Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Những kẻ điên rồ phải chết

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 4714 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Những kẻ điên rồ phải chết
Mario Puzo

Chương 46
Khi Janelle kể tôi nghe chuyện nàng bắt ốc vít với Osano, nàng không thể hiểu tôi cảm nhận như thế nào. Rằng tôi đã từng thấy Osano gạ gẫm mọi phụ nữ ông ta gặp, trừ khi đụng phải nàng nào ma chê quỷ hờn mới khiến ông ta cụt hứng. Rằng chuyện nàng rơi vào cái lưới cào của lão ta, cái lưới vơ vét hết cả tôm lẫn tép, đến cá lòng tong cũng chẳng chừa, rằng chuyện nàng đã quá dễ dàng xiêu lòng trước lối tán tỉnh có phần xoàng xỉnh của lão, khiến nàng tự nhiên giảm giá đi nhiều rong đôi mắt xanh của "kẻ sành đời này". Nàng đã từng là một món ngon xơi một nai tơ dễ dụ dỗ như đa số phụ nữ ấy mà! Và tôi cảm thấy chắc là Osano có ý coi thường tôi tại sao lại mê như điên một em mà lão chỉ mới tán lếu láo trong buổi chiều thì ngay tối đó em đã cho lão xơi bằng thích.
Càng treo giá ngọc càng cao phẩm người chứ cái hạng đàn bà nhử ra là đớp thì quý hoá gì đâu. Vậy mà vẫn có thằng chịu mê, kể cũng lạ thật. Hẳn là lão đã nghĩ về nàng như thế, rồi lại nghĩ về tôi như thế
Vì thế, tôi chẳng có vỡ tim, mà chỉ hơi xuống tinh thần. Tội gì mà buồn chuyện không đáng buồn. Chỉ là tự ái vặt, tôi đoán thế. Tôi nghĩ sẽ kể lại tất cả những suy tư về "siêu hình" tình yêu này cho Janelle nghe, nhưng rồi tôi chợt thấy rằng có lẽ sẽ là một trò rẻ tiền, nên thôi. Bởi, để làm gì? Cho nàng cảm thấy nàng là người đàn bà đĩ thoã, dâm ô à? Tất nhiên nàng sẽ phải đòn. Lý do gì buộc nàng phải không nên là một món ngon xơi? Thế đàn ông chẳng phải là những món ngon xơi cho các cô gái, mọi người đấy à? Tại sao nàng phải ghi nhận rằng những động cơ của Osano là không thuần khiết? Chuyện đó đâu cần thiết. Nàng chỉ biết là ông ta duyên dáng, thông minh, tài năng, hấp dẫn và ông ta thèm muốn nàng. Còn nàng thì phục tài ông ta và cũng thích ông ta? Bệnh gì cữ? Họ có nhau hay không nhau, đó đâu phải là chuyện của tôi? Ai khiến tôi ăn cơm nhà đi vác tù và hàng tổng? Chẳng qua là cái căn bệnh trầm kha "tự ái của con đực" nơi tôi đã khiến nên thế thôi. Tất nhiên là tôi có thể kể cho nàng nghe bí mật của Osano nhưng như thế sẽ là một cuộc báo thù rẻ tiền và không quân tử.
Tuy thế, tôi vẫn xuống tinh thần. Công bằng hay không, tôi vẫn bớt thích nàng.
Trong cuộc hành trình tây tiến sau đó, tôi không gọi điện cho Janelle. Chúng tôi ở giai đoạn cuối của sự ghẻ lạnh hoàn toàn, vốn có tính kinh điển đối với những chuyện tình thuộc loại này. Lại một lần nữa, như tôi vẫn thường làm trong bất kỳ việc gì có dính líu, tôi thường đọc những tác phẩm văn học liên quan đến vấn đề và tôi là một chuyên gia hàng đầu về hiện tượng dao động trong tình cảm con người.
Chúng tôi bước vào giai đoạn sắp nói lời từ biệt với nhau nhưng thỉnh thoảng còn quay lại nhau để đỡ gạt cú đánh của cuộc chia lìa sau cùng. Và vì thế tôi đã không gọi nàng bởi vì thực sự mọi chuyện đã thôi hết rồi còn chi em ơi chỉ còn lại dư âm thôi? Hay chính tôi muốn đi đến kết cục như thế?
***
Trong khi đó, Eddie Lancer và Doran Rudd đã thuyết phục tôi quay lại với bộ phim. Đó là một kinh nghiệm đau đớn. Simon Bellfort chỉ là một người làm thuê đã mỏi mệt đang cố gắng hết sức mình và sợ Jeff Wagon một phép. Phụ tá của anh ta, Richetti, thực sự chỉ là một kẽ đầu sai nhưng vẫn cố nêu ra những ý kiến riêng của anh ta cho chúng tôi về những gì nên làm trong kịch bản. Cuối cùng, một ngày kia, sau khi nghe một ý tưởng đặc biệt ngớ ngẩn của anh ta, tôi đã quay qua Simon và Wagon và nói:
- Hãy bảo tên bắng nhắng ấy bước ra khỏi đây ngay.
Một sự im lặng nặng nề. Tôi đã quyết định. Tôi sắp đi ra ngoài và hẳn là họ đã cảm nhận được điều đó bởi vì cuối cùng Jeff Wagon lạnh lùng nói:
- Này Frank, sao cậu không đợi Simon nơi văn phòng của tôi?
Richetti nhẫn nhục ra khỏi phòng.
Tôi lên tiếng để làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng nặng nề:
- Xin lỗi, tôi không muốn cố tình thô lỗ đâu. Nhưng xin hỏi quí vị, chúng ta có muốn bàn một cách nghiêm chỉnh về kịch bản này hay không đây?
- Tất nhiên rồi, - Wagon nói. - Chúng ta vào đề.
Đến ngày thứ 12, sau khi làm việc ở studio, tôi quyết định xem một cuốn phim. Tôi kêu taxi chở tôi đến Westwood. Như thường lệ, có một hàng dài người chờ mua vé và tôi cũng sắp hàng vào đó. Tôi đã mua quyển sách bìa mềm đem theo để đọc trong khi chờ đợi. Tôi dự định sau khi xem phim sẽ đến một nhà hàng ăn gần đó rồi gọi taxi về lại khách sạn.
Hàng người phải đứng yên rất lâu, mọi cô cậu thiếu niên nói chuyện điện ảnh có vẻ thành thạo lắm. Các cô gái trông cũng xinh xắn còn các cậu trai râu ria lún phún lóc dài trông dễ thương giống hình tượng chúa Kitô.
Tôi ngồi chỗ vòng cong của bậc thềm đọc sách và không có ai thèm để ý đến tôi. Ở thành phố Hollywood này, động thái đó không hề mang tính lập dị. Tôi đang mải mê vào quyển sách thì chợt ý thức rằng có tiếng còi xe hơi nhấn liên tục và tôi nhìn lên.
Một chiếc Phantom Rolls-Royce thật đẹp dừng lại trước mặt tôi và tôi thấy khuôn mặt hồng hào sáng láng của Janelle nơi ghế ngồi của tài xế.
- Merlyn! Merlyn, anh đang làm gì ở đây vậy?
Tôi đứng lên, lấy vẻ bình thường tự nhiên và nói:
- Chào Janelle.
Tôi có thể thấy anh chàng nơi ghế trước của chiếc Rolls-Royce, bên cạnh tài xế. Anh chàng còn trẻ măng, đẹp trai, ăn mặc bảnh bao đúng điệu với bộ comple xám nhạt, cà vạt lụa cũng màu xám. Anh chàng có mái tóc được cắt tỉa rất khéo và không có vẻ gì khó chịu khi xe dừng lại để Janelle nói chuyện với tôi.
Janelle giới thiệu chúng tôi với nhau. Nàng nói rằng anh ta là chủ chiếc xe. Tôi tỏ vẻ ngưỡng mộ chiếc xe còn anh ta nói rất hâm mộ quyển sách của tôi và rất nóng lòng chở xem cuốn phim từ quyển sách. Janelle nói điều gì đó về chuyện anh ta đang làm ở một phim trường với cương vị một trong những người điều hành. Nàng muốn tôi biết rằng không phải nàng đang đi chơi với một chàng công tử bột con nhà giàu, trong chiếc Rolls-Royce, mà là với một người có vai vế trong ngành điện ảnh.
Janelle nói:
- Anh đến đây bằng cách nào vậy? Đừng nói với em rằng anh lái xe nhé.
- Không, - Tôi nói - Anh đi taxi.
Janelle hỏi:
- Tại sao anh lại phải sắp hàng chờ?
Tôi liếc xéo nàng và nói:
- Anh đâu có bạn bè xinh đẹp sang trọng bên mình với thẻ mời của Viện Hàn lâm Điện ảnh để được quyền hiên ngang đi thẳng vào, khỏi phải chờ.
Nàng biết tôi đang đùa. Bất kỳ lúc nào khi chúng tôi đi xem phim, nàng sẽ dùng thẻ Hàn lâm viện của nàng để được vào thẳng.
- Nhưng anh sẽ không dùng thẻ đó ngay cả nếu anh có nó, - Nàng nói.
Nàng quay qua anh bạn trai và nói:
- Anh ấy bệnh sĩ lắm.
Nhưng trong giọng nàng thoáng chút tự hào. Nàng thực sự yêu tôi và nể phục tôi vì không làm những điều như thế mặc dầu bản thân nàng vẫn làm.
Tôi có thể thấy Janelle có vẻ đau buồn, tội nghiệp tôi phải đi taxi đến rạp chiếu bóng một mình, phải sắp hàng đợi như bất kỳ chàng "bạch đinh" nào.
Nàng đang dựng lên một kịch cảnh lãng mạn. Tôi là người chồng bị bỏ rơi, đau khổ tội nghiệp của nàng, đang nhìn qua cửa sổ và thấy người vợ cũ của mình cùng với các đứa con đang hạnh phúc với người chồng mới. Những giọt nước mắt ứa ra trên đôi mắt nâu kẻ nhũ vàng của nàng.
Tôi biết mình đang chiếm thế thượng phong. Cái anh chàng đẹp trai trong chiếc Rolls-Royce bóng lộn này không biết rằng mình sắp thua trận đến nơi.
Nhưng phải "làm việc" với hắn ta mới được. Tôi đưa anh ta vào cuộc đàm đạo về ngành nghề của anh ta và thế là cu cậu hứng chí khởi động bộ "tán phét" chạy vo vo. Tôi làm bộ như rất ư hứng thú được dịp mở rộng kiến văn khiến cu cậu lại càng bốc lên ngất ngây thao thao bất tuyệt với những chuyện. Ai cũng biết rồi nơi cái xứ Hollywood lắm mồm lẻo mép này, với vô khối những anh một tấc đến trời, cứ nghĩ mình là thiên tài đột xuất! Và tôi cô thể thấy em Janelle đang bắt đầu "xì-nẹt" và nổi cáu. Nàng biết rằng anh chàng này chỉ là đồ hàng mã, thùng rỗng kêu to thế thôi, nhưng nàng không muốn tôi biết chàng ta là hàng nhái. Rồi tôi lại bắt đầu chuyển hướng sự ngưỡng mộ sang chiếc Roll-Royce mới cáu cạnh của chàng và cũng càng trở nên sôi động hẳn lên.
Chỉ trong vòng năm phút, chàng ta đã trút sang tôi một lượng kiến thức khổng lồ về xe Rolls-Royce, quá tải với khả năng tiếp thu hạn chế của tôi. Tôi tiếp tục tỏ vẻ ngưỡng mộ chiếc xe và hỏi xỏ:
- Thế anh mua chiếc xe này hết bao nhiêu vậy?
- Một trăm hai mươi ngàn đô, - Chàng ta đắc chí trả lời.
- Với số tiền đó, chiếc xe này cho phép chủ nó nghĩ rằng mình phải là VIP đấy.
Anh chàng cười rộ lên và nói:
- Đây là lời khôi hài hay nhất mà tôi từng nghe đấy!
Khuôn mặt của Janelle đỏ bừng lên. Nàng nhìn tôi và rồi tôi thấy hàng người chuyển động và tôi phải vào hàng để giữ chỗ của tôi. Tôi nói với anh chàng kia là thật hân hạnh được gặp anh ta và chào hẹn gặp lại Janelle.
Khoảng hai giờ rưỡi sau, tôi bước ra khỏi rạp chiếu bóng và tôi thấy chiếc Mercedes quen thuộc của Janelle đỗ ở trước rạp hát. Tôi bước vào xe.
- Chào em cưng. Làm thế nào em cắt đứt đuôi con nòng nọc được hay quá vậy?
Nàng chỉ đáp:
- Bố khỉ anh, đồ quỷ!
Và tôi cười sung sướng, mặc dầu bị nàng rủa xả bằng cụm từ chẳng mấy thanh nhã kia. Tôi nghiêng người tới cho nàng hôn và chúng tôi lái xe về khách sạn rồi cùng qua đêm ở đó.
Đêm đó nàng tỏ ra rất mực ân tình trong cơn yêu dấu. Có lần nàng hỏi tôi:
- Anh có biết em sẽ quay lại để đón anh khôngỉ?
Tôi đáp:
- Có chứ.
Và nàng rủa yêu:
- Anh, đồ con hoang.
Một đêm ân á nồng nàn tuyệt vời. Nhưng sáng hôm sau chúng tôi chia tay nhau có phần hờ hững như chưa từng có gì xảy ra. Nàng hỏi tôi sẽ ở thành phố này bao lâu nữa. Tôi nói tôi còn ba ngày nữa và rồi tôi sẽ quay về New York.
Nàng hỏi:
- Anh sẽ gọi cho em chứ?
Tôi nói tôi không nghĩ mình có thời giờ.
Nàng bảo:
- Không phải gặp em, gọi thôi mà.
Tôi đáp:
- Vâng anh sẽ gọi.
Tôi có gọi, nhưng nàng không ở nhà. Tôi chỉ gặp giọng tiếng Pháp của nàng qua máy trả lời gài sẵn. Tôi để lại lời nhắn rồi quay về New York.
Lần cuối tôi gặp Janelle quả thực là một sự cố.
Tôi đang ở trong phòng của mình tại khách sạn Beverly Hills và còn cả một giờ rỗi rảnh trước khi ra ngoài đi ăn lối với vài người bạn và tôi không cưỡng lại được sự thôi thúc muốn gọi nàng. Nàng đồng ý gặp tôi để đến bar La Dolce Vita, cách khách sạn tôi không xa mấy, uống vài ly nói chuyện chơi. Tôi đến đó và mấy phút sau nàng bước vào. Chúng tôi ngồi ở quầy bar uống rượu và nói chuyện bình thường như những người quen biết nhau thôi. Nàng loay hoay trên chiếc ghế tròn để đốt điếu thuốc do anh chàng bartender châm lửa, và khi nàng làm vậy, bàn chân nàng đụng nhẹ vào cẳng chân tôi, rất nhẹ, gần như chỉ mới sượt qua ống quần thôi và nàng vội nói:
- Ô, em xin lỗi.
Không biết vì lý do gì, những lời đó lại làm tôi nhói lòng, và lúc nàng ngước mắt lên sau khi đốt cháy điếu thuốc, tôi nói:
- Đừng làm thế chứ em.
Và tôi có thể thấy những giọt lệ trong mắt nàng.
Trong văn chương về chia lìa, ly tan, đó là những biểu hiện dịu dàng cuối cùng của tình cảm, những nhịp nhảy giật không đều của mạch người hấp hối, lần ửng đỏ cuối cùng của đôi má hồng trước khi chết. Ánh sáng vụt lóe lên của ngọn đèn trước khi tắt. Nhưng lúc đó tôi chưa kịp nghĩ ra như thế?
Chúng tôi nắm tay nhau rời bar đi về phòng khách sạn của tôi. Tôi gọi cho mấy người bạn để hủy cuộc hẹn bù khú với họ. Janelle và tôi dùng bữa tối ngay tại phòng. Xong bữa, tôi nằm ngửa trên ghế sofa còn Janelle ngồi, nghiêng người tựa vào tôi. Trong tư thế đó, nàng có thể nhìn xuống mặt tôi và nhìn sâu vào mắt tôi để xem tôi có nói đối với nàng hay không.
Nàng vẫn nghĩ có thể đọc được nét mặt của người khác. Còn phần tôi, từ tư thế của mình nhìn lên, có thể thấy đường nét đáng yêu nơi cái cổ cao ba ngấn của nàng và hình dáng trái soan tuyệt mỹ của khuôn mặt nàng.
Chúng tôi ôm nhau một lát và rồi, nhìn sâu vào mắt tôi, nàng hỏi:
- Anh còn yêu em không?
- Không! - tôi nói. - Nhưng anh thấy đau đớn nếu mất em.
Nàng lặng thinh một hồi, và rồi nàng lặp lại với sự nhấn mạnh đặc biệt:
- Em hỏi nghiêm chỉnh, thực sự nghiêm chỉnh đấy: Anh còn yêu em không?
Và tôi nói cũng nghiêm chỉnh không kém:
- Tất nhiên rồi!
Và đúng vậy, nhưng tôi nói điều ấy theo cách để bảo với nàng rằng dù tôi có yêu nàng, cũng chẳng có gì khác biệt đôi ta sẽ chẳng còn như xưa được nữa đâu, và tôi sẽ không bao giờ để cho nàng tuỳ nghi phát lạc. Tôi thấy nàng nhận ra điều đó ngay lập tức:
- Tại sao anh nói giọng đó. Anh vẫn không tha thứ cho em về những cuộc cãi vã giữa chúng ta?
- Anh tha thứ cho em mọi chuyện trừ chuyện em lên giường với Osano.
- Nhưng chuyện đó đâu có nghĩa gì. Có lên giường với ông ta rồi mọi chuyện cũng qua đi. Có nghĩa gì đâu một buổi chiều. Thực sự là thế?
- Không cần biết. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em về chuyện đó.
Nàng nghĩ về chuyện đó và lấy đi một ly rượu khác và sau khi nàng uống một chút, chúng tôi lên giường. Ma thuật của thân xác nàng vẫn còn đầy quyến rũ. Và tôi tự hỏi nếu, tính lãng mạn ngớ ngẩn của các chuyện tình có nền tảng của sự kiện khoa học hay không? Có thể đúng là trong nhiều triệu tế bào khác nhau một người gặp một người khác phái cũng có đúng những tế bào đó và chúng giao cảm nhau trọn vẹn hơn. Rằng chuyện đó chẳng liên quan gì với quyền thế địa vị, giai cấp, trí tuệ, chẳng có liên quan gì với đức hạnh hay tội lỗi. Hoàn toàn chỉ là một đáp ứng khoa học của các tế bào tương đồng. Nếu như thế thì dễ hiểu hơn biết bao chúng tôi đang nằm trên giường, trần truồng, làm tình với nhau, bỗng thình lình Janelle ngồi vụt dậy và lùi ra khỏi tôi.
- Em phải về nhà gấp! - Nàng nói.
Và đó không phải là một trong những hành vi trừng phạt tuỳ tiện của nàng. Tôi có thể thấy rằng nàng không thể chịu đựng việc ở đây nữa. Thân thế nàng dường như nhăn nheo lại, đôi vú nàng dường như dẹt ra, mặt nàng hốc hác vì căng thẳng như thể nàng chịu đau khổ từ một thảm hoạ kinh hoàng, và nàng nhìn thẳng vào đôi mắt tôi mà không hề có ý định xin lỗi không hề có ý định trấn an để tránh gây tổn thương tự ái cho tôi. Nàng lặp lại đơn giản như trước đây "Em phải về nhà gấp".
Tôi không dám chạm vào người nàng để vỗ về. Tôi bắt đầu mặc quần áo vào và nói:
- Được thôi, anh hiểu mà - Anh sẽ đi xuống với em để lấy xe cho em.
- Không, - nàng nói. Nàng đã mặc quần áo vào. - Anh không phải làm thế?
Và tôi có thể thấy nàng không chịu nổi việc ở bên tôi, rằng nàng muốn tôi khuất mắt nàng. Tôi dẫn nàng khỏi dãy phòng. Chúng tôi không có cả ý định hôn từ biệt nhau. Nàng cố gượng cười với tôi trước khi quay mặt đi nhưng không cười nổi.
Tôi đóng và khoá cửa lại rồi lên giường nằm. Mặc dù bị cắt đứt đột ngột giữa lúc giao hoan nhưng tôi không còn thấy thèm muốn tình dục chút nào nữa.
Sự xô đẩy của nàng giết chết mọi ham muốn nơi tôi nhưng tự ngã của tôi không bị tổn thương. Tôi thực sự cảm thấy mình hiểu chuyện gì xảy ra và nhẹ nhõm, thơ thới, giống như nàng. Ngay sau đó tôi chìm vào giấc ngủ không mộng mị một giấc ngủ thật ngon chưa từng có được từ bao năm rồi.

<< Chương 45 | Chương 47 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 476

Return to top