Tôi giận rồi đùng đùng ra khỏi nhà. Thu Hà đã trở về. Điều làm cho tôi kinh ngạc là Thu Hà không trở về một mình. Nàng đem theo về một đống đàn bà. Trong số có Liễu, cố nhiên. Đám đàn bà này cũng không đến tay không, mà mang theo mấy cỗ bài. Nhà tôi trong một đêm, biến thành một sòng bạc.
Khi người chị Hai chạy ra mở cổng, thấy phòng khách sáng choang với những tiếng cười nói ồn ào vọng ra, tôi đã đoán được một tập hợp. Nhưng không ngờ là một sự tập hợp của những con bạc, trên một chiếu bạc:
Tôi hỏi:
"Ai làm gì trong đó?"
Người chị Hai:
"Mấy bà bạn của mợ. Đang đánh bài".
"Lâu chưa?"
"Chừng một tiếng rồi ạ!"
"Chị đang làm gì đó?"
"Mợ bắt con ngồi chia bài".
"Thề này thì loạn thật".
Tôi chỉ nói được như thế. Sự tức giận đã lên tới cực điểm của tức giận. Tôi xăm xăm chạy vào, với ý định sẽ đuổi hết bọn đàn bà ấy ra khỏi nhà, lập tức. Nhưng tôi đã không làm được như thế. Đã nói tôi nhu nhược, tôi thoả hiệp quen rồi. Sự tức giận của tôi, dù mãnh liệt đến đâu, không bao giờ thể hiện được thành hành động. Marlène không sợ tôi. Thu Hà cũng xem thường là vì thế. Mà chẳng cứ Marlène. Thu Hà, tất cả mọi người đàn bà đều xem thường tôi, nếu chưa muốn nói là họ đã coi tôi như một trò hề.
Vừa lên tới bực thềm, tôi gặp Thu Hà đi ra. Tôi quắc mắt nhìn, cố tạo cho mình một nét mặt hầm hầm, tức tối. Thu Hà đương đầu với tôi bằng một cái nhìn ngang ngược của nàng. Một giây im lặng căng thẳng. Tôi có thể đánh Thu Hà một cái tát. Và đáng lẽ phải như thế. Nhưng tôi chỉ đứng im. Thu Hà hỏi:
"Anh đi đâu về?"
"Loanh quanh".
"Em đi anh cũng đi luôn, cho bằng nhau, phải thế không?"
Tôi đâm ra lúng túng như chính mình là người có lỗi. Thu Hà hất hàm:
"Em đưa mấy người bạn về đánh bài. Anh bằng lòng không?"
"Em có cái lối đặt anh trước một chuyện đã rồi. Luôn luôn như thế. Sao em không hỏi anh có bằng lòng hay không trước khi đưa họ tới?"
"Như thế tức là anh không bằng lòng?"
Không chờ tôi trả lời. Thu Hà chỉ tay vào trong nhà:
"Anh vào nói với họ là anh không bằng lòng. Sẽ không bao giờ họ tới đây nữa".
Chướng đến thế là cùng. Thu Hà xứng đáng được tuyên dương là người đàn bà chướng ách ngang ngược nhất thế giới. Điểm này Marlène còn thua xa. Marlène còn hiểu biết hơn. Thu Hà không thèm hiểu biết gì hết. Tôi ôn tồn:
"Em biết là bài bạc ở trong nhà thế này có thể đem lại rất nhiều phiền phức".
"Chẳng hạn?"
"Cảnh sát tới. Chúng mình sẽ bị bắt".
"Anh nhát như cáy".
Tôi thở dài, đi vào phòng khách. Một cảnh tượng bừa bãi phơi bày ra trước mắt. Bộ sa lông đã bị dẹp vào một góc nhà. Năm người đàn bà ngồi trên một chiếc chiếu hoa trên nền đá hoa. Biết tôi vào họ cũng không thèm quay lại. Riêng Liễu ngửng đầu lên, nói một câu nhạt hoét:
"Chung với em không?"
Tôi đứng lặng, buông thõng hai tay, nghĩ rằng nếu có một sự đột nhập trắng trợn khả ố nào vào đời sống của kẻ khác thì sự đột nhập của bọn đàn bà nạ dòng vào nhà tôi hôm đó không thể nào trắng trợn và khả ố hơn. Chỗ ngồi đọc sách thường lệ của tôi không còn nữa. Sự yên tĩnh, sự yên tĩnh mà tôi coi ngang như một hạnh phúc không thể thiếu vắng trong đời sống hằng ngày của mình, đã bị phá huỷ, tước đoạt. Đám đàn bà chẳng để ý đến sự có mặt của tôi dù một khoảng khắc ngắn ngủi. Họ vùi đầu trở lại với canh bạc gay cấn. Những lá bài được ném rào rào xuống mặt chiếu kèm theo những tiếng cười thô tục, những tiếng chửi thề sỗ sàng. Mấy chiếc áo dài ném bừa bãi trên những thành thế. Đám đàn bà ở lại suốt đêm. Hẳn thể, Thu Hà đã lấy quần áo ngủ của nàng cho họ thay. Liễu, chướng hơn, ngang ngược hơn, mặc một bộ đồ ngủ của tôi. Ngoài năm người đánh bài, lại còn có thêm một mụ ngồi chầu rìa. Mụ này cong cớn nhất, ăn nói thô tục nhất, cười lớn nhất. Bên cạnh mụ là một cái gạt tàn thuốc lá, đã cao có ngọn. Mụ hút hết hơi thuốc này đến hơi thuốc khác, liên miên, không ngừng:
Tôi hỏi Thu Hà:
"Đình đánh đến bao giờ đây?"
"Lúc nào họ muốn thôi thì họ thôi".
"Chứ mình không bảo họ thôi được?"
Thu Hà thản nhiên:
"Các chị ấy đòi đánh bài ít nhất cũng tới sáng mai. Đang đêm khuya, không ai về nhà được".
Điều làm cho tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao có những người đàn bà sống tự do, buông thả đến như thế. Họ toàn là những người đứng tuổi. Chắc chắn là phải có chồng, con rồi. Tại sao họ bỏ nhà cả đêm một cách dễ dàng như vậy? Chồng con họ không ngăn cấm? Tưởng chỉ có một mình tôi nhu nhược, hèn yếu. Hoá ra, người đàn ông nào, thằng chồng nào bây giờ cũng nhu nhược, hèn yếu như tôi sao? Cảnh tượng đám bạc với mấy người đàn bà cười nói, cãi nhau vang động làm tôi nhớ đến một tài liệu đã xem trong một tờ báo ngoại quốc. Bài báo đó nói về người phụ nữ Hoa Kỳ bây giờ. Xã hội Hoa Kỳ bây giờ, người đàn bà là chủ. Là nữ hoàng, là công chúa. Họ nắm trong tay họ một ưu thế, một quyền uy tối thượng. Và đàn ông chỉ còn là một bầy nô lệ. Đàn ông mở cửa xe cho đàn bà bước xuống. Đóng cửa xe lại khi đàn bà đã lên xe. Ngoài đường thì như thế. Đi theo sau đàn bà xách đồ, hầu hạ. Làm đủ mọi thứ công việc phục dịch. Về đến nhà, còn "khủng khiếp" hơn. Làm bếp, làm vườn, rửa nhà, trông coi con cái. Một tay đàn ông làm hết. Còn đàn bà thì đến mỹ viện, tổ chức những cuộc tiếp tân, rong chơi qua tháng ngày. Có lẽ khắp thế giới bây giờ là như thế chăng? Thời làm chủ của người đàn bà đã điểm. Đàn ông lâm nguy. Đàn ông chỉ còn là một bầy nô dịch.
Tôi thở dài, vào buồng ngủ, đóng cửa lại. Tôi cố gắng tìm vào giấc ngủ, nhưng không được. Những tiếng cười đùa từ phòng khách lọt vào, vang động từng hồi trong đầu óc bực bội. Chợp đi được một chút, tôi lại bị đánh thức dậy, liền sau đó. Như thế cho đến hai ba giờ sáng. Đang chập chờn, nửa tỉnh nửa thức, bỗng nghe tiếng cửa phòng mở nhẹ. Cùng với cánh cửa mở hé, một bóng người lách vào. Tưởng là Thu Hà, tôi hỏi:
"Em đấy à!"
Cái bóng không trả lời. Cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại. Tôi hỏi lớn hơn:
"Thu Hà phải không?"
Một tiếng trả lời, rất gần, ở đầu giường:
"Không phải Thu Hà đâu. Em".
Tôi giật mình. Người vừa lên tiếng là Liễu. Tôi nằm im, nghĩ là Liễu vào phòng ngủ chỉ để lấy một đồ vật gì đó, hoặc thay áo, rồi đi ra. Không phải là lần đầu mà đã nhiều lần, Liễu tự nhiên đi vào phòng ngủ của tôi như vậy. Sự kinh ngạc trở lại với tôi là Liễu không thay áo cũng không tìm kiếm gì hết. Mà lần bước trong bóng tối, Liễu đến sát thành giường, đặt mình ngồi xuống. Thái độ của Liễu thật khác thường. Liễu để tay lên người tôi. Nắm lấy tay tôi. Bàn tay Liễu nóng bỏng. Tôi rụt vội tay lại, nằm lùi vào trong, hỏi:
"Không đánh bài nữa sao?"
Liễu đáp, giọng lạc đi:
"Đang đánh. Em nhường cho mụ Tâm một lát".
Tôi hỏi:
"Thu Hà đâu?"
"Ngủ. Nằm ở ngoài đi văng. Đang ngủ. Ngủ thật say".
Liễu cố ý nhấn mạnh cho tôi nghe thấy, không nhầm lẫn, là Thu Hà đang ngủ, thật say. Tôi đã hơi đoán ra dụng tâm của Liễu. Nhưng vẫn không dám tin con đàn bà dám liều lĩnh đến vậy. Tôi lại hỏi:
"Liễu vào kiếm gì?"
Trong bóng tối, tiếng Liễu thì thầm, hơi thở dồn dập:
"Kiếm anh".
Tôi chưa kịp có một phản ứng gì thì Liễu đã nhoài mình vào, nằm ngay xuống cạnh tôi.
Sự liều lĩnh của Liễu làm tôi kinh hoàng. Tôi nhớ là ở phòng khách, canh bạc đang tiếp diễn. Nếu Thu Hà có ngủ, nàng cũng có thể trở dậy bất cứ lúc nào, vào phòng, bắt gặp quả tang Liễu đang chiếm đoạt chỗ nằm của nàng. Tôi đẩy mạnh Liễu ra:
"Làm gì thế?"
Con đàn bà cười, năm ngón tay nhọn của nó lùa vào ngực tôi:
"Anh sợ?"
"Không thích".
"Thật không?"
Sự tấn công của Liễu thoạt đầu làm tôi khó chịu, đã đánh thức ở tôi một thèm muốn rạo rực bất ngờ. Tôi không chống cự lại sự tấn công vũ bão của Liễu nữa. Nó là một con người đàn bà. Tôi là một thằng đàn ông. Hai đứa chúng tôi nằm với nhau trong bóng tối, trên một mặt đệm. Thì chuyện gì xảy ra phải xảy ra rồi, khó lòng tránh được. Lỗi cũng không ở tôi. Chẳng qua là tại Thu Hà hết. Tôi đã đòi nàng không được cho lũ bạn gái của nàng, nhất là thứ bạn gái như Liễu vào nhà. Thu Hà đã không chịu như thế.
Một lát, tôi đẩy Liễu ra, nói thầm vào tai nó:
"Đi ra".
Con đàn bà nằm im, nó cười:
"Tại sao vậy?"
"Ở ngoài họ biết".
"Mặc họ. Thấy em vào buồng anh là chúng nó biết rồi".
Tôi giật mình:
"Biết cái gì. Biết thế nào?"
"Biết em vào là vào với anh".
Liễu cười khúc khích:
"Em đâu có thích đánh bài. Chỉ thích kim cương, hột xoàn. Nhưng chúng nó rủ, em đến liền à. Biết thế nào cũng ở lại đến sáng".
Liễu lăn vào tôi, toàn thân không mảnh vải che đậy.
"Biết thế nào cũng lần vào với anh".
Tôi ngẩn người. Thế là sự ham muốn táo tợn của Liễu không phải là một bùng cháy bất chợt, mà là một âm mưu, một dự tính từ trước. Đã nói đàn bà bây giờ có những loại người như Liễu. Như những con ngựa chứng, như một con quỹ cái. Liễu khoe:
"Em đã tính trước hết. Gọi thêm một mụ cho đi chầu rìa là để một lúc nào đó nó thế chân cho em, cho em vào với anh. Nó còn đố em có dám ở trong phòng với anh cả tiếng đồng hồ không?"
Tôi kêu lên:
"Thế nữa?"
Liễu gật, thích thú ra mặt:
"Chứ sao? Lúc em nhường chân cho nó, nó ghé vào tai em thì thầm là nó biết em định làm gì rồi. Nó bảo cứ yên tâm, nó ngồi canh cho. Nếu Thu Hà thức dậy, nó sẽ đằng hắng thật lớn để báo hiệu cho em biết. Chưa có tiếng đằng hắng, tức là Thu Hà ngủ say. Như thế em vẫn còn nằm được với anh".
Miệng nói, tay Liễu ôm ghì lấy tôi. Sự ham muốn ở Liễu vô tận, chưa được thoã mãn hoàn toàn. Tôi đẩy vội Liễu ra và ngồi lên. Thế này thì còn khác nào tôi là một trò chơi của mấy con đàn bà trắc nết? Ngôi nhà của tôi thế này thì đâu còn là một ngôi nhà, mà chỉ còn là một phòng ngủ, một khách sạn.
Liễu muốn nằm lại, nằm nữa, nhưng thấy tôi đã quả quyết muốn chấm dứt, đành ngồi lên theo. Thái độ của Liễu sau cuộc tình vụng trộm là cái thái độ của một người vừa thực hiện được một chuyện thật khác thường, và cũng thật vẻ vang. Cặp mắt Liễu, tôi đoán thấy lóng lánh, sung sướng, mãn nguyện. Đùa với Liễu, trò đùa thật nguy hiểm quá chừng. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận đã để cho sự yếu mềm lôi cuốn. Tôi đuổi:
"Ra nhà ngoài đi".
Liễu thì thầm:
"Sợ?"
Tôi gắt:
"Chẳng sợ ai hết".
Liễu bấm tôi một cái đau nhói:
"Thế mới đúng, không sợ ai hết. Anh muốn đến nhà em không?"
"Không".
"Em lại đến đây với anh?"
"Cũng không".
"Sao anh nói anh không sợ".
Tôi dằn giọng:
"Đùa một lần thôi, không thể có lần thứ hai. Em phải nhớ anh yêu Thu Hà, không muốn lừa dối Thu Hà chút nào hết".
Liễu cười khúc khích:
"Thế này là đã lừa dối chưa?"
Con đàn bà trơ trẽn đến thế là cùng. Tôi thấy giận Thu Hà vô tả. Tại sao nàng có thể giao du với thứ bạn gái hư hỏng, bệnh hoạn như thế được? Trước khi đi ra, Liễu còn nói tôi sẽ không từ chối nếu một đêm nào đó ở lại, hay một lúc nào đó, Thu Hà không có ở nhà, Liễu lại lẻn vào buồng ngủ với tôi như vừa làm. Cũng có lý. Thân thể mập mạp của Liễu, những ham muốn bốc lửa của Liễu là những quyến rũ mê hồn mà khó lòng một người đàn ông nào có thể cưỡng chống lại. Thu Hà không như Liễu. Ham muốn và đòi hỏi dục tình ở Thu Hà rất chừng mực, từ ngày lấy tôi. Trước kia, chỉ ở trong tình trạng người tình của nhau, Thu Hà khác. Nàng cũng nồng nàn, cũng đằm thắm, cũng là một người tình tuyệt vời, trên cả hai phương diện tình cảm và thể xác. Từ ngày lấy tôi, có được tôi như một tư hữu hoàn toàn, gần như Thu Hà thấy cái việc vợ chồng gần gũi không cần thiết nữa. Nàng chỉ thích gần những chuỗi hột xoàn, những viên kim cương, và đám bạn gái lắm chuyện của nàng. Chính vì biết rõ như thế, Liễu mới dám lẻn vào phòng ngủ, khiêu khích tôi như Liễu vừa làm.
Liễu ôm lấy tôi. Bắt tôi hôn rồi mới chịu đi ra. Cánh cửa phòng đã đóng lại như cũ rồi, tôi nằm lặng đi, trong bóng tối. Điều mà tôi ao ước, tìm kiếm khó khăn đến thế hay sao? Tôi chỉ mong có một mái nhà êm ái, một hạnh phúc đơn giản, một người vợ hiền, sống bên nhau một cách êm đềm, hoà thuận. Marlène. Rồi Thu Hà. Cả hai chưa đem lại được cho tôi hạnh phúc đó.
Buổi sáng hôm sau, lúc tôi thức dậy, sự yên lặng của ngôi nhà có một vẻ gì thật bất thương. Nhìn sang bên cạnh không thấy Thu Hà đâu hết. Đồng hồ trên cái bàn ngủ gần đầu giường chỉ đúng tám giờ. Tôi nằm lặng một hồi lâu, lắng tai nghe ngóng. Không một tiếng động. Cuối cùng, tôi ngồi dậy, mặc quần áo, mở cửa đi ra.
Cái mà tôi nhìn thấy trước nhất là cái chiếu, vẫn nằm yên chỗ cũ trên sàn nhà. Ban đêm, năm người đàn bà ngồi trên đó, với cái đĩa nọc ở giữa. Ban đêm, ở đó là những tiếng cười đùa ồn ào. Buổi sáng, không còn ai nữa. Đám đàn bà đã bỏ về lúc nào tôi không hay. Cả Liễu cũng đã bỏ đi. Không một ai thu dọn gì hết. Mấy cỗ bài ném bừa bãi trên mặt chiếu. Mấy cái gạt tàn cao có ngọn vẫn ở nguyên vị trí cũ, bên cạnh những vỏ trái cây ném bừa bãi, từ chiếu bạc tới hết mọi góc phòng. Mấy cánh cửa sổ mở rộng. Ánh sáng từ bên ngoài chảy vào từng đợt trên cái cảnh tưởng tượng bừa bãi truỵ lạc. Tôi đứng nhìn, ngao ngán. Nếu không có một phản ứng gì, ngày mai, ngày mốt, bọn đàn bà yêu tinh thần nữ trở lại nữa, và căn nhà sẽ không còn là của tôi. Nhìn sang phía buồng ăn, trên một chiếc đi-văng đẩy sát vào tường, Thu Hà nằm co quắp. Nàng quay mặt vào mặt đệm, mái tóc xổ tung. Đêm qua Thu Hà cũng thức ít nhất tới một hai giờ sáng. Tôi lại gần, đứng nhìn. Tình yêu của tôi phút đó dành cho Thu Hà đã vơi đi nhiều lắm. Tôi buồn rầu thở dài. Tôi đã dành bao nhiêu hy vọng cho cuộc chung sống này. Cũng là hy vọng cuối cùng. Thu Hà bắt đầu làm cho tôi thất vọng. Thất vọng ghê gớm.
Tôi gọi. Nàng ú ớ, cựa mình, quay ra, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Vẻ mệt nhọc hiện rõ trên nét mặt. Tôi cúi xuống, lay thật mạnh. Thu Hà mở mắt, cau có:
"Để em ngủ, anh làm gì thế?"
"Vào trong phòng mà ngủ".
Phút đó, Thu Hà mới nhận thức được là nàng đã nằm ngủ một đêm trên đi-văng. Nàng ngẩng đầu nhìn sang phía chiếu bạc, hỏi:
"Các chị ấy đâu rồi?"
"Họ về lúc nào em cũng không hay?"
"Em ngủ mà. Liễu còn đó không?"
Tôi nghĩ đến những phút làm tình với Liễu đêm qua. Và trả lời:
"Về hết rồi".
Thu Hà mệt nhọc đứng lên, ngã đổ vào người tôi. Tôi phải dìu nàng vào phòng. Chờ cho Thu Hà nằm xuống giường, tôi ngồi xuống cạnh nàng.
"Chúng mình nói chuyện".
Hai mắt Thu Hà đã nhắm nghiền vì giấc ngủ lại xâm chiếm. Nàng hỏi:
"Chuyện gì?"
"Mấy người bạn gái của em. Anh không bằng lòng cho họ đến đây nữa".
Thu Hà gạt đi:
"Muốn nói gì để lúc khác. Anh đi ra đi cho em ngủ. Trưa em không ăn cơm, đừng đánh thức em dậy".
Ra khỏi phòng khách, tôi ngồi thừ trên ghế, nghĩ ngợi, loay hoay tìm cách gạt bỏ đám bạn gái của Thu Hà ra ngoài mái nhà mình. Tạo được một cái hố chia ngăn Thu Hà với những người bạn gái của nàng, là khôi phục lại được hạnh phúc và yên vui cho Thu Hà và tôi. Tôi định nói rõ cho Thu Hà biết chuyện khốn nạn đã xảy ra giữa tôi và Liễu. Để nàng biết rằng bạn gái của nàng không tử tế, coi trọng nàng như nàng đã tưởng vậy. Mà họ xem thường nàng, lợi dụng nàng. Tôi gọi người chị Hai lên. Cùng với người làm, tôi dọn dẹp đến gần trưa căn phòng khách mới được sạch sẽ, ngăn nắp như cũ.
Thu Hà ngủ đến tận chiều. Bữa cơm trưa, tôi ngồi ăn một mình. Nhai những miếng cơm nhạt thếch trong miệng, tôi cảm thấy chán nản, mỏi mệt hơn bao giờ. Tinh thần tôi xuống thấp đến một độ không tưởng tượng. Đã thế, còn hàng trăm vấn đề phải lo toan, chưa biết giải quyết thế nào. Trước hết là vấn đề sinh kế.
Kể từ ngày về nước, tôi đã làm ba bốn công việc khác nhau, chẳng có việc nào được lâu bền và được như ý muốn. Ngôi sao bản mệnh của tôi đúng là một vì sao xấu. Thứ ánh sáng tối đục của nó đuổi theo tôi hoài, đem lại cho tôi thất vọng này đến thất vọng khác.
Ăn cơm xong tôi gọi người chị Hai lên. Dặn chị ta, nói lại với Thu Hà khi nàng thức dậy, là tôi về thăm gia đình, đến tối mới về. Sau đó tôi ra khỏi nhà. Buổi trưa nắng chói chang. Những hàng cây đứng bóng. Tôi bước những bước lang thang trên hè phố, cái ý định về thăm cha mẹ tôi tiêu tan dần dần theo từng bước chân. Tới một ngã tư, tôi đứng lại, ngỡ ngàng chưa biết đi tiếp về phương hướng nào thì nghe thấy tiếng gọi lớn:
"Viễn? Viễn đấy phải không?"
Tôi quay lại. Một chiếc xe hơi từ từ băng qua ngã tư, một cách tay thò ra từ trong xe, vẫy tôi đi theo. Sang tới khúc đường bên kia, chiếc xe tạt vào vỉa hè, đậu lại.
Tôi nhíu mắt, cố nhìn, nhưng không nhận được ra người trong xe vừa gọi mình là ai. Chỉ thoáng thấy một bóng đàn ông và một mái tóc đàn bà. Người đàn ông mặc một chiếc sơ mi ngắn tay đỏ chói. Tôi thận trọng tới gần. Cánh cửa xe hơi mở ra. Người đàn ông từ trong xe hơi bước xuống, vui vẻ hỏi lớn:
"Nhận ra thằng Bằng này không?"
Phải chờ cho người đàn ông xưng tên, và tới đứng trước y, tôi mới nhận ra một chỗ quen biết cũ. Thời kỳ còn ở nhà, chưa xuất ngoại tôi quen Bằng ở những chỗ chơi bời. Trong một hộp đêm. Trên một chiếu bạc. Không thân thiết gì lắm. Chỉ nhớ Bằng làm đủ thứ nghề, toàn là những nghề phi pháp. Lên voi xuống chó, sống một cuộc sống không lương thiện chút nào.
Tôi gật:
"Nhận ra".
Tôi nhìn chiếc xe hơi của Bằng:
"Chắc là cuộc đời lên hương. Xe đẹp quá!"
Bằng mở cửa sau, ra hiệu mời tôi lên:
"Lên đây đã. Lâu quá không gặp".
Chiếc xe hơi mới tinh ở bề ngoài. Bên trong rất sang trọng, có máy lạnh, âm nhạc. Người đàn bà ngồi băng trước, quay lại nhìn tôi bằng một cái nhìn tò mò. Tôi ăn mặc sốc sếch, đi lang thang một mình dưới nắng, như một gã thất nghiệp thảm hại, tiều tuỵ. Cái nhìn của người đàn bà có ý muốn hỏi là tại sao người bạn trai sang trọng của nàng có thể quen biết một thứ người như tôi được. Ả có biết là tôi miễn cưỡng lên xe, và cái gã đàn ông giàu có đi với ả sự thực chỉ là một thằng lưu manh trá hình, làm giàu bằng những thủ đoạn bất lương nhất? Tôi không thèm chấp cái nhìn của con đàn bà ngu xuẩn. Nó phấn son lộng lẫy, ngón tay đeo một cái nhẫn kim cương lớn tướng, nhưng cái nguồn gốc tầm thường, đê tiện vẫn phơi bày trong những nét thô kệch, quê mùa không che giấu cũng không xoá kín được.
Bằng giới thiệu với tôi:
"Em Lan. Anh gặp bao giờ chưa?"
Tôi nhếch mép:
"Chưa được hân hạnh đó".
Con đàn bà hiểu được ý nghĩa của câu nói giễu cợt. Mặt ả sầm lại. Bằng thì không nhìn thấy gì hết. Y hỏi con đàn bà:
"Em biết anh Viễn không?"
Câu hỏi tạo cho con đàn bà cơ hội trả đũa lại. Nó bật lên một tiếng cười khô khan:
"Em cũng chưa được hân hạnh".
"Bây giờ hai người biết nhau cũng chưa muộn. Anh Viễn ngày trước là bạn rất thân của anh. Anh Viễn cũng là người anh phục nhất, một thứ huynh trưởng, một thứ đàn anh của anh đó".
Lời giới thiệu trịnh trọng làm cho con đàn bà kinh ngạc. Nó nhìn lại tôi một lần nữa, cái nhìn không còn hỗn xược, không dám xem thường. Bằng chưa chịu mở máy xe, gặp tôi y mừng rỡ thành thật. Y quay lại lấy thuốc lá mới, đánh diêm cho tôi hút, và hỏi:
"Mấy năm nay không thấy anh đâu? Anh ở đâu vậy?"
Tôi đáp:
"Bên Âu châu".
Bằng cười lớn:
"Thì ra ông anh xuất ngoại làm chính khách lưu vong?"
Tôi bật cười:
"Anh biết là tôi chẳng hiểu chính trị là cái gì hết. Sang Âu châu làm ăn lăng nhăng thôi. Chán thì bỏ về. Xem chừng hồi này Bằng làm ăn khấm khá lắm nhỉ?"
Bằng gật:
"Nhờ trời, đàn em cũng vớ được một vài "áp phe" lớn. Thành ra cũng không đến nỗi quẫn bách như hồi trước. Anh Viễn không bận gì đấy chứ?"
"Không".
"Hay lắm, mời anh đi chơi với tụi tôi. Nhân tiện muốn bàn với anh một công chuyện làm ăn hái ra tiền. Bây giờ, mời anh về nhà cho biết chỗ ở của đàn em trước đã".
Tôi yêu cầu Bằng cho tôi về, nói dối là chợt nhớ ra có việc cần nhưng Bằng nhất định không chịu. Hình như cái việc muốn cho tôi biết chỗ ở của y, đối với Bằng cực kỳ quan trọng, không thể không thực hiện. Chiếc xe chạy êm như ru. Nó lượn qua nhiều ngã tư, nhiều bùng binh để ngừng lại trước một cao ốc mới xây cất ở đường Nguyễn Huệ.
"Đàn em ở trên lầu, mời đàn anh lên đây".
Tôi xuống xe đi theo Bằng. Y bảo người đàn bà:
"Bây giờ em muốn đi đâu thì đi. Chiều đến kiếm anh. Anh cho đi ăn".
Giọng nói của Bằng rất hách dịch. Cái lối đuổi người đàn bà đi của y vừa tàn nhẫn, vừa mất dạy. Vậy mà con đàn bà không dám tỏ vẻ bất mãn gì hết. Ả lẳng lặng bỏ đi. Tôi cười bảo Bằng:
"Chẳng lịch sự chút nào hết".
Bằng xua tay:
"Đối với chúng nó phải như thế, chúng mới ngán. Anh lịch sự với đàn bà quá không được. Bây giờ là như thế, phải như thế".
Tôi chẳng hiểu Bằng nói bây giờ phải như thế là thế nào? Phải đểu giả phải khốn nạn? Gặp lại Bằng, thấy Bằng không còn là một gã du đãng túng quẫn nữa, mà có xe hơi, tôi nhận thức được những đổi thay tàn nhẫn và lớn lao đã đến với thành phố này, xã hội này. Thằng lên ông, ông xuống thằng. Bên cạnh những cuộc đời lên hương, như trường hợp Bằng, là những thất thế thảm hại, như tôi. Ý nghĩ làm cho tôi chán nản đến cùng cực. Tôi theo Bằng đi vào toà cao ốc mới xây cất. Tầng dưới bài trí khá sang trọng với những tấm thảm dày, những bức tranh đắt tiền trên những vì tường rộng. Cầu thang cũng trải thảm. Tay thang bọc đồng bóng loáng. Trên lầu, hành lang lát đá hoa xanh biếc. Bằng ở một căn lớn, gồm phòng ngủ, phòng khách, có buồng tắm riêng. Ít khi tôi thấy chỗ ở của một người độc thân được trang hoàng cầu kỳ tân nhất đều có mặt ở đây. Máy lạnh, quầy rượu, tủ lạnh, máy truyền hình đều là những kiểu mới nhất đắt tiền nhất. Bàn ghế đồ đạc cũng vậy. Nhớ ngày trước Bằng ở một căn lầu trống trơn, tiều tuỵ, giường cũng không có, phải trải chiếu nằm dưới mặt sàn. Ngày xưa, ngửa tay xin tôi hoài. Quần áo cũng vậy. Nơi chốn Bằng hay lui tới nhiều nhất suốt thời kỳ đen tối ấy là tiệm cầm đồ bình dân.
Thấy tôi ngắm nhìn căn phòng bằng cái nhìn không giấu được sự thán phục, Bằng hài lòng lắm. Y hất hàm:
"Anh xem đàn em anh hồi này thế nào?"
Tôi gật gù:
"Khá lắm rồi".
"Về những mặt nào?"
"Mọi mặt".
"Nếu như ngày trước thì nguy khốn lớn. Thời buổi này, những người như đàn em làm ăn được. Nhiều "áp phe" lạ lắm. Chỉ cần liều, dám đánh bạc, dám tháu cáy, anh thì sao?"
Tôi thở dài:
"Thất bại".
"Thật không?"
Tôi gật:
"Nói dối anh để làm gì? Từ ngày về nước, tôi gặp toàn những chuyện không may. Làm ăn lận đận, chẳng ra làm sao hết".
Bằng mời tôi ngồi xuống ghế bành, mở một hộp xì gà mời tôi hút. Y lại quầy nước, chỉ lên cái hàng dằng dặc những chai rượu mạnh đủ cỡ, đủ loại, hỏi tôi muốn dùng thứ rượu gì. Thâm tâm tôi ghét thậm tệ những kẻ huênh hoang, những thằng giàu lỏi. Đó là lớp người mà danh từ thời thượng gọi là lớp người "tân hiển đạt". Họ rởm đời, họ ồn ào, họ là cái thành phần xã hội khả ố nhất. Sự giàu có của họ được phơi bày một cách thật trắng trợn và cũng thật quê mùa.
Ở trường hợp khác, tôi chỉ ngồi với Bằng mươi phút là nhiều. Và từ chối uống nước, từ chối trò chuyện, từ chối hết thảy.
Thế nhưng tôi đã trả lời là tôi muốn uống một ly "cô nhắc" và tôi đã ngồi lại. Bạn hữu thân thiết ngày trước, ngó qua ngó lại chẳng còn ai. Những thằng bạn tưởng là chí tình, thành thực nhất, đều đã trở mặt. Chúng tưởng tôi nhờ vả chúng nó. Thấy mặt tôi chúng đã ngại ngùng lánh mặt. Thì giao thiệp với loại người như Bằng vậy, ít nhất nó còn biết quý tôi, nhìn thấy ở tôi một giá trị nào.
Bằng hỏi:
"Anh chơi suốt ngày với tiểu đệ được không?"
"Được. Tôi đang buồn".
Bằn mừng rỡ:
"Hay lắm. Hôm nay, sẽ lần lượt mời anh thưởng thức nhiều tiết mục mới lạ".
"Những tiết mục gì vậy?"
Bằng làm bộ chép miệng, tóm tắt:
"Toàn là những tiết mục trứ danh nhất. Anh đi xa mới về, anh không thể biết được rằng Sài Gòn đã thay đổi như thế nào. Thành phố này bây giờ đã trở thành một thành phố quốc tế. Những thứ ăn chơi ở đây bây giờ không thua một thành phố nào trên thế giới. Đàn em là người khá thành thạo về những thú ăn chơi đó".
Tôi cười, bảo Bằng:
"Ông đừng xưng với tôi là đàn em nữa. Đàn em, đàn anh là cái quái gì?"
Bằng cũng cười:
"Đâu dám thế. Đối với anh trước thế nào sau phải vậy. Thế mới đúng luật giang hồ".
Tôi điềm đạm:
"Nhưng tôi không muốn".
"Xin chiều ý anh".
Bằng không xưng là đàn em, cũng không gọi tôi bằng đàn anh nữa. Y rót hai ly rượu, đưa tới, ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi cũng uống. Một lúc, rồi Bằng hỏi:
"Anh đang lo lắng những chuyện gì vậy?"
"Nhiều chuyện lắm. Sao vậy?"
"Nhìn nét mặt anh là thấy ngay".
"Trước hết là lo tiền".
"Sao phải lo?"
"Tôi tiêu nhiều mà kiếm không ra".
"Kiếm không ra thì phải tìm cách mà kiếm cho ra. Khó khăn gì đâu".
"Tôi lại thấy là khó quá".
Bằng nghiêm trang:
"Anh muốn kiếm nhiều, thật nhiều tiền một cách rất dễ dàng, ngon lành không?"
Tôi cười:
"Tất nhiên là muốn rồi".
Bằng tò mò nhìn tôi:
"Tại sao anh cần tiền dữ vậy?"
"Tiêu nhiều".
"Đánh bạc?"
Tôi cười:
"Cả năm nay chẳng biết thế nào là cây bài lá bạc hết. Chỉ là tôi gặp phải mấy người đàn bà tiêu pha hung dữ quá. Bao nhiêu cũng không đủ".
Bằng cười phá lên, vẻ khổ sở của tôi khi nói gặp toàn phải loại đàn bà phá của, tiêu xài hoang phí, chừng như làm cho Bằng thích thú lắm. Ý nói chính vì thế mà người đàn ông phải tìm đủ mọi cách để kiếm được thật nhiều tiền. Theo Bằng, tiền bạc quyết định hết thảy. Không có tiền là không có hạnh phúc, không có tình yêu. Có tiền, đàn bà tìm đến. Hết tiền đàn bà tìm đi. Mình nghèo túng đàn bà họ bỏ rơi tàn nhẫn. Chỉ có tiền. Chẳng có tình nghĩa ở cõi đời này. Bằng hỏi:
"Đúng không?"
Tôi không chia sẻ hoàn toàn quan niệm đó về tiền bạc, về đàn bà. Bằng chứng là có những người đã đối xử với tôi một cách rất tình cảm, không đòi hỏi gì hết. Theo tôi, ở đời, có những cái không thể mua được bằng tiền bạc, nếu mua được hết, cuộc đời chỉ còn là chốn mua bán, đổi chác đê tiện. Nhưng nghĩ lại, tôi cũng phải đồng ý với Bằng một phần. Chính vì không có tiền, tôi đã mất Marlène. Nếu lại không có tiền nữa, không chừng mất Thu Hà đến nơi. Một người chồng của xã hội và thời đại bây giờ không thể để cho vợ mình túng thiếu, thua kém mọi người. Nghèo túng trở thành một tội lỗi không thể tha thứ. Tôi gật đầu và trả lời là Bằng nói rất đúng.
Bằng móc túi, lấy ra một tập ngân phiếu. Y rút bút, viết một tờ ngân phiếu, xé tờ giấy khỏi cuốn sổ, trao cho tôi.
"Anh cầm lấy, tiêu tạm".
Tôi từ chối:
"Cám ơn. Tôi không thể lấy tiền của anh như thế này".
"Sao vậy?"
"Tôi không trả lời anh được".
Bằng giúi tờ giấy ngân phiếu vào tay tôi:
"Cho anh vay đâu mà anh phải trả. Ngày trước, tôi túng thiếu anh vẫn cho tôi tiền mà không bao giờ thèm đòi lại. Không có ai tử tế với tôi như anh. Điều đó, không bao giờ tôi quên. Cứ cho là tôi muốn đền đáp lại anh chút đỉnh. Anh nhận cho tôi vui lòng".
Khoản tiền ghi trong ngân phiếu khá lớn. Tôi lại đang cần tiền. Sự từ chối của tôi chỉ chiếu lệ. Tôi cất tờ ngân phiếu vào túi. Hỏi Bằng:
"Thì ra anh đưa tôi về nhà để cho tiền?"
Bằng xua tay:
"Không phải vậy, mà là bàn với anh một câu chuyện làm ăn như tôi đã nói".
Bằng chê tôi do dự, ngập ngừng thì chẳng bao giờ thực hiện được những công việc lớn lao. Nhận là đúng. Tôi thụ động hơn là chủ động trước đời sống. Sống ở tôi có một phần nào như là cầm bằng theo gió đưa đi. Thời đại xã hội này, những kẻ thất bại là tôi, thành công là Bằng, ngẫm cho cùng cũng không nên lấy gì làm lạ lùng, chán nản.
Hôm đó, sau khi đã rủ tôi gia nhập tổ chức buôn Mỹ kim bất hợp pháp, Bằng mời tôi thực hiện một chương trình du hí từ buổi trưa tới nửa đêm. Thoạt đầu, tôi miễn cưỡng đi theo y, lên chiếc xe hơi có máy lạnh. Chỉ sợ gặp người quen biết nhìn thấy sẽ chê cười mình giao du công khai với một tên lưu manh như Bằng. Nhưng rồi những câu khôi hài của Bằng làm tôi vui dần.
Y biết thật nhiều chuyện. Thành phố này, y là một thứ thổ công. Bằng có một trí nhớ xuất chúng. Những chuyện lớn nhỏ xảy ra hàng bao năm về trước, y đều thuật lại rành mạch, không bỏ quên một chi tiết nhỏ nhặt nào.
Vừa lái xe, Bằng vừa nói chuyện. Chạy lòng dòng một hồi, rồi đậu xe trước tiệm cơm tây bên vùng Khánh Hội. Tiệm cơm này, tôi đã đến vài lần với Marlène, một lần với Thu Hà. Hầm rượu chát của tiệm này đầy đủ những nhãn hiệu và những năm rượu danh tiếng không thua gì hầm rượu những tiệm ăn ngoại quốc sang trọng nhất. Chủ nhân người Pháp, thấy Bằng vào, chạy tới bắt tay Bằng, chuyện trò rất niềm nở.
Có tiền có khác. Ngày trước, đâu Bằng có đặt chân tới được những nơi chốn này. Ngày trước, y lê la ở những quán cơm bình dân, có khi chỉ có một mẩu bánh mì thay bữa. Bây giờ ở đâu cũng là thượng khách. Bên cạnh y, tôi chỉ còn là một tên "che tàn" thảm hại.
Một chai rượu chát đặc biệt, của một năm rượu danh tiếng được lấy ra từ hầm rượu lên. Chủ nhân đích thân giới thiệu chai rượu quý và đề nghị với hai chúng tôi mấy món ăn phù hợp.
Tôi cười:
"Hách lắm".
Bằng cười theo:
"Bản thân tôi không có một giá trị nào. Nhưng cái này đã làm cho tôi có giá trị" - miệng nói, Bằng mở ví lấy ra một tờ Mỹ kim màu xanh, đặt nó ngay ngắn giữa bàn - "Thế kỷ này là của Mỹ kim. Mỹ kim tung hoành. Mỹ kim làm chủ".
Bằng chỉ tờ giấy:
"Chúng mình sẽ thành triệu phú vì những tờ giấy như thế này".
Nhìn những tờ giấy bạc đem lại xe hơi nhà lầu, những món ăn ngon, những con đàn bà và những chai rượu mạnh, tôi biết tuy chưa nhận lời nhưng chắc chắn tôi cũng không từ chối. Theo lời Bằng trình bày, công việc thật dễ dàng, thật ngon ăn. Vì đã có tổ chức, có manh mối. Bằng mời tôi hợp tác để trả ơn mà thôi, chứ tôi chẳng là một cần thiết quan trọng. Sự nguy hiểm chưa nhìn thấy đâu. Chỉ thấy cái sự trở thành triệu phú đã nằm trong tay với. Rượu vào, đầu óc tôi đã bắt đầu quay đảo. Đang buồn, rượu lại là một liều thuốc cần thiết. Lúc này, cuộc đời coi nhẹ lắm. Chỉ như một giấc mộng. Chỉ như một canh bạc. Với ly rượu trên tay, tôi nhíu mày, nghe Bằng trình bày một công việc mà hắn muốn làm cùng tôi.
Công việc đó phi pháp và đang làm cho một số người giàu lớn. Đó là buôn Mỹ kim. Công việc này, không phải là Bằng chưa làm. Y đã làm. Nhưng trên một phạm vi nhỏ hẹp. Nếu có thêm tôi, sẽ làm lớn hơn. Làm lớn, lẽ tất nhiên là khó giữ được bí mật và như thế, cũng sẽ nguy hiểm hơn. Tôi nghe, rồi nói:
"Tôi đã ở ngoại quốc năm năm. Từng đã làm việc, giao dịch với nhiều hãng buôn ngoại quốc".
Bằng vui mừng:
"Tốt lắm. Tôi chỉ khổ nhất ở cái điểm một tiếng Mỹ cũng không biết. Nghề này ngôn ngữ bất đồng, có nhiều cái thiệt lắm".
Tôi gật:
"Tôi biết".
"Có anh, vấn đề đó giải quyết được rồi. Sẽ để anh giao thiệp".
"Còn anh".
"Tôi bỏ vốn và tiêu thụ".
Tôi hỏi:
"Còn ai nữa không?"
Bằng xua tay:
"Có một vài tên đàn em, một vài thằng tay sai nữa. Nhưng anh không cần biết. Chỉ cần biết tôi là đủ. Anh cũng không cần phải gặp chúng nó làm gì".
Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi:
"Lời được chừng bao nhiêu?"
"Để bắt đầu, ít nhất mỗi tháng anh cũng có được vài trăm ngàn. Tháng hơn tháng kém. Gặp được những "áp phe" lớn, Mỹ kim lên giá, xuống giá bất thình lình, lời không biết bao nhiêu mà kể. Nói tóm lại, đây là một cơ hội để anh có thể làm giàu trong chốc lát".
Tôi cười:
"Và cũng có thể vào tù".
Bằng nhún vai:
"Tất nhiên có nguy hiểm. Không thế, làm sao có nhiều tiền được".
Tôi gật đầu:
"Có lý".
Bằng hỏi, nâng cao ly rượu:
"Anh nhận chứ?"
Tôi ngẫm nghĩ:
"Cho tôi nghĩ lại đã".
Bằng nhăn mặt:
"Thời buổi này làm gì là làm phắt luôn. Phải chạy đua với thời gian, chụp lấy cơ hội. Tại sao anh còn phải nghĩ?"
"Tôi muốn thế. Cho tôi hai mươi bốn tiếng".
Bữa cơm trưa hôm đó được chấm dứt bằng một chầu sâm banh. Bằng nâng ly, nói là để mừng cho sự gặp lại tôi, đồng thời, mừng cho cuộc hợp tác tốt đẹp giữa hai chúng tôi, kể từ giờ phút đó. Bằng đẩy tôi đến chỗ khó mà từ chối được. Ở tiệm ăn bên Khánh Hội đi ra, tôi đã say lắm. Bằng nói cuộc vui tiếp tục ở Chợ Lớn. Tôi gật đầu liền. Tôi không muốn trở về nhà, ngôi nhà của Thu Hà và đám bạn gái của nàng. Nó không còn là của tôi nữa.
Vào tới Chợ Lớn. Bằng đưa tôi đến một thứ "tổ quỷ" sang trọng nhất và cũng kín đáo nhất. Ở đó tôi gặp mấy thứ tai to mặt lớn tiền rừng bạc biển. Họ quen Bằng. Với ai, Bằng cũng giới thiệu tôi như một thứ đàn anh. Thành ra ai cũng nhìn tôi bằng một con mắt nể vì hết sức. Tự ái được ve vuốt, tôi thấy tôi khác thường và có giá trị.
Bằng hỏi tôi:
"Anh thích không?"
Tôi đáp, thành thực:
"Ít khi tôi được hưởng những cuộc vui đầy đủ, thống khoái như thế này".
Bằng cười:
"Sẽ luôn luôn như thế".
Y giơ cao mấy ngón tay:
"Mỗi tuần mấy lần, nếu anh thích".
Sau đó, chúng tôi lại ăn tiệc, uống rượu. Đánh bạc nữa. Hút thuốc phiện và giải quyết sinh lý nữa. Chơi bời như thế đã gọi là đế vương. Những đứa con gái Tàu, đứa nào cũng nõn nà, thơm phức vây lấy hai đứa chúng tôi, biểu diễn một nghệ thuật hầu hạ, chiều chuộng, phục vụ đàn ông tinh diệu và tuyệt vời ngoài tưởng tượng. Bằng đưa tiền cho tôi đánh bạc. Cao hứng, tôi đánh một lúc. Đỏ không thể tả được. Tôi được thêm một khoản tiền lớn. Bằng cười ha hả:
"Đó, anh coi. Đi với tôi, anh sẽ may mắn như thế. Luôn luôn có tiền như thế".
Rồi tôi cùng nằm xuống cạnh bàn đèn. Rồi tôi cùng hành lạc với đàn bà. Đời sống buông thả, phóng đãng đem lại cho tôi được cái tốt thứ nhất là bao nhiêu phiền muộn chất chứa, tôi đều quên lãng hết. Tôi thấy tôi trẻ lại, bất cần đời, quên được ngày mai. Sống theo Bằng là tận hưởng những giờ phút đang có của hiện tại. Tận hưởng bằng những thú vui vật chất. Nghĩ cũng thấy đúng một phần nào.
Hôm đó, đến gần mười hai giờ đêm tôi mới về đến nhà. Khi Bằng ngừng xe, thả xuống, tôi đã say khướt. Tôi nói:
"Tôi hẹn ngày mai trả lời, phải không?"
"Phải. Anh hẹn ngày mai".
"Khỏi phải chờ đến ngày mai. Tôi trả lời ngay bây giờ".
Tôi đưa tay cho Bằng nắm lấy:
"Nhận lời".
Cái bắt tay mang ý nghĩa một ưng thuận, một cam kết. Tôi nhận lời Bằng không phải vì sức mạnh của men rượu, không vì những vui thú mà Bằng vừa đem đến cho tôi. Trái lại, tâm trí tôi vẫn tỉnh táo, tôi còn sáng suốt hơn bất cứ lúc nào hết. Cái bắt tay mang đầy ý nghĩa cam kết ấy chợt đến với tôi như một chân lý vừa vụt sáng và tôi đã bắt gặp. Chân lý ấy không xa với thực tế, không tưởng tượng, không mơ mộng, mà là một cái gì hết sức tầm thường: sống và tận hưởng.
Trong lúc tôi đi vắng, Thu Hà làm những gì? Đại khái như thế này. Nàng ngủ đến gần một giờ trưa mới dậy. Vào buồng tắm, trang điểm thay quần áo, đến gần ba giờ mới xong. Chồng bỏ cơm. Vợ cũng bỏ cơm luôn. Thu Hà ra khỏi nhà. Nàng đến rủ Liễu đi phố. Hai người đàn bà vào một tiệm ăn, ăn quà rồi đảo một vòng qua mấy tiệm bán hột xoàn trên đường Tự Do. Chỉ đảo qua một vòng thôi cũng đến năm sáu giờ chiều. Sau đó, họ vào một tiệm làm đầu. Marlène ngày trước làm dáng một cách khác. Tự nhiên, nhẹ nhàng. Đến Thu Hà, sự làm dáng là một cuộc chạy đua thất đảm theo thời trang, một kiểu đầu này, một mốt áo kia, đối với Thu Hà và Liễu, đều là những sự việc quan trọng vô tả cho đời sống. Họ phải bám sát thời trang bằng bất cứ giá nào. Hôm đó cũng vậy. Ở tiệm làm đầu ra, Thu Hà và Liễu lại đi dạo phố một lần nữa. Lần thứ hai này, không phải để đưa nhau đến mấy tiệm hột xoàn như lần trước. Mà giản đơn là mang hai kiểu đầu mới làm đi dạo cho đám trẻ tuổi nhìn ngắm.
Câu hỏi đầu tiên của Thu Hà khi tôi bước vào nhà:
"Anh xem kiểu đầu này có đẹp không?"
Tôi nhìn. Nhăn mặt. Chẳng thấy nó đẹp chút nào hết. Tôi hỏi:
"Khuya rồi, còn giữ cái mái tóc đi phố ấy làm gì vậy?"
Liễu cười:
"Định đi nữa đây".
Tôi tức giận:
"Định đi đến sáng?"
Thu Hà cự lại:
"Anh đi suốt ngày, em có hỏi anh đi đâu không?"
Tôi thở dài:
"Anh mong em hỏi, vợ chồng mỗi người một đường, ai muốn làm gì thì làm, không ai thèm ngó ngàng đến nhau nữa thì nguy đến nơi rồi".
Thu Hà cười khẩy:
"Muốn hỏi được hỏi. Anh đi đâu suốt ngày?"
Tôi trả lời:
"Lát nữa nói chuyện. Bây giờ bảo Liễu về đi đã".
Tôi đuổi thẳng thừng, ra mặt. Liễu cười toe toét, cuối cùng cũng chịu xách sắc tay đứng lên. Thu Hà tiễn Liễu ra cổng. Họ đứng nói chuyện ở ngoài đó khá lâu, chẳng biết chuyện gì. Khi Thu Hà trở vào, tôi nằm trên giường. Lúc đó Thu Hà mới chịu thay quần áo, tắt đèn, nằm xuống cạnh tôi. Hai vợ chồng thế là đã sống trọn ngày, cách biệt, như hai người lạ mặt. Tuy mệt, muốn ngủ cho xong, tôi cũng ôm lấy Thu Hà, khẩn khoản nói với nàng rằng nếu hai chúng tôi cùng không chịu nghĩ lại, hạnh phúc gia đình sẽ tan biến.
Thu Hà gắt:
"Anh đừng làm lớn chuyện những cái không đáng làm thành lớn chuyện".
Tôi hỏi:
"Trả lời anh câu này. Anh còn là một cần thiết cho em nữa không?"
Thu Hà vặn lại:
"Em hỏi lại anh câu đó thì sao?"
"Anh trả lời có. Em là một cần thiết".
Thu Hà trở mình, ngáp lớn:
"Thì em cũng vậy".
Sự miễn cưỡng thật rõ rệt. Thu Hà theo đuổi tôi, chờ đợi tôi suốt mấy năm trời cách biệt, sự chung thuỷ của nàng là một viên ngọc tình cảm lóng lánh. Thế nhưng có được tôi rồi, tình cảm Thu Hà không còn như trước. Nàng đặt cho nàng một mục đích. Là cướp lại tôi bằng được ở tay Marlène. Cướp được rồi, mục đích đã đạt, tôi không còn là một vấn đề cho nàng nữa.
Cuộc sống của nàng lập tức hướng tới những chiều hướng và những mục đích khác. Đó là tất cả con người Thu Hà. Tôi chỉ còn là một đồ vật nàng đã mua được về nhà. Rồi quên đi. Để chỉ còn biết có đám bạn gái và những viên kim cương. Như ở trường hợp Marlène, cuối cùng tôi khám phá được sự thật của người đàn bà làm vợ mình. Điều đáng ân hận là sự khám phá đó bao giờ cũng quá muộn. Và trở thành vô ích. Bởi không thay đổi được gì hết.
Nằm im một lát, tôi nói:
"Anh vừa gặp một người quen cũ".
Thu Hà lơ đãng:
"Ai vậy?"
"Một người tên là Bằng".
"Nếu Bằng có chiếc xe Mustang gắn máy lạnh thì em biết. Y đang làm ăn lớn. Đang giàu lớn".
"Y rủ anh làm giàu với y".
"Bằng cách nào?"
"Buôn đô la".
"Phải bỏ vốn ra không?"
"Anh nói anh không có tiền. Y nói không sao hết. Anh chỉ cần đem ra sử dụng cái vốn ngoại ngữ với khách hàng ngoại quốc".
Thu Hà như tỉnh ngủ hẳn. Nàng hỏi, sốt sắng:
"Anh nhận lời chưa?"
"Chưa".
"Sao vậy?"
"Anh khất. Muốn hỏi ý kiến em trước".
"Anh không tự anh quyết định được?"
"Việc làm ăn có cái phiền là phi pháp và nguy hiểm".
"Kiếm được nhiều tiền không đã".
"Bằng nói có. Rất nhiều".
"Thế thì anh nhận lời ngay đi, còn chần chờ gì nữa".
"Em quên điều anh vừa nói. Phi pháp và nguy hiểm".
Thu Hà gắt:
"Anh nhát như cáy. Chưa chi đã sợ, còn làm ăn gì được".
"Nghĩa là em bằng lòng?"
"Phải. Ngày mai anh tìm gặp lại Bằng ngay đi. Kẻo y thay đổi ý kiến".
Tôi sẽ không thất vọng, tôi sẽ yêu thương Thu Hà một ngàn lần như là tôi đang yêu thương nàng, nếu nàng lên tiếng phản đối bằng một phản đối quyết liệt. Nếu nàng nói, em không bằng lòng cho anh giao thiệp với thứ đàn ông thành tích bất hảo như Bằng, chắc tôi sung sướng ghê gớm. Và sẽ lãng quên Bằng ngay tức khắc. Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy thật sớm, đi tìm một việc làm ít lương, tầm thường, tăm tối, nhưng lương thiện hơn.
Đằng này, Thu Hà đã có một thái độ ngược hẳn. Nàng tán thành cho tôi đi vào con đường tội lỗi. Chẳng những đã tán thành Thu Hà còn thúc giục. Đàn bà như thế hết. Marlène bỏ tôi, Marlène ngoại tình chỉ vì tôi không đem lại cho Marlène một cuộc sống huy hoàng. Thu Hà chán tôi vì tôi không kiếm ra được nhiều tiền đem về cho nàng tiêu pha thoả thích. Tôi không còn lựa chọn nào khác.
"Thế là em ưng thuận?"
"Phải".
Tôi nói đùa:
"Em có nghĩ tới ngày mai phải vào khám Chí Hoà thăm anh không?"
Thu Hà gắt lớn:
"Chưa làm mà anh đã nghĩ đến thất bại. Riêng gì một mình anh. Ai làm cũng vào khám cả sao?"
Câu hỏi của Thu Hà có lý một phần nào. Thành phố này đầy đặc những kẻ làm giàu một cách phi pháp. Vậy mà họ vẫn sống phây phây. Còn khơi khơi khoe khoang không xấu hổ, không che giấu, những thành tích làm ăn phi pháp của họ nữa. Tôi cũng nên như thế. Ít nhất cũng một lần xem sao. Trước tiên là cho Thu Hà bằng lòng. Chừng như sợ tôi phân vân chưa quyết định. Thu Hà nói tiếp:
"Một thời gian thôi".
"Thế là thế nào?"
"Anh chậm hiểu quá. Anh chỉ cần cộng tác với Bằng dăm ba tháng, một năm gì đó. Kiếm được một khoản tiền khá lớn rồi thì thôi. Có ai bắt anh phải cộng tác mãi mãi với nó đâu".
Tôi gật đầu, công nhận:
"Cũng có lý".
Tôi dặn Thu Hà:
"Em không được nói cho ai biết".
"Anh khỏi phải dặn".
"Đàn bà hay nhẹ miệng làm cho đàn ông chết oan. Em phải tuyệt đối giữ bí mật. Không thể cho ai biết kể cả Liễu".
Thu Hà cười:
"Anh cẩn thận quá!"
"Cẩn thận vẫn hơn".
"Liễu nó là bạn thân của chúng mình. Làm sao phản chúng mình được?"
Tôi trả lời, nhớ đến cái đêm Liễu lăn vào phòng ngủ đòi làm tình với tôi.
"Em còn tin người quá!"
"Anh nghi ngờ cả Liễu".
"Chưa hẳn. Nhưng anh không tín nhiệm một ai cả. Nhất là khi mình chấp nhận dấn thân vào cái nghề nguy hiểm này".
Im lặng một lát. Tôi tưởng Thu Hà đã ngủ say. Nàng chỉ nằm im, chưa ngủ. Nàng hỏi:
"Anh ghét Liễu lắm sao?"
Tôi trả lời, thận trọng:
"Chẳng ghét cũng chẳng thích".
"Nhắc lại cho anh nhớ một lần nữa. Nó là bạn thân nhất của em. Dù anh không bằng lòng em vẫn chơi thân với nó mãi mãi. Đàn bà chúng em đã chơi thân với nhau rồi là không có chuyện gì giấu giếm nhau nữa".
"Kể cả chuyện phải giữ bí mật?"
"Phải. Kể cả những chuyện đó".
Tôi chán nản:
"Thôi em ngủ đi. Không bao giờ chúng mình nói chuyện với nhau được lâu về một vấn đề gì".
Lại im lặng một lát. Rồi Thu Hà hỏi:
"Anh Viễn".
"Gì vậy?"
"Em muốn biết một sự thật. Anh trả lời cho em biết sự thật đó".
Tôi chưa kịp hỏi, Thu Hà đã nói tiếp:
"Anh bắt đầu cảm thấy hối hận đã lấy em phải không?"
Tôi đáp:
"Anh sẽ hối hận nếu em không còn yêu anh nữa".
"Theo anh, em còn yêu anh không?"
"Em biết hơn ai hết về chuyện đó. Còn hỏi anh để làm gì?"
Thu Hà thở dài:
"Chính em lại không biết. Không biết mới hỏi. Em có cảm tưởng chúng mình lấy nhau lầm lẫn. Cứ như trước, hồi anh còn ở với Marlène lại hoá hay. Thỉnh thoảng chúng mình gặp nhau, ăn nằm với nhau một lúc rồi mỗi người lại trở về với cuộc sống riêng tư của mình. Như thế người nọ thấy người kia bao giờ cũng đẹp cũng đáng yêu. Thế này thì…"
Thu Hà ngừng lại. Câu nói bỏ dở lưng chừng không rõ nghĩa. Lại là câu nói mang trong nó một ý nghĩa quan trọng. Tôi hỏi:
"Thế này thì sao?"
"Em cũng không biết".
Giọng nói của Thu Hà buồn buồn. Lần đầu tiên từ ngày chung sống, tôi thấy Thu Hà có thái độ ngậm ngùi, buồn bã như vậy. Sự buồn rầu này bất chợt làm cho tôi cảm động. Tôi ôm lấy Thu Hà. Tôi muốn nói với nàng những lời dịu dàng, âu yếm. Hạnh phúc nào cũng có thể cứu vớt được, cho dù là cái nền tảng của nó đã lung lay. Nếu Thu Hà và tôi thành thực muốn chung sống suốt đời bên nhau chúng tôi vẫn còn đủ điều kiện tạo cho nhau cuộc chung sống êm đềm và lâu dài đó.
Tôi nói:
"Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Anh nghĩ anh sẽ làm được nhiều việc lớn với một điều kiện".
Thu Hà hỏi:
"Điều kiện nào?"
"Một điều kiện tinh thần, tình cảm. Em yêu anh, anh sẽ có đầy đủ nghị lực thực hiện được những công việc khó khăn nhất".
Thu Hà nín thinh. Một lát sau nàng đã ngủ, ngủ thật say.
Suốt đêm hôm đó, tôi thao thức đến sáng. Càng suy nghĩ về những thảm kịch liên tiếp xảy ra cho mình, tôi càng đi đến cái kết luận là nguyên nhân chính yếu là do sự nhàn rỗi kéo dài của một đời sống không có công ăn việc làm bền chặt. Thành ra tôi đã ở gần đàn bà nhiều quá, dẫu đó là vợ mình. Như thế hỏng. Không được. Bằng cho tôi biết là khi bắt tay vào việc tôi phải giao thiệp với đủ mọi loại người, phải đến tất cả những nơi nào có Mỹ kim và người ngoại quốc, kể cả những tỉnh xa. Như thế cũng là hay. Cho nó thay đổi không khí, cảnh trí. Làm cho đầu óc bớt hoang mang, u uất. Điều cần thiết là tôi cần lấy lại một niềm tin tưởng trước hết là với chính mình. Tất cả chưa hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi đã mất Marlène, mất con Elga. Nhưng chưa mất Thu Hà.