Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Màu Hoa Hạnh Phúc

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 32999 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Màu Hoa Hạnh Phúc
Hoàng Thu Dung

Chương 19

Cả tháng nay cô không gặp Khương . Cũng không thể điện thoại , vì bị mẹ theo dõi chặt chẽ . Đến trường thì không dám tìm , mà có tìm cũng không gặp vì thầy chỉ dạy buổi chiều . Sáng nay chịu không nổi , cô phải bỏ học đến nhà thầy . Đi mà có tâm lý như làm chuyện mờ ám , tâm trạng thật nặng nề.
Vào đến sân , cô đứng lại thở hổn hển . Và tháo chiếc foulard cầm trên tay, cô loay hoay định bỏ vào giỏ , thì chợt phát hiện chiếc xe Thục Ánh dựng ở phía góc sân.
Anh Thư quên cả ý định của mình . Cô cứ cầm chiếc foulãd trên tay, đi nhanh qua khoảng sân . Đứng ở cửa , cô thấy Thục Ánh và thầy Khương đang ngồi trong phòng khách Cô còn đang lưỡng lự chưa biết nên vào hay không , thì chợt thá6 Thục Ánh đứng lên , cô tưởng chị ta sẽ đi ra , nên vội đứng nép qua một bên tránh mặt.
Nhưng chờ mãi không thấy Thục Ánh đi ra , Anh Thư bước trở lại cửa . Cô như hoa mắt khi thấy cảnh bên trong . Thục Ánh nằm trong lòng thầy Khương , úp mặt lên vai anh như khóc.
Anh Thư cảm thấy khó thở kỳ lạ , cô không biết làm gì , ngoài việc đứng im như pho tượng , nhìn hai người chằm chằm.
Hình như linh cảm có người , Khương quay ra nhìn . Anh đẩy nhanh Thục Ánh ra , đi về phía cửa :
- Em đến lúc nào vậy ?
Anh Thư không trả lời , chỉ nhìn một cách oán giận . Nước mắt rưng rưng và đôi môi mím chặt, cô hết nhìn Khương đến Thục Ánh rồi bật ra :
- Thầy là như vậy đó sao ?
Cô quẹt nhanh ngang mắt rồi bỏ về . Nhưng Khương kéo mạnh tay cô lại , giọng trầm tĩnh :
- Em ở lại đi, thầy sẽ giải thích.
Ngay lúc đó Thục Ánh bước tới. Đứng trước mặt Anh Thư , cô nhìn trừng trừng , giọng phẫn nộ :
- Vẫn còn đeo thầy như vậy sao ?
Cô quay qua Khương , gằn giọng:
- Vì vậy mà anh quyết liệt chia tay với em , con nhỏ nầy cuối cùng đã quyến rũ được anh sao ?
Qua phút bối rối, Khương trấn tĩnh rất nhanh , anh nói bình tĩnh :
- Vào nhà nói chuyện , đã lỡ gặp thế này thì anh sẽ nói dứt khoát , em vào nhà đi , cả Anh Thư nữa.
Nhưng Thục Ánh lắc đầu không thèm nghe . Cô hành động theo cách của cô , là bước một bước tới trước mặt Anh Thư , cười gằn :
- Đã đến nước này rồi , thì không cần gì phải giữ tốt đẹp nữa.
Và nhanh như cắt , cô vung tay tát vào mặt Anh Thư một cái như trời giáng :
- Cái này cho mày, như vậy mới xứng.
Khương hoảng hốt giữ tay Thục Ánh lại , anh quắc mắt nhìn cô :
- Không được làm như vậy.
Anh quay qua Anh Thư :
- Em có sao không ?
Anh Thư lắc đầu , hai tay vẫn bụm lấy mặt , không thể nào phản ứng ngay.
Khương nhìn Thục Ánh một cách lạnh lùng:
- Em hành động thế này, chỉ càng làm mọi chuyện thêm tồi tệ mà thôi , em nên về đi.
Thục Ánh nghiến răng, rõ ràng cô đang phẫn nộ ghê gớm :
- Cuối cùng tôi cũng biết được vì sao anh bỏ tôi , cũng được , rồi các người sẽ phải trả giá.
Và cô nguẩy người , hung hăng bỏ đi ra sân . Chẳng bao lâu , bóng cô mất hút dưới đường . Và cơn thịnh nộ vẫn còn lang thang đâu đó trong không gian.
Khương cúi xuống nhặt chiếc giỏ rơi dưới đất khoác lên vai cho Anh Thư , giọng vẫn còn bồi hồi :
- Em còn đau nhiều , ngước lên cho thầy xem.
Nhưng Anh Thư vẫn quay đầu trốn đi hướng khác :
- Có phải vì chị ấy mà lúc này thầy không liên lạc với em không ?
Khương lắc đầu :
- Trong thời gian này thầy chưa muốn gặp em , còn nhiều chuyện...
Nghe đến đó , Anh Thư òa lên khóc tức tưởi :
- Thầy có biết em đã sống nặng nề thế nào không , trong lúc em khổ sợ vì bị mẹ cấm đoán , thì thầy thản nhiên gặp gỡ chị ấy , thầy cư xử như vậy đó sao ?
Khương kéo cô vào phòng khách , ấn cô ngồi xuống , vẻ mặt lo ngại :
- Em nói gì ? Mẹ em như thế nào ?
- Cả tháng nay mẹ cấm em không được gặp thầy, không được điện thoại , ngay cả đi chơi với bạn cũng không được , vì mẹ sợ em gặp thầy . Em thì khổ sở , còn thầy thì thản nhiên đi chơi với chị Ánh , vậy mà bảo là yêu em , mẹ em nói đúng lắm , thầy là người không đáng tin.
Khương chợt trở nên lầm lì:
- Gia đình cấm em quen với thầy phải không ?
Anh cười nhẹ :
- Thầy đã đoán không sai.
Thái độ của anh làm Anh Thư thấy lo sợ . Cô hối hận vô cùng , vì đã nói cái điều không nên nói . Cô không muốn anh bị tổn thương , điều đó cũng giống như gia đình Thục Ánh đã làm.
Ý nghĩ đó làm cô hoảng sợ đến mức nín khóc ngay:
- Mẹ em không coi thường thầy , nhưng mẹ không tin thầy yêu em , vì mẹ nghĩ thầy đã hứa hôn với chị Ánh.
- Mẹ em cấm cũng đúng thôi , vì bác ấy phải bảo vệ con gái mình , thầy đã nghĩ không sai.
Anh Thư nói nhanh :
- Nhưng mẹ em không coi thường thầy , em tin chắc như vậy , chưa khi nào mẹ em phê bình thầy cả.
- Điều đó cũng đâu có quan trọng.
- Thầy nói vậy nghĩ là sao ? - Anh Thư hỏi một cách hoang mang.
Khương không trả lời , chỉ hỏi lạnh lùng :
- Gia đình đã cấm , sao em còn đến tìm thầy ?
Thái độ xa lạ đó là Anh Thư thấy vừa sợ vừa tức , cô nói mà miệng mếu như sắp khóc :
- Nhưng em có nghe lời ba mẹ đâu , em nghĩ dù có thế nào em cũng sẽ chống đối tới cùng , cả tháng em luôn tìm cách gặp thầy , vì em nhớ thầy , thế mà thầy cư xử với em như vậy , em chán đời lắm.
Và cô khóc nức nở . Cô thấy từ lúc biết Khương đến giờ , cô khóc nhiều hơn là cười . Trước kia cuộc sống vui vẻ biết bao nhiêu , cô chẳng biết buồn là gì . Tối ngày có chuyện để cười , còn bây giờ thì...
Ý nghĩ bi đát đó làm cô xuống tinh thần hơn bao giờ hết . Đến nỗi cô muốn bỏ mặc tất cả . Nhưng cô không nói ra ý nghĩ đó , chỉ biết khóc.
Khương ngồi bên cạnh Anh Thư . không phải là anh không nghe tiếng khóc của cô , nhưng anh vẫn ngồi im , vẻ mặt lầm lì của một người bị chạm tự ái.
Anh Thư nói một hơi như kể lể :
- Yêu thầy sao khổ thế chứ , bị đủ thứ chuyện từ mắng nhiếc đến cấm đoán , làm thần kinh em sắp đứt tung , vậy mà em vẫn cố gắng vượt qua , chịu đựng tất cả , còn thầy thì không có một cố gắng nào cả.
Cô ngừng lại , lấy khăn ra hỉ mũi , rồi nói tiếp :
- Từ đó giờ thầy đâu có bao giờ yêu đơn phương , thầy luôn được người ta yêu tự nguyện , nên thầy đâu hiểu được cái khổ củ người bị thất vọng và thầy luôn tìm cách đứng phía ngoài nỗi buồn để tránh phiền toái.
Khương quay lại :
- Em nói gì vậy ?
- Từ đó giờ thầy không hề cố gắng làm gì để thể hiện tình cảm , chỉ tìm cách né tránh để tránh phiền toái , không cần biết em khổ sở ra sao . Thầy ích kỷ lắm.
Khương lặng thinh như suy nghĩ . Mãi rất lâu anh vẫn không nói gì . Sự im lặng đó càng làm Anh Thư ấm ức :
- Trước đây mỗi lần em nói đến tình cảm thì thầy luôn cấm , vì thầy sợ yêu em sẽ phiền phức , vậy mà không chịu là ích kỷ sao ?
- Thầy có lý do để tránh né , và đúng như thầy nghĩ , điều đó đã xảy ra rồi.
- Lý do gì chứ , nhưng dù có lý do gì đi nữa , nếu là em , em cũng sẽ vượt qua , vì tình yêu , em bất chấp tất cả , và sẽ bảo vệ tình cảm của mình đến cùng , không giống như thầy.
Khương hỏi lại :
- Anh Thư thấy thầy ích kỷ lắm à ?
- Đúng , vì thầy chỉ nghĩ đến mình , luôn sợ phiền phức cho mình , nếu em không kiên nhẫn yêu thầy , thì thầy có chủ động tới với em không ?
- Sao em biết thầy không chủ động ?
- Em chưa bao giờ thấy điều đó cả.
- Có lẽ em chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của thầy để hiểu.
- Em có đặt đi nữa cũng không chấp nhận được.
Khương cười nửa miệng :
- Bây giờ gia đình em cấm em yêu thầy, em sẽ làm gì đây Anh Thư ?
- Còn thầy , thầy sẽ làm gì ?
- Thầy cũng đang tự hỏi , điều mà thầy sợ rốt cuộc cũng đã xảy ra.
- Nhưng chẳng lẽ thầy không muốn lam gì sao ? Có phải thầy đang muốn chia tay với em để yên ổn không ?
Thấy Khương không trả lời , cô buồn rầu:
- Em cứ tưởng tình cảm của thầy đối với em không giống như với chị Ánh , nhưng rốt cuộc cũng không khác gì nhau . Rồi thầy sẽ cư xử với em thế nào đây ?
Khương nheo nheo mắt tư lự :
- Có lẽ thầy phải suy nghĩ , thầy cảm thấy mình đã hành động sai lầm.
Anh Thư lặng người :
- Nghĩa là thầy thấy sai lầm khi yêu em , phải vậy không ?
- Thầy cũng không khẳng định gì hết , trong thời gian này em cũng đừng tìm thầy , thầy cần thời gian để nhìn lại toàn bộ mọi chuyện . Anh Thư đừng quấy rầy thầy , được không ?
Anh Thư ngồi im một lúc lâu rồi đứng dậy bỏ về . Cô cũng không lý giải được tại sao mình làm như vậy , nhưng cô đã không hề giận hờn hay trách móc gì Khương.
Cô trở lại trường , học tiếp hai giờ cuối . Làm tất cả những công việc phải làm , mà cũng không biết được là chính mình đang làm việc đó . Có cái gì đó rất kỳ lạ , không thể giải thích được . Hình như là tâm trạng tê liệt cảm xúc , trước một thất vọng quá lớn . Mà lần đầu tiên cô bị như vậy.

<< Chương 18 | Chương 20 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 918

Return to top