Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> ÂN TÌNH

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 25470 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

ÂN TÌNH
Lê Duy Phương Thảo

Chương 22

Mẹ nắm nót lại chiếc cổ áo cho Vân rồi lùi ra ngắm nghía :
- Đẹp lắm ! Vẻ đẹp vừa dịu dàng và kín đáo thế này, chắc chắn là mẹ Đình Kha sẽ hài lòng.
Mặt Vân đỏ ửng lên :
- Mẹ Ơi ! Con lo quá.
- Con phải bình tĩnh và tự tin một chút chứ.
Nàng ôm mẹ thủ thì :
- Mẹ Ơi ! Sau này con đi lấy chồng rồi, mẹ và ba chắc là cô đơn lắm . Rồi tới khi chị Thảo.
Nhi ra đi... Mẹ Ơi ! Sinh con gái thật là vô dụng, phải không mẹ ?
- Phải, phải... Các cô thật là vô dụng . Cũng như mẹ đây, mấy mươi năm trước đã bỏ ông bà ngoại các cô để đi về làm con và làm vợ của người ta.
Hai mẹ con ôm nhau cười thật tọ Niềm vui hạnh phúc đầy ắp trong lòng Tiểu Vân, lan rộng và vỡ trang trong tiếng cười giòn giã . Cửa phòng bật mở, cha dứng ở đó.
- Hai mẹ con thôi cười đi là vừa . Đình Kha nó tới và chờ con nãy giờ đó Tiểu Vân.
Tự dưng Vân thấy nao núng :
- Mẹ Ơi ! Con...
Mẹ cười, nói như đi guốc trong bụng nàng :
- Con lo lắng có phải không ?
Cha đã đi khỏi rồi, mẹ từ từ gỡ chiếc nhẫn mà người vẫn đeo ở tay từ mấy chục năm nay, lồng vào tay Vân :
- Ngày xưa ba đi hỏi cưới mẹ có chiếc nhẫn này và sợi dây chuyền mẹ đang đeo. Mẹ cho hai đứa con của mẹ, mỗi đứa một thứ . Cầu chúc các con may mắn như mấy mươi năm qua, mẹ đã may mắn sống với ba các con.
Vân nhìn mẹ xúc động :
- Con cám ơn mẹ.
- Thôi, hãy đứng lên đi, đừng để Đình Kha nó đợi lâu.
Trong vòng tay mẹ, Tiểu Vân bước ra khỏi căn phòng đã ôm chặt cuộc đời này từ hơn tám năm quạ Nàng sẽ bắt đầu một cuộc đời mới, khác hơn và xa lạ . Liệu rồi những ngày tháng sắp tới sẽ là hạnh phúc hay đắng cay ?
Đình Kha lặng người ngắm người yêu đang cùng mẹ bước xuống thang lầu . Chiếc áo trắng tinh, vừa khít khao với thân hình thon thả của nàng . Váy màu xanh có thắt lưng hằn rũ đam mê, vừa dịu dàng tinh khiết . Kha choáng ngợp, ngấy ngây trước vẻ đẹp kiêu sa ấy.
Mẹ đặt tay nàng vào tay Kha :
- Đình Kha ! Ta giao đứa con gái yêu đuối này cho con đấy nhé.
Kha trịnh trọng :
- Xin mẹ hãy yên tâm. Con nhất định sẽ săn sóc cho Tiểu Vân.
Má Vân bừng đỏ, bàn tay Kha siết chặt tay nàng truyền cảm.
Cha nói :
- Thôi, hai đứa đi đi, đừng để chị bên nhà chờ đợi.
- Con xin phép.
- Thưa ba mẹ, con đi.
Hai vợ chồng lặng nhìn theo bọn trẻ . Chúng nó có vẻ rất thương nhau, chắc là sẽ hạnh phúc.
Vừa ngồi vào trong xe, Đình Kha đã vòi vĩnh :
- Tiểu Vân ơi ! Em đẹp quá !
Vân nũng nịu :
- Anh chỉ giỏi nịnh mà thôi.
- Không đâu, anh nói thật mà.
- Thôi đi ông tướng, bộ anh muốn mẹ phải bực mình vì chờ đợi sao ?
Nhắc đến mẹ, Kha bỗng nghiêm trang :
- Anh có câu truyện này muốn kể em trước khi chúng ta về chào mẹ.
Vân biết là câu chuyện rất quan trọng, nàng nghiêm túc :
- Anh nói đi, em chờ nghe đây.
Kha lái xe đến một chỗ vắng rồi dừng lại . Nắm tay nàng trong tay mình, Kha bắt đầu nói :
- Anh muốn kể cho em nghe về một người mẹ, người mẹ đã chịu nhiều mất mát trong cuộc đời của mình.
Vân thì thầm :
- Có phải đó là mẹ anh ?
- Mẹ có ba người con trai, nhưng trong một lần tai nạn, chồng và hai đứa con lớn đã không còn nữa . Lúc đó, mẹ đau đớn đến không còn muốn sống nữa . Nhưng mẹ đã gượng đứng dậy bởi vì bên cạnh mẹ còn có đứa con trai út cần có sự dìu dắt của mẹ . Từ đó, bao nhiều tình thương mẹ dành hết cho người con này . Nó là lẽ sống, là hy vọng của mẹ.
Dừng một chút, siết chặt hơn bàn tay nàng trong tray mình, Kha tiếp :
- sỡ dĩ anh kể cho em nghe là muốn em hiểu rằng, mẹ đã chịu nhiều mất mát, bây giờ mẹ có hơi nghiêm khắc một chút . Và đối với mẹ, việc chọn lựa một người con dâu cho đứa con còn lại rất là quan trọng . Cho nên ngay từ giờ phút này, em phải chuẩn bị tinh thần để không bị bất ngờ trước mẹ . Và điều cần thiết hơn hết là em phải cảm thông cho mẹ.
Tiểu Vân xúc động vì sự chu đáo của Đình Kha và cũng thấy lo âu vì chắc chắn đây không phải là một người mẹ bình thường . Nhưng nàng vẫn nói để Kha yên lòng :
- Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm cho me vừa lòng mà.
Mắt Kha rực sáng :
- Anh tin em, Tiểu Vân ạ.
Nàng mỉm cười, lòng ấm áp hạnh phúc :
- Mẹ đang chờ chúng ta ở nhà đó.
Kha khởi động máy, chiếc xe từ từ lăn bánh đưa Tiểu Vân vào một trang sách mới của cuộc đời . Không còn là sự ghen tuông, ích kỷ của Thảo Nhi mà là những mâu thuẫn sâu xa, tế nhị hơn, đòi hỏi nàng phải chịu đựng nhiều hơn nữa.
Kha nhíu mày không vui khi thấy xe Nhã Trúc đậu trong sân nhà mình . Không ngờ cô gái ấy lại có mặt trong giờ phút này.
Theo Đình Kha, Tiểu Vân đặt chân vào phòng khách gia đình chàng . Trên chiếc sa lông dài, hai người đàn bà, một già một trẻ nhưng trong có vẻ rất thân thiện . Cả hai cùng nhìn lên và quan sát Tiểu Vân.
Nhìn người con gái, Tiểu Vân ngay lập tức nhận thấy là nàng sẽ gặp khó khăn với cô tạ Ánh mắt người con gái nhìn nàng không một chút thiện cảm . Đôi mày sắc nhướng lên một cách khó chịu và không cần che giấu . Đôi mắt này, Tiểu Vân nhớ là đã bắt gặp một lần . Phải rồi, là ánh mắt của Thảo Nhi khi lần đầu nàng bước chân vào nhà.
Giọng cô gái khinh khỉnh :
- Mẹ Ơi ! Về tới rồi kìa.
Kha ngạc nhiên vì cách xưng hô của Nhã Trúc, nhưng chàng không còn thời gian để mà suy nghĩ nữa . Chàng đưa Tiểu Vân lại gần mẹ, Tiểu Vân cúi đầu :
- Con xin chào bác.
Nhã Trúc ra vẻ kinh ngạc :
- Ủa ! Nói chuyện được rồi sao ?
Tiểu Vân tái mặt, Kha giận dữ nhưng cố kềm lại :
- Thưa mẹ, đây là Tiểu Vân, con đưa cô ấy về đây chào mẹ - Chàng nhìn Vân nói - Còn đây là mẹ của anh.
Tiểu Vân cúi chào một lần nữa . Bà Phượng lúc này mới nói :
- Bây giờ ta mới hiểu vì sao Đình Kha nó say mê cô đến thế.
Tiểu Vân co rúm người lại, vì giọng nói sắc lạnh ấy . Rõ ràng là hai người đàn bà này không hề mong muốn tiếp đón nàng . Cũng may là có bàn tay Kha siết chặt tay nàng như muốn truyền thêm can đảm.
Nhã Trúc lại đỏng đảnh nói :
- Đình Kha ! Anh không giới thiệu em với người yêu trong mộng của mình sao ?
Kha nghiêm giọng :
- Tôi đang ngạc nhiên vì sự có mặt của em ở đây.
- Con không được nói bậy . Mẹ vừa mới nhận Nhã Trúc làm con nuôi đấy.
Gương mặt Nhã Trúc nghênh lên một cách tự đắc.
Mẹ chàng nói :
- Ngồi xuống đi ! Chẳng lẽ con chờ mẹ mời nữa sao ?
Suốt thời gian còn lại, Tiểu Vân trải qua những giờ phút gay gô nhất trong đời nàng . Nàng cùng lúc phải hứng chịu giọng nói và ánh mắt thiếu thiện cảm của hai người đàn bà . Nếu như không có Đình Kha lúc nào cũng bên cạnh thì có lẽ Vân đã không đủ sức chịu đựng.
Cuối cùng, bà Phượng kết thúc :
- Vài hôm nữa, ta sẽ sang nhà con để chính thức bàn bạc chuyện hôn nhân. Tiểu Vân ta mong con từ nay hãy tỏ ra xứng đáng là con dâu của gia đình ta.
Tiểu Vân vâng dạ rối rít, nhưng nàng không hiểu là phải làm thế nào để cho xứng đáng đây ?
Trên đường trở về nhà, Đình Kha thủ thì vào tai nàng :
- Tiểu Vân ! Anh biết là em khó chịu lắm . Nhưng vì tình yêu của chúng ta, anh xin em hãy cố gắng chịu đựng.
Nàng vẫn còn ám ảnh vì Nhã Trúc :
- Em không sao, nhưng mà... Nhã Trúc là ai vậy anh ?
Kha sợ nàng bối rối nên không muốn nói ra sự thật :
- Gia đình cô ấy và gia đình anh quen biết đã lâu. Tuy nhiên, em không cần phải bận tâm vì Nhã Trúc.
- Ánh mắt cô ấy nhìn em lạ quá.
- Nhã Trúc không là cái gì cả, người quan trọng chính là mẹ anh, em có hiểu không ?
Tiểu Vân vẫn chưa yên lòng . Hình ảnh Nhã Trúc cứ làm cho nàng phải suy nghĩ mãi.
Kha đổi đề tài :
- Em còn chưa thực hiện lời hứa đến thăm cha Sĩ Thăng đó.
- Em quên mất . Hay là mình đi luôn bây giờ đi anh.
- Cũng được.
Đình Kha đánh xe rẽ vào con đường khác.
oOo
Sĩ Thăng từ trên cầu thang đi xuống . Chàng vui vẻ :
- Xin chào.
Đình Kha và Tiểu Vân đứng thật gần bên nhau. Giọng Kha đầy ấp hạnh phúc :
- Chúng tôi đến làm phiền anh đây.
- Không sao, tôi rất vui lòng tiếp đón hai người . Mời ngồi.
Tiểu Vân nói khi đã ngồi xuống :
- Anh Kha vừa nhắc em về lời hứa hôm trước . Bác trai đã khỏe chưa, anh Thăng ?
- Ba anh đi dạo ngoài vườn, chắc là sắp về tới.
Thăng rót nước mời khách . Chàng nhìn họ, ganh tỵ một cách công khai :
- Nhìn hai người hạnh phúc thế này, tôi cảm thấy ganh tỵ đó.
Tiếng Đình Kha :
- Anh cũng nên chọn cho mình một người là vừa.
Thăng giơ tay phân trần :
- Tôi biết tìm đâu ra một cô Tiểu Vân thứ hai chứ ?
Vân đỏ mặt, cũng may là lúc ấy có tiếng người đi vào . Sĩ Thăng đứng lên :
- Ba tôi về đó.
Đình Kha và Tiểu Vân cũng đứng lên, quay nhìn ra ngoài . Ông Sĩ Đông được người phụ tá trung thành của mình dìu vào phòng khách . Sĩ Thăng bước tới đỡ ba, chàng hăm hở nói :
- Ba ! Con xin giới thiệu với ba, hai người bạn của con.
Đình Kha và Tiểu Vân tiến lên :
- Chào bác ạ - Tiếng Đình Kha.
- Cháu chào...
Tiểu Vân bỗng buông rơi câu nói, đôi mắt nàng mở to nhìn chiếc sẹo dài vắt ngang cằm của người đàn ông. Có cái gì nó trào nghẹn trong lòng, tim Vân co thắt lại vì hình ảnh ngày xưa hiện về . Người đàn ông với chiếc sẹo dài và gương mặt lạnh lùng vô cảm . Một gương mặt có thể bật cười trước cái chết của đồng loại . Hình ảnh ấy suốt đời Vân không bao giờ quên được . Giờ đây, nàng càng nhớ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong vòng tay Đình Kha, Tiểu Vân bỗng mềm nhũn đi. Kha hốt hoảng :
- Tiểu Vân... Tiểu Vân ..
- Cô ấy làm sao vậy ?
Cơn xúc động đột ngột làm cho Vân ngất xĩu . Đình Kha cuống quít:
- Tiểu Vân ! Em làm sao vậy ?
Thăng bình tĩnh hơn :
- Hãy đưa cô ấy tới bệnh viện
Kha vội vàng bế xốc nàng lên tay rồi chạy ra xe. Sĩ Thăng cùng đi theo, để lại Sĩ Đông và người phụ tá của mình ngơ ngác nhìn theo.
oOo
Giọng nàng yếu ớt :
- Mẹ Ơi...
- Tiểu Vân ! Em tỉnh rồi sao ?
Vân mở mắt, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Đình Khạ Gương mặt Kha thật gần :
- Em làm anh sợ quá, Vân ơi.
- Đình Kha...
Nàng gọi tên chàng rồi bật khóc . Đình Kha ôm nàng vào lòng vỗ về :
- Nín đi em ! Có chuyện gì xảy ra, hãy nói cho anh biết đi ?
Vân nghẹn ngào :
- Kha ơi ! Người ta giết chết cha mẹ cúa em rồi . Người đàn ông tàn bạo ấy đã giết chết ba mẹ của em.
- Ông ta ? Em muốn nói ai ?
- Là ba của Sĩ Thăng.
Nàng vẫn khóc còn Đình Kha thì kinh ngạc đến sững sờ . Mãi một lúc sau, chàng mới nói được :
- Điều trước tiên bây giờ là em phải bình tĩnh, Tiểu Vân ạ.
- Em phải trả thù cho ba mẹ em.
Nàng vùng dậy, Kha vội vàng siết cứng lấy nàng :
- Tiểu Vân ! Không được đâu em phải hết sức bình tĩnh mới được.
Nàng khóc ngất trong tay chàng :
- Anh không biết đâu, ba mẹ em chết rất là thảm thương . Em nhất định phải trả mối thù này.
Lúc đó cửa phòng bật mở, Sĩ Thăng dẫn gia đình nàng gồm ba người lao vào phòng, ai cũng rối rít, lo âu :
- Tiểu Vân ! Con làm sao vậy ?
- Con không sao chứ Tiểu Vân ?
Sĩ Thăng hóm hỉnh khi nhìn thấy cảnh họ Ôm nhau :
- Tôi nghĩ chắc là không sao rồi.
Bỗng dưng chàng kinh ngạc trước ánh mắt Tiểu Vân nhìn chàng một cách lạ lùng, rồi giọng nàng oán hờn :
- Sĩ Thăng ! Tôi thù anh, thù hận gia đình của anh.
Thăng kinh ngạc :
- Tôi ư ? - Chàng chỉ tay vào ngực mình.
Đình Kha vội vàng nói :
- Mọi người xin hãy lo lắng cho Tiểu Vân. Còn Sĩ Thăng - Kha nắm tay Thăng kéo đi - Anh hãy theo tôi.
Ra tới ngoài, Thăng vùng tay thật mạnh, chàng bực tức :
- Chuyện gì đây ? Mọi người định đùa với tôi sao ?
Kha nghiêm giọng :
- Tôi không có đùa đâu, và cả Tiểu Vân nữa.
- Vậy thì thật, cứ cho là như thế đi, nhưng tôi muốn biết là chuyện gì ?
- Tiểu Vân nói là ba anh đã giết chết ba mẹ cô ấy.
Sĩ Thăng điếng người khi nghe câu nói ấy:
- Tôi nghĩ là lầm lẫn, nhưng mà...
Sĩ Thăng lắc đầu :
- Không đâu, là thật đấy . Ba tôi, có chuyện gì ông ấy không dám làm đâu. Được rồi, tôi sẽ về hỏi cho ra lẽ.
Chàng trai nói xong là lập tức lao đi. Đình Kha vọi vàng quay trở về phòng bệnh.
oOo
Ông Sĩ Đông bực tức gắt lớn:
- Con có mà điên, ba làm gì đi giết người chứ ?
Sĩ Thăng cũng tức :
- Con không có tin ba đâu. Nhất định là ba đã làm nên chuyện này.
- Câm miệng lại, thằng con bất hiếu !
Người đàn ông bồng rũ người vì cơn họ Tư Cao đứng gần đó nhắc :
- Cậu hai ! Xin đừng có chọc giận ông chủ.
Sĩ Thăng buồn bực :
- Nhưng mà...
Ba chàng trừng mắt :
- Tư Cao ! Mày đuổi thằng mấy dạy này ra ngoài cho tao.
- Khoan đã !
Mẹ chàng, người đàn bà tu hành đột nhiên xuất hiện ở cửa . Bà từ từ bước vào phòng mắt nhìn thẳng vào chồng :
- Ba con chắc là đã quên rồi, nhưng tám năm qua, mẹ không bao giờ quên được hình ảnh thảm thương của ba mẹ Tiểu Vân.
Sĩ thăng bàng hoàng :
- Mẹ ! Nghĩa là...
- Là ba và mẹ đã giám tiếp giết chết ba mẹ Tiểu Vân.
Thăng ôm đầu lảo đảo:
- Trời ơi...
Căn phòng trở nên vắng lặng, chỉ còn có tiếng rên đau khổ của Sĩ Thăng.
Đình Kha ôm chặt nàng trong vòng tay rắn rỏi của mình . Chàng cố dỗ dành :
- Anh biết là em đau khổ lắm . Thử hỏi có ai mà không đau trước hoàn cảnh này chứ ?
Nước mắt đỏ dài trên má nàng . Kha tiếp :
- Nhưng mà thù hận không giải quyết được gì đâu em ạ.
- Anh bảo em phải làm sao bây giờ, trước những kẻ đang tâm hại ba mẹ mình ?
- Ở đời có vay thì có trả, rồi họ sẽ trả bằng một cái giá đắt hơn. Cũng như Sĩ Thăng, anh ấy cũng đã trả cho em một phần nợ rồi đó.
Lúc ấy có tiếng gõ cửa . Họ vội buông nhau ra, Kha lên tiếng :
- Mời vào !
Trước mặt họ là người đàn bà trong chiếc áo nâu sông. Theo sau bà, Sĩ Thăng với gương mặt hằn khắc sự đau khổ. Tiểu Vân nhìn đăm đăm vào người đàn bà đã từng gieo đau khổ cho gia đình nàng . Thật sự nàng không nhớ ra bà, nếu không có vết sẹo dài của ông Sĩ Đông thì có lẽ là mọi chuyện đã chôn vùi.
Ni cô Diệu Hoa từ từ lên tiếng :
- Tiểu Vân ! Tôi muốn được nói chuyện với cô.
Kha và Thăng cùng bước ra ngoài . Căn phòng còn lại hai người . Gương mặt người đàn bà hằn khắc sự khổ đau. Một lúc sau, bà nói :
- Tiểu Vân ! Tôi biết là tôi không có tư cách để xin cô tha thứ . Tội ác của vợ chồng tôi ngày xưa không có gì có thể bù đắp được . Nhưng mà tám năm qua, lòng tôi đã ân hận lắm rồi.
NNước mắt lăn dài trên má Vân :
- Ân hận... liệu rồi ba mẹ tôi có thể sống lại được sao ?
- Phải, lòng sám hối của tôi không thể bù đắp cho mất mát của cộ Bây giờ đây, dù phải nhận lãnh bất cứ sự trừng phạt nào, tôi cũng cam lòng chấp nhận . Bây giờ tôi muốn cô đi với tôi một chuyến, để chứng kiến một sự thật... một sự trừng phạt.
Họ đứng bên ngoài nhìn vào phòng bệnh . Ông Sĩ Đông với thân hình gầy ốm xanh xao đang nằm trên giường bệnh . Những ống truyền dịch thằng chịt trên người ông, bình oxy áp chặt vào mũi . Sự sống đang dần lụn tàn trên cơ thể ngươi đàn ông một thời vang bóng.
Giọng ni cô Diệu Hoa đều đều :
- Đó là sự trừng phạt còn lớn lao, khốc liệt hơn cái chết nữa . Tiểu Vân ! Làm người có vay thì có trả . Nếu như hôm nay con nuôi lòng thù hận mà oán chúng ta thì sau này, đời đời sẽ nối nhau trong hận thù tiếp nối . Ta không phải là muốn đem quyền lợi về cho mình, ta chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi. Người đàn ông này là chồng của ta, ông rồi sẽ chết đi, chết sớm hơn tuổi đời của mình . Còn ta, ta có sống cũng sống trong niềm băn khoăn ray rứt còn đau khổ hơn là chết nữa . Còn Sĩ Thăng, nó sẽ mất con, mất người mà nó yêu quý nhất . Tất cả đã là một sự trừng phạt rồi đó, con có biết không ?
Tiểu Vân dần dần hiểu ra. Phút chốc, nàng bỗng nghe lòng mình thanh thản sự nhẹ nhành, thanh thản mà nàng không có được từ tám năm mang nặng lòng oán hận.
Ni cô Diệu Hoa tiễn họ khỏi phật tự . Trước khi chia tay người ân cần :
- Tiểu Vân ! Đình Kha ! Cầu chúc cho hai con hạnh phúc !
Ở một góc xa, Sĩ Thăng đứng lặng nhìn theo họ . Chàng mang nặng trong lòng một nỗi niềm mặc cảm khó quên.

Hết

<< Chương 21 |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 746

Return to top