Tôi gọi điện thoại cho anh . Người nữ giúp việc của anh nói , anh đã rời Hương Cảng . Tại sao anh không nói với tôi một tiếng ?
--Cô có biết anh ấy đi đâu không ? --tôi hỏi .
--Ông Cao không nói .
Tôi gọi điện thoại đến Nhật cho Lạc Nhi . Lạc Nhi nói Hải Minh không tìm đến nó .
--Nếu anh ấy tìm em , em nói lại anh ấy liên lạc cho chị nhé --tôi dặn Lạc Nhi .
--Không phải chị và anh Hải Minh gây nhau chứ ?--Lạc Nhi hỏi tôi .
--Chị với anh ấy không có gây nhau --tôi đáp .
Qua mấy ngày tôi lại điện thoại cho Lạc Nhi .
--Anh không có đến , có lẽ không đến Nhật --Lạc Nhi đáp .
Anh ấy đã đi đâu ? Tại sao không từ mà biệt ?
Qua một tuần , tôi gọi điện thoại cho thư ký của Hải Minh .
--Ông Cao chưa về , tạm thời không về --Cô nói .
Tôi ngớ người .
--Tại sao ?
--Ông Cao đã từ chức chủ tịch quản trị rồi --cô đáp .
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Tôi không ngớt gọi điện thoại về nhà anh , gọi điện thoại di động cho anh , đều tìm không gặp .
Anh ấy đi đâu ?
Hôm đó , tôi không nên đối xử với anh như thế , nhưng anh cũng nên cho tôi một cơ hội xin lỗi chứ .
Một tuần sau , vào một đêm khuya , cuối cùng tôi nhận được điện thoại của anh .
--Anh đi đâu thế ?--tôi hỏi anh .
--Anh sẽ không về --anh nói .
--Vậy là ý gì ?
--Em vốn không yêu anh .
--Em yêu anh mà .
--Em đừng tự gạt bản thân em .
--Anh trở về hãy nói ...
--Em vốn không một chút yêu anh .
--Anh cũng giống như anh ta , đến cuối cùng đều bỏ rơi em .--tôi mắng anh .
--Em biết rõ là anh không phải người như thế . Khi anh không ở bên cạnh , em cần bảo trọng .
Anh gác điện thoại .
Anh đã đi như thế , không còn gọi điện thoại đến nữa .
Anh ấy yêu tôi , anh ấy sẽ mau trở về Tôi an ủi tôi như thế . Anh là phao cứu sinh của tôi , anh không thể bỏ rơi tôi trong lúc này .
Tôi chạy đến nhà anh Hải Minh . Chị giúp việc người Phi Luật Tân mở cửa cho tôi bước vào .
--Đã lâu rồi ông Cao không về --chị giúp việc nói .
--Tôi có thể vào phòng anh ấy xem chút được không ?
--Mời cô tự nhiên --chị đáp .
Tôi bước vào phòng ngủ của Hải Minh . Chiếc chiến cơ chồn hôi vẫn đặt trên đầu giường , anh không mang đi .
Mười chiếc chiến cơ tôi lắp , anh đặt trên kệ , xếp hàng từ chiếc dầu tiên đến chiếc cuối cùng mà tôi lắp vào tháng trước .
Chiến cơ mà anh lắp cho mình tại sao lại không cất giữ ?
Hôm đó tôi ở trước mặt Hiểu Giác cố ý cường điệu gia cảnh của anh , hơn nữa do tôi nói muốn chia tay .
--Cô Khâu , cô về à ?--chị giúp việc hỏi tôi .
--Nếu ông Cao trở về , chị nói anh ấy nhất định phải tìm tôi --tôi nói .
Tôi vốn không chắc anh ấy sẽ trở về .
--Anh sẽ trở về --Mộng Mộng an ủi tôi .
--Không đâu , anh là người rất cố chấp , tôi biết mà --tôi nói .
--Có lẽ anh ấy muốn chị đi tìm anh ấy .
--Nếu anh ấy không xuất hiện , tôi đi đâu tìm anh ấy ? --tôi rầu rĩ nói .
--Chị suy nghĩ xem .
--Tôi nghĩ ra rồi !--tôi sực nhớ --có lẽ anh sẽ đi đến đó , nếu anh còn ở Hương Cảng .
Tôi đến tiệm mô hình Vượng Giác xem Hải Minh có đến không .
--Anh ấy đã lâu không đến đây --chủ tiệm nói --tôi cũng muốn tìm anh ấy , ở đây tôi còn rất nhiều mô hình chờ anh ta lắp .
Tôi viết mấy chữ lên tờ giấy bảo anh tìm tôi .
--Ông chủ , nếu gặp anh ấy xin ông giao lại cái này --tôi để tờ giấy vào trong thư đưa cho chủ tiệm .
Lại hai tháng trôi qua , tôi càng nhớ anh . Thì ra anh không chỉ là phao cứu sinh của tôi , đáng tiếc , tôi phát hiện quá muộn . Hôm đó tôi thật qúa đáng với anh ấy .
Nửa năm sau , tân chủ tịch quản trị của Lạc Đào nhận chức , là cháu của gia đình anh , tên Cao Nhiên . Tôi từng họp với anh một lần , trong văn phòng anh , trước kia người ngồi đó là Hải Minh , chúng tôi tình cờ gặp gỡ nơi đây . Những dụng cụ anh thường lắp mô hình vẫn đặt trên kệ . Tôi đột nhiên thấy anh tàn nhẫn qúa , ngay cả một cơ hội anh cũng không cho tôi . Mất tích của anh giống như Lạc Nhi mất tích lần đó . Anh đã giúp tôi tìm Lạc Nhi , nhưng ai giúp tôi tìm lại anh ấy về ?
Tháng mười hai , tôi nhận phép một tuần lễ đến Nhật thăm Lạc Nhi .
Lạc Nhi vẫn ở trong nhà của vợ chồng ông Xuyên Thành bạn của Hải Minh . Họ rất hiếu khách , ân cần mời tôi ở lại . Lạc Nhi cao rất nhiều , đã biết tự chăm sóc một mình . Nó đã lên cấp ba , ngoài buổi học còn làm thêm giờ trong công ty của Xuyên Thành .
--Anh Cao đã lâu không đến đây thăm chúng tôi , vợ chồng tôi đều rất nhớ anh ấy --Ông Xuyên Thành nói .
Đúng rồi , tôi đã một năm không nghe giọng nói của anh .
--Chị ơi , ngày mai em đưa chị lên núi Phú Sĩ chơi nhé ? Núi Phú Sĩ hiện giờ đang đổ tuyết đẹp lắm --Lạc Nhi nói .
Sáng sớm hôm sau , chúng tôi khởi hành từ Tokyo đến núi Phú Sĩ , dừng chân ở một nhà trọ kiểu cổ .
--Anh Hải Minh mỗi lần dến núi Phú Sĩ đều trú ở nhà trọ này --Lạc Nhi nói .
--Thật ư ?
--Lần đó , khi anh đến Tokyo thăm em , anh đã đến đây . Chị đoán xem anh ấy có thể ở đây không ?
--Ở đây ?--tôi ngạc nhiên .
--Chúng ta có thể hỏi thăm nhà trọ xem .
Tôi nhờ quầy tiếp tân tra giùm sổ khách trọ đăng ký phòng , họ tìm thấy tên Hải Minh .
--Ông Cao từng ở đây --nhân viên tiếp tân nói .
Tôi mừng vui qúa sức , truy hỏi :
--Anh ấy ở đây khi nào ?
--Lần gần đây nhất là ngày 24 tháng 12 năm ngoái .
Hôm đó , anh từ núi Phú Sĩ gọi điện thoại về Hương Cảng chúc tôi đêm Giáng sinh .
Tôi dùng giấy màu xếp một con hạc , viết mấy hàng chữ trên hình hạc , bảo anh nhìn thấy hạc giấy thì tìm tôi .
--Nếu ông Cao đến đây nhờ chị đưa cái này cho anh ấy --tôi nói với nhân viên tiếp tân .
--Được rồi .
--Chị nhớ anh Hải Minh phải không ? Lạc Nhi hỏi tôi .
--Càng ngày càng nhớ anh hơn --Tôi nhìn ra cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ nói .
--Anh ấy đối với chị rất tốt . Nếu không có anh ấy , em có lẽ còn ở Hương Cảng , làm cái gì cũng không xong .
--Em một mình đến Nhật , mới biết cần nổ lực , cần dựa vào bản thân .
--Khi em bỏ nhà đi , em có muốn trở về không ? --tôi hỏi lạc Nhi .
--Lạc Nhi lắc đầu .
--Tại sao ? tôi kinh ngạc .
--Nếu muốn về thì đã không bỏ đi .
Thế thì Hải Minh cũng không trở về nữa rồi .
--Lạc Nhi đã ngủ , tôi đi đến phòng khách của nhà trọ , tìm nhân viên tiếp tân vừa rồi .
--Mỗi lần ông Cao đến đây có phải đều ở một phòng ? tôi hỏi chị .
Chị lật sổ trực nói .
--Đúng , mỗi lần anh ấy đến đều ở phòng 606 .
--Hiện giờ phòng đó có người không ?
--Để tôi xem --chị lật sổ --tối nay không có khách .
--Có thể để tôi vào xem không ?
--Chuyện này ...được rồi , để tôi sắp xếp một lát .
Chị dẫn tôi vào văn phòng lấy chìa khoá , đưa tôi đến phòng 606 .
--Chính là gian phòng này --chị nói .
Tôi bước vào phòng , cảnh tuyết bên ngoài càng mê người hơn cả gian phòng tôi đang ở .
--Mỗi lần anh ấy đến , đều đến đây một mình ư ?
--Đúng , ông Cao rất thích ở đây .
Tôi ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh tuyết .
--Tôi có thể ở lại đây một lát không ?--tôi hỏi chị .
--Không sao .
Chị tiếp tân bước ra .
Tôi phát hiện chiếc mền mớ tung . Chị nói phòng này không có người ở , tại sao mền mở tung ? Tôi chạy ra tìm chị tiếp tân dó .
--Chị ơi !
--Chuyện gì thế ? --chị hơi quay đầu hỏi tôi .
--Chị vào xem --tôi gọi chị vào phòng .
Chị nói phòng này không có người ở , tại sao mền bị mở tung ?
--Có thể do phục vụ phòng không cẩn thận . Còn chuyện gì không ?
--Không --tôi đáp .
Chiếc mền đó dường như có người ngủ qua .
Tôi thò tay vào bên trong , mền vẫn còn ấm .
Hải Minh có thể ở đây không ? Biết tôi đến đây nên anh ấy tránh mặt ? Tôi mở tủ áo , bên trong không hề có một bộ quần áo .
Sáng sớm hôm sau , Lạc Nhi và tôi lên núi trượt tuyết . Bạn học của Lạc Nhi cũng kéo đến . Tôi không biết trượt tuyết , đành di luẩn quẩn quanh qúan nhỏ cạnh bãi trượt tuyết .
Có hàng mấy quầy bày bán lọ không khí của núi Phú Sĩ .
Hải Minh đã tặng tôi ba mươi hai lọ không khí chính là mua từ chỗ này , chỗ mà tôi đang đặt chân lên , anh cũng từng đặt chân qua .
Cái anh tặng tôi không phải là không khí mà là tình yêu , tình yêu chính là không khí , tại sao khi đó tôi lại không nghĩ ra chứ ?
Anh nói , tình yêu là mỉm cười uống rược độc . Khi đó tôi cho rằng người uống rượu độc là tôi , thì ra là anh ấy . Anh đã trao ra qúa nhiều . Tôi trước nay chưa từng nghĩ qua chuyện hồi đáp , mãi cho rằng người uống rượu độc là tôi .
Tại sao tôi vô dụng như thế ? Anh đi rồi , tôi mới phát hiện tình yêu của anh , qúa muộn rồi .
--Tại sao chị không ở lại đây dự lễ Giáng sinh ? Lạc Nhi hỏi tôi .
--Chị nhất định dự lễ Giáng sinh ở Hương Cảng --tôi nói .
Tối 24 tháng 12 tôi trở về Hương Cảng . Trước khi ngủ , tôi lấy ra chiếc vớ Noel mà năm ngoái Hải Minh tặng tôi . Tôi treo chiếc vớ ở cuối giường , phủ dài ngoằn trên dất . Nó sẽ
mang lại hy vọng cho tôi . Tôi hy vọng ngày mai thức dậy , Hải Minh đã trở về bên cạnh tôi . Anh từng nói , anh muốn tôi ôm một hy vọng mà ngủ .
Ngày 24 tháng 12 tôi nhất dịnh phải ở Hương Cảng , tôi muốn treo vớ Noel .
Vừa thức dậy , ông già Noel không đến , ông không đem Hải Minh về trả lại cho tôi .
Tôi cuốn chiếc vớ lại , ôm trong lòng , trên đời thật sự không có ông già Noel rồi .
Tôi lại lần nữa đến tiệm mô hình .
--Anh ấy không có ghé đây --chủ tiệm nói .
Điều này tôi dã biết trong dự đoán của tôi .
--Ở đây có một hộp mô hình chiến cơ , không ai lắp , không ai lắp dẹp bằng anh ta --chủ tiệm nói .
--Khách chỉ định anh ấy lắp sao ?
--Đúng thế , người khách này mỗi năm dều tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai làm quà sinh nhật , đã tặng hai chiếc rồi , đều do Hải Minh lắp . Năm nay , cô ấy muốn tặng chiếc thứ ba này , thời gian dã gần kề rồi , còn tìm chưa ra Hải Minh , cô ấy lo lắng lắm .
Chủ tiệm lấy ra hộp mô hình ký gửi trong tủ hàng , đó là chiếc chiến cơ F-4S .
--Để tôi lắp thử xem có được không ?--tôi hỏi .
--Cô ? --chủ tiệm đầy vẻ nghi ngờ .
--Loại này tôi đã lắp qua . Nếu tôi lắp không đẹp , tôi sẽ bồi thường chiếc khác cho anh .
--Vậy tốt qúa .
Tôi ôm hộp mô hình về nhà , mất ba tuần dốc tâm sức để lắp , duy chỉ khi lắp chiến cơ , tôi mới cảm thấy Hải Minh đang ở bên cạnh tôi . Nếu tôi lắp không đẹp , anh sẽ chỉ ra .
Trong qúa trình lắp chiến cơ , tôi quên đi nỗi cô tịch . Có một cô gái hứa mỗi năm tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai , tôi không muốn hai người họ thất vọng . Cho dù hai chiếc đầu là do Hải Minh lắp , dường như cũng là một loại hợp tác của tôi và anh ấy . Anh nói chiến cơ anh lắp là đại diện cho tình yêu , còn chiến cơ tôi lắp là đại diện cho nỗi day dứt trong lòng tôi , anh có biết không ?
--Lắp đẹp lắm !--chủ tiệm nhìn chiến cơ tôi vừa lắp xong nói .
--Đương nhiên rồi , người dạy lắp là Hải Minh đấy --tôi hãnh diện dáp .
--Anh Hải Minh lắp đáng được một trăm diểm . Mô hình cô lắp đáng bảy mươi lăm điểm , nhưng khách có thế chấp nhận . Tôi lập tức gọi điện thoại cho họ đến lấy .
Tôi nhìn ngắm chiến cơ F4S , bịn rịn không đành rời .
Đầu năm thứ hai , tôi thăng thức , tiền lương tăng 30% .
--Công tác của cô biểu hiện rất tốt --Phương Nguyên nói .
Đó là vì tôi đã gửi tình yêu vào công việc .
--Hải Minh là quái nhân --Phương Nguyên nói .
Tôi nhìn chiếc chiến cơ F15 mà anh đã lắp nói :
--Anh ấy rất tàn nhẫn .
Tết Nguyên đán , Mộng Mộng đi biểu diễn ở Vancouver , hai ngày sau Mộng Mộng điện thoại cho tôi .
--Tôi nhìn thấy một người rất giống Hải Minh --Mộng Mộng nói .
--Chị gặp anh ấy ở đâu ?--tôi truy hỏi .
--Trong siêu thị , ở đường Hosnby streetngay trung tâm thành phố , tôi nhìn thấy một thanh niên Trung Quốc , dáng dấp rất giống anh ta , tôi đuổi theo thì không thấy anh ta nữa .
--Chị khẳng định là anh ấy chứ ?
--Đương nhiên không thể khẳng định 100% . Lẽ nào Hải Minh ẩn náu ở Vancouver ?
Mùng 10 tháng giêng xảy ra chuyện .
Khi xem tin tức trên tivi , tôi gần như không dám tin . Thiết Hán trúng hai viên đạn , bị thương nằm bệnh viện .
Buổi chiều hôm nay , Thiết Hán tan ca , anh ấy hẹn tôi và Đắc Nhân đi ăn cơm ở Đồng La . Tôi và Đắc Nhân ngồi chờ hai tiếng , cũng không thấy anh ấy đến , còn cho rằng anh đang phá trọng án nên không đến được .
Về nhà đúng lúc thời sự đang chiếu trên tivi , tôi thấy anh máu chảy đầm đìa , được khiêng lên xe cứu thương , tay trái anh buông thỏng ngoài cáng , trên cổ tay trái cột một sợi dây đỏ .
Khi xảy ra vụ án , hai tuần cảnh đang theo dõi người đàn ông khả nghi , gặp phải chống cự , người dàn ông đó đột ngột rút súng bắn vào cảnh sát . Cảnh sát và tên cướp đấu nhau bằng súng . Tên cướp bắt giữ một người dàn bà đi đường làm con tin , nhảy lên taxi . Họ lên taxi cửa trái , trong khi Thiết Hán lên bên cửa phải . Tôi cho rằng anh đang lên xe đến chỗ hẹn với chúng tôi .
Thiết Hán đang tan ca , trong người không có súng , bị tên cướp bắt giữ trên xe , hắn ra lệnh tài xế chạy xe đến công viên nước . Chiếc xe này bị phía cảnh sát lập chướng ngại vật chặn lại ở gần công viên nước , lại xảy ra đấu súng giữa cảnh sát và tên cướp . Tài xế và người đàn bà thừa cơ bỏ trốn . Thiết Hán và tên cướp giằng co trên taxi , trên người trúng hai phát đạn , lúc đó còn chưa biết hai phát dạn anh trúng phải là do phía cảnh sát bắn hay tên cướp bắn ra .
Tôi và Đắc Nhân chạy vào bệnh viện . Vết thương anh qúa nặng , bác sĩ bó tay tuyên bố hy sinh . Tôi và Đắc Nhân ôm mặt khóc ngất . Cha của Thiết Hán là cảnh sát , ngồi bệt dưới đất khóc ròng .
Tôi lấy hết can đảm mới nhấc nổi diện thoại báo cho Mộng Mộng hay trong lúc chị đang biểu diễn tại Vancouver .
Mộng Mộng còn đang trong giấc mộng .
--Chuyện gì thế --Mộng Mộng hỏi tôi .
Tôi báo tin cho Mộng Mộng .