Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Để em nói lời tạm biệt

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 7033 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Để em nói lời tạm biệt
Trương Tiểu Nhàn

Chương 3 (C)

--Chị đang đùa phải không ?--Mộng Mộng cười hỏi .
--Tôi không đùa với chị , chị phải về ngay --tôi nói .
Mộng Mộng nhanh chóng quay về nhưng đã không gặp mặt Thiết Hán lần cuối .


Vết đạn trên người anh được chứng thực do phía cảnh sát bắn ra . Hai tuần cảnh đầu tiên đấu súng với tên cướp không nhìn thấy Thiết Hán lên xe , họ cho rằng lên xe chỉ có tài xế và con tin . Cảnh sát chặn dường gần công viên nước nhận được thông báo , cũng cho rằng chỉ có hai con tin . Khi taxi dừng ở chướng ngại vật , tài xế taxi và con tin đã thừa cơ nhảy ra khỏi xe , lúc đó tài xế báo với cảnh sát trên xe còn một con tin , cảnh sát không nghe thấy , lúc đó trời rất tối , lại thêm Thiết Hán và tên cướp ngã ra băng ghế sau giằng co , hai cánh sát nổ súng đã không nhìn thấy trên xe còn một người thứ hai , thế là đứng ở cự ly xa xả đạn vào thùng xe , tên cướp trúng ba phát dạn chết tại chỗ , Thiết Hán trúng hai phát .


Thiết Hán lại bị đồng nghiệp của anh nổ súng giết chết , nguyện vọng cả đời anh là làm một cảnh sát tốt trừ gian diệt ác , giúp cho muôn dân .
Trong lễ tang của Thiết Hán , tôi nhìn thi thể của anh , trên cổ tay trái vẫn còn cột sợi dây màu đỏ . Đó chính là lời thề của anh và Mộng Mộng , kiếp này lỡ hẹn , họ đành chờ kiếp sau làm vợ chồng .

--Mộng Mộng ...--tôi thật không nghĩ ra lời nào để an ủi .
Mộng Mộng giơ tay ngăn không cho tôi nói tiếp , ngậm nước mắt nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình , nói :
--Kiếp sau anh sẽ nhận ra tôi , kiếp sau chúng tôi sẽ gặp lại .
Lòng tôi xót xa , khóc không thành tiếng .
--Chiếc đồng hồ này tôi đã đeo di Vancouver , tôi nên để lại cho anh .
--Anh sẽ không biến mất , không có loại vật chất nào biến mất trên đời này , anh chỉ chuyển hoá từ dạng này sang một loại vật chất khác , nói không chừng đó là hạt bụi trên vai chị --tôi nói .

Mộng Mộng nhìn lòng bàn tay mình , nói :
--Thế thì để anh đậu trên lòng bàn tay tôi đi !
Một mình Hiểu Giác đến tham dự tang lễ , tôi và anh đã nhiều năm không gặp , tôi nhìn anh đã không còn chút cảm giác nào .

Thi hài của Thiết Hán được đưa lên núi an táng , bụi mù tung bay , gió rít veo véo . Khi xuống núi , Hiểu Giác đi bên cạnh tôi .

--Em khoẻ không ? --anh hỏi tôi .
Tôi nhìn anh rất lâu nói :
--Đã không còn chút cảm giác nào rồi .
Tôi cho rằng , cả đời này tôi không thể nào quên anh , nhưng trong lúc này người ngự trị trong tim tôi lại là người đàn ông khác , tuy không biết anh ở đâu , nhưng tôi biết anh mới là tình yêu của tôi , anh sẽ không biến mất trên cõi đời và cả trong tim tôi .

--Cám ơn anh --tôi nói với Hiểu Giác .
--Cám ơn anh ? --anh ngẩn người .
--Anh khiến tôi biết cái gì là tình yêu . Nếu một người yêu bạn , không thể không tặng bạn tôn nghiêm .
Bộ dạng anh rất ngượng ngùng hố thẹn .
Thì ra anh đã không còn là ly rượu độc của tôi .


Tôi hỏi Mộng Mộng địa chỉ của siêu thị cao cấp ở Vancouver . Xin bảy ngày phép , tôi đến Vancouver lúc trời đang đổ tuyết . Mỗi sớm tôi chờ đợi ở ngoài cửa siêu thị đó , cho đến lúc siêu thị đóng cửa nếu Hải Minh ở trong đó , anh sẽ bước ra .

Tôi hỏi khắp nhân viên thâu ngân có thấy Hải Minh không . Trong mắt họ , dáng dấp của mỗi người Trung Quốc đều giống nhau , không ai nhớ ra anh .

Tôi viết một tờ giấy dán lên bảng thông báo của siêu thị , hy vọng anh nhìn thấy .
Hết phép , tôi phải trở về .


Mộng Mộng lần nữa lên sân khấu biểu diễn , bài hát mới tên là Dang dở Mộng Mộng đã khóc không thành tiếng trên sân khấu . Có lẽ Thiết Hán dã chuyển hóa thành giọt nước mắt của Mộng Mộng .

Ít nhất thì họ có thể yêu nhau vào kiếp sau . Nhưng tôi và Hải Minh , ngay cả kiếp này cũng không biết gặp được nhau không .

Hôm nay , tôi đến nhà Hải Minh , nữ giúp việc mở cửa cho tôi . Mọi thứ trong nhà giống như trước khi anh bỏ đi . Chồn hôi vẫn rầu rĩ đứng trên đầu giường như cũ . Anh đã nói chồn hôi này khi bị tấn công , sẽ phun ra dịch hôi đẩy lui kẻ địch . Anh bỏ đi không lời từ biệt , có lẽ phản ứng lại sự tấn công , chính tôi đã tổn thương anh ấy .

Tôi đi đến căn phòng mẹ anh ở dưới lầu , gõ cửa .
--Bác gái !
Mẹ anh nhìn tôi rất ngạc nhiên .
--Mời cô Khâu ngồi , đã lâu không gặp .
Tôi nhìn thấy cha của Hải Minh đang ngồi trên ghế .
Ông già hơn mẹ Hải Minh nhiều , sức khỏe yếu đi đứng bất tiện .

Khi bà nói chuyện với tôi , ông luôn nhìn bà thỉnh thoảng bà cũng thắm thiết liếc nhìn ông , họ kiếp sau vẫn sẽ là đôi vợ chồng .

--Xin lỗi , cháu biết cháu đường đột ...tôi nói .
--Không sao , thằng nhóc Hải Minh này ngang bướng lắm , nói đi thì đi , hồi nhỏ đã bỏ nhà di hoang một lần rồi .
--Anh có gửi thư về không ?


--Có gửi mấy tờ bưu ảnh --bà đáp .
Tôi mừng rỡ hỏi bà .
--Bác gái , cho cháu xem dược không ? Cháu biết mình không nên xem đồ của anh ấy , nhưng cháu thực sự muốn tìm anh ấy về .
--Được , để tôi lấy cho cô xem .
Bà lấy ba tờ bưu ảnh đưa tôi xem .
Tấm thứ nhất gửi vào năm ngoái , từ Nhật gửi về , không có địa chỉ , phong cảnh trong ảnh là núi Phú Sĩ , thời gian gửi là tháng 12 . Lẽ nào đêm đó anh có trọ trong phòng 606 , biết tôi muốn vào phòng nên anh bỏ đi ?

Tấm thứ hai là tại quảng trường Bragg , là ảnh từ Bragg gửi về , thời gian gửi là tháng ba năm nay , khi đó thời gian gửi là tháng ba năm nay , khi đó thời tiết rất lạnh , anh ở Bragg làm gì ?

Cha , mẹ , ở đây lạnh lắm , có phải Hương Cảng cũng rất lạnh phải không ? Con đã uống rượu , trong người ấm lắm , cha mẹ không cần lo lắng , giữ gìn sức khoẻ nhé .

Anh viết thư như thế trên tấm bưu ảnh .
Tửu lượng anh kém lắm , anh lại uống rượu ở Bragg , thời tiết lạnh như thế , sống qua những ngày đó chắc chắn anh rất đau khổ , tại tôi có lỗi với anh .

Tờ thứ ba gửi vào tuần trước , địa chỉ điểm là San Francisco , nước Mỹ .

--Nó có gọi điện thoại về , nhưng không cho chúng tôi biết nó đang ở đâu --mẹ anh nói .
--Bác gái , nếu anh ấy gọi điện thoại về , nhờ bác bảo anh ấy cháu rất nhớ anh ấy , cháu thật sự rất nhớ anh ấy --tôi nghẹn ngào .
--Được rồi --bà nói --tôi cũng rất nhớ nó .
Tôi vội vã đến công ty du lịch mua vé bay sang San Francisco , có lẽ anh còn ở đó .


Dến thành phố San Francisco rồi , tôi nghĩ ra một kế mới , tôi tìm trong danh bạ điện thoại địa chỉ các tiệm bán mô hình ở San Francisco , đi tìm từng tiệm , từng tiệm , có thể Hải Minh xuất hiện ở tiệm mô hình .

Tôi nhìn thấy một chiếc chiến cơ F-15 đã lắp xong trưng bày trong một tiệm mô hình ở dường Louis lắp tuyệt dẹp .
--Chiến cơ này do ai lắp vậy ? tôi hỏi chủ tiệm .
--Là đưa cho người khác lắp , chúng tôi có một người lắp mô hình thuê , anh ta lắp đẹp lắm --chủ tiệm nói .

--Anh ấy là người Trung Quốc phải không ?
--Phải rồi ! Anh ấy là người Trung Quốc .
--Anh ấy tên gì ?
--Tôi chỉ biết tên tiếng Anh của anh ấy là Ming .
Hải Minh có tên tiếng Anh không nhỉ ? , nhưng sau khi đến cũng có thể đối tên tiếng Anh .
--Có phải anh ấy chỉ lắp chiến cơ ?
--Đúng rồi , anh ấy chỉ lắp chiến cơ .
--Ở đâu ? tôi truy hỏi chủ tiệm .
--Không biết , nhưng 11 giờ trưa mai , anh sẽ đến giao hàng .

Tôi ở trong khách sạn , cả đêm trằn trọc không ngủ Có thể tìm được anh tôi gọi điện thoại đường dài cho Mộng Mộng .
9 giờ tôi đến tiệm mô hình chờ anh , tôi sợ anh sẽ đến sớm .
Tôi mặc một bộ đồ đẹp nhất ở trong tiệm chờ anh . Hai năm rồi tôi không biết anh đã thay đổi như thế nào .

Qua 11 giờ , Hải Minh vẫn chưa đến .
12 giờ người lắp mô hình đến . Ông không phải là Hải Minh , ông là một người trung niên .
--Tại sao ông chỉ lắp chiến cơ ?--tôi hỏi . Ông ta lắc đầu nói :
--Chỉ thấy chiến cơ dễ lắp hơn chiến hạm . Tôi là người mới di dân , ở đây không kiếm được việc làm .

Thì ra là một lý do không thơ mộng .
Tôi thất vọng rời khỏi tiệm mô hình .
Một ngày trước khi đi , tôi ở trạm xe diện ngầm nhìn thấy thông báo tìm người . Chàng trai gặp gỡ cô gái hai lần trên xe , anh muốn quen cô , hai lần đều không dám mở lời . Sau khi xuống xe , anh lại hối hận , nhưng từ đó không gặp lại cô ấy . Thế là anh dán thông báo tìm cô ấy ở trạm xe điện ngầm , thông báo viết :

Bạn là cô ấy phải không ?
Chúng ta từng gặp nhau trong toa xe , ngồi sát bên nhau .
Mất đi rồi , tôi mới biết tiếc .
Đã không gặp nhau lần nữa .
Nụ cười cô ngọt ngào thế , bóp nghẹn tim tôi .
Có được trùng phùng không ?
Điện thoại của tôi....., tên tôi là Cơ Kỳ

Đúng thế , mất đi rồi mới biết hối tiếc .
Tôi hỏi nhân viên xe điện , tôi có thể mua lại bảng thông báo này , anh bảo tờ thông báo tự in ấn phải cần thời gian , ngày mai tôi về Hương Cảng rồi làm sao in kịp . Tôi viết một tờ giấy , dán lên bảng thông báo tìm người . Tôi viết :

Chồn hôi .
Bạn đang ở dâu ?
Tôi đến tìm bạn đây .
Đến khi nào .
Chúng ta lại cùng ăn mái tóc thiên sứ ?
Bạn đã nói vất chất không thể biến mất chỉ có thể chuyển hóa đến nơi nào ?
Bạn chuyển hoá đến nơi nào ?
Tôi đang tìm bạn .

Hải Minh sẽ biết dó là tôi .

Từ San Francisco về , tôi cùng Mộng Mộng ăn cơm , Mộng Mộng vừa từ Thái Lan trở về .
--Tìm một người ở chân trời góc bể , chị không thấy mệt sao ?--Mộng Mộng hỏi tôi .
--Phụ nữ có thể vì tình yêu làm những chuyện mà cô ta vốn không thể làm được --tôi đáp .
--Có một người để tìm cũng là rất tốt , ít nhất cũng có một tia hy vọng --Mộng Mộng buồn bã nói .
Tôi lại lần nữa dến nhà Hải Minh tìm mẹ anh ấy .
Bà đưa cho tôi hai tấm ảnh , một tấm từ Venezia gửi về , một tấm từ đảo Capri của Ý gửi về .
--Nói không chừng nó đang ở đó --mẹ anh nói .


Tháng 12 , tôi lấy phép năm đi Venezia trước . Đây là một thành phố tuyệt đẹp , trên phố có rất nhiều xưởng thuỷ tinh phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ .
--Có thể thổi một chiếc chiến cơ chồn hôi được không ?--Tôi hỏi một chủ tiệm trong phố dó , đồng thời vẽ chiến cơ chồn hôi đưa ông .

Ông lắc đầu .
--Cái này qúa phức tạp .
Tôi ngồi thuyền du lịch trên sông . Hải Minh có thể đến đâu được chứ ?
Tôi hỏi chủ thuyền , anh ta đáp chưa từng thấy qua người này .
Tôi biết anh không thể biến mất .


Sau khi rời khỏi Venezia , tôi đến Capri . Đây là một hòn đảo tuyệt đẹp , trên có rất nhiều căn nhà nhỏ , nước biển trong xanh .
Tôi loanh quanh trên bãi biển , mua một lọ nước khoáng , tôi viết một tờ giấy , nhét vào trong lọ , ném vào biển , nói không chừng Hải Minh đang ở trên hoang dảo sẽ nhận được .

Nói không chừng , anh đã yêu một cô gái khác , anh đã tìm dược màu xanh rực rỡ vốn không tìm được trên đời , dù nước biển Capri cũng không so nổi .
Rời khỏi Capri , tôi đi Bargg , anh đã từng ở đó gửi bưu ảnh vê .

Mùa đông ở Bargg rất lạnh , gió tuyết đầy trời , đang là âm 9 độ .
Tôi ở trong quán rượu ở cầu Charles .
Hôm nay là dêm Giáng sinh . Tôi đi suốt một ngày ở quảng trường vẫn không nhìn thấy Hải Minh . Trong một con hẻm nhỏ , tôi phát hiện một quán ăn bán mì sợi Ý , một đôi tình nhân ngồi gần cửa , đang ăn mái tóc thiên sứ .

Tôi bước vào quán ăn , thời tiết lạnh dến mũi mất cả cảm giác .
Tôi gọi một đĩa mái tóc thiên sứ giờ tôi mới phát hiện mái tóc thiên sứ ăn rất ngon .
--Có một người đàn ông Trung Quốc ăn mái tóc thiên sứ ở đây không ?--tôi hỏi cô phục vụ .
--Có người đàn ông Trung Quốc từng ba tuần liên tục đều đến đây ăn món đó --cô đáp .
--Dáng người đó thế nào ?--tôi hỏi .
--Dáng người nhỏ bé , tóc quăn tự nhiên , da rất trắng , độ 31-32 tuổi .
Thì ra anh đã 31-32 tuổi . Anh đi đã hai năm rồi, có lẽ tuổi tác này .
--Anh đến khi nào ?
--Năm ngoái , anh ta rất thích mái tóc thiên sứ ở đây .
Tôi viết một tờ giấy đưa cho cô .
--Nếu cô gặp lại người này , xin giúp tôi chuyển tờ giấy này cho anh ấy .
--Anh ấy là gì của chị ?--cô hỏi tôi .
--Là người mà tôi rất thương nhớ --tôi đáp .
Tôi rời qúan ăn , trở về khách sạn .
Tôi lấy từ trong vali ra chiếc vớ khổng lồ mà Hải Minh tặng tôi , tôi chui vào trong đó mà ngủ .

Tôi ôm hy vọng mà ngủ .
Thức dậy không nhìn thấy anh .
Lễ Giáng sinh năm nay , anh vẫn không chịu gặp tôi .

Tôi càng cảm giác được ngày này năm ngoái , anh ở trong gian phòng đó trên núi Phú Sĩ , tôi từng cảm thụ được hơi ấm của anh .

Chính tôi đã đuổi anh đi , tôi làm sao trách được ? Người học khoa học đều rất cố chấp .

Hai loại vật chất , chỉ cần nồng độ , năng lượng , vị trí phối hợp , thì có thể nảy sinh ra phản ứng , tôi đang ngây dại chờ đợi .
Mỗi khi nửa đêm thức giấc , tôi luôn rất sợ hãi :
Hải Minh còn sống không ? Hay là anh đã chết , chuyển hóa thành một hạt bụi , ngẫu nhiên đáp xuống vai tôi .
Tôi không nỡ phủi bụi trên vai mình .
Chân trời góc biển anh đang ở đâu ?

<< Chương 3 (b) | Chương 4 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 586

Return to top