Máy bay lướt vào ánh sáng ban mai và cô tiếp viên đi một vòng mời khách dùng cà phê và điểm tâm. Cully vẫn giữ chiếc vali bên mình trong khi ăn uống và khi dùng xong bữa điểm tâm, anh thấy những toà tháp bằng thép và kính của New York hiện lên ở chân trời. Việc mục kích quang cảnh ấy luôn gây cho anh cảm giác sợ hãi. Giống như ở Vegas sa mạc trải dài xa tít tắp, còn ở đây hàng dặm thép và pha lê đâm rễ và mọc lên san sát lên trời tưởng chừng không biên giới, tạo cho anh một cảm giác rợn ngợp trước cảnh bao la, kỳ vĩ.
Máy bay sà thấp xuống và chậm rãi, duyên dáng nghiêng mình về phía trái, lúc lượn vòng thanh phố rồi hạ thấp xuống một tầng nữa, từ tầng trời trắng toát xuống tầng xanh lơ, rồi vào vùng không khí sáng ngời ánh nắng và các phi đạo màu xám bên dưới. Các bánh lăn chạm xuống phi đạo với một cú bật nẩy đủ mạnh để đánh thức những hành khách nào còn ngủ.
Cully thấy tỉnh táo và khoẻ khoắn. Anh chỉ thấy nôn nao muốn gặp Merlyn, ý nghĩ về cuộc hội ngộ sắp tới làm anh thấy vui. Anh bạn cũ Merlyn dễ thương, con người trực tính độc đáo, người duy nhất trên đời mà anh tin cậy.