− Anh Minh ! Anh Minh !
Đang cắm cúi rả bước , nghe tiếng gọi giật giọng . Minh đứng lại đưa mắt tìm kiếm . Và anh nhanh chóng nhận ra xuất xứ của tiếng gọi đó.
Còn đang phân vân chưa biết phải xử sự thế nào thì kẻ kia đã đến trước mặt Minh . Đó chính là Thanh Mai.
− Anh làm gì ở đây ?
− Tôi đi chơi ! – Minh ranh mãnh trả lời.
Biết đối phương nói xõ mình . Thanh Mai bĩu môi :
− Bộ anh... khùng hay sao mà vào đây chơi ?
− Còn cô , dễ thường cô đang tỉnh đó chắc ? Ở trong này không có dạ hội , tiệc tùng gì đâu !
Nghe cái giọng cà tửng cà tưng của anh chàng , Thanh Mai tức đỏ mặt . Nhưng quả tình Minh không cường điệu chút nào . Trông bộ dạng cô ả , không ai nghĩ rằng Thanh Mai phục sức như thể để đi thăm bệnh . Chiếc áo ngắn cũn cỡn khoe ra một khoảng bụng , lại không có cổ , có tay hợp với quần không đáy lại thiếu vải khoe hết cặp đùi , khiến người ta liên tưởng đến một nơi nào đó không được đàng hoàng cho lắm !
− Tôi đang bận xin lỗi ! – Minh nói và toan bước đi.
Nhưng Thanh Mai đã níu chân anh chàng lại :
− Nè , nhỏ Tố Mai có bồ mới rồi , anh biết không ? Đi Suzuki 100 đàng hoàng nhé ! Ngày nào cũng thấy chở nhau.
Tai Minh lùng bùng trước đòn giáng trả này của Thanh Mai . Còn đôi chân thì bủn rủn như người bệnh mới khỏi . Vừa toan mở miệng hỏi nhưng rồi kịp kềm lại , Minh buồn bã lặng thinh :
− Anh không có ý kiến gì à ? Thanh Mai hỏi tiếp với giọng khiêu khích.
Đến lúc ấy , Minh mới chậm rãi lên tiếng.
− Điều đó chẳng có gì lạ ! Không ai lại đi làm cái chuyện ép uổng trái tim mình.
Họ vẫn đứng nơi hành lang của dãy nhà mới xây . Nơi đây còn ít người qua lại nên không ai để ý đến họ . Thanh Mai chưa kịp trả lời , bỗng có tiếng gọi :
− Anh Minh.
Kim Xuân đang hối hả đi về phía hai người . Hai mắt Minh vụt sáng lên . Anh hỏi Kim Xuân bằng một giọng hết sức âu yếm dịu dàng :
− Có chuyện gì không em ?
− Đây là... Thanh Mai tròn mắt nhìn Minh.
− Gọi là gì cũng được . Quay sang giới thiệu Kim Xuân với Thanh mai xong . Minh nói tiếp – Lúc nãy tôi nói đùa với Mai , thật ra ba tôi đang nằm điều trị trong này.
− Vậy à ? Sao anh không nói sớm.
− Sớm hay muộn gì cũng chẳng có ý nghĩa lý gì ? Xin lỗi Thanh Mai nghe.
Thanh Mai chưa kịp hết ngạc nhiên thì Minh đã nắm tay Kim Xuân kéo đi mất . Cô nàng bần thần mất một hồi lâu mới hồi tâm trở lại.
Hôm sau vừa vô tới lớp , Thanh Mai đã lân la lại gần Nhật Uyên và Tố Mai :
− Hôm qua ta gặp anh Minh với người yêu của ảnh . Cô nàng trông xinh đáo để.
Chuyện đó không làm Tố Mai ngạc nhiên , chỉ có Nhật Uyên là dửng sốt :
− Hả ? Anh Minh có... người yêu khác à ?
− Sao nhỏ Tố Mai không nói gì với ta ?
− Thì cũng như chuyện mi xù anh Chinh ta để cặp bồ với chàng Việt Kiều kia vậy thôi ! - Tố Mai thản nhiên trả lời.
Tuy nhiên Nhật Uyên lại thấy chột dạ trước câu nói của bạn . Cô nói như phân trần :
− Chuyện của ta có nhiều điều mà nhỏ Mai không biết.
− Mà ta cũng chẳng ham biết làm gì ? – Tố Mai ngắt lời bạn.
Thanh Mai xen vào :
− Thoạt đầu , khi chỉ có một mình anh Minh , ta nhắc Tố Mai thỉ ảnh bảo chỉ định nhỏ Mai chơi thôi . Ai dè Tố Mai lại tưởng thật.
Có cái gì nhói lên trong ngực Tố Mai . Nếu quả thật Minh đã nói như vậy thì đúng là Mai đã lầm . Một sự lầm lẫn ngốc nghếch đến tội nghiệp.
Tan học , Tố Mai không muốn về nhà . Còn chưa biết đi đâu cho khuây khoa ? thì Nhật Uyên đã hỏi :
− Mi buồn lắm phải không ? Ai mà biết được...
Buồn làm cái quái gì ? Dễ thương người ta sẽ chết hết khi không được yêu chắc ?
− Đành rằng không phải vậy , nhưng mà kẻ nào không biết buồn thì kẻ đó không có trái tim.
− Thôi đi , đừng có triết lý dài dòng nữa ta chán lắm rồi - Tố Mai bực bội gắt.
− Thì thôi ta không nói nữa . A ! Ai như anh Tiến kìa Mai.
Tố Mai dáo dác nhìn quanh , Nhật Uyên kéo tay bạn chỉ về phía ngã tư Xô Viết Ngệ TĨnh – Dinh Tiên Hoàng
− Kìa... Kìa ! Kiếm ở đâu vậy...
Đúng là Tiến thật . Anh đang tươi cười đưa tay vẫy vẫy , Nhật Uyên liếc bạn rồi nhăn mũi cười :
− Vui rồi nhé ! Đừng có mà quạu quọ với người ta...
Đây chính là cái người mà Thanh Mai kể với mình , chỉ có điều là thỉnh thoảng anh mới đến đón Tố Mai ở trường . Ấy là lúc anh đang nhức đầu vì mới bòng bong của mình và muốn thư giãn đầu óc một chút.
− Nhật Uyên lên luôn , anh đưa về.
− Công an phạt chết ! Nhật Uyên tinh nghịch lắc đầu.
− Không sao đâu ! Có gì thì sẽ bắt Tố Mai năn nỉ giùm - Tiến nói đùa.
− Em thèm mà năn nĩ ! Tố Mai nghinh mặt nhìn người tài xề của mình.
Vừa lúc đó , một chiếc xích lô chạy tới . Nhật Uyên nhanh nhẹn gọi lại và nhảy tót lên , đoạn quay ra trêu Tố Mai :
− Như vậy cho bớt rắc rối . Ta không muốn lôi thôi với mấy chú công an.
− Có vẻ như Mai đang bực bội điều gì phải không ?
Về dọc đường , Tiến hỏi . Vì Tố Mai ngồi ở sau lưng nên anh không thấy một thoáng bối rối trên gương mặt cô :
− Tại nhỏ Uyên chọc em... Anh Tiến về hồi nào ?
− Mới sáng nay !
− Anh Hai em có về không ?
− Cả bọn về chung.
Hết chuyện gì để hỏi . May sao cũng vừa về tới nhà , Tố Mai thấy Tiến có vẻ do dự bèn nói ngay.
− Anh vô chơi với anh Hai em.
Tiến phì cười :
− Chơi cả tháng nay đến chán chê rồi !
− Vậy thì chơi với ba mẹ em và anh Trường.
− Dề nghị có vẻ hợp lý đấy - Tiến hóm hỉnh cười – Nhưng anh chỉ thích chơi với một người tên là... Tố Mai thôi !
Một thoáng bối rối xuất hiện trên gương mặt cô gái trước câu nói nửa đùa nửa thật này.
Cô chưa kịp trả lời thì Tiến đã nói tiếp :
− Chiều nay Mai có rảnh không ? Nếu rảnh , anh em mình đi xem phim đi !
Tố Mai lắc đầu :
− Để hôm khác . Chiều nay em bận.
− Vậy cũng được.
Thật ra Tố Mai chẳng bạn gì cả . Chỉ vì cái thông tin quá mới mẻ của Thanh Mai đã khiến cô cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu . Có lẽ đó chính là cô gái Việt Kiều mà hôm nào Minh đã nói với mình . Chút gì giống như sự hờn ghen khiến lòng Tố Mai tê dại đi rồi cô tự giễu cợt sự yếu đuối của mình . Đã biết trước rồi , đã đối mặt sòng phẳng với nhau rồi , việc gì phải đau khổ như vậy.
Ấy thế mà... chuyện con tim nào bao giờ ai biết ?
Hạnh phúc bên này , tai họa ở bên kia !