Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Gió Ngoài Song Cửa

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 7820 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Gió Ngoài Song Cửa
Hồng Vân

Chương 15

Xong cuộc họp với các giáo viên bộ môn , lớp trưởng Qúy tức tối đạp xe đến nhà Minh . Anh định bụng sẽ giũá thằng bạn thân một trận ra trò . Nhưng ra mở cổng không phải là người mà anh chàng cần gặp nên nhuệ khí có phẩn giảm đi ít nhiều.
− Có cậu Minh ở nhà không Xuân ?
− Anh Minh đi học từ sáng mà ? Xuân ngạc nhiên nhìn Qúy.
− À ! HÔm nay lại thêm màn cúp cua nữa , thì hết đường gỡ rồi . Phen này hắn bị cấm thi là đáng đời lắm . Qúy bực bội nghĩ thầm :
− Bác khoẻ không ?
Nghe hỏi đến ông Dân , cô gái ngập ngừng :
− Dạo này , bác yếu đi nhiều anh Qúy à ! Nghe anh Minh bảo bác bị suy thận.
− Cái thằng... - Qúy kêu lên – Làm như nó là bác sĩ không bằng ! Để anh vô thăm bác một lát.
− Hay là... anh để lúc khá , vì bác mới vừa chợp mắt.
− Vậy cũng được ! Xuân làm gì thì cứ di làm đi . Anh ngồi đây đợi thằng Minh.
− Dạ ..anh ngồi chơi , em đang nấu cơm.
Còn lại một mình , Qúy đưa mắt nhìn quanh . Lâu lắm rồi mới có dịp quan sát kỹ chỗ ở của thằng bạn . Ngôi nhà này hẳn ngày xưa phải bề thế lắm , nhưng bây giờ trông ọp ẹp , cũ kỹ quá rồ . Chắc là chẳng có ai sửa sang , tu bổ.
Mãi nghĩ ngợi vớ vẩn nên chàng lớp trưởng không nghe tiếng bước chân đi về phía mình . Đến khi phàt hiện ra thì chủ nhà đã đứng nga trước mặt.
− Tới bao giờ ?
Qúy không trả lời mà chăm chú nhìn bạn từ đầu tới chân rồi hỏi lại :
− Đi đâu về ? Làm gì mà trông cậu như gà mắc nước vậy ?
Minh uể oải ngồi xuống , khẽ lắc đầu”
− Chẳng có gì quan trọng... Ông tìm tôi có chuyện gì không ?
− Tất nhiên là lúc này tớ không có thì giờ rảnh rổi để mà chơi bời - Giọng Qúy có vẻ bực bội . Tới để báo cho cậu hay cậu bị cấm thi hai môn.
Gương mặt Minh đã xanh xao , giờ lại càng xanh hơn . Mãi một lúc sau mới nghe tiếng anh thở dài thật nhẹ :
− Môn gì ?
− Chính trị và tiếng Nga ! Cậu nghỉ hơn 30 ngày nên không ai cho thi ?
− Còn các môn khác ?
− Qủi tha ma bắt cậu đi ! Hồi sáng này tới giở sổ điểm ra coi , môn nào kiểm tra cũng tám , chín điểm.
− Ông không xin được cho tôi à ?
− Xin xỏ gì ? Nội quy đã rành rành ra đó.
Minh lại cúi đầu thở dài . Không ai biết được chàng trai ấy đã phải chầu chực xếp hàng trước cổng Trung tâm Truyền máu và Huyết học suốt buổi sáng hôm nay.
− Cậu chưa trả lời sáng nay cậu đã đi đâu ?
− Đi đâu thì mặc tôi ! –Minh bỗng đổ quạu – Không liên quan gì đến ông.
− Đi đâu thì mặc tôi ! – minh bỗng đổ quạu – Không liên quan gì đến ông.
− Cậu là cái thằng dở hơi ! Chắc tại học nhiều quá nên bây giờ bị chạm mạch” Qúy cũng quạu quọ không kém.
Có lẽ câu nói của thằng bạn thân khiến Minh tự ái . Tuy nhiên anh chàng dở hơi lại lặng im không trả lời . LỚp trưởng Qúy tưởng bạn đã chịu nghe ra nên đắc ý tủm tỉm cười . Trong lúc đó , chiếc ghế cũ kỹ Minh đang ngồi bỗng kêu răng rắc rồi bất ngờ mang cả người trên ngồi trên đó đổ sập xuống sàn nhà.
− Dậy đi cha nội . Còn định nằm đó ăn vạ hả ? Qúy nói đùa khi thấy bạn vẫn nằm co quắp dưới đấ.
− Nhưng... không có tiếng trả lòi , cũng không thấy cử động , anh chàng lớp trưởng đã bắt đầu sợ . Xưa nay Minh rất í khi đùa.
− Cái gì vậy anh Qúy ? Kim Xuân hớt hải chạy lên , hỏi dồn.
− Thằng Minh... không biết bị làm sao...
Anh chàng lớp trưởng sợ đổ mồ hôi hột . Cả Kim Xuân cũng hốt hoảng không hiểu có chuyện gì . Minh đi từ sáng sớm . Cứ tưởng rằng anh đến trường vậy mà.
− Hay là anh ất bị trúng gió hả anh Qúy ?
Dìu được Minh lên giường , Kim Xuân rụt rè hỏi . Qúy lắc đầu liên hồi :
− Anh cũng không rành mấy cái chuyện bệnh hoạn này...
Chợt cả hai nhìn người bệnh rồi nhìn nhau . Hai cánh mũi của Qúy phập phồng :
− Xuân có nghe mùi... hình như là mùi ê te phải không ?
Kim Xuân không rành lắm về tên gọi của cái chất đang bốc mùi nên ngập ngừng bảo :
− Em nghe có mùi cồn... mùi rượu... hay là anh Minh... a ?nh nhậu ?
− Làm gì có chuyện đó ? Qúy lắc đầu.
Ngay lúc ấy Kim Xuân đã phát hiện ra miếng băng tẩm cồn trên cánh tay Minh . Cô cúi xuống ngửi thử rồi nhăn mặt :
− Ở đây nè anh Qúy !
− À Chắc là nó đi chích thuốc... hẳn anh chàng đã biết mình bị bệnh.
− Không phải đâu- Kim Xuân cãi lại . Chích thuốc ai lại đi băng một miếng bông gòn to tổ bổ như vậy ? Hay là... a ?nh chính xì ke hay chích vô tay... ừa mà em nhớ rồi . Mấy hôm trước em cũng đã ngửi thấy cái mùi này , hôm đó anh Minh về cũng kêu mệt , mặt mày xanh lét.
− Nói bậy ! Qúy cắt ngang lời Kim Xuân – Đi lấy cái khăn ướt lau mặt cho thằng Minh đi Xuân . Chắc là nó mệt , nằm một lát sẽ khoẻ thôi.
Đúng như lời Qúy nói , chỉ ít phút sau Minh đã tỉnh lại và kêu nhức đầu , chóng mặt Qúy nhìn bạn ái ngại :
− Cậu bệnh à ? Sao không nói
Minh không trả lời câu hỏi của bạn mà hỏi sang chuyện khác.
− Ai quyết định cấm thi tôi , ông biết không ?
− Giáo viên bộ môn đề nghị lên khoa , thầy Hân chấp thuận.
− Còn hy vọng gì không ?
− Tới nghĩ là không ! Lẽ ra thì cậu phải đến gặp các thầy cô bộ môn để trình bày... đằng này lại mất biệt.
− Thôi vậy cũng được . Minh thở dài buông một câu chẳng ăn nhạp vào đâu.
− Cậu nói cái gì ? Cũng được là làm sao ? –Qúy trợn mắt nhìn bạn.
− Tôi nghỉ học !
Cái miệng anh lớp trưởng bỗng méo xệch :
− Cậu điên à ? Bộ tưởng muốn nghỉ là nghỉ hả ? Cậu có tiền bồi thường không ?
− Tớ cóc cần biết chuyện đó . Chán lắm !
Qúy ngẩn người ra nhìn bạn . Sau những lời nói của Minh , anh chàng như sực tỉnh . Quả thật , tình hình của Minh nguy ngập lắm rồi.
− Sao cậu không nói gì hết vậy ? Qúy lắc mạnh bàn tay bạn.
− Thì ông bảo tớ phải nói gì bây giờ ? Tôi không muốn dùng nổi khổ đau của mình như là một phương tiện để mưu cầu quyền lợi cá nhân . Có thể người ta sẽ cho đấy , người ta sẽ thương hại đấy , song không có một ai kính trọng ta cả.
− Cậu tự ái à ?
Có lẽ Minh định nói thêm điều gì nữa đó , nhưng chợt Kim Xuân bước vào.
− Anh có mua thuốc cho bác không ?
Minh sờ tay lên túi áo ngực xong vụt ngồi nhổm dậy , cho tay vào túi quần lục lọi... Đến khi không còn chỗ nào để tìm nữa , chàng trai ngồi phịch xuống ghế rên rỉ :
− Chết rồi Xuân ơi ! Chắc rớt đâu dọc đường.
− Không có hả anh ? Kim Xuân cố vớt vát một chút hy vọng bằng cách tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng cả cô cũng chẳng tìm thấy gì !
Khuôn mặt Minh bỗng ngân ra như kẻ mất hồn . Chàng trai ấy đã nhìn thấy tai hoa . đang lơ lửng trước mặt mình.
Mà tai hoa . đến với người nghèo thì nó càng khủng khiếp hơn gấp vạn lần.
 

<< Chương 14 | Chương 16 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 350

Return to top