Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tuổi Học Trò >> Thằng Côn

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 15523 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Thằng Côn
Duyên Anh

Chương 5

Thúy và Ngọc lại ngồi chơi rải gianh. Anh hùng Côn xuất hiện lần này giống tay cao bồi vừa diệt tan bọn cướp. Nó bóp chuông miệng “kính coong” inh ỏi và “ếp ếp” ầm ỹ. Thúy nhìn ra đường. Anh hùng Côn “phanh” chân, nhấc mạnh bánh trước lên hè. Nó uốn éo thân hình để giữ chiếc xe đứng im một chỗ mà không hề bị đổ. Con Thúy cười khúc khích. Côn nghe tiếng cười trong suốt của Thúy. Tâm hồn của nó lâng lâng. Nó sung sướng hỏi vu vơ :
- Thích xem xiếc Tạ Duy Hiển không ?
Con Thúy ngừng chơi rải gianh, đáp trống không :
- Thích.
Côn để xe đạp ngả về bên phải, “biểu diễn” xuống “pê đan” trong khi xe đứng dính bánh trên vỉa hè. Nó nheo mắt, luồn chân phải qua khung, “biểu diển” đi xe …luồn. Nổi máu xiếc, nó ngồi chồm hổm trên yên, hai tay cầm hai bên “poa nhê”, hai chân nó gác lên “ghi đông”. Xe chạy. “Pê đan” và xích đĩa quay vòng. Côn lại “phanh” chân, ưỡn người, dí bụng vào “ghi đông”. Rồi nó cúi thấp, dùng tay lăn bánh trước, khỏi cần đạp, xe cứ chạy như thường.
Con Thúy vỗ tay :
- Hay quá !
Con Ngọc cười lớn :
- Tạ Duy Hiển con đó !
Anh hùng Côn đang bay bổng chín từng mây. Dường như, trời bớt nắng. Côn hết trò xiếc đi xe đạp rồi. Xiếc của ông Tạ Duy Hiển có người đi xe đạp những ba mươi tám kiểu nhưng Côn ta chỉ học mót được vài kiểu hạng bét. Nó buồn lắm. Phải chi nó học được các kiểu đứng trên xe, nằm trên xe, đi xe bằng bánh thì chắc chắn, con Thúy sẽ phục nó sát đất. Anh hùng Côn lại vất xe giữa vỉa hè. Nó thọt tay vào túi quần, “hiên ngang” bước qua cổng nhà Thúy.
- Xem xiếc Tạ Duy Hiển chưa ?
Côn vẫn hỏi trống không. Song Thúy biết Côn hỏi mình. Nó toét miệng cười :
- Xem xiếc kinh ghê người.
Côn liếm mép :
- Chưa xem à ?
Thúy gật đầu. Đôi mắt con bé long lanh cơ hồ hai hột nhãn vừa mới lột cùi.
- Chưa.
Anh hùng Côn mừng rớn. Nó “phiệu” :
- Xiếc Tạ Duy Hiển như thế đấy, Thúy ạ !
Tự nhiên, anh hùng Côn nói được hai tiếng “Thúy ạ”. Nó chợt cảm thấy tai hơi nong nóng. Côn quay đi chỗ khác. Con Thúy mà mắng nó cái tội “ai cho gọi tên người ta”, anh hùng Côn sẽ ê mặt lắm đấy. Côn hồi hộp, lo lắng. Chưa bao giờ nó biết hồi hộp, lo lắng cả.
- Thế hở, Côn ?
Côn quay phắt lại, hai con mắt mở to thao láo nhìn Thúy :
- Ừ …
Thúy ném một viên sỏi ra hè phố :
- Xiếc Tạ Duy Hiển còn những gì nữa hở, Côn ?
Côn chớp mắt :
- Nhiều lắm cơ. Khỉ kéo xe, múc nước. Chó ngồi xử kiện …
Thúy chặn lời Côn :
- Chó mà xử kiện à ?
Côn tỏ vẻ sành sỏi :
- Ông Tạ Duy Hiển ông ấy tập súc vật “cừ” không tả nổi. Con chó nó sủa như ông quan tòa, Thúy ạ !
Côn muốn nói đi nói lại hai tiếng “Thúy ạ”. Nó thấy hai tiếng này sao mà êm ái thế. Êm ái cứ y hệt “Chiều quê” của Hoàng Quý. Con Thúy lè lưỡi :
- Hay ghê nhỉ ?
Côn thích chí :
- Ái dà, ông ấy cầm roi da quất sư tử oai nhất thế giới. Các bạn sư tử gầm gừ tợn nhưng sợ ông Tạ Duy Hiển một vành.
Con Ngọc bắt chuyện Côn :
- Thế Côn có sợ sư tử không ?
Anh hùng Côn vung tay :
- Côn hở ? Côn “moa phú”.
Ngọc khen :
- Côn giỏi thật.
Nhưng anh hùng Côn chả khoái tí ti ông cụ nào. Giá Thúy bảo “Côn giỏi thật”, anh hùng Côn có thể “biểu diễn” thêm một kiểu xe đạp nữa. Côn hơi hơi ghét con Ngọc rồi. “Ai khiến khen người ta. Rõ thối”. Côn nhìn Thúy.
- Côn giỏi thật hở, Thúy ?
Thúy mỉm cười. Nụ cười của Thúy ngon hơn bát lục tầu xá ban đêm. Côn chờ Thúy trả lời câu hỏi của nó. Thì con Ngọc vội hớt lẻo :
- Côn sợ ma không ?
Côn rủa thầm “Mày mới đúng là con bà cô, Ngọc ạ !” Khốn nỗi con Ngọc không biết Côn ghét nó. Thúy vô tình nói :
- Ma ai chả sợ. Nó bóp cổ lè lưỡi à … Ma cà rồng nó hút máu người ta nữa. Eo ơi !
Côn lại thích thêm hai tiếng “eo ơi” của Thúy. Nó thích nói “Thúy ạ” và nghe Thúy nói “eo ơi”. Côn không còn nhớ Vũ, không cần nghĩ tới sân cỏ nữa. Côn chỉ biết Thúy khen nó giỏi, Thúy không đáng “trả thù” và “sẽ biết tay nhau”. Tự nhiên, Côn chạy ra vỉa hè, dộng đầu xuống nền xi măng, giơ hai chân lên trời. Nó dùng hai khuỷu tay lết đi một quãng. Thúy cười vang. Tiếng cười trong như pha lê. Côn từ từ ngả chân. Khi những đầu ngón chân bắt đầu chạm vỉa hè, nó đứng dậy rất nhanh, xoa hai bàn tai :
- Côn không sợ ma. Côn đã từng đánh nhau với ma ở nghĩa địa Vũ Tiên.
Ngọc nhanh nhẩu miệng :
- Ma nó khỏe hơn Côn không ?
Côn muốn mắng con bà cô Ngọc quá thể. Phải chi không có Ngọc, Côn đã “phiệu” bao nhiêu chuyện để làm Thúy lác mắt. Có Ngọc, Côn đâm ra ngượng, nhỡ mình hớ, con Ngọc nó cười, Thúy cười theo thì hỏng bét. Côn lờ đi, không chịu trả lời Ngọc. Khiến Ngọc giận dỗi :
- Côn làm bộ ghê.
Thúy về hùa Ngọc :
- Ừ, Côn làm bộ ghê ghê là …
Côn bỗng cụt hứng. Nó nhìn Thúy rồi nhìn những chú chim khuyên đang nhẩy nhót trong lồng trên giàn hoa giấy. Đôi mắt Côn chắc giống những đôi mắt ngơ ngác của loài chim khuyên lắm đây. Nó chả hiểu phải nói gì với Thúy nữa. Côn thọc hai tay vào túi quần xoóc. Nó bước đến chỗ chiếc xe nằm phơi nắng, dựng lên, dẫn xuống đường rồi “biểu diễn” nhẩy “mô tô”. Khỏi nhà Thúy một quãng, Côn mới hay hai khuỷu tay nó rướm máu.

<< Chương 4 | Chương 6 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 255

Return to top