không có gì đâu Linh ! Em có tiền không ?
− Chi vậy anh ? Em mới vừa lãnh lương và tiền thưởng sáu tháng đầu năm sáng nay.
− Đưa đâ cho anh mượn , đưa hết tất cả , nghe chưa !
− Nhưng em phải biết anh mượn để làm gì ?
Xuân Linh ngơ ngác nhình người bạn kỳ quặc và cũng chính là người yêu của mình.
− Cho thằng Minh ! Rồi anh sẽ xinmẹ để trả lại cho em.
Dù chưa hiểu đầu đuôi mọi việc ra sao , nhưng Xuân Linh cũNg cuống cuồng lên . CÔ chạy băng về nhà , không đầy năm phút sau đã tor* ? lại vơ"i chiếc ví căng phòng.
− Còn nguyên cả đây , em chưa xài đồng nào.
− Cám ơn em !
Qúy hấp tấp nói và chộp ngay lấy chiếc ví trên tay Xuân Linh , đọan bảo cô :
− Em ở lại ăn cơm với mẹ đi , anh phải đi liền bây giờ.
Rồi chẳng đợi xem Xuân Linh có đồng ý hay không , anh chàng vớ lấy xe đạp cắm đầu cắm cổ chạy đi.
− Thằng Qúy đi đâu vậy Linh ?
Bà mẹ từ dưới bếp lên chỉ kịp thấy cái lưng con trai đang gò trên chiê"c xe đạp . Bà ngơ ngác hỏi cô gái :
− Dạ ảnh đi đến nhà anh Minh , bác à !
− Ủa ! Thằng Minh mới vừa ở đây mà ?
− Con cũng hổng biết , thấy anh Qúy có vẻ lo lắng ghê lắm !
− Chắc là ba thằng Minh bị sao rồi ! Nổi lo lắng như được truyền sang bà mẹ , nên giọng bà cũng đầy lo âu.
− Bác cũng biết anh Minh hả bác ?
− Hai đứa nó chơi với nhau từ hồi còn ở lớp dưới , nhưng thằng Minh nghỉ học rồi.
Xuân Linh địnhnói cho bà mẹ biết chuyện Qúy vừa hỏi mượn tiền mình nhưng nghĩ sao lại thôi.
− Con về bác ạ ! - Cô gái đứng lên cáo từ.
− Ở lại đây ăn cơm với bác . Nhà chỉ có hai mẹ con mà nó lại đi rồi , một mình tao nuốt không vô.
Bà mẹ và cô con dâu tương lai ngồi vào bàn ăn mà trong dạ cư" nhấp nhỏm không yên . Chợt mí mắt trái của Xuân Linh giật giật mấy cái liền . Cô gái buông đũa đứng bật dậy ngó ra đường . Không thấy gì , cô lại ngồi xuống . Nhưng bữa cơm được bà me chăm chút là thế mà giờ đây chẳng ai thấy ngon lành gì.
Xuân Linh rất tin vào linh tính của mình . Cô biết chắc chắn đã có chuyện gì đóxảy ra nhưng sợ bà mẹ lo lắng nên cô cố gắng chẵng để lộ vẻ gì.
Mãi cho đến chiều , sau hi đi làm về , cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm . Quả đúng như linh tính của Linh , Qúy đã bị "mẻ" một miếng trán và đi cà nhắc một chân . Cám ơn Phật Trời hãy còn thương xót , bằn không thì chẳg biết rồi sẽ ra sao !
Nhưng đối với Qúy , điều quan trọng không phải là việc mình bị húc đầu vào cột điện . Mọi chuyện xảy ra còn khủng khiếp hơn nhiều...