Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Màu Hoa Tím

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 16769 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Màu Hoa Tím
Thiên Trang

Chương 6

Ngày hôm sau Phong đợi đến tối mới thấy Vĩnh Sơn xách táo và bánh ngọt vào. Chàng yên lặng nhìn chứ không cười và chào như mọi lần :
- Hôm nay Phong thấy có đau gì không? Hãy ráng tẩm bổ để ra về sớm nhé, về mà nhìn con gái rất xinh của Phong.
Phong hỏi :
- Tại sao ngày nào anh cũng đến thăm và đem thật nhiều quà cáp ? Mẹ tôi sao không đến ?
Vĩnh Sơn hơi ngạc nhiên, sau đó chàng ôn tồn đáp :
- Mẹ của Phong rất đau buồn và hay bị mệt, e rằng vào thấy Phong bà lại xỉu , không tốt.
Phong cười nhạt :
- Mẹ tôi có bệnh à , hay là các người che giấu chuyện gì ?
- Phong đừng nghĩ như vậy. Mẹ của Phong mới nghe tin thôi đã khóc lên khóc xuống, bà giảm tinh thần rõ ràng. Sợ thấy Phong như vầy xong khi ở trước mặt Chi Lan bà không cầm lòng được, buột miệng nói ra thì Chi Lan nguy hiểm tính mạng. Nếu Phong muốn, ngày mai bác gái sẽ vào !
Thật ra bà Tuyền cứ nằng nặc đòi vào nhưng ai nấy đều khuyên bà từ từ đã, bà Tuyền không che giấu được tình cảm của mình, khóc lóc trước mặt Phong càng làm Phong mệt thêm.
Nghe nhắc đến Chi Lan, Phong chăm chú quan sát Vĩnh Sơn :
- Vậy ra anh cũng lo lắng cho vợ tôi nữa cơ đấy ! Cả nhà tôi đều do tay anh săn sóc quan tâm đến, có phải chăng vì tôi là một nhân viên giỏi hay tại anh yêu vợ của tôi, Vĩnh Sơn ?
Giật mình , Vĩnh Sơn nói :
- Kìa , Phong không nên nói như vậy, ai đã nói xấu gì với Phong phải không ?
Phong đập tay xuống giường :
- Ai nói anh không cần biết ! Chỉ biết rằng tôi đã rõ mọi chuyện, từ lúc anh luôn khen ngợi vợ tôi đẹp cho đến lúc anh giả bộ nhờ tôi đi công việc cho anh vào mùa mưa này. Anh cố tình gây ra sự mất mát lớn lao của tôi. Vĩnh Sơn, mày là một thằng khốn nạn.
- Phong à , tôi không cố ý mà ...
Lời phân trần của Vĩnh Sơn chỉ làm Phong càng điên cuồng, tức vì không đứng được để xông tới đập vào mặt Vĩnh Sơn. Phong gào lên :
- Mày cút đi ngay , tao không muốn nghe gì nữa hết.
Mấy người xung quanh nghe ồn ào liền chạy lại bảo có gì cũng phải để ra ngoài, còn đây là bệnh viện tại sao lại um sùm lên như vậy. Phong chỉ tay vào mặt Vĩnh Sơn :
- Tao hỏi thật mày có yêu vợ tao không ? Đàn ông phải thẳng thắn...
Vĩnh Sơn chậm chạp :
- Có , tôi có yêu nhưng Chi Lan không hề hay biết tình cảm của tôi đối với cô ây ra sao và tôi thật lòng chỉ muốn Phong và cô ấy luôn có hạnh phúc bên nhau.
- Mày đừng giả bộ nữa. Nếu thật lòng thì tao không thể nào đến nông nỗi này, mày đuổi Tuyết Nga cũng vì cô ta phản đối hành động trái lương tâm và cũng xin nói luôn, tao sẽ không làm việc trong công ty với sự bố thí. Tiền bệnh viện sẽ trả đầy đủ lại cho mày.
Vĩnh Sơn nghe nhắc đến tên Tuyết Nga thì căm tức : À , thì ra cái cô quỉ ấy đã gặp Phong, nhắm ngay lúc người ta đang đau đớn, làm điều xấu xa khiến cho Phong hiểu lầm.
- Phong, những gì Tuyết Nga nói đó chỉ vì cô ta yêu tôi nhưng không được đáp lại, cô ta thề sẽ phá tôi cho đến cùng. Đừng nghe lời cô ta mà gia đình mất hạnh phúc.
Phong hỏi :
- Vậy còn mày tại sao mày không lấy vợ hay bắt bồ, mà cứ đi đi về về một mình. Chẳng lẽ mày yêu Chi Lan đến mức như vậy sao ?
Vĩnh Sơn cau trán lại :
- Tôi có lý do không thể nói ra nhưng Phong cần phải hiểu Chi Lan vẫn hoàn toàn chung thuỷ với Phong, không hề có tư tình gì với tôi. Tóm lại tất cả là tại tôi !
Phong nhếch miệng khinh bỉ :
- Bây giờ mới chịu nhận tội à ! Tao không ngờ...
Mấy cô y tá kéo tay Vĩnh Sơn :
- Ông ơi, ông đi về đi, cứ ở đây gây chuyện như vầy làm sao bệnh nhân nghi?
ngơi được !
Vĩnh Sơn quay lại nói với Phong ngắn gọn :
- Một ngày nào đó Phong sẽ hiểu tất cả mọi chuyện. Dù sao tôi cũng xin lỗi Phong, chào Phong.
Phong nghiến răng :
- Làm sao có cái ngày như mày nói được !
Từ nhiều tháng nay Vĩnh Sơn đã đưa cho mình khá nhiều tiền, khi thì bồi dưỡng khi thì hoa hồng mua bán lại còn phần Chi Lan nữa ! Trời ơi, một thằng đàn ông như mình mà lại chịu để yên chuyện này sao? Nhìn đôi chân càng thấy rõ sự thua kém về phần mình Phong suýt ứa nước mắt. Phải rồi, không có lửa làm sao có khói ! Vĩnh Sơn giàu có quá chừng lại không còn vợ con gì, một gia tài khổng lồ đang chào đón , ai mà chẳng ham !
- Phong - Bà Tuyền run run đến cạnh- Con có đau lắm không ?
- Mẹ !
Hai mẹ con ôm nhau, bà Tuyền sụt sùi khóc, bà lấy khăn chặm mắt :
- Mẹ định vào thăm con từ lúc con chưa mổ nhưng bận chăm sóc Chi Lan và con gái của con, thêm chứng đau tim lại hành nên hôm nay mẹ mới vào được. Chi Lan nó sắp về nhà rồi, khi nào nó về mẹ sẽ vào đây với con luôn. Tội nghiệp cho vợ con chưa biết con bị tai nạn, đâu có ai dám nói sợ nó lên máu thì chết.
Thấy Phong cứ thẩn thờ, bà Tuyền lay tay con trai :
- Phong à, đừng buồn nữa con. Sự việc đã xảy ra không may cho nhà mình, mẹ thương vợ chồng con lắm nhưng con cố gắng đừng suy nghĩ này nọ quẫn trí mà làm bậy nghe Phong. Mẹ chỉ có mình con nếu con có mệnh hệ nào chắc mẹ chết mất. Đâu có ai muốn sự việc rủi ro này đến với con, Chi Lan nó sinh khó phải mổ đó Phong à , cháu nội đặt tên Hoàng Lan được không con ?
Phong cười khẩy :
- Hoàng Lan ! lại là một loại hoa lan mới có phải không ?
- Con không thích sao Phong ?
Phong nói :
- Tên gì cũng xong cả rồi mẹ à ! Mẹ đừng nhắc đến vợ con và cháu bé trong lúc này, con không muốn nghe cái tên đó nữa !
Bà Tuyền ngẩn người :
- Kìa , sao con lại nói như vậy hả Phong ? Vợ chồng con từ hồi nào đến giờ đâu có chuyện gì xích mích nặng đến nỗi con giận dữ không muốn nghe tên vợ ! Con đã bị tai nạn mẹ hiểu tâm trạng con rất chán nản nhưng Chi Lan cũng trải qua một lần mổ xẻ, hai đứa trong thời gian tới rất cực khổ. Chi Lan sẽ phải chăm sóc cho ca?
chồng lẫn con gái con đừng nói vậy, Phong à !
Phong gục mặt xuống gối :
- Trời ơi , mẹ đừng nói điều gì nữa, mẹ không hiểu gì hết ! Chi Lan không phải là con người bao lâu nay mẹ và con vẫn nghĩ, cô ấy không có yêu con thật sự, cô ấy quan hệ với người khác !
Bà Tuyền giật mình ngồi thẳng lên nhìn con trai đang vò đầu, bà thầm nghĩ hay là Phong đau khổ nên nói năng hoảng hốt ! Bà thấy tốt nhất không nên nhắc chuyện ấy lúc này, khi nào Phong bình phục bà sẽ hỏi rõ ràng lại lý do nào chàng quả quyết vợ mình không chung thuỷ.
- Thôi đừng nói gì nữa Phong à, hãy ăn miếng cháo này, mẹ nấu cho con đó. Cháo cá lóc bổ mà mát nữa.
Cháo thật ngọt nhưng Phong chỉ ăn được một chén nhỏ, nể lời mẹ chàng uống nước cam đoạn nằm yên, mở mắt nhìn mấy bức tường lạnh lẽo. Ngoài kia hình như có mưa ! Phong thấy nhói trong tim, cơn mưa nào tai ác đã làm cho mình ra nông nỗi này hay tại lòng dạ con người hiểm sâu khó lường ? Mình phải làm gì đây với Chi Lan ? Khi nào về nhà mình phải hỏi cho ra lẽ mới được ! Dĩ nhiên khi tình yêu đã hết thì chẳng có gì ràng buộc nhau ! Nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên, ngày bàn bạc về đám cưới, đêm tân hôn rồi những ngày sống bên nhau...thật hạnh phúc. Nhưng Phong cảm thấy nỗi chán chường khi để tay vào đôi chân, giờ chỉ còn một sự trống trải làm chàng lạnh người. Thế là hết hết tất cả từ danh vọng đến tình yêu. Phong nhắm mắt căm hờn trong nỗi đau.
Bà Tuyền trở vào nhìn con trai đang nhắm mắt nghĩ là Phong ngủ. Bà lặng lẽ ngồi cạnh giường của con ứa nước mắt. Nếu như đoán không lầm thì gia đình của bà trong thời gian tới sẽ gặp nhiều khó khăn , đau khổ.
Chi Lan cặm cụi may suốt một buổi trưa, bà Tuyền kêu nghỉ vài phút cho khoẻ nhưng nàng cầng ngồi may để khỏi phải đối diện cùng chồng.
... Đã ba tháng trôi qua kể từ cái ngày đáng ghi nhớ ấy. Cái ngày nàng vừa về nhà chưa đầy tháng, chẳng hiểu Tuyết Nga đã tìm đến nhà bằng cách nào nói thẳng cho biết là Phong gặp tai nạn chứ không có đi đâu cả. Chi Lan ngất đi, lúc đó bà Tuyền ở bệnh viện cùng Phong, có bà Thành đỡ nàng lên đưa đi bác sĩ. Sau khi chích cho nàng thuốc khoẻ bác sĩ dặn dò đừng để bị xúc động mạnh. Chi Lan tỉnh dậy nằng nặc đòi vào với Phong. Ai nấy đều khuyên can nói bé Hoàng Lan còn trong tháng mẹ đừng nên ra ngoài. Nhưng Chi Lan gửi con cho mẹ chồng đón xe vào thăm chồng. Nàng thấy Phong đang nằm đắp mền chạy đến khóc oà ôm lấy Phong. Tưởng rằng chồng mình cũng dịu dàng hỏi han, nào ngờ Phong đẩy nàng ra , cộc lốc :
- Vào đây làm gì ?
Chi Lan ngơ ngác :
- Kìa anh , em vào với anh mà.
- Hừ , vào đây nhưng tâm hồn để ở nhà ông giám đốc phải không ?
Chi Lan sợ hãi :
- Phong, anh nói gì kỳ vậy ? Em là vợ của anh em chỉ yêu mình anh, không hề thay đổi lòng mình. Có lẽ anh bị thương, đau khổ rồi chưa thấy em vào anh giận phải không? Anh hiểu cho em là mới sinh con chưa đầy tháng lại phải mổ mà moi người đều giấu em, không cho em hay biết gì cả. Mãi đến hôm qua Tuyết Nga nói anh đang nằm ở đây em vội chạy vào, anh đừng để bụng giận em nữa nha ! Anh có giận thì mắng em được rồi, đừng nhắc đến giám đốc này giám đốc nọ mọi người nghe được kì lắm.
Phong trừng mắt :
- Quả nhiên mà, mới nhắc đến Vĩnh Sơn là cô run sợ phải không? Đừng có tưởng rằng qua mặt được thằng này. Nghe tôi hỏi đây, ai trả tiền cho cô nằm ở bệnh viện ?
- Vĩnh Sơn, anh ấy trả lúc nào em không hay đến khi em cầm tiền đưa lại nhưng anh ấy không chịu nhận.
Phong cười gằn :
- Đời nào nó dám nhận lại khi nó đã đem lòng yêu người ta và người ta cũng yêu lại. Tôi nói có đúng không Chi Lan?
Chi Lan kêu khẽ :
- Phong đừng nói bậy.
- Tôi nói bậy ? Nói có sách mách có chứng. Vĩnh Sơn đã thú nhận rằng hắn yêu cô. Chứ tự nhiên tại sao bỏ biết bao nhiêu tiền lo cho cô cho tôi với mục đích gì ? Phải mà, thằng này giờ đây què cụt sánh sao được với ông giám đốc lúc nào cũng ngồi trên xe đời mới ! Hắn yêu cô, hòng chiếm đoạt cô cho nên cố tình cho tôi đi xa vào mùa mưa để cho tôi chết, hắn sẽ rảnh rang lấy cô. Chi Lan, nếu không còn gì với nhau, mình hãy ly dị !
Chi Lan bật khóc :
- Anh, anh bị thương anh đau đớn quá nên không bình tĩnh. Trước giờ em vẫn chỉ yêu mình anh thôi, hoàn toàn không hề có ý ngoại tình. Em không có gì với Vĩnh Sơn cả ! Từ lâu nay em làm vợ làm dâu của mẹ, đâu bao giờ em lén lút gặp gỡ Vĩnh Sơn làm gì, anh còn chưa hiểu em nữa sao ?
Phong rít lên :
- Vậy chứ tại sao lúc nào cô kêu bị choáng bị đụng xe ngoài đường, lúc đó cũng có mặt Vĩnh Sơn? Tại sao lúc cô đi sinh cũng một tay Sơn lo? Tại sao mổ không có sữa cho con bú mà Vĩnh sơn lại ẳm con mình lại sát bên cạnh, thân mật quá sức ?
Mấy cái " tại sao" của Phong làm Chi Lan sững người, chưa kịp phân trần thì Phong tiếp :
- Tại sao ly dị vợ đã lâu mà hắn không chịu lấy vợ khác? Thật sự hắn muốn lấy cô cho nên giở trò đủ thứ. Tôi và cô tiền bệnh viện, tiền mổ, tiền giải phẫu, quà cáp, bánh kẹo...tất cả hết bao nhiêu phải trả lại cho hắn đi cô và hắn chẳng ai thiệt thòi gì chỉ có tôi, một thằng bị cắm sừng còn bị què cụt !
Chi Lan nói mà giọng đầy nước mắt :
- Chỉ là hiểu lầm thôi anh à, lúc nào em cũng là vợ của anh hết, em không yêu Vĩnh Sơn mà ! Em nói thật em nghĩ mình bị kẻ xấu ghen ghét nói thêm vào hòng phá vỡ hạnh phúc gia đình từ bao lâu nay.
Phong gằn giọng :
- Lúc nào cũng là vợ của tôi? Vậy có những lúc tôi yêu cô thì cô lại kêu mệt, té ra hờ hững là vì lúc đó đang nhớ đến hắn ! Mỗi sáng về nhà ba mẹ lấy vải may chỉ có cớ cho cô gặp riêng hắn mà thôi ! Cô bảo có kẻ xấu nói thêm vào à ? Không, người ta tốt người ta lên tiếng giùm tôi cho nên cũng bị đuổi việc rồi. Nhờ Tuyết Nga
cho tôi biết tất cả mọi chuyện và cũng chính vì vậy tôi mới sáng mắt ra. Bấy lâu nay tôi có mắt cũng như kẻ mù loà !
Chi Lan ôm lấy tay chồng :
- Phong, hãy nghe em nói. Từ ngày quen nhau em thề với lòng mình là chỉ yêu một mình anh. Tháng ngày qua đi trong hạnh phúc của chúng ta rồi em và anh có con, bé Hoàng Lan chẳng phải là kết quả những ngày mình đằm ấm bên nhau sao? Ngày em bước chân vào nhà anh em hứa sẽ vâng lời mẹ, nghe lời chồng. Anh biết em từ lâu không phải là con người phản bội mà. Bằng chứng thời gian vừa qua gia đình mình thuận thảo, không ai lớn tiếng với ai. Mẹ rất vui, em nghĩ phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được. Con người không ai toàn vẹn tốt đẹp, em biết em cũng có lỗi trong bổn phận làm vợ nhưng lỗi nhỏ mà thôi, đó là lúc em có bụng mệt mõi nên không làm anh được vui. Nhưng anh phải rộng lượng với vợ của mình một chút chứ !
Phong hất tay vợ ra :
- À , bây giờ cô còn định đổ lỗi cho tôi có phải không ?
- Em chỉ mong anh hiểu rõ mọi việc để cùng nhau đi tiếp con đường mình đang đi, dù sắp tới đây sẽ khó khăn nhưng vì tình yêu của em, em chứng minh cho anh thấy em luôn luôn ở bên cạnh anh , giúp đỡ anh.
Phong xua tay :
- Cô đi về đi và đừng vào đây làm gì nữa hết, chỗ này chẳng phải chỗ cô khóc lóc , van xin.
Chi Lan thấy nói mãi mà chồng cứ đuổi về, nàng nghĩ cí lẽ đau đớn thể xác làm cho tâm thần hoảng loạn, để từ từ sẽ tính sau nên nàng lau nước mắt vội ra về, sợ con ở nhà khóc nên Chi Lan đi như chạy.
Phong khinh bỉ nhìn theo, chàng mà không bị buộc nằm đây thì phải kiếm Vĩnh
Sơn đập cho hắn một trận.
Người nằm cùng phòng bảo Phong nặng lời với vợ quá, chàng im lặng nghĩ thầm :
- Cứ thử ở vào tình trạng của tôi rồi sẽ biết !...
... Chi Lan nhớ lại cảnh Phong giận dữ, hôm về nhà chàng lẳng lặng không nói chuyện với nàng. Bé Hoàng Lan có khóc chàng cũng mặc kệ ! Chi Lan đã bán xe đi để trả tiền cho Vĩnh Sơn theo yêu cầu của chồng, cố dịu dàng với chàng bao nhiêu thì Phong lại gắt gỏng bấy nhiêu. Ngồi ăn cơm mạnh ai nấy ăn, Chi Lan còn lo cho bé Hoàng Lan nên thường ăn sau, bà Tuyền vừa ẳm cháu nội vừa thở dài. Phong bán luôn cả xe của mình với lý do mua xe lăn tuy chỉ mất một chân nhưng chân còn lại rất yếu rồi thêm cặp nạng nhưng ít khi dùng đến. Phong chỉ lăn xe quanh quẩn trong nhà, ra bên ngoài chỉ khiến cho thiên hạ dòm ngó nói những câu an ủi nhiều lần mà chàng không muốn nghe.
Bà Tuyền khuyên giải con trai hết sức Phong mới không nhắc đến chuyện ly dị. Nhưng Chi Lan biết lúc này nhà chồng căng thẳng pha lẫn buồn rầu nên nàng cố nhịn nhục. Nàng hiểu tâm sự của chồng đang từ một người đàn ông lành lặn giờ đã tàn tật, suốt ngày trong nhà không biết làm gì thì cục cằn thô lỗ cũng chẳng có gì là ngạc nhiên, Bà Tuyền định kiếm công việc nào đó làm gia công ít tiền cũng được, cốt cho con trai khuây khoa? nhưng Chi Lan cản lại. Nàng sợ chồng không hiểu nghĩ rằng sống nhờ vào vợ thì phải làm phụ thêm gây ra nỗi bất hoà. Vì vậy Chi Lan ráng làm ngày làm đêm một mình nàng giờ đây phải lo cho bốn người trong gia đình. Người lớn thì sao cũng xong nhưng còn trẻ nhỏ : bé Hoàng Lan mới gần bốn tháng, đến thời kỳ ăn dặm thêm tiền sữa cho con đã nhiều, còn tiền rau củ trái cây, thịt, trứng...Nhưng Chi Lan làm lụng cực nhọc bao nhiêu đi chăng nữa nhìn thấy con bụ bẫm, hai mắt đen láy, miệng cười ngây thơ nói chuyện "a , u , âu " với bà với mẹ thì nàng lại nao nao trong lòng, ứa nước mắt vì thương con.
Còn Vĩnh Sơn !
Hôm nàng cầm tiền đem trả cho Vĩnh Sơn, chàng không nhận :
- Chi Lan, tôi giúp đỡ hai vợ chồng không phải để có ngày đem trả lại cho tôi ! Tôi cũng thành thật xin lỗi đã gây cho Chi Lan ở vào tình thế đau khổ nhưng mong Lan hiểu giùm tôi không hề có ý hại Phong.
Chi Lan để tiền trên bàn :
- Anh đừng nói gì nữa Vĩnh Sơn ạ, em hiểu lòng tốt thật sự của anh cho nên em đến theo yêu cầu của Phong là hoàn trả lại những gì mà tụi em có thể trả, còn những việc anh giúp đỡ em khi sinh bé Hoàng Lan em không thể nào quên. Lòng tốt ở con người thật hiếm có nhưng anh Sơn à, em tin rằng anh tốt với tụi em thật sự. Dù cho ai nói gì thì nói và Phong...Phong cũng...
Vĩnh Sơn thở dài :
- Tôi hiểu, Chi Lan khỏi phải nhắc đến Phong với những lời chữi của cậu ấy. Phong ghét tôi cũng đúng thôi, Tuyết Nga thật ác độc !
Chi Lan hỏi :
- Cô Nga yêu anh lắm, tại sao anh không lấy cô ấy làm vợ ?
Vĩnh Sơn buột miệng :
- Tôi không yêu cô ta. Lòng dạ hiểm sâu như vậy ai mà đến với vô ta cho được, tôi chỉ yêu...
Chi Lan thấy Vĩnh sơn đột ngột dừng lại, nàng không dám ở lại, xin lỗi ra về. Vĩnh Sơn gọi :
- Chi Lan !
- Anh có gì muốn nói ?
- khi nào cần giúp đỡ bất cứ về mặt nào hãy nói với tôi một tiếng.
Chi Lan đáp nhỏ :
- Cám ơn anh.
Đi về chỉ mất nửa giờ hơn vậy mà Phong còn mỉa mai :
- Sao về sớm vậy ! Cơm canh nguội hết rồi.
Chi Lan nín lặng nàng biết hễ cãi lại hay tỏ ý phản đối là chồng nàng sẽ quát tháo ầm nhà, bà Tuyền dạo này yếu nhiều cần giữ yên lặng cho bà nằm nghỉ. Còn đâu những ngày tháng sung sướng bên nhau, vợ chồng đi về vui vẻ trò chuyện, mẹ chồng con dâu cùng may cùng kể đủ thứ chuyện trong ngày ...
Ông bà Thành thương con gái cách mấy cũng chỉ biết khuyên nhủ Chi Lan cố nhẫn nại, bà Thành thì lâu lâu nhớ con nhớ cháu ngồi khóc. Thùy Dung nghe đầu đuôi câu chuyện thì tức giùm cho bạn.
- Tao hỏi mày nghe Chi Lan, cái gì cũng phải có bằng cớ. Chồng mày có bắt quả tang mày làm gì bất chính hay không? Tự nhiên gặp tai nạn xui xẻo rồi đem đổ thừa tại Vĩnh Sơn yêu mày nên cố tình gây ra. Thiếu gì cách hại nhau nếu một khi người ta muốn.
Chi Lan yếu ớt trả lời :
- Tao hiểu anh Phong mặc cảm thấy thua sút hẳn mọi mặt lại thêm Tuyết Nga nhè ngay lúc Phong như thế này nói xấu chẳng khác gì đổ dầu vào lửa.
Thùy Dung hậm hực nói :
- Con quỉ cái đó gặp tao mới được, tao chỉ cần hô một tiếng là mấy đứa em của tao xông tới liền, chẳng phải làm nặng chi cho mất công, để nhẹ vài vệt lưỡi lam lên mặt là xong ngay.
Chi Lan mở to mắt :
- Mày nói nghe thấy khiếp quá.
- Vậy là mày quên rồi tao là dân buôn bán mà ! Những người như tao hằng ngày phải đối mặt biết bao nhiêu loại người từ hiền đến ác, ai cư xử với tao ra sao thì tao đáp lại như vậy, không dữ cũng không được Chi Lan à ! Bởi vậy là bạn với nhau từ thuở nhỏ tao hiểu tính tình của mày hơn ai hết, tao nghĩ mày không có làm ba cái chuyện bậy bạ. Mày có biết nhà của con quỉ cái đó ở đâu không cho tao hay, tao sẽ...
Chi Lan lắc đầu vội vã :
- Tao không biết thật mà ! Từ hồi nào đến giờ tao đâu có thân thiết làm gì với cô ta. Vĩnh Sơn nói vì cô ta thất tình nên hành động một cách chẳng phải là con người. Cũng may hôm cô ta đến nói chuyện về Phong, tao chỉ ngất đi chứ không hề hấn gì ! Ba mẹ tao khóc lóc hoài, tao ít khi nào dám về nhà...
Thùy Dung hỏi :
- Tại sao lại không về chơi? Mày phải biết hai ông bà mới có đứa cháu ngoại, ẳm về cho ông bà nựng nịu chứ.
- Phong hay nghĩ quẩn cho nên lâu lâu tao mới dám về một lần. Mà lúc này không cho tao lấy quần áo vải vóc của lối xom bên này đem về nhà nữa, sợ tao gặp gỡ Vĩnh Sơn. Phong cho rằng tao đi lấy hàng chỉ là cái cớ mà thôi.
Thùy Dung chép miệng :
- Thiệt tình tao cũng không ngờ chỉ mới hơn một năm mà cuộc sống gia đình vợ chồng mày lại bi thảm đến như vậy ! Vẫn biết mày oan ức nhưng sao không chịu ba mặt một lời cho ra lẽ.
Chi Lan nói :
- Vĩnh Sơn và Phong có nói chuyện với nhau rồi, chính Vĩnh Sơn nhận mọi lỗi về phần mình, anh ấy có tình ý với tao nhưng riêng tao thì không hay biết mảy may. Những gì Vĩnh Sơn giúp đỡ vợ chồng tao chỉ là vô tư, ngoài ra không có dụng ý gì thêm. Nhưng Phong thì...mày biết rồi đó ! Anh ấy không tin một phần trăm nào trong câu chuyện này.
- Vậy bây giờ nằm một chỗ không làm được ra tiền thì phải để vợ làm ăn yên ổn chứ. Nay kiếm chuyện này mai kiếm chuyện khác ai mà sống nổi, còn nuôi con nuôi bà nội...đúng ra Phong phải chơi với con để mày yên tâm phần nào. Tao nói sự thật, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Chi Lan không giận chồng, nàng nghĩ rằng vợ chồng khi hạnh phúc có nhau thì khi hoạn nạn cũng cần như vậy. Chồng mình là kẻ gánh hết tất cả mọi tai ương cho gia đình thì bà Tuyền và nàng không được bỏ rơi chàng trong lúc này. Một người mẹ không bao giờ bỏ con và ở Chi Lan - Một người vợ biết hy sinh bản thân cũng nguyện suốt đời bên Phong. Chỉ có điều... Chi Lan thở dài một mình, nàng không thể nào lo cho cuộc sống bốn người được đầy đủ. Xã hội ngày càng đỏi hỏi nhu cầu thiết yếu mỗi lúc mỗi cao hơn, trăm thứ tiền đổ dồn vào sức lao động hàng
ngày của Chi Lan. Nàng ốm đi nhiều, nét mặt không đầy đặn như hồi con gái, thân hình thon thả giờ mặc bộ đồ nào cũng rộng thùng thình. Chỉ chưa đầy nửa năm từ khi sinh bé Hoàng Lan đến nay mà ai nhìn Chi Lan cũng tự hỏi : Có phải người phụ nữ xinh xắn lúc trước đây không ?

<< Chương 5 | Chương 7 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 725

Return to top