Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> ÂN TÌNH

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 25464 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

ÂN TÌNH
Lê Duy Phương Thảo

Chương 6
- Có chuyện này thật sao Bích Lâm ?
- Em không có đùa với anh đâu. Anh không thấy là câu chuyện hết sức nghiêm trọng hay sao ?
- Nếu thật sự như vậy thì không đơn giản chút nào ca?
Ông Bách Tùng nhíu mày, gương mặt đầy vẻ lo âu. Vợ Ông nói :
- Nhưng mà Đình Kha nó còn chưa biết Tiểu Vân bị câm. Em tạm thời dùng lý do này an ủi Tháo Nhị Nhưng mà em sợ là Đình Kha sẽ bất chấp . Em linh cảm cậu ta là một thanh niên xuất sắc, Kha sẽ thấy những ưu điểm tuyệt đối của Tiểu Vân.
Bách Tùng im lặng suy nghĩ, mãi một lúc ông mới nói :
- Theo ý em thì chúng ta phải làm như thế nào, nếu đúng như em nói, Đình Kha là một thanh niên xuất sắc, cậu ta chấp nhận yêu Tiểu Vân của chúng ta ?
- Em không nghĩ được là mình sẽ giải quyết thế nào . Còn anh ?
Người đàn ông im lặng khá lâu, rồi nói :
- Em có thấy là cơ hội đến với Tiểu Vân không phải là dễ không ?
- Ý anh muốn bênh vực Tiểu Vân ?
- Anh không muốn Tiểu Vân nó suốt đời sống khép kín như hiện nay.
- Thế còn Thảo Nhi của chúng ta ?
- Thảo Nhi thì khác . Nó có tất cả những ưu điểm và rất nhiều cơ hội của một người con gái bình thường.
Bích Lâm khó khăn nói :
- Nhưng Thảo Nhi là con ruột của chúng ta.
- Đã từ lâu rồi, anh không muốn phân biệt hai tiếng "ruột thịt" nữa.
- Nhưng em thì lại khác, bởi vì chính em đã khó nhọc mang thai và rứt ruột sinh ra đứa con của chúng mình . Em khó có thể dung hòa hai đứa chúng nó làm một được, mặc dù em cũng rất thương yêu Tiểu Vân.
Người đàn ông nhẹ nhàng nắm tay vợ, cử chỉ âu yếm :
- Anh hiếu, rất hiểu tâm trạng của em. Thôi thì thế này vậy, vợ chồng mình cứ để chuyện tình yêu của bọn trẻ tự nó diễn tiến . Chúng ta là sẽ không can thiệp vào
- Nhưng sao mà thấy lo quá.
Ông Tùng cười, trấn an vợ :
- Không sao đâu mà . Tuy im lặng, nhưng không có nghĩa là chúng ta bỏ mặc . Em đồng ý chứ ?
Bích Lâm thở dài :
- Em cũng không biết làm gì hơn nữa.
oOo
Tiểu Vân bước vào phòng Thảo Nhi với tấm bảng quen thuộc trên taỵ Nàng muốn làm một cái gì đó để xoa dịu cơn uất ức của người chị nuôi, mặc dù Vân không hiểu là Nhi tức chuyện gì và mình tại sao lại là người có lỗi.
Thái độ Thảo Nhi không có thiện chí, nàng gắt gỏng ngay khi vừa nhìn thấy Tiểu Vân :
- Cô vào đây làm gì ?
Tiểu Vân nhìn chị, ánh mắt như muốn van lơn :
- Em muốn được nói chuyện với chị . Chị Thảo Nhi.
- Hừ ! - Thảo Nhi đầy ác ý - Nói chuyện ư ? Lối nói chuyện của cô phiền phức quá !
Vân mím môi chịu đựng sự xúc phạm này . Thảo Nhi cũng không nghĩ là ngàng sẽ nói như thế, nghe có vẻ tàn nhẫn quá . Nhưng nghĩ đến Đình Kha, ngay lập tức Thảo Nhi không còn cảm thấy ân hận nữa.
Mắt Tiểu Vân lúc này rươm rướm lệ :
- Chị Thảo Nhi ! Em biết rằng tám năm qua, đứa con mồ côi này đã chịu rất nhiều ơn nghĩa của cha mẹ và chị . Công ơn ấy, suốt đời em không bao giờ quên được . Nếu như Tiểu Vân có làm điều gì lầm lỗi, xin chị hãy nói ra, nhất định em sẽ bằng mọi cách chuộc lại lỗi lầm của mình.
Thảo Nhi chợt thấy bâng khuâng khi đọc những dòng chữ chân tình của Tiểu Vân. Thật ra Nhi không hề có ác ý trong chuyện này, chỉ vì nàng cảm thấy tức giận, thiệt thòi rồi phản ứng mà thôi. Sống với nhau tám năm, tuy Nhi không tìm cách gần gũi, nhưng nàng cũng không hề nghĩ rằng, một gnày nào đó Tiểu Vân sẽ rời hkỏi gia đình mình . Giọng Nhi không còn gắt gỏng nữa :
- Thôi, Tiểu Vân ra ngoài đi, coi như là không có chuyện gì xảy ra.
Mắt Tiểu Vân sáng lấp lánh :
- Cám ơn chị Nhưng em muốn biết là đã có chuyện gì xảy ra, em đã làm gì không phải với chị ?
Chẳng lẽ nói với Tiểu Vân là mình ganh tỵ, nó sẽ cười cho vỡ mũi . Thảo Nhi lắc đầu :
- Không có chuyện gì, Vân ra ngoài đi.
Mắt Tiểu Vân nhìn Nhi đầy thắc mắc, ánh mắt dường như làm cho Thảo Nhi nhột nhạt :
- Vân đừng có nhìn tôi bằng cái kiểu như vậy nữa.
- Xin lỗi chị, em ra ngoài đây.
Lúc trở về phòng của mình, Tiểu Vân gặp ba nuôi. Ông Bách Tùng nhìn con với ánh mắt và giọng nói đầm ấm :
- Con vào phòng Thảo Nhi làm gì vậy ?
- Thưa ba, con vào để xin lỗi chị ấy
- Con biết mình có lỗi gì không mà vào để xin ?
- Con không biết, nhưng con nghĩ chắc là mình đã vô tình làm cái gì đó không phải với chị Nhi.
Bách Tùng thương cảm nhìn Tiểu Vân, đứa con gái đầy bất hạnh đến đáng thương này . Nó đẹp quá, dịu hiền, nết na và đầy phẩm hạnh... Nhưng ác thay, ông trời lại cướp đi giọng nói ngọt ngào của con bé.
Ông nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, cử chỉ đầy yêu thương :
- Tiểu Vân này ! Thảo Nhi nó không có những phẩm chất như con, đó chẳng qua vì ba mẹ quá nuông chiều, nhưng chị con không phải là một người xấu hoàn toàn . Ba mong rằng con đừng để những chuyện vừa rồi vào lòng, nghe con.
- Thưa ba, con biết rồi a.
Ông vỗ nhẹ lên vai nàng :
- Ngủ đi ! Sau giấc ngủ, con sẽ thấy thanh thản
Sau đó, ông bước ra ngoài, lòng không hề thấy ân hận về quyết định tám năm trước của mình.
oOo
Buổi sáng, Kha tới công ty bàn giao công việc trong ngày của người trợ lý của mình . Chàng biết giờ này Thảo Nhi đã đi học, ông Bách Tùng thì đi làm, còn bà Bích Lâm, chàng hy vọng theo thói quen của bà, bà sẽ đi phô
Đình Kha biết rằng Thảo Nhi thích mình, cả gia đình nàng dường như cũng chấp nhận điều đó . Nhưng tình hêu thì đòi hỏi phải đến từ hai phía . Chàng không thể nào nói thẳng thừng với Thảo Nhi rằng : tôi không yêu cô, nhưng cũng không thể nào chấp nhận tình yêu đó.
Lúc Kha đến thì chàng được toại ý . Bà Bích Lâm trước đó đã ra phố rồi, trong nhà chỉ còn có chị Hai và Tiểu Vân. Người giúp việc hỏi chàng với vẻ ngạc nhiên :
- Cậu muốn tìm cô Tiểu Vân ?
Đình Kha cố lấy vẻ vững vàng :
- Thưa vâng. Tôi muốn gặp cô Tiểu Vân.
- Nhưng cô ấy không có thói quen tiếp khách
Họ vẫn đứng nói chuyện với nhau ngoài cổng . Đình Kha lúc này ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu Vân không bao giờ có khác à ?
- Phải, cô ấy không có bạn bè
Đình Kha hỏi với vẻ thân thiện :
- Sao kỳ vậy hả chị ? Chẳng lẽ con người trong đời không bao giờ tiếp khách cả sao ?
- Thế cậu hkông biết lý do à ?
- Chị có thể cho tôi biết được không ?
Chị hai lắc đầu :
- Cậu đã không biết thì tôi không có quyền nói . Còn chuyện gặp cô Tiểu Vân, chắc là không được đâu.
Đình Kha lúng túng, chàng đang tính kế thuyết phục thì một chiếc xe du lịch trờ tới . Trên xe, ông Bách Tùng từ từ bước xuống . Đình Kha vội cúi chào:
- Cháu chào bác.
Ông Tùng gật đầu :
- Chào cậu . Tôi đến công ty tìm cậu nhưng không gặp, tôi nghĩ là cậu sẽ tới đây.
Đình Kha đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác . Người đàn ông trước mặt chàng đây làm sao mà biết được ý định của chàng chứ ? Còn đang kinh ngạc thì chị Hai đã nói :
- Cậu Kha muốn vào gặp cô Tiểu Vân đó ông chủ.
- Làm phiền chị mở cổng giùm tôi !
Lát sau, họ đã cùng ngồi với nhau trong phòng khác . Chị hai đem nước trà ra rồi lặng lẽ rút lui. Tiểu Vân vẫn ở trong phòng của mình, không hề biết chuyện gì đang xảy ra dưới phòng khách.
Kha không ném được thắc mắc, chàng hỏi trước :
- Bác nói là tới công ty tìm cháu... Thưa, có chuyện gì không ạ ?
- Chúng ta khoan hãy nói về vấn đề ấy đã . Bây giờ tôi muốn hỏi cháu một vài câu chuyện.
Ông Tùng đổi cách xưng hô cho thân mật hơn. Đình Kha cũng cảm thấy câu chuyện khá quan trọng . Chàng ngôi thẳng người lên :
- Xin bác cứ hỏi a.
Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, họ đều có vẻ quan trọng, Bách Tùng hắng giọng hỏi :
- Có phải thật sự cháu tới đây để tìm Tiểu Vân ?
Kha không tránh được lúng túng, nhưng rồi chàng điềm đạm trở lại :
- Thưa bác, đúng là như vậy . Cháu muốn gặp Tiểu Vân.
Vậy thì đúng rồi - Ông Bách Tùng thầm nghĩ - Vậy là đúng chàng trai này để ý đứa con tội nghiệp của mình.
Ông lại hỏi :
- Tôi có thể biết lý do được không ?
Đình Kha lúng túng :
- Cháu... cháu... - Chàng thật tình không tìm được một lý do chính đáng nào cả . Khi đến đây, Kha không hề nghĩ đến câu hỏi này . Chàng cũng không hề nghĩ đến câu hỏi này . Chàng cũng không cần biết động cơ nào đã thúc đẩy mình . Thật ra thì Kha biết, nhưng cái lý do ấy... đâu thể nào nói ra được.
Người đàn ông ngồi trước mặt chàng tỏ ra rất hiểu biết :
- Có phải câu hỏi của tôi khó trả lời lắm không ?

<< Chương 5 | Chương 7 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 474

Return to top