Vừa đặt chiếc giỏ xuống nền nhà, bà mẹ vui vẻ bảo hai đứa nhỏ:
- Hạ Vy mau ra lấy thức ăn dọn ra cho má để má lau dọn bàn thờ và sắp xếp hoa quả cúng.
Hai đứa nhỏ hớn hở vây quanh bà, hỏi rối rít:
- Ủa hôm này ngày gì mà má mua đồ nhiều dữ vậy?
- Hôm nay có giỗ hả má?
- Không phải con à! Tại lâu quá má không cúng kiến gì nên có dịp là má lo cúng kính đàng hoàng chứ để bàn thờ trống không hoài! “Thờ mà không phượng” tội lỗi quá!
Con em lăng xăng giúp mẹ lấy mấy cái rổ. Nó nói không ngừng:
- Trời ơi, đã có bánh ít, mà còn có bánh nậm, bánh cam, bánh tiêu, chè đậu. Còn gì đây? Ô! chả lụa! Còn mấy gói lá này là nem chua, gói này là bún với chả cá, còn gói này là thịt quay. Sao đủ thứ đồ ăn vậy má?
Bà mẹ nhắc nó:
- Để mấy thứ thức ăn xa mấy trái cây cúng Phật đi. Đừng để thịt thà mắm muối dính đồ cúng Phật không nên.
Con em há hốc nhìn những trái táo Mỹ đỏ bóng, những trái lê vàng mọng nước, những trái cam xanh có cành lẫn lá và những trái đu đủ chín hườm tươi còn mủ đầy trên đầu cuống. Nó nuốt nước miếng, hỏi:
- Sao hôm nay má cúng trái cây sang quá vậy hả má? Thường ngày má chỉ cúng có chuối mốc thôi hà! Hoa này cũng là hoa sang nữa! Hoa lay ơn chứ không phải hoa huệ thường như mấy bữa trước.
Con chị thú vị nhìn những thứ thức ăn do bà mẹ bày trong ba cái rổ. Nó cảm thấy yên tâm vì không còn phải nghe những tiếng than van, rên rỉ và hình ảnh sầu não của mẹ từ sau cái buổi kinh hoàng do “dì” Sáu gây ra. Nó mỉm cười tin chắc là mẹ nó đã gặp lại dì Sáu tại chợ Đầm và đòi được lại toàn bộ những của cải mà bà đã bị lấy cắp. Vui vẻ cùng em phụ mẹ, nó líu lo với con em về những món ăn mà chúng sẽ có được trong buổi cơm chiều hôm ấy.
Khi ba mẹ con quây quần xung quanh mâm cơm, bà mẹ niềm nở nói nói cười cười:
- Ăn đi con ! Ăn đi! Các con ăn cho đã chứ mấy hôm nay má không mua gì cho các con ăn hết! Tội nghiệp!
Con em giục bà:
- Má cũng ăn đi! Má ăn với các con đi cho vui!
Bà mẹ lắc đầu, mỉm cười:
- Má vui quá nên đâm ra no mà không ăn nổi nữa!
Con em nằn nì:
- Ăn đi mà! Ăn với con đi mà má!
Con chị cười thật tươi khi nó hỏi bà mẹ:
- Dì Sáu trả lại tất cả tiền và nữ trang cho má rồi phải không má? Con biết chắc chắn là vậy!
Khuôn mặt bà mẹ đang vui bỗng sa sầm:
- “Cái con đó” gạt má đi luôn rồi chứ đâu có tìm gặp má làm gì nữa đâu con. Đừng nhắc kẻ lường gạt đó nữa. Má mà nghĩ đến chuyện mất của là má điên đầu!
Con chị chau mày. Nó ngạc nhiên hỏi:
- Vậy má có tiền đâu mà mua nhiều thứ quá vậy?
Đưa đôi đũa chỉ vào các đĩa thức ăn trên mâm, bà mẹ vồn vã bảo nó:
- Ăn đi! Ăn đi rồi từ từ má kể cho nghe.
Con chị gắp thịt vào chén nhưng vẫn dán chặt đôi mắt trên khuôn mặt mẹ để chờ nghe câu chuyện của bà. Bà mẹ nhìn nó và nói:
- Má không làm chuyện gì bậy bạ để lấy tiền mua thức ăn cho các con đâu mà sợ! Má mới trúng số đó! Ăn đi!
Con chị cười bẻn lẻn, gắp thức ăn:
- Đâu có bao giờ con nghĩ má làm chuyện xấu để kiếm tiền đâu! Nhưng mới ngày hôm qua má còn than khóc là không có tiền mà bây giờ lại mua thức ăn cho tụi con quá nhiều nên con ngạc nhiên đó chớ!
Con em đang nhai cơm bỗng ngưng lại hỏi:
- Má trúng số nhiều tiền không mà mua nhiều đồ vậy?
- Má trúng tới một ngàn tư lận!
- Một ngàn tư! Trời ơi một ngàn tư là mua được mấy phân vàng rồi phải không má?
Con chị cũng nói cười vui vẻ như con em:
- Trời ơi má có đến một ngàn tư! Trúng số đến một ngàn tư là má hên quá rồi. Nhưng sao má không để dành tiền làm vốn buôn bán. Ăn hết tiền rồi làm sao có cho những ngày sau?
- Không sao, má vẫn còn tiền mà! Nhưng mà... từ nay về sau má không tằn tiện nữa. Chẳng thà má để cho các con ăn xài chứ không bắt các con nhịn ăn nhịn mặc để rồi bị gạt mất tiền như trước nữa đâu
Con chị vừa nhai cơm vừa ngẫm nghĩ. Nó nhớ quầy bán vé số Kiến thiết ở góc đường trước rạp hát Tân Quang nơi nó thường đi ngang để đến trường. Cứ mỗi sáng thứ tư, những tờ vé số có in hình màu, in mộc dấu và in giá tiền bị xé bỏ và xả vung vãi đầy trên nền đất trước quầy bán đã gợi sự tò mò của nó và nó đã từng nhặt hai ba tờ để xem chơi.
Nó gật gù nói:
- Con thấy tờ giấy số Kiến Thiết chỉ có hai đồng thôi mà má trúng tới một ngàn tư thật là hên cho má quá đi!
- Má đâu có trúng số kiến thiết!
- Ủa! vậy chớ mà trúng số gì?
- Má trúng số đề.
- Số đề? Hồi giờ con chưa nghe ai bán số đề hết, chỉ thấy người ta bán số Kiến Thiết không hà!
- Số đề là số mà mấy người chủ cái ghi phiếu cho mình khi mình mua một con số bao nhiêu tiền chớ đâu phải là số Kiến Thiết.
- Vậy số đề là số mà người ghi ra ở giấy chứ không phải mấy tờ giấy số có hình như ở mấy chỗ bán vé số hả má?
- Ừ. Số Kiến Thiết là của chính phủ quốc gia phát hành còn số đề này chỉ ghi lậu thôi. Cảnh sát mà bắt được chủ cái thì bỏ tù chủ cái ngay.
Con chị trố mắt, chau mày:
- Lậu? Cảnh sát bắt? Đánh số đề mà “chùng chùng lén lén” tránh né cảnh sát như vậy thì má đánh làm chi? Sao má không mua vé số Kiến thiết có hơn không?
Bà mẹ lắc đầu:
- Đâu có ai trúng số Kiến Thiết nhanh như số đầu và số đuôi của số đề này đâu mà mua làm gì!
Con chị lắc đầu:
- Con không hiểu mấy cái số này. Gì mà số đề rồi lại số đầu, số đuôi!
Bà mẹ ngưng nhai cơm, nói với nó:
- Con cũng đừng tìm hiểu về mấy cái số đó làm gì. Đánh số đề này là cờ bạc mà.
- Cờ bạc? Sao má biết cờ bạc mà má còn đánh số đề?
- Bởi vì má thấy mấy dì bạn hàng đánh, má cũng đánh thử một lần cho biết mà thôi chứ đâu ngờ đánh một lần là trúng liền như vậy!
Con chị ngừng nhai, vừa suy nghĩ, vừa nói:
- Hôm nay là thứ ba. Chiều hôm nay có xổ số Kiến thiết mà má lại trúng số đề như vậy là số đề này có liên quan đến số Kiến Thiết hả má?
- Đúng rồi. Hai con số đầu tiên mà số kiến thiết xổ số đề gọi là số đầu. Còn hai con số cuối cùng của lô độc đắc ở số đề gọi là số đuôi.
- Rồi mình đánh làm sao?
- Mình muốn đánh con số nào thì đánh miễn là đành hai con thôi. Từ số không không đến số chín mươi chín.
- Má đã trúng con số nào vậy má?
- Má đánh số mười chín. Má đánh cả số đầu lẫn đuôi nhưng mà má đánh số đầu con số mười chín tới hai chục lận còn đánh đánh số đuôi con số mười chín chỉ có mười đồng thôi.
- Trời ơí! Má đánh một lần ba chục đồng! Đánh nhiều dữ vậy! Nếu thua thì mất nhiều tiền quá!
- Thua ăn gì thì chỉ đánh một lần thôi cho nên vừa thu tiền hàng xong là má đánh hết để thử thời vận. Trúng thì có nhiều, một lần thua thì thôi chứ má mất tiền và nữ trang quá nhiều rồi ba, bốn chục nữa có là bao?
Con chị lo lắng:
- Nhưng mà ba chục đồng đối với nhà mình cũng nhiều lắm. Má cố gắng làm, dành dụm thì sắm lại cũng được thôi!
Bà mẹ chép miệng, thở dài:
- Biết bao giờ mới sắm lại được? Một ngày má kiếm chỉ vài chục đồng lời mà phải chi phí đủ thứ chưa kể tiền học của em. Công sức má làm lụng vất vả bao nhiêu năm trời đã tiêu tan!
Trấn an con chị, bà mẹ nói tiếp:
- Má chỉ đánh một lần nên mới đánh nhiều tiền như vậy thôi chứ má không đánh nữa đâu. Lo ăn cơm cho xong rồi dọn dẹp, đừng lo nghĩ gì nữa!
Con em vẫn còn thích thú câu chuyện trúng số của mẹ, nó hỏi:
- Vậy rồi má trúng số đuôi hay số đầu?
Được hỏi trúng chỗ, bà mẹ vui vẻ trả lời:
- Má trúng số đầu con à. Má đoán ngay là nó ra con số mười chín đầu nên đánh nhiều tiền hơn số đuôi.
- Vì sao má chắc chắn là số đầu ra con số mười chín?
- Bởi vì má thấy con bướm đậu trên đầu của má. Má hỏi mấy dì bán hàng con bướm số mấy, mấy dì nói số mười chín vậy là má đánh số đầu con mười chín nhiều hơn số đuôi.
Con em cười nắc nẻ:
- Ha ha ha...Con bướm đậu trên đầu nên đánh số đầu mười chín! Tức cười ghê, con vật mà cũng có số! Mà má đoán hay quá hà! Đoán hay như vậy hèn chi trúng phóc!
Ngưng cười, nó hỏi đột ngột:
- Ủa! nói vậy mấy con vật trên đời đều có số cả hả má?
- Ừ, đúng vậy đó con.
- Vậy con chó số mấy vậy má ?
- Số mười một.
- Còn con dê?
- Con dê số ba mươi lăm.
Con em lại cười. Lần này nó cười lớn hơn trước:
- Ha ha ha... “ba mươi lăm là con dê xồm!” Hèn chi con hay nghe người ta nói mấy người đàn ông dê con gái là ba mươi lăm ! Té ra con số ba mươi lăm là con số của con dê!
Con chị giật nẩy mình. Nó đưa đôi mắt hốt hoảng nhìn con em rồi liếc nhẹ về phía bà mẹ. Nó thầm lo cho con em vì mấy chữ con nhỏ vừa nói không thích hợp với tuổi của nó tí nào và chắc chắn con nhỏ sẽ bị bà mẹ la ngay. Lạ lùng thay, bà mẹ cười theo con em và con nhỏ này ngước mặt lên trần nhà tiếp tục hỏi:
- Còn con thằn lằn số mấy hả má?
- Số chín mươi chín, số cuối cùng!
- Hay quá! Người ta đặt số cho mấy con vật cũng hay há má! Đứt đuôi như con thằn lằn hèn chi thằn lằn có số cuối cùng là chín mươi chín.
Nhìn xuống bếp, con em lại hỏi:
- Ông táo có số không má?
- Có chớ, ông táo số ba mươi chín hay bốn mươi gì đó má không nhớ.
Con chị gác đôi đũa trên cái chén, chau mày kinh ngạc:
- Làm sao mà má biết mấy con số này hay dữ vậy? Má mới đánh thử số đề ngày hôm nay thôi mà?
- Má có bảng ghi tên các con số mà! Chiều nay đi lãnh tiền ông chủ cái số đề cho má bảng tên các con số. Má có đọc sơ qua nên nhớ một vài con thôi.
Con em ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi:
- Má đánh hai chục mà trúng một ngàn tư...như vậy là đánh một đồng ăn bảy chục đồng lận hở má?
- Ừ đánh một đồng trúng bảy chục đồng, cho nên má đánh hai chục trúng một ngàn tư.
Con em hí hửng nói:
- Để hôm nào con nhịn tiền ăn sáng đánh thử một đồng xem có trúng không?
Bà mẹ nghiêm mặt:
- Không được! Còn nhỏ mà cờ bạc lớn lên quen thói hư!
Con em vét hết phần cơm trong chén vào miệng nhai một lúc rồi vô tư vô lự nói:
- Vậy thì khi tụi con dọn dẹp xong má cho con coi bảng tên các con số để con biết con nào là của con vật nào thôi.
Con chị lặng lẽ dọn mâm chén, không nói gì. Nó cảm thấy rõ ràng là mẹ nó hoàn toàn mâu thuẫn trong việc làm và lời nói của bà. Phân vân không hiểu điều gì đúng sai, nó lắc đầu nhè nhẹ một mình. Nhớ lại những tiếng rên khóc và cảnh ăn cơm nguội với rau mắm của những ngày trước đó, nó mỉm cười hài lòng nhìn bà mẹ và con em đang nói cười vui vẻ. Mang hai đĩa thịt quay và chả cá còn lại vào tủ đựng thức ăn, lòng nó mừng rơn. Nó hy vọng mẹ tiếp tục đánh số đề và gặp may mắn mãi mãi.
Trời bắt đầu tối dần dần. Từ trong ánh đèn lù mù của căn nhà nhỏ, tiếng đọc ê a của con em vang ra khu vườn đêm như tiếng đọc thuộc lòng bản cửu chương của đứa học trò chăm chỉ:
- Không một cá biển, không hai ốc, không ba ngỗng, không bốn công, không năm trùn, không sáu cọp, không bảy heo, không tám thỏ, không chín trâu , mười cua, mười một chó, mười hai ngựa, mười ba voi, mười bốn mèo, mười lăm chuột, mười sáu ong, mười bảy …