Chương 41
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
"Sư phụ, không phải người nói tăng cường lực tay sao? Sao lại xoa chân nữa?"
"Cái này giải thích thì hơi phức tạp, kinh mạch toàn thân đều tương thông, biết không? Điều này đều do một vị cao thủ nói …… có nói cô cũng không rõ, cô chỉ cần biết là tay với chân không thể tách rời là được rồi. Huyệt đạo trên người chúng ta mà nói, thân thể người đầu ngón tay ngón chân đều có một điểm khích thích khu thần kinh phản xạ, chỉ cần chỗ nào thấy không thoải mái, thì xoa bóp huyệt vị kích thích tương ứng thì chỗ không thoải mái trên người sẽ hết nhanh chóng, giống như ta từng nói để tăng cường lực tay của cô nhưng lại xoa bóp chân thì cũng trên nguyên lý này."
" Mà sư phụ nè, người nói là bàn chân thôi, sao giờ lại áp lên đùi rồi ……"
"Mịn thiệt …… a, xin lỗi, vừa rồi nghe nói chuyện không chú ý, làm lại." Hướng nhật lén lấy tay lau nước miếng suýt trào ra khỏi miệng, thiệt tình là không muốn thu hồi bàn tay đang vuốt ve mặt trong đùi của đồ đệ chút nào. Nhưng trong lòng lại tru lên “sướng.. sướng ”, vuốt ve da thịt bóng loáng của cô đồ đệ này thiệt là sảng khoái quá đi, quả thực là hàng cực độc, so với sờ Sở Sở hình như còn đã hơn. Vì thường xuyên tập võ, da thịt của đồ đệ ngốc này rõ ràng tương đối co dãn, nhẹ nhàng ấn xuống một phát, phần đùi bên trong giống như một lớp cao su siêu hạng, vừa mềm vừa mịn vừa đàn hồi, lòng bàn tay còn cảm thấy tê tê.
"Được rồi, Tiểu Thanh. Bây giờ tới giai đoạn trọng yếu ta phải xoa bóp lên chút trong quần …… đừng hiểu lầm, ý ta là có thể kéo quần lên một chút ko ? quần của cô che mất một số huyệt vị quan trọng, bây giờ nếu ta xoa không chính xác, rất dễ dàng day sai huyệt, đến lúc đó chẳng những không giúp được cô gia tăng sức mạnh mà có thể còn làm hạn chế sự phát triển sau này của cô đó." Lưu manh đã không thể hài lòng với bàn chân nhỏ nhắn của đồ đệ rồi, cái này kêu là được đằng chân lân đằng mông đây mà.
"Nhưng mà ……"
"Chẳng lẻ cô không muốn mạnh mẽ giống sư phụ sao? có thể dùng ngón tay chỉ xuyên tấm gỗ sao?" Hướng nhật vẽ ra viễn cảnh hết sức hấp dẫn.
Thạch thanh cau mày suy nghĩ một chút, … cuối cùng ngón tay xuyên tấm gỗ đã chiến thắng ý thức an toàn, cắn môi đưa ra quyết định: "Vậy được! nhưng mà sư phụ, kéo lên tới cỡ nào đây?"
" Kéo tất - a, cứ kéo lên cao cao chút là được." Hướng Nhật kích động thiếu chút nữa vuột miệng xổ luôn ý nghĩ bỉ ổi trong lòng, may là kịp thời bóp miệng đổi lại chưa khoe cái xấu ra. Đồng thời thầm khuyên con ma dâm trong lòng kiên nhẫn một chút, chậm lại đã, bánh kem cũng là bánh, bánh bao cũng là bánh, đồ đệ dạng 2 chân ra không sớm thì muộn gì thôi, trước sau gì cũng thấy.
"Như vậy … sư phụ người xem cỡ này được chưa?" Thạch Thanh kéo quần lên gần đầu gối, mặt xấu hổ bất an nhìn hắn.
"Được, được rồi ……" Hướng nhật quay về bộ vị đã lộ ra của đồ đệ, nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, bắp chân trắng trẻo giống như da trẻ em mới sinh vậy, trắng như ngọc, sáng và tinh khiết như nước, hắn tới giờ còn chưa nghĩ tới chân một người lại có thể đẹp tới cỡ này. Chân đã như vậy, vậy thì đùi còn đẹp tới cỡ nào đây?
"Sư phụ, người làm sao vậy? có phải rất khó coi không?" Thạch Thanh thấy hắn lâu quá không nói gì mà nhìn chằm chằm bắp chân mình, tưởng rằng có cái gì không ổn, không khỏi khẩn trương hỏi.
"Không – quá đẹp, thật sự là đẹp quá đi!" Hướng nhật đột nhiên hai mắt tỏa ánh sáng: "Tiểu Thanh, chuẩn bị xong chưa? ta bắt đầu đây."
"A? Nga, dạ rồi!" Thạch thanh đáp, thấy hơi hoảng với ngượng ngùng, đồng thời còn có chút tò mò với chờ mong.
Nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân nhỏ nhắn rồi vuốt dần lên, Hướng nhật thầm kêu “sướng quá đi”, chân rờ được rồi, rà lên tiếp ai biết được cuối cùng chỗ giữa hai chân cũng tới lun thì sao ……
"Sư phụ, tôi thấy là lạ." Thạch thanh đột nhiên lên tiếng.
"Lạ chỗ nào?" Hướng nhật cả kinh, không phải bị lật bài chứ?
" Chỗ người sờ qua tự nhiên căng lên à."
"A, bình thường thôi, đó là phản xạ giúp cô thích ứng đó, không có vấn đề gì đâu."
"Vậy ……uhm, sư phụ, tôi biết rồi."
Thạch Trung đang vất vả chạy theo năn nỉ bà vợ đang tức giận đùng đùng, thiếu chút nữa tối nay ôm gối ôm mà ngũ rồi. Vừa đi ngang qua cửa phòng ngủ của con gái, chợt nghe bên trong vọng ra một trận thở gấp, nghe những tiếng này hắn súyt nữa đạp cửa xông vào rồi, may mà cuối cùng dừng chân ngay cửa kịp lúc.
"Sư phụ, người làm mạnh một chút đi được không?" đây là giọng của con gái ông.
" Được thôi! Tiểu Thanh, thoải mái không?" đây là giọng của thằng nhóc khốn nạn, Thạch Trung nghiến răng nghĩ.
"Ân, dù lúc đầu rất đau, nhưng giờ thấy thoải mái lắm."
"Vậy là tốt rồi, nếu thích ứng rồi, giờ ta tăng tốc đây."
"Dạ, sư phụ."
"Ba, ba, ba ……" liên tiếp tiếng hai thân thể va chạm vào nhau vang lên, còn kèm theo tiếng rên rỉ với tiếng thở dốc.
Thạch Trung đứng ngoài cửa tức giận đến điên lên rồi, thằng chó đó ban ngày ban mặt trong nhà mình chơi con gái mình trong phòng …… Mẹ nó! tao nhất định thiến nó.
Dù không thể trực tiếp sấn vào, nhưng lão đầu già bỉ ổi quyết không cho thằng khốn nạn kia thuận lợi làm tiếp được. Vì vậy gập ngón giữa lại gõ vào cửa đùng đùng, trong lòng thậm chí còn đắc ý nghĩ coi lúc cao trào vậy bị ông già phá thì có bị hoảng quá liệt dương hay không.
"Ai đó!" Hướng nhật rống lên. Đang thi triển tuyệt kỷ xoa bóp ngày đó đối phó với Sở cô nương hơn nữa thấy sắp chạm tới chỗ mẫn cảm nhất của đồ đệ ngốc rồi, lại bị gọi ngược tới nỗi rụt tay về luôn. Mẹ bị chơi đây mà, chắc chắn là bị chơi!
"Thanh Thanh, là ta!" nghe giọng khó chịu của thằng khốn nạn này, Thạch Trung thầm thích chí loại cảm giác trả thù này thiệt là tuyệt.
"Ông già dịch, phiền phức thật!" trong phòng Hướng Nhật bực bội chửi luôn. Nếu không phải có cô đồ đệ bên cạnh thì hắn đã xông ra thoi một đấm vào mặt lão già phá hôi đó rồi.
"Sư phụ!" Thạch thanh giận dỗi gọi hắn lại, bỗng nhiên quay ra cửa lớn tiếng hỏi: "Ba ba, có gì không?" tiếp theo đứng dậy đi mở cửa.
"Nga, không có gì, ta chỉ tới coi con có trong phòng không thôi ……" Thấy con gái mở cửa, Thạch Trung đem chuyện tưởng tượng trai gái quan hệ nuốt xuống, mặc dù đã biết "chuyện gì đã xảy ra", nhưng nhìn thấy con gái quần áo nguyên vẹn không xốc xếch, hắn hận không thể chém cái thằng mặt mày thô bỉ nghên nghên ngồi trên giường phía sau nàng một dao.
Hướng nhật cũng không thèm chú ý tới lão Thạch nhìn mình đe dọa, hắn còn đang ngẫn ngơ nhớ lại vẻ kiều mỵ trên mặt cô đồ đệ ngốc nghếch, gương mặt lúc đó thiệt là diễm lệ đến mê người.
"Wey, nhóc con họ Hướng, mày ra cho tao!" Thạch Trung thấy hắn hoàn toàn không thèm nhìn tới mình thì tức giận gầm lên.
" Gào lớn vậy làm gì! biết cửa nhà ông lớn rồi, bộ thử giọng hả?" Hướng nhật móc móc ngoáy ngoáy lỗ tai, tuột xuống giường hỏi ngược lại "có gì thì nói, ai có thời gian nói nhảm với ông, còn có cả đống chuyện nghiêm chỉnh cần làm xong đây."
"Xéo ra, tao kêu mày ra!" Thạch Trung giơ tay lên định lôi hắn ra.
" Bịnh hả! ông nói ra thì ra à, mặt mũi tôi thì sao. Hơn nữa đây là phòng đồ đệ rôi, nàng chưa từng kêu ta ra, ta dựa vào đâu nghe lời ông hả ông già!" Hướng nhật gạt tay lão già ra mặt dày cãi lại, quên luôn mình cũng **** phải người trong nhà này.
"Ba ba, sư phụ, các người không thể nói chuyện tử tế với nhau à?" Thạch Thanh bên cạnh không biết làm sao, túng tới nỗi giậm chân rơi lệ, nhưng lại không nghĩ cha mình lại bừng bừng lửa giận, "Đừng kêu ta là ba ba, ta không có đứa con gái như vậy!"
Thạch trung đang tức giận cũng không phải thèm nói đạo lý luôn, con gái tự tìm bạn trai không có gì không đúng hết, nhưng tới mức như thằng khốn nạn trước mặt thì vượt quá mức chịu đựng của mình rồi.
"Ô ~~~" Thạch Thanh hai tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, không thể tin nhìn cha mình, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị quát nạt thậm tệ tới vậy, nước mắt không thể cầm được nữa cuồn cuộn chảy xuống.
"Uy, Ông già, ông có ý gì hả? Nàng là đồ đệ ta." Hướng nhật nhìn chướng mắt quá rồi. Muốn dạy dỗ thì cũng phải coi đối tượng chứ? huống chi lại là cô đồ đệ hiền lành xinh đẹp lại biết nghe lời. Thừa dịp đồ đệ thương tâm, Hướng nhật kéo nàng ôm vào lòng, "Tiểu Thanh, đừng khóc, có sư phụ ở đây, ai cũng không thể bắt nạt cô được!"
"Sư phụ!" Thạch Thanh mặt đầy nước mắt ngước lên, hai tay ôm chặt eo hắn tiến vào bộ ngực rộng rãi.
"Không sao đâu, có sư phụ ở đây bảo vệ rồi." Gã lưu manh nắm chặc thời cơ tốt, nhẹ nhàng vỗ lưng nàmg, cảm thụ bộ ngực vươ cao mềm mại mềm mại áp vào trước ngực, trong lòng hận không kiếm thêm được vài câu chửi lão Thạch, vậy mình mới kiếm chác nhiều hơn.
"Hừ!" Thấy hai người thân mật xoắn lấy nhau như trăn quấn, Thạch Trung hừ qua mũi một phát cho thấy mình đang bực mình, mà có lẽ là không đành lòng thấy con gái thương tâm như vậy nữa, hoặc là để bà vợ biết mình làm con gái khóc thì chắc chắn sẽ chuyễn địa chỉ sang ngũ tại phòng làm việc luôn, không đứng đây nữa, xoay người giậm mạnh chân đi ra.
Hướng nhật thấy lão già vừa đi, đóng sập cửa lại cũng không hết giận, cúi đầu nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt đáng thương của đồ đệ, thấy gương mặt như hoa sen sau cơn mưa buồn bã động lòng người làm hắn nóng lên, xúc động quá buộc miệng nói một câu có thể nói là kinh điển.
"Tiểu Thanh, chúng ta yêu đi!"
Chương 42
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
Chân lý là gì, Chân lý chính là khi bị một người đẹp tát cho một phát thì mày nên biết điều xoay mặt qua, đưa má bên kia cho nàng tát luôn.
Hướng nhật rất tin điểm này, cho nên hắn tự mình tát má bên kia một phát, thành hai bên má đều có một dấu bàn tay. Chỉ có điều má trái dấu bàn tay nhỏ nhắn hơn và không đỏ bằng bên phải, khỏi nói tác giả của 5 dấu tay má phải là của ai rồi.
Nguyên nhân sâu xa mà cũng trần trụi, tất cả đều từ cái câu kinh điển kia. Vốn chuẩn bị kiếm thêm một em đem về nhà thay ca với Sở sở, nhưng không ngờ lại bị cô đồ đệ bình thường nhu thuận, thần trí đang mơ hồ định hôn nàng, kết quả đổi lấy 5 dấu tay vô cùng sống động trên mặt.
Mà tình cảnh lúc đó dù không thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung, nhưng quỷ khốc thần sầu thì cũng tuyệt đối không quá. Thời gian diễn ra gần 1 giây 37 phần trăm của giây
"Tiểu thanh, chúng ta yêu đi!"
"A?" Thạch thanh đầu tiên là sửng sốt, vùng ra khỏi ngực hắn một bàn tay nhắm gần mang tai hắn vút tới.
"Ba" một tiếng trong trẻo, Hướng nhật tỉnh mộng luôn, thật tình hắn không ngờ đồ đệ sẽ có phản ứng quá khích tới vậy. Đầu tiên hắn định lựa lúc này thuận lợi sờ soạn chút, vừa sờ vừa nói mấy câu tình thoại dễ nghe hợp cảnh thì cô đồ đệ trước hết sẽ đỏ mặt rồi sau đó là gật đầu, rồi sau đó nữa thì mình …… muốn làm gì thì làm.
Mà hiện thực thì luôn tàn khốc, Cái bí kiếp truyền thừa trăm năm này chưa gặp đối thủ giờ đã gặp rồi, trái ngược với kết quả thường phải có đối thủ lần này của vở hài kịch này là cô đồ đệ ngốc, sau này dựng kịch thì chắc chắn sẽ lấy tên vở kịch là “Nữ đệ tử tức giận chửi cầm thú sư phụ”.
Ngay cả da mặt dày cỡ bễ mặt địa cầu như tên trùm lưu manh này cũng hiểu được thời cơ đã qua rồi, dù cô đồ đệ sau đó kinh ngạc, hối hận, sợ hãi với chút xíu vẻ tuyệt vọng làm hắn an ủi một chút, nhưng cỡ nào cũng không thể ở lì nữa rồi.
" Anh về rồi à?" Sở Sở giật mình nhìn ra cửa thấy hắn lẻn vào, từ salon đứng lên.
"Uh, em yêu, nhớ em quá." Hướng nhật dang tay ra, ôm chặt nàng vào lòng.
" Buông em ra coi, xấu xa! Còn nói nhớ, vậy sao không tới trường đón người ta?" Sở Sở xoay người lại liếc mắt một cái, đột nhiên biến sắc: "Mặt anh …… chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em nói dấu tay này hả? là Tiểu Thanh đánh đó."
"Thanh tỷ?" Sở Sở nắm tay lại, nghiến răng, "có phải anh làm gì Thanh tỷ không? Tên khốn này, dám khi dễ Thanh tỷ, đánh cho chết này!" nắm tay vung lên, đánh mạnh xuống.
"Uy, em không nghe nói cho hết mà rat ay rồi hả?" Hướng nhật bắt tay nàng lại.
"Còn gì nữa! chắc chắn là anh khi dễ Thanh tỷ, sau đó bị nàng tát." Tròng mắt Sở Sở đã ngân ngấn nước, giãy mạnh muốn thoát khỏi tay hắn.
"Em suy diễn gì đó! Em cho là anh thiệt tình là … chỉ là tai nạn thôi, bình thường sao anh dễ dàng bị đánh chứ?" mà lúc đó có bình thường đâu.
"Vậy anh nói coi sao Thanh tỷ ……" Sở Sở hoài nghi nhìn hắn, mắt ngân ngấn nước chớp chớp chờ đợi hắn giải thích.
" Anh kêu đánh đó-" chưa tới ½ giây, Hướng nhật đã soạn xong một cái lý do hợp lý "Uy, ánh mắt vậy là sao.Trước…nói trước nè, anh không phải thích bị ngược đãi. Là Tiểu Thanh nói nàng muốn thử lực tay một chút, cho nên anh đưa mặt ra cho đánh thử, nhìn thấy chưa?" Hướng nhật chỉ vào mặt mình " Còn bên này là anh tự đánh đó, dấu so với bên trái có phải lớn hơn nhiều không? sự thật đã được chứng minh, sức nhỏ đó so với anh còn kém xa lắm."
"Anh, sao anh khùng vậy hả?" Sở Sở xót xa rơi lệ bộp bộp, nhẹ nhàng vuốt ve má phải của hắn, chỗ đó cũng hơi thâm rồi, mà trong câu chuyện của hắn sơ hở cả trăm chỗ nàng cũng có phát hiện ra đâu, lo quá cũng không để ý hết nữa rồi " em đi luộc hột gà để anh lấy lăn cho bớt ha."
"Đừng! không phải em nói hôm nay bồi thường cho anh hả? anh giờ gì cũng không muốn, chỉ muốn … ăn em!" Hướng nhật ôm eo nàng thật chặt, thằng nhỏ dựng thẳng lên chống vào hạ thể của nàng nhanh chưa tới ¼ giây. Hồi nãy bị đồ đệ gợi lên dục vọng mà không được thỏa mãn, giờ phải nhanh chóng “vận động” tiến hành giải tỏa mới được - không thì dục hỏa công tâm, chết tức chết tưởi.
" Tối qua không phải em đã cho anh …… sao giờ anh còn muốn? tối nay ha?" Sở Sở lấy tay chống vào ngực hắn ngẩn đầu lên, bối rối xin hắn hoãn lại hành động khiêu khích mấy chỗ nhạy cảm.
"hắc hắc … em nói thử coi?" Hướng nhật cười đểu.
"Em nói thì có xi nhê gì! lưu manh! Chỉ có lần này thôi, không có lần sau đâu!" Sở Sở lườm hắn một cái.
"Da – bà xã vạn tuế!" Hướng nhật ôm nàng ngã ra salon, hai tay lập tức vò nắn hai vú đang ngẩn cao của nàng.
" Sao lại ở đây?" Sở Sở trừng mắt, hai tay nắm hai bàn tay đang vò bóp lung tung trên ngực mình lại.
"Em không cảm thấy làm tình trong phòng khách càng hay sao? không gian lớn nè, há há, chúng ta còn có thể như vậy ……" Hướng nhật cắn lổ tai nàng rồi nói thầm.
"Đáng ghét!" Sở sở nghe được thẹn thùng "không được đâu, em sợ làm không được … anh nói tư thế đó…."
"Sao không, đơn giản lắm, anh từ từ chỉ cho." nói xong, Hướng nhật mở miệng ra từ tai rà sang má rồi đặt lên miệng nhỏ nhắn của nàng.
"Ngô ~~~" Sở Sở động tình ôm lưng hắn, kịch liệt đáp lại.
Hướng nhật từ đôi môi anh đào của nàng rà xuống chiếc cổ trắng thon dài, chưa chịu ngừng lại rà típ xuống bộ ngực sữa đang vươn lên ngạo nghễ, thuận tay kéo áo mảnh áo ngực trễ xuống lộ ra hai núm vú hồng xinh xắn đang săn lại, 2 điểm màu hồng điểm trên gò ngực trắng mịn làm mắt hắn mở căng ra nhìn. Hướng nhật không chần chừ gì nữa cúi đầu hôn lên đó, ngậm lấy một hạt đào nhỏ đang vươn lên ngạo nghễ, một tay nắm lấy viên bên kia se se.
Sở Sở vô thức rên hừ hừ, hai tay ôm đầu hắn vừa áp chặt xuống ngực vừa vò tóc, theo nhịp vuốt ve, tiếng hừ hừ trong miệng phát ra càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp.
Hướng nhật nghe âm thanh kích tình này thì không nhịn được nữa, nhanh chóng đứng lên, cởi sạch quần áo vướng víu trên người ra, nâng cô nàng đang trong cơn mê say dậy, kéo chiếc quần short của nàng xuống vất qua một bên, quần lót cũng kéo ra trong vòng chưa đến 2 giây, toàn bộ phần hạ thể khiến bao nhiêu tên mơ tưởng đã hoàn toàn lộ ra trước mặt.
Hướng nhật ôn nhu luồng tay vào giữa hai chân nàng nâng lên cho ngồi lên đùi mình, dang hai chân cặp vào hông hắn chuẩn bị ……
"Linh, linh, linh ……" một trận chuông điện thoại dồn dập vang lên.
"Điện thoại, điện thoại anh đó…… ách -" Sở Sở còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị chặn lại bởi đợt xâm nhập đầu tiên của tên lưu manh.
"Không có gì đâu! không ai gọi cho anh đâu." Hướng nhật sau cú đâm vào thở hào hển thích thú, bắt đầu dùng sức nhấp nhanh.
Quả nhiên, một hồi là điện thoại lại im lặng, Lưu manh dương dương đắc ý nhìn người đẹp đang thở hào hển mắt mê man mày thì lúc nhíu lại lúc giãn ra, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp lại kích thích vô cùng, đang định đổi tư thế thì tiếng chuông lại gào lên không hợp cảnh.
Sở Sở vươn hai tay nhỏm lên tránh thoát khẩu súng lục của hắn, sẳng giọng: "Nhanh đi nghe điện thoại đi, được không nè?"
"Ai -" Hướng nhật thở hắt ra một hơi, bật nắp điện thoại ra áp vào tai.
Vốn tưởng là Tô Úc gọi tới, nhưng không ngờ tự nhiên làm hắn giựt mình, hóa ra là bà già gọi.
"Con cưng,mẹ nè."
"Chuyện gì vậy?" Hướng nhật hơi oán giận phản pháo cách bụp lại bà già.
"Sao đó, không có chuyện thì không gọi cho con trai được hả?" Hiển nhiên Hướng lão bà thấy giọng hắn bất mãn rồi.
"Không phải! Con đang bận chút." Hướng nhật nhẹ nhàng khều khều hai núm vú của cô nàng đang dỏng tai nghe lén điện thoại.
"Bận? Con bận cái gì? Bận tới nỗi điện thoại mẹ cũng không tiếp?" Hướng bà bà lúc này cũng thấy hơi tức giận rồi.
" Giờ không phải con đang tiếp sao?".
"Còn xạo xự? Mẹ cực khổ mỗi ngày đều lo con có chuyện, giờ con ở ngoài lâu cứng cáp rồi phải không ……"
" Con không phải ý này, mẹ chưa nghe nói hết mà." Hướng nhật kích động, tay se mạnh rồi xoay ½ vòng làm đối tượng bị chơi đau quá “hừ” một tiếng.
"Có giọng con gái? Tiếng này ……" Hướng bà bà già rồi mà sao lổ tai thính vậy không biết, ngay cả tiếng rên rĩ nhỏ vậy cũng nghe ra, đột nhiên bà cười mắng: " Hèn gì! Lúc đầu không hiểu sao thằng này mẹ nó mà nó cũng không nhớ, ra là có người yêu rồi."
"Uhm." Hướng nhật nghe vậy tự dưng cũng thấy cao hứng, phụ họa theo.
"Hừ, có vợ thì vứt mẹ luôn à, uổng công bà nuôi mày tới bi lớn, được rồi, người yêu con đẹp không?"
"Cũng đưo57c."
"Cái gì mà cũng được! đẹp thì là đẹp, không đẹp thì là xấu, không biết tả hả."
" Đẹp!" Hướng nhật thấy mình cũng muốn điên rồi, bất quá trong lòng cũng thấy thích cảm giác được quan này.
"Nàng giờ bên cạnh à?"
"Ân."
" kêu nàng nghe điện thoại đi, mẹ muốn nói chuyện với nàng."
" Hả!" cái này nhanh quá rồi phải không ta?
"Không được hả?" Hướng bà bà gằn giọng chất vấn.
"Được, được! vậy để con chuyển máy." Hướng nhật kéo Sở Sở cả người đã mềm nhũn áp sát vào mình, đưa điện thoại cho nàng, "Tìm em đó."
"Tìm em? Ai vậy?" Sở Sở ù ù cạc cạc lun, rõ ràng là điện thoại của hắn sao giờ lại thành tìm mình?
"Mẹ anh -"
"A?" Sở Sở giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, không dám tin nhìn hắn, " Mẹ anh, mẹ …sao lại tìm em?"
" Vì anh nói em là bà xã anh."
"Đáng ghét!" Sở Sở miệng thì nói vậy nhưng mặt thì lại vui vẻ, run rẩy tiếp lấy điện thoại áp vào tai.
Nhìn như trẻ em bị gọi lên trả bài cứ nhấp nha nhấp nhỏm, Hướng Nhật dục tính bùng lên, đột nhiênlòn tay xuống nâng người nàng lên, chỉnh hạ thể nàng ngay nòng súng, buông tay để nàng áp hông xuống, khẩu thần công bách phát bách trúng vươn cứng ngắc mạnh mẽ đâm vào.
"A - uh…m" Sở Sở yêu kiều rên lên, cảm thấy thân thể như bị điện giật cả người bản rủn, hạ thân lại có cảm giác thoải mái lan dần ra toàn thân.
"Con sao vậy?" do 2 người áp sát nên Hướng Nhật cũng nghe được giọng bà mẹ từ đầu bên kia.
" Không, không … sao!" cô nàng hung hăng trừng mắt lườm tên thủ phạm.
"Có phải nó ăn hiếp con không?"
"không có …… ứ-" Sở Sở toàn thân cứng đờ, mặt lộ vẻ cầu khẩn nhìn gã lưu manh, hắn lại đang vịn hai đầu gối nàng đẩy hai chân dang rộng ra, thả mình nằm xuống, vòng tay quắp lấy đùi nàng chuẩn bị tư thế mãnh liệt công kích.
"Muốn anh bỏ qua cũng được, đêm nay phải luyện tập động tác hồi nãy anh nói, thế nào?" Hướng nhật bám vào bên tai nàng thì thầm.
Sở Sở do dự một chút, thấy hắn đã bắt đầu ép tới tiến vào trong thân thể mình, vừa kích thích vừa tê dại rốt cục ủy khuất gật đầu ưng thuận.
Chương 44
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
Mấy ngày nay Hướng Nhật rất sảng khoái, còn phải nói, có người đẹp mỗi lúc muốn xxx là đáp ứng liền, dù là bếp hay phòng tắm, ban ngày hay ban đêm, chỉ cần là hắn muốn. Đương nhiên hậu quả thì nghiêm trọng rồi, Sở Sở không giống hắn có thể lực biến thái cỡ đó, bị chơi tới nổi cả người như nhũn ra, cơ hồ mỗi ngày chỉ có thể nằm ỳ trong phòng ngủ hồi sức, nếu không thì nằm ườn trên salon coi TV, cửa còn không lết ra khỏi 1 bước nói gì tới trường.
Trong lúc đó, Hướng Nhật cũng than thở không ngớt, tại vì đại ca dâm đãng Sở Từ mỗi ngày cũng ghé qua một lần, nói cái gì mà cả hai quan hệ hay làm tình thiếu trình độ quá, lại bắt đầu dạy khôn cho hai đứa, rồi nhai lại điệp khúc về tình dục an toàn, biện pháp tránh thai bla..bla…., mỗi lần nói là Sở Sở mặt đỏ tới mang tai, kết quả là eo tên lưu manh ngày càng nhìu dấu bầm tím do ngắt nhéo.
Hướng nhật thì lại lại xiểm nịnh ông anh vợ này hết sức, cái gì mà đẹp trai phong độ, cao lớn mạnh mẽ, phong lưu sảng khoái…… tới nổi trăm ngàn cô gái gặp là mộng tinh, gái còn xuân hay lỡ thì đều mê đắm, khen không ngớt miệng mà cũng vứt mẹ nó chữ “xấu hổ” vào xó xỉnh nào rồi, khen ngoài xong rồi tới phần năng lực bên trong, gì mà giải tỏa tâm lý mong đợi của các em, có thể thỏa mãn một lúc mười mấy em, cứu tinh trên giường của phái nữ, thậm chí con nít mới 12 13 tới trung niên 60 70 đều mơ tưởng làm chuyện đó với hắn v…v…...
Lưu manh dốc gần hết vốn từ khoa trương rồi tận lực thể hiện như vậy hỏi sao Sở Từ đối với thằng em vợ này không hài lòng cho được, càng nghe càng thêm hăng hái thậm chí còn đề nghị trong lúc quan hệ các loại tư thế vận dụng ra sao, nghe tiếng rên rĩ để biết cao trào hay thay đổi phương pháp kích thích rồi các bộ vị mẫn cảm của nam nữ để cả hai người đạt được khoái cảm tốt nhất đều đưa ra nói sạch sẽ. Hại cô nàng kia da mặt vốn mỏng chạy tọt vào phòng ngủ luôn, còn lại hai tên dâm đãng tâm đầu ý hợp càng thêm thoải mái thảo luận càng lúc càng lớn tiếng, càng nói càng hăng.
Xua được dâm đãng đại ca đi, Hướng Nhật lại tiếp tục cuộc sống hưởng thụ như hoàng đế, có hoàng hậu phục vụ từ miếng ăn tới nhu cầu sinh lý, thỏa mãn vô cùng, nếu không phải bị buộc phải đi học, có thể nói hắn mỗi ngày đều muốn gối đầu lên ngực Sở Sở mà hưởng thụ cuộc sống.
Chỉ có một chuyện mà lưu manh tương đối thấy bực là từ ngày đó cô đồ đệ cũng không hề tới tìm hắn, cũng không biết còn có coi hắn là sư phụ hay không. Nhớ tới giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lung của đồ đệ, Hướng Nhật thấy hơi giận mình, nếu không phải lúc đầu ma xui quỷ khiến buộc miệng nói ra câu tục tĩu kia thì cô đồ đệ ngốc giờ vẫn còn ngây ngô bám sát mình học tập cách tăng cường sức mạnh rồi.
Ai, thấy hơi thương tâm thất vọng rồi!
"Bà xã, hôm nay anh cúp ha?" ánh ban mai rọi qua khe cửa chiếu vào phòng, trong phòng ngủ Hướng Nhật đảo mắt rà lên xuống thân hình trắng trẻo trần trụi của Sở Sở, vuốt bộ ngực trắng mịn cao vút của nàng, say mê nói.
"Không được!" Sở Sở ra vẻ tức giận lườm hắn một cái, kiên quyết nói. Nếu để hắn ở nhà, mình lại "Khổ" rồi.
"Được rồi, anh đi học, bất quá em bồi thường anh cái gì đây …… tỷ như tối qua anh nói với em kiểu đứng gác 1 chân lên mà em kêu khó đó ……"
"Chết đi!" Sở Sở tức giận đập tay hắn cái miệng nhỏ nhắn chu lên: " Lúc đó đáp ứng anh thôi, giờ qua lúc đó rồi, khỏi có chuyện làm lại tư thế đó đi. Hơn nữa em quyết định rồi, chúng ta sau này mỗi ngày một lần thôi, mà chỉ quan hệ vào buổi tối thôi."
" Tuyệt tình vậy hả? vậy không phải em khuyến khích anh ra ngoài tìm gái à?"
"Anh dám!" Sở Sở rống lên, "Anh mà ra ngoài tìm gái – em trước là giết anh, sau đó tự sát!" vừa nói nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
"Ai, thiệt là, em đừng vậy, coi như anh nói chơi đi ha?" Hướng Nhật ôm nàng kéo vào lòng, trong lòng buồn bực thiếu chút nữa hộc máu. tại sao trong mấy cuốn truyện mấy thằng ngu đó có thể có N bà vợ, hơn nữa tất cả đều không ghen, "chỉ cần trong lòng anh có em, cho dù anh có bao nhiêu đàn bà bên ngoài em cũng không để ý" – xạo chó*** *** chó đầy trang! Chắc tác giả đều toàn là mấy thằng bất lực hay bị vợ đè đầu viết ra thôi.
"Vậy giờ có đi học không?" Sở Sở thắng 1 hiệp thổi còi bắt đầu hiệp 2 liền.
"Em vậy anh có thể không đi được à?" Hướng nhật cười khổ.
"Hừ, nói cứ như thằng nhỏ bị người ta ăn hiếp. Ấm ức à?" Sở Sở tuy mặt vẫn còn vươn nước mắt nhưng trên mặt lại đầy đắc ý.
"Coi anh thảm vậy nè, hay em lấy thân bồi thường một lần nữa đi." Hướng nhật nghiêm mặt, nhưng hai tay thì một bóp núm vú nàng tay kia thì xoa xoa mông.
" Mơ đi!" Sở Sở liếc hắn một cái, đột nhiên vui vẻ cười, "Anh còn khi dễ em nữa đợi tới quốc khánh mẹ anh tới, lúc đó em ……"
"Ngừng – em nói quốc khánh là ý gì?" Hướng nhật hơi khẩn trương cắt đứt lời nàng.
" Anh quên rồi hả? lần trước mẹ gọi điện thoại đó, không phải nói mười một ngày nữa sẽ tới đây thăm anh à? không đúng, là đến gặp em!" Sở Sở kiêu hãnh nói.
"Em nói chuyện này với anh rồi à?" Hướng nhật mụ mị đầu óc rồi.
"Không có sao ta? A, em quên mất tiêu rồi, xin lỗi a!" Sở Sở thè cái lưỡi nhỏ ra làm mặt quỷ, con hồ ly nhỏ này đúng là có tố chất khiêu dâm mà, chắc chắn là lờ đi rồi.
"Xấu xa, dám chơi anh, xem a trị em đây!" Hướng Nhật nói xong xoay người đè lên người nàng.
"Không muốn – anh mà khi dễ em! Em nhất định méc mẹ đó!" Sở Sở trừng mắt uy hiếp.
"Khi dễ em? Anh khi dễ em hồi nào?" Hướng nhật cười xấu xa.
"Anh đang làm zậy là khi dễ em đó!" Sở Sở mặt đỏ như trái gấc.
"Hắc hắc …… Khi dễ là sao? không có chứng cớ … mẹ không tin em đâu, hơn nữa nghe nói bình thường mấy bà cụ thường thích có cháu lắm, anh “khi dễ” em không phải giúp bà toại nguyện sao? Bà xã, giờ tụi mình cố gắng nhiều hơn, tranh thủ trước lúc mẹ tới tạo một “đứa” nữa đi."
"Làm gì mà nhanh tới vậy - đáng ghét! Em giờ còn nhỏ, không thể sanh được, bạn học sẽ cười em!" Sở Sở nũng nịu.
"Sợ mẹ gì! Cùng lắm bảo lưu thôi."
" Chết đi! Không thèm nghe! nghe nói sinh con đau lắm. Anh nói …tụi mình mấy ngày nay làm nhiều lần vậy, hơn nữa … anh lại không mang… bao …… anh nói em có dính không ?"
"Yên tâm, mấy ngày nay không phải trong thời kỳ an toàn của em sao? tuy nói trong thời kỳ an toàn cũng có thể …" Hướng nhật nói đến nơi đây dừng một chút, thấy mặt cô nàng khẩn trương nhìn hay hay, tiếp tục nói: "nhưng xác suất rất thấp, cứ như là khoảng cách từ trái đất tới sao hỏa vậy đó."
"Anh không chịu nói một lần cho xong đi, muốn hù chết người ta hả?" Sở Sở hung hăng nhéo cánh tay hắn, một tay đẩy hắn ra, "nhanh đi học đi, nếu không trễ bây giờ."
" Tối lại tìm em hâm nóng người nha, người đẹp của anh." Hướng Nhật hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng của nàng một cái, nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đã tốc mền trần truồng vù ra khỏi phòng.
Nói là phải đi học, bất quá trong phòng Vật lý ngồi ngẩn ra thôi, còn không thì nghe thằng đầu bư bên cạnh ồn ào chuyện tán gái thế này thế nọ thôi.
Mẹ thiệt là nhàm mà, nếu không phải cô nàng kia bắt đi thì còn lâu hắn mới lãng phí thời gian quí báu để ngồi đây nghe tụng kinh, cũng không phải cam chịu nghe thằng đầu bự oanh tạc chuyện kua gái nhảm nhí.Nhiều lúc, Hướng Nhật phiền tới nổi muốn lấy phân chó gói lại nhét vào miệng thằng đó cho ngậm miệng lại luôn, rồi lấy kim may miệng nó lại cho xong.
Song hôm nay nhất định không thể là một ngày nhàm chán như bình thường rồi.
Hướng nhật như bình thường về ngang qua Trường đại học kinh tế Bắc Hải, hai mắt láo liêng rà soát tìm kiếm coi có ló ra mỹ nữ nào không, nhưng không ngờ lại thấy một người quen, “người quen” này làm hắn trợn mắt há hốc mồm.
Thân thể thon cao, đầy đặn, mặc một bộ đồ công sở màu đen, mái tóc đen nhánh cuộn lại gọn gàng, đeo một cặp kính đen lớn, đôi môi đỏ mọng hơi cong cong lên, mặt mũi nhìn qua sáng loáng xinh xắn cực kỳ.
Rip đen ngắn lộ ra cặp chân nhỏ nhắn thon thả, da thịt láng bóng trắng trẻo.
Đó là điển hình của chuẩn phụ nữ đoan trang điềm đạm, trên người mơ hồ có khí chất bí ẩn, phối hợp với vóc người tuyệt hảo tạo nên lực sát thương cực mạnh đối với những động vật khác phái, những con em của họ nhà dê đi ngang đều nhịn không được phải ngoái lại nhìn.
Đương nhiên Hướng nhật không phải kinh ngạc về gái đẹp mà là vì người này là cô cảnh sát bị hắn bóp mông - Thiết Uyển. Không ngờ cái cô cảnh sát như cọp cái đó mà cũng có lúc thấy hiền thục vậy.
Mà Thiết uyển vừa nhìn thấy hắn thì hừ một cái rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn.
Hướng Nhật sờ sờ cái mũi, vẻ mặt hí hửng đi tới trước chào hỏi: "Hai, cán bộ, hôm nay ăn mặc đẹp vậy tới rũ ta đi chơi à?"
"Không mở miệng người ta cũng không nghĩ ngươi câm đâu." Thiết Uyển nghiêm mặt: "cũng đừng gọi ta là cán bộ, gọi là cô Thiết."
"Cô? Tới dạy à? không thể nào? Công việc bắt bớ của cô có tương lai lắm mà?…… a, ta biết rồi, chắc chắn là …… nằm vùng rồi." Hướng nhật nói xong lời cuối cùng đột nhiên thấp giọng.
"Nhỏ tiếng chút!" mặc dù lưu manh hạ giọng, nhưng Thiết Uyển vẫn còn lấy một tay chặn miệng hắn.
Hướng nhật làm người cho tới bây giờ có nguyên tắc rõ ràng, có lời thì nhất định lấy, không có thì phải sáng tạo ra rồi kiếm lời, Thấy Thiết cô nương gần mình như vậy, thuận thế sáp lại thân thể mềm mại của nàng, mũi hít hà mùi thơm trên cơ thể nàng, mặt lộ vẻ hưởng thụ phê phê như mới chơi ma túy.
Lúc này dáng vẻ mập mờ của hai người trước mặt mọi người tự nhiên ai nhìn vào cũng nghĩ cả hai thành một cặp đang yêu nhau, một số tên định lại bắt chuyện với người đẹp chịu không được đả kích, buồn bả rời đi.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì!" Thiết uyển bị người ta nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ bừng, đẩy tên đang dán vào ngực mình ra.
"Cái câu này phải là ta nói chứ? ta chưa từng mở miệng thì cô…muốn kiện trước hả? ta muốn hỏi cô ôm ta làm gì? muốn làm bà xã ta à? Hừmmm! Trước…trước tiên đăng báo tuyên bố trong ba kỳ, sau đó cởi hết quần áo hiến thân thì cũng có hy vọng lắm đó ……"
"Còn không câm miệng! ta không phải mấy con nhỏ choai choai kia mà thèm … với ngươi.".
"Coi đó, lại mớm lời rồi. Đừng tưởng là coi cái phim “Vô gian đạo” thì biết hết rồi, tin không ông đây phát động tuyên truyền trong giới về cô? dù ta không phải thằng nhiều chuyện, nhưng lại thích nhìu chuyện, hắc hắc … vậy chờ đó coi ta làm gì đi? vậy đi, chỉ cần cô mời cơm, không chừng ta quên bén chuyện này luôn. Miệng mở lớn vậy làm gì? Muốn cắn ta à, hay là muốn bắt, bắt ta thì tay cô ngắn lắm vươn không tới đâu, trừng trừng cái gì, nhìn như muốn xé hết quần áo người ta vậy còn nhìn nữa à, muốn thì cỡi ra cho cô một hai bộ cũng được ……À mà súng cảnh sát của mấy người nhìn cũng hay hay, vậy đi đưa ta 10 khẩu hay 8 khẩu cũng được đó, thế nào?" Hướng nhật phát huy tinh thần vô sỉ lên hàng sư phụ rồi.
Chương 44
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
Dù rốt cuộc cũng không có bữa cơm chùa nào, nhưng kết quả cũng làm gã lưu manh phi thường hài lòng, hắn đề nghị bao ăn sáng, đổi lại nàng phải bao hắn ăn trưa, đây cũng là yêu cầu của hắn vì dù sao ở đời có cái chân lý là " Làm gì có chuyện ăn nhậu miễn phí ".
Trước khi chia tay Hướng nhật làm ra vẻ cực độ ủy khuất , mắt liếc liếc một cái lên cái trán cao cao nhìn là muốn hôn lên của người đẹp cảnh sát, cười thầm rồi hướng phía trường đi đến, chỉ là thấy hơi đáng tiếc, sao Thiết mỹ nhân không phải là dân chuyên nằm vùng chứ, nói gì thì mình cũng là một phần tử nguy hiểm mà, nàng nếu là dân nằm vùng hẳn là phải tiếp cận với mình, nói không chừng còn có thể cùng nàng phát triển chuyện tình cảm, viết một chuyện tình lưu manh – cảnh sát hiện đại à.
Hướng nhật đầu óc chất đống đống những tư tưởng xấu xa, nào là tưởng tượng cảnh lột bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng thì thân hình trần truồng đó hiện ra mồn một thì cảnh đó tuyệt vời thế nào, ngay lúc này một tên thanh niên dáng vẻ du côn hình như núp sẵn ở cửa trường thấy hắn tới liền lú ra vỗ vai hắn 1 phát.
Hướng nhật quen tay lòn tay ra sau nắm lấy bàn tay vừa vỗ lên vai vặn ngược lại, vòng ra sau lưng đối tượng đá 1 phát vào gối cho khụy xuống đất, một tay vặn vai một tay khống chế làm tên du côn đau quá rên hừ hừ.
"Ngươi là ai!" Mẹ nó dám cắt đứt quá trình tưởng tượng biên kịch của ta, tên lưu manh như sư tử bị chọc tiết, ánh mắt âm lãnh nhìn hắn.
"Đại ca, em là đàn em của Hầu ca." tên du côn ráng nhịn đau từ từ đứng lên.
"Hầu tử sai mày tới?" Hướng nhật lòng vừa động, chuyện đó có kết quả rồi à?
"Dạ, đại ca. Hầu ca sai em mang cái này cho anh." Nói xong hắn móc từ trong ngực ra một tờ giấy, mặt trên đầy chử.
Hướng nhật mặt lạnh tanh tiếp nhận, tùy ý liếc liếc vài cái, nhất thời vui mừng, không nghĩ tới thằng nhóc Hầu Tử này làm việc cũng nhanh ta, nhanh vậy mà đã có manh mối rồi. lập tức xé tờ giấy đi, hướng tên du côn kia nói: " về nói cho Hầu Tử, chuyện này làm tốt lắm, bất quá còn chưa xong, nói hắn có tình huống gì mới thì lập tức cho ta biết."
"Dạ, đại ca, em sẽ chuyển lời y vậy cho Hầu ca …… ách, không còn chuyện gì nữa, em xin đi trước." tên Du côn đối với "đại ca" trước mặt này sợ từ trong tâm, hồi đó vừa gặp mặt đã bị ngoại thương 7 – 8%, cũng không biết có di chứng về sau không, tốt nhất là sớm rời đi là tốt nhất.
"Chờ chút, mày có điện thoại không? Lấy ra!"
"Có, có!" tên du côn lắp bắp, run run móc điện thoại ra đưa cho hắn.
Hướng nhật tiếp nhận điện thoại, nhấn một hàng số, đưa trả lại cho hắn: " Đây là số điện thoại của ta, mày kêu hầu tử lưu lại rồi nhắn lại số tài khoản ngân hàng cho ta, có gì ta chuyển khoản thù lao trực tiếp."
"Dạ, dạ, đại ca ……"
"Được rồi." Hướng nhật ngắt lời hắn, móc trong túi ra một cọc chi phiếu, "đây coi như là tiền công khổ cực của mày, thuận tiện tới bệnh viện kiểm tra một chút, coi chuyện vừa đề cập hồi nãy xem có vấn đề gì nữa không."
"Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca ……" gã du côn cảm động muốn khóc rống lên, sớm nghe nói đại ca vốn hào sảng, ở đây ít lắm cũng 1 triệu 2 chứ ít đâu?
" Đi đi!" Hướng nhật không quen nhìn một thằng con trai khóc lóc trước mặt, mẹ nó gặp người tò mò không biết chuyện nhìn vào dám tưởng là 2 thằng con trai có vấn đề về tình cảm với nhau. ( Nói nôm na là 2 thằng Gay )
Không để ý tới cái thằng mặt mày mếu máo nữa, Hướng nhật bước nhanh vào trường, không ngờ suýt nữa là đâm xầm vào một người đang xăm xăm đi tới, ơ mà không phải con nhỏ đệ tử đây à, nhỏ Thạch Thanh này mấy ngày không thấy rồi.
Mới không gặp một thời gian ngắn thôi mà Thạch Thanh thoạt nhìn gầy hẳn đi một vòng, sắc mặt cũng tái nhợt, tiều tụy đi nhiều, đang cau mày tựa hồ có gì đang khó nghĩ lắm, hai mắt nhìn mông lung, mà có thể hình dung là hai mắt như mù cũng không quá, ngay cả tên lưu manh cách nàng vài bước cũng không chú ý tới.
"Tiểu Thanh!" Hướng nhật nhìn thấy nàng thảm não như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ không còn chút máu, thầm mắng mình đúng là cầm thú cũng không bằng. ( Chuyện xưa về tích này giữa nàng tiểu thư và anh người yêu qua đêm trong nhà hoang mọi người tham khảo trong CPGĐ )
"A!" Thạch Thanh kêu một tiếng, giựt mình rốt cục phát hiện ra hắn đứng cách mình không xa, nhất thời kinh hãi thất sắc, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đáng sợ, toàn thân run lên, xoay người bỏ chạy.
"Ai -" Hướng nhật giơ tay định gọi nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn phun câu đó ra khỏi miệng. nhìn lại mình rà từ trên xuống dưới, bộ mình đáng sợ vậy sao ta? Mà ngày đó nhỏ đó đánh mình thì người sợ giờ phải là mình chứ?
Cố xua mấy chuyện không vui ra khỏi đầu lắc lắc đầu đi vào phòng học.
Phía sau một trận gió kéo tới cái ào, lưu manh không chút nghĩ ngợi đưa tay vịn vào khung cửa chặn lại. "Nha -" một tiếng la thất thanh vang lên, ngay sau đó "Hoa lạp lạp" liên tiếp những tiếng tạp âm truyền đến, tựa hồ có rất nhiều đồ vật rớt xuống đất.
Tạp âm trong phòng học lập tức trở nên im phăng phắc, ngay cả tiếng nuốt nước miếng, tiếng tim đập cũng nghe ra. Tất cả đều kinh ngạc nhìn tên lưu manh đứng chặn ở cửa, một lát sau mới hồi phục tinh thần đều từ chỗ ngồi hướng phía hắn ào tới, chính xác là cô giáo đang luống cuống tay chân nhặt giáo trình và dụng cụ phía sau hắn chạy tới.
"Cô Tống, cô không sao chứ?"
"Đúng đó, cô Tống, có…bị thương chỗ nào không?"
"CôTống, có muốn tới phòng y tế kiểm tra một chút không?"
Bất luận nam nữ sinh viên, thậm chí cả bọn có ý đồ chờ "Thính giảng" và thầy giáo tất cả đều xông tới quan tâm hỏi thăm, có vài người bắt đầu giúp nàng thu nhặt giáo án trên đất.
Hướng nhật ngơ ngác thu tay lại, da bàn tay tựa hồ còn lưu lại cảnh giác lạnh lẻo hơi tê tê do tiếp xúc qua, hắn không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy người khiến cho lòng hắn thấy rung động kịch liệt.
"Ai da, cô Tống, cô chảy máu kìa."
"Trời, chảy máu thật rồi, nhanh cầm máu lại!"
"Cô Tống, cô phải tới phòng y tế thôi!"
Tập thể kêu gào loạn lên làm cho Hướng nhật nghe được toàn thân chấn động, cũng…lo lắng không chiêu được, quay đầu nhìn lại.
Một giảng viên thân mặc áo dài màu lam đang ngồi trên mặt đất, một tay nhận lấy tài liệu mọi người giúp thu nhặt lại, một tay vịn bông gòn trắng chặn máu mũi đang chảy ra, máu tươi nhiễm hồng bông gòn trắng, nhìn qua cũng đáng lo thật.
"Hướng quỳ!" một tên sinh viên cao lớn nắm chặt hai đấm hung hăng nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn nuốt chửng đối tượng.
Mọi người lúc này mới phản ứng, cả bọn như hộ hoa sứ giả trừng trừng nhìn lưu manh.Nam sinh vốn đối với chuyện hắn hốt hai đại mỹ nhân thì lòng đều giới bị, mặc dù trong đó Thạch Thanh là nhỏ bạo lực, không ai dám trêu chọc, nhưng nói cho cùng thì cũng là một người cực kỳ đẹp, bị thằng không tên tuổi gì hốt đi, mặc dù là ai thì trong lòng đều không thể chấp nhậ được. Mà lần này càng quá đáng hơn, dám đụng tới người trong mộng của bọn này mà còn là cho ra máu, nam sinh viên đều muốn dần cho hắn một trận nên thân.
Không nắm tay kêu “răng rắc” được như nam sinh, nữ sinh vẻ mặt phẫn nộ, hàm răng nghiến nghiến ken két cộng hưởng hận không đè hắn ra cắn cho một trận.
"Ngươi nhất định là cố ý!" trong đám đó một người rõ ràng không phải sinh viên nói, nhếch nhếch hàng râu mép chỉ vào mặt Hướng nhật.
"Đúng đó! Có thành phần bất hảo trong trường vậy thì chúng ta nhất định phải khai trừ ra khỏi trường, đại học danh giá vậy không thể bị kẻ như vậy làm cho ô oế!" Lại một giọng nam quá khích nâng tần số lên.
"Nếu không phải đang ở trường, ta sẽ cho ngươi một trận!" đây là giọng của giáo viên dạy thể dục, hắn vận sức cho các cơ bắp trên người giật giật uy hiếp.
…… mọi người tiếp tục mắng nhiếc gã lưu manh, không ai chú ý tới ánh mắt hắn phức tạp nhìn nữ giảng viên trên đất.
"Đừng, tôi không có việc gì, không trách bạn học này được, là ta đi không cẩn thận thôi mà." Giọng nhẹ nhàng,khe khẽ vang lên sau lưng mọi người, cô giảng viên tay vẫn vịn miếng bông, tay kia vươn ra tách đám đông xung quanh ra.
Hướng nhật gương mặt tươi cười quen thuộc, trong miệng thì thào: "Tiểu Tống -"
Nữ giảng viên thân thể mềm mại run lên, trừng to mắt không thể tin nhìn hắn, giọng kích động "Cậu, cậu nói gì? Cậu biết tôi?"
"Cô là giảng viên của tôi, đương nhiên biết rồi." Hướng nhật tỉnh táo lại, vẻ mặt trở nên tự nhiên.
"Ta biết, cậu không có khả năng là anh ấy……" ánh mắt Tống Thu Hằng mờ đi, thấp giọng tự nói, nếu không phải Hướng Nhật ở gần nàng nhất, căn bản là không nghe rõ.
"Được rồi, mọi người về chỗ ngồi đi thôi, lập tức học." Tống Thu Hằng đột nhiên xoay lại nói với đám đông phía sau.
"Cô cứ vậy mà bỏ qua cho hắn à?"
"Đúng đó, cô Tống, loại sinh viên này…chúng ta ……"
"Mọi người không cần lo, tôi không phải không sao à? chỉ là chảy một chút máu thôi, khoa học chứng minh giảm một lượng máu thích hợp đối với cơ thể còn rất có lợi. Hơn nữa cậu…sinh viên này cũng không phải cố ý mà, Chúng ta tha cho hắn đi."
Mặc dù mọi người không phục lắm, nhưng đương sự nói như vậy rồi, bọn họ cũng ngoài mặt làm bộ không thèm so đo với người ta, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy tính hành động trả thù. ( Thù **** gì mà trả - xàm )
Hướng nhật làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chậm rãi đi tới chỗ cuối , tự nhiên trong lúc đi tới đó không tránh được bị đông đảo bạn học tỏ vẻ khinh bỉ cừu hận, chỉ là hắn không thèm để ý thôi.
"Em này, giờ vẫn còn lương thiện vậy!" tên lưu manh thầm nhủ.
Chương 45
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
Bích Hải Thanh Thiên restaurant, tuyệt đối có thể sánh ngang với quán rượu Phủ Điện Hạ ở Đông thành, chỉ có điều cái đầu thì hoàn toàn là kinh doanh đồ ăn, còn cái sau thì kiêm cả nghỉ lại.
Song, nếu luận về mỹ vị chân chính, đương nhiên là phải chọn Bích Hải Thanh Thiên đầu tiên. Hướng Nhật đối với mấy cái này tuyệt đối mù tịt, nguyên nhân vì sao hắn chọn tới nơi này để ăn cơm, chính là vì vừa lúc sáng sớm lấy được tư liệu, những nhân vật VIP quan trọng gần đây liên tiếp xuất hiện tại nơi này.
Lúc này, trong một góc tương đối yên tĩnh ở đại sảnh.
"Này, mời tôi ăn cơm, không cần phải dùng cái mặt như đưa đám đấy chứ?”
"Nếu anh cùng với một người khác giới anh ghét cay ghét đắng dùng cơm, anh có mở mồm ra cười được không?” Thiết Uyển lạnh lùng nhìn hắn.
"Theo ý của cô, tôi chính là tên khác giới đáng ghét đó hả?” Hướng Nhật chỉ vào mũi mình nói.
"Cuối cùng thì anh cũng còn tự biết mình là ai !” Thiết Uyển cười khẩy nói.
"Nếu tôi đã đáng ghét đến thế, cô em vì sao còn chưa đi đi?”
"Được, câu này là anh nói đấy nhé ! Đừng trách tôi không nể mặt !” Thiết Uyển cầm lấy cái túi nhỏ đặt trên ghế, đứng dậy chuẩn bị đi.
Hướng Nhất ung dung dựa trên lưng ghế, trong miệng hình như đang miêu tả một sự việc bình thường không có gì ngạc nhiên :” có ai đó, chưa được nhét gì vào mồm, lại ngứa ngáy miệng rồi, cứ thích đi khắp nơi nói lung tung...”
"Coi như anh lợi hại!” Thiết Uyển vừa muốn cất bước, nghe thấy lời hắn mang theo mùi uy hiếp, lập tức liền đặt đít xuống ghế.
"Thế mới đúng chứ, nói kiểu gì thì hai ta cũng quen nhau đã lâu, với lại có vẻ như tôi đây đã từng giúp cô, thái độ thù địch với ân nhân như vậy khổng phải là quá đáng sao?”
"Nếu anh chịu mang khẩu Desert Eagle ( chuyển sang lục bạc cho nó quen thuộc nhớ ) tới cục cảnh sát, tôi sẽ coi anh là người quen ngay !” Thiết Uyển nghiến răng nói.
"Quên đi, tôi với cô không cùng chung tần sóng. Bất quá nói thật ra, tất cả các bộ phận trên người cô quả là rất có độ đàn hồi đấy.” Hướng Nhật cười lấy lệ nói.
"Đồ chết bầm! Anh mà còn dám mở mồm thốt ra câu nữa thì tôi sẽ lấy tội danh “xâm phạm phụ nữ” bắt gô về đồn đấy.
"Xúc động thế để làm mẹ gì? Cô không muốn biết vì sao tôi lại bảo cô tới đây sao?” Hướng Nhật trực tiếp không thèm quan tâm tới vẻ mặt hung ác của cô cảnh sát, vẫn cứ ung dung không vội không vàng nói.
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi nghe đây.” Thiết Uyển cố làm ra vẻ bình tĩnh nói, trong nội tâm lại đang suy nghĩ sâu xa xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nghe khẩu khí của hắn thì dường như là không hề tầm thường.
"Nếu tôi nói ở đây sắp xuất hiện một tên buôn trắng, tin không?” Hướng Nhật bắt đầu giở ngay quỷ kế ra, tự mình ra tay thì chi bẳng để cho cô cảnh sát ham lập công trước mắt ra mặt thăm dò, tới lúc đó mình chỉ cần ở đằng sau cô ta, tự nhiên có thể tóm được bàn tay đen đằng sau hậu trường.
"Tin----người đó không phải đang ở trước mặt tôi đó sao?” Thiết Uyển trên mặt đầy vẻ châm biếm.
"Đừng có mà chỉ gà mắng chó, tôi đây là hoàn toàn nghiêm túc đấy. Không phải cô đi làm nằm vùng cũng để tìm nguồn hàng trắng sao? Vừa lúc mục đích của hai ta là giống nhau.” Còn làm sao mà biết được mục đích nằm vùng của cô cảnh sát, thì sớm trong phần tư liệu kia đã có đề cập qua, Hướng Nhật thầm thán phục chủ nhân của phần tư liệu đó. Đến động tác nhỏ ti ti như vậy của cảnh sát cũng có thể phân tích đâu ra đấy, thật sự là nhân tài hiếm có, nói không chừng lúc nào đó phải kêu thằng Hầu Tử đưa đi gặp mặt một phát. Còn vì sao mà không liên can tới Hầu Tử và đàn em của nó, có đánh chết hắn cũng không tin cái bọn tởm lợm mấy tháng đíu thèm tắm đó có năng lực suy nghĩ theo lô gic.
"Tôi làm sao mà biết được anh có phải là muốn đánh vào nội bộ cảnh sát không?” Thiết Uyển âm thầm cảnh giác, đối phương làm sao lại biết được bí mật nằm vùng của mình.
"Có thị trưởng đảm bảo, chắc hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Hướng Nhật giơ ra một món đồ, để xóa bỏ đi sự băn khoăn của cô ấy.
"Hừ, đừng có mà mang thị trưởng ra đây ép tôi, tôi không dại gì mà mắc bẫy đâu...bất quá có sự đảm bảo của ông ấy, tôi cũng tạm tin anh một lần, nhưng anh cần phải đem hết nhưng tin tức tình báo có trong tay ra chia sẻ với bên cảnh sát, với lại tôi bắt buộc phải yêu cầu anh giao nộp khẩu lục bạc kia cho cảnh sát chúng tôi.” Thiết Uyển vẫn còn nhớ mãi không quên cái hung khí đó.
"Tình báo thì có thể chia sẻ được, nhưng súng thì chịu thôi, dù sao thì đây cũng mất bao nhiêu công sức mới lấy được.” Hướng Nhất tự nhiên không ngu mà giao súng ra.
"Anh biết không? Loại hung khí đó nằm trong tay anh sẽ gây ra biết bao nhiêu tổn hại cho dân chúng không?” Thiết Uyển ra giọng chính nghĩa nói.
"Phiền cô hiểu rõ một điểm này, tôi không cầm nó đi phóng hỏa hay giết người gì gì đó, làm sao mà gây nguy hiểm tới sự an toàn của dân chúng chứ?” Hướng Nhật khinh không thèm quan tâm mà vuốt mồm, chân đương lão tử thị một kiến quá thế diện đích tiểu bạch?( Tiểu bạch là cái lol gì )
"Thế tóm lại ……"
“Thôi được rồi, tôi biết nên làm thế nào rồi.”
"Anh đồng ý rồi?” Thiết Uyển có chút không dám tin.
"Tôi thấy tôi nên xem xét lại đối tác thôi, e rằng đám buôn trắng kia cũng rất muốn biết được động thái bên cảnh sát.”
"Anh nói vậy là có ý gì? Muốn chống đối lại quốc gia sao? Tôi cảnh cáo anh, tôi lúc nào cũng có thể tống anh đi bóc lịch đếm gián đấy.”
"Hô hô, vừa lúc mấy ngày nay đây đang cảm thấy bên ngoài quá buồn chán đi, muốn kiếm căn phòng nào đó tĩnh tâm, cô thành toàn cho tôi nhá?” Hướng Nhật không thèm quan tâm nói, tuyên bố chắc nịch như thể lợn chết không thèm sợ nước sôi.
"Đừng có cho rằng tôi không dám!.....Được, súng anh có thể không nộp, nhưng anh không được làm hại tới người vô tội, đồng thời có tình huống mới phát sinh cũng phải nhất định liên hệ với cảnh sát chúng tôi.” Thiết Uyển nghiến răng ken két, cuối cùng quyết định nhượng bộ một bước.
"Sớm nói như thế này thì làm gì có vần đề gì chứ, khỏi phải tốn bao nhiêu là nước bọt....bồi ơi, qua đây tí đê, anh đây muốn gọi món.” Hướng Nhật vẫy tay với một phục vụ viên ở xa.
"Dạ vâng, quý khách, xin hỏi ngài muốn dùng món gì vậy?” Phục vụ viên nhanh chân chạy tới, lễ phép nói.
“Tùy đi, có gì mang ra đây cũng đước, miễn giải khát được là OK rồi.”
"Sorry, quý khách, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Ví dụ như ngài cụ thể là thích loại đồ uống nào.”
"Cái này....anh đây không có đặc biệt thích cái gì cả! À, vậy cứ bật hai chai vang năm 86 đi, nghe nói loại đấy khá giải khát đấy.” Hướng Nhật phát huy tinh thần mặt dày một mét nói.
Phục vụ viên nghe tới ung thủ, giá mà có thể thấy loại vang năm 86 thì hãy nói, “Quý khách, mong thứ lỗi cho. Tôi thấy nước uống giải khát có rất nhiều loại, ví dụ như nước lọc này, sinh tố này....hịc, ngài xác định là gọi rượu vang sao? Nếu như ngài kiên trì thì tôi lập tức bật ngay cho ngài.” Phục vụ viên cần phải xác định người trước mặt đây có phải là đang trêu hắn hay không.
"Cứ bật thoải mái tự nhiên đê ! Được rồi, ở đây có phần ăn tình nhân không?” Hướng Nhật ánh mắt mập mờ liếc em cảnh sát một cái.
"Có đấy quý khách, ngài tới quá đúng lúc rồi ! Nhà hàng chúng tôi hôm nay vừa mới có món bít tết với cái tên rất hùng hồn ‘thiên hạ vô song, duyên định kim sinh, tình bỉ kim kiên, khắc cốt ghi tâm’, vừa hợp với vang ngài gọi.” Phục vụ nói một tràng, không hề gián đoạn.
"Thế thì cho hai phần cái gì mà ‘thiên hạ vô song’ đó, nghe tên kêu thế chắc cũng không phải loại xoàng đâu.” Hướng Nhật vuốt cái cằm không có lấy một cọng râu.
"Vâng, quý khách, mong ngài chờ một chút, sẽ lập tức bê lên ngay.” Phục vụ nói một câu rồi chuyển người đi.
Mắt thấy phục vụ viên đi khỏi, Thiết Uyển mặt muốn nổi gân xanh: ”không biết người khác còn phải đi kiếm tiền sao? Vang năm 86 hả? Anh có biết nó quý thế nào không? Anh có biết tôi đây làm lương một tháng còn chẳng đủ trả không? Anh có biết số tiền này có thể trợ giúp cho biết bao trẻ em mù chữ, người không nơi nương tựa không? Anh có biết...”
"Tôi chỉ biết bill lần này không phải tôi trả thế thôi.” Câu này của Hướng Nhật làm em cảnh sát tức nghẹn tới không nói nên lời.
Thiết Uyển giận tím mặt không thèm nhìn hắn nữa, chuyển đầu quay đi, đột nhiên ‘ồ’ một tiếng, ngữ khí trần đây kinh ngạc.
“Hiện tại nhìn ra chưa?” Hướng Nhất khinh bỉ nói, trên sự thật hắn đã sớm chú ý tới hai tên ngồi cách năm bàn rồi. Một tên là Hôi Hùng của Ngạ Lang Bang, Hướng Nhật đã thấy qua ảnh của hắn, cái thân hình hai mét đó ngồi xuống thôi cũng đủ khiếp người rồi. Tên còn lại gầy gầy cao cao đeo kính râm, căn cứ theo trình độ nhẵn thín của cằm hằn, tuổi chắc không lớn lắm. Đeo kính râm, rõ là để che mắt người đời.
"Hôi Hùng và Ba Khắc." Thiết Uyển vẻ mặt nghiêm túc nói tên hai tên đó ra.
"Ba Khắc? Nó là thằng nào?” Hướng Nhất có chút hứng thú nhìn tên đang đeo kính râm, từ cơ bắp trên tay hắn thôi, chắc cũng là một tên không dễ chọc.
"Thủ lĩnh thứ ba của tổ chức buôn bán hàng trắng lớn nhất tam giác vàng ‘ thiên sứ đọa lạc mười tám cánh’, không ngờ hắn cũng đã tới Bắc Hải rồi, mà còn cùng với người của Ngạ Lang Bang cấu kết với nhau.” Mắt Thiết Uyển sáng lên, lẩm bẩm nói.
"Nhât vật nguy hiểm như thế, vì sao còn không đi gô cổ hắn vào đi?”
"Anh cho rằng tôi không muốn đó chắc? Không có bằng chứng thì gô bằng niềm tin à? Với lại..giả như tôi bắt hắn rồi, chưa tới một ngày cục cảnh sát sẽ bị dính rất nhiều loại bom đời mới không tên đấy.”
"Hóa ra là cô còn băn khoăn chuyện này, giết hắn là xong chuyện thôi.”
"Trước tiên chưa cần nói tới thực lực hắn rất mạnh, chỉ 20 tên vệ sĩ bên người hắn thôi, anh có thể nhìn ra không? Nói không chừng có người đang ở trong bóng tối chĩa xúng vào đầu chúng ta sẵn sàng xả đạn nữa đó.”
"Nói vậy thì quả là khó đối phó.” thật ra thì Hướng Nhật cũng chả thèm coi tên đeo kính râm kia ra cái mẹ gì. Hắn sợ chính là súng, mặc dù hắn hiện tại lực lượng cũng đã hoàn toàn khôi phục, ứng phó với mấy khẩu lục dởm uy lực tầm thường còn được, nhưng gặp phải súng máy như 31 chẳng hạn, trừ phi là sống đến nỗi chán quá rồi, còn không hắn còn lâu mới muốn chống lại.
"Chú ý tí đi, đừng có nhòm lâu quá, Ba Khắc có thể chạy thoát khỏi sự truy bắt của hình cảnh quốc tế (Interpol) nhiều năm như vậy, khẳng định là có năng lực trinh sát, đừng để hắn phát hiện.” Thiết Uyển vuốt tóc bên tai, nhỏ giọng đề tỉnh.
"Biết rồi ! Cô cho rằng tôi cũng có IQ thấp như cô đấy chắc?”
"Câu này của anh có ý gì đấy? Xỉ nhục tôi à?” Thiết Uyển vừa muốn lớn miệng chửi cha mắng mẹ, đột nhiên nhìn thấy ai đó ở sau lưng lưu manh không xa có chút ấn tượng liền cười khẽ, thần sắc phức tạp nhìn lưu manh.
"Nhìn gì đấy !”
"Chẳng gì cả ! Chỉ là có người nào đó ngay cả bạn gái cũng không quản được, đáng buồn thay, đáng buồn thay mà !”
"Bệnh à!” Hướng Nhật rất muốn chỉ ngón giữa lên với cô nàng, nhưng cảm thấy ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân mình, cuối cùng đành nhịn. Bất quá cũng thuận theo ánh mắt của cô ấy chuyển đầu nhìn về sau.
Ở một cài bàn không xa là một nam một nữ, hai người đều rất trẻ, nam thì đẹp trai, tay chân có một loại lực hấp dẫn không tên, nữ thì xinh xắn bốc lửa, chỉ là trên mặt có chút giống như bị bệnh.
Hướng Nhật cảm thấy một cỗ nộ hỏa bốc lên bừng bừng trong tim, cô gái vẻ mặt tái nhợt đó không phải học trò mình thì còn là ai vào đây nữa? Còn tên khốn nạn kia lại vẫn cứ dán mắt vào em í lâu như vậy, chó chết thật, ta muốn thiến hắn qua đi mất thôi !
Chương 46
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
Hướng Nhật đứng lên, đi tới bàn của học trò, hai tay nắm chặt lại, dường như sợ không khống chế được bản thân mà làm ra việc điên rồ gì đó.
Thạch Thanh vẫn cứ nhíu mày, trên cơ bản thì ngoài ăn một ít đồ ra thì toàn đờ đẫn, chỉ có thi thoảng bị thằng lỏi con đối diện ép kinh quá mới đáp một hai câu.
Đối diện vời toàn sơn hào hải vị, mặc dù đã rất đói, nhưng lại không hứng thú. “không biết thầy bây giờ ra sao rồi....” Bỗng nhiên như thể có cảm ứng, Thạch Thanh ngẩng đầu lên phía trước, một bóng người quen thuộc hiện trong tầm mắt.
“À, xin lỗi ! Em , em đi rửa tay một lát.” Thạch Thanh theo bản năng cảm thấy vô cùng khẩn trương, khi tên cùng bàn còn chửa kịp phản ứng đã đứng lên rời khỏi chỗ. Đến nỗi đụng đổ chai vang đắt tiền ở bàn bên cạnh cũng chằng thèm quan tâm, chỉ muốn cách xa bóng hình kia càng xa càng tốt.
“Tiểu Thanh!” Hướng Nhật vẫn chú ý phía bên này, thấy động tác con bé bối rối, liền đoán rằng muốn tránh mình, lập tức gọi to.
Thạch Thanh run bắn người, đứng im tại chỗ.
“Em muốn tránh mặt thầy cho tới bao giờ đây?” Hướng Nhật nhẹ nhàng tiếp cận nắm lấy bờ vai thon của em, để cho mặt em đối diện với mặt mình.
“Thầy!” Thạch Thanh hoảng loạn tránh né ánh mắt của hắn.
“Lần đó là thầy sai, thầy không đúng, thầy thề từ nay về sau không nói như vậy nữa, có được không?” Hướng Nhật nhẹ giọng an ủi, tận lực ôm nàng vào lòng, bất quá lần này thì không có ý nghĩ dơ bẩn gì cả.
Không có tránh né, cũng không có ồn ào, Thạch Thanh yên lặng hưởng thụ sự ấm áp dịu dàng hiếm có này. Mấy ngày nay phiền não trong lòng đã khiến cô bé vốn tính kiên cường trở nên tiều tụy trông thấy. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, khóe mắt rươm rướm lệ : “ thầy… thầy hôm đó thật sự rất quá đáng !”
Lấy tay gạt nước mắt trên mặt bé, tên lưu manh giả danh trí thức lại hận không tự tát mặt mình một cái nghe đánh bộp. Nhìn thấy khuôn mặt không còn giọt máu của học sinh, hắn vội vã chuyển đề tai sang hướng khác: “mấy ngày mới gặp lại, em lại gầy đi rồi, có phải là cái lão...bố em ngược đãi em không, không cho em ăn cơm hả?”
“Không phải đâu ! Là em... ăn không vô !” Thạch Thanh lúng túng phân bua
“Vậy giờ thầy mời em ăn cơm, em ăn có vào không?”
“Không, không phải ! Nhưng....” mặc dù bé học trò còn chưa nói xong lời, nhưng từ ánh mắt của tên đẹp trai kia, Hướng Nhật biết bé đang lo lắng vấn đề gì.
“Em cứ yên tâm đi, việc này cứ để đó thầy lo cho. Em đứng đây đợi thầy nha, thầy đi cũng thằng kia nói chuyện một phát.” Hướng Nhất nhẹ nhàng thả nàng ra, chuyển người đi tới hướng tên đẹp trai.
“Biết mục đích tao đến đây là gì không?” Lưu manh tùy tiện ngồi vào chỗ học trò mình.
“Biết chứ sao không, mày chắc là nhắm trúng hàng của tao rồi chứ gì.” Đẹp trai vừa mở mồm là kinh động lòng người ngay lập tức.
Đương nhiên cái trò cỏn con này chẳng khiến cho lưu manh đã trải qua phong ba bão táp nhà ta kinh ngạc, hắn kinh ngạc chính là giọng nói của tên đẹp trai đối diện. Trên sự thật căn bản không có thằng đàn ông nào có giọng nói giống nó... dễ nghe như vậy---- đúng, chính là dễ nghe. Hướng Nhất thầm có dự cảm trong lòng, lại liếc qua cái cổ trắng nõn của tên đẹp trai, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
“Mày là con gái à?”
“Tên đẹp trai’’ hừ lạnh một tiếng : ông đây ghét nhất là những thằng tự cho mình là đàn ông, nhất là cái loại đực rựa không biết tôn trọng phụ nữ !”
“Thể loại gì đây? Mưa tháng 6 à mà nhanh thế.” Hướng Nhật vuốt sống mũi, vừa mới ảm chỉ nó có tính đàn bà một cái thôi, không ngờ lại bị phản pháo lại ngay được rồi.
“Tao cảnh cáo mày, bé Thanh là người yêu tao, mày mà có ý đồ gì vớ vẩn thì cẩn thận ông đây cắt trym đấy !” “Tên đẹp trai” dùng giọng ác độc uy hiếp.
“Lúc nào anh cũng hoan nghênh chú! Bất quá… cái mặt phèn phẹt của chú mà cũng có cái năng lực đấy sao? Hay chú muốn dùng thứ khác để thiến anh?” Hướng Nhật cười vô cùng dâm đãng, mặc dù đối diện là gái giả trai, với lại mái tóc ngắn, nhưng chả ảnh hưởng gì đến cái sự xinh đẹp cả. Ngược lại còn phát ra một sự cám dỗ đặc biệt, khiến người ta nhẫn nhịn không được muốn xâm chiếm, chinh phục, chà đạp.
“Mày---------“ “ tên đẹp trai” mặc dù nghe không rõ là trong lời đối phương có càm ý gì sâu xa, nhưng nhìn cái vẻ dâm đãng bỉ ổi trên mặt hắn cũng khẳng định là không phải đang khen ngợi thủ đoạn đoạn tuyệt giống nòi của mình.
“Đừng có mà ở đây mày mày tao tao nữa, giờ tao dẫn Tiểu Thanh đi, mày mà cảm thấy chán thì cứ tìm thằng nào cơ bắp vạm vỡ tới mà ăn cơm chung đi nhé.” Hướng Nhật nói xong câu này, không để ý tới khuôn mặt vì tức giận mà co quắp lại của “tên đẹp trai”, đứng dậy bước nhanh đi khỏi.
“Đồ đàn ông đáng chết !” nếu không phải là đang ở nơi đông người, “ tên đẹp trai” sớm đã lấy một chai rượu quăng tới rồi.
“Tiểu Thanh, OK hết rồi em à, chúng ta đi ăn cơm.” Hướng Nhật khoác vai bé học trò, đi tới chỗ cô cảnh sát đang ngồi xem kịch từ đầu tới đuôi. Lúc này trên mặt cô ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, tựa hồ như không thể nào lý giải nổi tên lưu manh nào đó lại làm yên chuyện nhanh như vậy.
“Thầy… người đó có đồng ý rồi sao?” Thạch Thanh nghi hoặc hỏi, đối với tên nào đó thì cô đã quá rõ rồi, căn bản sẽ không nói lời nào tốt đẹp.
“Đương nhiên! Em cho rằng thầy là ai chứ? Thấy mà ra tay, còn có việc gì làm không được nữa chứ?” Trên sự thật thì Hướng Nhất căn bản sẽ không để cho tên giả trai đó có cơ hội mở mồm cự tuyệt.
“Nhưng mà thầy ơi, người ấy....”
“Không sao, hắn rất dễ tính, còn kêu em phải ăn nhiều lên, đừng có bỏ đói mình tới mức gầy trơ xương ra đấy.” Lưu manh bắt đầu mở to mắt nói lời thật, đột nhiên ngữ khí chuyển ngay, “đúng rồi, Tiểu Thanh, em và nó có quen biết sao?”
“Vâng, thầy, đó là bạn học thời tiểu học của em đó, với lại lúc còn bé nhà người ấy với nhà em ngay sát nhau.” Mặc dù còn không dám tin hắn lại thốt ra những lời thông tình đạt lý như vậy, nhưng thấy thầy hỏi về vấn đề khác, chỉ đành đem cái hoài nghi này ném ra khỏi đầu mà thôi.
“Nói vậy thì các em là hàng xóm rồi? Thật là thanh mai trúc mã nha.”
"Thầy đừng hiểu nhầm, kỳ thật, người đó là nữ đấy.” Thạch Thanh tâm lý khẩn trương, cực lực giải thích.
"Thầy biết mà, đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm đi.”
Hai người đi tới trước bàn ăn, Hướng Nhật đưa chỗ ngồi cũ của mình cho bé học trò, rồi kéo một cái ghế ở bên tới ngồi xuống.
"Hi !” Thiết Uyển đã lấy lại tinh thần, mỉm cười chào.
"Xin chào !” nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt, Thạch Thanh mơ hồ có một cảm giác không thoải mái trong lòng, với lại cô gái này rất giống như là đã gặp qua ở đâu đó.
Không đợi bé học trò suy nghĩ nhiều, Hướng Nhật giới thiệu luôn: cô ấy chính là cô cảnh sát hôm đó bắt thầy đó, em chắc là đã gặp qua rồi, bất quá hiện tại hiểu lầm đã được giải tỏa rồi, cô ấy mời thầy đi ăn cơm coi như xin lỗi.”
"Ồ !” Thạch Thanh nhẹ giọng đáp một tiếng, mây mù trong lòng tan đi không ít.
"Anh quả thật là quá tàn nhẫn, có bạn gái xinh đẹp như thế này, mà anh còn vẫn khiến cho cô ấy tức giận.” Thiết Uyển vẫn chưa rõ chân tướng của sự việc, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của cô ta, dậy dỗ tên lưu manh.
"Bạn gái à?” Hướng Nhất liếc bé học trò đang cúi đầu ở bên cạnh, lấy ánh mắt cảnh cáo cô cảnh sát : ông đây vừa mới giải thích rõ ràng với em nó xong, cô đừng có mà chọc gậy bánh xe nữa.
Bất quá, hiển nhiên là Thiết Uyển không có cái năng lực để tâm linh tương thông với lưu manh, càng xuyên tạc ý nghĩa của lời cảnh cáo trong ánh mắt hắn, “sao, rõ ràng là anh sai, còn không để người khác nói sao? Đám đàn ông các anh, đều là cùng một tính, đồ đạc lấy dễ quá đều không hề biết quý trọng, đợi tới khi mất đi rồi mới làm ra vẻ đạo đức giả gọi vài câu...”
"Cơm, ăn cơm đi...” Hướng Nhất cảm thấy nếu cứ tiếp tục để cho đồ điên này mở mồm nói tiếp, có lẽ sẽ từ vấn đề kỳ thị nam nữ mà phát sinh đại chiến thế giới thứ ba mất. Vừa vặn đúng lúc này phục vụ viên mang đồ ăn tới, lưu manh lập tức cắt ngang lời cô ta.
"Quý khách, đây chính là bít tết tình yêu mà ngài đã gọi.” Mặc dù nhiều hơn một người, nhưng phục vụ viên cũng không hề làm ra ánh mắt dị dạng nào, chỉ là khi đặt bít tết xuống thì hắn lại do dự. Ba người, hai xuất bít tết, nếu không xử lý thỏa đáng, có khả năng khiến cho khách bất mãn, thậm chí là phàn nàn với cấp trên.
Hướng Nhật thấy hắn khó xử, chỉ tới trước mặt học sinh nói:” đặt phía vị tiểu thư kia là được rồi, ta chưa cần ăn, cứ coi đây là khách mới tới đi.”
"Vâng, quý khách !” Phục vụ viên cười cảm ơn với hắn, đột nhiên có chút bối rối nói :” xin lỗi quý khách, bởi vì cái món tình...món đặc biệt này chỉ có thể chia hai, ngài xem...” có hai cô gái ở đây, phục vụ viên khéo léo tránh dùng những từ mẫn cảm.
“No problem, cứ theo quy định mà làm, nói không chừng từng này con chưa đủ cho một mình ta ăn đâu.”
"Vậy thì tốt quá, ngài chờ chút !” Phục vụ viên đối với tên trẻ tuổi trước mặt tràn đầy hảo cảm. Nếu như gặp phải người khác, có thể sớm đã chửi rủa hắn té tát hoặc thậm chí động tay động chận từ lâu rồi.
Thiết Uyển đối với việc lưu manh cắt ngang lời nói khẳng khái của cô thì vô cùng bất mãn, đem hận ý chuyển thành động lực, cắt bít tết hình trái tim thành năm phần rồi tống ngay vào mồm.
Hướng Nhật đang làm ra vẻ không có thấy ánh mắt giết người của cô ta, ung dung cái mồm xinh xắn nhỏ nhắn của bé học trò đang nhai thức ăn. Thỉnh thoảng lại hỏi một hai câu dư thừa như “ thế nào, Tiểu Thanh, mùi vị ngon không?”
Thạch Thanh đại khái là đã đói cồn cào rồi, thêm nữa lại vừa được giải tỏa khúc mắc trong lòng, thực lực đại tăng. Do đó từ dáng ăn từ tốn của thục nữ đã biến thành một con hổ đói ăn ngấu ăn nghiến, cắt miếng thịt còn to hơn cả cô cảnh sát. Khi Thạch Thanh ăn xong cô ta còn chưa ăn xong nửa phần của mình.
Hướng Nhất nhìn thấy bộ dạng vẫn còn thòm thèm của bé học trò, cắt một phần miếng bít tết mà phục vụ vừa mang lên: “ Thầy cho này, ăn từ từ kẻo nghẹn !”
"Thầy! Thật sự có thể sao?’’ Thạch Thanh liếm mồm, không chút ý tứ nhìn hắn, giống như một đứa bé làm việc gì đó sai, ánh mắt khả ái tới cùng cực, nhìn tới mức lưu manh lâng lâng một hồi.
Chương 47
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
Hôi Hùng nốc một ngụm rượu trong chén, không khỏi cảm thấy đắc ý. Nếu như lần đàm phán này thành công, tài lộ sau này khẳng định không thể nào bị chặn được, thậm chí cho dù bị người của lão đầu tử phát hiện cũng không quan trọng. Có Thiên Sứ quân đoàn đệ tam hào nhân vật chống lưng, cùng lắm thì rời khỏi bang lập đường riêng thôi.
Mày cười gì đẩy ku em? tên Ba Khắc mang mắt kính đối diện dùng tiếng quốc ngữ nửa vời như cắn vào mông người bản xứ hỏi.
A, không có gì, anh zai, chỉ nhớ đến một chuyện khá thú vị thôi. Hôi Hùng tạm đình chỉ ý nghĩ YY của mình trả lời.
Nói mẹ nó ra xem nào? Ba Khắc dùng đầu ngón tay nhẹ nhẹ gõ lên mặt bàn.
Mặc dù Hôi Hùng rất không tình nguyện chia sẽ dâm ý của mình với người khác, nhưng nghĩ đến đối phương chính là kẻ cực ác có bệnh đa nghi rất nặng, lại giết người như rạ.Chỉ cần trên mặt mình có một tia do dự, không biết chừng tiếp đón mình lại là một viên đạn từ góc nào đó bay ra, cho nên sáng suốt nhất là phải thổ lộ tràng cảnh YY của mình.
Nghe xong ý đồ thật sự của Hôi Hùng, đôi mắt dưới cắp mắt kính của Ba Khắc thoáng qua một tia tinh quang: Tao chỉ muốn nói, Hôi Hùng à, *** biết chuyện gì xảy ra tao đều đứng về phía mày! Kể cả tương lai mày không còn đường đi thì cũng có thể theo tao về Tam Giác Vàng. Tao đảm bảo sẽ cho mày một vị trí thích hợp.
Cám ơn anh zai. Lên, em kính đại ca một chén! Hôi Hùng giơ cao chén rượu trong tay.
Tốt! Ba Khắc cũng nâng chén hướng chén của hắn cụng vào.
Hai người uống một hơi cạn sạch. Ba Khắc nói Hôi Hùng, mày khẳng định đám học sinh lỏi con kia không lộ tin tức chứ?
Anh zai yên tâm! Đám ôn vật đó đều là một lũ nhát gan sợ chết, sẽ không dám nói ra ngoài, nếu không là muốn ngồi tù rồi, hơn nữa em cũng dùng một ít phương pháp đặc thù làm cho tụi nó không dám làm vậy. Hôi Hùng đắc ý vỗ vỗ ngực, nhưng không biết chính mình lại đang bị theo dõi.
Tao cũng an tâm! Mấy ngày tới phải cẩn thận một chút, đừng để đến cuối rồi lại gặp chuyện là ăn kứt cả đám....OK? Hôm nay cứ như vậy đi, có tình huống gì mới nhớ phải liên lạc ngay với tao đấy.
Không thành vấn đề!
Uy, bọn họ muốn đi kìa. Thiết Uyển thấy lưu manh còn đang ngồi im đó, lên tiếng nhắc nhở.
Thấy rồi. Hướng Nhật không nhịn được hướng phía này vẫy vẫy tay. Vốn định theo tác phong làm việc của lưu manh, theo đuôi rồi tìm một nơi an toàn mà trực tiếp dùng vũ lực giết đối tượng, nhưng bây giờ biết thực lực chính thức của địch nhân, tự nhiên sẽ không ngu ngốc làm như vậy.
Sư phụ, các người đang nói cái gì? Thạch thanh ăn xong phần ăn của hai người, lại thêm một chén rượu vang Hướng Nhật ép nàng uống, trên mặt đã có chút huyết sắc.
Không có gì! A, đúng rồi, Tiểu Thanh, ngươi ăn no chưa? Hướng Nhật nhẹ nhàng chuyễn đề tài.
Cũng no rồi Như để chứng minh, nàng vừa nói vừa vỗ vỗ vào cái bụng đã no tròn. Làm cho mặt nàng nóng rần lên, đồng thời cũng cúi thấp đầu xuống, theo giáo dục hà khắc từ nhỏ nàng được dạy thì hành vi như vậy nơi công cộng là cực kỳ không có lễ mạo.
Ha ha.... Hướng Nhật bật cười.
Sư phụ..... Thạch Thanh ngẩng đầu lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, mặc dù đã có một lần kinh nghiệm nhưng lưu manh vẫn suýt chút nữa bị lạc trong đó,vẻ mặt của đồ đệ này có sức sát thương quả thực quá mạnh mẽ đi.
Thiết Uyển rất khó lý giải đôi nam nữ trước mặt này, rõ ràng là người yêu lại kêu là đồ đệ, sư phụ giống như danh xưng trong trường học, làm cho nàng không kiềm được ý nghĩ phải trốn đi chỗ khác, chẳng lẽ như vậy càng thêm kích thích?
Thấy Hôi Hùng cùng Ba Khắc đã đứng dậy nói lời từ biệt, Thiết Uyển vội vàng lay tỉnh lưu manh đang không biết nghĩ cái gì kia, dùng ánh mắt ý bảo có muốn đuổi theo hay không?
Hướng Nhất quẳng cho nàng ánh mắt ý bảo bệnh thần kinh, mặc kệ nàng có hiểu hay không cũng không để ý đến nàng nữa. Đuối theo? Cái đó mới đúng là bệnh không nhẹ, biết rõ có kứt giữa đường mà cứ nhằm kứt mà dẫm (nguyên bản: núi có hổ lại hướng núi hổ mà đi), thật là ngu hết đỡ. Cho dù thực lực bản thân cùng Võ Tòng không phân cao thấp, Hướng Nhật cũng không tự đại nghĩ mình đạt trình độ đao thương bất nhập, đối với loại công tác thập tử vô sinh này tự nhiên thiếu khí thế tránh xa không kịp.
Thiết Uyển cơ hồ ngiến gãy cả răng, không đi thì không đi, dùng ánh mắt vũ nhục người khác sao? Đang lúc định phát tác thì cái giỏ xách mang theo bên cạnh đột nhiên truyền tới một hồi chuông điện thoại êm tai,làm cho nàng bỏ ý định, móc điện thoại ra nghe.
Vừa một nghe được câu đầu tiên,Thiết Uyển đã biến sắc, chỉ Uh uh vài tiếng đã cúp điện thoại, một lời cũng không giải thích, cầm túi xách xoay người chạy đi.
Uy, ngươi còn chưa trả tiền ăn mà. Hướng Nhật bị một loạt hành động của nàng làm cho ứng phó không kịp, nếu không phải vẻ mặt của nàng âm u, lưu manh đã hoài nghi nàng có phải là kiếm cớ không muốn trả hay không.
Sư phụ, đừng lo, để ta trả đi. Thạch Thanh đứng một bên nói.
Cái này không phải là chuyện trả hay không, mấu chốt là nàng nói mời khách, bây giờ lại tự dưng một mình bỏ đi trước, làm chúng ta tự móc túi ra, cái này là ý gì! Hướng Nhật tức giận nói một tràng, hắn tịnh không để ý chuyện bỏ tiền mà là nàng ta bỏ đi không giải thích một câu nào, là cho hắn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Vậy sư phụ người nói phải làm sao đây?
Bỏ đi, tự bỏ ra vậy, lần sau sẽ đòi lại một cách tàn độc. Hướng Nhật cười tà ác, trong đầu tựa hồ xuất hiện tràng cảnh nữ cảnh sát kia quỳ trên mặt đất khóc ròng xin tha thứ.
Sư phụ, người có mang đủ tiền không?
Tiểu Thanh, ta phát hiện ngươi hôm nay nói nhãm rất nhiều a.
A! Thạch Thanh ngẩn ra, cũng không dám nói loạn nữa.
Waiter. Tính tiền! Hướng Nhật kêu phục vụ viên đang đứng cách đó không xa.
Vâng. Tiên sinh, tổng cộng là.....
Rời khỏi Mỹ Thực Lâu, lưu manh nhìn qua đồ đệ vẫn đi theo bên người, lộ ra vẻ muốn cười, tựa hồ qua sự kiện kia nàng đối với mình càng thêm si trì,ngoài ra còn có một loại cảm giác lúc trước không có.
Tiểu Thanh, ngươi không về trường học sao
Sư phụ, còn người?
Ta đương nhiên phải về rồi.
Vậy..chúng ta đi cùng nhau về đi. Thạch Thanh vất vả lắm mới gom đủ dũng khí nói xong lời này, chính đang chờ sư phụ trả lời thì lại phát hiện hắn căn bản không có chú ý nghe mà đang đứng trước một chiếc bôn trì (xe gì không biết nữa -.-!!) màu đen nói gì đó.
Tiểu Thanh, ngươi một mình về trường đi, ta có chuyện phải đi một lát. Hướng Nhật mở cửa xe ngồi vào, hướng đồ đệ vẫy tay nói.
Được rồi, ta biết rồi! Đưa mắt nhìn bôn trì* chạy xa dần, tay của Thạch Thanh vẫn còn vẫy vẫy, trong lòng có một tia mất mác.
Chương 48
Dịch giả: mattroivedem297
Nguồn: 4vn
Thu gọn nội dung
Trên đường đến quảng trường trung tâm thành phố, một chiếc Cadilac đen hào hoa đỗ lại bên đường cái xịch, người đi đường không ai không ghé mắt ngắm chiếc xe đó một lần.
Trong xe, Hướng Nhật tựa hẳn vào ghế, gác chéo chân, mở miệng: Mấy người sao biết ta ở đây?
Trên đường công tác thì vô tình gặp Hướng tiên sinh! Người đàn ông mặc âu phục đen ngồi kế tài xế quay đầu lại trả lời.
Ra vậy! chủ của mấy người vẫn là tên hồi đó chứ hả? mà ta cũng thấy tò mò, hình như lúc gây chuyện ở quán ăn cũng không có thấy mấy người? Hướng nhật đối với ông chủ của bọn bảo vệ này quen biết lâu rồi, thằng đó tính ra cũng giỏi, cũng ngon lành lắm. Điều hành cái công ty lớn vậy, tạo dựng uy tín cũng tốt. Có điều bẵng đi 1 năm không gặp rồi không biết giờ tên đó thành cái giống gì nữa.
Đây là yêu cầu của thân chủ thôi, nàng không thích khi đang dùng cơm có người khác, cho nên chúng tôi chỉ có thể đợi bên ngoài.
Ra vậy! có thể hỏi câu nữa há, thân chủ lần này của mấy người là nữ? Hướng nhật đối với chuyện được bao cơm cũng không thích bị quấy rầy mà hình như lúc nào ăn ở ngoài cũng có lũ ruồi vo ve bực bội. Mà giờ hắn cũng thấy hứng thú rồi, lần này mời mình ăn cũng hơi thú vị, Nhà hàng Bích Hải Thanh này không hề có bao phòng riêng, mọi người tới đây đều ăn trong đại sảnh mà giờ có người có ý thích quái đản bao hết quán để ăn một bữa. Mẹ nó ! Nhỏ này biến thái thiệt mà, tiền dư lắm hả ? Hắn chỉ có thể dùng một câu cũ để hình dung – ra vẻ trưởng giả, cái thứ làm phách!
Hướng tiên sinh không quen sao? mặt tên âu phục đen rất quái dị, giống như đang thấy hiện tượng không giải thích được, còn cười thâm thâm nhìn tên lưu manh.
Ta quen hả? Nói tới đây, lưu manh dừng một chút, vì hắn nhớ tới một người, làm hắn dựng đứng hết mấy triệu lỗ chân lông Đối tượng mấy người bảo vệ lần này không lẽ là con… à là nhỏ đó mà không giống gái, mặc đồ con trai, giọng gái hả?
Đúng rồi, có gì sao? Tên âu phục đen không thể diễn tả rõ hơn hắn nữa, nhưng mà hắn cũng không dám chắc lắm! Mà ngay cả tên bên cạnh mặc giống hắn cũng vậy luôn, hiển nhiên là đoán trúng phóc rồi, mà thôi xuống xe đi đã, đoán làm mẹ gì, dzô gặp là biết thôi, mệt não.
Hiểu rồi! Hướng nhật cuối cùng cũng biết sao mà hai thằng này mặt kì kì rồi …hai thằng này dù ráng làm mặt lạnh tỏ vẻ không có gì, nhưng chắc là đang dò xét mình coi có mang theo đồ chơi nào nguy hiểm không, tới nữa là vì mình gặp với con nhỏ không giống ai đó, hơn nữa có thể chỗ chỉ có hai người rồi thì con nhỏ kỳ quái với thằng nhóc này làm cái gì bậy bạ nữa thì ai biết được, cũng dám lắm à. Một bên thì quái đản một bên thì giống diễn viên phim cấp 3.
Bị người nắm kéo tới gặp đứa trai không giống trai mà gái cũng không giống nốt, Hướng nhật thấy hơi xấu hổ, lập tức chuyển đề: Lần trước hơi kỳ, hại mấy người mất một khách hàng. Hai người mặc âu phục này chính là hai tên bảo vệ lần trước đi ăn với Sở Sở rồi chỉnh thằng nhà giàu, hai tên này lúc đó theo bảo vệ thân chủ mà cuối cùng lại rời đi.
Không, Hướng tiên sinh! là hắn bôi nhọ công ty chúng tôi, nếu không phải ông già hắn đích thân tới xin lỗi giám đốc, hừ …… câu tiếp theo không nói hết, nhưng ý thì quá rõ rồi.
Hướng nhật hiểu rồi, chuyện xin lỗi đó mà, tất nhiên là đem theo chi phiếu trắng rồi để tự bên cần xin lỗi điền con số vào, mà thủ đoạn của thằng kia thì hắn biết tỏng, miệng nó lớn lắm, sợ là xong lần này ông già thằng nhà giàu xuất huyết lão luôn quá, không chừng mỗi lần ngũ đều nằm mơ thấy vụ đó rồi gào lên thất thanh bật dậy luôn.. Sau đó vớ lấy cái cây rồi chạy đi tìm thằng con để mà phát tiết.
Trong tòa nhà Thiên Đại tầng thứ 38, Công ty bảo vệ Bảo Toàn, bên trong một phòng tập thể lực lớn. Một tên mang đai bụng màu trắng bó sát người, chỉ mặc thêm một cái quần lót đang đấm đá túi bụi vào cái bao cát, trên mặt mồ hôi nhễ nhại.
Cao khoảng một thước bảy, thân hình vạm vỡ, đương nhiên đây cũng không phải độ cao chính xác của hắn, mà là do tư thế đứng rồi cơ bắp cuồn cuộn nữa. Nếu không phải tận mắt thấy, rất khó tưởng tượng một người vừa bị mới thoát ly bại liệt ba năm giờ lại hùng hổ vạm vỡ tới vậy.
Dù so sánh thì ngực hắn với ngực của một cô gái 18 tuổi thì cũng không hề kém, tất nhiên chức năng và độ mềm mại thì không sánh được rồi. Đây là so về độ lớn, mà cánh tay tráng kiện có thể so với gần bốn tên thanh niên bình thường không tập luyện gì gộp lại, từng múi cơ bụng rồi khối cơ đùi càng lớn hơn người bình thường gần gấp ½, chỉ có thể dùng một từ hình dung - kinh khủng! hoặc là quái vật.
Dù thân thể kinh khủng vậy nhưng mặt lại khá điển trai, kẻ khác mà thấy hắn trong tình trạng bây giờ dám là lau lau mắt kiếng nhìn lại, xác định là mắt không bị yếu chức năng thì sẽ phải nghi ngờ chức năng của thượng đế lúc tạo ra tên này quá. Dám lúc đó thượng đế đang vận động kịch liệt với vợ, đạt tới đỉnh điểm lần đầu tiên trong tỷ năm nên hưng phấn quá mức, cái gì cũng dồn cho tên này.
Đông, Đông, Đông…… một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Tên kinh khủng dừng việc đấm đá lại, vừa cởi bao tay tập ra vừa kêu: Vào đi!
Ông chủ, Hướng tiên sinh đã tới. một người mặc âu phục đen đẩy cửa ra.
Lập tức dẫn hắn lại đây!
Khỏi! Ta tự đi! Hướng nhật lắc mình đi vào phòng tập, nhìn lướt qua cách bố trí trong phòng thấy nó y xì như cũ, ngoại trừ một cái võ đài vừa vừa với một cái bao cát treo cao khoảng 3m ra thì trống trơn.
Tên kinh khủng phất tay với tên âu phục đen ý kêu hắn biến đi, rồi cẩn thận đánh giá tên nhóc con trước mặt: gầy gò đáng thương, sợ mình chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ đẩy hắn ngã ngữa rồi.
Ngồi!.
Hướng nhật suýt nữa là cười thành tiếng, cái thằng này bộ hết chiêu rồi sao ta ? điều này làm hắn nhớ tới lần đầu tiên tới đây gặp tên này cũng là thái độ này, kết quả không ngồi thì thôi, có ngồi thì ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng. Mẹ nó ! trong khi phòng chỉ có một cái ghê mà thằng kia ngồi cha nó rồi, không lẽ bệt xuống đất ? Cuối cùng hắn chiếm chỗ luôn !
Lưu manh lần này cũng không ngoại lệ, hắn cũng ngồi xuống chiếc ghê đó một lần nữa.
Tên to con trong mắt chợt lóe lên Mày là kẻ thứ hai dám chiếm chỗ của tao đó.
Vậy thì sao? Hướng nhật ngã lưng dựa hẳn vào ghế, đầu đảo 1 vòng nhìn xung quanh, không thấy khách khí chút nào.
Mày làm tao nhớ tới một người quen cũ. Tên quái vật thở dài một hơi, trong ánh mắt phảng phất vẻ cô đơn, đột nhiên ngữ khí chuyển: Bất quá thằng đó thực lực rất mạnh mới có thể ngồi yên trên cái ghê của tao - nếu mày không có thực lực cỡ đó thì tao sẽ hất mày xuống!
Vậy tốt quá, dù sao tao cũng đang muốn thử cảm giác bay bay coi nó ra sao, mà không biết mày có khả năng đó không thôi ? Hướng nhật nhìn hắn trêu chọc.
Mày to gan lắm, bất quá …… tên quái vật còn muốn nói gì nữa, sắc mặt lại đột nhiên biến hẳn, vì hắn đã thấy tên nhóc đối diện bị coi là gầy yếu dùng ngón tay chọt thủng một lỗ trên miếng gỗ nền phòng tập, độ sâu áng chừng 2 đốt ngón tay rồi thong thả rút tay lại.
Không thể nào! hắn như phát điên vọt tới trước mặt tên lưu may, dùng tay gạt hắn qua một bên rồi tự mình lấy tay xỉa xuống thử , nhưng hắn thất vọng liền, vô luận dùng bao nhiêu sức, nhiều nhất chỉ có thể làm cong cong mặt ván thôi không như người ta xuyên thủng.
Sao lại vậy!
Vì sức mày yếu quá chứ sao.
Tao muốn vật tay với mày!.
Tới đây!
Vật tay xong thì kết quả càng làm cho tên quái vật càng thêm điên cuồng: Nhất định là mày đã luyện nội công, đúng không, đúng không? nhất định là vậy, dạy tao, dạy tao -
Nói nhảm, đây là bí truyền trong máu có sẵn rồi, nội công mẹ gì..
Huyết thống? mẹ nó lại là cái huyết thống khốn nạn! tất nhiên không được thì chửi rồi, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, hung hăng nắm chặt vai lưu manh: Mày với thằng chó Hướng Nhật quan hệ sao! vì hắn nhớ kỹ là mấy năm trước thằng kia cũng nói với hắn y vậy.
Tao họ Hướng, hắn cũng họ Hướng, mày nói coi? Hướng nhật thấy thiệt là may, mình nhập vào thằng này cũng họ Hướng, nếu không thì hồi nãy lỡ miệng thì sao giải thích.
Mẹ bà nó, ra là anh em biến thái! Tao giờ không thèm ganh với mày nữa, mày với thằng đó vốn không phải là người, là dã thú, toàn bộ mọi chỗ trên người đều là dã thú, ha ha, ông mày vẫn còn là hạng ba, không là thứ 2 trên đời …… gào tới đây thì giọng thấp hơn nhiều, có chút trầm thấp Chuyện của thằng đó mày cũng biết rồi hả?
Biết rồi!
Sao không đi báo thù? Với thực lực của mày chắc là dễ mà, hơn nữa gia tài hắn lưu lại cũng không nhỏ, mày không tiếp quản à!
Giờ còn chưa phải lúc, mà thằng thủ phạm chỉ là đàn em bị giật dây thôi, động cái là thằng đầu sỏ nó lẩn sâu nữa càng khó hơn.
Mày nói không phải chỉ phản bội không mà là có đứa giật dây hả……
Uh, nếu không phải vậy mày tin là cỡ thằng Hà mã đó có khả năng giải quyết tao – anh tao hả?
Nói cũng đúng! Thực lực biến thái của thằng anh mày tao cũng biết… người bình thường không có khả năng giết chết hắn được. Vậy giờ mày tính sao? Có cần tao giúp gì không?
Nói nhảm, nếu không tao tới đây làm gì? Bộ tới coi con tinh tinh tới kỳ phát dục nhảy tưng tưng hả?
Đm! Tính mày y chang thằng anh mày ? tinh tinh cha mày? Tao sống rất tình cảm đó, biết chưa?
Được rồi? dù mày tình cảm đi, mày coi lại cặp giò mày kìa, giống giò heo hay chân voi không?
Giờ tao nghi lắm, mày có phải là thằng kia qua Hàn Quốc giải phẩu mặt rồi về tìm tao để làm tao sợ hay không nữa! tên tinh tinh nói bâng quơ mà làm cho Hướng Nhật mồ hôi lạnh tuôn như mưa, thằng này tưởng tượng phong phú thiệt! bất quá lại trúng me mé, mình còn không phải Nhập rồi sữa sao?
Còn chuyện cuối. lưu manh nhìn thẳng mặt gã tinh tinh.
Nói!.
Sao mày biết tao ở đâu mà lại không sớm đi tìm, đợi người của mày có dịp sẵn tiện mới kéo tao tới đây? theo tao biết, mày không phải thằng có tính kiên nhẫn.
Chuyện này …… tinh tinh bắt đầu giả bộ nghiêm trang nói, Mày biết đó, tao …tôn trọng nhất là trí thức, không lẽ tao tìm mày sớm rồi làm cản trở chuyện học của mày ……
Không đợi hắn nói xong, Hướng Nhật hướng phía tinh tinh giơ 5 ngón tay lên, cụp 4 ngón lại chỉ chừa ngón giữa vươn thẳng lên, làm đi làm lại như vậy mấy lần, biểu đạt ý “kính trọng” với tên tinh tinh.
Mày có thể lăn, ông mày còn bồ nhí trong phòng chờ phục vụ đây, đừng ở đây cản trở nữa. Tinh tinh hạ lệnh đuổi, bởi vì hắn thật sự không chịu được vẻ khinh bỉ của thằng này rồi.
Đm, ra vẻ đa tình hả mày, không biết giờ tao đem mấy câu này tường thuật lại cho vợ mày thì sao há …… Hướng nhật cầm lấy cái ly bạc trang trí tinh sảo trên cái bàn sát tường Cái này coi như quà gặp mặt đi há, cám ơn! nói xong không để ý vẻ mặt khó coi của tên tinh tinh – giờ nhăn thì càng giống hơn - nghênh ngang ra khỏi phòng tập.
Hướng nhật, tao XXX mày thằng chó, mày rốt cuộc còn chuyện gì mày không nói cho nó hả …… dù phòng tập cách âm rất tốt nhưng lưu manh vẫn còn nghe được tiếng gào thét của thằng tinh tinh trong đó truyền ra, bất quá quan tâm làm mẹ gì, hắn vuốt ve cái ly nhỏ xinh đẹp đang cầm trên tay, hưng phấn hai mắt tỏa sáng, trở về si vàng lên rồi tặng cho Sở Sở rồi lúc lên giường… dựa theo kích thước của cái ly này có thể đút vào trong hạ thân của nhỏ hay không, mà vào rồi thì lấy ra thì nó thế nào v..v….. nói không chừng nàng cao hứng quá, thích quá hô lên –Thích quá a! ( Thằng này bắt đầu định dùng *** tool rồi…Có sáng tạo )<
Đang lúc ảo tưởng cảnh đó nước miếng nhễ nhại, không chú ý tới vốn trong thang máy rất nhiều người ra vào nhưng giờ trong buồng thang máy chỉ còn có 2 người nên có vẻ trống trải. Chỉ thấy một mùi thơm truyền đến, đang lúc hắn tưởng tượng cảnh dâm đến lúc cao trào thì bị giật mình tỉnh lại luôn, lúc này mới chú ý tới mình giờ đang cùng một người đẹp vô cùng chung trong 1 cái buồng thang máy.
Đột nhiên hắn trừng to mắt, lộ ra vẻ mặt khó tin, hắn biết người đẹp này, nàng này thường lên ti vi – Tô tổng giám đốc - Tô Úc.
Sao lại là cô? Hướng nhật nhịn không được hỏi.