Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Võ Lâm Tình Sử

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 11005 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Võ Lâm Tình Sử
Đông Tà

Hồi 9

Còn chỉ hai chục ngày nữa là tới ngày Thanh Bằng sẽ đi phó hội cùng Hắc Kỳ Bang chủ.
Nhìn thấy chàng hàng ngày luyện võ để đấu với Hắc Kỳ Bang chủ, người đàn bà nhớ tới cảnh trước đây. Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng đối với bà chuyện đó hình như chỉ mới xảy ra đây thôi. Thanh Bằng giống như cha hắn khi xưa, cùng nghĩa huynh là Tây Vũ, cùng bà và sư muội của bà đấu với Hắc Kỳ Bang chủ. Sự kiện thì giống, hoàn cảnh thì hơi giống nhưng người xưa thì giờ đây nơi nào.
Thanh Bằng hàng ngày luyện chiêu kiếm mà chàng được sư bá truyền dạy. Với sự chỉ dẫn của người thiếu phụ và sự lo lắng, chăm sóc của Tuyết Vân, kiếm chiêu của chàng tiến triển rất nhiều. Nhưng chàng biết, với chiêu kiếm đó, chàng chưa chắc thắng được Hắc Kỳ Bang chủ. Chàng cố tình nghĩ ra chiêu kiếm mới, mạnh mẽ hơn để giết kẻ thù. Nhưng tốn bao công sức nhưng chàng cũng chưa tìm được chiêu kiếm trọn vẹn.
Trong khi ở tại ngôi nhà tranh. Thanh Bằng chứng kiến thấy sự đau buồn của người đàn bà tên Uyển và Phi Độc Hành. Bà ta đau buồn vì khi muốn nói ra lời tha thứ, nói lên nổi lòng của mình thì quá muộn. Nhìn thấy cảnh ngộ đó, nhiều lúc chàng cũng muốn nói lên nổi lòng của mình với Tuyết Vân. Nhưng rồi nghĩ sao đó, chàng lại thôi.
Thấm thoát cũng gần tới ngày rằm. Chàng bèn từ giã người đàn bà và Tuyết Vân để lên đường.
Khi chia tay, chàng lại một lần nữa định cất tiếng nói với Tuyết Vân. Nhưng chàng lại làm thinh, chàng đứng lặng nhìn hai thầy trò họ một hồi rồi quay lưng bước đi. Sau lưng chàng vẫn còn vang tiếng của Tuyết Vân:
—Huynh hãy ráng mau quay về, muội có điều muốn nói với huynh.
Chàng không dám quay đầu lại, chỉ biết nhìn về phía trước mà đi. Chàng sợ khi quay đầu lại sẽ thấy những giọt nước mắt của Tuyết Vân.
Từ nhỏ tới lớn, chàng không bao giờ thích cảnh người ta khóc lóc chia tay. Nhìn cảnh đó, chàng cũng buồn bã, dầu là cảnh chia tay của người ta.
Lần này thì không phải của người ta, mà là chính của chàng. Đời người rồi ai cũng phải có lần đầu tiên.
Chàng không hề quay đầu lại, cất bước đi. Nhưng bước đi thật chậm rãi, vì chàng không muốn xa mái nhà tranh, xa người đang tiễn biệt chàng.
Nhưng rồi cái gì tới rồi cũng tới, và chàng cũng đã thấy «Sanh Tử Kiều» ở phía trước.
Sanh Tử Kiều đúng là một nơi nguy hiểm. Chiếc cầu bắc ngang một vực thẳm, bên dưới là vực thẳm không thấy đáy và trên là những vầng mây. Khi đứng trên chiếc cầu, làm cho người ta đang đứng giữa không trung. Chiếc cầu bề ngang chỉ có hơn trượng, và chiều dài nối từ bờ bên nay qua tới bên kia.
Chiếc cầu đã nhiều năm không được sửa chữa, không có chắc cho lắm.
Không biết tại sao lúc trước người ta lại làm nên cây cầu này để rồi giờ đây vận mạng của chàng cũng có thể chết tại đây.
Chàng đi chầm chậm từ bên này đi qua, và Hắc Kỳ Bang chủ cũng từ bên kia đi tới. Chàng muốn càng chậm càng tốt, vì chàng không dám tin chắc là sau lần phó hẹn này chàng sẽ được trở về. Những điều mà đã xảy ra cho chàng bao lâu nay làm chàng không thể nào quên được. Chàng nhất định phải trở về, vì khi ra đi, chàng chưa nói điều mà chàng muốn nói với Tuyết Vân. Cơ hội có đến với chàng lần nữa chăng? Hay chàng đã bỏ mất cơ hội. Chàng trách mình sao không
nói ra những điều chất chứa trong lòng.
Hắc Kỳ Bang chủ từ trên xuống dưới bận một bộ đồ đen, ngay cả mặt cũng được che bằng vải đen. Chỉ có hai con mắt là có thể nhìn thấy được thôi. Khi nhìn thấy đôi mắt đó, Thanh Bằng thấy rất là quen, nhưng chàng nghĩ là mình lầm.
—Ngươi là cái tên hẹn ta tới đây đó hả?
Giọng nói hình như rất quen, nên hắn đã cố tình sửa giọng. Chàng không bao giờ nghĩ rằng Hắc Kỳ Bang chủ là một trong những người quen của chàng.
—Tại hạ hẹn Bang chủ tới đây để thanh toán mối thù của cha mẹ, và những nợ nần mà Bang chủ đây gây cho chốn giang hồ.
—Sao ngươi không gia nhập với Hắc Kỳ Bang, cùng ta xây dựng cơ nghiệp, cần gì phải đấu sống chết với ta. Ta biết mối thù giữa ta và ngươi khó mà xóa bỏ được. Thôi như vầy, nếu ngươi thắng ta thì ta sẽ chịu chết với kiếm ngươi, còn nếu ngươi thua thì ở dưới quyền chỉ huy của ta và từ nay về sau, không bao nhờ được nhắc tới mối thù này và cũng đừng tìm cách báo thù.
Thanh Bằng suy nghĩ, chàng không chắc là chàng có thể diệt được hắn.
Nhưng nếu đánh cá, nếu thua lần này thì chàng không còn cơ hội để trả thù vì sẽ vĩnh viễn dưới quyền hắn. Còn nếu không đánh cá thì chắc hắn sẽ giết chàng khi chàng thua và cơ hội cũng sẽ không tái diễn.
Nếu đây chỉ là một canh bạc bình thường, đặt cuộc không phải là mạng sống chàng và gia thù thì chàng không do dự. Nhưng lần này, không phải là một canh bạc bình thường. Chàng thua thì sẽ không có cơ hội mà gỡ gạc, dù có thì chắc cũng sẽ lún sâu vào nợ nần mà thôi. Không nên đánh bạc nếu mình không nắm chắc phần thắng. Nhưng có ai nắm chắc mình sẽ thắng khi vào sòng bạc?
—Nếu như ta thua, nhưng vẫn mưu đồ phục thù thì sao?
—Ta tin tưởng lời nói của ngươi, ta không cần ngươi thề độc.
Chàng bất ngờ vì thấy Hắc Kỳ Bang chủ rất tin tưởng vào lời nói của mình.
Nhưng chàng đã quyết định sự việc:
—Tại hạ không muốn đánh ván bài này. Tại hạ sẽ nhất quyết trả thù này, ngày nào mình còn sống sẽ vẫn tìm các hạ trả thù. Cách tốt nhất là nếu các hạ thắng thì hãy giết tại hạ đi.
—Được, vậy coi chiêu.
Và kiếm của Hắc Kỳ Bang chủ đã rút ra đánh về phía chàng một chiêu rất tầm thường.
Nhìn thấy chiêu này, chàng nghi ngờ rằng phía sau thế nào cũng có sát chiêu. Chàng cũng đánh ra một chiêu rất thường để đỡ chiêu kiếm và chuẩn bị nếu có sát chiêu thì chàng sẽ thi triển chiêu «Thiên Địa Vô Tình».
Nhưng không như chàng nghĩ, hết chiêu kiếm đó, Hắc Kỳ Bang chủ lại đánh ra một chiêu tầm thường nữa. Thanh Bằng cũng như lần trước mà tiếp chiêu.
Hai người qua lại cũng trên năm mươi chiêu, toàn những chiêu tầm thường.
Giống như là hai người đang luyện kiếm trên một chiếc cầu nguy hiểm và có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Thanh Bằng thấy đã đến lúc kết thúc trận đấu. Chàng đợi Hắc Kỳ Bang chủ ra chiêu và chàng trả lại bằng chiêu «Thiên Địa Vô Tình». Chàng đinh ninh rằng với chiêu kiếm này của chàng, Hắc Kỳ Bang chủ khó mà thoát.
Nhưng ngoài dự liệu của chàng, lão ta phá kiếm chiêu của chàng cũng bằng vào một chiêu thật bình thường.
Chàng rất ngạc nhiên, điều này là điều chàng không ngờ tới.
Điều làm chàng ngạc nhiên không phải là Hắc Kỳ Bang chủ phá được chiêu kiếm của chàng, mà điều làm chàng ngạc nhiên là dùng một chiêu kiếm bình thường để phá giải chiêu kiếm của chàng. Dường như người này rất am hiểu về chiêu kiếm này của chàng.
Chàng không cam tâm, bèn thi triển chiêu «Thiên Địa Vô Tình» một lần nữa.
Và cũng như lần trước, Hắc Kỳ Bang chủ phá kiếm chiêu của chàng không mấy khó khăn.
Thấy rằng chiêu kiếm của mình không giết được đối thủ, bao nhiêu hy vọng của chàng tiêu tan. Chàng đem tất cả hy vọng đặt vào chiêu kiếm này, chàng nghĩ dù không giết được kẻ thù thì cũng làm hắn bị thương. Nhưng ngay cả vạt áo của kẻ thù chàng cũng không đụng được thì nói chi đến việc giết. Tuy rằng hy vọng đã tiêu tan, nhưng chàng không buông xui, bó tay chịu chết.
Thấy rằng tấn công không hiệu quả, chàng bèn đổi cách đánh. Chàng
không tấn công thẳng trước mặc Hắc Kỳ Bang chủ nữa, mà chàng tấn công vào hai chân của hắn.
Tuy hơi bất ngờ vì chàng đổi mục tiêu, nhưng Hắc Kỳ Bang chủ không nao núng. Hắc Kỳ Bang chủ liền lùi lại tránh chiêu kiếm.
Vì mục tiêu đã bị di động, không trúng vào chân của Hắc Kỳ Bang chủ, nhưng lại chém trúng Sanh Tử Kiều. Giờ ngay giữa chiếc cầu có một đường chém và bị đứt ngay chỗ đó. Tuy bị đứt ngay giữa nhưng mà vết đứt đó không làm cho cây cầu rơi xuống vì hai bên bờ được người ta làm thật kiên cố. Nếu mà cây cầu rớt xuống vực thẳm chắc là Hắc Kỳ Bang chủ và Thanh Bằng đều cùng chung số mạng với chiều cầu, khó mà thoát chết vì họ đang đứng ngay chính giữa của cây
cầu, dù khinh công nhanh thế nào cũng không trở về bên bờ được.
Nhìn thấy cái cầu bị cắt đứt, Thanh Bằng chợt nãy ra một kế. Chàng tính đánh Hắc Kỳ Bang chủ từ trên đánh xuống. Chàng đứng ngay chỗ cắt và nhún mình nhảy lên, nhờ sức bắn của chiếc cầu chàng bay cao lên và lại thi triển chiêu «Thiên Địa Vô Tình» trên không, tấn công vào đầu của Hắc Kỳ Bang chủ.
Mặc dầu có thế đánh từ trên cao xuống, nhưng Hắc Kỳ Bang chủ cũng phá chiêu bằng cách chỉ kiếm xuyên vào khe hở của chiêu kiếm của và đâm vào đùi của Thanh Bằng. Hắc Kỳ Bang chủ cũng nhảy lên cao và từ trên đánh xuống.
Thanh Bằng bèn chém một đường nữa trên cây cầu và lùi lại. Hắc Kỳ Bang chủ đánh hụt Thanh Bằng, khi rơi xuống thì là không có chỗ đáp chân vì bây giờ cây cầu đã mất đi một khoảng trống.
Thanh Bằng đinh ninh rằng Hắc Kỳ Bang chủ sẽ rớt xuống vực sâu mà chết. Nhưng khinh công của Hắc Kỳ Bang chủ không phải là tầm thường. Chân phải liền đạp chân trái lấy thế nhảy lên lại.
Thanh Bằng không bỏ qua cơ hội, chàng nằm rạp xuống cầu và bắn mình bay tới, thanh kiếm đâm ngay vào yết hầu của Hắc Kỳ Bang chủ.
Trước khi chết, Hắc Kỳ Bang chủ đã thi triển chiêu kiếm đâu vào ngực Thanh Bằng. Chỗ đâm chỉ cách tim Thanh Bằng vài tấc. Nếu nhích qua chút thì Thanh Bằng cũng đã chết.
Lạ thay là chiêu kiếm mà Hắc Kỳ Bang chủ thi triển lại là chiêu mà chàng không bao giờ quên vì nó không lạ gì với chàng. Đó là chiêu «Thiên Địa Vô Tình».
Xác của Hắc Kỳ Bang chủ từ từ rơi xuống vực thẳm, mang theo luôn thanh kiếm của Thanh Bằng còn đang cắm trong yết hầu của Hắc Kỳ Bang chủ. Thanh Bằng không có cơ hội để mà coi coi Hắc Kỳ bang chủ là ai? Hắc Kỳ Bang chủ là ai, vĩnh viễn chàng sẽ không bao giờ biết được.
Chàng mang vết thương trên người, và cất bước nhanh nhẹn đi về cái nơi mà chàng mong ước sẽ về nhanh vì chàng biết nơi đó chắc sẽ cũng có kẻ đang đợi chàng. Dù muốn nhanh, nhưng mà sức chàng hầu như đã kiệt, chàng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Cái mà làm cho chàng còn đủ sức để đi về nơi mà chàng mong muốn đó là «hy vọng». Chàng hy vọng rằng về tới đó để gặp «nàng». Hy vọng là chiếc chìa khóa để mở cánh cửa năng lực của con người.
Nếu không có hy vọng, thì nhiều người đã chết từ lâu rồi. Khi ra đi, chàng đi chậm rãi nhưng khi về lại mong muốn về nhanh.
Vừa đi, chàng vừa suy nghĩ, Hắc Kỳ bang chủ là ai? Tại sao lại biết được chiêu kiếm «Thiên Địa Vô Tình».
Trong giang hồ, có bao nhiêu người biết được chiêu kiếm đó?
Người đó rất am hiểu chiêu kiếm «Thiên Địa Vô Tình» và rất quen thuộc đối với chàng nên đã cố tình sửa giọng và che mặt. Không lẽ là...?
Không... Không thể nào đâu.

<< Hồi 8 | Hồi kết >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 401

Return to top