Đình Kha cảm thấy bất lực trước số giấy tờ cần phải giải quyết . Đâu đâu cũng là hình ảnh của Tiểu Vân làm cho chàng rối rắm . Vậy đó, người ta nói yêu nhưng khi cần thì dễ dàng dứt áo ra đi. Tiểu Vân ! Thật sự tình yêu của em dành cho anh ở mức độ nào ?
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng rì rì của chiếc máy điều hòa . Kha gạt bỏ cả giấy tờ đứng lên. Chợt có tiếng gõ cửa rồi cô thư ký riêng của chàng bước vào.
Kha gắt gỏng :
- Tôi đã bảo là không tiếp khách mà.
- Nhưng ông ta nhất quyết đòi gặp và tự xưng là Sĩ Thăng.
- Không cần nữa . - Sĩ Thăng ngạo nghễ đứng ở cửa - Đã có tôi đây rồi.
Cô thư ký đang bối rối thì Kha đã xua tay :
- Thôi được rồi, cô ra ngoài đi.
Còn lại hai người . Thăng mỉm cười :
- Tổng giám đốc oai phong quá nhỉ !
Kha nhăn mặt :
- Tôi không còn lòng dạ nào đùa nữa . Anh tìm tôi có chuyện gì không ?
Thăng cười tủm tỉm :
- Là Tiểu Vân đó.
Ngay lập tức, Kha chộp lấy :
- Tiểu Vân ! Cô ấy làm sao rồi ?
Sĩ Thăng tỉnh bơ nói :
- Có làm sao đâu. Tôi đến để nói là đã tìm được cô ấy rồi.
- Nàng đã về nhà rồi ư?
- Không, cô ta ở trong chùa.
Kha trợn mắt :
- Đi tu à ? Trời ơi...
Chàng lao đao, cảm thấy đất trời như sắp vỡ vụn tới nơi. Còn Thăng thì vẫn nói với nụ cười trên môi :
- Không, cô ta còn chưa xuống tóc.
Kha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm :
- Anh đùa ác quá.
- Tôi không có đùa đâu. Để lâu một chút thì phải coi chừng đó.
Kha nhảy dựng lên :
- Vậy thì tôi phải tới đó ngay mới được.
Chàng vơ vội chiếc áo khoác rồi lao đi, cũng may là Sĩ Thăng kẹp nắm tay chàng lại :
- Anh đi đâu vậy ?
- Thì đi ngăn Tiểu Vân lại.
- Anh biết chỗ của cô ấy sao ?
Đình Kha khựng người lại, vỡ lẽ ra là Tiểu Vân đã có sức mạnh làm chao đảo con người vốn cứng cỏi của chàng . Kha thở dài :
- Tôi thật là điên quá !
Thăng vỗ vai chàng, thân mật :
- Tình yêu mà, đâu có sức mạnh nào sánh được . - Dừng lại một chút, chàng tiếp - Tôi đã hứa với Tiểu Vân là sẽ không cho ai biết chỗ ở của nàng, nhưng ngay lúc đó, tôi biết mình sẽ không làm được . Anh là người đầu tiên tôi báo tin, và cũng muốn anh là người trước nhất đến tìm nàng.
Kha siết vai bạn :
- Cám ơn anh, cám ơn anh rất nhiều.
- Tôi yêu Tiểu Vân chân thành nên muốn cô ấy hạnh phúc . Đình Kha ! Tôi muốn anh hứa với tôi một điều... là anh phải luôn luôn đối xử tốt với nàng, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.
Kha khâm phục nhìn đối thủ trung thực của mình . Anh ta bại trận và đã chấp nhận với một thái đội cao thượng . Chàng rắn giọng :
- Tôi hứa với anh.
- Vậy thì vui vẻ rồi, anh hãy đến tìm cô ấy ở...
Thăng đứng lặng nhìn theo dáng đi vội vàng của Kha, biết rằng mình vừa dại dột một cách cao thượng.
oOo
Tiểu Vân kinh hãi nhìn Đình Kha đang sái những bước chân dài, vội vã đi vào phật tự . Nàng biết là Sĩ Thăng đã không giữ lời hứa . Vội vàng, Tiểu Vân chạy vào trong lánh mặt, nhưng đã muộn rồi . Tiếng Đình Kha gọi nàng chựng lại :
- Tiểu Vân ! Anh nhìn thấy em rồi, đừng có trốn anh nữa Tiểu Vân.
Kha nhảy ba bước đã nắm Tiểu Vân trong tay mình :
- Tại sao em phải trốn anh chứ ?
Nàng ngoảnh mặt che giấu xúc động . Kha xoay vai nàng lại :
- Hãy nhìn vào anh đây này Tiểu Vân. Nhìn để mà biết là anh khao khát, nhớ nhung em đến dường nào.
"Em cũng nhớ anh vậy". Nàng nghe cảm xúc dâng tràn trong lòng, đôi mắt cay xè mờ lệ . Đình Kha rối rít :
- Em khóc ư ? Có nghĩa là em cũng nhớ anh, có phải không ?
Vân không chối được lòng mình, nàng nghẹn ngào :
- Em nhớ anh, Kha ơi.
Kha ôm chặt nàng vào lòng :
- Tiểu Vân ! Đừng có rời xa anh nữa, nghe em.
- Em đâu có muốn chúng mình xa nhau, nhưng mà tại hoàn cảnh...
- Làm vợ anh đi Vân, sẽ không có chuyện gì làm em đau khổ nữa
- Nhưng còn chị Thảo Nhi ?
- Thảo Nhi đã trở về rồi, còn mẹ em thì bệnh.
Tiểu Vân lo âu :
- Mẹ bị té cầu thang, nhưng không sao cả, Tiểu Vân ! Trở về nhà với anh đi nha.
Vân lắc đầu :
- Em trở về, chị Thảo Nhi sẽ lại ra đi rồi mẹ lại buồn lại khổ, em làm sao mà chịu đựng được chứ.
- Em bỏ đi thế này, mẹ buồn hối hận lắm . Người bây giờ nhớ em cũng như là Thảo Nhi vậy.
- Làm so mà em sánh được với con ruột của mẹ chứ ?
- Anh nghĩ là em không thể ở đây được nữa rồi . Hãy nhìn xem, ai đang đi vào cửa.
- Chị Thảo Nhi !
Ngoài cửa, Thảo Nhi và Sĩ Thăng cùng sánh vai nhau đi vào . Vừa gặp nàng, Thăng đã nói :
- Tiểu Vân ! Xin lỗi em, anh đã không giữ được lời hứa.
Vân cúi đầu không nói . Thảo Nhi nắm lấy tay nàng :
- Tôi đến đây để rước Tiểu Vân về.
Vân mím môi, rồi cương quyết nói :
- Em cám ơn chị, nhưng chỗ này em sống cũng tốt rồi . Sau này em xin chị chăm sóc ba mẹ giùm em.
- Ba mẹ có hai người con, mất đi một trong hai người, họ sẽ đau lòng lắm, Vân có biết không ?
Nàng cười buồn :
- Chỉ là nói như vậy mà thôi.
Nhi bỗng nhìn hai chàng trai :
- Xin lỗi, em và Tiểu Vân có chuyện muốn nói với nhau.
- Chúng tôi chờ hai người ở ngoài cổng - Thăng nhấn mạnh - Nhất định là phải hai người đấy nha.
Chàng nắm tay Đình Kha kéo đi, ánh mắt Kha nhìn Vân thật tha thiết
- Tiểu Vân ! - Thảo Nhi bắt đầu nói khi chỉ còn có hai người - Có lẽ tôi phái nói lời xin lỗi với Vân.
- Không, chị không có lỗi gì cả.
- Có chứ . Lỗi của tôi là đã ganh tỵ với một người vốn có quá nhiều bất hạnh như Vân.
Thảo Nhi bước tới vài bước, mắt nhìn lên tàn cây cổ thụ ngạo nghề vươn cao, giọng nàng đều đều :
- Mấy ngày rồi, tôi đã ôn lại tất cả những gì xảy ra giữa chúng mình trong suốt tám năm quạ Thật ra tất cả là do hoàn cảnh, do dự sắp bày, khéo léo của định mệnh và do một phần ích kỷ, hẹp hòi của tôi.
Tiểu Vân im lặng nghe Thảo Nhi nói tiếp :
- Đầu tiên tôi là đứa con duy nhất rất được cưng chiều . Khi mà Tiểu Vân bước chân vào nhà, tôi lập tức thấy mình thiệt thòi, thấy những quyền lợi của mình bị san sẻ một cách vô lý . Rồi khi lớn lên, tôi và Tiểu Vân mỗi người một tính . Tôi ganh tỵ khi thấy tất cả những gì Vân làm được mà tôi không thể... Nhưng tôi lại ngu ngốc không nhận ra một điều là những gì tôi có, Vân cũng không thể nào có được.
Tiểu Vân bắt đầu ngạc nhiên bởi những phân tích sâu xa của Thảo Nhị Những ý tưởng mà trước đây nàng cũng không nghĩ tới.
- Bây giờ tôi nhận ra một điều là Tiểu Vân có những ưu điểm của Tiểu Vân. Còn tôi, tôi tự hào vì cá tính, vì những gì tôi có . Thật là dại dột khi thấy mình thua kém người ta để ganh tỵ.
Tiểu Vân thán phục :
- Chị Thảo Nhi ! Những ý nghĩ ấy, em có nằm mơ cũng không nghĩ ra.
Thảo Nhi tiếp tục nói :
- Còn Đình Kha và Sĩ Thăng, họ không còn là người con trai lý tưởng của tôi nữa, bởi vì cá tính của họ, phong cách của họ không phù hợp với con người vốn sôi nổi và đơn giản như tôi.
- Em thật là khâm phục chị đó.
- Làm người mà không nhận ra chính mình thì thật là nguy hiểm.
- Làm sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chỉ lại có những ý tưởng sâu sắc như vậy, nói cho em biết đi ?
Thảo Nhi mỉm cười :
- Có một người giúp tôi.
- Là ai vậy ? Con người ấy chắc hẳn là xao siêu lắm.
- Anh ấy không cao siêu gì cả, bởi đơn giản là ảnh có những điểm giống tôi.
- Là con trai ư ?
- Sau này có dịp, tôi sẽ giới thiệu . Bây giờ Tiểu Vân đã yên tâm cùng tôi ra về chưa ?
- Em...
Nàng còn chưa quyết định thì đã nghe tiếng mẹ cha gọi tên nàng ngoài cổng Tiểu Vân nhìn ra, thấy mẹ đang tựa vai cha đi vào . Vân biết là mình không thể ở đây được nữa rồi.
Ngay lập tức, mẹ Ôm lấy nàng nức nở :
- Tiểu Vân ơi ! Hãy tha lỗi cho mẹ, nha con.
Bên tai nàng có giọng cha êm đềm :
- Lúc nghe Sĩ Thăng báo tin, ba mẹ nghĩ là chỉ có một mình Thảo Nhi tới đây. Nhưng mẹ con không yên tâm nằm mà, bà ấy nằng nặc đòi phải tới đây để rước con.
Tiểu Vân xúc động nép vào lòng mẹ :
- Ôi, mẹ Ơi !
Đình Kha đứng một bên nhìn nàng đầm ấm.
Tiểu Vân quỳ lại cha mẹ xong, nàng quay sang ni cô Diệu Hoa :
- Ni cô ! Con xin từ giã người . Tạ Ơn người đã cho con tá túc bấy lâu nay.
Diệu Hoa mấy máy đôi môi như muốn nói điều gì . Sự khổ tâm giằng xé trong lòng bà đến khó chịu . Tiểu Vân ! Liệu con có còn mang ơn và nhìn ta bằng đôi mắt thành kính thế này khi biết sự thật không ?
Giọng Tiểu Vân lại em đềm vang lên :
- Con cầu chúc sức khỏe cho người . Bây giờ con phải trở về đây.
Diệu Hoa gượng cười :
- Cám ơn con, Tiểu Vân. Ta cầu chúc cho con được hạnh phúc . Con là một đứa con gái tốt, ta thật tiếc cho Sĩ Thăng.
- Con lúc nào cũng quý mến anh ấy.
- Thôi được rồi, con đi đi, kẻo gia đình chờ đợi . Nói với Sĩ Thăng không cần vào đây chào ta.
Tiểu Vân lưu luyến chia tay người nữ tu đáng kính . Đôi với nàng, hình ảnh người đàn bà phúc hậu, suốt đời không bao giờ quên được.
Tiểu Vân ngồi cạnh Đình Kha, Sĩ Thăng kế bên họ, còn Thảo Nhi thì chen vào giữa cha mẹ Sáu người quây quần bàn ăn trong bầu không khí ấm áp tình cảm.
Bách Tùng nâng cao ly rượu, gương mặt và giọng nói đầy ngập hạnh phúc :
- Bất kể có biết uống rượu hay không, mọi người ai cũng phải cạn ly này để mừng sự sum hợp gia đình, mừng cho sức khỏe của mẹ các con và mừng cho Tiểu Vân đã khỏi bệnh . Nào ! Tất ca cùng nâng ly !
Bởi vì cái không khi ấm áp này, Tiểu Vân đã thu hết cam đảm uống hết ly rượu đầu tiên trong đời nàng . Gương mặt cô phút chốc ửng đỏ, càng thêm đẹp và quyến rũ.
Đình Kha nhìn sang say sắm . Sau đó, chàng tuyên bố :
- Nhân không khi vui vẻ này... Thưa ba mẹ, con xin tuyên bố một chuyện . Con và Tiểu Vân đã đồn ý kết hôn với nhau.
- Hoan hô !
Người đầu tiên hướng ứng là thảo Nhi và kẻ cuối cùng là Sĩ Thăng. Khỏi nói cũng hình dung được gương mặt kém vui của chàng lúc này.
Bách Tùng lại nâng ly :
- Vậy thì chúng ta phải chúc mừng mới được.
Tiểu Vân gượng trong niềm vui ngập tràn . Sau đó, Thảo Nhi lại rót rượu vào ly, nàng đứng lên :
- Tiểu Vân ! Ly rượu này coi như là tôi chúc mừng cho hai người và xin lỗi em.
Kha đỡ lời :
- Tiểu Vân chắc là không uống được, hay là tôi xin uống thay cho cô ấy vậy.
- Không được . Tiểu Vân phái uống để mà chấp nhận tha thứ cho tôi chứ.
- Xem ra em không có cách nào từ chối rồi, Tiểu Vân à.
Gương mặt Vân lúc này đã rất đỏ . Nàng chếnh choáng men tình, men rượu và men hạnh phúc . Nàng say xưa, ngây ngất đón nhận tất cả.
Sau đó lại tới Sĩ Thăng :
- Còn tôi, với tư cách là người bại trận xin mời hai người một ly.
Kha khẩn khoản :
- Chắc là anh không nỡ ép Tiểu Vân uống chứ, Sĩ Thăng ?
- Rất tiếc, Đình Kha ạ . Từ nay về sau, tôi xin hứa sẽ không bao giờ ép cô ấy uống nữa.
- Nhưng mà...
- Được rồi anh Kha ạ - Lưỡi Vân đã gần líu lại, nàng gắng gượng - Em sẽ cố gắng uống hết ly này.
Thăng vui vẻ đặt ly rượu vào tay Tiểu Vân :
- Có như thế chứ . Ít ra cũng là một chút an ủi dành cho kẻ bại trận.
Vân nhắm mắt uống cạn ly rượu, men cay làm nàng nhăn mặt . Kha lo lắng :
- Em không sao chứ ?
- Em...
- Không xong rồi . - Tiếng Thảo Nhi - Tôi nghĩ là anh Kha nên dìu Tiểu Vân về phòng đi.
Đình Kha đỡ vai nàng :
- Em không sao chứ ?
- Chắc là... em sắp té tới nơi rồi.
Kha dìu nàng đứng lên, xin phép cha mẹ rồi đưa nàng trở về phòng riêng. Khi đặt nàng vào giường, Kha ân cần :
- Em không sao chứ, Tiểu Vân ?
- Em chỉ hơi nhức đầu một tí thôi.
Kha nhìn đắm đuối vào gương mặt đỏ ửng của nàng . Chàng thì thầm :
- Tiểu Vân ! Anh yêu em.
Nàng mỉm cười nghe lòng ấm áp.
- Còn em, em có yêu anh không ?
- Em ư ? Em nhớ là em đã nói với anh rồi mà.
- Phải . Nhưng anh muốn được nghe một lần nữa, ngay trong giờ phút này.
- Vậy thì... Vâng, em cũng yêu anh.
Kha dịu dàng hôn lên đôi môi nồng nàng ấy . Nụ hôn kéo dài, đưa Vân vào thế giới chỉ có màu hồng của tình yêu. Trong sâu thẳm lòng nàng, tiếng gọi Đình Kha vang lên huyền diệu .