Toàn nằm trên giường đọc sách để đốt thời gian chờ đợi . Chỉ có mấy trang mà nãy giờ anh cứ đọc đi đọc lại mà vẫn chưa hiểu . Tâm trí Toàn như để tận đâu đâu. Đang nghĩ ngợi lang mang, bỗng cánh cửa kêu kẹt nhẹ một tiếng rồi Thuý An xuất hiện . Toàn chống tay ngồi bật dậy: − Sao cô đi lâu quá vậy ? Công việc có may mắn không? Thuý An mỉm miệng: − Từ từ thôi chứ ! Anh hỏi dồn dập quá làm sao tôi trả lời kịp . Toàn chép miệng: − Chờ hoài vẫn không thấy, tôi thấy sốt ruột . − Tôi đi với anh Tuyên mà . Đến đó còn phải trò chuyện làm quen với cô chủ tiệm để lấy cảm tình nữa chứ . − Cô ta có hài lòng số hàng đem giao không? Thuý An gật đầu: − Cổ khen chúng ta làm đẹp . Nhưng bảo phải cố gắng sản xuất ra nhiều hơn với lại làm thêm những loại hoa khác nữa . − Cô có biết làm không? − Biết chứ ! Tôi sẽ đáp ứng đủ yêu cầu của cổ . Chỉ sợ mất nhiều thời gian tôi sẽ bị rầy . Toàn nhướng mày: − Ai rầy cô? − Thì ông bà chủ ! - Ba mẹ của anh. − Nhảm ! Sao lại rầy ! Ba mẹ tôi rất vui khi tôi tận dụng được thời gian nhàm chán để cùng làm bông với cô. Thuý An mỉm miệng: − Nếu như vậy thì tôi rất mừng . − Ừm ! Mừng cho cả hai chúng ta, cô và tôi nữa . Ngừng một chút Toàn bỗng hỏi: − À ... còn Tuyên đâu? Cô và Tuyên cùng đi và cùng về một lượt chứ ? − Vâng ! Tôi khát muốn khô cổ nhưng chẳng dám than, sợ Tuyên rủ vào quán mất công anh chờ . − Ừm ! May cho cô đấy . Ở nhà tôi trông muốn mờ con mắt . Nãy giờ đọc sách để giết thời gian mà có vô trong óc được chút nào đâu. Thuý An bật cười khanh khách: − Tội không ! Nhưng anh mong làm chi, tôi đi rồi tôi sẽ về, chứ có đi luôn đâu mà sợ . Đôi mắt Toàn nhìn xa xăm: − Biết vậy mà sao tôi vẫn cứ sốt ruột . Nếu sau này nơi đây vì lý do nào đó vắng cô chắc tôi buồn lắm . Thuý An chép miệng: − Được ở đây chăm sóc cho anh là điều may mắn cho tôi lắm rồi, còn tìm chỗ nào tốt hơn nữa . Chỉ trừ phi đến lúc nào gia đình anh chẳng mấy cần tôi nữa thì tôi sẽ đi. Toàn nói giọng quả quyết: − Chẳng ai có thể quyết định điều đó thay tôi được cả . Cô có tin không? − Vâng ! Tôi tin vào lời hứa của anh. − À ... vậy thì hãy an lòng . Này, bỏ qua chuyện không vui ấy đi. Bây giờ tôi muốn biết cảm nghĩ của cô. Trả lời cho thành thật nhé . Cô có nhận xét về Tuyên ra sao. Thuý An ngó Toàn ánh mắt là lạ: − Sao dưng không anh hỏi tôi câu ấy ? − Cô không được thắc mắc mà có bổn phận đáp lại tôi thôi. − Có gì đâu, tại tôi hơi ngạc nhiên. Trả lời cho anh thì tôi sẵn sàng . -Cô nói thật chứ ? − Vâng ! Gạt anh ích lợi gì . − Cảm ơn cô. Nghe cô nói tôi cảm thấy vui qúa . Đến nỗi lúc nãy nghe bụng đói cồn cào giờ thì no rồi . Thuý An phì cười: − Vậy là tôi đã hại anh ! Lý ra tôi phải chọc anh giận để anh ăn nhiều mới được . Toàn cùng hoà giọng cười với cô. − Thôi ! Nói gì thì nói, dù có no anh cũng phải ăn. Tôi xuống dưới nhà mang cơm lên đây. Toàn mỉm cười nhìn theo dáng dấp gầy gầy của Thuý An, trong dạ anh nôn nao phấn chấn hơn bao giờ hết . Bước vào phòng ăn nhầm lúc cả nhà đang quây quần bên bàn, Thuý An khẽ cúi chào mọi người, bà Nhân ứng tiếng: − Bác định kêu chị Năm đem lên. Hôn nay sao cháu xuống trễ thế ? Tuyên đùa cợt đáp thay: − Chắc tại bán hoa được nhiều quá nên cô ấy quên đói rồi . Ông bà Nhân phì cười: − Phải vậy không Thuý An ? - Ông hỏi . − Dạ ! Có lẽ anh Tuyên nói đúng ạ . Cả anh Toàn cũng chẳng muốn ăn. Tuyên bảo: − Lúc sáng An hứa sẽ chia tiền huê hồng để trả công cho tôi. Nhưng tôi không nhận đâu mà đề nghị như vầy . An dùng khoản ấy nấu dùm hộ tôi một bữa tiệc thật ngon thết đãi cả nhà để ăn mừng được không? Cô gãi đầu nhăn nhó: − Trích tiền huê hồng cho anh thì tôi sẵn sàng. Nhưng bảo tôi nấu nướng thì tôi xin chịu vì tôi dốt việc ấy lắm . Tuyên nói: − Tôi không tin đâu. Tại cô muốn giấu tài thôi. − Cháu đừng lo, việc bếp núc có chị Năm phụ một tay. Nếu không biết thì chị ấy sẽ chỉ dẫn cho. - Bà Nhân bảo . − Vậy An đồng ý nghe ! Không được ý kiến gì thêm nữa . Ba thấy đúng không ba? - Tuyên quay qua hỏi ông Nhân. Ông cười xoà gật đầu: − Theo ba, ai nấu cũng được ! Miễn ngon thôi. Thuý An không thể từ chối, cô nói: − Cháu cũng định dùng số tiền kiếm được mời hai bác và anh Tuyên đến hiệu ăn ngon nhất để cùng vui một bữa . Bà Nhân mỉm cười: − Đãi gì thì tuỳ nhưng nên gói gọn trong số tiền huê hồng của Tuyên thôi. Tiền của cháu nên để làm vốn nữa . − Ừm ! Mẹ tôi nói đúng đó . Chỉ riêng số tiền phần trăm của tôi, không phải bù thêm của cô đâu. Để không khéo cô lại bảo là tôi ép thì khổ . - Tuyên cười cười bảo . Thuý An lắc đầu: − Có là bao đâu anh ! So với sự giúp đỡ của gia đình, nó chỉ là một phần nhỏ . − Thôi, đừng nên bàn đến chuyện ân nghĩa nữa cháu ạ . Hai bác luôn luôn coi cháu như người trong gia đình . Và mong cháu cũng nghĩ giống như vậy . - Ông Nhân bảo . Thuý An cúi xuống giấu sự cảm động: − Dạ ... cháu cám ơn hai bác . Giờ cháu xin phép được mang cơm lên cho anh Toàn . Chắc anh ấy cũng đói lắm rồi . Bà Nhân chỉ mâm cơm đã dọn thức ăn đầy đủ: − Chị Năm đã đặt sẵn mọi thứ . Hôm nay có món cá thu kho trà mà Toàn rất thích . Chắc cậu ta sẽ được một bữa ngon miệng. Thuý An nhìn vào mâm: − Với cháu món này cũng hơi lạ . Cháu cũng chưa từng dùng . − Vậy thì nên ăn một lần đi cho biết . Cô khẽ gật rồi quay lưng. Vừa thấy Thuý An vào phòng Toàn đã xoa bụng: − Ôi ! Đói ơi là đói ! Cô làm gì ở dưới nhà mà lâu thế ? − Tôi biết nhưng bận nói chuyện với hai bác . − Nói chuyện gì ? Có quan trọng lắm không? Thuý An lắc đầu, vừa múc cơm vào chén cô vừa đáp: − Chuyện đãi tiệc ấy mà . Toàn ngó cô: − Ai đãi ai? − Thì anh cứ ăn cơm đi đã rồi tôi nói cho nghe. Toàn làm theo lời, gắp miếng cá thu bỏ vào miệng, lắng tai. Thuý An nói: − Chuyện thết tiệc là ý kiến của anh Tuyên vì tôi muốn gửi tiền huê hồng cho ảnh . Nhưng ảnh bảo có công cán lớn lao gì đâu. Cuối cùng để Thuý An khỏi áy náy ảnh đề nghị đãi gia đình một bữa bằng số tiền ấy . Toàn ngồi nín thinh, Thuý An chợt hỏi: − Còn anh nghĩ sao? Nếu mai mốt đãi ở nhà hàng anh cùng đi nhé ? Toàn lắc đầu: − Nơi đó đâu phải dành cho người tàn tật . Rồi sẽ có nhiều cặp mắt đổ dồn về tôi. Thuý An gục gặc: − Anh nói cũng đúng . Nhưng đừng chú ý đến những người xung quanh. Tôi biết việc này hơi khó đối với anh. Nhưng hãy vượt lên trên mặc cảm và số phận thì anh cảm thấy sẽ không còn nặng nề đầu óc nữa . Toàn im lặng một lúc lâu rồi đáp: − Điều đó tôi cũng biết, cần chi cô phải nhắc nhở và tôi cũng đang cố tập đây . Có lẽ cần thêm sự động viên của cô đó . Thuý An cười thật tươi: − Ôi ! Tôi mừng quá ! Không ngờ ..... − Tôi đồng ý chứ gì ? − Vâng ! Vì lâu lắm rồi anh chả đi đâu, chỉ quanh quẩn trong căn phòng này . Toàn nhìn Thuý An nét mặt dịu dàng: − Thôi ! Nếu cô vui thì ráng ăn nhiều lên để có sức mà làm việc . Món cá này rất ngon, nãy giờ chưa thấy cô thử . Thuý An gật: − Có chứ . Tôi đã nếm qua rồi . Mùi vị rất đặc biệt và cũng rất lạ . − Mẹ tôi biết tôi thích món này nên làm cho tôi ăn . − Vâng ! Hồi nãy tôi cũng nghe bác nói . Toàn đưa chén cơm lên: − Cô có biết tôi ăn đến chén thứ mấy rồi không? − Cùng lắm là chén thư ba chứ gì ? − Trật lấc ! Chén thứ tư rồi ! Khiếp chưa ? Thuý An cười nhỏ: − Anh ăn được tôi mừng ! Có gì mà khiếp . Toàn gấp cá bỏ vào chén của Thuý An: − Nãy giờ cô cứ nhường cho tôi. Còn nhiều lắm đây này . Vừa ăn, Thuý An vừa bảo: − Có lẽ tôi phải học cách chế biến món cá này mới được . − Đúng đấy ! oOo Minh Thư che miệng ngáp dài . Ngày nay bán đắt hàng qúa, luôn buổi trưa cũng không được nghỉ ngơi, cô muốn được ngủ sớm . Định đưa tay kéo cánh cửa sắt thì Mỹ Linh lù lù chạy tới . − Ê ! Cho tao vào chơi một lát đi. Sao dọn dẹp sớm vậy hả ? Minh Thư vươn vai: − Mệt qúa mày ơi ! Từ sáng đến tối khách hàng cứ ra vào tấp nập, tao đứng muốn rụt cả chân. Mỹ Linh bĩu môi: − Xí ! Đắt cũng than, ế cũng than. Nghe mà phát ghét . − Ừ ! Nghĩ cũng ngộ há . Riết rồi, đấng thiêng liêng cũng chẳng biết chiù lòng người ra sao nữa . Mỹ Linh nguýt bạn: − Thôi ! Khỏi cần dài dòng, muốn tiếp tao không thì cứ nói, để tao còn về. − Sao lại không ! Nhưng cho tao ngả lưng một chút cái đã . − Ừm ! Cứ tự nhiên ! Chẳng cần phảI lịch sự làm chi . Miễn mày chịu nghe tao nói là được . Minh Thư mỉm cười: − Lỗ tai tao sẵn sàng tiếp thu mà . Sao có chuyện gì cần đến nỗi giờ này còn mò tới đây ? Mỹ Linh đưa túi nylon lên: − May có thấy gì đây không? Đố mày biết . − Chưa trả lời tao còn bày đặt hỏi . Có phải bột chiên không? − Nhỏ này đoán hay thật . Tao nghĩ mày rất khoái món này . Minh Thư bật cười: − Lâu rồi chẳng gặp nhau vậy mà mày vẫn không quên sở thích của tao. Nhưng thú thật đi, mang quà bánh tới để mua chuộc tao chuyện gì vậy ? Mỹ Linh tủm tỉm cười: − Thường thôi ! Trong khả năng của mày . Nhưng ăn đi đã . Ở đây có chén đĩa gì không? − Có chứ ! Để đằng sau ấy . Xuống lấy dùm tao đi . Lát sau, cả hai ngồi đối diện trên chiếc bàn nhỏ, Mỹ Linh vừa ăn vừa suýt xoa: − Ôi ! Cay quá mày ạ ! − Nhưng ngon thì vẫn cứ ngon phải không ? Nào, bây giờ nói cho tao nghe mục đích mày đến đây đi. Mỹ Linh từ tốn nói: − Mày đã biết ông Tuyên là bồ của tao rồi chứ ? − Ừ ! Sợ tao cua ổng phải không? Yên chí đi. Tao là con bạn luôn luôn biết điều . − Đúng ! Tao đâu có nghi ngờ gì mày . Tao nói con bé kia kìa . Minh Thư ngơ ngác: − Ơ hay ... ở đây làm gì có con bé nào nữa ? − Mày chậm tiêu quá vậy ! Con nhỏ bán hoa cho mày đó . − A ... qua sự giới thiệu của ông Tuyên chứ gì ? Mỹ Linh gật nhẹ: − Ừm ! Nó đang giở trò quyến rũ ổng . Tao chẳng biết phải làm cách nào để ngăn chận lại . − Sao mày lại để cho cả hai có dịp làm quen với nhau? − Người anh em song sinh với Tuyên tên là Toàn, bị tai nạn xe cộ, ngồi xe lăn hai năm nay rồi . Con bé ấy là người được gia đình thuê để chăm sóc cho con của họ. Minh Thư gục gặc: − À ... ra vậy ! Nhưng chả lẽ ông Tuyên lại đi mê con nhỏ tầm thường thấp kém đó . − Ban đầu tao cũng nghĩ như mày . Nhưng thật ra là sai lầm . − Tại sao ? Mỹ Linh nhíu mày: − Tao cũng không biết phải giải thích thế nào nữa . Dường như nó có đặc điểm gì đó khiến cho Tuyên phải chú ý . Minh Thư trề môi: − Vậy là mày quá dở trong khi mày có đủ điều kiện hơn nó . Vả lại mày với ông Tuyên quen nhau khá lâu . Mỹ Linh có vẽ tức tối: − Tao vừa tính bàn với ông Tuyên tiến tới hôn nhân. Nhưng chưa gì đã bị kỳ đà cản mũi . − Theo tao, con nhỏ ấy ăn mặc quê mùa thí mồ . So với mày nó thua xa lắc . − Hai anh em nhà hắn giống như có mắt mà không có tròng . Nghĩ thật là tức . Minh Thư trợn mắt lên: − Cả hai đều thích nó hết à ? Kỳ nhỉ ! Gã Toàn tàn tật không có đối tượng nên mê nó là hẳn nhiên . Còn ông Tuyên hào hoa như vậy ... − Bởi thế mới có chuyện nói . Bây giờ chỉ còn cách phá nó cho đở tức . Chuyện này phải cần mày giúp một tay. Minh Thư nhíu mày: − Mày muốn tao làm gì ? − Dễ ợt ! Cứ báo với Tuyên không nhận hàng nữa . Để xem tìm đâu cho ra nơi tiêu thụ số lượng lớn đó . − Thì để nhận thêm lần thứ nhì rồi hãy báo . Mỹ Linh lắc đầu phản đối: − Đâu có được ! Tao muốn mày phải nói vào lúc sắp nhận hàng để họ bị dội lại .Như vậy mới hả dạ của tao. − Thôi ! Làm thế ác lắm . Người ta nghèo, biết xoay xở làm sao. Mỹ Linh làm mặt giận: − Mày tội nghiệp nó chứ không tội nghiệp tao ư ? Vậy ai là bạn của mày ? − Đương nhiên tao phải bênh mày rồi ! Nhưng trong chuyện đối tác làm ăn thì phải đặc chữ tín lên hàng đầu . Đã đồng ý thì lấy lý do gì để từ chối? Mỹ Linh bĩu môi: − Thiếu gì cách . Chẳng qua mày không muốn giúp tao, cứ nói thẳng vậy đi. Thôi để tao về . Vừa nói Mỹ Linh vừa dợm đứng dậy . Minh Thư áy náy buộc lòng bảo: − Khoan đã ! Để tao suy nghĩ lại . − Thôi ! Nếu mày thấy ảnh hưởng đến uy tín thì tao không ép . Cứ xem như tao chưa nói với mày chuyện gì cả . − Giận tao hả ? Được rồi tao sẽ làm theo ý mày . Chịu chưa? Mỹ Linh mỉm cười ngay: − Tao biết mày đâu nỡ bỏ tao . Cảm ơn trước nhé . Mai mốt tao sẽ trả công mày xứng đáng . − Không cần ! Miễn mày hiểu tao là được . Vỗ vỗ vào lưng bạn, Mỹ Linh phấn chấn: − Yên chí đi. Chuyện làm của mày không phải ác đâu mà là thiện . Vì góp một phần ngăn chận được tình cảm phát sinh giữa Tuyên và con bé kia . Đúng không? Minh Thư miễn cưỡng gục gặc đầu. Thấy đã đạt được ý muốn, Mỹ Linh nhìn đồng hồ rồi nói: − Khuya dữ, đã gần mười một giờ . Thôi, tao về để cho mày ngủ nghỉ . Vươn vai một cách uể oải, Minh Thư đáp gọn lỏn: − Ừm !