Trên đường đi, có một thanh niên với vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh
lùng. Áo quần thì cũ, nhưng vẫn sạch sẽ, không như những tên khất
cái. Tay chàng cầm kiếm, chứng tỏ chàng là người võ lâm.
Nếu ai biết rõ Thanh Bằng, và bây giờ gặp chàng chắc họ sẽ
ngạc nhiên vì chỉ mới có vài ngày mà chàng đã thay đổi quá nhiều.
Với chiêu kiếm mà chàng đã được sư bá chỉ dạy, chàng tự tin là có thể tìm Lý Lương Hoàng để trả thù cho sư phụ. Giờ đây, nụ cười thường có nơi mặt chàng đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng. Có phải chiêu kiếm đó đã biến con người chàng như vậy hay không? Chính chàng cũng không rõ.
Thấy trời đã khá trưa, chàng vào một tửu quán, và chọn một bàn trong góc để tiện quan sát tình hình và tránh gây sự chú ý cho nhiều người. Số tiền mà chàng lấy được của lão Phi Độc Hành, chàng đã đưa hết cho Trúc Diệp Thanh và sư bá. Nhưng chuyện kiếm tiền đối với chàng vốn không khó nên hiện tại chẳng những chàng có đủ tiền mua thanh kiếm mà còn thừa tiền đủ để cho chàng dùng trong mấy hôm nay.
Đang ngồi ăn, chàng thấy một người đi vào. Người mà chàng đang khổ công để tìm kiếm, Lý Lương Hoàng.
Chàng bèn trả tiền, và lại gần bàn lão Lý Lương Hoàng và nói:
—Canh hai đêm nay, hẹn gặp tại bãi tha ma ngoài thành.
—Các hạ là...
—Đêm nay gặp sẽ biết.
Thế là chàng bỏ đi ra khỏi quán. Đang đi đường, chàng thấy những hành khất hai bên đường làm chàng nhớ tới nữ hành khất. Nếu không nhờ nàng chắc giờ này chàng đã là «độc thủ đại hiệp» hay là không còn thủ nào luôn, sợ là luôn cái thủ cấp cũng không còn.
Chàng mong ước được gặp lại được người nữ hành khất này. Lần trước vì vội vã đi, chàng đã quên hỏi tên nàng.
Chàng không ngờ là trên đời có thần tiên làm cho mọi điều ước của mình được thực hiện.
Nhưng quả thật là điều chàng mong ước đã thành thật.
Chàng thấy phía trước có một hành khất và tướng người này y hệt người nữ hành khất mà chàng đã gặp, cái dáng vẻ mà chàng khó lòng quên được.
Chàng vội vã chạy lại và qua mặt người hành khất.
—Xin chào cô nương, thật là hạnh ngộ.
—À, thì ra là huynh đài.
—Lần trước nhờ cô nương cứu mạng, chẳng những không khiển trách tại hạ về việc lấy đồ của cô nương, làm tại hạ thiệt cảm kích. Tại hạ là Thanh Bằng, là học trò của Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu. Tại hạ mạo muội xin hỏi cô nương tên gì?
—Thì ra là học trò của Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu, thành thật chia buồn cùng huynh đài về sư phụ huynh. Tiểu muội tên là Tuyết Vân, chuyện lần trước chỉ là người trong giang hồ giúp nhau thôi, xin huynh đài chớ bận tâm. Bây giờ huynh sẽ đi đâu?
Chàng không muốn nói cho nàng biết là chàng có hẹn với Lý Lương Hoàng, nhưng cũng không muốn nói dối nàng ta. Chàng không biết làm sao.
Thấy chàng như vậy, Tuyết Vân bèn nói:
—Nếu không tiện thì huynh có thể không nói.
—Cảm ơn cô nương đã thông cảm. Tại hạ quả thật có điều khó nói.
Nàng ta không hỏi tiếp chuyện của chàng, chỉ mỉm cười.
—Huynh có điều tra được gì về cái chết của sư phụ huynh không?
—Tại hạ không biết tại sao Lý Lương Hoàng tìm sư phụ tại hạ, lão đòi món gì đó, lão cho rằng sư phụ tại hạ lấy. Chính tại hạ cũng không biết đó là thứ gì.
—Muội nghe giang hồ đồn đãi là sư phụ huynh mang trong mình Bông Sen Ngọc.
—Bông Sen Ngọc? Tại hạ có nghe qua, nghe nói là trước đây Bông Sen Ngọc được tặng cho Bạch Ngọc, không biết có đúng không?
—Đúng đó, và họ đồn là trên đó có khắc bí kíp.
—Quả thật trên đó có bí kíp hay sao?
—Cái đó thì muội cũng không được rõ, muội cũng chưa thấy qua Bông Sen Ngọc ra sao, nên khó mà nói được.
Chàng muốn nói nhiều với Tuyết Vân, nhưng giờ đây chàng không biết nói gì. Giờ đây chàng vừa lo cho trận đấu với Lý Lương Hoàng tối nay nữa. Chàng đành cáo từ Tuyết Vân và đi.
—Tại hạ có chuyện cần đi, chào cô nương. Mong sẽ gặp lại trong tương lai.
Đúng là «tương kiến thời nan biệt diệt nan».
Chàng không dám chần chờ lâu. Chàng vào ngôi miếu cũ, ngồi ôn lại chiêu thức mà chàng đã học được. Những câu hỏi lại hiện lên trong đầu chàng.
Có phải sư phụ chàng thật sự có Bông Sen Ngọc không? Tại sao Bông Sen Ngọc lại lưu lạc giang hồ, trong khi nó là sở hữu của Bạch Ngọc? Người đàn bà trong ngôi nhà tranh kia có điều gì giấu chàng? Thế lực của Hắc Kỳ còn không?
Sao chàng lại không thấy chúng trong giang hồ? Phải chăng chúng đang ẩn náu, mưu đồ thôn tính giang hồ?
Với những câu hỏi trong đầu không giải được, chàng đành nhắm mắt ngủ để dưỡng sức cho trận chiến tối nay.
Khi chàng mở mắt thức dậy, thấy trời đã tối và bụng thì đói. Và chàng ngạc nhiên là thấy gần đó có những món ăn mà ai đó đã để sẵn. Chàng ngạc nhiên không biết ai đã để đó. Vừa lúc đó thì chàng thấy Tuyết Vân bước vào.
—Huynh thức dậy rồi hả, ăn tối đi.
—Làm sao cô nương biết được tại hạ ở tại đây?
—Hi hi, bí mật mà.
Chàng biết hỏi cũng không ra, chàng chỉ mỉm cười mà thôi. Và chàng cũng ngạc nhiên là chính mình khi sư phụ chết đã không còn cười như trước, và vài ngày nay thì chàng lại càng ít nói chuyện và cười, nhưng thiếu nữ này đã mang lại niềm vui cho chàng.
Chàng để ý thì thấy nàng rất đẹp, y phục nàng mặc đơn giản, sạch sẽ,
không giống hành khất chút nào. Chàng nhận thấy con người trước mặt rất kỳ bí, tài năng không tầm thường nhưng những cái đó không lộ ra ngoài.
—Xin hỏi bây giờ là giờ gì rồi cô nương?
—Cũng gần canh hai rồi.
—Tại hạ phải đi rồi. Xin chào cô nương.
Chàng bước ra khỏi miếu, không quay đầy lại, hay không dám quay đầu lại.
Chàng đi thẳng ra bãi tha ma ngoài thành và thấy Lý Lương Hoàng đã đứng đó tự bao giờ.
Vừa thấy chàng Lý Lương Hoàng đã cất tiếng:
—Các hạ thật đúng hẹn. Không biết hẹn tại hạ ra đây có gì chỉ dạy?
—Đòi nợ.
—Đòi nợ?
—Đúng như vậy.
—Không biết là nợ gì?
—Ngươi có nhớ trước đây đã hạ sát Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu không?
Ta chính là học trò của Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu, nay ta phải báo thù cho sư phụ. Ngươi vu oan cho thầy ta lấy một món mà thầy ta vốn không lấy, và ngươi đã ra tay giết thầy ta.
—Tại hạ sau đó mới biết là món đó vốn thầy các hạ không có lấy. Tại hạ cũng bị người đó giựt dây mà thôi.
—Xin hỏi món đồ đó là gì?
—Bông Sen Ngọc.
—Bông Sen Ngọc?
—Phải.
—Các hạ có biết bây giờ Bông Sen Ngọc trong tay ai không?
—Trong tay tại hạ. Tại hạ đã giết kẻ đó và Bông Sen Ngọc đang trong tay tại hạ đây. Nếu các hạ muốn lấy thì phải coi tài năng các hạ thế nào? Coi thử có hơn thầy mình không.
Dứt lời, Lý Lương Hoàng liền tấn công chàng với chiêu kiếm hiểm độc.
Thanh kiếm nhắn ngay vào yết hầu chàng tấn công. Lý Lương Hoàng muốn một chiêu giết chàng, vì lão không muốn bí mật lão có Bông Sen Ngọc lộ ra giang hồ, và cũng muốn nhổ cỏ tận gốc.
Thanh Bằng liền lùi lại, nhưng chiêu kiếm vẫn theo sát chàng. Tốc độ chàng lùi lại chậm hơn tốc độ mà thanh kiếm đi tới, tuy chàng lùi trước khi thanh kiếm tới, nhưng nếu đà này thì thanh kiếm sẽ đâm thủng yết hầu chàng và chàng sẽ chết.
Chàng đành đánh ra chiêu «Thiên Địa Vô Tình», tên mà chàng đặt cho chiêu kiếm, vì chàng thấy luyện chiêu kiếm đó, con người dường như vô tình.
Quả thật chiêu kiếm thật vô tình. Kiếm chiêu vừa ra thì Lý Lương Hoàng bị trúng nhiều chỗ. Tay cầm kiếm thì bị đứt lìa, và yết hầu cũng bị trúng một kiếm.
Máu từ yết hầu của Lý Lương Hoàng phun ra xối xả, và lão ngã gục xuống.
Tuy chiêu kiếm giết chết Lý Lương Hoàng, nhưng Thanh Bằng cũng phải trả giá đắt. Tại vì chàng ra chiêu hơi chậm, và ra chiêu trong khi tự vệ nên chàng cũng bị lưỡi kiếm của Lý Lương Hoàng đâm vào ngực, cách tim chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Dù sao cũng may mắn là không đâm vào yết hầu chàng, nếu không giờ bãi tha ma lại thêm hai cái xác chết. Chàng cũng không còn đủ sức để đứng vững,
thân hình bèn ngã xuống.
Cũng vừa lúc đó thì Tuyết Vân lại xuất hiện. Chàng biết nàng này là một người con gái rất lợi hại, nên không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nàng ta vào lúc này.
—Huynh không sao chớ?
Chàng cảm nhận được sự lo lắng quan tâm từ nàng. Trước đây thì chàng cảm nhận được sự lo lắng từ sư phụ mà thôi. Sau khi sư phụ chết đi, chàng nghĩ là đời sẽ rất cô đơn. Nhưng chàng đã lầm.
—Tại hạ không sao, lấy... lấy Bông Sen Ngọc trong mình Lý... Lý Lương Hoàng.
Nói xong được lời đó, chàng ngất xỉu.
Khi chàng tỉnh lại, chàng thấy lờ mờ ánh nến và ngoài trời tối đen. Chàng đoán rằng chắc chàng hôn mê cũng gần một ngày một đêm. Cách chàng không bao xa, chàng thấy Tuyết Vân đang ngủ gục trên bàn. Chàng cũng đoán ra là Tuyết Vân đã lo lắng cho chàng, nên giờ mệt mỏi đang ngủ thiếp đi. Chàng thấy vết thương đã được băng bó lại, không còn đau đớn nữa. Chàng rất cảm động trước những hành động của nàng Tuyết Vân. Chàng bèn lấy mền đắp cho Tuyết Vân.
Vừa lúc đó thì Tuyết Vân cũng tỉnh giấc.
—Huynh đã khỏe chưa?
—Cảm ơn cô nương đã chăm sóc, tại hạ đã bình phục lại rồi.
—Đây là Bông Sen Ngọc lấy từ người của Lý Lương Hoàng.
Thanh Bằng cầm Bông Sen Ngọc coi, chàng thấy đây chỉ là một bông sen làm bằng ngọc, không hơn không kém.
Ngọc làm bông sen xanh lợt, không đậm như những ngọc mà chàng đã thấy.
Chàng không thấy bí kíp viết ở đâu cả.
Lờ mờ như trong ngọc có chữ, nhưng chàng không tin vào mắt mình. Chàng không nghĩ là người ta có thể để một pho bí kíp vào trong một bông sen chỉ bằng bàn tay một đứa trẻ.
—Cô nương có tin là bí kíp võ công trong này không?
—Sao huynh lại dùng từ cô nương hoài như vậy, không gọi muội được sao?
—M... Muội...
Chàng không phải là lần đầu tiên gọi muội. Trước đây chàng cũng đã từng gọi Trúc Diệp Thanh là muội, nhưng không hiểu sao, lần này chàng lại bị vấp khi gọi tiếng muội.
—Hi hi, có tiếng muội thôi mà, làm gì mà huynh bị cà lăm vậy?
—Huynh... huynh... huynh...
Lần này nàng ta không chọc chàng về chuyện cà lăm nữa. Chàng nghĩ thiệt tức cười, hàng ngày, miệng lưỡi chàng đâu có tệ, sao giờ cà lăm vầy nè.
—Muội tin lời đồn không sai đâu, chắc là trong Bông Sen Ngọc thật sự có bí kíp, nhưng phải tìm cách để lấy thôi. Huynh ráng cẩn thận giữ Bông Sen Ngọc, đừng để mất, rồi từ từ nghiên cứu.