- Chị ấy muốn nhắm vào em, nhưng có nghĩ như vậy là ảnh hưởng đến thầy không? Và hậu quả mà thầy nhận cũng chính là chị ấy nhận, giống như cắt mũi mình để trả thù vậy.
- Em nghĩ thế à ?
- Vâng, từ chiều giờ em đã nghĩ như vậy.
- Nhà em có ai biết chuyện này không?
- Em không dám nói với ba mẹ, nhưng chị Thục biết.
- Thầy định bảo em đừng nói với ai cả, nhất là chị Thục, vì chị ấy sẽ không ngăn Thục Ánh được đâu, từ đây về sau có chuyện gì, em cũng đừng nói với chị Thục
Anh im lặng một lúc rồi nhìn Anh Thư:
- Em có biết tại sao thầy muốn gặp em không?
- Dạ không.
- Thầy không muốn chuyện này làm em hoang mang, lúc chiều em sợ lắm phải không?
- Vâng, em có cảm giác mình sắp chết rồi, lúc thầy chủ nhiệm bảo sẽ có hình thức kỷ luật, em tưởng như trời đất sụp đổ, cảm giác đó khó diễn tả lắm thầy ạ.
- Thầy biết.
- Nhưng khi tỉnh táo lại, em hiểu là em sợ cho thầy, vì thầy có nhiều cái cần giữ hơn em.
Thầy Khương nhướng mắt:
- Đó là những cái gì, nói thầy nghe xem.
- Thầy là người thành danh, cho nên phải sợ mất uy tín với sinh viên, sợ mất đi địa vị xã hội, nói chung là mất tất cả.
- Nếu mình thật sự tạo được uy tín thì nó không mất dễ dàng vậy đâu. Một người bình thường không đủ sức làm mất tất cả những thứ mà người khác gây dựng nên, nhất là người ấy có tư tưởng phá hoại.
Anh Thư hiểu là thầy Khương muốn nói đến chị Thục Ánh. Cô cảm thấy muốn biết ghê gớm thầy sẽ cư xử thế nào với người yêu của mình. Nhưng cô biết hỏi có nghĩa là chạm đến ranh giới thầy đặt ra, nên cô đành nén lòng im lặng.
Tự nhiên Anh Thư thấy buồn ghê gớm. Cô thấy chị Thục Ánh không biết trân trọng những gì mình có. Vậy mà chị ấy vẫn có tất cả. Trong khi cô yêu thầy Khương như yêu một thần tượng, thì tình cảm đó cứ như bị vứt qua một bên.
Tất cả mọi người đều không ai quan tâm đến tình cảm của cộ Gần như nó không có giá trị gì cả.
Anh Thư cúi xuống nhìn ly nước trên tay, vẻ mặt buồn hiu. Cô làm thầy Khương phải chú ý sự thay đổi đó, và hỏi ngay:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Anh Thư cười gượng, lắc đầu:
- Không nghĩ gì hết a.
- Đừng giấu thầy, em đâu phải là người khó cởi mở phải không? Em buồn chuyện gì, nói đi.
Anh Thư ngước lên. Khuôn mặt thay đổi hẳn, co vẻ trách móc rõ rệt:
- Em đang nghĩ điều mà thầy thường cấm em nói, thầy không thích nghe thì em nói làm gì.
Hình như thầy Khương không hiểu nên lắc đầu:
- Thầy muốn em quên hẳn chuyện đó đi, em phải tự nhủ điều đó không thể thực hiện được, và đừng nghĩ đến nó nữa.
Không hiểu sao cách nói đó bây giờ làm Anh Thư hết sức phẫn nộ. Và khi nó lên đến đỉnh cao, thì cô không còn nhịn được nữa. Cô chợt vung tay phản đối:
- Thầy bất công lắm, và thầy mù quáng quá, thầy chỉ biết nhắm mắt chấp nhận một người không hề tôn trọng tình cảm của thầy. Cái đó gọi là nhu nhược thầy biết không?
Thầy Khương ngồi yên, hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên về sự bộc phát của cộ Có lẽ quá hiểu tính cô nên thầy không coi đó là hiện tượng.
Một khi nước đã vỡ bờ thì không gì có thể kềm lại, Anh Thư nói như tuôn ra những uẩn khúc trong lòng:
- Em muốn làm người biết điều, nhưng em không biết điều được, khi thấy thầy quá mù quáng, thầy nhu nhược đến mức làm em tức điên lên. Em ghét chứ không thể thương một người như thầy, đáng đời thầy lắm.
Thầy Khương nghiêm giọng:
- Anh Thư.
Nhưng Anh Thư lập tức nguẩy đầu:
- Đừng có áp đặt em, bây giờ em không còn xem thầy là thầy nữa, mà thầy cũng không được quyền cấm em bất cứ điều gì. Em thích thì cứ nói nấy, thầy làm gì được em?
- Đúng là thầy không làm gì được em, nhưng điều thầy có thể làm là khuyên em nên bình tĩnh.
Anh Thư vô tình vung tay lên:
- Em cóc cần bình tĩnh, thầy thì lúc nào cũng giữ lấy địa vị mà thầy có, vì nó mà thầy sống trong khuôn khổ xã hội quy định, thật ra em cũng muốn cho thầy bị khoa kỷ luật, cho đáng đời thầy.
- Em nói cho nhiều đi, rồi sau đó hối hận
- Em có thế nào mặc em, không việc gì em phải hối hận hay tội nghiệp thầy. Em chưa thấy ai nhu nhược như thầy, bị người yêu dí vào tường cũng im lặgn chấp nhận. Thầy như thế thảo nào chị ấy coi thường thầy, chính vì coi thường mới dám làm như vậy. Bởi vì chị ấy không sợ mất.
Thầy Khương nói như răn đe:
- Em cứ tiếp tục như vậy, thầy sẽ đuổi em về đó, và sẽ không gặp em nữa.
- Thầy không gặp em cũng không cần. Thầy là người nhu nhược nhất trên đời mà em biết, em cầu mong sau này thầy sẽ có một bà vợ hung hăng nhu sư tử, cho đáng đời thầy.
- Lúc bốc lên thì nói không cần giữ miệng, rồi sau đó hối hận. Em như vậy mấy lần rồi, không biết rút kinh nghiệm sao ?
- Em không cần rút tỉa gì cả, nếu hôm nay em không nói thì thầy còn mù quáng đến chừng nào. Tại sao em cứ nghĩ mình là người có lỗi chứ. Người gây ra chuyện là thầy, vì thầy quá nhu nhược.
- Có lẽ thầy phải đuổi em về thôi.
Anh Thư lập tức đứng dậy:
- Chào thầy
Và cô bỏ đi ra cửa, nhưng nghĩ ra một điều, cô bèn đứng lại:
- Thầy yên tâm, mai mốt em sẽ không tìm thầy đâu. Bây giờ có bị đuổi học em cũng cóc sợ, bất quá em bị mắng là cùng, mà chuyện đó cũng đã xảy ra rồi, có mắng thêm cũng chẳng sao, chẳng lẽ ba mẹ giết chết em.
- Em nói gì đó, nói lại xem.
- Em sẽ nghỉ học, vì em chán thầy lắm.
Khương lắc đầu như hết còn lời lẽ với Anh Thự Chỉ đứng dậy theo cô đi ra sân. Anh Thư vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác, dằn vào tay anh:
- Em trả thầy, em không cần đến nó nữa.
- Em đừng con nít như vậy, hôm nay em bốc đồng lắm, thầy không đồng ý như vậy nghe chưa.
- Không đồng ý kệ thầy.
Và cô bỏ đi. Khương chợt kéo mạnh cô lại, nghiêm giọng:
- Mặc áo vào đi, em muốn lạnh chết phải không?
Vừa nói anh vừa chủ động mặc áo cho Anh Thự Cô lập tức hất tay ra:
- Em không thèm
- Mặc vào.
- Không
Khương chợt choàng tay qua giữ lấy cô, cương quyết bắt cô mặc áo. Và khi Anh Thư định phản đối tiếp thì anh cúi xuống hôn mạnh vào môi cô.
Anh Thư đứng yên sững sờ. Hai mắt cô mở to, bàng hoàng cả người. Và cô như pho tượng, bất động vì kinh ngạc.
Hai người đứng yên trong bóng tối. Hình như Khương cũng ngạc nhiên về hành động của chính mình. Anh cố nhìn như tìm hiểu ý nghĩ của cô học trò. Nhưng bóng tối làm anh không nhìn được mặt cộ Và anh cũng im lặng.
Một lát sau, Anh Thư khẽ thốt lên như vừa khám phá một điều mới mẻ:
- Thầy có thích em phải không? Cái này không phải vô tình, mà nó bộc phát trong ý nghĩ của thầy, cũng như em từng làm trước đây, phải không?
Khương chợt nói với giọng tỉnh táo:
- Xin lỗi Anh Thư
- Sao thầy xin lỗi em, sao lại nói như vậy ?
- Bây giờ tối rồi, em về đi.
Anh Thư nói hấp tấp:
- Em không về đâu
- Và thầy đã xin lỗi em rồi, bây giờ em về đi.
Anh Thư dậm chân, nói như muốn khóc:
- Thầy kỳ lắm, thái độ thầy khó hiểu quá, em không chịu đâu. Em muốn thầy giải thích kia.
- Thầy không có gì để giải thích cả, chỉ có thể nói xin lỗi Anh Thự Bây giờ thầy muốn em về, em nghe không?
Nhưng Anh Thư không nghe. Thậm chí cô còn đi đến phía bộ bàn ở góc sân, ngồi xuống như chống đối. Có nói như đinh đóng cột:
- Thầy không giải thích thì em sẽ không về, sẽ ngồi đây suốt đêm.
Khương bắt buộc phải đi theo Anh Thự Anh đã trở lại vẻ bình thản như đã tự trấn tĩnh. Anh ngồi xuống phía đối diện với cô, giọng tỉnh táo:
- Em muốn thầy giải thích cái gì ?
- Tại sao thầy làm như vậy ? Có phải vì thầy cũng thích em không?
- Không
- Có, nếu không thì thầy sẽ không có hành động đó. Thầy không phải là người tham lam.
- Em đánh giá thầu quá cao rồi, có những lúc người ta không tự chủ được mình, sau đó rất hối hận, thầy cũng đang như vậy.
Anh Thư đang có tâm trạng phấn khích, cô muốn được thầy Khương chứng minh tình cảm của thầy dành cho mình. Và cô cố phân tích cho được điều đó:
- Thầy cũng giống như em khi em say rượu lần đó phải không? Em biết mà, khi người ta biết không thể thì người ta phải kiềm chế mình, nhưng đến lúc nào đó sẽ bộc lộ ra. Em biết chuyện đó mà.
Khương khoát tay:
- Em đừng đem kinh nghiệm của mình ra gán cho người khác, không đúng như vậy đâu.
Anh Thư hấp tấp:
- Có phải thầy nghĩ rằng không thể được, nên thầy kềm chến tình cảm của thầy không?
- Em suy luận quá xa rồi Anh Thư ạ, điều thầy làm lúc nãy chỉ là vô tình, ngoài ra nó không có nghĩa gì cả, không có một động lực thầm kín nào cả.
- Em không tin
- Em như vậy chỉ càng làm thầy hối hận, thầy đang tự trách mình không ít, em hiẻu tâm trạng đó không? Thầy rất hối hận.
- Hối hận à ?
Anh Thư ngồi im suy nghĩ. Cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt thầy Khương trong bóng tối. Sự phấn khích bắt đầu rơi xuống, nhường chỗ cho tâm lý hoang mang. Cô vụt ngẩng lên, hỏi nhanh:
- Có phải thầy vẫn rất yêu chị Ánh không? Cho dù chị ấy có thế nào thầy vẫn không thay đổi chớ gì ?
Khương không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Cử chỉ đó làm Anh Thư đau nhói tim, cô nói như trong mơ:
- Và thầy sẽ tiếp tục chịu đựng chị ấy, sẽ thuyết phục với thầy trưởng khoa đừng kỷ luật em, dù em thật sự là có lỗi, và cuối cùng thầy sẽ tìm mọi cách để bảo vệ chị ấy.
- Cũng như thầy luôn bảo vệ em vậy.
Bất giác Anh Thư oà lên khóc:
- Thầy làm em thất vọng, vậy là em nghĩ đúng, thầy là người mù quáng nhất trên đời, nhu nhược nhất trên đời.
- Em có thể ghét , thậm chí có thể khinh thầy, nhưng điều quan trọng là em đừng tự trói buộc mình nữa, bổn phận của em bây giờ là học cho nghiêm chỉnh, đừng để gia dình buồn về em/
Anh Thư chợt nói như hét:
- Thầy đừng có nhìn em như nhìn con nít nữa, em ghét vậy lắm, lúc trước như vậy, bây giờ vẫn không đổi được sao ?
- Anh Thư!
Anh Thư không thèm sợ, cô vung tay lên, dáng điệu hấp tấp:
- Nếu vậy thì em sẽ nghĩ học luôn, thầy ghét cái gì em sẽ làm cái nấy, em sẽ bỏ học đi bụi đời luôn.
Khương hơi sững sờ trước phản ứng của cô, anh nhíu mày:
- Em nói gì vậy Thư?
- Em sẽ bỏ học cho thầy vừa lòng. Thầy là người nhu nhược nhất trên đời, thầy là người hèn nhát, không dám làm những gì mình muốn, không dám thừa nhận cả tình cảm của mình, thầy nhu nhược lắm.
- Chuyện thầy nhu nhược hay không, đâu có liên quan đến chuyện học của em, em đừng có quậy chuyện gì nữa đó, em nghe không?
- Em không thèm nghe, thầy không phải là thầy em nữa, chuyện đó qua rồi, bây giờ em không coi thầy là thầy nữa.
- Lúc bốc đồng thì em có thể nói đủ thứ, nhưng đừng làm gì để sau đó hối hận, vậy là được rồi.
Anh Thư đứng dậy, mặt hếch lên với vẻ bất cần:
- Bây giò thầy không đuổi em cũng về, từ đây về sau em sẽ không thèm gặp thầy nữa, thầy muốn tìm em cũng không được đâu.
Rồi cô đi ra phía ngoài, Khương hỏi theo:
- Em định làm gì nữa vậy ?
- Em không thèm nói với thầy.
Lần này Anh Thư bỏ về thật sự. Cô cảm thấy đường về tối nay như mờ mịt và lạnh rét hơn bao giờ. Trên suốt đường đi, cô không ngớt nguyền rủa sự mù quáng của thầy Khương. Nguyền rủa một cách hung hăng, với tất cả sự giận dữ uất ức.
Đầu óc mãi tối tăm quay cuồng, cô không để ý một nhánh thông nằm rơi giữa đường. Mãi đến lúc gần cán phải nó cô mơi quýnh quánglách qua một bên tránh, nhưng tay lái bị bẻ đột ngột lại nghã rầm xuống đường, làm cô té văng xuống. Không đến nỗi đau dữ, nhưng tức.
Bất giác cô òa lên khóc, và đấm mạnh tay xuống mặt đường, cô hét thật nhỏ : “Thầy là đồ ngốc,thầy ngốc nhất trên đời.”
Con đường vắng hoe, chẳng ai nghe tiếgn cộ Cũng chẳng có người nào đi ngang giúp cô đứng dậy. Chưa khi nào cô thấy mình khốn khổ và đơn độc thế này.