Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Luyến Thương

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 19717 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Luyến Thương
Uyên Nhi

Chương 7

Hoài An nhíu mày . Căn cứ vào những câu trả lời của Thanh Lâm , anh tin rằng cậu ta đang giấu anh chuyện gì đó , và tình cảm đối với Diệu Linh cũng không đơn giản là tình bạn như Thanh Lâm đã nói với anh . Chỉ có Nghi Bình , do quá đam mê trong tình yêu , cô đã không nhận thấy điều này . Hoài An thấy tội nghiệp cho em gái mình quá ! Hướng tia nhìn sắc lạnh về phía Thanh Lâm , anh dằn giọng :
- Tôi không ép ai cả , tôi chỉ muốn cậu phải xứng đáng với tình yêu mà Nghi Bình đã trao tặng cậu . Cậu không cảm thấy là mình may mắn hơn người khác hay sao ?
Thanh Lâm khẽ nhún vai :
- Anh làm cho tôi cảm tưởng như mình đang thụ hưởng một đặc ân . Tình yêu thôi mà , anh đừng tạo cho tôi một áp lực quá nặng nề , giống như là tôi đang chịu ơn của em anh.
- Cậu đừng có coi thường tình cảm của Nghi Bình , nó không dễ dàng trao trái tim cho ai ngoài người nó thích cả . Lẽ ra em gái tôi đã có hạnh phúc , có một người yêu nó hết lòng nhưng mà …số nó không được hưởng cái may mắn đó cho nên nó đã từ chối người ta để chọn anh !
- Tôi biết người đó là ai rồi , nhưng đó là chuyện lúc trước kia , bây giờ anh ta đã quen người khác , đâu còn tình ý gì với Nghi Bình.
- Cậu muốn nói tới Phi Yến chứ gì ? Cậu lầm rồi , Lập Văn chỉ xem Phi Yến như một người bạn , tình bạn đó rất bình thường . ANh ta cùng với mẹ đang muốn se duyên cho Phi Yến cùng Lập Vũ , còn trong lòng Lập Lăn , ngoài trừ em gái tôi ra chưa hề có hình bóng thứ ba.
Câu nói vô tình của Hoài An làm Thanh Lâm nhanh chóng hiểu ra sự việc , anh khấp khởi mừng thầm nhưng ngoại mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên :
- Bộ không phải ảnh quen với Diệu Linh sao ?
- Làm gì có ! Lập Văn chỉ coi Diệu Linh như em gái mà thôi . Sauk hi biết Nghi Bình quen với cậu , Lập Văn trở nên buồn và ít nói hẳn đi , anh ấy không than thở với tôi nhưng tôi biết ảnh còn thương Nghi Bình lắm ! Cho nên tôi mới nói …Nghi Bình đã lẫn tránh một tình yêu chân thật để chọn cậu , thì cậu cũng phải đền đáp cho xứng đáng.
Thanh Lâm gật đầu :
Yên tâm đi anh An , tôi biết mình phải làm gì rồi . Tôi không để Nghi Bình thiệt thòi , cổ nhất định sẽ có được hạnh phúc …
Dứt lời , Thanh Lâm gọi chủ quán tính tiền cà phê rồi đưa Hoài An đến cửa hàng của anh . Hoài An vô cùng ngạc nhiên trước vẻ hớn hở khác thường của Thanh Lâm , không hiểu sao tự dưng cậu lại thay đổi thái độ như vậy . Nhừng dù sao Thanh Lâm cũng đã hứa với anh rồi , có lẽ cậu ta không dám trở mặt phụ Nghi Bình đâu.
Nghi Bình ơi ! Có điện thoại nè con !
Đang ngồi sấy tóc trên chiếc bàn trang điểm ở trong phòng , nghe cha gọi , Nghi Bình vội rút phích cắm điện để ra ngoài . Cô bước tới giở máy lên khẽ nói :
- Alô !
- Nghi Bình hả ? Anh Lâm nè em !
Nghi Bình vui hẳn lên :
- Làm gì gọi cho em sớm vậy ?
- Sáu giờ rồi , còn sớm gì nữa , công chúa . Em chuẩn bị đi , anh đến đón em đi ăn.
- Ngay bây giờ ư ? Em còn phải đi làm mà.
- Anh cũng đi làm vậy ! Một bữa ăn sáng mất chừng hai mươi phút chứ bao nhiêu ?
Nghi Bình ngập ngừng :
- Anh Lâm à …xin lỗi anh nha . Em không biết anh gọi tới nên lúc nãy em đã hẹn bạn đi ăn điểm tâm rồi , để sáng mai nghe anh.
Tiếng Thanh Lâm cằn nhằn trong máy :
- Em không thể vì anh mà lỗi hẹn một lần à ?
- Không phải , đây là lần đầu tiên em hẹn người ta , em không muốn làm họ thất vọng . Ngày mai em nhất định sẽ chờ anh.
- Cũng được . Chào em !
Nghi Bình gác máy xuống , cô trở lại phòng sắp xếp đồ đạc rồi đẩy xe ra ngoài trong tâm trạng thật vui . Chưa bao giờ cô thấy cuộc đời đẹp như lúc này , khi mà xung quanh cô chỉ toàn là một màu hồng hạnh phúc . Cô sống trong một gia đình hoà thuận thương yêu nhau , bên cạnh cô có những người bạn tốt và một người yêu tuyệt vời . Điều làm Nghi Bình cảm thấy thoải mái nhất là gần đây cô đã làm thân được với Lập Văn , không còn thấy ghét anh như trước , khoảng cách giữa hai người đã mất hẳn không biết từ lúc nào . Suy cho cùng thì Lập Văn cũng có gì đáng ghét đâu . Chỉ tại cô ngang ngạnh quá , có lúc gần giống như “man man” vậy . Tình yêu đã làm cho cô thay đổi để trưởng thành , chính chắn hơn và nhu mì hơn . Hôm nay cô hẹn với Lập Văn , hứa đãi anh ăn cơm tiệm để cảm ơn những lần anh làm “cố vấn thẩm mỹ và thời trang” cho cô , biến cô thành một thiếu nữ xinh đẹp và duyên dáng.
Lúc Nghi Bình đến tiệm cơm Trung Ký thì Lập Văn đã chờ sẵn ở bên trong . Cô khóa xe cẩn thận rồi bước vào , mỉm cười với anh.
- Anh đến sớm như vậy sao không đến nhà đón em hả , anh Văn ?
- Thôi đi , hẹn ở đây được rồi , anh chở em lỡ như Thanh Lâm trông thấy thì phiền lắm , lại mất công giải thích lôi thôi.
Nghi Bình mỉm cười thật giòn :
- Quan hệ của chúng mình quang minh chính đại , anh Lâm cũng không lạ gì anh . Anh làm như bạn trai em ghen ẩu lắm vậy !
Lập Văn dịu dàng :
- Em nói vậy là em chưa hiểu nhiều về đàn ông . Khi yêu thì ai mà không ghen khi thấy người yêu mình ở bên cạnh kẻ khác chứ . Cái ghen của đàn ông khác với đàn bà , nó không bộc lộ một cách ồn ào nhưng đau nhói ở trong tim , một nỗi đau thâm trầm rất khó lột tả được , đàn bà còn khóc được để quên song đàn ông thì …
Lập Văn nghẹn lời , nhớ đến chuyện lòng mình anh muốn ứa nước mắt nhưng cố đè nén nỗi đau lòng mình lại . Nghi Bình vẫn vô tình :
- Anh nói gì thảm vậy , anh Văn ! Nghe cách nói của anh , em có cảm giác như anh rất có kinh nghiệm về chuyện đó ! Bộ anh đã từng ghen hay sao ?
Lập Văn không muốn thố lộ nỗi lòng , vừa lúc người phục vụ đến anh liền hỏi lảng sang chuyện khác :
- Em dùng cơm gì để anh gọi ?
- Câu này phải để em hỏi anh mới đúng . Bữa cơm hôm nay là do em đãi mà . Anh quên mình đã giao hẹn gì rồi sao ?
Lập Văn gượng cười :
- Ờ ha , suýt chút nữa là anh quên thật đó . Vậy em chọn đi , em thích ăn gì thì cứ gọi cho anh món đó.
Nghi Bình nói đùa :
- Anh dễ dãi đến thế thì em sẽ chọn những món ít tiền cho …đỡ hao !
- Không sao đâu , đi ăn với cô công chúa nhỏ như em thì cơm rau với muối anh vẫn thấy ngon mà.
- Xí , người ta mới khao anh một bữa , anh đã nịnh thấy ghê ! Đừng có thổi phồng em như vậy em tự cao lắm đó ! Thôi để em chọn món ăn cho hợp với túi tiền , lương công chức không bao nhiêu , xài sang quá thì chóng hết lắm.
Lập Văn phì cười , đợi Nghi Bình gọi món ăn xong anh mới nói :
- Nhắc tới chuyện làm anh mới nhớ , sao hồi đó anh đưa em vào làm ở công ty anh em lại không bằng lòng ? Lương ở chỗ anh cao gấp ba lần mức lương hiện tại của em . Sao em lại bỏ đi cơ hội đó ?
- Là bởi vì em thích công việc của mình hơn . Làm ở Ủy ban tuy là lương ít nhưng mình lại có cảm giác sống thanh bạch , tâm trạng thoải mái , không có sự bon chen danh lợi . Nói tóm lại , em thuộc loại phụ nữ an phận lúc nào cũng thích sự tôn nghiêm.
- Nói vậy em cho rằng công ty anh là một nơi không có sự thanh bạch , cũng không có sự tôn nghiêm ư ? Em nghĩ anh làm cái gì trong đó ?
- Em chưa hề đặt chân vào thì làm sao biết được ?
Lập Văn có hơi phật ý :
- Chưa từng đến mà em đã đem so sánh như vậy rồi , đừng coi thường công việc của anh nghe chưa . Nếu không có kiến thức Đại Học thì không làm được.
- Bởi vậy nên em biết thân , an phận thủ thường . Em chỉ mới học hết trung học thôi . Không dám có một bước nhảy vọt như vậy.
- Hở ! Nhưng ít ra thì em cũng còn có anh giúp em mà . Anh sẽ có cách để mà hướng dẫn cho em quen việc.
Nghi Bình lắc đầu :
- Bỏ đi anh , em thấy công việc ở Ủy ban thích hợp với mình hơn . À ! Cơm đến rồi kìa , mình ăn đi kẻo nguội mất ngon.
Hai đĩa cơm thập cẩm được mang ra đặt trước mặt Nghi Bình và Lập Văn , mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi làm cho Lập Văn cảm giác đói bụng , anh từ từ cầm muỗng nỉa lên , vừa ăn vừa nhìn Nghi Bình . Anh để ý thấy cách ăn uống của cô bây giờ đã khác xưa , không còn tự nhiên nhai một cách thoải mãi nữa , Nghi Bình đã biết ý tứ , ăn uống nhỏ nhẹ , từ tốn . Nhớ đến lần cô bị bội thực dạo trước . Lập Văn cười khẽ . Tiếng cười của anh làm Nghi Bình hoang mang :
- Chuyện gì vậy ? Miệng em dính mỡ à !
- Đâu có ! Em đừng tưởng em là con mèo.
- Vậy tại sao anh cười ?
Lập Văn sợ nhắc lại chuyện cũ làm Nghi Bình ngượng nên anh lắc đầu :
- Không có gì . Em ăn đi rồi đi làm kẻo muộn !
Nghi Bình không hỏi thêm , cô ăn xong liền tự rót trà cho mình và rót sẵn cho Lập Văn một ly . Nhìn Lập Văn buông nĩa sau cùng , cô trêu anh :
- Anh ăn chậm hơn em rồi đó !
- Có lẽ vậy ! Dạo này bao tử anh hơi yếu , khi ăn phải nhai kỹ em à.
- Anh có đến bác sĩ khám không ? Hay để em nhờ anh Lâm mua thuốc cho anh nhé !
- Không cần đâu Bình , anh có bác sĩ riêng mà.
- Ừ nhỉ ! Suýt chút nữa em quên người ta là giám đốc !
Lập Văn thoáng buồn :
- Đừng chọc anh như vậy nữa Bình ! Giám đốc bộ ngon lắm hay sao ? Đến một chút hạnh phúc bình thường anh cũng không có được . Nhiều lúc anh ao ước có một đời sống thật dản gị , như thế biết đâu sẽ tốt hơn !
Nghi Bình cười :
- Em xin lỗi nếu đã lỡ lời làm cho anh không vui . Cuộc đời có lắm lúc tréo ngoe vậy đó , người ở trên cao thích cuộc sống của người dưới thấp , kẻ ở dưới thì lại thích nhìn lên . Nói chung ở tầng lớp nào thì cũng có những buồn vui riêng anh a . !
- Em đã chính chắn thật rồi , em nói chuyện nghe thích lắm ! À , quên nữa , anh có cái này tặng cho em.
Nói đoạn Lập Văn móc từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ . Anh tự tay mở nắp hộp , đưa chiếc vòng cẩm thạch màu xanh ra trước mặt Nghi Bình :
- Thế nào hả ? Em có thích không ?
Nghi Bình cầm lấy chiếc vòng xuýt xoa :
- Chao ôi ! Đẹp quá ! Anh mua ở đâu vậy ?
- Một người bạn của mẹ anh để lại cho mẹ , nhưng mẹ nói màu xanh này không thích hợp với tuổi của mẹ , anh thấy đẹp nên mua cho em.
- Chắc là mắc tiền lắm hả anh Văn ?
- Chuyện tiền bạc em không nên thắc mắc , miễn sao thấy thích nó là được rồi . Em chưa trả lời anh . Em có thích chiếc vòng này không ? !
Nghi Bình gật đầu :
- Thích chứ ! Em thích lắm !
- Vậy thì đưa tay đây , anh đeo vào cho ?
Nghi Bình đưa chiếc vòng lại cho Lập Văn và đưa cánh tay trái cho anh đeo . Tay cô tròn đeo vòng vào nhìn rất hay . Lập Văn muốn khen cô , nhưng chưa kịp nói thì bên cửa tiệm xuất hiện một bóng người , người đó tiến thẳng đến bên cạnh Nghi Bình :
- Ủa anh Lâm ! Sao anh đến đây vậy ?
Mặt Thanh Lâm lộ vẻ bực bội , anh gắt gỏng với Nghi Bình.
- Dĩ nhiên là em không muốn cho anh đến chỗ này rồi ! Yên tâm đi , anh không phá hỏng cuộc vui của hai người đâu . Anh đến chỉ vì muốn biết người bạn nào của em mà quan trọng đến nỗi em từ chối đi với anh sáng nay ! Bây giờ thì anh biết rõ rồi ! Hừ ! Cũng tình tứ lắm chứ , người trao kẻ nhận …uổng công anh đã tin tưởng nơi em . Nếu em đã chọn rồi thì anh đây không còn gì để nói nữa . Tốt hơn hết là mình nên chia tay !
Nghi Bình sửng sốt trước những lời của Thanh Lâm , cô lắp bắp :
- Anh . .anh . .nói gì kỳ vậy ? Không lẽ . .không lẽ anh lại đi ghen …với …anh Văn sao ? Em và ảnh không có gì hết , tại sao anh lại nghi ngờ em ? !
- Em đã từ chối anh để đi với Lập Văn , em còn gì để giải thích nữa ? ! Không phải lúc trước em từng nói là Lập Văn thích em sao ? Biết người ta thích mình mà mình vẫn đi chung , lại còn coi cuộc gặp này quan trọng hơn anh nữa , vậy là ý gì ?
- Thanh Lâm , sao tự dưng anh trở nên hồ đồ qúa vậy ? Lúc trước anh đâu có như thế , anh biết rõ là em yêu anh mà . Em nghĩ là anh đã hiểu lầm rồi , anh nói bậy bạ như vậy sẽ làm anh Văn bị xúc phạm , anh mau xin lỗi người ta đi.
Thanh Lâm hứ một tiếng đoạn nhếch môi cười :
- Hai người đã lén lút hẹn hò mà còn bảo tôi xin lỗi à ! Nghi Bình , em đừng có nằm mơ ! Chuyện này là do em làm ra , hậu qủa như thế nào em cũng đừng hối hận . Anh thấy là mình nên chia tay đi !
- Chia tay ? Anh không nói giỡn chứ , anh Lâm ? Anh chỉ thấy em đi dùng cơm với anh Văn như vậy thôi mà đã đòi chia tay thì có lẽ đầu óc anh có vấn đề rồi đó ! Chúng tôi ăn uống công khai giữa thanh thiên bạch nhật thì có gì là sai ? Giữ đúng lời hứa là nguyên tắc sống của em , em đã hẹn với anh Văn trước , anh làm sao có thể trách em được ? Bữa cơm này là vì em muốn cảm ơn ảnh đã giúp em làm đẹp , như vậy cũng có lỗi với anh à ? !
- Tôi không biết và không cần biết hai người hẹn nhau để làm gì , tính tôi không thích để người khác qua mặt . Nghi Bình , tôi đã quyết định rồi , em đừng níu kéo làm chi nữa vô ích . Từ nay …hai đứa mình đường ai nấy bước , không ai nợ ai !
Dứt lời Thanh Lâm quay người bỏ đi nhưng khi ngang qua chỗ Lập Văn thì anh bị giữ lại . Lập Văn chụp cổ tay anh và giữ thật chặt rồi từ từ đứng lên :
- Tự nãy giờ anh nói đủ chưa ? Vở kịch này , anh diễn thật là tuyệt , hay đến nỗi chính tôi đây cũng hơi bất ngờ . Ở trước mặt tôi anh đừng giả vờ nữa , cái vở kịch ghen tuông này không thể qua mặt được tôi đâu . Ai cho phép anh vu khống Nghi Bình ? Anh gạt được cổ chứ không gạt được tôi , nếu anh muốn tỏ thái độ dứt khoát thì nên nói thẳng và nói thật , anh yêu ai thì cho cổ biết đi , đừng có mượn cớ để dễ bề trở mặt . Có tôi ở đây , anh không ăn hiếp cổ được đâu !
- Tôi không có ăn hiếp ai cả , chuyện riêng của tôi với Nghi Bình anh đừng xiá vô.
- Anh ghen cổ với tôi , tôi làm sao mà yên lặng được . Nghi Bình qúa ngây thơ nên giải thích với anh . Nếu tôi là anh , tôi không chọn cách này để giải quyết , làm như vậy là xúc phạm người ta !
- Hùm …không ai dư hơi để cãi với anh.
Dứt lời , Thanh Lâm ham hực bước ra khỏi cửa tiệm , leo lên xe nổ máy lao đi . Nghi Bình ngồi chết lặng một chỗ , bàng hoàng như vừa trải qua cơn mơ.
- Làm sao bây giờ hả anh Văn ? Anh Lâm đã giận em thật rồi , ảnh không chịu nghe em giải thích . Em đâu ngờ ảnh ghen tới mức đó , nếu biết vậy …
- Nếu biết trước thì em sẽ không hẹn với anh , có phải hông ?
Nghi Bình lắc đầu :
- Ý em không phải vậy , em . .nếu em biết xảy ra chuyện này thì em đã rủ anh Lâm cùng đi . Bữa ăn ba người cũng đâu có gì trở ngại . Bây giờ …em mới thấy là anh nói đúng , em thật sự chưa hiểu hết về đàn ông , không ngờ khi yêu người ta lại ghen dữ đến như vậy.
- Nếu Thanh Lâm ghen với anh vì yêu em quá tốt rồi !
- Anh nói vậy là sao ? Không lẽ còn có lý do khác ?
Lập Văn rất muốn nói sự thật , nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô , anh không nỡ làm cho cô đau khổ . Lập Văn lắc đầu :
- Không có gì ! Sao lúc nãy em không đuổi theo Thanh LÂm ? Em không lo cho ảnh bỏ rơi em thật à ?
- Chuyện xảy ra bất ngờ qúa , em không chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống . Lúc đó em chỉ biết ngồi chết trân một chỗ , thậm chí ảnh nói gì em cũng không nghe . Còn chuyện bỏ rơi em , em nghĩ chắc không có đâu . Lời ảnh nói trong lúc nóng giận không thể là sự thật . Anh nghĩ coi , em đâu có lỗi gì với Thanh Lâm , không ai lại đi bỏ người yêu chỉ vì dọ đi dùng bữa chung với người quen cả !
- Anh giả sử như Thanh Lâm làm thật , thì em sẽ tính sao ?
- Thì em sẽ khóc trước mặt ảnh ! Em nghe nói đàn ông rất sợ nước mắt , đem chiêu này ra là ảnh chịu thua rồi !
Lập Văn khẽ lắc đầu . Nghi Bình , em thật quá ngây thơ , tại sao em không hiểu rằng người ta đang muốn dứt bỏ em cho rảnh nợ ? Nhưng mà em yên tâm đi , anh không để bất cứ ai làm khổ em đâu !
Đến cơ quan Nghi Bình được phân công đi xuống các tổ ở khu phố ba để thu tiền lao động xã hội chủ nghĩa , và cô đã hoàn thành nhiệm vụ trước mười một giờ trưa . Thấy còn sớm , Nghi Bình tranh thủ thời gian ghé lại hiệu thuốc tìm Thanh Lâm . Đến nơi , cô chỉ thấy một mình Huy Lân đang ngồi xem lại bảng thống kê các loại thuốc . Nghi Bình chào anh rồi lên tiếng hỏi :
- Anh LÂn ơi , có anh Lâm ở đây không ?
Huy Lân nhìn quanh :
- Lúc nãy thì có , bây giờ không biết cậu ấy đi đâu . Bình à , em ngồi chơi chờ một lát đi nha.
Nghi Bình vừa ngồi xuống ghế thì Kim Phượng cũng từ trong phòng khám đa khoa bước ra . Cô mang cho Huy Lân một ca thạch dừa . Thấy Nghi Bình cô gật đầu chào.
- Cô đến mua thuốc hả ?
Nghi Bình cười :
- Ồ không ! Tôi tìm anh Lâm !
- Thanh Lâm hả ? Anh ấy đang ở trên khoa của tôi , cô lên đó thì sẽ gặp.
- Tôi lên giờ này có tiện không ?
Kim Phượng đưa tay nhìn đồng hồ :
- Gần mười một giờ rồi , trên đó cũng đã đến giờ nghỉ , vắng vẻ lắm , cô lên đi , không có sao đâu ….
- Cảm ơn cô.
Nghi Bình đứng lên đi ngõ phòng khám để vào khoa . Huy Lân khều tay Kim Phượng với nét mặt nhăn nhó :
- Sao em kỳ vậy ? Khi không rồi chỉ chỗ cho Nghi Bình , lỡ cô gặp Thanh Lâm và Diệu Linh có phải kỳ không ?
Kim Phượng nghiêm giọng :
- Kỳ cái gì mà kỳ , ai biểu đàn ông các anh tham , bắt cá hai tay . Em là chúa ghét những chuyện đó . Anh Lâm cũng bậy nữa , đã quen với Nghi Bình rồi , bây giờ quay trở lại đeo đuổi Diệu Linh , khó coi muốn chết … Vậy mà không hiểu tại sao nhỏ Linh lại chịu ổng mới kỳ …
- Em muốn nói sao ? Diệu Linh chịu cho Thanh Lâm cơ hội rồi à ?
- Vậy thì sao chứ ? Trước mắt anh Lâm đã có bạn gái , bây giờ tự nhiên lại có thêm Diệu Linh , chuyện ba người làm sao mà giải quyết ?
- Bởi vậy mới nói ! Em hồ đồ lắm đó nghe ! Người ta còn chưa giải quyết xong , bây giờ em đẩy Nghi Bình lên đó cho thêm rắc rối !
Kim Phượng bĩu môi :
- Anh có vẻ bênh ông Lâm quá , em thì không đồng ý chút nào . Em làm vậy chẳng qua là muốn giúp họ thôi . Để Nghi Bình đối mặt với sự thật một lần , chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra , thà là biết bây giờ để vấn đề được giải quyết sớm , khỏi mất công kéo dài đau khổ …
Huy Lân khẽ lắc đầu . Tuy không nói ra nhưng trong lòng anh cũng thầm công nhận Kim Phượng nói đúng ! Chuyện tình cảm phải dứt khoát rõ ràng , để dây dưa thì cả ba người đều cùng đau khổ , thà chạm trán một lần cho xong …
Sao hả Diệu Linh ? Chả lụa chị anh làm có ngon không ?
Thanh Lâm cất tiếng hỏi sau khi đợi Diệu Linh ăn xong phần cơm . Diệu Linh tấm tắc khen :
- Tuyệt lắm ! Anh có người chị làm bếp thật tuyệt vời , chẳng những chả lụa ngon mà cơm cũng có mùi thơm đặc biệt.
- Nếu em thích thì cứ thường xuyên đến nhà anh ăn cơm , sau đó nhờ chị Phương chỉ cho vài bí quyết để mai kia …phụ gia đình . Những sở thích của anh , thế nào chị ấy cũng bật mí với em !
Diệu Linh mỉm cười , nhưng rồi chợt nhớ đến Nghi Bình , cô trở nên nghiêm lạnh :
- Đừng nói đùa như thế nữa anh LÂm ! Anh cũng biết là …chúng ta không thể mà …Đùng quên giữa em và anh còn có NGhi Bình , em không thể làm kẻ phản bạn . Nghi Bình chỉ có một mình em là bạn thân , không lý do nào em đoạt bạn trai của cổ . Vì một người đàn ông mà đánh đổi tình bạn bao năm nay của mình , anh nghĩ có đáng không ? Có đáng không hả ?
- Linh à Linh , em đừng viện cớ này cớ nọ để từ chối anh nữa . Em thừa biết người anh yêu không phải là Nghi Bình , mà là em !
- Nhưng anh đã từng ở bên cạnh cô ta , và đã từng hứa hẹn yêu thương cổ suốt đời , nhà người ta anh cũng đã đến , mấy chuyện này không thể không đùa giỡn được đâu anh Lâm . Nghi Bình rất tin vào tình cảm của anh , anh Văn thương cổ đến như vậy mà cổ cũng không màng , chỉ thích có mình anh , anh không thể bỏ rơi người ta được ! Mình nên chấm dứt chuyện này đi anh Lâm . Em không muốn có lỗi với bạn mình.
- Em không thể chọn lựa được nữa đâu , Diệu Linh , bởi vì anh đã chia tay với Nghi Bình rồi , từ nay chúng ta không cần phải tránh né ai nữa.
Diệu Linh sững sờ :
- Hả ? Anh bảo sao ? Anh chia tay với Nghi Bình ư ? Thanh Lâm à , em đâu có nói là yêu anh , tại sao anh nhẫn tâm làm khổ Nghi Bình chứ !
Thanh Lâm kề mặt gần sát Diệu Linh , cô cúi đầu tránh né nhưng anh đã dùng đôi tay nâng lấy khuôn mặt cô , bắt cô phải nhìn thẳng vào mình :
- Diệu Linh , em nói dối ! Anh biết là em cũng thương anh , tại sao em lại gạt người , gạt mình như vậy chứ . Chúng ta thương yêu nhau là thích hợp , em không có lỗi với ai cả , đừng mặc cảm để rồi tự đánh mất hạnh phúc . Hồi đó , anh đến với Nghi Bình cũng là do em , tại em đẩy anh vào cuộc tình tạm bợ này . Diệu Linh , em nghĩ kỹ lại đi , lúc anh tỏ tình với em thì em đã có Gia Vinh cho nên mới đẩy anh cho người khác , bây giờ Gia Vinh phụ em rồi , em có quyền chọn lựa lại anh chứ , tại sao lại phải tránh né tình cảm thật của mình ? Em tưởng em làm vậy là cao thượng lắm sao ? Thật ra em chỉ hy sinh vô ích . Anh không thể cưới Nghi Bình làm vợ khi lòng anh vẫn có em . Anh đã chờ ngày này lâu rồi , bây giờ định mệnh đã giành lại em từ tay Gia Vinh để trả cho anh , tại sao anh lại phải vui cùng với người khác ? Đừng ép anh nữa Linh à ! Nếu em không chấp nhận tình anh , anh cũng không quay lại với Nghi Bình đâu . Em cũng đừng sợ cô ấy đau khổ , bên cạnh cổ còn có Lập Văn mà …
Diệu Linh khổ sở vô cùng , không biết phải tính sao . Cô thật sự có tình cảm với Thanh Lâm và cũng rất thương bạn . Tình cảm nan giải này làm cô cảm thấy đau đâu . Diệu Linh bật khóc :
- Chúng ta không thể sống như vậy được đâu anh Lâm ! Sống ở đời không nên chỉ biết đến mình , phải biết nghĩ đến người khác nữa ! Thanh Lâm ! Anh thử nghĩ đi , khi thất vọng vì tình , anh tạm thời coi Nghi Bình như một người tình hờ để cùng anh vui cho qua ngày tháng , khi name được cơ hội , anh lại đẩy cô cho Lập Văn để chạy theo tiếng gọi trái tim mình …Như vậy đối với Nghi Bình là không có công bằng , nếu không muốn nói là tàn nhẫn.
- Vậy em ép anh phải tự dối lòng để sống với một người mà mình không yêu , có công bằng với anh không ? Em nghĩ rằng Nghi Bình có thể sung sướng khi cuộc hôn nhân của cổ được xây dựng trên nỗi khổ của anh , của em và cả Lập Văn nữa hay sao ? Hay là cổ sẽ bị dằn vặt , để rồi oán trách chúng ta đã đẩy cổ vào hoàn cảnh đó ! ! ! Diệu Linh , anh van xin em ! Em đừng tiếp tục yên lặng nữa , hãy chấp nhận anh đi …Diệu Linh , nói với anh đi em …
Nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Thanh Lâm , Diệu Linh không sao chịu đựng được . Cô úp mặt vào vai anh bật khóc . Thanh Lâm vuốt nhè nhẹ tóc cô như một sự dỗ dành.
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo vang . Diệu Linh rời khỏi Thanh Lâm , bước ra phòng nghe điện thoại.
- Alô ! Phòng hành chính khoa ngoại A nghe đây.
- Diệu Linh ! Mình là Nghi Bình …
Diệu Linh nghe như giọng Nghi bình ướt sủng nước mắt , cô lo lắng nói nhanh vào máy :
- Nghi Bình đó hả ? Bồ đang ở đâu vậy ? Bồ khóc à ? Có chuyện gì vậy ?
Giọng Nghi Bình nghe. , ngào trong máy :
- Lúc nãy …mình lên tìm anh Lâm , tình cờ . .được nghe câu chuyện giữa hai người …
- Nghi Bình ! Bồ không sao chứ ! Đừng nói nữa , mau lên đây gặp mình đi …Bồ đừng khóc …Những gì bồ nghe thấy không phải là sự thật đâu ! Anh Lâm nói đùa thôi …Bình à , bồ đang ở đâu , cho Linh biết đi , mình sẽ tới gặp bồ liền …
- Không cần đâu , Diệu Linh ! Mình không sao ! Và cũng không giận hay trách bồ chuyện gì , bồ cư xử với mình qúa tốt …Linh à , có lẽ anh Lâm nói đúng , tình cảm phải để tự nhiên , không nên ép buộc người ta … Bấy lâu nay mình hoàn toàn không biết là anh Lâm thương bồ , mình cứ tưởng . . . Mà thôi , bây giờ biết cũng đâu có muộn …Diệu Linh , nếu bồ cũng có tình cảm với Thanh Lâm thì đừng tự làm khổ mình nữa , hãy chấp nhận anh ấy đi . Đừng lo cho mình , cũng đừng ngại gì cả . Yêu ai là do anh ấy chọn , mình không hề có ý nghĩ là bồ phản bạn đâu . Mình biết rõ , bồ không bao giờ muốn chuyện này xảy ra . Thậm chí rất muốn anh Lâm thành đôi với mình . Chỉ tại Gia Vinh cưới người khác nên …vô tình đã tạo điều kiện cho anh Lâm . Nhưng theo mình nghĩ , có lẽ đó là sự an bài của tạo hoá . Không có duyên thì không thể được …
- Nghi Bình , bồ thật sự không trách tôi sao ? Mất Thanh Lâm bồ không hận tôi à ? Bồ đã khóc , tôi nghe rõ tiếng thút thít của bồ trong máy , tôi biết là bồ đang đau khổ lắm …Tôi qủa thật rất có lỗi với bồ , lẽ ra tôi không nên dính líu đến chuyện này …
- Diệu Linh !Lúc nãy anh Lâm nói rất đúng , bồ không có lỗi gì cả , đừng nên tự trách mình . Yên tâm đi , tôi không trách bồ đâu . Làm ơn gọi anh Lâm nghe điện thoại . .tôi có chuyện muốn nói với ảnh !
- Nghi Bình à , tôi …
- Đừng có áy náy nữa ! Tôi đã nói rõ ràng lắm rồi . Bồ gọi anh Lâm cấm máy đi …
Diệu Linh rớt nước mắt , cô đưa điện thoại cho Thanh Lâm mà gần như nói chẳng nên lời :
- Nghi Bình muốn nói chuyện với anh . Vừa lúc nãy cổ có lên đây và biết rõ quan hệ giữa chúng ta rồi . Anh liệu …lựa lời mà nói , đừng để cổ đau lòng . Dù sao cổ cũng là bạn thân của em và …từng là người yêu của anh.
- Anh biết !
Thanh Lâm gật đầu và cầm lấy điện thoại :
- Nghi Bình hả ? Anh Lâm đây …
- Anh Lâm ! Tại sao anh đối xử với tôi như vậy ?
- Em sao vậy , Nghi Bình ? Không phải vừa rồi em nói là chấp nhận sự thật và không trách Diệu Linh sao ?
- Đó là chuyện giữa tôi với bạn tôi . Diệu Linh không có lỗi . Người có lỗi là anh.
- Là anh ?
- Không phải sao ? Anh muốn chia tay với tôi để có Diệu Linh , anh cứ việc đặt thẳng vấn đề , tại sao lại kiếm chuyện vu khống tôi chứ ? Lại còn lôi anh Văn vào cuộc , làm như chúng tôi có lỗi với anh vậy ! Đến bây giờ tôi mới hiểu hết được lời của anh Văn hôm đó , thì ra ý nghĩ của anh ra sao ảnh đã biết từ lâu , nhưng sợ tôi buồn nên ảnh giấu kín . Người ta thì cao thượng như vậy , còn anh đối với tôi chẳng ra gì , thậm chí còn chà đạp tôi bằng những lời vu khống trắng trợn , anh gạt gẫm tình tôi mà đổ thừa là tôi phản bội anh . Thanh Lâm , tôi có lỗi gì với anh , tại sao anh lại xô đẩy tôi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này ? Tại sao chứ ?
Không như lúc nãy nói chuyện với Diệu Linh , lần này giọng Nghi Bình ráo hoảnh . Thanh Lâm cảm nhận được trong từng lời nói , từng chữ của cô đều chất chứa nỗi căm hờn . Dường như Nghi Bình rất hận anh vì đã đối xử với Nghi Bình qúa đáng.
Thanh Lâm khẽ nói vào máy :
- Bình , anh xin lỗi …có lẽ anh đã qúa nông nỗi , qúa ngốc nghếch khi nghĩ rằng diễn một vở kịch như vậy là có thể đánh lừa được em , để em tin rằng mình chia tay vì anh ghen chứ không phải là anh có người khác . Anh thành thật nhận hết lỗi về mình , anh là gả đàn ông hè hạ và nhu nhược , em muốn mắng muốn chửi vì anh cũng cam chịu không phản kháng một lời . Chuyện này là do anh sai . Thật ra anh đã hối hận . Mong em rộng lòng tha lỗi cho anh , và cho anh gởi lời xin lỗi Lập Văn …Nghi Bình à , anh không đáng để em bận lòng đâu , không có anh bên cạnh em còn có Lập Văn mà . Tin anh nói đi em , chính anh ấy mới đủ khả năng mang lại cho em niềm hạnh phúc …Anh nghĩ trên đời này …không ai yêu em bằng ảnh đâu , và cũng không ai hy sinh cho em nhiều như ảnh cả , em đừng nên để lỡ cơ hội này , đánh mất rồi sẽ không tìm lại được đâu em ạ !
- Đủ rồi ! Nghi Bình hét lớn . Trần Thanh Lâm , anh coi tôi là hạng gái gì ? Tôi có thể sang tay từ người này qua người khác giống như một món hàng vậy sao ? Phải rồi ! Bấy lâu nay anh coi tôi như là một trò giải trí để giúp anh khuây khoa? những lúc buồn , bây giờ đã tìm đúng cái mình thích , anh sẵn sàng dứt bỏ tôi như một món đồ vô giá trị , tiện thể đá tôi qua cho người khác để anh rảnh tay mà vun đắp hạnh phúc của mình , miễn sao anh cảm thấy thoải mái . Anh có nghĩ dùm cho Lập Văn hay không ? Anh có biết cái cảm giác của ảnh như thế nào nếu tôi quay lại sau khi bị người ta bỏ rơi không hả ? Anh đúng là loại người vô lương tâm chỉ biết nghĩ tới mình , uổng công tôi đã trao lầm trái tim cho anh . Bây giờ tôi cảm thấy rất hối tiếc về điều đó ! Anh nghe rõ chưa anh Lâm ? Tôi rất hối hận vì yêu anh ! Vĩnh biệt !
- Ê , Nghi Bình , nghe anh nói đã , Nghi Bình !
Đầu dây bên kia chỉ còn lại những tiếng e . .e . .e . .thật lạnh lùng . Nghi Bình đã gác máy . Thanh Lâm buông điện thoại thở dài.
Diệu Linh đến bên anh , mắt cô ướt lệ :
- Chuyện gì vậy anh ? Sao hai người tranh cãi lâu vậy ? Nghi Bình có trách anh hay không ?
Thanh Lâm gật đầu :
- Có ! Đây là lỗi của anh , không liên quan gì đến em đâu . Tại gì anh xúc phạm cô ấy về Lập Văn , cho nên cổ mới nổi giận …
Diệu Linh lo lắng :
- Thật ra là chuyện gì ?
Thanh Lâm tường thuật lại chuyện ban sáng ở tiệm cơm cho Diệu Linh nghe . Cô bàng hoàng :
- Anh …anh đã làm như vậy thật à ? Trời ơi , anh điên rồi sao anh Lâm ? Thiếu gì cách để anh nói với Nghi Bình , tại sao lại chọn cách đó ? Em thấy nó có vẻ …có vẻ đê tiện qúa …Nghi Bình hận anh cũng phải thôi . Chuyện này …em không thể bênh vực cho anh được . Hãy mau mau tìm cổ để nói lời xin lỗi đi anh !
Thanh Lâm thở dài lần nữa :
- Cô ấy không tha thứ cho anh đâu.
- Anh chưa thử , thì làm sao biết được !
Quen thân với Nghi Bình bấy lâu , em biết rõ tánh ý cổ mà . Nghi Bình thuộc loại miệng cứng lòng mềm , lúc giận dữ có gì cũng nói được nhưng qua rồi thì cổ lại quên ngay , không giữ lâu chuyện gì trong lòng . Nếu như anh bỏ lỡ chuyện này , cô sẽ oán hận anh suốt kiếp , như vậy càng khó xử cho em.
- Thôi được , anh hứa với em sẽ năn nỉ Nghi Bình đến khi nào cô ấy chịu tha lỗi mới thôi . Nhưng điều đó chỉ có thể thực hiện được lúc cô ta nguôi cơn giận . Bây giờ mà gặp anh , bảo đảm cổ sẽ khích động ngay . Anh không muốn xảy ra thêm bất cứ chuyện rắc rối nào . Để cổ bình tĩnh lại sẽ dễ nói chuyện hơn em ạ !
- Em không biết , anh làm sao thì làm , nếu tình bạn giữa em và Nghi Bình sứt mẻ thì anh cũng đừng hòng làm bạn với em . Còn nữa nha ! Nghi Bình có chuyện gì , anh Văn sẽ tính sổ anh đó.
- Anh biết rồi , em cũng từng bị anh ta đuổi khỏi nhà vì muốn ảnh giúp em diễn vở kịch cho anh coi chứ gì ? Hèn chi sau này thấy em sợ Lập Văn ra phết …
- Em không phải sợ , mà là nể anh ấy . Thật ra trong thâm tâm em rất khâm phục ảnh . Đàn ông như ảnh không phải dễ tìm đâu.
Thanh Lâm lườm cô :
- Em nói vậy không sợ anh ghen à ? Thì ra em chê anh không bằng người ta.
- Đó là sự thật mà . Nội cách xử sự thội là đã thấy anh thua ảnh rồi.
- Tại vì anh yêu em , vì sợ mất em nên hấp tấp đến nỗi không thể đợi cho thời gian để nói rõ với Nghi Bình , anh vì muốn đạt được điều mong muốn nên mới làm ra chuyện hồ đồ khiến cho Nghi bình oán hận . Em đã không thông cảm , còn phê bình thẳng tay vậy sao ?
Diệu Linh chép miệng :
- Em góp ý vậy thôi , ai dám phê bình anh . Nói gì thì nói nhưng trong lòng em vẫn lo thế nào anh ạ ! Em sợ Nghi Bình mang mối hận trong lòng rồi làm chuyện dại khờ …
- Em sợ cô ấy tự tử à ? Không có lý nào đâu ! Lúc nãy nói chuyện với anh , cổ tỉnh táo lắm.
- Không có đâu . Rõ ràng em nghe cổ khóc mà.
- Có lẽ Nghi Bình đối với em vẫn còn tình bạn cho nên cổ sống thật với lòng mình , còn đối với anh , cổ chỉ có sự khinh ghét và thù hận cho nên cổ phải giữ cho mình cứng rắn để đủ sức mà nguyền rủa anh …
Diệu Linh cắn môi . Tuy không nói ra với Thanh Lâm nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ray rức trong lòng khó chịu , và cô biết rõ mình chỉ có thể yên tâm khi Nghi Bình đồng ý tha lỗi cho Thanh Lâm và tìm lại hạnh phúc của chính mình …

<< Chương 6 | Chương 8 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 308

Return to top