Buổi sáng của đêm Noel , chúng tôi mở tiệc liên hoan ở công ty .
Hải Minh gọi điện thoại đến .
--Cô khoẻ chứ ?--Anh hỏi tôi .
--Rất tốt --Tôi đáp .
--Chỉ muốn thăm hỏi cô chút thôi --Anh lúng túng nói --lần sau nói tiếp , tạm biệt .
--Tạm biệt .
Tôi cảm thấy giọng nói cúa anh dường như hơi lạ , muốn hỏi lại thôi .
15 phút sau , diện thoại reo vang , lại là Hải Minh gọi dến .
--Tôi quên nói với cô , tôi đang ở Nhật Ban-Anh nói .
--Nhật Bản ?--Tôi giật mình không ngờ anh gọi điện thoại đường dài cho tôi .
--Ở nơi nào của Nhật Bản ?
--Núi Phú Sĩ , tôi đến Tokyo công tác , làm xong việc nên đến đây .
--Thời tiết tốt không --Tôi hỏi .
--Rất lạnh , đỉnh núi phủ đầy tuyết , hiện giờ đang ngồi trước cửa sổ phòng khách sạn .
--Thật khiến người ta hâm mộ --Tôi nói .
--Ngày mai là lễ Giáng sinh --Anh nói .
--Đúng vậy --Tôi đáp .
Anh gọi điện thoại đến chính là muốn chúc tôi Giáng sinh vui vẻ ư ?
--Trở về gặp --Anh nói .
Đêm cuối năm , tôi nhận được điện thoại của anh .
--Anh về phải không ?--Tôi hỏi .
--Cô rảnh không ? Tôi mời cô đi ăn cơm .
--Hôm nay là đêm cuối năm mà --Tôi nói .
--Cô có hẹn với ai à ?
--Không có .
Mộng Mộng và Hồ Thiết Hán đều không rảnh .
--Nhật Bản vui không ?
--Không phải đi chơi mà là bàn một số quyền đại lý sản phẩm .
--Thành công không ?
Anh gật dầu .
--Chúc mừng anh .
Hải Minh lại đi nhà hàng Ý đó , vẫn gọi món mái tóc thiên sứ như cũ .
Đêm cuối năm , anh không phải hò hẹn với bạn gái ư ? --Tôi
hỏi .
Anh lắc đầu .
--Không thể anh không có bạn gái --Tôi nói .
--Mục đích của hoá học chú yếu là nghiên cứu phản ứng . Phản ứng nhất định cần hai loại vật chất va nhau mới có thể phát sinh . Không thể bất cứ chất nào va chạm dều sinh ra phản ứng . Hai loại hoá chấc này cần phải phối hợp , ví dụ như vị trí , nồng độ , năng lượng của hai thứ đều phối hợp mới có thể sinh ra phản ứng .
--Đó chính là vì anh chưa gặp loại vật chất này .
Anh cười buồn , từ trong túi lấy ra một món quà nhỏ gói bằng giấy hoa .
--Tôi có món quà đem từ Nhật Bản về này .
Tôi tháo giấy hoa ra , là một lọ nhỏ , nhẹ tênh , trong lọ không biết chứa thứ gì , miệng lọ có nắp cặn . Tôi muốn vặn ra , Hải Minh lập tức ngăn tôi .
--Đừng mở , nếu mở ra , vật bên trong sẽ bay đi .
--Bên trong chứa vật gì ?--Tôi hỏi .
--Là không khí ở núi Phú Sĩ , tôi mang nó về cho cô .
--Hèn chi nó nhẹ như vậy . Nhưng nếu không được mở ra làm sao tôi ngửi được không khí của núi Phú Sĩ chứ ?
--Ở đây qúa đông người , không khí sẽ mau chóng bay mất , cô trở về hãy mở ra .
--Cám ơn anh --Tôi đặt lọ không khí vào túi áo khoác .
--Coi như là quà Giáng sinh --Hải Minh nói --chúc cô Giáng sinh vui vẻ .
--Cám ơn , anh có từng nhận món quà Giáng sinh khó quên nhất không ? --Tôi hỏi .
--Một ngày vào năm tôi 10 tuổi , cha mẹ đưa tôi đi du thuyền , ăn mừng lễ Giáng sinh trên Thái Bình Dương . Cô thì sao ?
--Khi còn bé , Giáng sinh mỗi năm tôi đều đặt một chiếc vớ Noel ở cuối giường . Tôi cho rằng buổi tối ông già Noel sẽ đặt món quà vào vớ Noel của tôi .
--Kết qủa thì sao ?
--Những món quà đó do cha tôi đặt vào --Tôi cười sảng khoái .
--Tôi chưng từng đặt thử vớ Noel cuối giường .
--Tôi thì thích lắm , ôm một hy vọng mà ngủ , đẹp biết bao ! Ngày hôm sau lại có thể ôm một hy vọng mà thức dậy .
--ôm hy vọng mà thức dậy ?
--Đúng ! --Tôi gật đầu .
Hải Minh lái xe đưa tôi về đến cửa nhà tôi .Hải Minh xuống xe mở cửa cho tôi .
--Đã qua 12 giờ rồi --Anh nói --là năm mới rồi . Năm mới vui vẻ .
--Năm mới vui vẻ --Tôi nói .
Anh lấy từ trong túi ra một món quà gói trong giấy hoa .
--Tặng cô .
Tôi tháo ra xem , lại là một lọ không khí của núi Phú Sĩ .
--Sao lại là không khí ? Tôi hỏi anh .
--Tôi thích mỗi ngày tặng cô một lọ . Tôi mua tổng cộng 33 lọ . 33 lọ mở ra cùng lúc , không khí núi Phú Sĩ mới có thể tràn ngập cả gian phòng .
Anh đăm đăm nhìn tôi , thân thiết dường nào . Tôi không biết làm sao mới phải . Anh đột nhiên ôm tôi , hôn lên môi tôi . Tôi đẩy anh ra .
--Xin lỗi , tôi không nói với anh , tôi đã có bạn trai rồi , anh ấy học ở Anh , còn mấy tháng nữa thì anh ấy trở về --Tôi ngượng ngập nói .
Trên mặt anh lộ vẻ kinh ngạc và thất vọng .
--Tôi không nói với anh là tôi không đúng .
--Không ! Là tôi không đúng , mạo phạm đến cô , thật xin lỗi -- Anh nói .
--Cám ơn lọ không khí của anh , tạm biệt .
Anh bối rối quay di .
Tôi ném hai lọ không khí vào trong hộc bàn .
Hơn một giờ , tôi gọi điện thoại đường dài cho Hiểu Giác .
--Năm mới vui vẻ --Tôi nói .
--Năm mới vui vẻ --Anh đang ngủ .
Tôi muốn kể anh nghe chuyện của Hải Minh , lòng tôi bối rối nên không thốt nên lời .
--Chuyện gì thế ?
--Không gì , chỉ chúc anh năm mới vui vẻ thôi .
Tôi quyến luyến gác diện thoại .
Nếu anh đang bên cạnh tôi là tốt rồi .
Tôi rất ngây thơ , tôi cho rằng Hải Minh muốn làm bạn với tôi , có lẽ anh chỉ là loại công tử nhà giàu thích đeo đuổi con gái mà thôi .
Sáng sớm hôm sau , một nhân viên bưu điện phát chuyển nhanh dưa lọ không khí thứ ba vào công ty . Hải Minh vẫn không chịu bỏ qua , có lúc anh rất cố chấp .
--Đây là cái gì ?--Hương Linh Linh và Vương Chân hỏi tôi .
--Không quan trọng --Tôi ném lọ vào trong hộc bàn .
Hải Minh vẫn không ngớt mỗi ngày gửi đến cho tôi một lọ không khí . Khi nhận được lọ thứ 15 , cuối cùng tôi không chịu được gọi điện thoại cho anh ấy .
--Đừng gởi đến nữa .
Anh không màng đến , lọ không khí thứ 16 ngày hôm sau lại gửi đến . Tôi ném hết tất cả chúng vào hộc bàn .
Mỗi ngày nhận một lọ không khí của anh , trong một tháng này đã thành thói quen .
Đến ngày 33 cuối cùng tôi không dằn được nên điện thoại cho anh .