Lão già họ Trần đã mất, một lão thầy thuốc đáng yêu kính.
Mọi người nghe một sự mất mát không thể bắt được. Ai náy đều ngồi yên buồn bã.
Lương khô đã được hai người đàn bà hâm nóng lại mà hầu như họ không ai muốn đụng tới.
Từ Dung thấy vậy khuyên giải mọi người :
- Không thể ngờ đã trải qua nhiều đoạn đường khó nhọc, đến đây lão Trần mạng vong! Nhưng các vị hãy ăn uống để lấy sức. Còn nhiều đoạn đường cam go khác nữa.
Hạng Thác nhìn quanh :
- Chúng ta bỏ lại dọc đường khá nhiều người, lão Trần đã giúp chúng ta nhiều lắm!
Minh Phụng nói :
- Lão Trần thường bảo lão mong tìm được những vị thuốc quý cho mọi người.
- Hoài bão đó tốt đẹp. Nhưng lão bị chết dưới cái dưới sắt dao nhọn. Cái chết đến với lão ta trong sự lựa chọn hy sinh cuối cùng.
Từ Dung nói :
- Tại sao lão không chọn con đường sống để tìm ra vị thuốc trường sinh bất tử cho mọi người?
Hạng Thác trầm lặng nhớ đến lão Trần.
Bá Vũ nói thay mọi người. Như trả lời câu nói của Từ Dung.
- Lão Trần có lẽ cuối cùng thấy thất vọng! Vì lão ta sống đến già, đi khắp nơi mà không tìm được thuốc tiên cứu đời khỏi tử vong?
- Trong cái bị vải của lão còn lại rất nhiều loại thuốc. Mỗi loại lão có ghi cách uống và trị chứng bệnh rõ ràng. Tôi đang giữ đây.
Mã phu vừa nới vừa đưa cái bộc vải ra.
Từ Dung nói :
- Lão chết đi, còn để thuốc chữa bệnh lại cho chúng ta! Tiếc thay! Tội thay!
Đôi mắt người đàn bà nhuốm vẻ u buồn. Nàng nhớ những người đã hy sinh, trong đó có người yêu của mình. Cái ước vọng tìm vàng, sống đời giàu có đột nhiên lạnh lẽo trong đơn cõi lòng nàng.
Rồi nàng im lặng.
Trong ánh lửa chập chồn của đống củi vừa nhóm lê, ánh sáng mờ mờ soi qua khuôn mặt trai xoan hồng của nàng như đau buồn lây lắt.
Bá Vũ quay lại xem Minh Phụng đang làm gì? Chợt bắt gặp nàng vừa nhìn mình.
Trong số này, họ là người có hạnh phúc nhất.
Ngưòi mã phu không có ngựa, chỉ ôm mớ áo lông hành lý mơ mơ màng màng.
Lão Lý còn ngắc ngoải lấy thêm áo lông ra mặc. Dường như lão lên cơn sốt!
Họ trải những tấm chăn ra, mỗi người đều có tâm sự của mình.
Bá Vũ luôn bên cạnh Minh Phụng.
Một lát về khuya, trời lạnh lẽo như băng thấy Từ Dung đang co ro ngồi bó gối một mình.
Hạng Thác bước tới bảo :
- Từ Dung hiền muội, cho tôi ngồi với kẻo lạnh!
Từ Dung ngước mắt lên nhìn vị tướng quân đầy nhân hậu và cương cường.
Nàng ngồi xê qua một bên, Hạng Thác ngồi xuống. Toàn thân Từ Dung nghe như được cứu lại, được bao phủ bởi một tình yêu thương vừa thoáng hiện.
Đêm tối, họ nằm bên nhau. Ôm chặt trao hơi ấm và hạnh phúc chân thật. Họ cố sống trong hạnh phúc đó để quên bao nỗi thất vọng khốn khổ trên đường.
Lão Lý lại gần đống lửa, cho thêm cành lá khô vào, khơi cho nó ấm hơn nữa!
Lão Lý vẫn tin rằng đó là cơn phẫn nộ của thần núi Ly Sơn.
Lão cũng lo thêm, càng vào gần tới lăng mộ thì sự mất mát càng lớn lao hơn nữa.
Gần đến sáng, lão Lý còn ngồi tĩnh tọa chợt từ trong sương khói hiện ra một bóng đen hình thù ghê rợn, lông lá đầy mặt, quần áo tả tơi. Bóng đó thấy ánh lửa, chờn vờn tới gần.
Khi thấy mọi người mê ngủ, bóng đó đi chờn vờn qua có ý tìm kiếm vật gì.
Thấy có gói hành lý gần bên lão mã phu nằm, bóng đó có vẻ thèm muốn, định giật lấy, nhưng lại sợ.
Càng gần ánh lửa cái bóng càng lộ ra một gương mặt đầy xương xẩu, mắt thao láo và thèm khát. Chợt lão Lý mở mắt nhìn ra.
Lão ta nghĩ là quỷ rừng hiện đến, liền bắt ấn niệm câu chú trừ để đánh quỷ!
Nhưng đây là quỷ sống, càng đến gần là lão ta không làm gì được.
Thần chú của lão không linh ứng!
Lão lại niệm câu chú cầu tổ Lỗ Bang bắt ấn đánh mạnh thêm môt cái nữa.
Cũng không ăn thua gì!
Lão tức giận than oán :
- Ôi chao! Bùa hết linh đệ tử xin trả về cho sư tổ hết!
Bóng nọ đến gần nhìn lão và chắp tay xá một cái.
Lão lấy làm lạ mở to mắt nhìn.
Dường như nó muốn xin lão vật gì?
- A! Con người rừng! Ngươi muốn hỏi gì đấy?
Người nọ ú ớ :
- Cho... Tôi thức ăn!
Lão Lý nói :
- Nhà ngươi là ai? Tại sao ở trong khu rừng này. Từ bao lâu rồi?
Người nọ nói nhỏ. Dường như từ lâu rồi, hắn không hề nói tiếng người với bất cứ ai.
- Cho tôi thức ăn! - Hắn nhắc lại.
- Chắc người thèm khát lắm thì phải! Đói lắm ư?
Người nọ vuốt sương chảy đầm đìa xuống đôi gò má đầu lông lá.
Mồm mép cũng phủ đầy râu ria tua tủa nói :
- Cho tôi cơm! Từ lâu ... không có cơm mà ăn!
Lão Lý gật đầu đứng lên đi về phía nơi bếp lửa. Thức ăn, toàn cơm khô, thịt khô được nấu lại.
Hầu như ban chiều không có ai sờ đến cơm nước gì. Chỉ có rượu! Hầu như còn giọt nào họ đều uống cạn từ lâu.
Lão Lý mang thức ăn tới cho hắn nói :
- Ăn đi. Cơm khô nấu lại đấy, vẫn còn nóng!
Hắn nhai ngấu nghiến lạp xưởng, thịt khô cá khô nướng và ăn cơm một cách ngon lành.
Hắn vốc cả hai bàn tay lông lá vào nồi cơm, bốc ra từng nắm cơm, vắt lại rồi cho cả khúc lạp xưởng vào mà ăn.
Hầu như vùa ăn vừa nuốt chửng!
Mọi người nghe tiếng nói, thức dậy cả.
Thấy lão Lý đang ngồi nói chuyện với người rừng. Thoạt nhiên Từ Dung, Minh Phụng suýt rú lên vì khiếp vía.
Rồi lão mã phu hắn nhìn lão người rừng hỏi :
- Hắn là ai?
Lão Lý nói :
- Hắn tới xin thức ăn. Không nói gì!
Hạng Thác cũng bước đến khiến gã người rừng lùi lại.
Hạng Thác sợ lão chạy mất nên nói :
- Lão bá yên tâm. Hãy ăn thật no rồi hãy nói chuyện.
Lão già ăn xong, còn liếm mép nhìn thao láo vào các thức ăn còn lại, mà lão quá đầy dụng rồi, không thể dồn vào đâu được.
Mọi người cho củi vào đống lửa.
Đống lửa càng cháy dữ. Cây lá nổ lắp bắp nghe thật dòn.
Lão người rừng tìm kiếm thứ gì nữa.
Lão nhìn vào các bình rượu.
Gã mã phu cười lớn :
- Tiếc là chúng tôi uống sạch rượu cả rồi!
Lão sơn nhân nói, giọng lão ồ ề khó nghe :
- Các người là ai, đến đây?
Hạng Thác nói :
- Chúng tôi đi tìm lăng mộ vua Tần!
Lão sơn nhân nói :
- Mộ vua Tần, ở nơi phía Tây núi Ly Sơn! Nhưng chưa ai tới đó được cả?
Gã mã phu xem chừng như lão sơn nhân này hiểu được bèn hỏi dò :
- Có lẽ lão huynh là người nước Tần?
Lão sơn nhân lắc đầu :
- Không... không phải! Tôi người nước Yên, bị nhà Tần tiêu diệt.
- Sao lão lại ở đây?
Lão sơn nhân lắc đầu có vẻ buồn :
- Nước Yên bị nhà Tần tiêu diệt. Người nước Yên bị vua Tần chôn sống, đày ải, khổ nhục tù tội trăm bề thật là một cách trả thù man rợ chưa từng thấy. Vua Tần ra lệnh làm cỏ nước Yên, lớp bắt sống, cho thiến để tuyệt tự, đầy làm cung A Phòng, đầy lên núi Ly Sơn làm lăng mộ cho hắn.
- Thì ra lão trốn được phải không?
Lão sơn nhân nói :
- Lão trốn vào rừng Ly Sơn này từ lúc mới bắt đầu xây lăng mộ vua Tần.
Hạng Thác hỏi :
- Thế lão bá có biết nước Sở đã diệt nhà Tần và đại xá thiên hạ rồi chăng.
Lão già trố mắt nhìn không thể tin được.
Hạng Thác lại hỏi :
- Lão không tin là nhà Tần bị diệt vong?
Lão sơn nhân còn như trong giấc mơ, thì Hạng Thác rút từ trong người ra một cây hiệu kỳ nhỏ hỏi :
- Lão bá xem đây là ký hiệu của nước nào?
- Đúng là của nước Sở!
Đôi mắt lão sơn nhân như ứa lệ, nói :
- Nhà Tần gồm thâu thiên hạ chẳng bao lâu...
Lão Lý chen vào :
- Bạo tàn, bất nhân bất nghĩa thì trời đất không thể cho hưởng phúc lộc lâu dài.
Lão sơn nhân nói :
- Như thế các người nước nào đến đây?
- Thì người nước Sở chứ còn nước nào nữa!
Lão sơn nhân âu sầu :
- Còn nước Yên, nước Tề thì sao?
- Cùng với Sở Bá Vương tiêu diệt nhà Tần. Người Tần cũng đã bị chôn sống cả rồi!
Lão sơn nhân lắc đầu :
- Sao lại giết họ. Chỉ có vua Tần vô đạo mà thôi!
Hạng Thác nhìn lão, nghe lời nói nhân hậu, gật gù nói :
- Dù sao thì thiên hạ cũng bớt sự cùm xích tàn bạo của vua Tần!
Lão sơn nhân vỗ đùi nói :
- Đúng là rợ Tần! Cứ cho là chúng văn minh vào bậc nhất. Lũ rợ Tần khát máu!
Rồi lão ta đứng lên. dường như không biết lạnh lẽo là gì.
Hạng Thác nói :
- Ngày xưa xây mộ thì tìm đường chốn, bây giờ phá một nhà Tần, lão bá có giúp chúng tôi một tay không?
Lão sơn nhân vui vẽ ra mặt nói :
- Xây dựng mà tàn bạo thì công trình bao nhiêu cũng hoàn không!
Lão Lý nói :
- Phá hủy mà nhân nghĩa thì lại là việc có ích cho loài người, phải không lão bá?
Tất cả mọi người đều cười to, lấy làm đắc ý lắm.
Từ Dung tìm một bộ đồ cửa Lưu Giả đến trao cho lão sơn nhân nói :
- Lão bá nên thay đổi y phục. Bây giờ khỏi lo trốn bạo Tần nữa.
Lão Lý nói :
- Chốn rừng núi luôn che chở cho người ngay thẳng. Lão huynh hãy thay đổi bộ đồ vạn cổ ấy đi.
Lão sơn nhân lại được dao cạo râu tóc bấy giờ bộ đồ đã làm cho lão ta trở về với thế giới loài người.